Có tiếng chuông điện thoại. Đó là dịch vụ trả lời tự động của ông ta. Họ đã có thể liên hệ đến tất cả bệnh nhân ngoại trừ Anne Blake. Judd cám ơn điện thoại viên và gác máy. Vậy là Anne sẽ đến đây hôm nay. Ông ta bối rối về niềm hạnh phúc vô lý của mình khi nghĩ đến việc gặp bà ta. Ông ta phải nhớ rằng, bà ta chỉ đến theo lời hẹn của ông ta, vì ông ta là bác sĩ. Ông ta ngồi đó nghĩ về Anne. Ông ta biết về bà ấy nhiều, ít ra sao… Ông ta đặt cuốn băng của Anne vào máy và bắt đầu nghe. Đó là một trong những lần khám đầu tiên của bà ấy.
– Cứ tự nhiên bà Blake.
– Vâng, cám ơn ông.
– Bà thấy thoải mái không?
– Vâng.
– Bà đang nắm chặt tay đấy.
– Có lẽ tôi hơi căng thẳng một tí.
– Về việc gì vậy?
Một khoảng yên lặng kéo dài.
– Hãy kể cho tôi về cuộc sống gia đình của bà. Bà kết hôn được sáu tháng à?
– Vâng.
– Tiếp tục đi.
– Tôi kết hôn với người đàn ông tuyệt vời. Chúng tôi sống trong ngôi nhà đẹp đẽ.
– Đó là loại nhà kiểu gì?
– Kiểu nông thôn Pháp, nó là một nơi cũ kỷ đáng yêu. Có một con đường ô tô dài và quanh co dẫn tới đó. Cao tít trên mái có con gà trống già bằng đồng thau đã rơi mất củ tỏi. Tôi nghĩ tay thợ săn nào đó đã bắn rơi nó từ lâu. Chúng tôi có khoảng năm mẫu Anh, chủ yếu trồng gỗ rừng. Tôi đi bộ xa. Giống như là sống ở nông thôn.
– Bà có thích nông thôn không?
– Thích lắm chứ.
– Chồng bà cũng vậy chứ?
– Tôi nghĩ cũng vậy.
– Một người đàn ông bình thường không mua năm mẫu đất ở nông thôn ngoại trừ anh ta thích ở đó.
– Ông ấy yêu tôi. Ông ấy sẽ mua nó cho tôi. Ông ta rất phóng khoáng.
– Chúng ta hãy nói về ông ấy.
Yên lặng.
– Ông ta có đẹp trai không?
– Anthony đẹp trai lắm.
Judd cảm thấy một cơn đau nhói không rõ lý do, một sự ganh tị ngoài chuyên môn.
– Hai người hợp nhau chứ?
Nó giống như cái lưỡi rà kiếm cái răng đang đau nhức.
– Vâng.
Ông ta biết những trạng thái của bà ta ở trên giường: phấn chấn, yểu điệu và hiến dâng.
Chúa ơi, ông ta nghĩ, lạc đề rồi.
– Bà có muốn có con không?
– Ồ, có chứ.
– Còn chồng bà?
– Vâng, dĩ nhiên.
Một khoảng yên lặng kéo dài ngoại trừ tiếng sè sè của băng. Rồi Judd nói:
– Bà Blake, bà đến gặp tôi vì, như bà nói, bà gặp phải một vấn đề không giải quyết được. Nó liên quan đến chồng bà phải không?
Lại yên lặng.
– Thôi được, tôi giả sử là vậy. Từ những điều bà mới kể cho tôi. Ông bà yêu nhau, ông bà trung thực, ông bà muốn có con, hai người sống trong ngôi nhà đẹp, chồng bà thành công, đẹp trai và đem bổng lộc cho bà, và hai người chỉ vừa mới cưới được sáu tháng. Tôi e rằng, việc này hơi giống như một truyện tiếu lâm.
– Tôi có vấn đề gì, thưa bác sĩ?
Lại yên lặng, ngoại trừ tiếng xào xào vô can của cuộn băng. Cuối cùng bà ta lên tiếng:
– Thật … thật khó cho tôi khi kể về điều đó. Tôi nghĩ tôi có thể bàn bạc với người ngoài, nhưng… – ông ta nhớ một cách sinh động cái cách mà bà ta vặn vẹo trên chiếc đi văng để nhìn lên ông ta với đôi mắt to đầy bí ẩn. – Thật khó quá, ông thấy đấy. – bà ta nói nhanh hơn, cố vượt qua rào cản đã làm cho bà ta phải yên lặng. – Tôi nghe trộm được điều gì đó và tôi.. tôi dễ đi đến một kết luận sai lầm.
– Có việc liên quan đến đời tư của chồng bà à? Phụ nữ chăng?
– Không,
– Về công việc của ông ấy?
– Vâng.
– Bà nghĩ ông ta nói dối điều gì? Hoặc cố lấn lướt ai đó trong kinh doanh?
– Đại loại như thế.
