Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lâu Đài Hạnh Phúc

Chương 10

Tác giả: Julie Garwood

Chàng làm nàng phát điên lên. Họ có trận cãi nhau đầu tiên vào khuya đêm đó. Alesandra đã lên giường nhưng không thể ngủ được, vì vậy nàng quyết định làm việc với danh sách các nhiệm vụ mà nàng muốn hoàn thành ngày hôm sau. Dĩ nhiên là nàng ở trong phòng ngủ của mình, bởi vì đó là nơi mà Flannaghan nói rằng Colin muốn nàng ngủ ở đấy, và nàng cố không thất vọng với cái tát tàn nhẫn của chồng vào những suy nghĩ đẹp đẽ mà nàng đang xây dựng. Chàng không thể là chính mình hay sao? Hôn nhân của họ không được kết hợp từ tình yêu, và nếu Colin muốn ngủ riêng thì nàng không nên chống lại. Dù vậy nàng bị tổn thương sâu sắc và cũng thấy sợ hãi. Nàng không thể hiểu tại sao mình lại bị hỗn độn trong những cảm xúc trái ngược như vậy.

Nàng cố hiểu những gì đang xảy ra trong lòng. Và nàng kết luận là mình đang cảm thấy bất an vì Colin đã đặt nàng vào vị thế yếu hơn trong cuộc hôn nhân mặc cả này. Rồi nàng lắc đầu, đánh tan những suy nghĩ vừa thoáng qua. Nàng đã mặc cả gì nhỉ? Không, Colin đã từ chối tất cả mọi thứ nàng trao cho chàng.

Chúa ơi, nàng đang bắt đầu cảm thấy tự xót thương chính mình. Mẹ bề trên, với một trong những bài giảng hằng ngày, đã bảo đàn ông và đàn bà thường mong muốn những thứ mà họ không bao giờ có thể có được. Lòng đố kỵ, theo bà giải thích, sẽ sớm trở thành sự ghen tỵ, và một khi những xúc tu của tội lỗi đã hình thành thì sự đau khổ cũng sẽ đến cùng một cách nhanh chóng. Lòng ghen tỵ sẽ bùng cháy, thiêu đốt cho đến khi không còn chỗ nào cho niềm vui, yêu thương hoặc hạnh phúc. “Nhưng ta không ghen tỵ”, nàng thì thầm với chính mình. Dù vậy nàng đã đố kỵ, nàng thở ra lo lắng với sự thừa nhận đó. Cuộc hôn nhân hạnh phúc của anh trai Colin là thứ mà nàng đố kỵ lẫn thèm muốn, và lạy Chúa, có phải là nàng sẽ sớm trở thành người đàn bà ganh ghét xấu xa và khốn khổ trong suốt quãng đời còn lại?

Hôn nhân, nàng nghĩ, là một công việc rắc rối, đầy phức tạp.

Colin không có thời gian dành cho nó. Chàng biến mất đằng sau cánh cửa phòng làm việc ngay sau bữa tối để làm việc với những con số và sổ sách. Có vợ cũng chẳng thay đổi thói quen đó. Chàng đang xây dựng đế chế của riêng mình, và không ai, đặc biệt là một cô dâu không được mong đợi như nàng, được can thiệp vào các kế hoạch. Colin sẽ không mời nàng ngồi xuống và cho nàng biết quan điểm của mình. Những hành động đã nói lên điều ấy.

Alesandra không khó chịu với thái độ của chồng. Thật ra thì nàng tán thành những cống hiến của chàng và cũng không có bất cứ nghi ngờ gì về chúng. Colin sẽ đạt được bất kỳ mục tiêu nào chàng đề ra. Chàng mạnh mẽ, cực kỳ thông minh và có tính kỳ luật tuyệt vời.

Nàng không có ý định can thiệp vào chuyện của chàng, cũng không làm chàng phân tâm. Điều cuối cùng Colin cần là một cô vợ luôn đeo lấy chồng. Mặc dù vậy… đến đêm, khi công việc đã hoàn thành, nàng ước chàng muốn ngủ cùng mình. Sẽ rất dễ chịu khi ngủ thiếp đi trong vòng tay chàng, cảm giác chàng áp sát vào mình suốt đêm. Nàng thích cách chàng chạm vào nàng, hôn nàng… Alesandra lầm bầm thất vọng. Nàng sẽ không thể tập trung vào bản danh sách nếu không thôi mơ mộng về chồng mình. Nàng lắc người thoát khỏi tình trạng mê mụ và buộc mình quay lại làm việc.

Colin bước vào phòng thông qua cánh cửa nối liền hai phòng ngủ lúc gần nửa đêm. Chàng chỉ mặc một chiếc quần chẽn màu đen, nhưng đã cởi ra trước khi đến bên giường. Chàng rất tự nhiên với việc ở trần. Nàng cũng cố tỏ ra tự nhiên với điều đó. “Chàng đã làm xong sổ sách kế toán chưa?”

Nàng đang hỏi cái giường. Khuôn mặt nàng tràn ngập một màu đỏ đáng yêu và giọng nói như thể đang bị bóp nghẹn.

Colin toét miệng cười. “Rồi”, chàng trả lời. “Giờ thì ta hoàn toàn bị nhiễm rồi.”

“Nhiễm gì cơ?”

Chàng cố không bật cười. “Alesandra, không việc gì phải ngượng cả.”

“Em không ngượng.”

Nàng thật sự không thể nhìn thẳng vào mắt chàng khi thốt ra lời nói dối trắng trợn đó. Colin nghĩ đó là một sự tiến bộ. Chàng kéo tấm chăn ra và lên giường. Nàng vội di chuyển mớ giấy tờ để lấy chỗ cho chồng. Chàng dựa lưng vào thành giường và thở hắt ra. Colin cố tình để cho nàng có thời gian lấy lại bình tĩnh. Nếu nàng mà đỏ mặt thêm chút nữa thì có lẽ sẽ bốc cháy như một ngọn đuốc mất. Tay nàng run rẩy khi gom mớ giấy tờ lại. Chàng không hiểu tại sao nàng lại quá hồi hộp như vậy, nhưng quyết định sẽ hỏi sau. Những câu hỏi bây giờ chỉ làm cho tình trạng của nàng tệ hơn mà thôi.

“Em lạnh à?”

“Không.”

“Tay em đang run kìa.”

“Có lẽ em hơi lạnh một chút. Tóc em vẫn còn ẩm sau khi tắm và em không có thời gian để hong khô.”

Chàng xích lại gần và luồn tay ra sau cổ nàng. Chàng thấy nàng căng người vì sự đụng chạm này và bắt đầu xoa bóp cổ nàng bằng những đầu ngón tay. Nàng nhắm mắt lại và thở ra thích thú.

“Em đang làm gì thế?”, chàng hỏi. “Danh sách các nhiệm vụ cho từng người. Em lập một danh sách cho Flannaghan, một cái cho đầu bếp, từng cái cho Raymond và Stefan và vài cái cho em. ồ, và tất nhiên là cái danh sách chính nữa. Em chỉ mới xong được một cái thôi.”

