Holbrook mang một bên mắt thâm đen.
Vere phải mỉm cười trước hình ảnh đó. “Vậy là quý bà Kingsley không quên ghé thăm anh khi cô ấy ở London”.
Holbrook cẩn thận chạm vào quầng thâm quanh mắt. “Cô ấy nên giao phó nhiệm vụ này cho anh. Anh sẽ trừng phạt tôi nhẹ nhàng hơn”.
“Đúng thế”. Vere đẩy khuôn đúc cỡ một hộp thuốc lá anh đã sử dụng ở Highgate Court về phía Holbrook. “Tôi cần chìa khóa làm từ mẫu này”.
Họ đang ngồi trong câu lạc bộ White, cách xa cửa sổ mái vòm hết mức có thể. Chuyện những người quen biết sơ giao trong một câu lạc bộ ngồi ăn tối cùng nhau còn có thể chấp nhận được, nhưng không cần thiết phải quảng cáo sự tiếp xúc giữa họ với những khách qua đường trên phố St.James.
“Chìa khóa này mở cái gì?” Holbrook hỏi.
“Thứ gì đó của Edmund Douglas”.
“Hừm”, Holbrook nói, rồi bỏ cái khuôn đúc vào túi áo. “Và anh đã biết được gì từ chuyến thăm hàng xóm cũ của bà Watts?”
“Có thể Douglas đã giết bà Watts”.
“Bà dì ruột của ông ta?”
“Tôi không nghĩ bà ấy là bà dì của ông ta”, Vere nói trong lúc cắt miếng thịt dê cốt lết. “Thực ra, tôi không nghĩ ông ta là Edmund Douglas”.
Lông mày Holbrook nhướng lên. “Thế thì Edmund Douglas thật ở đâu?”
“Suy đoán của tôi ư? Cũng đã bị giết”.
“Chú vợ anh đang bị nghi ngờ phạm phải rất nhiều tội ác nghiêm trọng”.
“Tôi đúng là một cháu rể đầy trách nhiệm”. Anh gần như mong rằng cha anh vẫn còn sống. Con kết hôn với cháu gái của một kẻ giết người, cha ạ. Một đám xứng đôi ngoạn mục cho con, cha có đồng ý không? “Có tiến triển gì với việc giải mã không?”
“Một chút, nhưng họ vẫn chưa giải mã xong”.
Trong tâm trí, Vere không nghi ngờ sớm muộn Hoàng gia cũng sẽ tóm cổ Douglas – không chỉ là cái thòng lọng đã siết chặt cổ của người đàn ông này, mà còn vì hiện nay ông ta đang quá phân tâm bởi sự bỏ trốn của cháu gái và vợ mà không biết rằng cuộc đời bí mật của mình đang bị bóc trần từng lớp từng lớp một. Nếu xem xét hoàn toàn theo quan điểm nghề nghiệp, anh không gì phải vội vã. Họ vẫn chưa có nhà buôn bán kim cương nào sẵn sàng hợp tác với cảnh sát tố cáo tội tống tiền. Và nếu muốn ông ta bị khởi tố vì tội giết người, họ cần có thời gian để tìm người quen cũ của Edmund Douglas thực sự, sẵn sàng đi từ Nam Phi đến Anh để làm chứng trước tòa.
Nhưng Edmund Douglas là một người có khả năng thực hiện những hành động tàn bạo hơn nữa. Khi ông ta nhận ra rằng khó có thể làm hại Vere, chắc chắn ông ta sẽ quay sự chú ý trở lại với vợ và cháu gái. Vere không muốn rời khỏi nhà khi mà vẫn phải lo lắng quá nhiều về vợ mình. Tuy nhiên, điều đó cũng không phủ nhận được sự thật rằng anh đang chịu tránh nhiệm cho sự an toàn của cô.
“Tôi muốn anh làm việc đó”, anh nói với Holbrook.
Holbrook là người giải mã giỏi nhất nước, nếu không nói là nhất thế giới. Cũng giống như quý bà Kingsley, theo bản năng, Vere tin rằng nội dung trong tập hồ sơ mật mã hóa sẽ cho phép họ bắt Douglas ngay lập tức.
Holbrook ngả người vào lưng ghế, hiển nhiên đã chú ý đến sự sốt ruột của Vere. “Sao thế, ngài Vere, anh biết rằng tôi ghét làm việc thực sự như thế nào mà”.
Tất nhiên, sự giúp đỡ của Holbrook luôn đến với một cái giá. “Anh muốn gì?”
Holbrook mỉm cười. “Nhớ vụ tống tiền của một hoàng thân tôi đã nhắc đến trước đây không? Tôi vẫn cần một đặc vụ tinh tế, tài giỏi để giúp vị hoàng thân ấy thoát khỏi rắc rối. Nhưng vì anh là một đảng viên Đảng Cộng hòa trung thành và sẽ không đụng đậy một ngón tay để phục vụ chế độ quân chủ, tôi đã không nói đến vụ này”.
