Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lord Carew’s Bride

Chương 11

Tác giả: Mary Balogh

Chàng đã thưởng thức xong mẩu bánh mì nướng và đang nhấm nháp từng chút của tách cà phê thứ hai. Chàng gần như cảm thấy miễn cưỡng phải rời khỏi bàn ăn sáng để chuẩn bị phục sức ra ngoài trước khi Công tước Bridgwater đến. Chàng đã hứa sẽ hộ tống bạn chàng đến Tattersall. (Tattersall: trường đua cá ngựa). Bridge đang tìm kiếm một cặp ngựa xám cừ khôi để bổ sung vào chiếc xe song mã mới.

Hầu tước Carew nhìn vào tờ Bưu điện Buổi sáng đang mở trên chiếc bàn cạnh chàng. Tay trái của chàng đặt lên tờ báo, hai ngón tay khẽ chạm vào mẩu thông báo đính hôn của chàng. Chàng mỉm cười. Cuối cùng với chàng điều đó đã trở thành hiện thực. Họ đã đính hôn. Toàn bộ giới thượng lưu sẽ biết điều đó vào sáng nay.

Mọi người sẽ cho rằng đấy chính là một cuộc hôn nhân không phải vì tình yêu, nàng đã cưới chàng vì tước vị và tài sản, còn chàng kết hôn với nàng vì sắc đẹp của chính nàng.

Chỉ có chàng và nàng mới biết được sự thật. Thế là quá đủ. Thực tế, điều bí ẩn đó mới thật là quyến rũ. Cả thế giới nghĩ gì không quan trọng. Chàng sẽ đem nàng trở về nhà, về Highmoor ngay sau hôn lễ và sống với nàng ở đó trong suốt quãng đời còn lại, thỉnh thoảng họ có thể sẽ đi thăm nơi nào đó khác. Nàng yêu Highmoor. Họ có thể nuôi nấng con cái của họ tại nơi ấy. Không có gì quan trọng nếu chẳng ai khác nhận ra họ yêu nhau.

Tử tước Nordal lúc đầu đã tỏ ra rất ngạc nhiên, nhưng sau đó cảm thấy hài lòng. Ngài kể về Samantha như thể nàng chỉ là cô gái nhỏ mới bước chân ra khỏi phòng học, rằng con bé đã tỏ ra thật khó khăn. Nàng đã từ chối đủ những lời cầu hôn từ trước đến nay rồi.

Nhưng tất nhiên nàng chắc hẳn phải có một chiếc cối xay gió trong đầu nếu từ chối Hầu tước Carew.

Ngài hầu tước mỉm cười đầy bí ẩn trước giả thuyết rằng nàng chỉ có một lý do duy nhất để chấp thuận lời cầu hôn của chàng.

Phu nhân Brill cũng trông thật ngỡ ngàng khi lần đầu gặp chàng. Tất nhiên, bà đã biết rằng chàng đã cầu hôn cháu gái bà và đã được chấp thuận. Bà đã rất hòa nhã với chàng trong suốt buổi tiệc trà trong khi Samantha tỏ ra lặng lẽ, trông thật đáng yêu với nét mặt háo hức và ưu tư khi hết nhìn chàng rồi lại đến dì nàng. Cho đến lúc chàng rời đi, chàng đoan chắc phu nhân Brill đã thực sự thích chàng.

Chàng bâng khuâng tự hỏi Samantha có kể cho dì nàng rằng nàng đồng ý cưới chàng vì nàng yêu chàng hay chưa. Nhưng điều đó không mấy quan trọng.

Chàng hớp thêm vài ngụm cà phê, mắt chàng vẫn đặt vào tờ báo. Chàng nghe tiếng gõ đập ầm ầm lên cánh cửa bên ngoài. Bridge hiển nhiên đã đến sớm. Nhưng rồi chàng nghe những tiếng nói bên ngoài phòng điểm tâm, một giọng trong số đó cất lên dõng dạc.

“Không, không,” giọng nói đó vang lên. “Không cần phải thông báo sự hiện diện của ta. Ta sẽ tự mình xưng danh.”

Đó là một giọng nói mà hầu tước đã không hề nghe suốt mấy năm qua, nhưng chàng không thể nhầm lẫn giọng nói ấy. Chàng mím môi và liếc nhìn lần cuối đầy rầu rĩ xuống tờ Bưu điện của chàng.