Nàng mắc sai lầm khi quay sang nhìn chàng. Chuỗi suy nghĩ bay vèo qua cửa sổ ngay lập tức. Nàng thậm chí không nhớ là nàng đã giải thích xong hay chưa.

Tất cả là tại chàng mà ra. Nếu chàng không có đôi mắt đẹp như vậy, và nếu chàng không có nụ cười tuyệt như vậy, và nếu hàm răng chàng không trắng như vậy thì nàng sẽ không mất thời gian để chú ý đến và quên hết mọi suy nghĩ. Giờ có nhắm mắt lại cũng chẳng thể tránh được. Nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người chàng, vẫn ngửi thấy mùi đàn ông sạch sẽ, vẫn…

“Danh sách chính là gì?”

“Chàng vui lòng nhắc lại?”

Chàng cười toe. “Danh sách chính”, chàng lặp lại.

Colin biết nàng bối rối. Chàng đang tận hưởng sự lúng túng của nàng nếu nụ cười là một dấu hiệu nào đó. Nhận thức ấy giúp nàng lấy lại chút bình tĩnh.

“Đó là một danh sách liệt kê các danh sách của em”, nàng giải thích. “Em lập một danh sách cho các danh sách của em?”

“Tất nhiên rồi.”

Chàng cười phá lên. Chiếc giường rung lên dưới phản ứng thích thú đó. Nàng lập tức phản đối thái độ ấy. “Colin, các danh sách là chìa khóa để tổ chức công việc cho chính xác.” Giọng nàng vang lên đầy quyền hành. Hành động của nàng thật nghiêm túc nên chàng cố kiềm chế tràng cười của mình lại. “Ta biết”, chàng dài giọng. “Và em học ở đâu bài học quan trọng này?”

“Mẹ bề trên đã dạy em mọi điều cần biết về cách tổ chức.”

“Bà ấy có giải thích tỉ mỉ như khi giải thích về sự gần gũi…”

Nàng không cho chàng kết thúc câu hỏi. “Mẹ bề trên rất kỹ lưỡng. Rất là khó cho bà ấy để nói về… những thứ khác. Xét cho cùng thì bà ấy là một nữ tu, và đã lập lời thề nguyện đồng trinh cách đây nhiều năm. Chàng có thể hiểu sự dè dặt của bà ấy không? Bà ấy không có nhiều kinh nghiệm.”

“Ừ, ta không thể hình dung là bà ấy có nhiều kinh nghiệm được.”

Colin đang nuốt chửng cái giường bằng kích thước khổng lồ của mình. Nàng ngồi sát mép giường để có chỗ cho đôi chân dài của chàng và chàng để… nó mở rộng cho đến khi thấy thoải mái. Chàng vươn mình ngáp dài và sớm chiếm hết không gian trên giường.

Colin lấy giấy tờ của vợ, đặt chúng lên cái bàn nhỏ cạnh giường, rồi thổi tắt hai tụ nến và quay lại.

Nàng để tay trong lòng và tự ra lệnh không quá hồi hộp nữa.

“Nếu không có tổ chức, chúng ta sẽ loạn hết lên cho mà xem.”

Thật ngốc nghếch khi nói ra điều đó nhưng nàng không thể nghĩ ra điều gì tốt hơn. Nàng nóng lòng muốn hỏi tại sao chàng lại lên giường nàng.

Có phải chàng sẽ ngủ cùng nàng trong phòng nàng mỗi đêm không? Không, nàng tự nhủ. Điều đó thật vô nghĩa. Giường của chàng lớn hơn và cũng thoải mái hơn.

Alesandra quyết định không để tâm đến chủ đề sắp xếp chỗ ngủ của họ nữa. Giờ nàng đã bình tĩnh và kiểm soát được bản thân hoàn toàn. Rốt cuộc thì chàng là chồng nàng, và nàng nên hỏi chàng bất cứ câu hỏi nào có thể, bất kể chủ đề đó riêng tư đến thế nào đi nữa.

Tiếng sấm rền vang từ xa vọng lại. Nàng suýt ngã khỏi giường. Chàng chộp lấy nàng trước khi nàng rơi xuống đất và kéo mạnh nàng vào người chàng.

“Tiếng sấm làm em sợ à?”

“Không”, nàng trả lời. “Colin, em đang thắc mắc…”

“Cởi áo ngủ ra, cưng”, chàng ra lệnh cho nàng cùng lúc.

Mệnh lệnh kéo nàng tập trung. “Tại sao?”

“Ta muốn chạm vào em.”

“Ôi.”

Nàng không cử động. “Alesandra? Chuyện gì vậy?”

“Chàng làm em rối lên”, nàng thì thầm. “Em nghĩ chàng thích… Và rồi khi Flannaghan nói với em là… được rồi, em không sao.”

Nàng biết không thể nói gì có nghĩa lúc này. Nàng không giải thích nữa và làm theo lời chồng. Nàng ước Colin đừng nhìn mình. Nàng ước phòng ngủ tối hơn. Ánh lửa bập bùng từ lò sưởi đủ sáng để đưa trải những dải vàng lên giường. Nàng biết không nên ngượng ngùng. Colin là chồng nàng và chàng đã thấy từng centimet thân thể nàng. Nàng ghét sự e thẹn và ước sao có thể thản nhiên như chàng.

Tuy nhiên, họ chỉ vừa kết hôn chưa được hai ngày. Alesandra quyết định cho chàng biết nàng cảm thấy ngượng nghịu thế nào và có lẽ sẽ tìm ra một vài cách để nàng vượt qua sự e thẹn.

Chàng cướp lấy sự chú ý của nàng khi kéo áo ngủ của nàng qua hông. Nàng giữ mình không đẩy tay chàng ra.

“Chàng đang làm gì vậy?”, nàng hụt hơi, cảm giác mình như một cô ngốc.

Nàng biết chính xác những gì chàng đang làm.

“Ta đang giúp em.”

“Chàng không nhận thấy là em hoảng sợ thế nào đêm nay sao?”

“Có, ta thấy”, chàng trả lời. Tiếng cười xen lẫn trong giọng chàng nhưng nó thật ấm áp. Nỗi khát khao được chạm vào Alesandra quấy rầy chàng suốt cả ngày, bẻ gãy sự tập trung trong những khoảnh khắc kỳ lạ nhất, và giờ, cuối cùng thì chàng sắp được thỏa mãn sự ham muốn bùng lên dữ dội trong mình.

“Em vẫn còn chút e thẹn với ta, phải không, Alesandra?”

Nàng hướng mắt nhìn lên trần nhà. Một chút e thẹn? Nàng cảm thấy sắp nổ tung vì ngượng ngùng thì có.

Colin kéo áo ngủ qua đầu nàng và hất nó xuống cạnh giường. Nàng lập tức cố che cơ thể bằng tấm chăn.

Tuy nhiên, chàng không cho phép nàng giấu cơ thể khỏi ánh mắt mình và nhẹ nhàng kéo tấm chăn xuống eo nàng.