Vere thở dài. Bình thường anh đã từ chối: Anh không coi việc giúp đỡ một hoàng thân vô dụng là một đóng góp đáng giá. Nhưng anh sẽ làm vụ này, chỉ để xoa dịu lương tâm vẫn còn đầy căm phẫn của anh vì đã quá vui sướng đặt vợ mình vào vòng nguy hiểm.
“Tôi cần biết gì?”
Kẻ tống tiền là Boyd Palliser. Theo sự hiểu biết của Holbrook, vì gặp rắc rối với những thành phần thô lỗ nào đó của xã hội, Palliser rất lo lắng cho sự an toàn của mình. Nhà hắn ta được bảo vệ nghiêm ngặt để chống bị xâm nhập và cách duy nhất để vào nhà là được chủ nhà cho phép.
“Tôi muốn anh giả vờ thua bạc hắn, khiến hắn phải mời anh về nhà mình.
Khi đã ở đó, uống với hắn cho đến khi hắn bất tỉnh nhân sự và bỏ đi với món đồ cùng với những giấy nợ bạc của anh nữa nếu thích”, Holbrook nói.
Vere đảo tròn mắt. “Ngày nào đó anh nên tự thực hiện kế hoạch của mình. Tôi không thích uống rượu nữa”.
“Vớ vẩn. Anh có thể uống nhiều hơn một con tê giác”.
Trước đây, khi mới hai mươi tuổi, Vere đã có thể uống nhiều hơn một đàn voi mà không hề hấn gì. Tuy nhiên, bây giờ bệnh gan của anh không cho phép anh lạm dụng như thế nữa. Nhưng với thời gian gấp gáp như thế này, anh không thể làm khác được.
Anh rời White và tìm thấy Palliser ở một sòng bạc yêu thích của hắn. Phải mất một lượng tiền đáng kể ở bàn cờ bạc, rượu rum đủ để làm tàu RMS Campania [1] nổi bồng lên, và sự ngu si ở mức độ gây ấn tượng với cả anh, cuối cùng anh cũng đã được mời về nhà Palliser ở Chelsea vào cuối buổi tối.
[1] Một trong những con tàu chở khách vượt biển nhanh nhất và lớn nhất của Anh thời bấy giờ.
Họ uống. Họ hát. Họ thiếu chút nữa thì chơi gái cùng nhau. Vào lúc nào đó, trong khi loạng choạng đi lại trong phòng, Palliser đẩy một chiếc tủ bày đồ cổ ra khỏi tường và để lộ một hộc bí mật đằng sau. Sau khi vỗ mọi túi trên người, cuối cùng hắn kéo ra một chiếc chìa khóa từ cổ, mở hộc và lấy ra một bức tượng ngọc nhỏ với sự dâm dục thô tục đến mức trong tình trạng say rượu của Vere, anh phải mất gần một phút mới làu bàu tán thưởng.
Anh cũng không chú ý là cái hộc đó cũng chứa một tập thư cho đến khi Palliser mở hộc bí mật lần nữa để đặt bức tượng trở lại.
Bây giờ không có gì phải làm ngoài việc chuốc rượu cho Palliser bất tỉnh, rồi túm lấy tập thư và chạy. Tuy nhiên, mục tiêu đó lùi xa dần khi Vere ngày càng uống nhiều hơn, vì Palliser có thói quen bực mình là nhìn anh chằm chằm cho đến khi anh uống cạn ly, khiến anh không thể hất ly rượu vào chậu cây đằng sau.
Palliser với qua bàn lấy chai rượu rum và hất đổ một lọ hoa thiếc. Cái lọ rơi bịch xuống sàn nhà.
“Anh có nghe thấy không?” Vere hỏi.
“Tất nhiên tôi nghe thấy”.
“Không, có gì khác nữa”, Vere nói. Anh loạng choạng đứng lên để lấy lại cái bình, chỉ để lật đổ một chiếc ghế xuất hiện từ nơi nào không nhìn thấy.
Chiếc ghế đổ rầm.
“Anh có nghe thấy không?” Vere hỏi lần nữa.
“Tất nhiên tôi nghe thấy”, Palliser nói, giờ đã hơi cáu kỉnh.
“Không, cái khác cơ”.
Palliser túm lấy cây ba-toong và chống người dậy. Hắn lắng nghe. Sau đó vẫy cây ba-toong trong không khí. “Tôi không nghe thấy gì cả”.
Cây ba-toong hất đổ một bức tượng bán thân khỏi ghế, bức tượng vỡ toang ngay lập tức trên sàn nhà.
“Chó chết!”