Lionel, Tử tước Rushford, đã tự mở của phòng, nhìn chàng và thong dong bước vào bên trong. Anh ta trông như thể vừa bước ra khỏi tiệm Weston vậy. Phục sức theo kiểu cổ điển Beau Brummell hoàn hảo không hề có một khuyết điểm nhưng không quá phô trương. Lẽ tất nhiên, chẳng có trang phục nào của Lionel cần phải phô trương cả. Như thể vẻ tráng lệ của cơ thể đã chảy tràn tô điểm cho trang phục của anh ta rồi.

Hầu tước không hề đứng dậy.

“Chào, Lionel,” chàng nói. “Đến dùng chung bữa sáng với tôi đi nào.” Chàng chỉ tay vào chiếc ghế còn trống.

“Cậu đã tạo ra nhiều thay đổi,” anh họ của chàng nói.

“Phải rồi, như anh thấy đấy.” Chàng không thích sở thích bàn ghế gỗ và màn trướng rũ xếp nếp nặng nề của cha chàng. Chàng đã thay đổi ở cả nơi này lẫn Highmoor. Sự yêu chuộng cái đẹp của chàng với tư cách của một người thiết kế ngoại cảnh đôi khi cũng bộc lộ qua phần nội thất được trang trí bên trong.

“Cậu sẽ lăn mình ở dưới mồ.” Lionel nói. Anh ta đang ở gần chiếc bàn đựng bát, tự mình lấy từng món thức ăn nóng trong đĩa. Lời nói giữa họ dù không hiển hiện phô bày hiềm khích, vì đó là điều không cần thiết. Ngay cả sau nhiều năm, hầu tước vẫn nhận ra giọng điệu ấy. Anh ta chính là người cháu được cha chàng yêu quý nhất, được cha chàng thương mến còn hơn cả đứa con trai đáng hổ thẹn của ông, mọi câu nói của anh ta đều toát ra ngụ ý ấy.

Nhưng ẩn ý ấy đã không còn làm cho chàng đau đớn. Mọi nỗi đau chàng nếm trải đều chẳng thấm tháp gì so với cơn đau quá lớn chàng đã trải qua khi mới sáu tuổi đầu. Nhưng bởi vì chàng chưa bao giờ phản ứng lại những lời chế giễu từ dạo ấy, vậy nên chàng đoán Lionel vẫn nghĩ anh ta vẫn có sức mạnh làm tổn thương chàng.

“Cậu dường như không ngạc nhiên lắm khi thấy tôi,” Lionel nói, tự mình ngồi xuống bàn ăn – không phải vào chiếc ghế mà hầu tước đã chỉ – và chú mục vào bữa sáng.

“Tôi đã thấy anh ở lễ hội Rochester,” hầu tước nói.

“Nhưng không đến thậm chí chỉ để trao đổi vài lời xã giao sao?” Lionel hỏi. “Hay là cậu quá bận rộn nhảy lò cò cùng với ánh sáng kỳ quái, Hart? Đó chắc hẳn là một cảnh tượng vui thú lắm.”

“Anh đã khiêu vũ với tiểu thư Newman,” hầu tước nói.

“À.” Lionel đặt chiếc nĩa và dao xuống. “Phải, chuyện đó. Đó là lý do vì sao tôi đến. Mà trước tiên thì tôi phải xin được chúc mừng cậu đã.”

Hầu tước khẽ nghiêng đầu.

“Samantha thật đáng yêu,” Lionel nói. “Đủ để khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải rõ dãi. Cậu là một kẻ may mắn, Hart.”

Nhưng Hầu tước thì không hề bỏ lỡ cái cách vị hôn thê của chàng vừa được nhắc đến bằng tên, dù cho ngay cả chính chàng cũng chưa lần nào gọi cái tên ấy. Phải chăng đây là sự cố ý? Có lẽ vậy.

“Tôi luôn nhận thức được sự may mắn của mình, Lionel.” Chàng nói. “Cám ơn anh.”

“Gương mặt là gia tài của chính em, thưa ngài” Lionel hát vang một lời thơ cổ trong bài hát xưa trước khi cười nham nhở. “Nhưng sẽ không lâu nữa đâu, phải không, Hart? Và giờ nàng sẽ đổi chác nó với một gia tài lớn hơn nhiều. Ồ phải, cậu quả thật là một người đàn ông may mắn. Dĩ nhiên, không hẳn là tôi đang ám chỉ rằng nàng đang lấy cậu chỉ vì mỗi lý do đó mà thôi. Tôi chắc rằng con người – của cậu – đem đến những điều khích lệ khác. Tôi thật sự tin rằng cậu có con mắt thẩm mỹ, em họ ạ.”

