Type: Mặc Kỳ Hàn
Hứa Thấm ra khỏi thang máy sau cùng thấy Tiêu Diệc Kiêu cũng bước chậm lại.
Cô hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Tiêu Diệc Kiêu nghiêng đầu nói nhỏ: “Em đang nghĩ đến Tống Diệm à?”
Hứa Thấm lạnh nhạt: “Anh ta thì có gì mà phải nghĩ chứ?”
Tiêu Diệc Kiêu không biết đáp sao, chỉ đành cười xòa rồi dịu dàng vuốt tóc cô.
Đèn màu xoay vòng, mờ mờ ảo ảo. Trên màn hình tivi đang phát một bản nhạc xưa cũ với âm lượng cực nhỏ. Hai nữ phục vụ nửa ngồi nửa quỳ bên bàn, rót nước hầu rượu.
Hứa Thấm đi vào phòng vệ sinh. Mạnh Yến Thần ngồi trên sô pha uống rượu. Tiêu Diệc Kiêu ngồi xuống bên cạnh, khẽ huých anh một cái.
Ly nước của Mạnh Yến Thần sóng sánh: “Gì?”
Tiêu Diệc Kiêu hất cằm: “Gần đây có quen cô nào không?”
Mạnh Yến Thần lắc đầu.
Ánh mắt Tiêu Diệc Kiêu nhìn thoáng anh, cười mờ ám: “Thằng nhãi này, không phải cậu có bệnh khó nói đấy chứ?”
Mạnh Yến Thần lạnh nhạt liếc nhìn anh ta: “Hay là để tôi mang cậu ra thử xem nhé?”
Tiêu Diệc Kiêu ghét bỏ ra mặt: “Đi chết đi, ông đây không hứng thú với đàn ông.”
Em gái phục vụ phòng cười trộm. Tiêu Diệc Kiêu tỏ vẻ tức giận: “Cười cái gì mà cười?”
Cô nàng biết thừa anh ta không giận thật, càng cười lớn hơn. Tiêu Diệc Kiêu bèn xoay mặt Mạnh Yến Thần qua: “Anh hỏi hai em này, trông cậu ta có đẹp trai không?”
Mạnh Yến Thần hất tay Tiêu Diệc Kiêu, quát nhỏ: “Cút!”
Hai cô em phục vụ mím môi cười, mặt đỏ ửng.
Tiêu Diệc Kiêu vẫn tiếp tục trêu đùa: “Nào, cậu ta trông có đẹp trai không?”
Hai cô nàng cùng gật đầu.
Tiêu Diệc Kiêu chơi không dừng được: “Cậu ta đẹp trai hơn hay anh đẹp trai hơn?”
Mạnh Yến Thần không nhịn nổi nữa: “Cậu rảnh quá hả?”
Có cô nàng liều lĩnh, hất cằm về phía Mạnh Yến Thần: “Anh ấy!”
Tiêu Diệc Kiêu thôi cười, nhìn đăm đăm vào cô gái kia, một giây sau, khóe môi nhếch lên: “Tối nay, em không có tiền boa rồi.”
Cô nàng không có tiền boa bị anh ta trêu trọc khiến trong lòng nhộn nhạo. Tiêu Diệc Kiêu không tiếp tục làm khó nữa, bỏ một múi cam vào miệng, chợt nói: “Ngày ấy, Tiểu Thấm đã nói với tôi một câu.”
Mạnh Yến Thần nhìn sang.
Tiêu Diệc Kiêu thôi cười: “Em ấy nói, mẹ cậu từng nói với em ấy rằng: Trong cuộc đời mỗi người, thứ không thể chiếm được nhất càng là thứ khát khao nhất, nhưng đến lúc đạt được sẽ nhanh chóng nhàm chán rồi vứt bỏ.”
Mạnh Yến Thần nhìn anh ta chằm chằm.
Tiêu Diệc Kiêu trầm ngâm: “Đời người dài đằng đẵng, có thể vui vẻ hưởng thụ những thứ trong tầm tay mình đã là có phúc lắm rồi. Nếu vứt bỏ thứ đã có chỉ để theo đuổi thứ mình mong muốn thì thật không đáng chút nào cả.”
Đang nói thì thấy Hứa Thấm ra khỏi phòng vệ sinh, Mạnh Yến Thần liền rời mắt, cúi đầu nhấm nháp ly rượu.
Cô nàng hầu rượu hỏi: “Anh Diệc, anh cũng có thứ muốn mà không được à?”