Judd cảm thấy có cơ sở chắc chắn hơn.
– Và nó làm bà giảm đi sự tin tưởng vào ông ta. Nó chỉ cho bà thấy một khía cạnh khác của ông ấy mà bà chưa từng thấy trước đây.
– Tôi … tôi không thể bàn về việc này. Tôi thấy mình như phản bội ông ấy khi có mặt ở đây. Xin đừng hỏi tôi thêm điều gì nữa trong hôm nay, bác sĩ Stevens.
Đã kết thúc buổi khám bệnh. Judd tắt máy.
Vậy là chồng của Anne đã giở thủ đoạn trong kinh doanh. Ông ta có thể trốn thuế. Hoặc dồn ai đó đến chỗ phá sản. Anne, hiển nhiên sẽ thất vọng. Bà ta là người nhạy cảm. Sự trung thực làm bà ta sốc về chồng của mình.
Ông ta nghĩ về chồng của Anne như một kẻ tình nghi. Hắn làm trong ngành xây dựng. Judd chưa bao giờ gặp hắn, nhưng bất kỳ vấn đề kinh doanh nào hắn ta liên quan tới, bao gồm bất kỳ sự tưởng tượng méo mó nào, cũng không thể có liên hệ đến John Hanson, Carol, hay Judd.
Nhưng còn bản thân Anne thì sao? Có thể nào bà ta mắc chứng đa nhân cách? Một kẻ giết người điên loạn? Judd ngã lưng xuống ghế và cố nghĩ về bà ta một cách khách quan.
Ông ta không biết biết gì hơn ngoài những điều bà ta đã kể. Câu chuyện của bà ta có thể là hư cấu. Bà ta có thể thổi phồng nó lên, nhưng làm vậy để được lợi gì? Nếu đây là trò chơi ô chữ dàn dựng công phu để che đậy vụ giết người, thì còn phải có một động cơ. Tâm trí ông ta tràn ngập sự nhớ nhung gương mặt và giọng nói của bà ấy, và ông cũng biết rằng bà ta không việc gì phải bận tâm đến mình. Ông sẽ đánh cược cuộc đời của mình vào việc này. Ông ta phá lên cười về sự suy diễn châm biếm của mình.
Ông ta bước qua để lấy cuộn băng của Teri Washburn. Có thể có điều gì trong đó mà ông đã bỏ sót. Teri đã có những phiên khám bệnh ngoại lệ theo yêu cầu riêng của bà ta. Có phải bà ta đang chịu một số áp lực mới mà bà ta chưa giải bày với ông? Vì những mối ưu tư triền miên của bà ta về vấn đề tình dục, khó xác định một cách chính xác tình trạng cùa bà ấy hiện nay. Còn nữa, tại sao bà ấy yêu cầu nhiều thời gian với ông ta một cách khẩn cấp, bất ngờ như vậy? Judd bốc ngẫu nhiên một cuộn băng của bà ta và bỏ vào máy.
– Chúng ta hãy nói về hôn nhân của bà, Teri. Bà đã kết hôn năm lần rồi.
– Sáu, nhưng ai mà đếm chứ.
– Bà có thành thật với những người chồng của bà không?
Có tiếng cười rền.
– Ông đi vào vấn đề rồi đấy. Không có người đàn ông nào trên thế giới có thể thỏa mãn được tôi. Nếu mà có một vấn đề cơ thể.
– Ý bà muốn nói sao về “vấn đề cơ thể”?
– Ý tôi đó là cái mà tôi đã được tạo ra. Tôi có một cái chỗ nóng, mà nó sẽ được làm đầy mọi lúc.
– Bà tin như vậy à?
– Rằng nó có được lấp đầy không à?
– Rằng bà là sự khác biệt với bất kỳ phụ nữ nào khác, về mặt cơ thể.
– Dĩ nhiên rồi. Tay tiến sĩ xưởng phim bảo tôi vậy. Nó là về tuyến … hay gì đó. – Ngưng một lúc – Hắn là một tay nói dối bần tiện.
– Tôi đã xem mọi biểu đồ của bà. Về mặt sinh lý, cơ thể của bà là bình thường về mọi khía cạnh.
– Biểu đồ chết tiệt, Charley. Sao ông không đi tìm cho chính ông đi.
– Bà có bao giờ yêu ai chưa Teri?
– Tôi có thể đang yêu ông.
Im lặng.
– Bỏ cái ánh mắt đó đi. Tôi đã bảo là tôi không thể cứu vãn. Đó là cái mà tôi đã được tạo ra. Tôi luôn luôn thèm khát.
– Tôi tin bà. Nhưng không phải là cơ thể bà thèm khát, mà nó là xúc cảm của bà.
– Tôi chưa bao giờ ngủ với ai vì xúc cảm của mình. Ông có muốn cho vào một cơn lốc không?
– Không.
– Vậy ông muốn gì?
– Giúp bà thôi.
– Sao ông không bước qua đây và ngồi xuống bên tôi?