Anh ta nói với phong thái tuyệt đối tự nhiên. Bất cứ ai lắng nghe chắc hẳn sẽ phá lên cười góp và xem những lời nói ấy chỉ là sự đùa giỡn nhẹ nhàng. Nhưng hầu tước Carew thì không bị mắc lừa.

Hoặc xao động.

“Cám ơn vì lời chúc mừng của anh, Lionel,” chàng mỉm cười nói. “Dĩ nhiên là anh sẽ đến dự lễ cưới chứ?”

“Tôi sẽ không bỏ lỡ nó vì bất kỳ điều gì,” người anh họ của chàng nói. “Tôi gần như là người họ hàng còn lại duy nhất của cậu, phải thế không nào? Với sự vắng mặt của mẹ cậu và cậu tôi, chắc chắn tôi sẽ đến đó. Sẽ rất cảm động để xem cậu – bước đi trong giáo đường với Samantha đáng yêu.”

Hầu tước nghĩ anh ta rõ thật là bậc thầy của nghệ thuật bóng gió. Một quãng ngừng giữa từng lời nói có thể thốt lên cả tầng ý nghĩa đối với Lionel.

“Cám ơn anh,” chàng đáp. “Tôi sẽ rất mong chờ được gặp anh ở đó.”

“Không nghi ngờ rằng cậu sẽ đưa nàng trở về Highmoor ngay sau khi buổi tiệc sáng sau lễ kết hôn vừa kết thúc,” Lionel nói. “Tôi sẽ làm như thế nếu tôi là cậu, Hart. Giam hãm nàng ở đó. Cậu sẽ không muốn nàng chạy quanh London một khi nàng đã lấy chồng, phải không nào? Cậu biết người ta nói gì về những phụ nữ đã kết hôn đấy. Và sau cùng thì bất cứ người đàn ông nào cũng muốn chắc về nguồn gốc của những đứa trẻ nếu không thì chí ít cũng là của đứa con trai đầu lòng.”

Những ngón tay trái của hầu tước cuộn lại quanh chiếc khăn ăn. Chàng nhấc nó lên môi khi thấy Lionel đã chú ý đến cử chỉ đó.

“Tất nhiên, đó chỉ là một chuyện đùa,” Lionel nói và cười nham nhở. “Nàng có một quá khứ không tì vết và chẳng nghi ngờ gì là sẽ trung thành với cậu. Người phụ nữ nào lại không cơ chứ?” Anh ta đẩy chiếc ghế ra xa và đứng hẳn dậy, dù đĩa ăn lúc này vẫn còn một nửa. “Tôi có thể thấy là cậu dùng bữa xong rồi, Hart. Không nghi ngờ gì là cậu đã có kế hoạch cho buổi sáng nay. Tôi sẽ không làm vướng víu cậu hơn nữa. Tôi chỉ cảm nhận một thôi thúc phải tới trấn an cậu bằng lời chúc phúc của một người họ hàng.”

“Cám ơn anh.” Hầu tước vẫn ngồi yên tại chỗ. “Anh quả thật là chu đáo, Lionel. Anh có thể tự tìm lối ra phải không?”

Chàng vẫn còn ngồi đấy trong vài phút sau khi anh họ chàng đã rời khỏi nhà. Chàng lần nữa lại mỉm cười với mẩu thông báo vẫn còn được trải trên bàn bên cạnh chiếc đĩa ăn. Lionel, dĩ nhiên đã không biết rằng, thật vô ích khi gieo rắc ngờ vực vào tâm trí chàng trong buổi sáng hôm nay. Dù sao đi nữa, thì cũng chẳng phải chàng tự cho phép bản thân mình bị kích động.

Tuy nhiên nỗi bực bội vẫn còn đó chưa được xua đi. Có lẽ hơn cả bực bội, nếu chàng hoàn toàn thành thật với chính mình. Một cơn thịnh nộ. À, không hẳn, thịnh nộ chỉ là một cảm xúc không thể kìm chế, còn chàng thì hoàn toàn kiểm soát được chính mình. Thế thì, đó là một nỗi tức giận sắt đá.