Nàng có thân hình hoàn hảo. Bầu ngực đầy đặn, căng tròn hấp dẫn.

Đôi nhũ hoa hồng hồng săn cứng sẵn sàng, và chàng kiêu ngạo tin rằng đó là do sự gần gũi của cơ thể mình gây ra. Chàng không nghĩ làn da nàng sởn gai ốc vì không khí lạnh trong phòng. Thân thể nàng sẵn sàng đáp ứng dù chàng chưa chạm vào. Chàng tận hưởng thời gian ngắm nhìn Alesandra. Nàng nhìn chằm chằm vào tấm chăn. “Em chưa từng đi ngủ mà không mặc áo ngủ.”

“Chúng ta sẽ không ngủ, cưng à.” Nàng phát hiện ra mình đã nở nụ cười đầu tiên. “Em biết”, nàng thầm thì, cho rằng đã đủ thời gian cho việc lúng túng ngại ngùng và mặc dù nó lấy hết sự quyết tâm của nàng thì nàng vẫn nhìn. Ánh mắt chàng ấm áp, đầy quan tâm làm nàng bạo dạn. Nàng vòng tay quanh cổ chàng và ép người vào chàng.

Thật tuyệt vời khi ôm chàng thật gần, thật thân mật như vậy. Lông ngực chàng cù nhẹ bầu ngực nàng. Nàng thở ra thích thú và cố tình chà xát vào chàng lần nữa. Chàng làu bàu phản ứng. Đôi tay vòng qua lưng nàng và kéo nàng áp chặt vào bộ ngực rắn chắc. Nàng dúi mặt vào cổ chàng. Chàng nhẹ nâng cằm nàng lên và cúi xuống.

Chàng hôn lên trán nàng trước, lướt xuống sống mũi và rồi cắn lấy môi dưới nàng thật khiêu khích, trêu chọc một cách cố ý để miệng nàng mở ra cho chàng. Miệng chàng bao trùm lấy khuôn miệng ngọt ngào. Và nó khiến chàng thèm khát nhiều hơn. Lưỡi chàng từ từ xâm nhập vào trong tạo thành một luồng run rẩy chạy dọc toàn thân. Nàng rên rỉ nho nhỏ khi chàng rút ra rồi lại xâm nhập vào lần nữa thật sâu. Trò chơi tình yêu tiếp tục diễn ra lười nhác, nụ hôn dường như kéo dài vô tận khi miệng chàng mải miết trên miệng nàng. Hơi thở hổn hển khoái cảm của nàng còn mãnh liệt hơn chàng. Chưa bao giờ trong đời có một người phụ nữ nào đáp trả lại chàng một cách tự do, chân thật như thế. Cả hai say sưa lẫn nhau và, lạy Chúa, chàng đã không hiểu cho đến đêm qua, khi lần đầu tiên chàng có được nàng, rằng lại có thể có sự đam mê như thế giữa một người đàn ông và một người đàn bà. Nàng không giữ gì ở lại và sự hưởng ứng chân thật đó buộc chàng phải rời bỏ rào chắn bảo vệ.

Chàng lăn tròn cùng nàng xuống giường, hôn vợ lần nữa, rồi trượt xuống cổ nàng. Hơi thở chàng đứt quãng bên tai nàng. “Em đang đốt cháy ta”, chàng thì thầm, giọng khàn đi vì ham muốn. “Em quá nóng bỏng, quá nhanh khiến ta phát điên lên mất.”

Nghe như thể chàng giận dữ với những gì nàng làm thay đổi cảm xúc của chàng nhưng nàng lại cho rằng lời thú nhận ấy giống một lời khen ngợi hơn. “Đó là vì chàng chạm vào em, Colin. Em không thể biết làm sao em…”

Nàng dứt lời trong tiếng rên nhỏ, Colin ngậm lấy một đầu nhũ hoa và mút mạnh. Tay chàng lần xuống thấp, trượt vào giữa đùi nàng và bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa trong nàng. Ngón tay chàng từ từ xâm nhập nơi thắt chặt. Nàng thét lên, vừa đau đớn vừa khoái cảm, và nắm lấy tay chàng. Nàng muốn đẩy chàng ra vì nàng vẫn đau kinh khủng nhưng dường như không thể làm được. Nàng cũng không thể ngừng xoắn chặt cánh tay chàng. Ngón tay chàng miết vòng quanh nơi mềm mại giữa hai đùi nàng, tìm kiếm sâu hơn và ấn vào nơi nóng bỏng giấu kín giữa những nếp gấp. Nàng rên rỉ gọi tên chàng.

“Colin, chúng ta không nên… em không thể… Đừng làm vậy.” Nàng bật khóc khi những ngón tay chàng lại xâm chiếm nàng. “Đau, ôi, Chúa ơi, đừng dừng lại.”

Nàng bám vào chồng khi đưa ra những lời yêu cầu đầy mâu thuẫn. Nàng không thể tìm ra được đúng từ ngữ để cho biết chàng làm nàng cảm thấy thế nào. Colin chặn đứng sự phản kháng bằng cách phủ lên miệng nàng một nụ hôn đói khát, kéo dài bất tận. Khi chàng rút ra, nàng hoàn toàn bị những khát khao vùi lấp, nàng không thể nghĩ đến cơn đau, nàng gần như không còn nghĩ được gì nữa.

Colin nhìn xuống người phụ nữ xinh đẹp rã rời trong cánh tay mình và hầu như bị chìm trong đôi mắt tràn đầy niềm đam mê của nàng. Đôi môi nàng, sưng phồng và đỏ mọng bởi những nụ hôn, đang mời gọi chàng lần nữa. Chàng đầu hàng ham muốn và hôn nàng.

“Em có nhớ ta đã bảo em rằng có nhiều hơn một cách để yêu nhau không?”, chàng hỏi với âm sắc mê đắm.

Nàng cố gắng tập trung vào những gì Colin hỏi nhưng thật sự rất khó khăn. Mọi thứ làm nàng choáng ngợp. Làn da chàng nóng hổi và nàng dịch chuyển không ngừng để áp sát vào chàng hơn. Mùi hương, sự pha trộn gợi cảm giữa đàn ông và sự hấp dẫn, khêu gợi nàng nhiều như những cái đụng chạm kỳ diệu. Ngón chân nàng cong lại bên dưới đám lông trên đôi chân vạm vỡ và ngực nàng ép chặt vào những lọn xoăn tít trên ngực chàng. Bàn tay vuốt ve những cơ bắp phồng lên dọc đôi cánh tay chàng. Chàng nóng như thép và đầy quyền lực dưới những ngón tay nàng. Chàng là một người đàn ông mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ dịu dàng. Colin không chờ câu trả lời cho câu hỏi của mình. Nhu cầu được khám phá nàng lấn át hết mọi suy nghĩ khác. Chàng hôn lên cái bụng phẳng lì, dò tìm rốn nàng bằng cái lưỡi ẩm ướt và rồi, trước khi nàng hiểu ra ý định của chàng, tay chàng tách chân nàng ra và chàng trườn xuống thấp hơn nữa để miệng chàng bao phủ lên nơi nóng bỏng đó.