Tiêu Diệc Kiêu quay lại trạng thái cợt nhả, cười rộ lên: “Anh muốn em nhưng không được đấy còn gì.”
Cô nàng không chống cự nổi sự trêu trọc này, cười bẽn lẽn, mặt đỏ như màu rượu trong ly.
Điện thoại Tiêu Diệc Kiêu bỗng rung lên. Mạnh Yến Thần nhìn sang: “Đi xuống đi. Khi nãy cậu xuống tầng vì có việc khác, đúng không?”
Tiêu Diệc Kiêu không giấu được: “Phía đối tác có mấy lãnh đạo đang dùng bữa ở nhà hàng bên cạnh, tôi cũng vừa mới biết, muốn mời họ qua cậu lạc bộ uống rượu, nhưng mà…”
Mạnh Yến Thần: “Hết phòng?”
Tiêu Diệc Kiêu: “Xúi quẩy vậy đó.”
Mạnh Yến Thần: “Gọi đến ngồi cùng đi, không sao.”
Hứa Thấm ngồi xuống: “Em cũng không sao đâu.”
Tiêu Diệc Kiêu nở nụ cười: “Được.”
Năm, sáu người đàn ông mặc vest thẳng thớm vừa ngồi xuống thì quản lý A Lộ đã dẫn theo hai mươi mấy tiếp viên nữ đến, đứng xếp hàng dài. Mấy cô gái dáng người cao ráo, chiếc váy nhỏ nhắn để lộ bờ vai nõn nà và đôi chân dài miên man, đủ kiểu từ tóc vàng, mắt xanh, da trắng đến tóc xoăn, mắt to, da ngăm.
Mấy vị khách này dĩ nhiên là lần đầu tiên đến nơi trụy lạc, không dám buông thả, bèn lịch sự từ chối.
Tiêu Diệc Kiêu hỏi: “Không thích à?”
Sau đó, anh ta khoát tay, dàn người đẹp nối đuôi nhau đi ra, một dàn khác lại nối gót đi vào. Đổi liền mấy lượt, tiếp viên nữ trong Vịnh Lưu đều bị gọi ra bằng hết. Tiêu Diệc Kiêu bèn dứt khoát để mấy cô không được khách chọn đứng đấy chờ. Dù sao người lúng túng cũng đâu phải anh ta.
Hứa Thấm cầm dĩa xiên hoa quả lên ăn, mặc kệ đám người kia. Mấy vị khách thấy cũng khó từ chối, đành mỗi người gọi một cô ngồi xuống phục vụ.
A Lộ xua tay ra hiệu mấy người còn lại đi ra ngoài rồi khoác vai Tiêu Diệc Kiêu: “Anh Diệc, anh không gọi em nào đến tâm sự à?”
Tiêu Diệc Kiêu chỉ Hứa Thấm: “Làm sao dám, bạn gái anh đang ngồi đây này.”
Hứa Thấm bị mang ra làm bia đỡ đạn vẫn vờ như không nghe thấy.
Nhiều năm trước, A Lộ chỉ là tiếp viên hầu rượu, bây giờ đã lên chức quản lý rồi. Cô ta lại rất thân với họ, biết Tiêu Diệc Kiêu chỉ nói đùa nê hai tay không hề rời cổ anh ta: “Chị Thấm vẫn xinh đẹp như vậy, không biết hơn đám tiếp viên bọn em bao nhiêu lần nữa kìa.”
Tiêu Diệc Kiêu chợt biến sắc mặt: “So sánh thế à?”
Hứa Thấm bên này không buồn đoái hoài, không lên tiếng đính chính cũng chẳng liếc nhìn cô ta lấy một cái.
A Lộ nhận thấy không ổn, vội đổi lời: “Ôi, đúng là làm sao có thể so sánh được, khí chất khác nhau, không thể so…”
Tiêu Diệc Kiêu xua tay: “Thôi lượn đi!”
A Lộ vâng vâng dạ dạ, đứng dậy rời đi, lát sau chắc muốn lập công chuộc tội, lại dẫn theo hai người đẹp bước vào, giới thiệu rằng hai người này là tiếp viên mới, vì có Tiêu Diệc Kiêu nên dù hôm nay là ngày nghỉ của họ nhưng vẫn điều đến.
Đúng là dáng vẻ trông khá thanh tú, mùi son phấn cũng không nặng.
Tiêu Diệc Kiêu quay đầu lại nhìn Mạnh Yến Thần, rất hào phóng: “Cậu chọn trước đi, em còn lại ngồi với tôi.”
