Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lâu Đài Hạnh Phúc

Chương 4

Tác giả: Julie Garwood

Nàng chẳng nhớ chàng tẹo nào.

Colin không về nhà đến tận sau bữa tối. Alesandra lấy làm mừng là chàng không ở nhà vì nàng không hề muốn có sự can thiệp của chàng vào việc nàng sắp đặt và chàng thì chắc chắn là người gây cản trở.

Nàng bận bù đầu với những lịch hẹn kín mít. Alesandra dùng thời gian còn lại của buổi sáng sau cuộc thảo luận với Colin và cả buổi chiều để gặp gỡ những người bạn cũ của cha nàng. Họ được mời tới, lần lượt từng người một, bày tỏ lòng kính trọng và đề nghị trợ giúp nàng trong suốt thời gian ở Luân Đôn. Hầu hết các vị khách đều là những người có tước hiệu trong xã hội thượng lưu, nhưng cũng có cả những nghệ sĩ và người lao động. Cha của Alesandra có một mối quan hệ rộng khắp với rất nhiều bạn bè đủ thành phần trong xã hội. Ông đặc biệt là người công bằng, có óc xét đoán tốt, và đó là nét đặc trưng mà nàng được thừa hưởng. Nàng thích tất cả bạn bè của cha mình.

Matthew Andrew Dreyson là cuộc hẹn cuối cùng. Người đàn ông lớn tuổi, bụng phệ đã được cha nàng tín nhiệm trở thành người đại diện tại nước Anh và ông vẫn là người quản lý một số tài sản của Alesandra. Dreyson đã giữ vị trí đáng thèm muốn này, được hoạt động tại Lloyd’s của Luân Đôn trong hơn hai mươi ba năm qua. Tiêu chuẩn của cha nàng về một người môi giới rất cao. Dreyson không chỉ đúng nguyên tắc mà còn rất thông minh. Cha nàng đã dặn vợ ông, là người đã dặn con gái ông, rằng trong trường hợp khi ông chết, Dreyson nên là người cố vấn về tài chính.

Alesandra mời Dreyson ở lại dùng bữa tối. Flannaghan và Valena phục vụ bữa ăn. Người hầu gái đã làm hầu hết công việc, trong khi Flannaghan đang bận lắng nghe thảo luận về tài chính tại bàn ăn. Anh ấn tượng bởi người phụ nữ nhỏ bé có những kiến thức khiến người khác ngạc nhiên với những nhận xét sâu rộng về thương trường, và anh sẽ thuật lại cho ông chủ của mình những gì đã nghe được.

Dreyson sử dụng hai tiếng đồng hồ một cách xuất sắc để đưa ra những khuyến nghị khác nhau. Alesandra bổ sung một số ý kiến riêng, rồi hoàn thành các giao dịch của mình. Người môi giới chỉ sử dụng tên viết tắt của nàng lúc điền vào những giấy tờ trước khi người chịu trách nhiệm tại Lloyd’s ký nhận, bởi đơn giản là không thể hình dung được rằng một phụ nữ lại tham gia đầu tư vào dự án kinh doanh. Dreyson thậm chí sẽ kinh sợ nếu ông ấy biết được đề nghị thực sự, nhưng nàng hiểu rõ thành kiến của đàn ông đối với phụ nữ. Nàng đã phải đi lòng vòng quanh những trở ngại trong chuyện đầu tư chỉ vì mình là phụ nữ. Rốt cuộc, nàng hư cấu ra một người bạn cũ của gia đình mà nàng thường gọi là chú Albert. Nàng nói với Dreyson rằng người đàn ông đó không thật sự thân thiết, nhưng nàng vẫn dành sự yêu mến cho ông ấy và bắt đầu nghĩ đến ông ấy vì mối quan hệ cách đây vài năm. Để bảo đảm Dreyson sẽ không cố điều tra người đàn ông đó, nàng bổ sung thêm rằng Albert là một người bạn thân của cha nàng.

Sự thắc mắc của Dreyson đã có được đáp án từ lời giải thích của Alesandra. Dreyson không có bất cứ e ngại gì về việc lấy phiếu lệnh mua bán cổ phiếu từ một người đàn ông mặc dù ông đã hơn một lần chỉ trích là thật kỳ quặc khi Albert cho phép nàng ký bằng những chữ cái đầu tiên trong tên nàng như người được ủy quyền. Dreyson muốn được gặp mặt người cố vấn danh dự nhưng Alesandra nhanh chóng giải thích Albert sống ẩn dật trong thời gian này và không cho phép ai làm phiền. Từ khi Albert đến Anh, khách khứa làm xao nhãng những công việc bình yên hằng ngày của ông, Alesandra nói dối. Bởi vì Dreyson đang làm việc với một phận sự được chi trả hậu hĩnh trong từng phiếu lệnh mà ông chuyển cho người ký nhận, và vì những lời khuyên của Albert khá là đúng đắn nên ông không tranh cãi với công chúa về chuyện gặp mặt Albert nữa. Nếu Albert không muốn gặp ông, vậy thì thôi. Điều cuối cùng ông muốn làm là phải tránh xa khách hàng này. Albert, ông chắc mẻm, chỉ là người lập dị.

Sau bữa tối, họ quay lại phòng khách, nơi Flannaghan phục vụ Dreyson bằng một ly vang đỏ. Alesandra ngồi trên trường kỷ đối diện với vị khách của mình và lắng nghe những câu chuyện đồn đại thú vị về những hồn ma lai vãng trên các tầng lầu ở Sở Giao dịch Chứng khoán Hoàng gia[1]. Nàng thích tự mình cảm nhận sàn gỗ cứng bóng loáng với những căn phòng nhỏ bằng gỗ mà họ gọi là lô, nơi người ký nhận tiến hành công việc của họ. Dreyson kể cho nàng nghe về một phong tục kỳ lạ đã bắt đầu vào năm 1710, xem như là người đọc tin trong phòng. Một người phục vụ, ông ấy giải thích, được gọi là Kidney, sẽ bước lên một bục trông trịnh trọng như thể bục giảng kinh rồi đọc to và rõ những tờ báo trong khi các quý ông khán giả ngồi ở bàn của họ và nhấm nháp thức uống. Alesandra đành bằng lòng với việc hình dung ra cảnh tượng sống động ấy trong đầu nàng mà thôi, vì phụ nữ không được phép đặt chân vào Sở Giao dịch Chứng khoán Hoàng gia.

[1] Royal Exchange: Trung tâm giao dịch chứng khoán đầu tiên của Anh.

Colin về đến nhà vừa lúc Dreyson uống cạn ly rượu. Chàng hất chiếc áo choàng cho Flannaghan rồi bước vào phòng khách. Chàng đi nhanh khi trông thấy Dreyson.

Cả Alesandra lẫn Dreyson đều đứng lên. Nàng giới thiệu người đại diện của mình cho vị chủ nhà. Colin đã biết Dreyson là ai. Chàng quá ấn tượng vì danh tiếng của Dreyson được rất nhiều người biết đến trong lĩnh vực hàng hải. Người môi giới được nhiều người xem là một thiên tài tài chính. Colin ngưỡng mộ người đàn ông này. Trong sự kinh doanh tàn khốc của thị trường, Dreyson là một trong số rất ít những người đặt lợi ích của khách hàng lên trên lợi nhuận riêng của bản thân. Ông thật sự đáng ngưỡng mộ, và Colin cho rằng đó là một phẩm chất đặc biệt của Dreyson.

“Ta có làm ngắt quãng cuộc họp quan trọng không?”, chàng hỏi. “Chúng tôi đã kết thúc giao dịch”, Dreyson trả lời. “Rất hân hạnh được gặp ngài, thưa ngài”, người môi giới tiếp tục. “Tôi đã theo sát quá trình phát triển của công ty ngài và không thể không khen ngợi ngài. Từ quyền sở hữu ba con tàu đến hơn hai mươi con tàu trong năm năm thật sự là một sự kiện gây ấn tượng sâu sắc.”

Colin gật đầu. “Cộng sự của ta và ta cố gắng giữ vững vị thế cạnh tranh.”

“Ngài có ý định bán cổ phần ra bên ngoài không? Thế nào nhỉ, tôi quan tâm đến việc đầu tư vào một dự án vững mạnh như vậy.”

Chân của Colin đau nhói dữ dội. Chàng đổi thế đứng, khẽ nhăn mặt, rồi lắc đầu. Chàng muốn ngồi, đỡ cái chân bị thương lên cao, và uống cho đến khi cơn đau ra đi. Chàng không định nuông chiều bản thân, tuy vậy chàng di chuyển đến khi tựa vào một bên trường kỷ, sau đó buộc bản thân phải nghĩ về cuộc đối thoại dang dở với người đại diện.

“Không”, chàng khẳng định. “Cổ phần trong hãng tàu Emerald là 50/50 thuộc về ta và Nathan. Chúng ta không để người ngoài tham gia sở hữu.”

“Nếu ngài thay đổi ý định…”

“Ta không thay đổi.”

Dreyson gật đầu. “Công chúa Alesandra giải thích ngài là người giám hộ tạm thời của cô ấy trong lúc gia đình ngài đang bị bệnh.”

“Đúng vậy.”

“Ngài đã có được một vinh dự lớn lao.” Dreyson nói. Ông ấy ngừng lại để mỉm cười với Alesandra, rồi tiếp tục, “Hãy bảo vệ cô ấy thật tốt, thưa ngài. Cô ấy quả là một kho báu”. Alesandra bối rối bởi lời khen của Dreyson. Nàng hướng tầm nhìn sang chỗ khác. Dreyson hỏi Colin về tình hình sức khỏe của ngài Công tước. “Ta vừa gặp ông ấy”, Colin trả lời.

“Ông ấy thật sự rất yếu nhưng bây giờ đang hồi phục.”

Alesandra không thể giấu sự ngạc nhiên, vội hướng về Colin. “Ngài đã không…”, nàng dừng lại đúng lúc. Suýt nữa nàng buột miệng nói ra sự thật rõ ràng là Colin không tin nàng và thực ra đã cố buộc cha mình là người nói dối. Hành vi của chàng thật đáng hổ thẹn. Nhưng vấn đề cá nhân không bao giờ được thảo luận trước mặt các vấn đề làm ăn. Nàng không định phá vỡ điều luật quan trọng này, dù cho muốn đến thế nào đi nữa.

“Ta đã không cái gì?” Colin toét miệng cười, chàng biết những gì nàng định nói.

Nàng giữ vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

“Ngài đã không tiếp xúc quá gần với cha mẹ ngài đấy chứ?”, nàng hỏi.

“Ta nghĩ căn bệnh đó có thể rất dễ lây”, nàng giải thích cho Dreyson.

“Có thể ư?” Colin nghẹt thở vì cười lớn.

Alesandra lờ chàng đi. Nàng nhìn thẳng vào người đại diện. “Anh trai Colin đã đến thăm cha mình chỉ trong một hay hai giờ cách đây vài ngày, và bây giờ anh ấy cùng người vợ yêu quý đều bị bệnh. Ta đã cảnh báo, dĩ nhiên, nhưng ta lại ra ngoài cưỡi ngựa, và khi ta quay về, Caine đã đến và về mất rồi.”

Dreyson bày tỏ sự thông cảm của mình với hoàn cảnh không mấy tốt đẹp của gia đình. Alesandra và Colin cùng tiễn người đại diện đến cửa. “Tôi sẽ trở lại trong ba ngày, nếu người có thể xếp lịch, công chúa Alesandra, cùng với giấy tờ sẵn sàng cho chữ ký bằng những chữ cái đầu tiên trong tên của người.”

Một lát sau, người môi giới rời khỏi nhà. Colin đóng cửa lại sau lưng chàng. Chàng ngó quanh và thấy Alesandra đứng khá xa mình, nhìn bằng ánh mắt giận dữ. Đôi tay nàng đặt trên hông.

“Ngài nợ ta lời xin lỗi.”

“Đúng, ta đã làm đấy.”

“Khi ta nghĩ làm sao ngài… ngài lại làm thế?”

Nàng nổi giận thực sự. Colin mỉm cười. “Đúng, ta đã làm.” Chàng nhắc lại. “Ta không tin nàng khi nàng nói anh trai ta và cha ta đều quá yếu để có thể chăm sóc nàng.”

“Ngài tự đi tìm hiểu đúng không?” Chàng mặc kệ sự giận dữ trong giọng nàng. “Ta thừa nhận ta tin đó là sự sắp đặt. Và ta thật sự nghĩ sẽ phải đưa cha ta về đây cùng ta.”

“Để làm gì?”

Chàng quyết định thành thật. “Để đưa nàng đi, Alesandra.”

Nàng cố giấu nỗi đau đang dâng lên, sự thẳng thắn đôi khi chỉ làm tổn thương người khác. “Ta rất tiếc vì việc ta ở đây lại gây nhiều phiền toái cho ngài đến vậy.”

Chàng thở dài. “Nàng không nên buộc tội bản thân. Chỉ là vì hiện nay ta đang ngập đầu với công việc kinh doanh và không có thời gian để làm người giám hộ.”