– Hôm nay thế là đủ.
Judd tắt máy. Ông ta nhớ lại cuộc nói chuyện của họ khi Teri kể về nghề nghiệp của mình đang là ngôi sao tỏa sáng và ông ta hỏi bà tại sao rời bỏ Hollywood.
– Tôi đã tát mấy cú tá hỏa vào tên say rượu tại bửa tiệc. – Bà ta kể – Và hắn ta lại trở thành Ông chủ lớn. Hắn ta quẳng tôi ra khỏi Hollywood như một con điếm Ba lan.
Judd chưa thăm dò sâu hơn, vì lúc đó ông ta quan tâm đến hoàn cảnh gia đình của bà ta, và vấn đề chưa bao giờ được nhắc lại. Và bây giờ ông ta cảm thấy mối nghi ngờ nho nhỏ mà lẽ ra ông ta phải khám phá sâu hơn. Ông ta chưa bao giờ quan tâm đến Hollywood ngoại trừ theo cách mà bác sĩ Louis Leakey hay Margaret Mead quan tâm đến thiên nhiên của vùng Patagonia. Có ai biết về Teri Washburn, ngôi sao quyến rủ?
Norah Hadley là người nghiện xem phim. Judd đã thấy bộ sưu tập tạp chí điện ảnh ở nhà họ và đã chơi khâm Peter về chúng. Norah mất cả buổi tối để biện hộ cho Hollywood. Judd cầm ống nghe lên và quay số.
Norah trả lời điện thoại.
– Xin chào. – Judd nói.
– Judd đấy à! – Giọng bà ấy ấm áp và thân mật. – Hãy báo cho tôi khi nào ông sẽ đi ăn tối.
– Chúng ta sắp đi rồi đấy.
– Nhớ đấy nhé. – Tôi đã hẹn với Ingrid rồi – Cô ấy đẹp lắm.
Judd tin là cô ấy đẹp, nhưng không phải cái đẹp như của Anne.
– Ông đã hủy cuộc hẹn với cô ta một lần rồi và chúng ta sẽ có chiến tranh với Thụy Điển.
– Tôi không dám nữa đâu.
– Ông đã thoát nạn rồi à?
– Ồ, vâng.
– Thật là kinh khủng làm sao.
Có sự ngập ngừng trong giọng nói của Norah.
– Judd … ngày lễ Noel này, Peter và tôi mong anh chung vui với chúng tôi. Tôi xin đấy.
Judd cảm thấy cảm xúc gia đình ngày xưa thắt nghẹn trong ngực. Chúng xuyên qua đấy mỗi năm. Peter và Norah là bạn thân nhất của ông ta và họ ghét cách mà Judd đón Noel một mình, đi dạo và đánh mất bản thân trong những đám đông xa lạ, đi trong vô thức cho đến khi tâm tư cạn kiệt. Mặc dù ông ta đang kỷ niệm những sự kiện đen tối chết người, làm chotai họa của ông ta sở hữu và xé tan ông ta thành từng mảnh, xé nát và hạch tội ông ta trong những nghi lễ cổ xưa vượt khỏi sự kiểm soát của ông ta. Mình đang đóng kịch chắc, ông ta tự nhủ một cách mệt mỏi.
– Judd.
Ông ta hắng giọng.
– Tôi xin lỗi, Norah. – Ông ta biết Norah lo lắng làm sao. – Có lẽ đến Giáng sinh tới.
Bà ấy` cố giữ niềm thất vọng không bộc lộ qua giọng nói.
– Chắc nhé, tôi sẽ báo lại Peter.
– Cám ơn. – Ông ta thình lình nhớ lại lý do mà mình gọi điện thoại – Norah, bà có biết Teri Washburn là ai không?
– Teri Washburn, ngôi sao điện ảnh? Tại sao ông hỏi vậy?
– Tôi … tôi thấy bà ấy trên đại lộ Madison sáng nay.
– Người thật à? Thật chứ? Bà ta đã từng là một đứa trẻ háo hức. Bà ta trông ra sao? Già? Trẻ? Mập? Ốm?
– Bà ấy đẹp. Bà ta đã từng là một ngôi sao sáng xinh đẹp, đúng không?
– Ngôi sao xinh đẹp à? Teri Washburn là ngôi sao xinh đẹp nhất – và về mọi mặt, nếu ông hiểu tôi muốn nói gì.
– Điều gì đã khiến một cô gái tốt như vậy rời khỏi Hollywood?
– Chính xác là không phải bà ấy từ bỏ. Mà bị tống đi.
Vậy là Teri đã kể cho Judd nghe sư thật. Ông ta cảm thấy khá hơn.
– Bác sĩ các ông giữ cái đầu vùi trong cát, đúng không? Teri Washburn đã liên quan tới một trong những xì căng đan nóng bỏng mà Hollywood đã từng có.
– Thật vậy sao? – Judd ngạc nhiên – Chuyện gì xảy ra vậy?
– Bà ấy đã giết bạn trai của mình.