Tàu điện ngầm lao đi vun vút. Hai tay Hứa Thấm nắm chặt điện thoại di động, thân thể cứng đơ, Tống Diệm cũng không cử động. Người xung quanh không ai để ý, có lẽ cho rằng họ là một đôi tình nhân mà thôi. Hứa Thấm nghĩ vậy.
Cô nhìn ra cửa sổ màu đen, trên tấm kính phản chiếu bóng dáng cô và Tống Diệm. Hình ảnh hai người đứng bên nhau rất xứng đôi. Đang nghĩ ngợi bỗng cô bắt gặp ánh mắt anh qua tấm kính. Cô xao động, từ từ nhìn đi nơi khác, suy nghĩ chốc lát lại chậm chạp di chuyển lên một bước, thoát khỏi phạm vi bao phủ của anh. Cô nắm lấy thanh đứng, quay lại đối mặt với anh, ánh mắt cũng tự nhiên nhìn thẳng vào cổ anh, không hề dời lên trên. Dù sao cũng không có gì để nói.
Tống Diệm phá vỡ sự im lặng trước: “Buổi lễ khen thưởng em nói gì thế?”
Hứa Thấm: “Hình như em đã nói chuyện không nên nói rồi.”
Tống Diệm hơi nhướng mày: “Sao lại thế?”
Hứa Thấm kể lại cặn kẽ chuyện diễn ra ở buổi lễ, luôn cả chuyện cô nhắc đến anh. Tống Diệm nghe xong chỉ cười xòa, không phân định đúng sai, chỉ ngước mắt nhìn bản đồ trạm trên cửa tàu điện ngầm.
Hứa Thấm bổ sung: “Về chuyện đứa bé kia, vẫn chưa kịp nói cảm ơn anh nữa.”
Tống Diệm ung dung lắng nghe, hiển nhiên không để tâm, thuận miệng tiếp lời: “Cảm ơn thế nào? Mời anh ăn cơm à?”
“Được thôi.” Hứa Thấm đáp, đáp xong mới nhận ra anh đang trêu chọc mình, nhưng ngước mắt lên lại thấy anh nhìn đi nơi khác, hình như không phải cố tình. Tuy nhiên điều này đã nhắc nhở cô, ngày trước, mỗi lần “mời ăn cơm”, hai người đều chia tay trong bất hòa, liền sửa lại: “Em đổi sang cách khác để cảm ơn anh nhé!”
Lúc này, Tống Diệm đã chịu để ý, ánh mắt nhìn về phía gương mặt cô, nghiêm túc hỏi: “Làm sao cảm ơn đây?”
Hứa Thấm chỉ buột miệng nói chứ chưa kịp suy nghĩ sâu xa, bị anh hỏi đột ngột, chưa biết trả lời thế nào: “Để em nghĩ đã, nghĩ kỹ sẽ nói cho anh biết.”
Anh lại dời mắt đi, khóe môi nở nụ cười nhạt. Nụ cười này rõ ràng cho thấy anh không mấy trông đợi vào lời cảm ơn của cô, như đã nhìn thấu cô vậy.
Hứa Thấm nghẹn lời xấu hổ, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu vẫn không có kết quả, dứt khoát chuyển đề tài: “Vết thương của anh thế nào rồi?”
“Hồi phục rất nhanh.” Tống Diệm trả lời, có người chuẩn bị xuống tàu, muốn di chuyển đến cửa, anh vịn lấy bả vai Hứa Thấm, đẩy cô vào trong.
Hứa Thấm nhích vào theo tay anh, hỏi tiếp: “Được nghỉ lâu không?”
Anh nhìn cô: “Không.”
“Bao giờ đi làm lại?”
“Cuối tuần.”
Hứa Thấm chau mày: “Vết thương của anh ít nhất cũng phải nghỉ ngơi hai tháng ấy.”
Tống Diệm nhếch môi: “Trường hợp của anh, đi làm cũng chỉ sắm vai Chỉ đạo viên thôi, quản lý đội viên, chơi đùa với chó. Giờ không được huấn luyện, đi làm cũng không đến hiện trường.”
Hứa Thấm gật đầu: “Vậy cũng được.” Nói xong mới phát hiện đề tài cứ thế chấm dứt ở đây, cô liền tìm cái khác. “Mấy ngày nay, anh đều ở nhà nghỉ ngơi à?”
“Không, cùng đội viên tiếp nhận tư vấn tâm lý.”
Trận động đất lần này, nhóm Hứa Thấm ở hậu phương vẫn phải chứng kiến biết bao cảnh sinh ly tử biệt. Còn nhóm Tống Diệm thì khác, trực tiếp ra tiền tuyến, tiếp xúc hàng loạt thi thể, tâm lý ít nhiều đều khó có thể chấp nhận.
“Anh vẫn ổn chứ?”
“Trông anh giống không ổn sao?”
Hứa Thấm thành thật nhìn anh giây lát rồi lắc đầu.