Colin hướng về người quản gia trước khi nàng có thể nói là nàng chắc chắn chàng mới là người tự buộc tội bản thân.

“Flannaghan, lấy cho ta đồ uống. Cái gì đó nóng. Trời quá lạnh để cưỡi ngựa ngày hôm nay.”

“Thật đáng đời”, Alesandra xen vào. “Bản tính đa nghi sẽ đẩy ngài vào rắc rối một ngày nào đó.”

Chàng cúi xuống cho đến khi khuôn mặt mình chỉ cách mặt nàng trong gang tấc. “Bản tính đa nghi của ta đã giữ mạng sống cho ta đấy, công chúa.”

Alesandra không biết chàng nói vậy có nghĩa gì. Nàng cũng không thích cách chàng cau mày và nghĩ nàng nên để chàng ở một mình. Nàng xoay người đi lên cầu thang. Colin đi theo. Chàng có thể nghe thấy nàng đang lầm bầm điều gì đó trong hơi thở nhưng không bắt kịp bất kỳ từ nào rõ ràng cả. Dù sao sự tập trung của chàng đang quá phân tán để mà chú ý nhiều hơn đến nhận xét của nàng. Chàng hoàn toàn bận rộn với việc cố gắng không chú ý đến hông nàng đung đưa nhẹ nhàng một cách tự nhiên hoặc vẻ gợi cảm từ phía sau của nàng hấp dẫn chàng làm sao.

Nàng nghe tiếng thở dài lớn thoát ra ngay đằng sau và biết chàng đang theo mình lên cầu thang. Nàng hỏi mà không quay lại, “Ngài cũng đã ghé thăm Caine hay là ngài chấp nhận lời cha ngài rằng anh trai mình cũng bị bệnh là đúng?”.

“Ta đã ghé thăm anh ấy.”

Nàng quay phắt lại chằm chằm nhìn Colin, suýt nữa thì va phải chàng.

Bởi vì nàng ở bậc thang bên trên nên bây giờ họ nhìn thẳng vào mắt nhau. Nàng thấy rõ khuôn mặt chàng rám nắng đến thế nào, khuôn miệng khắc nghiệt ra sao và đôi mắt lấp lánh những ánh nhìn xanh lá với nụ cười đáng kinh ngạc.

Chàng thấy rõ những nốt tàn nhang hấp dẫn trên sống mũi nàng. Alesandra không thích hướng suy nghĩ của mình đang đi, “Người ngài toàn bụi đường, Colin, và có lẽ có mùi như ngựa của ngài vậy. Ngài cần đi tắm”.

Chàng không thích nàng nói với mình bằng giọng đó. “Nàng cần thôi ngay việc nhìn ta như vậy đi”, chàng ra lệnh, giọng nói thô lỗ hệt như nàng. “Một người được bảo trợ không nên cư xử với người giám hộ của cô ấy vô lễ như thế.”

Nàng chưa sẵn sàng quay lại với lời tuyên bố hiển nhiên ấy. Colin là người giám hộ trong thời gian hiện tại, và nàng nên tôn trọng chàng. Tuy nhiên, nàng không muốn đồng ý với chàng và tất cả là bởi vì chàng đã tỏ rõ thái độ rằng không muốn nàng ở đây.

“Anh trai ngài đã khỏe hơn chưa?”

“Anh ấy gần chết”, chàng trả lời khá vui vẻ.

“Ngài không thích Caine?”

Chàng cười to, “Dĩ nhiên là ta thích anh trai mình”.

“Vậy tại sao ngài có vẻ hạnh phúc khi nói anh ấy gần chết?”

“Bởi vì anh ấy thực sự bị bệnh và Caine không liên minh với cha ta trong âm mưu của ông ấy.”

Nàng lắc đầu, lại quay lưng và chạy lên những bậc thang cuối cùng. “Vợ anh ấy khá hơn chút nào không?”, nàng cho câu hỏi trượt qua vai theo không khí.

“Jade không nặng bằng Caine”, Colin trả lời. “Cảm ơn Chúa vì cô con gái bé nhỏ của họ không nhiễm bệnh. Con bé và Sterns vẫn ở nông trang.”

“Sterns là ai?”

“Người quản gia kiêm giữ trẻ của họ. Caine và Jade sẽ vẫn ở lại Luân Đôn cho đến lúc họ bình phục. Mẹ ta cảm thấy khá hơn rồi nhưng các em gái của ta vẫn không ăn được thứ gì cả. Thật là kỳ lạ phải không Alesandra, nàng không bị bệnh?”

Nàng không nhìn. Nàng biết mình phải chịu trách nhiệm và ghét phải thừa nhận điều đó. “Thật ra, bây giờ ta mới nghĩ đến nó, ta đã bị bệnh nhẹ trên đường đến Anh”, nàng nói như cho qua.

Chàng cười, “Caine gọi nàng là ‘Bệnh dịch’”.

Nàng quay lại để nhìn Colin. “Ta không cố ý làm mọi người bị bệnh. Anh ấy thật sự trách ta ư?”

“Đúng vậy”, chàng cố tình nói dối chỉ để trêu chọc nàng.

Vai nàng sụp xuống. “Ta hy vọng sẽ chuyển đến ở với anh trai ngài và vợ anh ấy trong ngày mai.”

“Nàng không thể.”

“Bây giờ ngài nghĩ mình sẽ bị mắc kẹt với ta, phải không?”

Nàng chờ chàng lên tiếng phủ nhận. Một quý ông, xét cho cùng, sẽ nói điều gì đó chiều lòng đối phương, thậm chí đó là một lời nói dối, chỉ vì lịch sự.

“Alesandra, ta bị mắc kẹt mất rồi.”

Nàng trừng mắt nhìn chàng vì quá thành thật. “Ngài có lẽ nên chấp nhận hoàn cảnh này và cố mà tỏ ra vui vẻ đi.”

Nàng vội vã đi dọc hàng lang và vào phòng làm việc. Chàng tựa lưng vào khung cửa và nhìn nàng thu dọn giấy tờ đặt trên mặt lò sưởi. Hình như nàng coi nó là cái bàn.

“Nàng khó chịu vì ta không tin gia đình mình bị bệnh, đúng không?”

Nàng không trả lời, “Cha ngài nói thế nào với ngài về hoàn cảnh của ta?”.

Chàng ngạc nhiên với nỗi sợ hãi ngập trong mắt nàng. “Ông ấy không nói gì nhiều.”

Nàng có vẻ thả lỏng người sau câu trả lời ấy.

“Nhưng nàng sắp nói cho ta biết về hoàn cảnh của mình, phải không?” Chàng hạ thấp giọng dịu dàng nhưng nàng vẫn phản ứng theo kiểu như thể chàng vừa mới quát mắng nàng. “Ta thích để cha ngài giải thích hơn.”

“Ông ấy không thể. Nàng sẽ làm.”

“Được thôi”, cuối cùng thì nàng cũng đồng ý. “Ta có một chuyện phải nói với ngài. Ngài đang chắn đường của Flannaghan”, nàng nói với sự vui mừng, rõ ràng là vì được cứu viện từ Flannaghan hơn là vì câu chuyện bị cắt ngang.

“Công chúa Alesandra, người có khách. Neil Perry, Bá tước Hargrave, đang chờ ở phòng khách để nói chuyện với người.”

“Anh ta muốn gì?” Colin hỏi.

“Neil là anh trai của Victoria. Sáng nay ta đã gửi thư yêu cầu anh ta đến đây”, Alesandra giải thích.

Colin đi đến bàn làm việc và dựa người vào đó. “Anh ta có biết nàng muốn hỏi về chuyện của em gái anh ta không?”

Alesandra đưa Flannaghan giấy tờ của mình, đề nghị anh mang chúng vào trong phòng nàng, rồi quay lại trả lời Colin. “Ta không giải thích chính xác mục đích cuộc gặp mặt.”

Nàng vội vã ra khỏi phòng, như thế Colin sẽ không kịp có thời gian nhiếc móc vì đã giở trò với nội dung lá thư. Nàng lờ đi cái ra hiệu của chàng yêu cầu nàng quay lại và đi ra hành lang về phòng mình. Nàng có một danh sách các câu hỏi để hỏi Neil và không muốn lỡ mất câu hỏi nào. Tờ giấy được đặt trên bàn ở đầu giường ngủ. Nàng gấp nó lại, mỉm cười với Flannaghan đang trải tấm ga giường cho phẳng phiu, rồi nhanh chóng xuống lầu.

Flannaghan muốn thông báo cho nàng nhưng nàng không để anh làm như vậy. Neil đang đứng trong phòng khách. Anh ta quay lại khi Alesandra vừa đến cửa phòng và nàng khẽ chào anh ta.

“Ta rất cảm kích vì ngài đã đến sớm”, nàng bắt đầu ngay khi kết thúc động tác khẽ nhún đầu gối cúi chào.

“Nàng nói rằng vấn đề nàng muốn thảo luận khá quan trọng, thưa công chúa. Chúng ta đã gặp nhau trước đây lần nào chưa? Nếu chúng ta đã từng gặp nhau, tôi chắc chắn sẽ nhớ ra nàng.”

Anh trai của Victoria đang cố tỏ ra có sức quyến rũ, nhưng nụ cười của anh ta trông giống cái nhếch mép hơn. Bá tước Hargrave chỉ cao hơn nàng ba hay bốn centimét và anh ta quá cứng nhắc trong bộ đồ được làm cứng bằng bột hồ. Alesandra không thể tìm được bất kỳ sự giống nhau nào trong khuôn mặt xương xương của anh ta với Victoria ngoài màu mắt. Chúng có cùng màu nâu sẫm. Tuy nhiên, Victoria là người có nét mặt dễ chịu trong gia đình. Mũi cô ấy ngắn và thẳng, của Neil thì dài và khoằm rất giống mỏ diều hâu và cực kỳ hẹp. Alesandra nghĩ anh ta là một người hoàn toàn không hấp dẫn và thấy giọng mũi của anh ta tạo cho nàng một cảm giác khó chịu.

Nàng tự nhắc nhở bản thân rằng vẻ bề ngoài không có ý nghĩa gì cả. Nàng cầu mong Neil cũng có tính tình dễ thương như em gái anh ta. Neil có vẻ khó tính và nàng hy vọng anh ta không như thế.

“Vui lòng vào trong và ngồi xuống. Ta muốn nói chuyện với ngài về một vấn đề liên quan đến ta và xin ngài lượng thứ cho một vài câu hỏi.”

Neil gật đầu đồng ý và băng qua phòng. Anh ta đợi cho đến lúc nàng yên vị trên trường kỷ thì mới ngồi xuống chiếc ghế kế bên. Anh ta bắt chéo một chân lên chân kia, đặt tay lên đầu gối. Nàng để ý móng tay của anh ta khá dài đối với đàn ông và bộ móng được cắt giũa không chê vào đâu được.

“Tôi không bao giờ vào những ngôi nhà phố như thế này”, Neil nhận xét sau khi nhìn quanh phòng, giọng nói ra chiều khinh miệt, “Vị trí thật tuyệt vời, dĩ nhiên là vậy rồi, nhưng tôi biết nó chỉ là nhà thuê”.

“Đúng vậy.”

“Nó quá nhỏ, đúng không? Tôi nghĩ một công chúa sẽ muốn có nơi cư ngụ thích hợp hơn.”

Neil là kẻ hợm mình. Alesandra đang rất cố gắng để thích anh ta nhưng những nhận xét sỗ sàng, hợm hĩnh khiến điều đó trở nên khó khăn hơn. Tuy vậy, anh ta là anh trai của Victoria và Alesandra cần sự trợ giúp của anh ta để tìm bạn nàng.

“Ta rất vui vì được ở đây”, nàng cố nói thật dịu dàng. “Và bây giờ, thưa ngài, ta muốn nói chuyện về em gái của ngài.”

Anh ta không thích nghe điều nàng vừa thông báo. Nụ cười của anh ta tắt lịm ngay lập tức. “Em gái tôi không phải là đề tài để thảo luận, công chúa Alesandra.”

“Ta hy vọng sẽ làm thay đổi suy nghĩ của ngài”, nàng phản đối. “Ta gặp Victoria năm ngoái. Cô ấy ở tại Holy Cross với ta khi cô ấy bị bệnh trong chuyến đi. Cô ấy có tình cờ nhắc đến ta không?”

Neil lắc đầu. “Em gái tôi và tôi hiếm khi nói chuyện với nhau.”

“Thật sao?” Alesandra không thể giấu sự ngạc nhiên.

Neil cố tình tuôn ra một tiếng thở dài lớn. “Victoria sống cùng với mẹ chúng tôi. Tôi có điền trang riêng”, anh ta kiêu hãnh thêm vào. “Dĩ nhiên bây giờ nó đã đi đến nơi mà chỉ có Chúa mới biết, và mẹ tôi đã chuyển đến ở cùng tôi.”

