Họ đang ngồi nói chuyện trong phòng khách trong căn hộ của Judd, thân hình quá khổ của Moody tràn ra khỏi cái đi văng lớn. Moody đã cẩn thận đặt các thứ lỉnh kỉnh của quả bom đã vô hiệu hoá vào trong cốp xe của mình.
– Sao ông không để nguyên đó cho cảnh sát đến điều tra về chúng? – Judd hỏi.
– Tôi luôn nói rằng việc nhầm lẫn nhất trên thế giới là có quá nhiều thông tin.
– Nhưng nó sẽ chứng minh với Trung Uý McGreavy là tôi đã kể lại sự thật.
– Có chắc không?
Judd thấy tiêu điểm của mình: Khi mà McGreavy bị dính vào, Judd có thể phó thác sự việc cho ông ấy. Còn nữa, ông cảm thấy kỳ quặc khi mà một thám tử tư lại giành đi vật chứng với cảnh sát. Ông ta có cảm giác rằng Moody giống như một tảng băng trôi khổng lồ. Hầu hết bản chất người đàn ông được che đậy dưới vẻ ngoài, dưới vẻ mặt lịch thiệp, sự rụt rè tỉnh lẻ. Nhưng bây giờ, khi ông ta nghe Moody nói, ông ta được bơm đầy vẻ phấn chấn. Ông ta không bị mất trí và thế giới không phải thình lình xuất hiện đầy những sự trùng hợp ngẫu nhiên man rợ. Có một sát thủ ngoài vòng pháp luật. Một sát thủ máu lạnh. Và vì lý do nào đó, hắn chọn Judd làm nạn nhân chủ đích. Ôi trời, Judd nghĩ, những “cái tôi” bị tiêu diệt dễ dàng làm sao. Vài phút trước đây, ông ta sẵn sàng tin mình bị hoang tưởng. Ông ta nợ Moody một món nợ không trả nổi.
– Ông là bác sĩ – Moody đang nói – còn tôi là thám tử già. Tôi luôn nói là khi anh muốn có mật ong, anh phải đi kiếm tổ ong.
Judd bắt đầu hiểu biệt ngữ của Moody.
– Ông muốn tôi cho ý kiến về loại người đàn ông, hay những người, mà chúng ta đang tìm kiếm à.
– Đúng vậy. – Moody sáng mắt lên – Có phải chúng ta đang đối đầu với kẻ giết người điên dại, kẻ đào thoát từ nhà thương điên …
“Viện tâm thần” – Judd chợt nghĩ một cách vô thức
– … hay là chúng ta đi sâu vào sự việc ngay tại đây?
– Đào sâu vào đi – Judd nói ngay tức khắc.
– Sao ông lại nghĩ vậy, bác sĩ?
– Đầu tiên, hai người đàn ông đột nhập vào văn phòng của tôi đêm trước, tôi có thể chấp nhận giả thuyết đó là kẻ điên, nhưng hai kẻ điên cùng làm việc với nhau là quá nhiều.
Moody gật đầu đồng ý.
– Được lắm, tiếp đi.
– Thứ hai, một tâm thần bất ổn có thể có nỗi ám ảnh, nhưng nó dựa trên một nền tảng rõ ràng. Tôi không biết tại sao John Hanson và Carol Roberts bị giết, nhưng nếu tôi không lầm thì theo trình tự tôi là nạn nhân thứ ba và cuối cùng.
– Cái gì làm ông nghĩ ông là nạn nhân cuối cùng? – Moody tò mò hỏi.
– Bởi vì – Judd đáp – nếu còn có những nạn nhân khác, thì khi lần đầu giết tôi thất bại, họ sẽ phải tiếp tục giết ai khác nữa theo danh sách của họ. Nhưng ngược lại, họ đang cố sát chỉ mình tôi.
– Ông biết không – Moody đồng ý – ông chính là một thám tử bẩm sinh đó.
Judd nhăn mặt:
– Có một vài sự việc vô lý.
– Như là gì …
– Đầu tiên là động cơ – Judd nói – Tôi không biết có ai …
– Chúng ta sẽ lại bàn sau. Còn gì nữa?