Samantha. Lionel đã cố ý gọi nàng bằng tên thánh với ngụ ý rằng anh ta thân thiết với nàng. Anh ta còn ám chỉ rằng nàng có khả năng sẽ không trung thành với chàng sau lễ kết hôn. Anh ta còn gợi ý rằng nàng có thể sẽ mang thai đứa con của một người đàn ông khác và trao nó như con của chính chàng.

Chàng không hề phiền lòng với những lời xúc phạm bôi bẩn vẩy tung lên chàng, đến khả năng chàng cuốn hút, chiều chuộng và kiểm soát vợ chàng. Luận điểm của Lionel chẳng nghĩa lý gì đối với chàng. Nhưng anh ta tốt hơn không nên thử nói những lời bóng gió ấy với người nào khác.

Để anh ta thốt ra một lời xúc phạm đến Samantha và điều phiền toái sẽ xuất hiện. Lionel có thể chưa học được một hoặc hai điều gì đó trong câu nói cổ xưa “đừng đánh thức con hổ đang ngủ yên”. Chàng không nghi ngờ gì việc con hổ đó chẳng hề suy yếu sau một thời gian dài ngủ yên.

Samantha là của chàng. Thuộc về quyền chiếm hữu của chàng sau đám cưới của họ, dù chàng không tin mình có bao giờ nghĩ về nàng theo cách ấy. Nàng là của chàng trong một thực tế tốt đẹp là nàng yêu chàng, cũng như chàng yêu nàng và họ chuẩn bị kết hôn. Nàng là của chàng.

Chàng sẽ bảo vệ những gì thuộc về chàng.

***

Nàng cảm thấy an toàn. Cảm giác vui tươi và bình yên trong chính tâm tưởng của nàng. Nàng biết rằng mình đã làm điều đúng đắn dù những người khác có phản ứng như thế nào đi chăng nữa.

“Ta thấy hài lòng hơn cả những gì ta có thể thừa nhận,” cậu Gerald nói khi ông đến nhà phu nhân Brill. “khi biết rằng con đã rất khôn ngoan, Samantha. Con biết đấy, lợi tức của Carew đáng giá bảy mươi ngàn bảng một năm, và anh ta sẽ cho con và mấy đứa trẻ sau này một khoản chu cấp rộng rãi trong trường hợp anh ta qua đời trước. Dĩ nhiên, đứa con trai đầu sẽ là người thừa kế.”

Với nàng, thật chẳng có gì quan trọng khi một nửa, hay thậm chí còn hơn phân nửa, thành viên của giới thượng lưu tin rằng nàng kết hôn với Hartley vì tước vị và gia tài của chàng. Nàng biết nàng kết hôn với chàng vì tình bạn và sự bình an, thế là đủ. Bởi vì nàng thích chàng hơn bất cứ người đàn ông nào mà nàng đã gặp.

“Con đã đánh gục dì chỉ bằng một chiếc lông vũ thôi đấy.” dì Aggy nói sau buổi chiều gặp gỡ với Hartley. “Anh ta không phải túyp người trai trẻ mà mọi người chờ mong con sẽ chọn. Và dì biết, tước vị cùng tài sản của anh ta chẳng hề quan trọng với con chút nào. Dì rất vui khi thấy con đã chứng tỏ được sự khôn ngoan khi nhìn xa hơn vẻ bề ngoài để cảm nhận đúng bản chất của một người đàn ông ở bên trong. Anh ta là một người thú vị, cháu gái ạ. Và ta biết không có lý do nào ngoài tình yêu có thể khiến con kết hôn cả. Dì tin rằng con đã làm một việc rất tốt cho bản thân con.”

Nàng đã không đính chính lời của dì nàng. Điều mà nàng và Hartley có còn tuyệt hơn cả tình yêu. Tuyệt hơn gấp nhiều lần. Sẽ không có ảo tưởng về những niềm vui tột đỉnh, hay những cơn đau đớn khôn cùng của tình yêu trong mối quan hệ của họ. Chỉ có tình bạn, sự tử tế ân cần, sự dịu dàng và – ồ – và cả sự bình an nữa. Nàng bám víu vào từng câu chữ ấy và ý nghĩa của nó hơn bất cứ thứ gì trên đời này.