Anh ta bắt đầu gõ ngón tay lên đầu gối, một biểu hiện không kiên nhẫn. “Ta xin lỗi nếu đây là điều khó nói đối với ngài nhưng ta lo lắng cho Victoria. Ta không bao giờ tin cô ấy bỏ trốn và kết hôn.”

“Không cần quan tâm”, anh ta phản bác. “Nó không đáng cho bất kỳ ai quan tâm lo lắng. Nó đã làm…”

“Ta không hiểu nổi thái độ nhẫn tâm của ngài. Victoria có thể đang gặp rắc rối.”

“Và tôi không hiểu thái độ của nàng, thưa công chúa”, Neil trả đũa. “Nàng không ở Anh đủ lâu và do vậy không hiểu một vụ bê bối có thể gây ra những gì đối với người có địa vị xã hội. Mẹ tôi hầu như bị hủy hoại bởi hành động khinh suất của Victoria. Tại sao à, lần đầu tiên trong mười lăm năm, bà ấy đã không được mời đến vũ hội của Ashford. Sự nhục nhã khiến bà nằm trên giường cả tháng trời. Em gái tôi đã vứt bỏ tất cả. Nó luôn là một đứa ngu ngốc. Nó có thể kết hôn với bất kỳ ai mà nó muốn. Tôi biết ít nhất ba quý ông có tước hiệu mà nó đã từng gặp gỡ. Dĩ nhiên Victoria chỉ nghĩ đến bản thân. Trong khi mẹ tôi lo lắng và cân nhắc cho nó một đám tốt thì nó lại vụng trộm với người tình.”

Alesandra cố hết sức để giữ bình tĩnh. “Ngài không thể biết đó có phải là sự thật hay không”, nàng cãi lại. “Về vụ tai tiếng…”

Nàng không kết thúc được câu cãi. “Nàng rõ ràng cũng chẳng quan tâm đến điều tiếng”, Neil thì thầm. “Chẳng có gì lạ khi nàng và em gái tôi hợp nhau đến vậy.”

“Chính xác ngài đang ám chỉ điều gì?”

“Nàng đang sống cùng nhà với một người đàn ông độc thân”, anh ta nói. “Đã có những lời xầm xì bàn tán.” Alesandra hít thật sâu với nỗ lực kiểm soát cơn cáu giận, “Chính xác thì những lời bàn tán là gì?”.

“Có người nói ngài Colin Hallbrook là anh họ của nàng. Người khác thì tin ngài ấy là người tình.”

Nàng đánh rơi tờ danh sách xuống đùi và sau đó đứng dậy. “Em gái ngài hiếm khi đề cập đến ngài với ta và bây giờ thì ta hiểu tại sao rồi. Ngài là một người đàn ông đáng khinh, Neil Perry. Nếu ta không vì lo lắng cho sự an nguy của Victoria, ta sẽ quẳng ngài ra khỏi đây ngay.”

“Ta sẽ lo việc vặt vãnh này.”

Colin loan báo từ lối vào. Chàng đang tựa lưng vào khung cửa, đôi cánh tay khoanh lại trước ngực. Trông chàng có vẻ thả lỏng, nhưng đôi mắt chàng… Ôi, Chúa ơi, đôi mắt chàng thật dữ dội. Alesandra chưa từng thấy Colin nổi giận. Nàng rùng mình vì đôi mắt đầy thịnh nộ ấy.

Neil giật bắn mình vì bị cắt ngang. Anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lúng túng đứng lên.

“Nếu tôi biết lý do thật sự nàng muốn gặp tôi, tôi sẽ không bao giờ đến đây. Chúc một ngày tốt lành, công chúa Alesandra.”

Nàng không kịp dứt ánh mắt đang ghim vào Colin để trả lời với Neil. Nàng có một cảm giác kỳ cục là Colin đã sẵn sàng để chuẩn bị tấn công.

Cảm giác của nàng không sai. Flannaghan giữ cửa mở cho vị khách của họ. Colin di chuyển đến đứng sau người quản gia. vẻ mặt Colin không có biểu hiện gì, và vì lý do đó Neil không hình dung được rằng anh ta thực sự bị quẳng ra bên ngoài.

Nếu chớp mắt, nàng sẽ bỏ lỡ nó mất. Neil chỉ có đủ thời gian trong tích tắc để hét lên phẫn nộ nghe như tiếng heo kêu eng éc khi gặp nguy hiểm. Colin chộp lấy anh ta bằng một tay ghì trên cổ và tay kia ở đằng sau cạp lưng quần, nâng anh ta lên và quẳng ra ngoài dễ như người ta quăng một bao rác. Neil đáp xuống rãnh nước trước cửa nhà.

Alesandra khẽ hé miệng vì kinh ngạc, nàng nhấc váy lên và đi như chạy đến cửa trước. Flannaghan để cho nàng thấy hình ảnh vị Bá tước Hargrave đang nằm dài trên đường trước khi anh đóng cửa.

Nàng quay người, đối mặt với Colin. “Bây giờ ta sẽ làm gì? Ta nghi ngờ việc anh ta sẽ quay lại đây sau cái cách mà ngài quẳng anh ta ra ngoài, Colin.”

“Hắn ta đã lăng mạ nàng. Ta không cho phép điều đó.”

“Nhưng ta cần anh ta trả lời các câu hỏi của ta.”

Chàng nhún vai bất cần. Những ngón tay nàng luồn vào trong mái tóc một cách bối rối. Nàng không thể quyết định mình đang hài lòng hay điên tiết với Colin. “Ta sẽ làm gì với danh sách của ta đây?”

“Danh sách nào, thưa công chúa?” Flannaghan hỏi.

“Danh sách các câu hỏi mà ta định hỏi Neil ấy.”

Nàng vội đi vào phòng khách, cúi xuống tìm tờ giấy dưới trường kỷ. Flannaghan và Colin ngắm nhìn nàng. “Công chúa Alesandra là người hết lòng tin tưởng vào các danh sách, thưa ngài”, Flannaghan nói với Colin.

Colin không nói lời nào về thông tin đó. Chàng cau mày với Alesandra khi nàng đi ngang qua và lên cầu thang. “Ta sẽ không cho phép nàng mời Perry đến đây lần nữa, Alesandra”, chàng nói lớn, vẫn còn bừng bừng tức giận vì lời nhận xét ác ý của gã đàn ông vênh vang đang nằm sõng soài trên mặt đường mưa nhớp nháp bùn lầy ngoài kia.

“Ta sẽ mời anh ta trở lại”, nàng không thèm quay đầu lại. “Đây giống như là nhà của ta cũng như nó thuộc về ngài trong khi ngài là người giám hộ của ta. Ta nhất định phải tìm hiểu xem Victoria có ổn hay không, Colin, và nếu điều đó có nghĩa là phải chịu đựng người anh trai khủng khiếp của cô ấy thì ta sẽ làm như vậy đấy.” Colin quay sang người quản gia của chàng. “Không cho hắn ta vào. Hiểu không?”

“Cực kỳ hiểu, thưa ngài. Bổn phận của chúng ta là bảo vệ công chúa khỏi những kẻ vu khống, phỉ báng người.”

Alesandra đã lên tới khúc quanh của cầu thang và vì vậy không nghe thấy mệnh lệnh của Colin cũng như sự đồng ý của Flannaghan. Nàng hoàn toàn bất mãn với đàn ông nói chung và với Neil nói riêng. Nàng quyết định đẩy anh trai của Victoria ra khỏi đầu trong thời gian này. Ngày mai là đủ sớm để quyết định sẽ làm gì tiếp theo.

Valena đang đợi trong phòng ngủ mới. Cô ấy và Flannaghan đã chuyển đồ đạc của Alesandra từ phòng Colin sang phòng ngủ bên cạnh.

Alesandra ngồi xuống cạnh giường và đá giày ra khỏi chân. “Có thể chúng ta sắp phải ở lại đây thêm vài ngày, Valena.”

“Những chiếc rương đã được đưa đến, thưa công chúa. Tôi sẽ dỡ đồ ra nhé?”

“Ngày mai vẫn kịp. Ta biết giờ vẫn còn sớm nhưng ta muốn đi nghỉ ngay. Chị không cần ở lại đây giúp ta đau.”

Valena để nàng một mình. Alesandra từ tốn chuẩn bị đi ngủ. Sức lực nàng như bị rút hết từ những cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Nói chuyện với rất nhiều người bạn cũ của cha và lắng nghe những câu chuyện tuyệt vời về ông khiến nàng nhớ cha mẹ. Alesandra đã có thể kiểm soát được tâm trạng của mình nếu Neil không ác ý chỉ để thỏa mãn cái tôi và trái tim tàn nhẫn của anh ta. Nàng muốn quát lên rằng anh ta nên thấy hạnh phúc vì có mẹ và em gái để yêu thương. Perry sẽ không hiểu hoặc quan tâm, nàng biết, vì anh ta cũng giống rất nhiều người mà nàng từng gặp, những người luôn coi gia đình là một điều hiển nhiên không phải bận tâm.

Alesandra thương cảm bản thân trong vòng vài phút. Nàng không có bất cứ ai thực sự quan tâm đến mình. Colin xem nàng như một mối phiền toái, và người giám hộ thực sự, dù lịch thiệp hơn và hiểu biết nhiều hơn con trai của ông ấy, cũng có lẽ xem nàng là mối phiền toái. Nàng muốn mẹ. Ký ức về cuộc sống trước đây không an ủi nàng được. Chúng làm nàng đau đớn và cô đơn. Nàng chìm vào giấc ngủ vài phút sau đó, giấu mình dưới tấm chăn dày và khóc thầm trong khi ngủ. Nàng choàng tỉnh lúc nửa đêm, không cảm thấy khá hơn chút nào về bản thân hay tình cảnh hiện tại, và Chúa giúp nàng, nàng lại bắt đầu thổn thức. Colin nghe thấy. Chàng cũng ở trên giường. Tuy nhiên, chàng không thể ngủ được. Cơn đau nhức dưới chân giữ chàng tỉnh táo. Alesandra không gây ra tiếng động nhiều, nhưng Colin đã quá quen thuộc với các âm thanh trong nhà. Chàng lập tức hất tấm chăn qua một bên và rời khỏi giường. Chàng đã đi nửa đường, ngang qua lò sưởi trước khi kịp nhận ra mình đang trần như nhộng. Chàng mặc cái quần dài, chạm tay vào nắm cửa và rồi dừng lại.

Chàng muốn tới an ủi, nhưng cùng lúc biết rằng nàng có thể sẽ bối rối vì đã để chàng nghe được tiếng khóc của mình. Âm thanh bị chèn ép cho chàng biết nàng đang cố giữ càng yên lặng càng tốt. Nàng không muốn ai nghe thấy và chàng nghĩ mình nên tôn trọng sự riêng tư.

“Chết tiệt”, chàng làu bàu một mình, không biết chắc mình đang muốn gì nữa. Colin không thường lưỡng lự như thế này. Bản năng mách bảo chàng nên tránh xa Alesandra. Nàng là một mối phức tạp mà chàng chưa sẵn sàng đón nhận.

Chàng quay lại giường. Cuối cùng thì chàng cũng thực sự thừa nhận sự thật với bản thân. Không phải chàng vừa bảo vệ Alesandra khỏi bối rối. Không, chàng cũng đã bảo vệ nàng khỏi những suy nghĩ phóng đãng của mình. Nàng ở trên giường, có lẽ chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng, và, khốn kiếp thật, nếu chàng đến gần, chàng biết mình sẽ chạm vào nàng.

Colin nghiến răng và nhắm mắt lại. Nếu cô gái ngây thơ bé nhỏ ở phòng kế bên biết những gì đang diễn ra trong đầu chàng, chắc nàng sẽ cho cận vệ canh gác quanh giường mình mất.

Chúa ơi, chàng muốn nàng.

Gã đã giết một ả điếm. Đó là một sai làm vì gã không vừa ý chút nào. Sự vội vàng của quyền lực tuyệt đối và kích động đã biến mất. Mất cả ngày suy nghĩ về vấn đề trước khi gã nghĩ ra được giải thích thích hợp. Cơn đói khát đến chỉ sau khi có một cuộc đi săn thỏa mãn. Ả điếm quá dễ dàng, và mặc dù tiếng thét của ả kích thích gã thì nó vẫn không giống. Không, không, đó là sự khôn khéo gã phải gọi để nhử mòi. Đó là sự quyến rũ ngây thơ của một người điêu luyện. Và các yếu tố then chốt làm nên sự khác biệt hoàn toàn. Ả điếm đã vấy bẩn. Ả không xứng đáng ngủ với người khác. Gã ném ả xuống hẻm núi và để đó cho lũ thú hoang xử lý.

Gã cần một quý bà.