– Nếu ai đó thật sự khao khát giết tôi, khi chiếc xe tải tông ngã tôi, gã tài xế chỉ còn phải quay xe lại và cán chết tôi. Tôi đã bất tỉnh rồi.
– À! Đó là nơi mà ông Benson đã đến.
Judd nhìn ông ta ngơ ngác.
– Ông Benson là người làm chứng cho vụ tai nạn của ông. – Moody thương hại giải thích- Tôi lấy tên ông từ báo cáo của cảnh sát và đã gặp ông ta sau khi ông ra khỏi văn phòng tôi. Vậy là mất 150 đô la tiền taxi, đồng ý nhé?
Judd gật đầu không nói gì.
– Ông Benson là người bán đồ da, tiện thể nói luôn, Chúng thật đẹp. nếu ông có muốn mua gì cho người phụ nữ của mình thì tôi có thể giới thiệu để ông được giảm giá. Dù sao thì, tối Thứ Ba này, hôm xảy ra tai nạn, ông ta đang đi đến toà nhà văn phòng nơi bà chị dâu của ông ta đang làm việc. Ông ta mang đến vài viên thuốc cho anh trai Mathew, người đi bán Kinh Thánh, đang bị cảm cúm. Bà chị dâu sẽ mang thuốc về nhà cho ông anh.
Judd đè nén sự thiếu kiên nhẫn của mình. nếu Norman Z. Moody thích ngồi đó và đọc thuộc lòng toàn bộ Bản Tuyên Bố Nhân Quyền, ông ta cũng sẽ lắng nghe.
– Ông Benson giao thuốc xong và bước ra khỏi toà nhà thì thấy chiếc Limousine đâm thẳng về phía ông. Dĩ nhiên, lúc đó ông ta không biết đó là ông.
Judd gật đầu.
Chiếc xe thật sự bị tạt về một bên, từ góc nhìn của Benson, nó trông giống như đang bị trượt đi. Khi ông ta thấy nó đụng vào ông, ông ta liền chạy đến để coi có giúp gì được không. Chiếc Limousine quay trở lại tính cán ông một lần nữa. Hắn thấy ông Benson và chạy thoát như con dơi băng ra từ địa ngục.
– Thế nếu ông Benson không xuất hiện ở đó … – Judd há hốc.
– Phải – Moody nói chậm rãi – … thì tôi và ông sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau. Những gã đó không phải đang chơi game đâu. Họ đang truy sát ông đó bác sĩ à.
– Còn cuộc tấn công tại văn phòng của tôi thì sao? Sao chúng không tông cửa vào.
Moody yên lặng trong một lúc và suy nghĩ.
– Đó là một câu đố. Chúng đã có thể phá cửa, giết ông và bất kỳ ai đang ở cùng ông và chạy thoát mà không ai nhìn thấy. Nhưng khi chúng nghĩ rằng ông không ở đó một mình thì chúng bỏ đi. Tôi chưa ráp được chỗ này với phần còn lại của sự việc. – Ông ta ngồi đó, liếm cặp môi trễ – Ngoại trừ … – ông ta nói tiếp.
– Ngoại trừ cái gì.
Một cái nhìn phán đoán lướt qua mặt Moody.
– Tôi ngạc nhiên … – ông ta thở dài.
– Cái gì?
– Dừng tại điểm này, tôi có một ý kiến, nhưng tôi không chắc cho đến khi tìm ra một động cơ.
Judd nhún vai hờ hững.
– Tôi không biết bất kỳ ai có động cơ để giết tôi.
Moody suy nghĩ một lúc.
– Này bác sĩ, ông có bí mật nào mà ông tiết lộ cho bệnh nhân của ông John Hanson và Carol Roberts không? Một điều gì đó mà chỉ có ba người các ông biết.
Judd lắc đầu.
– Bí mật duy nhất mà tôi có là những bí mật về bệnh nhân của tôi. Và không có một việc đơn lẻ nào trong bất kỳ quá khứ nào của họ có thể biện hộ cho kẻ giết người. Không ai trong số bệnh nhân của tôi là điệp viên hay gián điệp ngoại quốc, hay tù vượt ngục. Họ chỉ là nhưng người bình thường: nội trợ, kỹ sư, viên chức ngân hàng, những người có vấn đề mà họ không thể đối phó được.