Mạnh Yến Thần lạnh nhạt: “Không hứng thú.”
Anh vừa dứt lời, cô gái mặc váy ngắn màu trắng cho là thật, bèn quay người định đi ra ngoài.
Ánh mắt Tiêu Diệc Kiêu thoáng lạnh lẽo, quát: “Thái độ gì thế? Đứng lại cho tôi.”
Cô gái kia quay người, ánh mắt đúng lúc giao với Hứa Thấm, Hứa Thấm vẫn mang vẻ mặt hờ hững ngàn năm không đổi.
Tiêu Diệc Kiêu mắng tiếp: “Cái thói này ở đâu ra vậy?”
A Lộ cười giả lả làm lành: “Chết thật, con bé này, thật không có quy củ gì cả.”
Cô gái kia không lên tiếng giải thích, cũng không tỏ vẻ biết lỗi, mặt mày vẫn lạnh tanh. Dáng vẻ thờ ơ này trông có phần giống với Hứa Thấm.
Nghĩ thế nào, Mạnh Yến Thần liền chỉ cô ta: “Chọn cô ta đi.”
Cô ta nghe vậy thì đi đến ngồi luôn vào giữa Mạnh Yến Thần và Hứa Thấm. Lúc này, bên phía mấy cô tiếp viên bị thờ ơ khi nãy, bầu không khí bắt đầu rôm rả, bên Mạnh Yến Thần và Tiêu Diệc Kiêu lại có vẻ bức bí vì có người coi người ta tựa như không khí. Tính ra, Tiêu Diệc Kiêu thỉnh thoảng còn hỏi han được vài câu có lệ, chứ Mạnh Yến Thần thì một mực im như thóc.
Cô gái váy trắng ngồi bên cạnh Mạnh Yến Thần cứ thế uống rượu một mình, ngược lại trông có vẻ khá tự tại.
Mạnh Yến Thần chợt hỏi: “Có đi không?”
Cô ta thẳng thắn đáp: “Tôi không đi khách.”
Mạnh Yến Thần quay đầu, ánh mắt ẩn chứa vẻ kinh ngạc nhưng chỉ trong thoáng chốc. Anh liếc nhìn Hứa Thấm, cô đang ăn nho, không nghe thấy cuộc nói chuyện bên này. Cô gái áo trắng như bừng tỉnh, mím môi uống rượu, không nói gì nữa, lát sau rót rượu vào ly cho anh.
Mạnh Yến Thần hỏi: “Tên gì?”
“Diệp Tử.”
“Quê ở đâu?”
Diệp Tử trả lời một địa danh nào đó không nổi tiếng cho lắm.
Mạnh Yến Thần gật đầu: “Chỗ đó cũng được.”
“Anh từng đến đấy rồi à?” Diệp Tử có chút ngạc nhiên.
“Đi công tác.” Mạnh Yến Thần đáp ngắn gọn.
Hứa Thấm rút khăn giấy lau tay rồi nhanh chóng đứng dậy.
Tiêu Diệc Kiêu giật mình: “Đi đâu thế?”
Hứa Thấm chào tạm biệt: “Em phải trực đêm, đi trước đây.”
Mạnh Yến Thần vội nói: “Để anh đưa em đi.”
Hứa Thấm lắc đầu từ chối. “Không cần, đi tàu điện ngầm cũng nhanh thôi.”
Mạnh Yến Thần không nói không rằng, với tay cầm lấy chùm chìa khóa, đứng dậy đi ra ngoài. Hứa Thấm liếc nhìn anh rồi cũng đi theo.
Tiêu Diệc Kiêu dõi mắt nhìn bóng lưng hai người, không biết có phải anh cảm nhận sai hay không, nhưng dường như Mạnh Yến Thần ngày càng ít nói.
***
Vì là cuối tuần nên đến tận đêm khuya, xe cộ vẫn tấp nập mọi nẻo đường. Lúc dừng đèn đỏ, Mạnh Yến Thần quay sang nhìn Hứa Thấm. Cô đang ngắm ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt thanh khiết lành lạnh như sương.
“Anh nhìn gì thế?” Cô vẫn không quay sang, chỉ hỏi một câu.
Ngón tay Mạnh Yến Thần gõ nhẹ lên vô lăng: “Hôm nay, mẹ nói với anh một chuyện.”
“Chuyện gì thế?” Giọng Hứa Thấm nhàn nhạt.