“Suỵttt”, Vere nói. “Có một cuộc ẩu đả đang diễn ra”.
“Ở đâu? Tôi không nghe thấy gì cả”.
Vere lùi lại và làm đổ cả một chiếc bàn. Nó đổ rầm với một tiếng kêu kinh khủng. “Tôi nghĩ có người đang chạy về hướng này”.
“Lẽ ra phải lâu rồi. Nơi này thật lộn xộn. Nó cần phải được dọn dẹp ngay lúc này. Thực ra…”
Cánh cửa mở và một người lạ lao vào. Một người lạ với một khẩu súng lục trong tay. Hắn ta đưa khẩu súng lên với tốc độ dường như vô cùng chậm chạp đối với Vere. Hay là do nhận thức và phản xạ của anh đã trở nên chậm chạp vô cùng? Vere liếc nhình Palliser. Gã đàn ông thậm chí còn chưa chú ý đến kẻ xâm nhập; hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ của bức tượng bán thân với vẻ thích thú đờ đẫn.
Kẻ xâm nhập nổ súng. Âm thanh đó hầu như không thâm nhập vào sự tỉnh táo đặc như keo của Vere. Anh quan sát Palliser ngã sụp xuống sàn nhà một cách bình tĩnh và thờ ơ. Cú bắn đã trúng vào ngực trái của Palliser, để lại một cái lỗ gọn gàng ở giữa bông mẫu đơn sặc sỡ trên chiếc áo Palliser đang mặc như một cái lỗ khuyết.
Kẻ xâm nhập quay về phía Vere. Gã kéo cò. Vere cúi xuống. Cơn đau nhói trên cánh tay phải đột nhiên làm bản năng đang bị rượu rum nhấn chìm tỉnh lại. Bàn tay anh khép lại quanh lọ hoa thiếc trên sàn nhà.
Lọ hoa bay trong không khí và gặp đúng trán của kẻ xâm nhập. Gã đàn ông hét lên và loạng choạng. Trước khi gã có thể tỉnh táo, một chiếc ghế đập vào mặt gã. Và sau đó gã bị quất mạnh bởi một cái bàn, tiếp theo là toàn bộ trọng lượng cơ thể Vere.
Gã đàn ông ngã sụp xuống thành một đống. Những tiếng bước chân rầm rập ngoài phòng. Vere áp mình vào một bức tường. Nhưng đó chỉ là hai tên người hầu láo nháo và bối rối của Palliser, không phải những tên vệ sĩ.
“Anh, đi gọi bác sĩ” anh nói với một người hầu, mặc dù anh sẽ ngạc nhiên nếu Palliser vẫn còn sống. Tên người hầu chạy đi. Anh nói với tên còn lại, “Và anh, gọi cảnh sát”.
“Nhưng ông Palliser, ông ấy không muốn liên quan đến cảnh sát”.
“Chà, thế thì đi gọi bất kỳ ai ông ấy muốn gọi khi bị người khác bắn”.
Tên người hầu ngập ngừng. “Tôi không biết, thưa ngài. Tôi là người mới ở đây”.
“Thế thì đi gọi cảnh sát!”
San khi anh xua được tên người hầu thứ hai và chắc chắn rằng không có tên nào khác đang đến để chứng kiến vụ ám sát, Vere kéo sợi dây ra khỏi cái đầu không còn sinh khí của Palliser. Quấn chiếc chìa khóa trong khăn tay – bây giờ, cảnh sát có thể làm nên chuyện với những dấu vân tay – anh mở hộc bí mật và lấy tập thư. Anh liếc qua nội dung – phải rồi, rất đáng xấu hổ nếu được công khai – và đếm – bảy, đúng những gì anh tìm.
Anh đã chuẩn bị một tập thư khác, cũng nói về vị hoàng thân này, nhưng toàn về những vấn đề vụn vặt. Anh hoán đổi, bỏ vào túi đồ lấy được, và trả chiếc chìa khóa lại cho cái xác của Palliser.
Chỉ khi đó anh mới liếc xuống cánh tay phải. Viên đạn đã sượt qua ngay dưới vai. Một vết thương khá nông. Anh sẽ quan tâm đến nó sau, khi anh đã ở trong sự an toàn và riêng tư ở nhà mình.
Bây giờ anh phải biến khỏi nơi này trước khi bác sĩ, cảnh sát hoặc bất kỳ ai khác đến được hiện trường.
Đứng ngoài nhà, Vere nhận ra rằng lẽ ra anh nên đến một trong những nơi ẩn náu của Holbrook thay vì về nhà. Anh đã bỏ tóc giả, râu ria và cặp kính dùng để ngụy trang trong tối nay, nhưng quên mất rằng anh không bao giờ nên trở về nhà trong tình trạng bị thương.