Nàng bâng khuâng liệu đó có phải là một cuộc hôn nhân thông thường hay không. Nàng không thể tưởng tượng ra bất cứ điều gì khác ngoài tình bạn giữa hai người bọn họ. Dường như nó khiến nàng cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến điều gì khác xa hơn – ồ nàng nhớ đến nụ hôn của họ tại vũ hội Rochester. Đó là một nụ hôn kỳ diệu, ấm áp và đầy an ủi. Có lẽ sự gần gũi thân mật trong hôn nhân cũng sẽ được như thế. Và nàng nhận ra mình cũng mong muốn có được sự va chạm thân mật ấy, ngay cả khi nàng đã gác bỏ ý nghĩ kết hôn khỏi tâm trí nàng trong nhiều năm mà chẳng hề cảm thấy bất kỳ nỗi khao khát lớn lao nào về thể xác nàng sẽ bỏ lỡ khi trở thành một cô gái già.

Không có lí do gì tin rằng chàng sẽ đề nghị một tình bằng hữu thuần khiết giữa hai người. Chàng là một hầu tước – cho đến giờ vẫn thật khó khăn để tâm trí nàng quen được với điều ấy – và tất nhiên chàng sẽ muốn một người thừa kế.

Nàng cũng muốn những đứa trẻ. Giờ đây khi nàng đã quyết định kết hôn, do thôi thúc và hoàn toàn bất ngờ – để nàng có thể cảm thấy an toàn trước cảm xúc nguyên sơ đang đe dọa nàng với sự trở về của Lionel – nàng muốn có được tất cả mọi điều mà một cuộc hôn nhân có thể đem đến. Trừ tình yêu. Tình yêu làm nàng sợ hãi. Nàng phải cảm ơn sâu sắc ngài Wade – Hartley – chỉ là một người bạn của nàng. Và sẽ sớm làm chồng nàng. Người đàn ông có thể mở ra cho nàng những bí ẩn của cuộc sống hôn nhân theo cách thức lặng lẽ của chính chàng. Bất chấp tuổi tác và sự từng trải của nàng, nàng chỉ biết một vài điểm chính yếu.

Nàng muốn có điều đó – với chàng. Mà không gắn liền với những cung bậc cảm xúc tột đỉnh. Chỉ là – sự yêu mến. Nàng tin rằng giữa họ chỉ đơn thuần tồn tại sự yêu mến mà thôi.

Đám đông “ve vãn” thực sự đã làm nàng ngạc nhiên. Không ai cư xử thái quá như Francis, đó là sự thật – nàng vẫn còn cảm thấy cực kỳ tức giận vì lối hành xử khác lạ của anh sau khi nghe lời thổ lộ của nàng, cho đến khi nàng gặp anh tại buổi dạ hội vào hai đêm sau đó, anh đã trở lại chính mình, trở về với chiếc áo khoác màu hoa oải hương tai tiếng cùng với cách cư xử chọc ghẹo, biếng nhác lúc anh hỏi có phải anh đã thành công khi buộc được nàng phải nhỏ một giọt nước mắt vào buổi chiều họ không đến công viên hay không.

“Làm ơn đừng làm anh vỡ mộng khi bảo rằng anh chẳng thành công với kỹ năng diễn xuất phi thường đó, Samantha,” anh nói, “Sau hết thì em đáng phải nhận được chút trừng phạt nho nhỏ vì hành vi đào ngũ của em. Giờ thì anh phải cợt nhã với ai mà không phải nơm nớp lo sợ phải thấy mình rơi vào chiếc bẫy chuột của cha xứ đây cơ chứ?”

Nàng cảm thấy nhẹ nhõm vô kể khi biết rằng tất cả chỉ là màn diễn xuất. Chí ít thì đó cũng là cách mà nàng chọn để tin vào những gì đã xảy ra. Nàng không thích nghĩ rằng nàng đã thật sự làm anh tổn thương.

Một vài người ve vãn khác trước kia của nàng nay đã lặng lẽ biến mất. Vài người khác lại bày tỏ sự thất vọng với từng cường độ mãnh liệt khác nhau. Có khoảng một hay hai người trong số đó đã nhiệt tâm chúc phúc cho nàng.