Colin đã ra khỏi nhà lúc Alesandra xuống dưới lầu sáng hôm sau. Flannaghan và Raymond ngồi ở bàn ăn trong khi nàng sắp xếp chồng thư mời khổng lồ được đưa đến lúc sáng sớm. Stefan giờ đang ngủ vì đã thức canh gác suốt đêm trước. Alesandra không nghĩ để bất kỳ ai thức suốt đêm là cần thiết, nhưng Raymond, người cận vệ cấp cao hơn trong hai người bọn họ, không đồng ý. Phải có ai đó luôn canh gác để cảnh báo trong trường hợp có rắc rối phát sinh, Raymond khẳng định, và vì nàng đã đặt trách nhiệm vào anh ấy, nên nàng phải để cho anh ấy làm theo cách của mình.

“Nhưng bây giờ chúng ta đang ở Anh”, nàng nhắc cho người cận vệ nhớ.

“Tướng quân sẽ không để yên mọi việc đâu, thưa công chúa”, Raymond chặn lại. “Chúng ta đã ở đây rồi, đúng không? Ông ta có thể đã cho người đuổi theo chúng ta trong chuyến tàu kế tiếp.”

Alesandra không tranh cãi với Raymond nữa và chú tâm vào đống thư mời.

“Thật đáng ngạc nhiên khi có quá nhiều người biết ta ở Anh sớm đến vậy”, nàng thốt lên kinh ngạc.

“Tôi không ngạc nhiên”, Flannaghan trả lời. “Người bán thịt nói với đầu bếp rồi đầu bếp nói với tôi rằng sự hiện diện của người đang gây ra một sự khuấy động khá lớn. Tôi e là có một chút chuyện ngồi lê đôi mách liên quan đến người khi người ở tại đây, nhưng thật sự thì người có một cô hầu gái và hai cận vệ để làm giảm đi những lời bàn tán. Cũng có một chuyện khá thú vị… có chút vô lý…”

Alesandra đang kéo lá thư ra khỏi phong bì, nàng dừng lại nhìn Flannaghan. “Chuyện gì có chút vô lý?”

“Vì lý do nào đó mà người ta tin rằng công chúa và ông chủ tôi có quan hệ họ hàng”, anh giải thích. “Họ nghĩ Colin là anh họ của người.”

“Neil Perry đã đề cập đến chuyện ấy”, nàng nói. “Anh ta cũng nói rằng có một số người khác tin Colin là người tình của ta.”

Flannaghan kinh hoàng hết sức. Nàng vươn người ra phía trước và vỗ nhẹ vào tay anh. “Ổn cả thôi. Mọi người sẽ tin những gì họ muốn tin. Tội nghiệp Colin. Anh ấy chỉ có thể chịu đựng ta có mặt xung quanh anh ấy như hiện tại, và nếu có bất kỳ ai nói ta là em họ của anh ấy thì chỉ có trời mới biết anh ấy sẽ làm gì.”

“Làm sao mà người lại nói như vậy?” Flannaghan hỏi. “Ông chủ thích có người ở đây, công chúa.”

“Ta lấy làm cảm kích, Flannaghan.”

“Tại sao thế, công chúa?”

“Anh vừa nói một lời nói dối kỳ quặc nhất với một vẻ mặt thật thà.” Flannaghan không cười cho đến khi nàng mỉm cười. “Được rồi, ngài ấy sẽ thích có người ở đây nếu không quá bận rộn lo lắng về sổ sách của mình.”

Anh ấy đang cố giữ thể diện, Alesandra nghĩ thầm. Nàng gật đầu, vờ đồng ý, rồi chú tâm vào công việc. Flannaghan xin được phép phụ giúp. Nàng giao anh nhiệm vụ đóng dấu lên phong bì. Con dấu thật khác lạ. Flannaghan chưa từng thấy thứ nào như thế. Có nét phác thảo rõ ràng của một tòa lâu đài và dường như có một chú đại bàng hoặc chim ưng ở trên đỉnh một tháp canh.

“Lâu đài có tên không, thưa công chúa?” Flannaghan hỏi, bị hấp dẫn bởi những chi tiết tuyệt vời đó.

“Nó được gọi là Stone Haven. Cha mẹ ta đã kết hôn ở đấy.”

Nàng trả lời mọi câu hỏi mà Flannaghan đưa ra. Tâm trạng vui vẻ của Flannaghan khiến nàng nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh có vẻ hoài nghi khi nghe nói nàng sở hữu không chỉ một mà là tới hai tòa lâu đài, và vẻ mặt ấn tượng ấy làm nàng bật cười. Anh thực sự là một người thú vị.

Họ cùng làm việc với nhau suốt cả buổi sáng dài, nhưng khi chuông đồng hồ điểm một giờ, Alesandra lên lầu thay chiếc đầm khác. Nàng bảo với Flannaghan điều duy nhất nàng đang trông mong là có thêm bạn bè và muốn nàng trông đẹp nhất.

Colin về nhà khoảng bảy giờ tối. Chàng mệt mỏi và nổi cáu từ lúc ngồi tại bàn làm việc ở văn phòng trong suốt thời gian dài như vậy. Chàng kẹp những quyển sổ nặng nề dưới nách.

Chàng thấy người quản gia của mình uể oải ngồi trên những bậc thang dẫn lên lầu. Raymond là người ra mở cửa cho chàng.

Trông Flannaghan đang thất vọng. “Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?” Colin hỏi.

Người quản gia tự đánh thức mình khỏi trạng thái ngẩn ngơ và đứng lên. “Chúng ta lại có khách ngày hôm nay. Công chúa đã không cảnh báo trước với tôi bất cứ điều gì. Tôi không đổ lỗi cho cô ấy, dĩ nhiên là vậy, và cô ấy nói với tôi sắp có khách khứa đến thăm, nhưng tôi không biết đó là ai, và sau đó ông ấy ở đây với người phục vụ của ông ấy và tôi đã làm đổ ly trà mà đầu bếp chuẩn bị. Sau khi ông ấy rời khỏi, một công nhân bến tàu xuất hiện ở cửa. Tôi nghĩ ông ta sẽ cầu xin gì đó, nhưng công chúa Alesandra nghe tôi bảo ông ta đi vòng ra cửa sau và đầu bếp sẽ mang lại cho ông ta chút gì để ăn. Cô ấy ngăn lại. Tại sao ư, cô ấy đang mong gặp người đàn ông đó, và ngài có biết không, thưa ngài, cô áy đối xử với ông ta cũng tôn trọng như với người khác.”

“Người nào khác?” Colin hỏi, cố sắp xếp lời giải thích kỳ lạ của người quản gia.

“Hoàng thân nhiếp chính.”

“Ông ta ở đây ư? Ta sẽ bị đày ải mất thôi.”

Flannaghan ngồi xuống một bậc thang. “Nếu chú Sterns của tôi nghe phong phanh được điều nhục nhã của tôi, ông ấy sẽ cho tôi ăn bạt tai.”

“Nhục nhã gì chứ?”

“Tôi làm đổ trà lên áo vest của Hoàng thân nhiếp chính.”

“Tốt cho cậu đấy”, Colin trả lời. “Khi ta có đủ khả năng, cậu sẽ được tăng lương.”

Flannaghan mỉm cười. Anh đã quên mất việc ông chủ của mình không ưa Hoàng thân nhiếp chính đến mức nào. “Tôi hoàn toàn bối rối trước sự có mặt của ông ấy, nhưng công chúa Alesandra vẫn xem như không có gì khác thường xảy ra. Cô ấy rất cao quý. Hoàng thân nhiếp chính không thể vênh vang như ông ấy luôn tỏ ra nữa. Ông ấy cư xử giống như một cậu học trò say mê. Rõ ràng là tôi thấy ông ấy cực kỳ yêu thích công chúa.”

Alesandra xuất hiện ở đầu cầu thang bên trên. Colin nhìn lên và ngay lập tức cau mày. Một cái siết chặt nơi ngực làm chàng nghẹt thở.

Nàng trông xinh đẹp vô cùng, trong chiếc đầm dài màu bạc và trắng, chiếc đầm tỏa sáng lung linh khi nàng di chuyển. Đường cắt may không quá lộ liễu nhưng chàng vẫn có thể thấy một phần da thịt thấp thoáng ẩn hiện trên đường viền cổ áo.

Mái tóc được bới cao với một sợi dây ruy băng trắng nhỏ quấn xuyên qua những lọn tóc quăn. Lọn tóc rũ xoắn tròn trên cổ nàng.

Nàng đẹp hút hồn. Mỗi một tế bào thần kinh trong cơ thể của Colin phản ứng lại với hình ảnh đó. Chàng muốn ôm lấy nàng trong vòng tay, hôn nàng, nếm hương vị của nàng… “Nàng sắp đến cái chỗ chết tiệt nào vậy?” Chàng cáu kỉnh hỏi với âm lượng bình thường nhất có thể. Giận dữ che giấu sự ham muốn của chàng – hoặc vì chàng hy vọng thế.

Nàng tròn mắt trước sự thù địch trong câu hỏi đó. “Đi đến nhà hát”, nàng trả lời. “Hoàng thân nhiếp chính nài nỉ ta đến lô của ông ấy tối nay. Ta sẽ đưa Raymond theo.”

“Nàng sẽ ở nhà, Alesandra”, Colin tuyên bố.

“Công chúa, người không thể mong tôi đi theo người vào bên trong và ngồi gần Hoàng thân nhiếp chính”, Raymond cắt ngang, có chút than vãn trong giọng nói của người đàn ông cao lớn và đáng sợ.

“Ông ta sẽ không có ở đó, Raymond”, nàng giải thích.

“Tôi vẫn không thể đi vào trong. Nó không đúng quy tắc. Tôi sẽ đợi ở xe.”

“Nàng sẽ không đi bất kỳ đâu mà không có ta”, Colin khẳng định.

Chàng thêm vào một cái nhìn nghiêm khắc để nàng hiểu rõ những gì chàng nói.

Nụ cười của nàng rạng rỡ, hớn hở. Chàng ngã ngửa vì nhận ra mục đích thật sự của nàng. Nàng không có ý định kéo Raymond vào nhà hát.

Nàng đã khôn khéo bẫy chàng để chàng phải đi cùng mình.

“Nhanh lên và thay đồ đi, Colin. Chúng ta sẽ không muốn đến trễ đâu.”

“Ta ghét nhà hát.”

Lời càu nhàu nghe giống như một cậu bé đang than phiền vì phải ăn rau. Nàng không có chút thông cảm cho chàng. Nàng cũng không thích nhà hát lắm nhưng lại không muốn thừa nhận sự thật đó. Chàng chỉ muốn ở nhà và nàng thật không thể xúc phạm đến Hoàng thân nhiếp chính bằng cách không ngồi ở lô của ông ấy.

“Quá tệ, Colin. Ngài đã cho ta lời hứa sẽ đi. Nhanh lên nào.”

Alesandra khẽ nâng váy của mình lên và xuống cầu thang. Flannaghan ngắm nhìn nàng với cái miệng há hốc. Nàng mỉm cười khi đi qua người quản gia.

“Cô ấy đi giống như một công chúa.” Flannaghan thì thầm với ông chủ của mình.

Colin mỉm cười. “Cô ấy là một công chúa, Flannaghan.”

Colin bỗng chốc tắt ngúm nụ cười.

Cổ áo của Alesandra không nhỏ như chàng nghĩ lúc nãy. Nhìn gần, chàng có thể thấy phần ngực nàng lộ ra trên cổ áo.

“Nàng sẽ phải thay áo trước khi chúng ta đi bất cứ đâu”, chàng tuyên bố chắc nịch.

“Tại sao ta phải thay?”

Chàng lầm bầm thì thầm gì đó. “Cái váy này quá… hấp dẫn. Nàng muốn tất cả đám đàn ông ở đó trơ trẽn nhìn chằm chằm vào mình à?”

“Ngài nghĩ họ sẽ làm vậy?”

“Chết tiệt, đúng.”

Nàng mỉm cười. “Tốt.”

“Nàng muốn thu hút sự chú ý của họ?” Chàng có vẻ hoài nghi.

Nàng trông bực tức. “Dĩ nhiên ta muốn thu hút sự chú ý của họ. Ta đang cố tìm một ông chồng, nhớ chứ?”

“Nàng thay váy đi.”

“Ta sẽ khoác áo choàng bên ngoài.”

“Thay ra.”

Cổ của Flannaghan đang bắt đầu đau vì phải quay qua quay lại giữa hai người họ trong cuộc tranh cãi gay gắt.

“Ngài thật buồn cười và lạc hậu.”

“Ta là người giám hộ của nàng. Ta sẽ làm bất cứ cách chiết tiệt nào mà ta muốn.”

“Colin, hãy chấp nhận việc này. Valena đã mất nhiều công sức và thời gian để xử lý những nếp nhăn của áo đấy.”

Chàng không để nàng kết thúc.

“Nàng đang phí phạm thời gian.” Alesandra lắc đầu với Colin. Nàng sẽ không nhượng bộ, dù cho cơn giận dữ của chàng lên cao đến thế nào đi nữa.

Chàng đi đến chỗ nàng. Trước khi nàng kịp nhận ra Colin định làm gì thì chàng đã chộp lấy vạt áo trên và cố kéo nó lên đến tận cằm nàng.