Và bây giờ anh đã quá choáng váng và mệt mỏi để đi đến chỗ nào khác. Anh lảo đảo và quyết định rằng dù cánh tay có chảy máu hay không, tốt nhất anh nên vào trong.
Anh bước vào, mặt nhăn nhó. Anh thuận tay trái; vết thương ở cánh tay phải không quá bất tiện đối với anh. Nhưng điều đó không làm giảm cơn đau.
Một chiếc đồng hồ ở đâu đó điểm bốn giờ mười lăm sáng. Anh lê bước lên phòng và bật đèn đủ sáng để nhìn thấy. Tập thư ngay lập tức chui vào ngăn tủ có khóa trong tủ quần áo, ngay lập tức có nghĩa là ngay khi anh có thể đút chìa vào ổ khóa. Cô hầu phòng sẽ nhìn thấy rất nhiều vết trầy xước quanh lỗ khóa vào buổi sáng.
Anh gầm gừ khi cởi chiếc áo khoác buổi tối. Chiếc áo gi-lê không gây khó khăn cho anh. Nhưng lớp vải của chiếc áo sơ mi dính vào vết thương và anh làu bàu lần nữa khi anh xé toạc tay áo ra.
Vết thương nặng hơn anh nghĩ. Viên đạn đã lấy đi một miếng thịt. Anh sẽ làm việc anh có thể làm vào lúc này và lên giường. Khi anh tỉnh dậy – giả sử rằng cơn đau đầu không giết anh ngay lập tức – anh sẽ gọi Needham, một đặc vụ ngẫu nhiên lại là một bác sĩ của Holbrook.
Anh dấp ướt một loạt khăn tay bằng nước trong chiếc bình để trên giá chậu rửa mặt và lau sạch máu quanh vết thương. Có một chai cồn chưng cất lẫn trong đồ cạo râu. Anh thấm cồn vào một chiếc khăn tay khác.
Cồn đốt cháy da thịt làm anh rít lên. Đầu anh đau nhói. Bây giờ khi sự vội vã phải hành động qua đi, lượng rượu khổng lồ anh đã uống lại gây tác động mạnh mẽ. Anh sẽ may mắn nếu không thấy mình nhanh chóng nằm trên sàn nhà.
Đột nhiên anh cứng người. Anh không chắc anh nghe thấy gì, nhưng anh biết mình không còn là người duy nhất còn thức trong nhà.
Anh quay lại. Cánh cửa thông hai phòng mở; vợ anh đứng trong chiếc áo ngủ dài chấm đến sàn của anh. Thật lạ cho thị lực của anh, mặc dù bị giảm sút bởi chất cồn, vẫn không quá tệ để không chú ý đến cách chiếc áo ngủ ôm sát vào ngực cô, hay cách núm vú cô dựng lên trong không khí lạnh của buổi đêm.
“Muộn quá, và em đang lo lắng. Em nghĩ…”. Cô thở dốc. “Chuyện gì đã xảy ra? Có phải chú em…”
“Ồ, không, không phải thế đâu. Một tay đánh xe muốn lấy ví của anh. Anh không đưa cho hắn ta. Hắn ta rút ra một khẩu súng và vung vẩy nó trong không khí. Vô tình nó phát nổ, hắn bỏ chạy như điên, và anh phải đi bộ về nhà cả quãng đường còn lại”.
Một lời nói dối mạch lạc, giỏi hơn anh nghĩ vào một thời điểm như thế này, anh thấy ấn tượng với chính mình.
Cô nhìn chằm chằm vào anh như thể anh nói mình đã trần truồng đi về nhà, nhảy múa trong suốt cả đoạn đường. Phản ứng của cô chọc tức anh – phán đoán ngấm ngầm trong cái nhìn rằng anh phải đã gây ra một hành động ngu ngốc không thể nói được mới là nguyên nhân của vết thương này. Chắc chắn những tay đánh xe thuê thỉnh thoảng cũng bắn hành khách. Ngay cả một kẻ quê mùa như cô cũng có thể tưởng tượng ra một kịch bản như thế.
Anh quay sự chú ý trở lại với cánh tay và chấm thêm cồn vào vết thương. Cô lại gần và lấy chiếc khăn từ tay anh.
“Để em làm”, cô nói.
Thật nhân từ. Nhưng anh rời khỏi nhà trong một tâm trạng rất không nhân từ với cô và tâm trạng đó không hề được cải thiện trong thời gian sau đó.
Tôi không ngốc đến mức không thể rửa một vết thương bị bắn đơn giản.
Cô đi về phòng mình và mang đến một chiếc váy lót đã bị xé thành nhiều dải. Anh đưa cho cô một lọ thuốc mỡ anh tìm thấy trong lúc cô đi. Cô nhìn cái lọ, sau đó nhìn anh, với vẻ gần như là băn khoăn – lại một dấu hiệu nữa cho thấy anh vẫn là một tên ngốc hiển nhiên trong mắt cô khi một hành động hợp lý, bình thường của anh mang đến một sự hoài nghi đến như thế.