Tất cả họ đều tin vào mặt tệ hại nhất trong động cơ thôi thúc nàng đính hôn cùng hầu tước Carew. Nàng không quan tâm. Nhưng nàng đã cố để suy xét chàng dưới con mắt của giới thượng lưu, nhiều người trong số đó chưa hề quen biết chàng hoặc thậm chí còn chưa bao giờ thấy chàng trước khi chàng công khai hộ tống nàng đến những buổi giao lưu.

Nàng thấy mình đang đính hôn cùng một quý ông tầm thước với vóc dáng và chiều cao đều chỉ hơn mức trung bình – dù trong một dịp khi nàng tựa vào người chàng, nàng đã cảm nhận được sức mạnh trong cơ bắp của chàng. Nàng thấy một người đàn ông với ngoại hình không hề đẹp đẽ, dù gương mặt chàng chẳng có điểm nào để bị cho là xấu xí. Và dĩ nhiên, nàng thấy một người đàn ông với cánh tay phải cứng nhắc, bàn tay luôn mang găng cong lại bên hông. Một người đàn ông tật nguyền vĩnh viễn với mỗi bước chân khập khiễng đều khiến cả cơ thể chàng rung lên.

Nàng khó mà trách cứ những kết luận của đám đông về động cơ kết hôn của nàng. Nhưng nàng không quan tâm. Nàng đã không còn nhìn chàng theo cái cách mà những người khác đánh giá chàng trừ khi nàng cố tình thử – dù nàng cũng không chắc đã bao giờ nàng nhìn nhận chàng theo lối mà mọi người đã thấy chàng. Với nàng, chàng là Hartley Wade, và mới đây thôi, là hầu tước Carew, người bạn thân thiết của nàng. Người cứu vớt nàng – từ ấy dường như chẳng có gì thậm xưng thái quá.

Chàng đã cứu nàng khỏi chính bản thân nàng.

Nàng đã thấy Lionel hai lần khi nàng đi cùng với Hartley, một lần tại nhà hát và lần khác tại một buổi hòa nhạc kín, và thật nhẹ nhõm khi không có lần nào hắn tiếp cận họ. Nàng đã không còn yêu hắn, nàng quả quyết là như thế. Lẽ tất nhiên là không. Nàng lý trí hơn thế. Đó chỉ là điều hiển nhiên khi con người luôn bị cuốn hút bởi những thứ đầy cám dỗ và xấu xa.

Hartley đã cứu với nàng khỏi điều ấy. Nàng bằng lòng với tình bạn và sự mãn nguyện này. Còn Lionel sẽ không còn hứng thú với bất kỳ trò chơi nào mà hắn đang vờn đuổi nàng khi giờ đây nàng đã đính hôn với một người đàn ông khác.

Nàng đã an toàn.

Hai tuần sau lễ đính hôn, nàng đã cùng dì tham dự một buổi vũ hội. Đó là một lời mời nàng đã đồng ý từ rất lâu và cảm thấy có nghĩa vụ phải làm tròn lời hứa. Ngoài ra, nàng cũng rất thích khiêu vũ và Hartley cũng đã hối thúc nàng đừng ngừng khiêu vũ chỉ vì chàng.

Lần này Lionel không giữ khoảng cách. Khi mà đám đông hâm mộ nàng đã có phần nào nhỏ hơn so với trước, thì hắn đã trực diện tiếp cận nàng ngay trước khi vũ điệu mở màn bắt đầu, cầm lấy tấm danh thiếp của nàng và ghi tên hắn cho điệu valse đầu tiên.

Hắn đã không nói gì sau vài phút đầu tiên khi điệu nhảy bắt đầu. Hắn chỉ đơn thuần khiêu vũ trong lúc mắt hắn đăm đắm nhìn nàng, nụ cười nửa miệng thường trực trên môi hắn. Nàng không thể biết nụ cười ấy là sự chế giễu hay là niềm tiếc nuối.

“Nàng không hề tin tôi, đúng không?” cuối cùng hắn thốt lên, giọng hắn thật trầm, thật mật thiết dù lúc này họ ở giữa những người khiêu vũ xung quanh.

Nàng nhìn vào đôi mắt màu xanh dương nhạt của hắn.

“Nàng đã không hề tin cậy tôi,” hắn tiếp lời. “Nàng nghĩ rằng tôi sẽ làm tan vỡ tim nàng như cách tôi đã làm từ sáu năm về trước.”

Thật khó khăn khi quên đi tất cả mọi thứ trừ hắn và cảm xúc đã một lần nàng trao cho hắn mỗi khi hắn nhìn và nói chuyện theo cách ấy.