“Mỗi khi ta nghĩ áo váy của nàng cần một số thay đổi, ta sẽ kéo mạnh lên, như thế này, bất kể lúc đó chúng ta đang ở đâu.”

“Ta sẽ thay.”

“Ta nghĩ nàng có thể.”

Ngay khi chàng thả ra, nàng quay người và chạy lên cầu thang. “Ngài là một người đàn ông khủng khiếp, Colin.”

Chàng không quan tâm đến lời xúc phạm. Chàng có cách riêng của mình và tất cả những điều đó đều là vấn đề. Chàng sẽ bị đọa đày nếu để cho lũ thú tự do hau háu nhìn nàng như thú nhìn mồi.

Chẳng bao lâu sau chàng đã tắm rửa xong và mặc vào bộ lễ phục rồi trở lại dưới lầu chưa đầy mười lăm phút.

Nàng mất nhiều thời gian hơn. Nàng xuống cầu thang khi Colin đi thơ thẩn trong phòng ăn. Chàng đang gặm một quả táo xanh và ngừng lại khi thấy nàng trên những bậc thang. Tia mắt chàng nấn ná ở vạt trước áo của nàng một lúc lâu, rồi gật đầu chấp thuận. Chàng mỉm cười hài lòng. Nàng nghĩ chàng có thể rất hả hê với chiến thắng này. Hiển nhiên là chàng thấy chiếc váy màu rừng xanh phù hợp. Thế nhưng nó không như vậy. Đường cắt cổ áo sâu hình chữ V, nhưng nàng khéo léo lèn một miếng đăng ten xuống chính giữa cổ áo để nhượng bộ người giám hộ.

Nàng không chủ tâm chọn váy để chọc tức Colin. Chiếc váy là lựa chọn duy nhất còn lại. Những cái khác quá nhăn nhúm không thể mặc, và Valena chỉ vừa kịp chuẩn bị được cái này trong núi đồ.

Colin rất bảnh bao. Màu đen hợp với chàng. Chàng kéo mạnh chiếc cà vạt màu trắng cứng nhắc và ngấu nghiến trái táo cùng lúc.

Trông chàng vẫn cực kỳ hấp hẫn. Chiếc áo vest vừa khít bờ vai rộng. Chiếc quần dài ôm sát đôi chân và Alesandra không thể không nhìn thấy chỗ phồng lên vạm vỡ giữa hai đùi chàng.

Colin có vẻ lơ đãng trên suốt quãng đường đến nhà hát. Alesandra ngồi đối diện với chàng trong chiếc xe ngựa nhỏ với đôi tay đan vào nhau đặt trên đùi. Đôi chân dài của chàng đẩy nàng vào một góc, và trong bóng tối thân hình chàng càng đáng sợ hơn. Cuối cùng, chàng cũng phá vỡ sự im lặng.

“Ta không biết nàng là bạn của Hoàng thân nhiếp chính”, chàng lên tiếng.

“Ông ấy không phải là bạn của ta. Ta chỉ vừa gặp ông ấy hôm nay.”

“Flannaghan nói cho ta biết Hoàng thân nhiếp chính đã bị nàng lôi cuốn.” Nàng lắc đầu. “Ông ấy bị lôi cuốn bởi ta là gì, chứ không phải ta là ai.”

“Nghĩa là sao?”

Nàng khẽ thở dài trước khi trả lời.

“Đó là cuộc gặp nghi thức, Colin. Hoàng thân đến vì ta là một công chúa. Ông ấy hoàn toàn không biết bản thân ta. Bây giờ ngài hiểu Chưa?”

Chàng gật đầu. “Hầu hết mọi người trong xã hội sẽ ôm nàng vì nàng là gì, Alesandra. Ta vui vì nàng nhận thấy sự nông cạn đó trong lời đề nghị kết bạn. Nó cho thấy nàng chín chắn.”

“Chín chắn? Không, nó cho thấy sự hoài nghi mà thôi.”

Chàng mỉm cười. “Cũng vậy thôi.”

Vài phút trôi qua trong im lặng. Colin cất giọng hỏi lại. “Nàng thích ông ta không?”

“Ai?”

“Hoàng thân.”

“Ta không biết ông ấy đủ để đưa ra bất kỳ ý kiến nào.”

“Nàng đang thoái thác trả lời ta, Alesandra. Nói cho ta sự thật.”

“Ta đang thiết lập mối quan hệ ngoại giao”, nàng trả lời. “Nhưng ta sẽ cho ngài câu trả lời trung thực. Không, ta không thích ông ấy. Vậy đó, giờ ngài hài lòng chứ?”

“Phải. Câu trả lời chứng tỏ nàng là người có khả năng phán đoán tốt.”

“Có thể Hoàng thân là người tốt”, nàng đưa ra nhận xét, cảm thấy có lỗi vì thừa nhận nàng không thích ông ấy.

“Làm gì có.”

“Tại sao chàng không thích ông ấy?”

“Ông ta không giữ lời – một lời hứa với người cộng sự của ta”, Colin giải thích. “Hoàng thân nhiếp chính giữ một lượng ngân quỹ rất lớn thuộc về vợ của Nathan, Sara, và sau một thời gian ông ta quyết định giữ nó cho riêng mình. Thật mất mặt.”

“Đáng hổ thẹn”, nàng đồng ý.

“Tại sao nàng không thích ông ta?”

“Ông ấy có vẻ… quá…”, nàng thừa nhận.

Colin khụt khịt mũi. “Ông ta quá…”, chàng ngăn bản thân sử dụng từ ngữ thô tục và tìm một từ khác thay thế cho phù hợp. “Vênh vang.”

Chiếc xe dừng lại trên con đường lát đá ở phía trước Nhà hát Hoàng gia. Alesandra chỉnh lại đôi găng tay trắng của mình, nhìn thẳng vào Colin. “Ta sẽ không bao giờ cho phép ông ta đứng trên lối vào nhà chàng nếu ta biết những gì ông ta đã làm với cộng sự của chàng. Ta xin lỗi, Colin. Ngôi nhà là lâu đài của chàng, nơi chỉ có bạn bè mới được mời đến.”

“Nàng sẽ từ chối ông ta?”

Alesandra gật đầu. Chàng nháy mắt. Trái tim nàng ngay lập tức đập thình thịch. Lạy Chúa, chàng là một người đàn ông quá quyến rũ.

Raymond ngồi cùng người đánh xe ở phía trước. Anh nhảy xuống và mở cửa cho họ.

Colin ra ngoài trước, rồi quay lại đỡ lấy Alesandra. Áo choàng mở ra khi nàng chạm tay vào tay chàng. Cái khăn tay nhét bên dưới áo lót bị dịch chuyển và khi nàng bước xuống mặt đường, miếng đăng ten rơi ra.

Chàng bắt được nó, liếc nhìn phần ngực nhô ra ngoài cổ áo đầy khêu gợi và trừng mắt nhìn nàng.

Chàng rất giận, thực sự giận dữ. Nàng cố lùi lại tránh cái cau mày kinh khủng của chàng và suýt nữa ngã ngửa vào sợi dây cương kéo ngựa. Colin chộp lấy rồi xoay nàng đối mặt với cửa xe. Chàng nhét lại miếng đăng ten vào chỗ cũ.

Nàng chịu đựng cái chau mày của chàng trong sự xấu hổ và nhăn mặt lại. Họ cứ đăm đăm nhìn nhau cả phút dài trước khi nàng cuối cùng cũng chịu nhượng bộ và quay mặt đi. Colin chỉnh lại áo choàng phủ trên vai Alesandra, kéo nàng sát vào mình, và bước vào nhà hát. Nàng đoán mình nên lấy làm mừng vì chàng đã không tạo ra một cảnh tượng khó coi và nghĩ rằng không có bất cứ ai nhận thấy cuộc đối đầu nho nhỏ giữa họ. Chàng che chắn cho nàng khỏi cái nhìn của đám đông bên trong nhà hát. Phải, nàng nên lấy làm mừng. Tuy nhiên nàng lại không như vậy. Colin cư xử như một ông cụ non.

“Ngài đã dùng quá nhiều thời gian vào sổ sách, thưa ngài. Ngài thật sự cần ra ngoài thường xuyên hơn. Rồi ngài sẽ nhận ra chiếc áo của ta không có gì là không phù hợp. Nó hoàn toàn đứng đắn.”

Nàng không chấp nhận cái khịt mũi tỏ vẻ hoài nghi của chàng, cảm thấy muốn đá cho chàng một cái. “Ngài muốn làm nhiệm vụ giám hộ cả trái tim nữa hay sao, thưa ngài?”

Chàng để tay khoác trên vai nàng khi họ bước lên bậc tam cấp. Nàng cố nhún vai để đẩy tay chàng ra. Colin quyết tâm giữ nguyên cử chỉ sở hữu đó và cuối cùng nàng đành chịu thua. “Alesandra, cha ta giao phó sự an toàn của nàng cho ta. Ta có thích nhiệm vụ này hay không cũng chẳng thành vấn đề. Ta là người giám hộ của nàng và nàng sẽ làm những gì ta yêu cầu.”

“Thật đáng tiếc là ngài chẳng giống cha ngài, ông ấy thật dịu dàng và hiểu biết làm sao. Ngài nên học vài điều từ ông ấy.”

“Khi nào nàng thôi ăn mặc như một đứa con gái phóng đãng thì ta sẽ hiểu biết hơn đấy”, chàng hứa.

Hơi thở nàng hổn hển như tiếng nấc. “Không ai từng dám gọi ta là… là đứa con gái phóng đãng.”

Colin không để ý đến lời tuyên bố phẫn nộ đó. Nhưng chàng mỉm cười. Không ai nói thêm lời nào với nhau trong một khoảng thời gian dài. Họ được đưa tới lô của Hoàng thân nhiếp chính và ghế ngồi sóng đôi với nhau.

Nhà hát hết sức chứa, nhưng Colin tin chắc chỉ có Alesandra xem biểu diễn. Tất cả mọi người đều nhìn nàng.

Nàng vờ không nhận ra những cái nhìn chòng chọc không hề giấu giếm của họ. Nàng cũng gây ấn tượng mạnh đối với Colin. Toàn bộ con người nàng thật tuyệt vời. Nàng ngồi thẳng lưng, và chưa một lần rời mắt khỏi sân khấu. Tuy nhiên, chàng có thể thấy đôi tay nàng, chúng siết chặt lấy nhau trên đùi.

Chàng ngồi sát Alesandra hơn, rồi đưa một tay phủ lên đôi bàn tay nàng. Nàng không nhìn chàng nhưng hiểu ra điều chàng muốn làm và nắm chặt nó. Họ cứ để yên như vậy trong suốt phần còn lại của buổi diễn.

Cái cà vạt trắng cứng ngắc quanh cổ đang làm Colin phát điên lên. Chàng muốn giật cái thứ đó ra, gác chân lên lan can thẳng xuống sân khấu, và nhắm mắt lại. Alesandra có lẽ sẽ vỡ tim chết mất nếu chàng dám cư xử đáng xấu hổ như thế. Chàng sẽ không làm nàng xấu hổ, dĩ nhiên rồi, nhưng, Chúa ơi, sao mà chàng ghét tất cả mọi thứ vờ vịt liên quan đến việc chỉ trích và công kích danh tiếng.

Chàng cũng ghét phải ngồi trong lô của Hoàng thân nhiếp chính. Nathan sẽ gầm rống suốt một tuần nếu cậu ấy biết được điều này. Người cộng sự của chàng không ưa những người cầm quyền thậm chí còn hơn chàng không ưa họ, vì vợ cậu ấy đã bị Hoàng thân rất – không – cao – quý chiếm đoạt hết gia sản.

Vở nhạc kịch vô cùng tồi tệ nên không thể cải thiện được tâm trạng cáu kỉnh của chàng. Chàng đã nhắm mắt lại, và cố chặn hết các âm thanh chói tai đang rít lên từ sân khấu. Alesandra không biết Colin đã ngủ thiếp đi từ hồi nào cho đến lúc buổi diễn kết thúc. Nàng quay sang định hỏi liệu chàng có thích opera như nàng không, nhưng vừa đúng lúc nàng sắp sửa nói thì chàng bắt đầu ngáy. Suýt chút nữa nàng bật cười. Tất cả những gì nàng cần làm là giữ vẻ biểu hiện bề ngoài thật tốt. Vở nhạc kịch quả thật rất kinh khủng, và trong tận đáy lòng nàng ước mình có thể ngủ để vượt qua sự thử thách đó. Nàng sẽ không khi nào thừa nhận điều như vậy với Colin, dĩ nhiên lý do đơn giản chỉ là vì nàng biết chàng sẽ hả hê đắc thắng.

Nàng thúc khuỷu tay vào cánh tay cứng rắn của chàng. Colin bắt đầu tỉnh giấc.

“Chàng thật sự không thể làm được”, nàng thì thầm.

Chàng nở một nụ cười toe, vẫn còn vẻ ngái ngủ trong mắt. “Ta thích nghĩ ta làm được cơ.”