Cô vặn đèn sáng thêm, đổ thuốc mỡ lên một miếng vải vuông, đặt miếng vải thuốc lên vết thương, và băng lại.
Cô nhanh nhẹn lau những vết máu trên sàn và gom những quần áo nhuốm máu lại.
“Em biết London nguy hiểm. Nhưng em chưa bao giờ có ấn tượng là nó nguy hiểm như thế này – rằng những quý ông tôn trọng luật pháp lại gặp nguy hiểm chỉ đơn giản bằng cách đi ra ngoài”. Cô nhét tất cả những đồ nhuốm bẩn khác vào trong chiếc áo khoác buổi tối và dùng ống tay áo buộc lại thành một gói. “Anh bị bắn khi đang ở đâu?”
“Anh… không chắc?”
“Anh ở đâu trước khi lên chiếc xe thuê đó?”
“À… anh cũng không chắc về điều đó nữa”.
Cô cau mày. “Chuyện này có thường xảy ra không? Anh có vẻ như không lo lắng”.
Anh ước gì cô để anh yên. Điều cuối cùng anh cần lúc này là một cuộc chất vấn tới lui, “Không, tất nhiên là không”. Đa số những công việc anh làm gặp rất ít phiền phức, thậm chí rất ít khi đổ máu. “Anh ngà ngà say, thế thôi”.
Cô cau mày nhiều hơn. “Người đánh xe kiểu gì lại mang theo súng?”
“Kiểu người đánh xe vào lúc ba giờ sáng”, anh nói, dần mất kiên nhẫn với mỗi câu hỏi.
Cô mím môi. “Làm ơn đừng đùa. Anh có thể đã bị giết”.
Sự quan tâm phô trương đó chọc tức anh.
“Em sẽ không ngại trở thành một góa phụ chứ”, anh quát lên, không thể kiểm soát lời nói nữa.
Vẻ mặt cô thay đổi, mang một vẻ cảnh giác nhưng không thể che giấu được sự sửng sốt và e sợ. “Anh nói gì thế?”
“Freddie mới là người em thích, không phải anh. Anh không ngu ngốc như thế”.
Cô siết chặt hai tay vào nhau. “Em không thích ngài Frederick”.
“Thích. Thích hơn. Có gì khác? Và nhân nói đến chủ đề này, anh thật sự không trân trọng việc em ép anh vào cuộc hôn nhân này”.
Cô cắn môi dưới. “Em xin lỗi”, cô nói. “Em thực sự xin lỗi. Em sẽ cố gắng đền bù cho anh”.
Những lời nói đẹp. Và phù phiếm như bươm bướm. Anh không cần phải nuốt trôi tất cả đống rượu rum khó nuốt đó đêm nay. Anh đã làm chuyện đó vì cô, để Holbrook có thể nhấc cái mông lười biếng lên và giải mã tập hồ sơ mật mã, để chú cô có thể bị bắt sớm hơn, để cô và dì cô có thể sống mà không chịu sự đe dọa của ông ta.
Và đây là cách cô cảm ơn anh. Em sẽ cố gắng đền bù cho anh.
“Vậy thì làm đi. Đền bù cho anh đi”.
Cô giật lùi lại.
Anh đã quá say để quan tâm. Nhưng cô càng thu mình lùi xa khỏi anh, ký ức về sự tự nguyện ngọt ngào của cô càng héo tàn.
“Cởi quần áo ra”, anh nói.
Anh là một kẻ say xin nguy hiểm.
Chỉ cơ thể anh thôi, cũng đã đủ để buộc cô phải chú ý. Có lần cô đã nhìn thấy một bản khắc axit về Poseidon trong một cuốn sách nghệ thuật cổ điển. Cô đã thích thú nhìn chằm chằm vào nó, vào thứ mà người Hy Lạp coi là đỉnh cao của thân thể nam giới, và nghĩ rằng nó đơn giản là một sự tưởng tượng, một sự phù phép của người thợ điêu khắc mà hiện thực không bao giờ sánh được.
Cho đến anh. Anh có cơ thể đó, với cơ bắp cuồn cuộn không tưởng tượng nổi. Và ngay trên cạp quần anh, điểm bắt đầu của chỗ lõm sâu và phóng đại ở hông mà ít nhất đã để lại một ấn tượng lâu dài với cô.
Và tư thế của anh: đầu anh hơi ngả về sau, cơ thể anh là một đường thẳng dài, đáng khao khát.
Phải, khao khát, về thể xác, anh sung mãn một cách nổi bật và đẹp trai một cách nổi bật. Những thứ làm người khác thèm muốn.
Cô gần như không nghe thấy anh nói gì. “Gì cơ?”