“Không, không được.” Nàng thút thít phản đối, vì những gì chàng đang làm chắc chắn là bị cấm. Nó làm nàng kinh sợ… Và tuyệt vời. Sự kiểm soát trượt xa dần xa dần với mỗi cái vuốt ve cọ xát bằng lưỡi ở nơi riêng tư nhất. Cảm giác sung sướng nóng bỏng xuyên thẳng qua người nàng. Nàng biết mình sẽ chết từ từ trong sự đau đớn ngọt ngào. Sự chia sẻ thân mật giữa lưỡi chàng và nơi nhạy cảm khiến nàng mất hết tự chủ. Nàng cố bảo chàng dừng lại ngay cả khi nàng giữ chàng ở đó và uốn cong người áp vào chàng.

Hưởng ứng của nàng làm chàng rộn ràng. Chàng muốn nàng được giải phóng trước, sau đó chàng sẽ dạy nàng làm thế nào để làm chàng hài lòng, nhưng cách nàng chuyển động bên dưới chàng không để cho chàng thực hiện ý định đó. Nàng rên lên gọi tên chàng, khiến chàng khao khát được ở trong nàng. Chàng biết bây giờ phải làm gì. Ham muốn lấn át, thống trị mọi suy nghĩ. Chàng di chuyển thô bạo, mạnh mẽ, khi quỳ giữa đôi chân mịn màng, kéo tay nàng đặt lên cổ chàng, và thúc sâu vào trong nàng. Mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở chàng trở nên dồn dập và chàng nghiến chặt hàm cảm nhận nơi nhạy cảm của nàng đang siết chặt từng chút một quanh chàng với một cảm giác không thể tin nổi. Nàng vừa vặn với chàng một cách hoàn hảo và hơi nóng ẩm ướt bao quanh chàng làm chàng rùng mình vì khoái cảm nguyên thủy. Chàng nghe thấy nàng thét lên. Chàng dừng lại, nét mặt nhăn nhúm vì sự tra tấn ngọt ngào.

“Ta làm em đau à, cưng?”

Nàng không thể trả lời dù có muốn vì miệng chàng lại phủ lên miệng nàng, cắt đứt mọi lời nói và suy nghĩ.

Giọng chàng lo lắng xuyên qua làn sương đam mê và nàng muốn nói rằng vâng, chàng đang làm đau nàng, nhưng nó không quan trọng. Sự thỏa mãn chàng mang lại còn xa hơn những gì nàng mong đợi. Chàng không cử động đủ nhanh để thích ứng với nàng. Nàng quấn chân quanh đùi chàng và ưỡn hông lên như thầm lặng nói là nàng muốn nhiều hơn, hơn thế nữa.

Colin hiểu. Chàng vùi mặt vào hõm cổ nàng và bắt đầu di chuyển vào trong nàng. Những cú đẩy không nhịp nhàng mà mạnh mẽ và nhanh vì chàng không thể kiểm soát được nữa. Ngọn lửa mê đắm trong nàng mời gọi chàng, thiêu đốt chàng, và chàng muốn và cần vào sâu hơn. Colin không bao giờ muốn sự đau đớn lẫn sung sướng hạnh phúc này chấm dứt. Chàng đi vào trong nàng hết lần này đến lần khác. Và khi cảm thấy nàng siết chặt quanh chàng hơn, nghe nàng gọi tên chàng và rồi biết nàng đã tìm được sự giải thoát cho mình, chàng đi sâu vào thêm lần nữa và gầm gừ chấp nhận khi để mình tự do giải phóng trong nàng.

Chàng nghĩ mình đã chết và đi lên thiên đường. Chàng đổ ập xuống, hít một hơi dài và rên rỉ thành tiếng. Colin hoàn toàn được thỏa mãn, chàng muốn mỉm cười nhưng không thể, vì không đủ sức.

Mất một lúc lâu Alesandra mới hồi phục. Nàng cảm thấy an toàn và ấm áp trong vòng tay rắn chắc của chồng. Nỗi sợ hãi nàng cảm nhận cách đây vài giây trước đã giảm đi nhiều theo từng nhịp thở đứt quãng của Colin.

“Chết tiệt, em thật tuyệt”, chàng buột miệng thốt lên và lăn khỏi người nàng. Đàn ông thường không dùng quá nhiều lời hoa mỹ cho lời nói, Alesandra mỉm cười với suy nghĩ của mình. Không thành vấn đề. Nàng kiêu hãnh tự hào về bản thân vì nàng đã làm chồng hài lòng. Có lẽ nàng cũng nên khen ngợi chàng một chút. Nàng lăn người nằm nghiêng quay vào chàng, đặt tay lên ngực, nơi trái tim chàng đang đập mạnh mẽ và thầm thì khe khẽ. “Chàng cũng thật tuyệt. Thật đấy, chàng là người tuyệt nhất mà em từng biết.”

Chàng mở mắt ghim chặt vào nàng. “Ta là người duy nhất em từng biết, nhớ chưa?” Chàng nói ngắn gọn nhưng vẫn đầy trìu mến.

“Em nhớ chứ.”

“Không người đàn ông nào khác được chạm vào em, Alesandra. Em là của ta.”

Tính chiếm hữu độc đoán của chàng chẳng làm nàng phiền lòng. Thực ra thì nàng cảm thấy được an ủi qua thái độ ấy, ít nhất thì nó khiến nàng nghĩ chàng nhất định có quan tâm tới nàng. Bây giờ nàng thuộc về chàng, ý nghĩ về những gì nàng vừa trải qua sẽ xảy ra với một người đàn ông nào khác làm nàng khó chịu đến nghẹt thở. Chỉ một mình Colin thôi, và chàng thuộc về nàng.

Nàng áp mặt vào vai chàng. “Em sẽ không muốn ai khác ngoài chàng.” Chàng thích nghe lời thú nhận tha thiết của vợ và nghiêng người hôn trán nàng để cho nàng biết chàng hài lòng thế nào.

Những phút dài qua đi trong yên lặng. Alesandra nghĩ lại những gì vừa xảy ra và cố sắp xếp hành động của mình cho hợp lý. Điều đó tỏ ra là một nhiệm vụ không thể thực hiện được, tuy nhiên, vì sự hưởng ứng đối với chồng là điểm bất hợp lý nhất.

“Colin?”

“Ừ.”

“Khi chàng chạm vào em, sự kiểm soát của em dường như biến mất. Cứ như tâm trí em bị tách rời khỏi cơ thể. Nó vô lý, phải không?”

Nàng không đợi chàng trả lời. “Nó thật đáng sợ, quá mãnh liệt, nhưng cũng… rất tuyệt vời.”

Colin mỉm cười trong bóng tối. Vợ chàng có vẻ hết sức bối rối và lo lắng. “Đó là một cảm giác dễ chịu, cưng à.”

“Mẹ bề trên không nói đến điều đó.”

“Không, ta không cho rằng bà ấy sẽ nói ra.”