Thật không đơn giản để có thể xúc phạm chàng. Nàng từ bỏ cố gắng, đứng dậy, lấy áo khoác và rời khỏi lô ngồi. Colin theo sau.

Có một đám đông chen chúc nhau trong phòng nghỉ bên dưới. Hầu hết là đợi để đến gần công chúa, nhìn nàng kỹ hơn. Alesandra thấy mình bị bao quanh bởi các quý ông xin được giới thiệu. Nàng mất dấu Colin, và cuối cùng khi định được vị trí của chàng, nàng thấy chàng bị các quý bà bao vây. Một phụ nữ có mái tóc đỏ lòe loẹt với bộ ngực như chảy xuống tới đầu gối, đang đeo lấy cánh tay Colin. Người phụ nữ liếm môi trên, nhắc Alesandra nhớ tới hình ảnh một con mèo hoang đói khát vừa phát hiện ra một cái tô đầy kem.

Việc Colin xuất hiện trở thành bữa ăn nhẹ của người phụ nữ. Alesandra cố chú ý tới những gì mà các quý ông đang tự giới thiệu như là Bá tước gì đó, nhưng ánh mắt cứ hướng về Colin. Chàng có vẻ rất hạnh phúc với tất cả sự chú ý, và vì một vài lý do lạ lùng nào đó, việc ấy làm Alesandra phát cáu.

Thình lình nó đánh mạnh vào nàng, lý do vô lý này làm lòng ghen tỵ nổ bùng lên. Và, lạy Chúa, đó là cảm giác kinh khủng nhất. Nàng chỉ không thể chịu đựng khi thấy bàn tay của người phụ nữ ấy trên cánh tay Colin.

Nàng phẫn nộ với chính mình hơn là với Colin. Từ lúc đến Anh, nàng đã cố gắng cư xử theo cách mà nàng nghĩ một công chúa nên cư xử. Hai từ Mẹ bề trên căn dặn, phẩm giá và chuẩn mực, vang vọng trong tâm trí. Alesandra nhớ sự cảnh báo của bà để tránh những hành động tự phát. Nàng đưa ra hơn mười ví dụ rắc rối là kết quả mà nàng có được bởi những ý tưởng bộc – phát – trong – khoảnh – khắc.

Alesandra thở dài. Nàng nghĩ đến việc đến bên Colin và gỡ bàn tay kinh khủng của người phụ nữ kia ra khỏi cánh tay chàng sẽ là minh chứng của hành động bốc đồng. Hơn nữa, nàng biết rằng ngày mai, chuyện này sẽ được lan rộng qua miệng của những kẻ ngồi lê đôi mách và nó sẽ làm cho nàng hối hận vì đã hành động như vậy.

Cảm giác phòng nghỉ càng lúc càng nhỏ. Không ai vội vã ra về. Ngày càng có nhiều người chen chân vào khu vực nhỏ xíu để xem là ai đang ở đó và được ngắm nghía.

Nàng cần không khí trong lành. Nàng cáo lỗi với các quý ông xin được yết kiến bằng sự đồng ý cho họ gửi thư mời đến nàng, rồi từ từ lách qua đám đông trước cửa.

Nàng không quan tâm Colin có theo sau mình hay không. Nàng đi ra ngoài, dừng lại ở phía trước, hít thật sâu không – khí – không – trong – lành của thành phố, và khoác áo choàng lên người. Xe của Colin ở ngay dưới bậc tam cấp. Raymond thấy nàng liền. Anh nhảy xuống từ chỗ ngồi, nơi anh đã chờ cùng với người đánh xe. Alesandra nhấc nhẹ gấu váy lên và bắt đầu bước xuống. Ai đó chộp lấy cánh tay nàng. Nàng nghĩ là Colin cuối cùng đã đuổi kịp mình. Cái kẹp chặt làm nàng đau nhói. Nàng cố rút tay ra và quay lại để nói với chàng giảm bớt áp lực.

Đó không phải Colin. Người lạ mặt đang kẹp chặt tay nàng mặc bộ đồ đen từ đầu tới chân. Hắn đội cái mũ lưỡi trai phủ gần hết trán. Nàng chỉ có thể thấy vừa đủ khuôn mặt hắn. “Thả ta ra”, nàng ra lệnh.

“Nàng phải về nhà với chúng tôi ngay bây giờ, công chúa Alesandra.”

Một luồng khí lạnh bọc lấy tim nàng. Người đàn ông nói bằng ngôn ngữ của quê hương cha nàng. Vậy là nàng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nàng cố không hoảng sợ. Nàng giật mạnh tay và cố gắng chạy thoát, nhưng bị bắt lại bởi một người đàn ông khác từ phía sau. Hắn làm nàng đau buốt với cái ôm chặt. Alesandra quá bất ngờ và tức giận đến mức không thể nghĩ đến cơn đau. Với trợ giúp của đồng bọn, hắn kéo nàng trở lại phía bên hông tòa nhà. Kẻ thứ ba xuất hiện, bước ra khỏi những cái bóng của cột đá phía trước nhà hát và lao xuống bậc tam cấp để ngăn cản sự can thiệp của Raymond. Người cận vệ đang chạy lên để bảo vệ nàng. Raymond giáng cú đấm đầu tiên, nhưng đối thủ của anh chỉ loạng choạng lùi về phía sau. Rồi hắn lao vào người cận vệ với vật gì đó sắc bén. Alesandra thấy máu phun ra, chảy xuống khuôn mặt Raymond và nàng bắt đầu la hét cầu cứu.

Kẻ bắt giữ nàng bịt miệng nàng lại, ngăn chặn âm thanh. Nàng cắn hắn mạnh hết sức. Hắn rú lên đau đớn và nới lỏng vòng tay.

Giờ hắn bóp cổ Alesandra. Hắn bảo nàng thôi chống cự nếu không sẽ làm đau nàng.

Alesandra khiếp sợ. Nàng không thể thở, tiếp tục vùng vẫy, quyết tâm thoát khỏi hắn và chạy đến chỗ Raymond. Nàng phải giúp anh ấy. Anh ấy có thể chảy máu đến chết, và, lạy Chúa, tất cả việc này đều là lỗi của nàng. Lẽ ra nàng phải nghe lời Raymond khi anh ấy nhấn mạnh người của tướng quân có thể theo sau nàng. Lẽ ra nàng nên ở nhà… lẽ ra nàng nên…

Nàng nghe tiếng Colin trước khi thấy chàng. Tiếng gầm điên cuồng giận dữ không giống với bất cứ thứ gì nàng từng nghe vang lên trong bóng tối. Người đàn ông giữ chặt nàng từ phía sau bất ngờ bị giật ra và đâm đầu vào một trong những cái cột đá. Hắn đổ sập xuống đất như người ta vứt bỏ cái lõi táo.

Alesandra ho sặc sụa và thở hổn hển. Kẻ lạ mặt nắm lấy tay nàng đẩy nàng ra trước hắn để thành tấm khiên chống lại Colin. Chàng không cho phép điều đó xảy ra. Colin di chuyển thật nhanh, Alesandra không kịp phản ứng. Nắm tay của Colin đâm sầm vào mặt hắn. Mũ của kẻ lạ mặt bay một hướng, và hắn bay xuống bậc tam cấp, rồi hạ cánh uỵch một cái ngay dưới chân Raymond. Người cận vệ vờn quanh địch thủ ban đầu, tập trung vào con dao sáng loáng trong tay hắn.

Colin nhẹ nhàng di chuyển ra phía sau. Kẻ tấn công tuôn một tràng chửi mắng như tát nước vào mặt chàng. Colin đá con dao rơi khỏi tay người đàn ông, tiến lên và chộp cứng tay hắn rồi bẻ quặt ra sau. Tiếng xương gãy, đó là một âm thanh dễ sợ, theo sau là tiếng thét đau đớn. Tuy vậy, Colin vẫn chưa dừng lại. Chàng đẩy hắn chúi đầu vào phía sau xe ngựa. Alesandra chạy xuống bậc tam cấp. Nàng rút chiếc khăn tay từ trong áo ngực áp vào mặt Raymond để ngăn dòng máu chảy ra từ vết cắt sâu bên má phải của anh.

Colin không biết liệu có kẻ nào đó đang sẵn sàng để tấn công hay không, và trong tâm trí chàng, Alesandra sẽ không an toàn cho đến khi nàng ở nhà.

“Vào xe ngay, Alesandra.”

Chàng ra lệnh dứt khoát, giận dữ. Nàng nghĩ chàng rất tức giận với mình. Nàng vội vàng làm theo, nhưng cố gắng đưa Raymond đi cùng. Nàng đặt tay anh quàng quanh vai mình, cố chống đỡ với sức nặng của anh và thì thầm bảo anh dựa vào nàng.

“Tôi sẽ ổn thôi, công chúa”, Raymond nói. “Vào trong đi, công chúa. Ngoài này không an toàn đâu.”

Colin kéo nàng ra khỏi người cận vệ. Chàng nửa nâng, nửa đẩy nàng vào trong xe, sau đó quay lại giúp Raymond.

Nếu người cận vệ không bị thương và trong tình trạng có thể bảo vệ Alesandra, Colin sẽ ở lại để lấy lời khai của bọn khốn kiếp dám chạm tay vào người công chúa. Raymond mất khá nhiều máu và giờ trông anh ta như sắp ngã quỵ.

Colin lầm bầm chửi rủa rồi vào xe. Người đánh xe ngay lập tức huýt ngựa chạy nước kiệu.

Alesandra ngồi cạnh Raymond. “Ta không hiểu tại sao không ai giúp chúng ta”, nàng thầm thì. “Họ không thấy chúng ta gặp rắc rối sao?”

“Người là người duy nhất ở bên ngoài, thưa công chúa”, Raymond trả lời. Anh ngồi phịch xuống góc xe. “Chuyện xảy ra quá nhanh. Tại sao người hộ tống không đi cùng công chúa?”

Raymond quay đầu nhìn sang Colin khi anh hỏi. Chiếc khăn tay đang được giữ trên má anh đậm dần sắc đỏ. Anh chỉnh lại khăn áp sát vào vết cắt rồi hướng về phía công chúa. Nàng đặt hai tay trong lòng và hạ thấp tầm mắt. “Đây là lỗi của ta”, nàng nhận lỗi. “Ta đã nôn nóng và có quá nhiều người ở trong đó. Ta muốn không khí trong lành. Lẽ ra ta nên đợi.”

“Chết tiệt, đáng ra nàng phải đợi.”

“Đừng giận dữ với ta, Colin.”

“Thế Hillman chết giẫm ở chỗ nào?”

“Là ngài Bá tước mà ngài đã giới thiệu với ta trước khi rời khỏi ta à?”

“Ta không rời khỏi nàng”, chàng nhẹ giọng. “Hillman đang giới thiệu nàng với một số bạn của anh ấy và ta chỉ quay lưng một phút để chào một cặp vợ chồng của hiệp hội doanh nghiệp. Quỷ tha ma bắt, Alesandra, nếu nàng muốn đi tại sao không nói Hillman đưa nàng đến chỗ ta?”

“Đừng lên giọng với ta. Ta hoàn toàn chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra.”

Nàng nhìn người cận vệ của mình. “Raymond, anh có thể thứ lỗi cho ta không? Lẽ ra ta phải ở nhà. Ta đã đưa anh vào nguy hiểm…”

Colin cắt ngang. “Nàng không cần phải nhốt mình trong nhà. Nàng chỉ cần không ra ngoài mà không có ta.”

“Họ sẽ tấn công cho dù ngài có ở cùng với ta hay không”, nàng cãi. Colin nhìn Alesandra suy đoán. “Giải thích đi”, chàng ra lệnh.

“Ta sẽ giải thích khi ngài ngưng quát tháo.”

Chàng không quát tháo, nhưng rõ ràng nàng quá khó chịu đến mức không thể nhận thấy. Nàng tháo đôi găng tay trắng ra. Chàng nhìn nàng gấp chúng lại với nhau và đưa cho Raymond làm cái băng vết thương tạm thời vì chiếc khăn tay đã thấm đẫm máu.

“Khỉ thật, Alesandra, nàng có thể đã bị thương.”

“Và vì vậy ngài cũng có thể bị, Colin”, nàng đáp trả. “Raymond cần bác sĩ.”

“Ta sẽ bảo Flannaghan đến chỗ Winters ngay khi chúng ta về đến nhà.”

“Winters là bác sĩ riêng của ngài?”

“Phải. Alesandra, nàng biết những kẻ tấn công?”

“Không. Thậm chí là một cái tên. Dù vậy, ta biết họ từ đâu đến.”

“Bọn họ là người cuồng tín”, Raymond xen vào.

Alesandra không thể chịu đựng được mỗi khi Colin cau mày. Nàng dựa lưng vào nệm và nhắm mắt lại. “Họ đến từ quê hương của ta. Họ muốn đưa ta quay về.”

“Vì mục đích gì?”