Moody nhìn ông ta một cách thô thiển.
– Ông có chắc là ông không che dấu một kẻ giết người hoang tưởng trong cái thế giới nhỏ bé của ông không?
Giọng của Judd cứng rắn.
– Chắc chứ. Ngày hôm qua, tôi có thể còn chưa chắc. Nói thật với ông là, tôi có lúc nghĩ rằng tôi đang bị hoang tưởng và ông đang giễu cợt tôi.
Moody mĩm cười với ông ta và nói:
– Ý nghĩ thoáng qua đầu tôi, sau khi ông gọi điện hẹn gặp tôi, tôi đã kiểm tra về ông. Tôi đã gọi cho vài người bạn thân làm bác sĩ của tôi. Ông đúng là có danh tiếng. Thế cho nên Ngài Stevenson đã trở thành đồng hành với gã Moody nhà quê thô kệch này.
– Nếu bây giờ chúng ta báo cảnh sát, – Judd nói – với những gì chúng ta biết, ít nhất ta có thể làm cho họ bắt đầu điều tra ai đứng đằng sau những việc này.
Moody nhìn ông ta với vẻ kinh ngạc dịu dàng.
– Ông nghĩ vậy à? Chúng ta thật sự chưa có đủ bằng chứng để tiếp tục, đúng không nào bác sĩ?
– Đúng vậy.
– Tôi chưa chịu thua đâu. – Moody nói – Tôi nghĩ, chúng ta đã đi đúng hướng. Chúng ta đã thu hẹp phạm vi sự việc một cách tốt đẹp.
Một sự rùng mình thất vọng trong giọng nói của Judd:
– Chắc là kẻ đó có thể là bất kỳ ai trên lục địa nước Mỹ.
Moody ngồi yên một lúc, ngửa mặt ngắm trần nhà. Cuối cùng ông ta lắc đầu, thở dài:
– Những người thân.
– Những thân nhân sao?
– Bác sĩ à, tôi tin ông khi ông nói ông biết rõ bên trong những bệnh nhân của ông. Nếu ông bảo tôi họ không thể làm bất cứ việc gì như thế này, thì tôi đã có 10 giờ đồng hành với ông. Đó là tổ ong của ông và ông là người bảo vệ cho những con ong. – Ông ta ngã người trên đi văng. – Nhưng hãy kể cho tôi vài điều. Khi ông chữa cho bệnh nhân, ông có hỏi về gia đình họ không?
– Không. Đôi khi gia đình không hề biết rằng bệnh nhân đi khám bác sĩ tâm thần.
Moody bật trở lại, thoả mãn.
– Chính là ở đó. – Ông ta nói.
Judd nhìn ông ta:
– Ông nghĩ rằng thành viên nào đó trong già đình các bệnh nhân đang cố giết tôi?
– Có thể lắm.
– Họ còn có ít động cơ hơn là bệnh nhân. Ít khả năng lắm.
Moody đau khổ nhìn vào chân mình:
– Ông còn chưa biết sao bác sĩ? Hãy làm những gì tôi yêu cầu. Cho tôi danh sách tất cả những bệnh nhân mà ông đã gặp trong bốn hay năm tuần vừa qua. Được không?
Judd ngần ngại.
– Không. – Cuối cùng ông ta dứt khoát.
– Đó là bí mật giữa bệnh nhân và bác sĩ phải không? Tôi nghĩ đã đến lúc phải lái nó đi một chút. Mạng sống của ông đang bị đe dọa.
– Tôi nghĩ ông đi sai hướng rồi. Điều đang xảy ra không có liên quan gì đến các bệnh nhân và gia đình của họ. Nếu có gì điên rồ ở thân nhân của họ, thì họ đã phải đến bác sĩ tâm lý rồi. – Ông ta lắc đầu – Tôi rất tiếc, ông Moody, tôi phải bảo vệ bệnh nhân của mình.