“Không có gì quan trọng cả, chỉ bảo anh hỏi em một câu.” Anh không quay sang phía Hứa Thấm, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
Hứa Thấm chờ trong giây lát, thấy anh không nói tiếp liền quay đầu nhìn sang: “Hỏi gì?”
“Em muốn kết hôn chưa?” Giọng Mạnh Yến Thần đều đều, không nhận rõ cảm xúc.
Hứa Thấm lại quay đi, thái độ ráo hoảnh: “Chưa muốn. Em cũng không nghĩ đến chuyện ấy.”
Mạnh Yến Thần chần chừ một lúc rồi cân nhắc hỏi: “Vậy em muốn qua lại với kiểu đàn ông như thế nào?”
“Cứ để mẹ sắp xếp đi.”
“Vẫn y như hồi bé. Em không hứng thú với cái gì hết à?”
Hứa Thấm nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa xe, không nói một lời.
Lúc sắp đến bệnh viên, Mạnh Yến Thần chợt hỏi: “Em nói chuyện với Tống Diệm rồi à?”
“Chưa hề.”
Mạnh Yến Thần quay sang nhìn cô, cố bắt lấy một ý niệm nào đó.
“Em bắt chuyện với anh ta, nhưng anh ta phớt lờ em… Không sao, thật ra bọn em chẳng có gì để nói hết.”
Mạnh Yến Thần dè dặt nhìn gương mặt không một chút biểu cảm dư thừa của cô.
“Thấm Thấm?”
“Hả?”
“Năm ấy, lúc em ra nước ngoài, mẹ đã nói gì với em thế?”
“Mẹ hỏi em cần Tống Diệm hay cần tiền.” Hứa Thấm nhìn Mạnh Yến Thần, nói thẳng thừng: “Dĩ nhiên em cần tiền rồi.”
Mạnh Yến Thần nhìn cô đăm đăm trong chốc lát, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.
Hứa Thấm dẩu môi chỉ phía trước: “Đèn xanh rồi kìa, đi thôi.”
***
Hứa Thấm hỗ trợ Chủ nhiệm Cao Lương hoàn thành một ca mổ tim. Đối phương là một người đàn ông trung niên, ban đêm đột ngột phát bệnh. Sau bao công sức cứu sống bệnh nhân, cô ra khỏi phòng lại bắt gặp cảnh tượng hai người đàn bà đánh nhau. Hóa ra người đưa bệnh nhân đến là tình nhân của ông ta, bây giờ bị bà vợ bắt được, không thể tránh khỏi một màn náo loạn, cào cấu lẫn nhau. Không ít y tá phải xúm lại khuyên can.
Hứa Thấm thản nhiên đi vòng qua đám người cãi vã loạn xạ ấy, rời khỏi hành lang. Trở về văn phòng, cô được trải qua nửa tiếng trong yên bình. Thông thường, lúc sắp giao ca là thời điểm luôn xảy ra nhiều chuyện bất ngờ nhất. Nhiều lần Hứa Thấm sắp tan ca rồi nhưng đành phải quay lại mổ cấp cứu. Thường xuyên như vậy nên không thể tránh khỏi việc tăng ca vô thời hạn.
Cách giờ đổi ca chừng mười phút, có một cô gái bị mèo hoang cào vào cổ đến khám. Hứa Thấm đang xử lý vết thương cho cô ta thì bên ngoài rộn lên tiếng bước chân vội vàng và tiếng khóc thét, ngay sau đó là tiếng hỏi thăm: “Bị thương ở tay thì gặp bác sĩ nào vậy?”
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Một cặp vợ chồng kéo theo đứa bé trai hơn mười tuổi đang gào khóc xông thẳng vào phòng khám, cất giọng oang oang: “Bác sĩ, con trai tôi bị bỏng.”
Hứa Thấm ngước mắt nhìn, thấy vết thương không hề nghiêm trọng trên cánh tay đứa bé, liền dời mắt: “Đến phòng khám đăng ký đi.”
Người mẹ vội hô lên: “Thằng bé đau lắm rồi, phải xếp hàng ở phòng khám thì biết đến khi nào? Bên ngoài cũng đâu có người, cô là bác sĩ thì sắp xếp khám luôn cho con trai tôi đi.”
Tiếng thằng bé khóc lóc bù lu bù loa làm ầm ĩ khắp căn phòng. Đúng là bên ngoài không có bệnh nhân nào cần cấp cứu, Hứa Thấm nói: “Đi ra ngoài xếp hàng đi.”