“Để kết hôn với tên tướng quân thối tha của họ”, Raymond trả lời. “Xin công chúa thứ lỗi vì đã sử dụng từ này khi có mặt người, nhưng Ivan là một kẻ thối tha.”

Colin phải đợi để hỏi thêm vì họ đã đến nhà. Chàng không cho Alesandra ra ngoài cỗ xe an toàn đến khi chàng mở cửa trước và hét to gọi Stefan. Stefan đỡ Raymond và Colin thì ôm quanh Alesandra.

Mất đúng một giờ đồng hồ để chăm sóc vết thương cho Raymond. Bác sĩ riêng của Colin sống cách đó ba dãy phố và may mắn là ông có nhà vào buổi tối. Flannaghan đưa ông ấy đến bằng xe của Colin.

Bác sĩ Winters là một người đàn ông có mái tóc trắng và đôi mắt nâu ấm áp, giọng nói mềm mỏng và xử lý vết thương rất tốt.

Ông tin bọn tội phạm phải trả giá cho vụ tấn công. Không ai trong số họ giải thích sự hiểu lầm cho vị bác sĩ. “Không còn an toàn để đi bất cứ đâu ở Luân Đôn nữa. Hãy xem những gì mà bọn du thủ du thực lang thang trên đường phố làm đây này. Phải làm một cái gì đó sớm hơn, trước khi những người vô tội bị giết.”

Ông bác sĩ đứng giữa phòng đón khách, tay đặt trên hàm Raymond để kiểm tra mức độ của vết thương trên má và than vãn tình trạng đường phố của Luân Đôn.

Colin đề nghị Raymond ngồi ở bàn ăn. Flannaghan mang thêm nến để bác sĩ có đủ ánh sáng.

Vết cắt được sát trùng, và được khâu bằng chỉ đen. Raymond chưa từng rùng mình trong suốt thời gian xử lý vết thương. Alesandra rùng mình thay anh. Nàng ngồi cạnh người cận vệ, và khi Winters đưa kim vào da thịt của anh, nàng đưa tay giữ lấy tay Raymond.

Colin đứng trên ngưỡng cửa. Chàng tập trung vào Alesandra. Chàng có thể thấy nàng lo lắng đến thế nào. Có nước trong mắt nàng và đôi vai nàng run rẩy. Colin cưỡng lại sự thôi thúc muốn đến gần và vỗ về nàng.

Alesandra là người dịu dàng, giàu lòng trắc ẩn, và Colin cũng có thể thấy sự yếu đuối, dễ bị tổn thương trong nàng. Nàng đang thì thầm gì đó với người cận vệ nhưng anh ấy không nói lời nào. Chàng bước đến chỗ họ và đột ngột dừng lại khi kịp hiểu những gì nàng đang nói. Alesandra hứa sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra với cận vệ của mình nữa. Ivan, nàng nói, rốt cuộc thì có thể sẽ không phải là một ông chồng quá khủng khiếp. Nàng nói mình đã xem xét vấn đề kỹ lưỡng và quyết định trở về quê hương.

Raymond trông không hề vui sướng với lời hứa của nàng. Colin giận điên. “Nàng sẽ không quyết định bất cứ điều gì đêm nay, Alesandra”, chàng hắng giọng ra lệnh.

Nàng hướng ánh mắt về chàng. Sự giận dữ trong giọng Colin làm nàng ngạc nhiên. Tại sao chàng quan tâm đến những gì nàng quyết định? “Đúng vậy, công chúa”, Raymond nói, kéo sự chú ý của công chúa.

“Ngày mai sẽ đủ sớm để quyết định những gì nên được thực hiện.” Alesandra vờ đồng ý. Tuy nhiên, nàng đã quyết định. Nàng sẽ không để bất cứ một người nào khác bị thương vì mình nữa. Cho đến tối nay, nàng đã không nhận ra những tùy tùng của tướng quân sẽ đến để hoàn thành mục đích của họ. Và nếu Colin không can thiệp kịp thời, Raymond có thể đã bị giết.

Colin cũng có thể bị thương, ồ, vâng, nàng đã quyết định rồi.

Winters hoàn thành công việc của mình, đưa ra những chỉ dẫn, rồi đi về. Colin rót cho Raymond một ly rượu đầy. Người cận vệ uống hết trong một hơi dài.

Ngay khi Raymond lên lầu đi ngủ, Flannaghan tiếp quản nhiệm vụ về đêm, kiểm tra tất cả khóa trên cửa sổ và cửa ra vào để đảm bảo ngôi nhà an toàn.

Alesandra cố đi về phòng ngủ của mình, nhưng Colin chặn nàng lại đúng lúc nàng đang với lấy tay nắm cửa. Chàng kéo nàng vào phòng làm việc. Chẳng nói một lời nào, chàng đẩy nàng vào trong rồi đóng sầm cửa lại sau lưng.

Nàng cho là đã đến lúc giải thích đầy đủ hoàn cảnh không bình thường của mình cho chàng rõ. Nàng bước đến trước lò sưởi, hơ ấm đôi tay bằng sức nóng của ngọn lửa mà Flannaghan đã chu đáo chuẩn bị. Colin gắn chặt ánh mắt vào nàng và vẫn không nói gì. Cuối cùng nàng quay mặt đối diện với chàng. Chàng dựa lưng vào tường, tay khoanh vòng trước ngực, không cau mày cũng không tức giận – chỉ có vẻ trầm ngâm.

“Ta đã đặt ngài vào nguy hiểm tối nay”, nàng khẽ nói. “Ta nên giải thích mọi việc ngay lúc này.”

Nàng đợi chàng đồng ý với sự trình bày của mình. Nhưng ngạc nhiên khi thấy chàng lắc đầu. “Ta cũng có lỗi nhiều như nàng vậy, Alesandra. Ta có thể yêu cầu nàng giải thích. Ta quá để tâm đến việc riêng của mình mà không quan tâm đến nàng. Ta đã xao nhãng nhiệm vụ của người giám hộ. Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi. Nàng sẽ kể cho ta tất cả mọi chuyện, đúng không?”

Nàng đan tay vào nhau thật chặt. “Đây không phải lỗi của ngài, thưa ngài. Ta sẽ không ở đây đủ lâu để làm phiền ngài bởi các vấn đề của mình, đặc biệt là sau khi ngài giải thích sẽ không kết hôn trong một thời gian dài. Ta cũng tin là tướng quân sẽ phái đại sứ đến yêu cầu ta quay về quê hương. Ngài thấy đấy, ta đã đánh giá sai. Ta nghĩ ông ta sẽ cư xử lịch sự. Ông ta không như vậy. Rõ ràng ông ta quyết tâm và… liều lĩnh.”

Bóng nước tháp thoáng trong mắt Alesandra. Nàng hít thật sâu để kiểm soát cảm xúc. “Ta thật lòng xin lỗi vì chuyện xảy ra tối nay.”

Colin thấy mình dường như phải khoan dung. “Nàng không phải chịu trách nhiệm.”

“Họ đuổi theo ta. Không phải Raymond hay là ngài.”

Cuối cùng thì Colin cũng di chuyển. Chàng đến ngồi trên ghế sau bàn làm việc, gác chân lên cái đôn cạnh đó.

“Tại sao tướng quân muốn nàng về nha?”

“Đó không phải là nhà của ta”, nàng vặc lại. “Thậm chí ta còn không được sinh ra ở đó. Cha ta là vua, cho đến lúc ông lấy mẹ ta. Bà là người Anh và bị coi là người ngoài. Cha ta thoái vị để kết hôn với bà và em trai ông, chú Edward, trở thành người trị vì. Tất cả đều đúng luật lệ.”

Colin không chú ý lắm đến lời giải thích và nàng không biết chàng đang suy nghĩ gì. “Ngài có muốn ta tiếp tục không?”, nàng hỏi, hiển nhiên là lo lắng.

“Ta muốn nàng giải thích tại sao tướng quân muốn nàng quay về”, chàng lặp lại yêu cầu.

“Cha ta rất được lòng thần dân. Họ không chỉ trích ông vì đã kết hôn với mẹ ta. Thực ra thì họ thấy tất cả những điều đó rất lãng mạn. Ông đã từ bỏ vương quốc vì bà, xét cho cùng thì những ai đã gặp mẹ ta đều quý mến bà. Bà là một phụ nữ đáng mến, tốt bụng.”

“Nàng có giống mẹ nàng về ngoại hình không?”

“Có.”

“Và bà ấy rất đẹp, đúng không?” Chàng vừa trao nàng một lời khen ngợi nhưng nàng thật khó khăn để chấp nhận nó. Mẹ nàng còn có nhiều hơn thế nữa, không chỉ đơn giản là xinh đẹp.

“Một lời khen không nên làm nàng cau mày.”

“Mẹ ta rất đẹp”, nàng nói tiếp. “Nhưng bà ấy cũng có một trái tim trong sáng. Ta ước ta giống bà hơn, Colin. Những suy nghĩ của ta hiếm khi trong sáng. Ta rất tức giận tối nay, ta muốn những người đàn ông đó bị thương.”

Chàng chợt phát hiện ra nụ cười đầu tiên của mình trong cả tối nay. “Ta đã làm chúng bị thương rồi”, chàng nhắc cho nàng nhớ. “Bây giờ tiếp tục giải thích đi. Ta nóng lòng muốn nghe tiếp phần sau.”

“Chú ta vừa qua đời năm ngoái và đất nước lần nữa lại rơi vào tình trạng rối loạn. Dường như mọi người đều nghĩ là ta nên về quê nhà. Tướng quân muốn kết hôn và tin rằng ông ta sẽ có thể chiếm được ngai vàng nếu ta trở thành vợ ông ta.”

“Tại sao hắn ta tin thế?”

Nàng lại thở dài. “Bởi vì ta là người duy nhất còn lại để thừa kế ngai vàng. Mọi người như chưa quên việc cha ta thoái vị. Như ta đã nói lúc nãy, cha ta rất được thần dân yêu mến và tình yêu đó…”

Nàng không tiếp tục nói nữa. Colin thấy những đốm hồng yếu ớt lan tỏa trên má nàng thật hấp dẫn. “Và tình yêu đó sao nào?”, chàng hỏi.

“Đã chuyển sang ta”, nàng buột miệng nói ra. “ít nhất thì nó là điều mà ngài Richards ở Cơ quan An ninh của chàng giải thích cho ta. Và tất cả thư từ ta nhận được suốt những năm qua từ những người trung thành đã khẳng định giả thuyết của ông ấy.”

Colin duỗi thẳng người trên ghế. “Nàng biết ngài Richards?”

“Phải. Ông ấy đã giúp đỡ ta khá nhiều. Sao trông chàng ngạc nhiên vậy? Có chuyện gì ư? Chàng giật mình khi nghe tên ông ấy.”

Chàng lắc đầu. “Làm thế nào mà người đứng đầu Cơ quan An ninh của Anh lại liên quan đến chuyện này?”

“Chàng cũng biết ngài Richards?”

“Ta làm việc cho ông ấy.”

Giờ đến lượt nàng giật mình. Và kinh sợ. “Nhưng ông ấy hoạt động bí mật… Colin, nếu chàng làm việc cho ông ấy thì ắt hẳn chàng phải dính líu tới những công việc nguy hiểm. Cha mẹ chàng nghĩ gì về cuộc sống hai mặt của chàng? Ồ, phải, thì ra là vì vậy mà chàng không muốn kết hôn. Vợ chàng sẽ luôn lo lắng. Đúng vậy, cô ấy sẽ lo lắm.”

Colin hối tiếc vì đã nói sự thật. “Ta đã từng làm việc cho ông ấy”, chàng đính chính.

Nàng có thể nói chàng đang nói dối. Bằng chứng trong đôi mắt chàng. Nó lạnh lùng, cứng rắn. Nàng quyết định không tranh cãi với Colin nữa. Nếu chàng muốn nàng nghĩ chàng không có quan hệ với Cơ quan An ninh thì nàng sẽ vờ như tin chàng.

“Làm thế nào và tại sao Richards lại liên quan đến việc này?”

Sự cáu kỉnh trong giọng chàng lôi nàng về chủ đề chính, “Ông ấy đã đến gặp ta chỉ trước một ngày cha chàng bị bệnh, ông ấy và những cộng sự – hoặc cấp trên, như ông ấy ám chỉ đến họ – muốn ta kết hôn với tướng quân Ivan.”

“Ông ấy biết tướng quân?”

Nàng gật gật đầu. “Ông ấy biết tướng quân. Ngài Richards xem Ivan là kẻ đỡ tệ hại hơn trong hai kẻ tệ hại.”

Colin rủa xả nho nhỏ. Nàng làm như không nghe thấy. “Ngài Richards nói với cha chàng là tướng quân sẽ dễ bị điều khiển. Nước Anh muốn tiếp tục nhập khẩu và tướng quân chắc chắn sẽ liên kết mối quan hệ ngoại giao nếu những người lãnh đạo của chàng thuyết phục ta đồng ý kết hôn với Ivan. Có một người khác cũng muốn chiếm lấy ngai vàng và ngài Richards tin người đó còn tàn bạo hơn. Ông ấy cũng tin là người đó sẽ không hợp tác với các hiệp định thương mại.”