– Ông từng nói, trong hồ sơ bệnh nhân không có gì quan trọng.
– Không quan trọng đối với chúng ta. – Ông ta nhớ đến một số chi tiết trong hồ sơ: John Hanson đón những thuỷ thủ trong quán rượu trên Đại lộ số 3. Teri Washburn làm tình với các cậu trai trong nhóm 14 tuổi Evelyn Warshak, những đứa chuyên mãi dâm ở lớp chín… – Tôi rất tiếc – ông ta lập lại.
Moody nhún vai:
– Thôi được rồi. bây giờ ông sẽ phải làm phụ tá cho tôi.
– Ông muốn tôi làm cái gì?
– Lấy ra hết những cuộn băng mà ông có trong vòng một tháng trở lại đây. Nghe thật kỹ từng cái một. Riêng lần này không nghe theo kiểu bác sĩ, mà nghe theo kiểu thám tử, tìm cho ra cái gì đó không bình thường.
– Tôi sẽ làm vậy. Đó là nghề của tôi mà.
– Còn nữa, hãy mở to con mắt cảnh giác. Tôi không muốn mất ông khi chúng ta chưa giải quyết xong chuyện này. – Ông ta với lấy cái áo khoác và xỏ vào, trông giống như con voi múa ba lê. Judd nghĩ, những người đàn ông mập mạp có vẻ phong lưu, ngoại trừ ông Moody này. – Ông có thấy điều khác thường nhất trong câu chuyện quái quỷ này không? – Moody hỏi thận trọng.
– Cái gì vậy?
– Chính ông đã phát hiện điều này trước, khi ông nói có hai gã. Có lẽ chỉ cần một gã cũng đủ hạ đo ván ông – vậy tại sao có hai?
– Tôi không biết.
Moody ngắm nghía ông ta chăm chú.
– Lạy trời – Cuối cùng ông ta thốt lên.
– Chuyện gì vậy?
– Tôi mới động não. Nếu tôi không lầm, có hơn hai người đển giết ông.
Judd nhìn chằm chằm vào Moody ngờ vực:
– Ông muốn nói có cả một nhóm sát thủ đằng sau tôi? Vô lý quá.
Có một cái nhìn kích động nổi lên trên mặt Moody.
– Này bác sĩ, tôi có ý kiến ai có thể là trọng tài cho trò chơi này. – Ông ta nhìn Judd mắt sáng lên – Tôi chưa biết như thế nào hay tại sao, nhưng tôi biết đó là ai.
– Ai vậy?
Moody lắc đầu:
– Chúa gởi tôi tới nhà máy nghiền tôi ra nếu tôi nói cho ông biết. Tôi luôn nói: nếu anh sắp ngậm miệng lại thì anh phải chắc là nó đã ngậm được cái gì. Để tôi làm một cuộc kiểm tra nhỏ, nếu tôi đi đúng hướng, tôi sẽ nói với ông.
– Tôi hy vọng ở ông. – Judd nói tha thiết.
Moody nhìn ông ta một lúc.
– Không, bác sĩ à. Nếu ông xem rẻ mạng sống của mình là tôi sai.
Rồi Moody bỏ đi.
Ông ta đi taxi tới văn phòng.
Giờ là trưa thứ Sáu, chỉ còn hơn ba ngày mua sắm nữa là đến Noel, đường phố đầy những người đi mua sắm quấn đầy áo ấm chống lại cơn gió lạnh quét từ sông Hudson. Cửa sổ các tiệm được trang trí đèn, quấn đầy các cây thông Noel và hình tạc Chúa hài Đồng. Hoà bình trên trái đất. Lễ Noel. Và Elizabeth cùng đứa con trong bụng. Một ngày gần đây – nếu ông ta còn sống – ông ta sẽ tự tạo hạnh phúc của mình, tự giải thoát khỏi quá khứ chết chóc và đi tới. Ông ta biết rằng, với Anne, ông có lẽ … Ông ta tự dừng lại dứt khoát. Đâu là sự si mê điên cuồng về người đàn bà có chồng, bỏ đi với chồng cô ta, cô ấy yêu ai hơn?