“Anh muốn em cởi quần áo ra”, anh nhắc lại một cách khá thản nhiên.
Cô đang mất giọng.
“Không phải là anh không nhìn thấy em trước đây. Chúng ta đã kết hôn, nếu em còn nhớ”.
Cô hắng giọng. “Có phải làm thế thực sự đền bù được cho việc em lợi dụng anh?”
“Anh e là không. Nhưng nó có thể làm cuộc hôn nhân này dễ chịu đựng hơn trong lúc này, nếu anh có thể kịp thời rút lui”.
“Cái gì… rút lui là sao?”
“Để xem nào, em đọc kinh thánh rất thuộc mà, Onan phải không? Phải, tên chó chết đấy.
Hắn ta đã làm gì?”
“Phun hạt giống lên sàn nhà?”
“Em sở hữu trí nhớ thật phi thường. Toàn bộ cuốn Song of Songs, và cả cuốn này nữa”.
Kinh thánh là một trong số ít những cuốn sách bằng tiếng Anh mà chú cô đã cho phép sống sót trong nhà.
“Và phải”, chồng cô tiếp tục, “Nếu anh có thể đi vào trong em và phun hạt giống của mình ở đâu đó thì sẽ thật thú vị. Không phải trên sàn nhà, hãy nhớ kỹ nhé. Nhưng có lẽ là trên cái bụng mềm mại của em. Thậm chí là trên bộ ngực tuyệt vời của em. Và có lẽ, nếu anh thực sự trong một tâm trạng tồi tệ, anh sẽ bắt em nuốt xuống”.
Cô chớp mắt và không hỏi anh có đùa không. Có thể anh không đùa.
Anh đã khá lịch sự với cô và rất tốt với dì cô, sau mọi việc cô đã làm. Anh đã đối mặt với chú cô thật mạnh mẽ. Và cô đã hoàn toàn tin tưởng vào sự vững chãi và sức mạnh của anh khi cô ngủ cạnh anh trên tàu.
Nhưng khi anh cởi quần áo vào lúc tối và dẫn cô vào sâu trong phòng thay đồ, cô đã sợ – ký ức về cơn đau anh gây ra cho cô vẫn còn mới mẻ trong đầu. Lúc này nỗi sợ đó lại lên tiếng. Và việc anh yêu cầu cô cởi bộ quần áo khi rõ ràng là anh không say đắm, mà đang giận dữ hình như là sai trái theo cách nào đó.
“Chắc chắn là”, cô lẩm bẩm, “chắc chắn là anh thích nghỉ ngơi hơn?”
Anh nhướng một bên lông mày. “Em không nghe rõ anh vừa nói rằng anh muốn nhìn em cởi quần áo à?”
“Nhưng anh đang bị thương và bây giờ là năm giờ sáng”.
“Em phải học nhiều về đàn ông nếu em nghĩ rằng một vết xước trên cánh tay có thể ngăn cản bọn anh. Tiếp tục đi, cởi hết quần áo và nằm xuống giường”.
Giọng cô trở nên nhỏ dần. “Có lẽ đây không phải lúc tốt nhất. Anh uống rượu nhiều hơn cả số rượu có trên một con tàu cướp biển và anh…”
“Và anh muốn ngủ với vợ mình”.
Cô không biết anh có thể nói theo cách này, với sức mạnh và trọng lượng phía sau lời nói. Anh không đe dọa cô, nhưng cô đã được nhắc nhở chắc chắn rằng cô không có quyền từ chối anh.
Cô hít thở rất chậm, đi đến giường và chui xuống dưới chăn. Ở trong đó, cô cởi chiếc áo ngủ theo cách kín đáo hết sức có thể, và sau đó, thả nó xuống bên cạnh giường để ra hiệu rằng cô đã nghe lời.
Việc đầu tiên anh làm là giật phăng chiếc chăn và phơi bày cô. Cô cắn môi dưới và gồng mình để không vặn vẹo.
Hơi thở của anh không đều đặn. Cách anh nhìn cô – như thể anh đã vuốt ve cô.
“Mở chân ra”, anh lẩm bẩm.
“Không!”
Anh mỉm cười và đưa tay trái đến khóa quần. “Em sẽ, ngày nào đó”.
Cô nhắm mắt lại khi quần anh rơi xuống. Tấm đệm lún xuống khi anh lên giường cùng cô. Sau đó là sửng sốt, cơ thể trần truồng của họ sắp thẳng hàng, chạm vào nhau ở mọi nơi.
Mọi nơi.
“Phải, cứ nhắm mắt chặt vào và tưởng tượng anh là Freddie”, anh thì thầm, sự mơn trớn của hơi thở anh gây ra những hiệu lệnh nóng bỏng và sắc nhọn trên những sợi dây thần kinh của cô.