“Như vậy nàng là một con cừu hiến tế, đúng không?”

Nàng không trả lời.

“Cha ta nói gì với Richards?”

Nàng bắt đầu xoắn hai bàn tay với nhau. “Những gì ngài Richards nói có thể rất thuyết phục. Cha chàng lắng nghe những lập luận của ông ấy và hứa sẽ cân nhắc vấn đề. Sau khi Richards đi, ông quyết định chống lại cuộc hôn nhân này.”

“Tại sao?”

Nàng hạ ánh mắt xuống đôi tay, nhìn thấy làn da ở đó đỏ hết cả lên và lập tức thả lỏng sự kẹp chặt. “Ta đã khóc”, nàng thú thật. “Ta xấu hổ vì phải thừa nhận điều đó, nhưng ta đã khóc. Ta quá tuyệt vọng. Mẹ chàng trở nên giận dữ với cha chàng và ta là nguyên nhân của cuộc tranh cãi nảy lửa ấy. Nó làm cho ta thậm chí cảm thấy khốn khổ hơn. Ta có cảm giác đã làm mọi người thất vọng bởi sự ích kỷ của mình. Lý do duy nhất là cha mẹ ta có một cuộc hôn nhân rất hạnh phúc và ta muốn tìm được điều như vậy. Ta không tin mình sẽ có được tình yêu hay hạnh phúc khi kết hôn với một người đàn ông chỉ muốn có ta cho mục đích chính trị. Ta chưa từng gặp tướng quân nhưng Raymond và Stefan kể cho ta nghe rất nhiều câu chuyện về ông ta. Nếu một nửa những câu chuyện đó là sự thật, thì ông ta là một người rất bê tha, đam mê lạc thú.”

Alesandra ngừng lại để thở sâu.

“Cha chàng có trái tim nhân ái. Ông ấy không thể chịu nổi khi thấy ta tuyệt vọng. Và ông ấy đã hứa với cha ta là sẽ chăm sóc ta.”

“Vì vậy mà ông ấy quyết định nàng nên kết hôn với ta.”

“Phải. Ông ấy hy vọng vậy, nhưng cũng không trông mong điều đó. Mặt khác, mẹ chàng sẽ viết tên chàng trên thư mời. Thật khôi hài khi ta nói với cha chàng rằng ta muốn kết hôn vì tình yêu. Ta nhận ra nó là điều không thể, quá gấp để tìm một người chồng, và vì vậy ta quyết định sẽ xem xét đến việc sắp xếp một cuộc hôn nhân kinh doanh. Để đổi lấy quyền sử dụng phần lớn tài sản của ta, chồng ta sẽ đi con đường của anh ấy và ta sẽ đi đường của ta. Ta nghĩ mình sẽ đi du lịch… và khi đúng lúc, có lẽ ta quay lại Holy Cross. Đó là một nơi yên bình.”

“Quỷ tha ma bắt.”

Nàng không biết phải nghĩ sao về lời lầm bầm báng bổ của chàng. Nàng cau mày và nói, “Ta cũng hy vọng là cuối cùng thì chồng ta và ta sẽ trở thành bạn bè”.

“Và người yêu?”, chàng hỏi.

Nàng khẽ nhún vai. “Mọi thứ đều có thể, Colin, chỉ cần thời gian và kiên nhẫn. Tuy nhiên, ta đã có thời gian để đánh giá lại vị trí của mình. Cứ cho là các quý ông ở Anh ngày càng lịch sự và ta hy vọng sẽ kiếm được một người ít nhất là có đạo đức, nhưng tối nay ta không biết cái nào là vấn đề nữa. Ta sẽ hợp tác và sẽ kết hôn với tướng quân. Ta đã gây ra đủ rắc rối rồi. Có lẽ sớm muộn gì thì người đàn ông này sẽ học được cách để… làm dịu đi tính khí của mình.”

Colin khịt khịt mũi, “Một con rắn sẽ chẳng bao giờ ngừng trườn. Hắn sẽ không thay đổi, và nàng sẽ không kết hôn với hắn. Hiểu chưa?”.

Nàng rùng mình bởi giọng nói khàn khàn khắc nghiệt. “Ta muốn sự thỏa hiệp, Alesandra.”

Nàng không đồng ý được. Khuôn mặt đầy máu của Raymond cứ hiển hiện trong đầu nàng. “Ta sẽ không trở thành nguyên nhân của bất cứ điều gì hơn…”

“Đến đây.”

Alesandra đến trước bàn làm việc. Chàng ngoắc tay ra hiệu cho nàng đến gần hơn. Nàng vòng sang bên cái bàn và dừng lại cách chàng chỉ một bước chân.

“Tướng quân sẽ từ bỏ kế hoạch và để ta yên nếu ta có chồng… phải vậy không?”

Sự kết hợp giữa nỗi sợ và hy vọng trong giọng nàng đánh vào chàng thật mạnh. Nàng quá trẻ để có nhiều mối lo lắng đến vậy. Alesandra nên mau quên và hồn nhiên như những đứa em gái của chàng.

Khốn kiếp, tất cả những chuyện đó, nàng đang cần một người bảo vệ. Chàng vươn người tới trước, nắm lấy đôi tay nàng. Nàng thấy mình lại đang nắm chặt chúng vào nhau lần nữa. Nàng cố thả lỏng nhưng không thể.

“Kết hôn với tướng quân sẽ không được nhắc đến nữa. Chúng ta đồng ý chứ?”

Chàng dịu dàng siết chặt tay nàng cho đến khi nàng gật đầu. “Tốt. Nàng còn quên điều gì chưa giải thích không?”

“Không.”

Colin mỉm cười. “Không ai đổ trách nhiệm cho người đứng đầu Cơ quan An ninh”, chàng ám chỉ ngài Richards.

“Cha chàng đã làm.”

“Phải rồi, ông ấy đã làm, đúng không nhỉ?” Chàng quá sức hài lòng với cha mình. “Ta sẽ nói chuyện với Richards ngày mai và xem chúng ta có cần sự hỗ trợ của ông ấy hay không’“

“Cảm ơn.”

Chàng gật đầu thật nhanh. “Vì gia đình ta chịu trách nhiệm về nàng, ta sẽ chuẩn bị một cuộc họp với cha ta và anh trai ta ngay khi họ khỏe hơn.”

“Để làm gì?”

“Để tìm hiểu chúng ta nên làm cái quái gì cho nàng.”

Ý chàng như một lời giễu cợt. Nàng thấy nó dội thẳng vào tim. Nàng rút bàn tay ra khỏi tay chàng. Sự thẳng thừng của chàng xúc phạm nàng. Alesandra cực kỳ nhạy cảm. Chàng cân nhắc lời đề nghị nàng cần phải học cách giấu đi các cảm xúc, nhưng rồi quyết định không đưa ra lời khuyên đó nữa vì nàng sẽ coi đó như là một sự sỉ nhục cho mà xem.

“Ta sẽ không trở thành một gánh nặng.”

“Ta không nói nàng như vậy.”

“Chàng ngụ ý điều đó.”

“Ta không bao giờ ngụ ý. Ta luôn nói theo cái cách mà vốn dĩ nó là thế.” Nàng quay lưng và đi đến phía cửa. “Ta tin là đã đến lúc để đánh giá lại.”

“Nàng đã đánh giá xong rồi.”

“Ta sẽ đánh giá lại”, nàng tuyên bố. Làn sóng buồn nôn làm Colin sửng sốt. Chàng nhắm mắt lại và hít thật sâu. Dạ dày của chàng cũng đang rền rĩ, và chàng cho rằng tình trạng yếu đi bất ngờ này là do mình đã bỏ qua bữa tối.

Chàng cố bắt bản thân nghĩ về điều nhận định cuối cùng. “Nàng sẽ đánh giá lại cái gì bây giờ?”

“Sự thỏa hiệp của chúng ta”, nàng giải thích. “Nó sẽ không được thực hiện. Ta chắc là nên tìm một nơi ở tạm thời khác trong ngày mai.”

“Alesandra.”

Chàng không cao giọng nhưng vẫn còn tồn tại sự gay gắt đâu đó trong giọng nói. Nàng dừng lại ở ngưỡng cửa và quay đầu nhìn chàng, cố chống đỡ chính mình trước sự trung thực hay gây tổn thương tiếp theo của chàng.

Chàng thấy mình như rơi vèo xuống địa ngục khi nhìn thấy nước mắt đầy trong đôi mắt nàng. “Ta xin lỗi”, chàng nói khẽ. “Nàng không phải là một gánh nặng. Tuy nhiên, hoàn cảnh hiện thời khá là lộn xộn. Nàng đồng ý với sự đánh giá đó chứ?”

“Được, ta đồng ý.”

Colin quẹt tay qua trán và bất ngờ vì cảm thấy mồ hôi đọng trên đó.

Chàng giật mạnh cái cà vạt. Khỉ thật, phòng làm việc quá nóng. Ngọn lửa trong lò sưởi tỏa nhiệt quá mức cần thiết. Chàng nghĩ đến việc cởi áo vest nhưng quá mệt mỏi để lại gây ra một rắc rối bây giờ.

“Nó là một tình huống rất nghiêm trọng, Colin”, nàng bổ sung khi chàng không hưởng ứng thỏa thuận của mình sớm hơn.

“Nhưng nó cũng không phải là ngày tận thế, phải không? Trông nàng quá mệt mỏi khi phải chịu đựng tất cả các việc ấy.”

“Ta quá sức chịu đựng rồi”, nàng la lên. “Raymond bị thương tối nay. Chàng đã quên sao? Anh ấy có thể đã bị giết. Và chàng… chàng cũng có thể đã bị thương.”

Chàng đang cau mày lại. Nàng gần như hối hận việc mình nhắc chàng nhớ lại tai nạn. Nàng quyết định không chấm dứt buổi tối bằng sự cáu kỉnh.

“Ta đã cư xử bất lịch sự”, nàng buột miệng nói. “Ta nên nói cảm ơn chàng bây giờ.”

“Nàng nên? Tại sao?”

“Vì chàng đã xin lỗi. Ta biết thật không dễ dàng gì.”

“Và làm sao nàng biết điều đó?”

“Giọng chàng thô lỗ, và chàng đang trừng mắt với ta. Đúng, nó thật khó. Nhưng chàng đã nói xin lỗi. Lời xin lỗi của chàng làm ta dễ chịu hơn.” Nàng trở lại bên cạnh Colin. Trước khi đánh mất sự can đảm, nàng ngả người tới trước, nhón chân và hôn lên má chàng. “Ta vẫn thích cha chàng là người giám hộ cho ta hơn”, nàng nói với hy vọng mình đã có một nụ cười, “Ông ấy dễ hơn trong việc…”

Nàng đang tìm kiếm từ thích hợp. Chàng đưa nó cho nàng. “Lôi kéo?” Nàng bật cười. “Đúng.”

“Bốn cô em gái nhỏ của ta đã làm ông ấy kiệt sức. Ông ấy trở thành món bánh mỳ sữa nướng bởi tất cả những người phụ nữ này đây.”

Colin thở dài mệt mỏi và lại chà tay lên trán lần nữa. Chàng sẽ nhức đầu trong vài phút tới và có thể không tập trung được vào câu chuyện. “Về giường đi Alesandra. Muộn rồi và nàng cần thoát khỏi ngày hôm nay.” Nàng bắt đầu bước chân đầu tiên, rồi dừng lại. “Chàng ổn chứ? Mặt chàng trông nhợt nhạt quá.”

“Ta ổn. Đi ngủ đi.”

Chàng nói dối dễ dàng. Dĩ nhiên chàng không cảm thấy ổn chút nào. Chàng có cảm giác rơi xuống địa ngục. Bên trong đang bốc cháy. Dạ dày đang phản ứng như thể vừa mới nuốt một mẩu than nóng. Làn da ẩm ướt và nóng, chàng thấy mình phải cảm ơn Chúa vì đã không ăn gì nhiều lúc tối. Chỉ cần nghĩ đến thức ăn là Colin muốn bịt miệng.

Colin tin chắc sẽ cảm thấy tốt hơn khi ngủ được một chút. Lúc một giờ sáng, chàng ước có thể nhắm mắt và chết.

Ba giờ sáng, chàng nghĩ mình có thể.

Chàng đang bị thiêu đốt bởi cơn sốt, và khốn thật, nếu chàng không gặm trái táo nhỏ tầm thường hai mươi phút trước khi đến nhà hát.

Dạ dày của chàng cuối cùng cũng chấp nhận sự thật là không có bất cứ thứ gì hơn nữa để tống khứ và ổn định cái chai trống rỗng áy. Colin nằm sõng soài trên giường, úp mặt xuống, đôi cánh tay dang rộng.

Ồ, phải, cái chết cũng là một phương pháp điều trị.

Bình luận
× sticky