“Em muốn làm rõ ý nghĩa của nghi lễ kết hợp kỳ lạ này.”

“Tại sao?”

“Để em có thể hiểu”, nàng trả lời. Nàng ngước lên nhìn chồng. Colin đang nhắm mắt và trông rất bình yên. Nàng nghĩ chàng đã ngủ. Alesandra quyết định không nhắc đến nữa.

Nàng cuộn người sát vào chàng và nhắm mắt lại. Tuy vậy tâm trí nàng không chịu hợp tác, và một câu hỏi khác lướt qua đầu nàng.

“Colin?”

Chàng làu bàu trả lời.

“Chàng có từng đưa người phụ nữ khác lên giường với mình không?” Chàng không trả lời ngay. Nàng thúc nhẹ bên hông chàng. Chàng thở dài.

“Có.”

“Rất nhiều?”

Chàng suýt nữa hát nàng ra khỏi vai mình. “Còn tùy thuộc vào người nàng đang đếm.”

Nàng cực kỳ không ưa câu trả lời đó. Có phải hai người, hay hai mươi người? Bụng nàng quặn thắt với suy nghĩ Colin đã quan hệ thân mật với một người phụ nữ khác. Phản ứng của nàng thật vô lý. Quá khứ của chàng không nên liên quan đến nàng. Dù vậy, thì nó vẫn hiện diện. “Đó là ham muốn hay tình yêu?”

“Alesandra, tại sao em hỏi ta tất cả những câu hỏi này hả?” Giờ thì chàng cáu tiết. Nàng thấy bực mình. Và nàng cũng cảm thấy bị tổn thương, nhưng ông chồng vô ý thì quá chậm hiểu.

Cơn giận hầu như biến mất nhanh như khi nó xuất hiện. Làm thế nào mà Colin có thể hiểu trong khi nàng còn không hiểu nổi bản thân mình? Nàng không hề công bằng hay hợp lý – “Em chỉ tò mò thôi”, nàng nói nhỏ. “Chàng có yêu họ không?”

“Không.”

“Vậy thì nó chỉ là ham muốn?”

Chàng thở dài lần nữa. “Ừ.”

“Có phải chàng ham muốn em?”

Hay là yêu, nàng muốn hỏi vậy. Nàng quá e ngại đến mức không thể thêm từ đó vào câu hỏi, sợ rằng câu trả lời không phải là điều nàng muốn nghe. Ôi, lạy Chúa, nàng thật là vô lý. Nàng biết chàng không yêu nàng. Vậy tại sao còn bị ám ảnh việc nghe chàng nói vậy?

Có chuyện gì thế này?

Colin muốn chấm dứt cuộc điều tra của vợ. Nàng đang thúc chàng trả lời những câu hỏi mà chàng chưa sẵn sàng nghĩ về chúng. Quái quỷ thật, ừ, đúng, đó là ham muốn khi chàng đưa nàng lên giường, chàng thừa nhận. Ngay từ lần đầu tiên thấy nàng, chàng đã muốn có nàng trên giường mình rồi.

Nhưng đặt Alesandra ngang hàng với những người phụ nữ khác mà chàng đã quan hệ thì không thể được. Ân ái với nàng khác hoàn toàn và trọn vẹn hơn rất, rất nhiều. Không có người phụ nữ nào thiêu cháy chàng như cách nàng làm; không có người phụ nữ nào làm chàng hoàn toàn đánh mất bản thân như nàng. Còn hơn là ham muốn. Colin tự thừa nhận. Chàng quan tâm đến Alesandra. Bây giờ nàng thuộc về chàng và khuynh hướng tự nhiên là một người chồng sẽ muốn bảo vệ vợ anh ta.

Nhưng còn tình yêu? Colin thành thực thừa nhận là chàng không biết liệu mình có yêu nàng hay không. Chàng không có đủ kinh nghiệm để vẽ ra tình yêu là thế quái nào. Có quá nhiều rắc rối rầy rà để chàng không thể cho phép mình thật sự yêu thương ai. Chàng nhớ nỗi đau của Nathan, bạn thân và là cộng sự của chàng, đã phải trải qua thế nào khi cậu ấy yêu vợ của mình. Colin lạnh người với khả năng chàng không có cảm xúc mạnh mẽ hơn Nathan. Chàng không tin một người đàn ông cứng rắn như vậy lại có thể yêu nhanh đến thế. Nhưng Nathan đã yêu. Và cậu ấy trở thành kẻ đa cảm chết tiệt.

Colin buộc phải gác các suy nghĩ khó lay chuyển đó sang một bên và vươn người sang phía vợ. Nàng đang cố gắng dịch chuyển ra sát mép giường, tránh xa chàng. Chàng không định để nàng đi. Chàng kéo nàng vào lòng, dịu dàng đẩy nàng nằm ngửa và rồi che phủ nàng từ đầu tới chân bằng thân thể chàng. Chàng chống tay và nhìn nàng, nhíu mày lo âu khi thấy mắt nàng loang loáng nước. “Có phải ta làm em đau nữa không, cưng? Khi ta ở trong em ta có hơi… thiếu kiềm chế. Ta…”

Giọng chàng khàn đặc cảm xúc.

Nàng đưa tay vuốt nhẹ lên mặt chàng. “Em cũng hơi thiếu kiềm chế, “ nàng thú nhận. “Chàng làm cho em quên hết mọi thứ, kể cả việc em còn quá yếu.”

“Vậy tại sao em khó chịu?”

“Em không khó chịu. Em chỉ cố gắng sắp xếp một số điều trong tâm trí thôi.”

“Sắp xếp một số điều đại loại như tình yêu và ham muốn?”

Nàng gật đầu. Chàng mỉm cười. “Cưng ơi, ta đã ham muốn em từ lâu, rất lâu rồi. Và em cũng ham muốn ta”

Chàng nghĩ sự thừa nhận của mình sẽ làm hài lòng nàng. Nhưng nàng khiến chàng ngạc nhiên vì cái nhăn mặt. “Ham muốn là một tội lỗi”, nàng thầm thì. “Em thừa nhận chàng rất hấp dẫn nhưng em chắc chắn không muốn chàng ở trên giường cùng em.”

“Và thế quái nào lại không nhỉ?” Nàng không tin chàng tò mò. Vấn đề ở đây là cái tôi của người đàn ông, nàng đoán vậy, và nàng chỉ vô tình giẫm mạnh lên nó thôi.

“Bởi vì em không biết những gì sẽ diễn ra. Không ai nói với em ân ái sẽ tuyệt vời như thế nào cả. Giờ thì chàng hiểu chưa?”

Chàng toét miệng cười, trông có vẻ ngượng.

“Chàng biết không, Colin, em vừa làm việc xong với mọi chuyện trong đầu”, nàng thốt lên. “Em không hiểu tại sao em lại cảm thấy yếu đuối nhưng giờ thì em biết lý do rồi và em cảm thấy khá hơn nhiều.”

“Cho ta biết nào”, chàng yêu cầu.