Cô lắc đầu, và thở dốc khi môi anh quệt vào tai cô. Anh hôn cô ở mọi nơi vai nối với cổ. Sau đó anh để răng vào đúng điểm đó. Và cắn mạnh, đầy sở hữu và giận dữ.
Nhưng không đau lắm. Thay vì thế, một đợt sóng khoái cảm không thể giải thích được làm những ngón chân cô cuộn lại.
“Bây giờ tưởng tượng là Freddie đặt miệng lên bộ ngực rất đầy đặn của em”, anh nói, khi anh nửa liếm, nửa cắn qua xương đòn của cô.
Cô lắc đầu lần nữa. Sự khẳng định cay độc của anh tác động gì đó đến cô. Phần nào đó nguyên sơ trong cô thức tỉnh, đáp lại sức mạnh và mệnh lệnh anh phát ra: giục giã, thống trị và rất đàn ông.
“Em có nghĩ Freddie thức cả đêm nằm nghĩ về bộ ngực đẹp đẽ của em không?” anh hói.
Cô sửng sốt mở mắt ra. Bây giờ việc này đã đi quá xa. Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh – Chúa nhân từ, chúng có phải là lý do mà cô nhớ rằng đã phấn khích nói về Kim cương Hy vọng trong đêm tân hôn hay không?
“Không, em không nghĩ thế”.
“Có lẽ nó thì không”, chồng cô nói rất khẽ. “Nhưng anh thì có”.
Nói xong, anh cúi đầu xuống và đưa núm vú của cô vào miệng.
Khoái cảm này quá sắc nhọn đến mức gần giống như tàn nhẫn.
Răng anh sượt qua núm vú cô. Cô bị khuất phục phải cong lưng lên và rên thành tiếng. Cuối cùng, anh ngẩng đầu và hôn lên đường cong trên ngực cô. Từ đó anh đi xuống, miệng anh mơn trớn cơ thể cô, bụng cô. Anh thò lưỡi vào rốn cô, khiến cô thở hổn hển.
Cô nghĩ rằng anh sẽ đi xa đến thế thôi, nhưng anh chứng tỏ cô đã sai. Anh đi xuống thấp hơn. Cô sợ hãi khép chân lại. Chắc chắn anh không định thế. Không phải Chúa đã trừng phạt Sodom và Gomorrah vì sự xấu xa như thế này sao.
Nhưng anh làm thế. Anh kéo đùi cô ra và nhấm nháp ở bên trong.
“Không. Làm ơn đừng”.
“Suỵttt”, anh nói, ngay trước khi anh đặt miệng vào cô.
Cô chưa bao giờ bị làm im lặng hiệu quả hơn. Anh uống từ cô. Anh ăn từ cô. Anh say sưa với cô. Cô xấu hổ, sau đó bị khuấy động, rồi khuấy động đến mức không thể chịu được. Anh kích thích cô liên tục, không hề quan tâm đến sự đa cảm mong manh của cô, không để ý đến mong muốn giữ im lặng cho đúng mực của cô.
Anh không dừng lại cho đến khi cô quằn quại hoang dại và cắn mạnh vào chăn, để không đánh thức cả nhà.
Nhưng anh vẫn chưa xong. Anh đẩy đùi cô ra xa theo cách thiếu đứng đắn nhất, nâng mông cô lên và đi vào cô. Lạy Chúa, kích thước và sức mạnh của anh. Trong một phút cô bị đông cứng bởi ký ức về cơn đau trước đây. Nhưng thậm chí còn không có sự khó. Anh thật kiên nhẫn, khéo léo và kiểm soát. Và cô nhận ra cô vẫn muốn thêm nữa. Thêm anh, thêm khoái cảm, thêm sự giao hợp không thể tin nổi này nữa.
“Mở mắt ra”, anh ra lệnh.
Cô không biết rằng mình đang nhắm mắt – để cảm nhận rõ ràng hơn những gì anh đang làm với cô, cảm giác lạ lẫm, gây nghiện được lấp đầy bởi anh.
“Mở mắt ra và nhìn anh”.
Cô làm thế. Anh rút ra và lại đi vào cô, chậm rãi, từ từ, đi vào sâu hơn, sâu hơn. Và khi cô nghĩ anh không thể đi xa hơn nữa, thì anh lại đi vào sâu hơn nữa.
Cô thở hổn hển vì khoái cảm và sự sa đọa của nó – anh chiếm hữu cô, trong khi ánh mắt anh giam giữ ánh mắt cô.
“Không giả vờ”, anh nói khẽ. “Em có nhìn thấy ai đang chiếm hữu em không?”
Anh lại đâm vào cô. Cô không thể trả lời. Cô chỉ có thể thở dốc thêm lần nữa.