Người mẹ vẫn bất mãn: “Nhưng mà…”
Hứa Thấm ngẩng đầu: “Ở đây còn có bệnh nhân.”
Hai vợ chồng bèn kéo thằng bé lại gần, trừng mắt nhìn Hứa Thấm, như thể làm vậy sẽ tạo áp lực cho cô, ép cô phải nhanh chóng đuổi bệnh nhân kia đi vậy.
Hứa Thấm vẫn cất giọng nhàn nhạt: “Phiền anh chị ra ngoài để bảo vệ sự riêng tư cho bệnh nhân này.”
Người mẹ miễn cưỡng kéo đứa trẻ ra đến gần cửa nhưng vẫn không ra khỏi phòng khám.
Hứa Thấm không so đo với họ, cô kê đơn thuốc, đưa cho cô gái kia: “Đến khu phát thuốc nhận thuốc, rồi đến khoa tiêm chủng tiêm. Còn nữa, sau này bị chó mèo cào thì đến trung tâm y tế dự phòng, đừng đến bệnh viện đa khoa.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Cô gái cầm đơn thuốc rời đi.
Hai vợ chồng kia nghe thấy lập tức kéo thằng bé tới ngồi xuống ghế: “Bác sĩ, cô xem đi, nó bị bỏng nước sôi, tay rộp hết…”
Lời còn chưa dứt, có hai người đàn ông toàn thân đen nhẻm lao vào: “Bác sĩ!”
Một người đàn ông tay áo bị cháy xém, vải vóc và da thịt dính vào nhau đỏ lòm, trông vô cùng thê thảm. Nhà kia thấy người họ bẩn thỉu liền tránh sang một bên.
Hứa Thấm thấy hai người này nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai. Lúc quay người tìm cái kéo, cô bỗng nhớ ra từng gặp hai gương mặt này ở phố Ngũ Phương hôm xảy ra hỏa hoạn. Cô nhìn đứa bé bị bỏng đứng bên bàn, nhanh chóng kê một toa thuốc rồi đưa cho bố mẹ đứa bé: “Đến khu phát thuốc nhận thuốc, bôi ba ngày là đỡ.”
Nói xong, cô quay sang phía y tá ra lệnh: “Tiểu Nam đâu rồi, gọi cô ấy đến, chuẩn bị xử lý vết thương.”
Người bố thấy thế, trừng mắt đầy khó tin: “Bác sĩ, cô còn chưa xem qua vết thương của con tôi nữa đấy!”
Hứa Thấm quay đầu, bỏ lại một câu: “Anh chị cứ lấy thuốc theo toa là được”, nói xong định bước đi.
Người đàn ông nổi giận, giật ngược Hứa Thấm lại, khiến cô lảo đảo suýt ngã.
“Cô đã khám cho con tôi chưa? Nhìn còn không đến mười giây nữa. Cô còn chưa khám kỹ đã kê đơn bậy bạ thế hả? Cô đã hỏi chúng tôi tình trạng ra sao chưa mà dám kê thuốc?”
Hứa Thấm đáp gọn: “Muốn nói chuyện với bác sĩ thì đến xếp hàng bên khu vực khám bệnh đi.” Rồi quay đầu lại, dặn dò: “Tiểu Bắc, mang bệnh nhân này đến phòng kế bên, chuẩn bị xử lý vết thương.”
Hứa Thấm nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng người đàn ông kia lại túm lấy áo blouse của cô, thô bạo kéo lại: “Hôm nay, cô mà không khám kỹ cho con tôi, tôi sẽ cho cô đẹp mặt!”
Hứa Thấm quát: “Anh buông ra!”
“Không buông thì sao?” Người đàn ông lôi điện thoại di động ra, nhắm ngay mặt cô. “Bệnh viện cao cấp nhất thành phố lại có loại bác sĩ thế này à? Tôi sẽ quay lại, quăng lên mạng cho người ta xem.”
Hứa Thấm giơ một tay lên, hất bay chiếc điện thoại của gã xuống đất.
“Mẹ nó, mày…” Gã giơ tay định tát Hứa Thấm.
Y tá thét lên: “Anh làm gì vậy?”
Hứa Thấm ra sức vùng vẫy, nhưng cô không đủ sức, trốn không được, chỉ đành trơ mắt nhìn cái tát của gã giáng xuống. Đáy mắt cô dù nghiêm nghị lạnh lùng cũng không thể trấn áp được gã ta.
Nhưng cái táp kia chưa kịp đáp xuống, một bóng dáng cao lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ đã chắn phía trước cô.