“Đó là vì sự thân mật này còn quá mới mẻ đối với em, tất nhiên là vậy rồi. Em không nghĩ là nó sẽ tuyệt diệu như vậy và cũng không nhận ra mình sẽ trở thành một phần của sự quan hệ mật thiết này.” Nàng dừng lại mỉm cười. “Nếu có kinh nghiệm, có lẽ em đã không cảm thấy yếu đuối chút nào.”

“Một người vợ cảm thấy yếu đuối không phải là tội lỗi”, chàng bảo nàng. “Tuy nhiên, nó chẳng có nghĩa gì trong tình trạng của em.”

“Tại sao nó không có nghĩa gì?”

“Vì chắc chắn em nhận ra ta sẽ chăm sóc em và vì vậy em chẳng có lý do gì để cảm thấy yếu đuối cả.”

“Thật là một lời nói vô cùng kiêu ngạo, chồng à.”

Chàng nhún vai. “Ta là kẻ kiêu ngạo mà.”

“Những người chồng không bao giờ cảm thấy yếu đuối sao?”

“Không.”

“Nhưng mà, Colin, nếu…”

Chàng không để nàng kết thúc.

Miệng chàng phủ lên miệng nàng, cắt đứt cuộc đối thoại. Chàng chỉ nghĩ làm vậy để nàng dứt tâm trí ra khỏi chủ đề kỳ quặc họ đang tranh luận, nhưng nàng hé môi ra cho lưỡi chàng len vào và vòng tay quanh cổ chàng. Chàng bất ngờ bắt kịp nhịp đam mê đang bùng nổ và không muốn chấm dứt.

Chàng yêu nàng lần nữa, cố thật nhẹ nhàng, chậm rãi và dịu dàng, nhưng sự hưởng ứng một cách tự do đã ngăn chặn ý đồ cao quý đó. Dù cho nó dường như là không thể nhưng thật sự mỗi lần sau lại tốt hơn, thậm chí trọn vẹn hơn. Cực điểm của khoái cảm dường như giết chết chàng, và khi chàng cảm nhận những giọt nước mắt thấm ướt vai mình thì chàng tin mình thật sự đã làm nàng đau.

Colin thắp nến và quay lại nhìn nàng. Chàng ôm lấy nàng và dỗ dành bằng những lời ngọt ngào. Nàng hứa rằng chàng không làm nàng bị thương nhưng nàng không thể giải thích tại sao lại khóc.

Chàng không kéo nàng vào một cuộc nói chuyện khác. Cái ngáp lớn của nàng như bảo rằng nàng đã kiệt sức. Thật kỳ quặc, nhưng giờ chàng hoàn toàn tỉnh táo. Nỗi sợ hãi rằng chàng có thể đã làm tổn thương nàng vẫn khiến chàng bực bội và biết rằng mình sẽ mất thêm vài phút nữa mới thư giãn được. Các danh sách kéo sự chú ý của chàng khi chàng định thổi tắt nến. Trên đầu tờ giấy là hai cái tên. Tiểu thư Victoria trước tiên, kế tiếp là phu nhân Roberta. Alesandra đặt dấu chấm hỏi sau mỗi cái tên.

Không cần phải nói, tính hiếu kỳ của chàng đã bị tóm gọn. Nàng chỉ vừa thiếp ngủ khi chàng đẩy nhẹ nàng. “Tất cả những cái này là gì vậy?”

Nàng không mở mắt. Colin đọc từng cái tên và yêu cầu nàng giải thích. “Chúng ta không thể thảo luận chuyện này vào sáng mai sao?” Chàng định chịu thua khi nàng đề nghị nhưng rồi lại nghe nàng thì thầm, “Có thể có mối liên quan giữa hai người này. Cả hai cùng biến mất. Sau khi em nói chuyện với chồng của phu nhân Roberta, em sẽ giải thích tất cả. Ngủ ngon, Colin”.

“Em sẽ không nói chuyện với Tử tước.”

Âm vực trong giọng nói xuyên qua màn sương ngái ngủ. “Không ư?”

“Đúng. Người đàn ông đó đã có đủ vấn đề để giải quyết rồi. Anh ta không cần bị tra hỏi thêm bởi các câu hỏi của em.”

“Colin, em…”

Chàng không để nàng kết thúc câu nói. “Ta cấm đấy, Alesandra. Hứa với ta là em sẽ không làm phiền anh ta.”

Nàng kinh ngạc về thái độ gia trưởng của chồng và cũng tức giận. Nàng không phải là một đứa trẻ cần sự cho phép của cha mẹ để theo đuổi mối quan tâm hay lo lắng của nó, Colin hiểu rõ nhất là nàng có chính kiến riêng và có thể dùng bất cứ lúc nào nàng muốn.

“Hứa đi, Alesandra”, chàng lặp lại yêu cầu.

“Không.”

Chàng không thể tin điều chàng vừa nghe. “Không?”

Vì khuôn mặt nàng vẫn còn giấu dưới cằm chàng nên không thể thấy vẻ mặt nàng và nàng cảm thấy an toàn để nhăn nhó. Chúa ơi, chàng lại cáu kỉnh. Đôi tay chàng siết chặt lấy nàng. Nàng cho rằng một người vợ tốt sẽ cố gắng làm nguôi cơn giận của chồng nàng.

Nàng đoán mình không có điều đó để trở thành một người vợ tốt, tuy nhiên, đó là vì không có người nào – ngay cả Colin – hướng dẫn cho nàng. Thế là phải xin phép chàng rồi! Nàng đẩy chàng ra và ngồi dậy. Tóc nàng phủ xuống một bên mặt. Nàng kéo chúng qua một bên vai và gắn chặt tia nhìn vào mắt chàng.

“Hôn nhân còn rất mới mẻ, Colin, vì vậy chàng sẽ lấy được lời hứa của em khi em nói…”

“Sửa cho ta nếu ta nói sai nhé, nhưng mà chẳng phải chúng ta đã kết hôn được một thời gian rồi sao?”

“Vâng…”

“Như vậy hôn nhân cũng rất mới với em, đúng không?”

Nàng gật đầu.

“Mới hay lâu, Alesandra, thì lời thề không thay đổi. Vợ phải vâng lời chồng.”

“Hôn nhân của chúng ta không giống như thường lệ”, nàng phản bác. “Chàng và em kết hợp dựa trên những điều thỏa thuận trước khi chúng ta nói lời thề. Rõ ràng chàng đã quên và vì lý do đó sẽ không có ngoại lệ cho những mệnh lệnh thái quá. Tuy vậy, em sẽ nhắc cho chàng nhớ, rằng cả hai chúng ta đã đồng ý là không bám riết lấy nhau.”

“Phải.”

“Đó là thỏa ước ngầm mà chúng ta đưa ra cho nhau. Em nói là em không muốn có một ông chồng cứ quấn lấy vợ và chàng cũng thừa nhận là chàng không muốn có một cô vợ bám riết lấy chồng.”