Anh là Chúa bên trên cô, mạnh mẽ, đẹp đẽ và vĩ đại. Ánh sáng làm nổi bật màu vàng ẩn trong tóc anh. Bóng tối viền quanh cơ thể hoàn hảo của anh. Ánh sáng và bóng tối hội tụ trong mắt anh, dục vọng sáng rực, giận dữ đen tối và thứ gì khác. Thứ gì hoàn toàn khác.
Cô nhận ra nó bởi vì cô đã nhìn thấy nó trong gương rất nhiều lần: một nỗi cô đơn dằn vặt, ảm đạm.
Bàn tay đang nắm chặt chăn của cô di chuyển lên cánh tay anh. “Em chưa bao giờ tưởng tượng anh là ai khác”.
Bây giờ anh là người nhắm mắt lại, để thở hổn hển và nhăn nhó. Cô bắt chước anh, để cảm nhận, cảm nhận và cảm nhận. Những con sóng hỗn loạn dâng lên và tụ lại. Một sự bùng nổ nổ ra trong cô. Cô vẫn còn trong vòng kìm kẹp của những cơn run rẩy sau đó khi sự kiểm soát của anh cuối cùng vỡ vụn. Anh lao vào cô với sức mạnh đủ để nâng một con tàu biển. Và bật lên, run rẩy như thể đang bị đau, một cơn đau ngoạn mục và tuyệt vời.
Cô mở mắt lần nữa để nhìn thấy anh đang nhìn xuống cô, cách anh nhìn một báu vật bị nguyền rủa. Anh đưa một tay lên và vuốt lông mày cô.
“Bây giờ em là của anh”, anh dịu dàng nói.
Cô rùng mình.
Cô muộn màng nhận ra vết máu trên băng vết thương của anh. Vết thương lại bắt đầu chảy máu.
Do gắng sức.
“Cánh tay anh”, cô lắp bắp nói.
Anh liếc nhìn chỗ băng bó, sau đó cúi xuống và nhấm nháp cằm cô. “Nếu như anh có thể nhấc mình rời khỏi em, quý bà Vere thân mến. Em có chú ý rằng anh quên rút ra không? Anh không làm được cả hai. Anh không nghĩ anh có thể quyết định được số phận của mình sẽ đi về đâu”.
Cô đỏ mặt. Anh là ai? Đây không phải là người đàn ông vụng về, ba hoa cô đã kết hôn. Những lời nói của anh sắc như dao, cách làm tình của anh nguy hiểm như trận chiến Waterloo.
“Cánh tay của anh”, cô khăng khăng, ngay cả khi má cô đỏ rực.
Anh thở dài. “Được rồi, làm theo ý em đi”.
“Nhắm mắt lại”, cô nói, khi họ đã tách nhau ra. “Làm ơn”.
Anh thở dài và nghe theo. Cô khoác chiếc áo ngủ vào và cắt những dải băng từ một chiếc váy lót khác. Cô lấy một chiếc khăn tay sạch từ tủ quần áo, đổ thuốc mỡ lên đó và bắt anh ngồi lên để cô có thể băng cho anh cẩn thận.
“Rửa sạch bằng dung dịch nước vô trùng và giấm rượu vang đỏ”, anh nói khi cô buộc dải băng mới. “Em có thể mua những thứ cần thiết ở một cửa hàng hóa chất tên là Mcgonagall, không xa rạp xiếc Piccadilly lắm”.
Cô ngước lên nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì.
“Em không muốn sinh con với một gã đần, đúng không?” anh nói nhẹ nhàng, nhưng cô không thể bỏ qua hàm ý gay gắt của anh.
Cô biết một người đàn ông sẽ không bao giờ nói mình là một gã đần. Anh chỉ kiên định và nồng nhiệt ca ngợi chính mình. Vậy có phải tất cả chỉ là một màn kịch hay không?
“Nước và giấm. Đó là thứ phụ nữ dùng khi họ không muốn mang thai sao?”
“Và những thứ khác nữa”.
“Anh dường như biết rất nhiều về những thứ như thế”.
“Anh biết đủ”, anh nói và nằm xuống. “Giấu mọi thứ dưới giường và sáng mai gọi Eugene Needham đến cho anh. Ông ta có một phòng khám ở đường Eusron. Và ông ta có thể lo việc tiêu hủy những thứ này”.
Cô đẩy cái gói xuống dưới giường và tắt đèn. Sau đó cô đứng trong bóng tối và cố gắng hiểu điều gì đã xảy ra, để xác định thời điểm chính xác chồng cô đã biến thành một người lạ uy quyền và khá đáng sợ này.
“Đi đi”, anh nói từ trong giường.
“Anh… anh vẫn còn tức giận với em?”
“Anh tức giận với Số phận. Em chỉ là sự thay thế thuận tiện thôi. Giờ đi đi.”
Cô vội vã bỏ đi.