Taxi đã đến trước cửa toà nhà văn phòng. Judd bước ra, căng mắt nhìn quanh. Ông ta tìm kiếm cái gì? Ông ta không có khái niệm gì về vũ khí giết người là cái gì, và ai sẽ sử dụng chúng.
Khi đến văn phòng, ông ta khoá cửa ngoài, đi tới kệ chứa các cuộn băng và mở ra. Các cuộn băng được sắp xếp theo thứ tự thời gian với tên của từng bệnh nhân. Ông ta lựa những cuộn băng gần đây nhất và mang tới máy ghi âm. Nay thì các cuộc hẹn trong ngày đã bị huỷ, ông ta sẽ có thể tập trung vào việc cố tìm coi có dấu hiệu nào có thể liên quan đến bạn bè hoặc thân nhân của bệnh nhân của ông. Ông ta cảm thấy đề nghị của Moody là xa vời, nhưng ông có đủ kính trọng ông ấy để không làm ngơ yêu cầu đó.
Khi chạm vào cuộn băng đầu tiên, ông ta nhớ lại lần cuối cùng sử dụng máy. Dường như mới tối hôm qua? Ông ta nhớ lại những pha kinh hoàng trong ác mộng. Ai đó đã chuẩn bị giết ông trong phòng này, nơi họ đã giết Carol.
Ông ta thình lình nhận thức rằng, ông ta đã không nghĩ đến những bệnh nhân ở phòng khám miễn phí mà ông làm việc một buổi sáng mỗi tuần. Có khả năng những kẻ giết người đã điều nghiên văn phòng này kỹ hơn bệnh viện. Dừng một chút.., ông ta đi vòng qua cái thùng gắn nhãn “phòng khám”, nhìn qua mớ băng và cuối cùng lựa lấy nửa tá. Ông ta bỏ cuộn đầu tiên vào máy ghi âm.
Rose Graham.
– … một tai nạn, thưa bác sĩ.. Nancy khóc nhiều, nó luôn luôn là đứa bé nhỏng nhẻo, nên tôi đánh nó, đó là muốn dạy nó, ông biết không?
– Bà có bao giờ tìm hiểu coi tại sao Nancy khóc nhiều chưa? – Giọng Judd hỏi.
– Bởi vì nó hư quá. Cha nó làm hại nó rồi bỏ đi mất. Nancy luôn nghĩ nó là con gái của cha, nhưng Harry thật sự yêu con được bao nhiêu khi mà anh ấy bỏ đi như vậy.
– Bà và Harry chưa cưới nhau phải không?
– Vâng … theo lẽ thường, tôi đoán ông sẽ nói vậy, chúng tôi chuẩn bị kết hôn.
– Các người sống chung bao lâu rồi?
– Bốn năm.
– Sau khi Harry bỏ đi rồi bà bẻ gãy tay Nancy đến nay là bao lâu?
– Khỏang một tuần, tôi đoán vậy. Tôi không muốn làm gãy tay nó. Tôi chỉ muốn nó ngừng quấy khóc, nên cuối cùng tôi rút cây mắc màn và đánh con bé.
– Bà có nghĩ Harry yêu Nancy nhiều hơn yêu bà?
– Không, Harry phát điên với tôi ấy chứ.
– Vậy bà nghĩ vì sao anh ta bỏ đi?
– Bởi vì anh ấy là đàn ông. Và ông không biết đàn ông là gì sao? Là súc vật! Tất cả các ông. Lũ các ông đáng bị giết thịt, như heo ấy. – Tiếng khóc thổn thức.
Judd tắt máy và nghĩ về Rose Graham. Bà ấy là kẻ ghét người loạn trí, bà ta hầu như đánh con gái nhỏ sáu tuổi của mình gần chết bởi hai nguyên cớ khác nhau. Nhưng kiểu mẫu của kẻ giết người không phù hợp với tâm trí của Rose Graham.
Ông ta bỏ cuộn băng kế tiếp từ phòng khám vào máy.
Alexander Fallon.
– Cảnh sát nói ông tấn công ông Champion bằng một con dao, ông Fallon.