“Tôi không nên nói thêm điều gì khác, đúng không?” hắn nói. “Hẳn sẽ là một hành động chính trực nếu tôi thoái lui trong câm lặng khi mà giờ đây nàng đã đính hôn với một ai đó khác.”

“Phải,” cuối cùng nàng cũng thốt ra được một tiếng thì thầm.

“Nàng biết,” hắn nói, “rằng tôi sẽ yêu cầu nàng trở thành bá tước phu nhân của tôi. Bởi vì tôi yêu nàng. Vì tôi đã luôn luôn yêu nàng.”

Tại sao hắn lại làm điều ấy nếu hắn không hề thành thật? Hắn hy vọng sẽ đạt được điều gì? Nàng nhìn vào mắt hắn và chẳng hề thấy gì khác ngoài sự chân thành và nỗi buồn vô hạn.

Một hành động chính trực nếu tôi thoái lui trong câm lặng…

Vậy tại sao lúc này hắn lại đang làm một điều không chính trực? Nếu hắn yêu nàng, như lời hắn nói, thì tại sao hắn lại cố làm cho nàng đau khổ? Francis, sau cơn giận bộc phát đầu tiên khi nàng làm anh ngỡ ngàng, đã cố gắng hết sức giải thoát cho nàng khỏi gánh nặng của niềm tin rằng nàng đã làm tổn thương anh. Anh ta đã hành xử thật đáng kính trọng, đúng với tư cách là một quý ông – bất chấp sở thích chưng diện ăn chơi của một chàng công tử.

Nhưng nếu Lionel thực sự yêu nàng? Nếu hắn thực sự muốn cầu hôn nàng? Có lẽ nàng sẽ trở thành vợ hắn. Vợ của Lionel thay vì là vợ của Hartley. Lúc này nàng cảm thấy một cảm giác nhói lên quen thuộc của ham muốn dậy lên tại nơi sâu kín nhất của nàng.

Nhưng vẫn sẽ tốt hơn cho nàng nếu như nàng trở thành vợ của Hartley.

“Một người khác đã cầu hôn tôi,” nàng nói. “Và tôi đã chấp thuận anh ấy. Bởi vì tôi muốn thế.”

“Bởi vì nàng yêu anh ta?” Đầu hắn dịch chuyển gần hơn đến nàng. Mắt hắn rơi xuống môi nàng “Nàng có thể nói những từ này không, Samantha? Bởi vì tôi yêu hầu tước Carew?”

“Cảm xúc của tôi đối với người tôi đã đính hôn không hề liên quan đến ngài, thưa quý ngài,” nàng nói.

“Còn với tôi thì sao?” hắn hỏi. “Nàng có thể thật lòng cho tôi biết, Samantha, rằng nàng không yêu tôi hay không?”

“Câu hỏi đó thật là thiếu lịch sự,” nàng nói.

“Nàng không thể, phải không nào?” Mắt hắn nài nỉ nàng.

Nàng mím chặt hai môi mình lại với nhau.

Cuộc gặp gỡ ấy khiến nàng phiền muộn cả nhiều ngày sau đó. Nhưng chỉ còn hai tuần lễ nữa là đến lễ cưới của nàng. Nàng đặt tâm trí mình vào lễ cưới và cả việc chuẩn bị cho nó. Nàng mong chờ nó.

Jenny và Gabriel sẽ không đến dự lễ cưới. Samantha cảm thấy vừa thất vọng nhưng cũng thật nhẹ nhõm khi nhận được lá thư của chị mình. Nàng ghét việc nghĩ đến sự vắng mặt của họ tại lễ cưới nàng, nhưng nàng cảm thấy sợ, nếu họ đến đây và chạm mặt Lionel đâu đó tại London.

Bản thân Jenny cũng cảm thấy vô cùng thất vọng. Nhưng vì Gabriel luôn không muốn để chị nàng đi đâu vào những tháng đầu – hoặc những tháng cuối – trong thời gian thai nghén. Trong thư chị nàng đã giải thích như thế. Anh ấy luôn sợ rằng chị sẽ sẩy thai, làm mất đứa bé, đồng thời phá hủy sức khỏe chính mình. Nhưng anh cũng cảm thấy rất tiếc giống như chị gái nàng.