“Làm thế quái nào mà điều đó liên quan đến…”

“Bởi vì nếu như vậy thì sẽ có sự can thiệp”, nàng nói. “Một vài lần chàng đã làm rõ rằng chàng không muốn sự giúp đỡ của em hay em can thiệp vào các công việc ở hãng tàu và nhân dịp này em cũng muốn nhấn mạnh là chàng sẽ không can thiệp vào chuyện của em.”

Nàng không thể nhìn thẳng vào mắt chàng nữa. Vẻ mặt hoài nghi làm nàng lo lắng. Nàng hạ tầm nhìn xuống cằm chàng. “Cha em không bao giờ cấm mẹ em bất cứ điều gì. Hôn nhân của họ dựa trên sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. Theo thời gian, em hy vọng chúng ta có thể đạt được một vài sự sắp xếp chung.”

“Em nói xong chưa?”

Nàng hài lòng vì Colin không có vẻ giận dữ. Rốt cuộc thì Colin sẽ biết điều trong việc này. Chàng đã lắng nghe và không cho phép bản tính kiêu ngạo xen ngang.

“Xong rồi, cảm ơn chàng.”

“Nhìn ta đây.”

Nàng lập tức chăm chú nhìn chàng. Chàng không nói gì một lúc lâu. Dù vậy cái nhìn đó làm nàng lo lắng, vẻ mặt chàng không đem lại cho nàng chút gợi ý nào về những gì chàng đang nghĩ và khả năng che giấu suy nghĩ và cảm xúc tuyệt vời lúc này gây ấn tượng mạnh với nàng. Nàng thấy hơi ghen tỵ. Nàng ước mình có thể kiểm soát tốt hơn.

“Chàng muốn nói gì với em?”, nàng hỏi vì không thể chịu đựng sự im lặng lâu hơn nữa.

Chàng gật đầu, nàng mỉm cười.

“Em sẽ không được phép nói chuyện với Tử tước về vợ anh ta.”

Họ quay lại đúng nơi bắt đầu. Colin rõ ràng không thèm nghe những gì nàng nói. Nàng muốn đá người đàn ông ngang bướng này một cái rõ mạnh. Dĩ nhiên nàng không thể vì nàng là một quý bà và đức ông chồng quá đáng sẽ không bao giờ biết nàng giận dữ đến thế nào.

Thề có Chúa, chàng có thể làm cho Mẹ bề trên nguyền rủa trong sự bực mình.

Colin buộc mình không mỉm cười. Vấn đề khá nghiêm trọng để có thể buột miệng cười, nhưng, lạy Chúa, khuôn mặt nàng rất khôi hài. Cứ như nàng muốn giết chết chàng vậy.

“Cho ta lời hứa của em đi.”

“Ồ, được thôi”, nàng hét lên. “Chàng thắng rồi. Em sẽ không làm phiền Tử tước.”

“Đây không phải là chuyện thắng hay thua”, chàng nghiêm giọng. “Tử tước đã có đủ mối bận tâm rồi. Ta không muốn em làm anh ta đau khổ hơn.”

“Chàng không tin cách nhìn nhận của em chút nào, phải không Colin?”

“Đúng.”

Câu trả lời đó làm nàng đau đớn hơn nhiều so với thái độ gia trưởng của chàng. Nàng cố quay lưng lại nhưng chàng vươn người và giữ lấy cằm nàng. “Em tin cách nhìn nhận của ta chưa?”

Chàng mong đợi để nghe cùng một câu phủ nhận. Nàng chưa hiểu chàng đủ để tin tưởng hoàn toàn.

Đến đúng lúc, tất nhiên, khi họ đã hiểu rõ đối phương, nàng sẽ bắt đầu trao cho chàng lòng tin của mình. “Vâng, tất nhiên em tin cách nhìn nhận của chàng.”

Chàng không thể che đậy sự bất ngờ lẫn hài lòng. Chàng luồn tay ra sau gáy nàng, kéo vào chàng, cùng lúc cúi xuống hôn nàng thật cuồng nhiệt. “Ta rất vui vì biết em đặt niềm tin vào ta theo bản năng”, chàng nói.

Nàng ngả người ra sau và nhíu mày. “Đó không phải là bản năng”, nàng thốt lên. “Chàng đã chứng tỏ chàng có thể có cách nhìn nhận chính xác khi cần.”

“Là lúc nào?”

“Khi chàng kết hôn với em. Chàng đã biết chắc rồi. Giờ thì em hiểu, tất nhiên, rằng chàng biết điều gì đó mà em không biết.”

“Và ta biết điều gì?”

“Là không người nào khác có được chàng.”

Nàng không cố tình khơi gợi tính nóng nảy của chồng bằng lời nhận xét đó, vì nàng đang còn tức tối nhưng Colin chẳng hề bị xúc phạm. Cái tát vào sự kiêu ngạo không bị phát hiện. Chàng cũng không nhận ra nàng vừa sỉ nhục mình hoặc là có nhưng chàng chẳm thèm quan tâm, nàng quyết định vậy khi chàng phá lên cười.

“Em làm ta hài lòng lắm, Alesandra.”

“Dĩ nhiên em làm chàng hài lòng rồi. Em vừa nhượng bộ đấy thôi.”

Nàng vỗ nhẹ cái gối, rồi phủ tấm chăn lên người. “Hôn nhân phức tạp hơn em tưởng”, nàng thầm thì. “Em sẽ luôn là người phải nhường nhịn ư?”

Nghe giọng nàng có mùi tuyệt vọng. “Không, em sẽ không luôn luôn phải nhường nhịn.”

Nàng khịt mũi rất không quý phái như thể nàng không tin chàng. “Hôn nhân là sự sắp đặt giữa cho và nhận”, chàng tuyên bố.

“Với người vợ luôn cho đi và người chồng luôn nhận lấy?”

Chàng không trả lời. Chàng nghiêng người và kéo nàng sát vào mình. Vai nàng tựa vào ngực, làn da trơn mượt, mịn màng áp vào da chàng, và lạy Chúa, chàng yêu cảm giác này. Chàng quàng tay lên hông vợ, thả cằm lên đỉnh đầu nàng và nhắm mắt lại.

Những phút dài yên tĩnh trôi qua. Chàng nghĩ Alesandra đã ngủ rồi và định nhẹ nhàng rời đi thì nghe nàng nói khẽ. “Em không thích từ vâng lời, Colin.”

“Ta biết”, chàng nói lạnh nhạt. “Một công chúa thật sự không nên vâng lời bất kỳ ai.” Đó là một lý lẽ không đáng kể. “Nhưng em là công chúa của ta, “ chàng nhắc nhở. “Và vì vậy em sẽ làm những điều mà ta cho là tốt nhất. Chúng ta sẽ đi theo truyền thống một chút”, chàng nói thêm. “Không ai trong chúng ta có kinh nghiệm về hôn nhân. Ta không phải là yêu tinh, nhưng thực tế là em đã hứa phải tuân theo lời ta. Ta nhớ từng chi tiết những gì em cam kết thề nguyện trước Chúa.”

“Em ước chàng sẽ biết điều hơn.”

“Ta luôn biết điều.”

“Colin?”

“Ừ?”

“Ngủ thôi.”