– Tôi chỉ làm những gì người ta bảo.
– Ai đó bảo ông giết ông Champion à?
– Ông ta bảo tôi làm vậy.
– Ông nào?
– Chúa.
– Tại sao Chúa bảo ông giết ông ta?
– Tại vì Champion là người xấu. Ông ta là diễn viên. Tôi thấy ông ta trên sân khấu. Ông ta hôn cô này, nữ diễn viên này. Trước mặt toàn thể khán giả, ông ta hôn cô ấy và …
Im lặng.
– Tiếp đi.
– Ông ta sờ ngực cô ấy.
– Việc này làm ông căm giận à?
– Dĩ nhiên! Nó làm tôi thất vọng khủng khiếp. Ông không hiểu đó có nghĩa là gì à? Ông ta đã ăn nằm với cô ấy. Khi tôi ra khỏi nhà hát. , tôi cảm thấy như đang đến từ Sodom và Gomorrah, những tội đồ của Chúa. Họ phải bị trừng phạt.
– Vậy là ông quyết định giết ông ta?
– Tôi không quyết định. Chúa quyết định. Tôi chỉ thực hiện lệnh của Ngài.
– Chúa có thường nói chuyện với ông không?
– Chỉ khi có việc cần làm, Ngài chọn tôi làm công cụ của Ngài, bởi vì tôi thuần khiết. Ông biết cái gì làm cho tôi thuần khiết không? Ông có biết rằng việc thuần khiết nhất trên thế giới là gì không? – Giết những kẻ tội lỗi.
Alexander Fallon. Ba mươi lăm tuổi, giúp việc bán thời gian cho tiệm bánh. Ông ta đã từng ở trong viện tâm thần trong sáu tháng, sau đó được cho ra. Có thể nào Chúa bảo ông ta tiêu diệt Hanson, kẻ đồng tính, và Carol, một kẻ mại dâm trước đây, và Judd, ân nhân của cả hai? Judd cả quyết rằng không phải như vậy. Ý nghĩ của Fallon diễn tiến với những cơn co giật ngắn và đau đớn. Còn kẻ giết người có kế hoạch và có tổ chức trình độ cao.
Ông ta nghe thêm vài cuộn băng nữa từ phòng khám, nhưng không có ai trong số họ khớp với kiểu cách mà ông đang tìm kiếm. Không, không phải là bất kỳ bệnh nhân nào ở phòng khám.
Ông ta lướt qua những hồ sơ ở văn phòng và một cái tên đập vào mắt ông ấy.
Skeet Gibson.
Ông bỏ băng vào máy.
– Buổi sáng, bác sĩ à, thật là thích thú làm sao khi tôi nấu bữa ăn cho ông trong ngày đẹp trời này?
– Ông đang cảm thấy ngày tốt lành.
– Nếu tôi cảm thấy tốt hơn, lẽ ra họ nên cản tôi lại. Ông có thấy sô diễn của tôi tối qua không?
– Không, rất tiếc, tôi đã không thể.
– Tôi chỉ là một kẻ thất bại. Jack Gould gọi tôi là “diễn viên hài đáng yêu nhất trên thế giới”. Mà tôi là ai mà lại đi tranh cải với một thiên tài như Jack Gould. Ông hãy nghe tiếng khán giả! Họ đang vỗ tay cho màn diễn xuất sắc. Ông có biết đó nói lên điều gì không?
– Rằng họ có thể đọc tấm thẻ “Vỗ tay”.
– Ông sắc xảo, ông quái quỷ, ông… Đó là điều mà tôi thích, một bác sĩ tâm thần với tính hài hước. Điều cuối cùng tôi gặp phải là một trở ngại. Một tin đồn làm tôi khó chịu.
– Tại sao?
– Bởi vì đó là một quý cô.
Có tiếng cười lớn.
– Vào lúc đó, tôi như con gà trống già. Không đùa, một điều làm cho tôi cảm thấy phần khởi là bởi vì tôi vừa cam kết một triệu đô la. – hãy tính đi: một triệu đô – để giúp đỡ những đứa trẻ ở Biafra.