“Anh ấy đã bảo rằng anh ấy hết sức ấn tượng bởi sự khôn ngoan của em đấy, Sam,” Jenny viết. “Và chị cũng phải nói thêm rằng anh ấy không có ý ám chỉ đến việc em kết hôn với một người đàn ông còn giàu có hơn cả anh ấy. Chồng chị tán dương em vì đã chọn lựa Đức ngài Carew chính vì lòng tốt và sự đôn hậu của anh ta.

“Chị cũng phải nhấn mạnh rằng, em đã rất xấu khi gặp anh ấy tại Highmoor trước khi đến London mà không hề kể cho bọn chị. Thật đáng xấu hổ! Vậy mà chị đã rất thất vọng khi ngài hầu tước hiển nhiên đã trở về nhà ngay sau ngày em rời khỏi đây. Chị đã nuôi hy vọng sẽ gắn kết được hai người dù chị chưa bao giờ thú nhận điều này với Gabriel. Anh ấy có lẽ sẽ quàng quạc lên mất vì chiến thắng và sẽ không bao giờ để chị quên điều đó.

“Sam yêu dấu, chuyện này thật lãng mạn. Chị ao ước được chia sẻ hạnh phúc với em. Những cuộc gặp gỡ đầy bí ẩn tại khuôn viên Highmoor, nỗi buồn khi xa cách, và một người tình tương tư đã đuổi theo em để chiếm lại trái tim em. Hai người sẽ kết hôn, và sống hạnh phúc mãi mãi về sau đó – lạy chúa! Em có thấy “trạng thái thú vị” mà chị đang có lúc này đây đã tác động đến chị thế nào không? Ôi, chị ước rằng bọn chị sẽ có mặt tại hôn lễ của em. Chị thích ngài hầu tước khủng khiếp, Sam à, và dĩ nhiên là chị yêu em. Chúng ta sẽ là láng giềng của nhau. Ồ chị lại đang nói lung tung nữa rồi.”

Lá thư tiếp tục với lời chỉ dẫn thật nghiêm khắc rằng Samantha phải sử dụng ảnh hưởng mới mẻ của nàng để thuyết phục Quý ngài Carew đem nàng trở về nhà ngay sau đêm tân hôn của nàng – “tất cả các tân lang đều có thể bị xoay chuyển nhẹ nhàng chỉ bởi vì một ngón tay bé nhỏ của ai đó, Sam ạ.”

“Và đừng bao giờ – chị nhắc lại, đừng khi nào – lắng nghe lời bài giảng của dì Aggy về đêm trước lễ kết hôn dù chỉ bằng nửa tai” chị nàng kết thúc. “Dì sẽ khiến em run lẩy bẩy, Sam ạ, với lời cảnh báo về nghĩa vụ, sự đau đớn, khó chịu và nỗi cam chịu trong vài phút mỗi đêm, rằng tất cả những lợi ích mà hôn nhân đem đến sẽ bù đắp cho cái bổn phận không hề dễ chịu mà chị vừa đề cập đến. Việc thực hiện nghĩa vụ ấy thật đẹp, thật kỳ diệu và tột cùng thích thú, Sam ạ, nếu được cùng với người em yêu – chị đang trích dẫn từ kinh nghiệm bản thân đấy, dù chị đang đỏ cả mặt khi viết ra những dòng này. Hãy hưởng thụ nó, em yêu quý, vào đêm tân hôn và cả từng đêm sau đó – ôi chị đã đỏ mặt hơn cả lúc trước mất rồi.”

Ngay cả Jenny cũng không hề biết nguyên nhân kết hôn thật sự của nàng. Nhưng điều đó không quan trọng. Tình yêu đã mở lối cho chị nàng và Gariel. Nhưng một tình yêu hạnh phúc chỉ là một thứ hàng hóa cực kỳ quý hiếm. Còn Samantha lại cảm thấy hạnh phúc hơn khi thỏa lòng với một điều hoàn toàn khác.

Nàng chờ đợi ngày hôn lễ với sự mong mỏi và thiếu kiên nhẫn khó che giấu. Một khi đã kết hôn, mọi thứ trong đời nàng sẽ được an bài. Nàng có thể tiếp tục sống một cách thoải mái mãi mãi về sau.

Đôi khi người ta cảm thấy như thể ngày đó mãi mãi sẽ không bao giờ đến.

Bình luận
× sticky