Chàng cho nàng nói lời cuối. Chàng đợi hồi lâu cho đến lúc chắc chắn nàng đã ngủ sâu, rồi chàng rời khỏi giường và về phòng ngủ của mình. Nàng có cảm giác chàng đang rời đi. Suýt nữa nàng hét toáng lên hỏi tại sao chàng không muốn ngủ cùng nàng đến hết đêm, nhưng lòng kiêu hãnh ngăn nàng lại. Nước mắt đong đầy và nàng cảm thấy giống như bị chồng hắt hủi. Phản ứng của nàng thật là vô nghĩa, đặc biệt sau niềm đam mê trong cách hai người ân ái, nhưng nàng quá mệt để sắp xếp lại tất cả mọi chuyện.

Alesandra ngủ chập chờn. Nàng bị đánh thức chỉ một tiếng hồng hồ sau bởi những âm thanh rời rạc từ phòng ngủ của Colin. Nàng lập tức xuống giường để tìm hiểu. Nàng không có ý định xâm nhập và do vậy nàng chẳng quan tâm đến việc mặc áo choàng hay đi giày mềm.

Nàng nghe thấy một tiếng rủa xả nho nhỏ khi kéo cửa mở ra và lỉnh vào phòng. Colin đứng trước lò sưởi. Chàng kéo chiếc ghế đôn ra và, trong khi nàng nhìn, chàng đặt một chân lên tấm đệm và cúi xuống xoa bóp cái chân bị thương bằng cả hai tay. Chàng không biết nàng đứng đó, đang nhìn chàng. Nàng chắc chắn, vì vẻ mặt chàng không thay đổi. Giờ thì nó không được bảo vệ, và dù nàng chỉ có thể thấy một bên mặt chàng, thì cũng đủ để nàng biết rằng chàng đang đau đớn.

Sẽ cần tất cả sức mạnh để nàng vào sâu trong phòng chàng và đề nghị chàng cho phép nàng giúp chàng dù chỉ một chút. Tuy nhiên, lòng kiêu hãnh sẽ không chấp nhận điều đó, nàng biết chàng sẽ cực kỳ giận dữ nếu biết có người đang theo dõi.

Xoa bóp những bắp cơ bị thương cũng không làm dịu đi cơn đau. Colin đứng thẳng lên và bắt đầu đi tới đi lui đi qua đi lại phía trước lò sưởi. Chàng đang cố đẩy lùi sự căng cứng xoắn lại vào nhau của những múi cơ trong bắp chân trái. Dồn hết trọng lượng vào cái chân bị thương gây ra một cơn co thắt đau buốt bắn thẳng lên ngực, cứ như sét đánh xuống mọi đầu dây thần kinh trong cơ thể, và khốn khiếp, nó gần như đánh bại chàng. Colin không chịu nhượng bộ cực hình. Chàng nghiến chặt hàm, hít một hơi dài, và tiếp tục đi bộ. Chàng biết đó là cách duy nhất để chàng không bị chuột rút từ kinh nghiệm quá khứ. Có đêm, cơn đau chỉ lấy đi một giờ, nhưng lại có những đêm cơn đau đến nhiều hơn, kéo dài hơn.

Colin đi đến chỗ cánh cửa thông qua phòng Alesandra. Chàng chạm tay vào tay nắm cửa, rồi dừng lại. Chàng muốn nhìn thấy nàng, nhưng không muốn đánh thức nàng và chàng biết nàng rất dễ tỉnh ngủ. Chàng biết rằng khi chàng ốm thì nàng sẽ ngủ cùng chàng.

Alesandra cần được nghỉ ngơi. Chàng quay người và lại tiếp tục bước đi. Tâm trí chàng đột ngột lấp đầy bởi những mảnh rời rạc của câu chuyện về việc chàng ra lệnh và nàng phục tùng. Chàng nhớ làm sao cách nàng thốt lên khi nàng bảo không thích từ vâng lời. Quái thật, chàng không thể trách nàng được. Chàng nghĩ cũng hơi dã man khi buộc một người phụ nữ phải hứa tuân theo lời chồng trong suốt cuộc đời. Ý kiến cấp tiến như thế sẽ giúp chàng hạ cánh ở nhà tù Newgate nếu những người bảo thủ phong phanh nghe được suy nghĩ phá vỡ truyền thống của chàng, và Colin đủ thành thật để thừa nhận đó là một phần của chàng – một phần rất nhỏ – để tìm ý tưởng của một người phụ nữ tuân theo mọi mệnh lệnh lôi cuốn của mình. Tuy nhiên, sự lôi cuốn sẽ không bền lâu. Phải trả tiền cho người hầu để họ tuân lệnh mình. Và có lẽ có những người vợ cũng sẽ dễ dàng như vậy. Alesandra không thể ở trong nhóm đó. Cảm ơn Chúa vì điều đó, chàng quyết định. Nàng mạnh mẽ và ngoan cố, và chàng không muốn nàng khác đi. Nàng cực kỳ nhiệt tình với mọi chuyện.

Công chúa của chàng, chàng quyết định, có thiếu sót để hoàn hảo. Alesandra không gây ra tiếng động nào khi vội trở về giường và chui xuống tấm chăn. Nàng không thể đẩy lùi hình ảnh Colin với vẻ mặt đau đớn ra khỏi đầu mình. Trái tim đau nhói. Nàng đã không nhận ra chàng đau đớn khủng khiếp như thế nào cho đến đêm nay, nhưng bây giờ nàng đã ý thức được điều đó và thề sẽ tìm ra cách để giúp chồng.

Đột nhiên nàng nghĩ ra một nhiệm vụ. Nàng thắp nến và lập một danh sách những việc cần làm. Đầu tiên nàng sẽ đọc bất cứ tài liệu nào sẵn có. Điều thứ hai trong danh sách là chuyến viếng thăm bác sĩ Winters. Nàng sẽ ra sức hỏi để ông ấy cho nàng vài gợi ý. Alesandra không thể nghĩ thêm điều gì khác để đưa vào danh sách nữa, nàng quá mệt và chắc rằng sau giấc ngủ dài, nàng sẽ nghĩ ra một vài kế hoạch hành động khác.

Alesandra đặt danh sách lên bàn, thổi tắt nến. Đôi má ướt đẫm nước mắt. Nàng kéo tấm trải giường lau khô, rồi nhắm mắt và cố ngủ lại.

Một nhận thức bỗng nhiên lao thẳng vào tâm trí lúc nàng sắp chìm vào giấc ngủ. Colin không muốn nàng ngủ trên giường chàng bởi cái chân bị thương. Chàng không muốn để nàng biết sự đau đớn của mình. Đúng vậy, quá hợp lý. Dĩ nhiên, lòng kiêu hãnh là vấn đề nhưng chàng cũng suy nghĩ rất chu đáo. Nếu chàng cần đi lại vào mỗi đêm, chàng sẽ đánh thức nàng. Điều này cũng thật hợp lý. Alesandra thở ra nhẹ nhõm.

Rốt cuộc thì Colin không hề hắt hủi nàng.

Bình luận