– Không có gì ngac nhiên nếu ông cảm thấy tốt.
– Ông đánh cuộc với con lừa của ông á. Chuyện đó đăng trên trang nhất các báo trên thế giới.
– Điều đó có quan trọng không?
– Ý ông là sao? Có quan trọng không à? Có bao nhiêu gã cam kết cho công tác từ thiện đó. Ông có thôi tù và của ông chưa, Peter Pan. Tôi vui sướng có đủ khả năng để đóng góp tiền.
– Ông luôn nói “cam kết”, đó có nghĩa là “cho” phải không?
– “Cam kết” hay “cho” có gì khác nhau? Ông cam kết một triệu, cho vài ngàn đô la, và họ hôn vào đít ông… Tôi có kể với ông hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của tôi chưa?
– Chưa. Xin chúc mừng.
– Cám ơn. Mười lăm năm qua. Đó là ả điếm ngọt ngào nhất mà tôi từng dạo qua trên trái đất của Chúa. Tôi thật sự may mắn với hôn nhân của mình. Ông có biết thế nào là nỗi đau trong cái lỗ đít phối ngẫu có thể chịu đựng? Sally có hai anh trai Ben và Charley. Tôi có kể với ông về họ. Ben là người viết kịch bản cho sô của tôi trên Tivi và Charley là nhà sản xuất chương trình. Họ là những thiên tài. Tôi đã biểu diễn trên Tivi bảy năm nay. Và chúng tôi chưa bao giờ ra khỏi top ten trên bảng xếp hạng của Nielsen. Tôi rất thong minh khi kết hôn với gia đình như thế, đúng chứ hả? hầu hết phụ nữ mập lên và luộm thuộm từ khi lấy chồng. Nhưng Sally, chúa ơi, còn mảnh khảnh hơn từ sau ngày cưới. Ôi đàn bà… Ông có thuốc là không?
– Đây. Tôi cho rằng ông nên bỏ thuốc.
– Tôi chỉ muốn tự phô trương. Tôi đã có nghị lực, nên tôi bỏ thuốc. bây giờ tôi hút lại bởi vì tôi muốn… Tôi có hợp đồng mới với hệ thống ngày hôm qua. Tôi thật sự đã phỉnh họ. Hết giờ chưa?
– Chưa. Sao ông không nghỉ ngơi, Skeet?
– Để kể với ông sự thật, cưng à. Tôi đang có triển vọng vĩ đại, tôi không biết vì cái quái quỷ gì mà tôi đang kiếm tiền ở đây nữa.
– Còn gì nữa không?
– Tôi ấy à? Thế giới là con hàu của tôi và tôi là Diamond Jim Brady. Tôi đã giao nó cho ông. Ông đã thật sự giúp đỡ tôi. Ông là người đàn ông của tôi. Với kiểu kiếm tiền của ông, có lẽ tôi nên kinh doanh bằng cách mở phòng khám của riêng mình, được chứ hả? … Điều này nhắc tôi một chuyện lớn khi một gã đi đến phòng mạch, nhưng hắn quá căng thẳng nên hắn chỉ nằm trên đi văng mà không nói gì. Một giờ sau, bác sĩ tâm thần nói: ” Hết năm mươi đô la”. Ồ, việc này kéo dài cả hai năm mà gã bần tiện không nói một lời. Cuối cùng ngày nọ thằng kia mở miệng nói: ” Bác sĩ, tôi muốn hỏi một câu? ”. “Được. ” bác sĩ trả lời. và gã kia nói “ Ông có cần phụ tá không? ”.
Có tiếng cười lớn.
– Ông có uống một liều aspirin hay gì đó phải không?
– Dĩ nhiên. Nó dùng để trị nhức đầu mà?
– Không có gì qua khỏi mắt tôi, ông bạn già … Cám ơn, đó là trò chơi khăm.
– Ông nghĩ gì mà đem chứng nhức đầu ra đây?
– Chỉ là sự căng thẳng khi có sô tivi bình thường… chúng tôi đã đọc kịch bản hồi chiều này.
– Việc đó làm ông căng thẳng à?
– Tôi à? Quỷ tha ma bắt. Không! Làm sao tôi có thể căng thẳng được? Nếu câu chuyện đùa dở tệ, tôi làm mặt khỉ, nháy mắt với khán giả, và họ thích thú ngay. Không có vấn đề sô diễn hay dở ra sao, lão già nhỏ bé Skeet vẫn sẽ thơm nức như hoa hồng.
– Vậy tại sao ông nghĩ ông bị nhức đầu mỗi tuần?
– Tôi mà biết chó gì? Giả sử ông là bác sĩ, ông phải nói cho tôi biết chứ. Tôi đâu có trả tiền cho cái đít mập của ông ngồi đây hàng giờ để hỏi những câu ngu xuẩn. Thề có Chúa, nếu thằng ngốc như ông không chữa được chứng nhức đầu đơn giản, thì họ không nên để cho ông chạy quanh cuộc đời của những người bị lẩn quẩn đầu óc. Ông lấy bằng y khoa ở đâu vậy? Tại một trường thú y à? Tôi không tin tưởng những con điếm của tôi với ông. Ông là tên lang băm chết tiệt. Lý do duy nhất mà tôi tới chỗ ông là bởi vì Sally bón phân vào mặt tôi, đó là cách duy nhất tôi có thể làm cho cô ấy quay trở lại. Ông có biết định nghĩa của tôi về Địa ngục không? Là kết hôn với con ngựa gầy nhom, xấu xí trong mười lăm năm. Nếu ông đang tìm vài con nai tơ để lừa gạt, thì hãy tóm lấy hai thằng anh trai của cô ấy. Ben và Charley. Ben, nhà biên kịch của tôi, hắn không biết đầu nào của cây bút chì có chì trong đó. Và anh của nó lại càng ngu hơn. Tôi ước gì cả bọn họ chết hết đi. Tôi sẽ thoát khỏi họ. Ông nghĩ là tôi thích ông à? Ông quá kinh tởm. Ông là tên bảnh chọe chết tiệt, ngồi đó mà trông xuống người khác. Ông chưa gặp vần đề gì, hả? Ông biết tại sao không? Bởi vì ông không thật lòng. Ông bàng quang. Tất cả những gì ông làm là ngồi trên cái đít mập của ông suốt ngày và chôm tiền của người bệnh. Được, tôi sẽ tóm lấy ông, đồ chó đẻ. Tôi sẽ báo cáo ông với AMA (Hội Y Dược Mỹ)…
– Tôi ước gì tôi không phải đi tới cuộc điều trần chết tiệt đó.
Một khoảng lặng.
– Được, hãy vui vẻ đi nhé. Gặp lại ông tuần sau nhá cưng.
Judd bấm nút tắt máy. Skeet Gibson, diễn viên hài Mỹ được yêu thích, lẽ ra phải được đưa vào viện mười năm trước. Tật xấu của ông ta là thích đánh đập những cô gái trẻ tóc vàng và cãi cọ trong quán bar. Skeet là người đàn ông nhỏ thó, nhưng ông ta khởi nghiệp là một võ sĩ đấu để kiếm tiền, và ông ta biết thế nào là nỗi đau. Môn thể thao yêu thích của ông ta là vào quán bar của kẻ đồng tính, thuyết phục một kẻ đồng tính ngây thơ vào phòng dành cho đàn ông và đánh hắn cho đến bất tỉnh. Skeet bị cảnh sát bắt mấy lần, nhưng sự rắc rối luôn được bưng bít. Trên hết, ông ta là Skeet, diễn viên hài Mỹ được yêu thích có đủ hoang tưởng để có ý định giết người, và ông ta có đủ khả năng giết người trong cơn thịnh nộ. Nhưng Judd không nghĩ ông ta có máu lạnh đủ để thực hiện kế hoạch tắm máu này. Trong tình hình đó, Judd cảm thấy chắc chắn, đưa đến mấu chốt cho giải pháp. Bất kỳ ai đang cố giết ông ta, và đang thực hiện điều đó không phải trong cơn giận cuồng nộ, mà là có phương pháp và có máu lạnh. Một gã điên.
Ai mà không điên.