“Trong đội có mấy đứa còn trẻ, trở về cứ khóc lóc, kêu mơ thấy ác mộng mãi. Anh không sao, lúc đi lính còn gặp tình cảnh thê thảm hơn nhiều.” Tống Diệm vừa thốt ra đã ý thức được mình nhanh mồm nhanh miệng quá rồi.
Hứa Thấm ngạc nhiên: “Không phải anh là cảnh sát vũ trang ư?”
Tống Diệm lẳng lặng nhìn cô giây lát rồi đánh trống lảng: “Đến trạm rồi.”
“À!” Hứa Thấm tự giác nhúc nhích ra gần cửa, anh ở sau lưng cô, hai tay cho vào túi. Tuy anh ở phía sau nhưng bóng dáng in lên cửa kính trước mặt, cửa vừa mở ra đã biến mất.
***
Cuối tháng Mười hai, lễ Giáng sinh đã đến, đường phố giăng đèn kết hoa, lung linh sắc màu. Càng hợp với khung cảnh hơn chính là lúc ra khỏi trạm tàu điện ngầm, ngoài trời bắt đầu có tuyết, từng bông li ti đua nhau rơi xuống, nhưng không quá khắc nghiệt.
“Hình như là tuyết đầu mùa.” Hứa Thấm vui vẻ reo lên.
Tống Diệm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, buổi sáng vẫn còn trong xanh, bây giờ đã đầy mây mù: “Lát nữa xem phim xong đi ra ngoài chắc sẽ đổ tuyết lớn.”
“Hồi chúng ta học cấp ba, dịp Giáng sinh cũng có tuyết rơi.” Hứa Thấm nhớ lại.
Năm ấy, tuyết rơi rất lớn, họ rong chơi trên phố khuya, Hứa Thấm giở trò tinh nghịch, vo tròn nắm tuyết đọng trên cành cây, nhét vào lưng áo Tống Diệm. Anh bị lạnh đến rùng mình, còn cô thì cười khanh khách, tiếp tục mò tuyết, nhét vào quần áo anh.
Tống Diệm cảnh cáo: “Đừng làm loạn, còn cả gan lần nữa, anh sẽ lột sạch đồ của em đấy!”
Hứa Thấm vẫn còn nhảy tưng tưng, thò tay vào phía sau cổ áo anh. Anh vội chộp lấy cô, kéo khóa áo lông vũ của cô ra, vén áo lên, luồn tay vào bên trong. Cô bị bàn tay lạnh băng của anh kích thích, vừa kêu thét vừa giậm chân, nhưng không tài nào tránh thoát được. Anh luồn cả hai tay vào, xoa nắn từ trên xuống dưới.
“Còn dám làm loạn nữa không? Dám nữa không?”
Giờ phút này, Hứa Thấm vừa dứt lời, hai người bỗng trở nên trầm mặc, đều nhớ đến chuyện ngày xưa. Ánh mắt cả hai cố gắng lảng tránh, quay sang phía biển báo giao thông, không nhìn nhau nữa.
Còn cả mấy ngày nữa là đến Giáng sinh, không khí đã rộn ràng lắm rồi. Vào trung tâm thương mại liền thấy cây thông Noel khổng lồ ngay dưới giếng trời, treo đầy đèn trang trí đủ mọi sắc màu. Dưới gốc cây chất rất nhiều chiếc hộp sặc sỡ, gói bọc hết sức đẹp mắt. Không ít người đua nhau chụp ảnh bên cây thông.
Tống Diệm và Hứa Thấm vừa đi ngang qua thì bị một đôi tình nhân đưa điện thoại di động đến nhờ vả: “Xin lỗi, có thể chụp giúp chúng tôi một tấm không?”
Hứa Thấm nhận lấy, đôi tình nhân kia chạy đến chỗ cây thông Noel, ôm nhau cười ngọt ngào.
Hứa Thấm chụp xong liền trả lại di động cho họ: “Tôi chụp hai tấm đấy!”
“Cảm ơn.” Cô gái hỏi lại. “Có cần tôi chụp giúp anh chị không?”
Hứa Thấm sửng sốt, còn chưa kịp lên tiếng, Tống Diệm đã đưa di động đến: “Cảm ơn.”
Khi chụp ảnh, anh đứng sát cô một chút, không nắm tay cô cũng không choàng vai cô. Sau khi nhận lại điện thoại, anh cúi đầu nhìn tấm ảnh kia chốc lát, đến khi Hứa Thấm muốn xem anh liền tắt màn hình, bỏ máy vào túi.
Hứa Thấm lẽo đẽo đi theo: “Gửi hình cho em với.”
“Được.” Anh nói nhưng không hề hành động.
“Gửi cho em đi!” Phía trước là thang cuốn, cô đi đến phía trước người anh.
“Lát nữa rồi gửi… chú ý thang cuốn kìa.” Anh cảnh báo cô.
“Ừm!” Cô dời sự chú ý, đi lên thang cuốn, lại quay đầu nhìn anh theo thói quen. Bậc thang dần lên cao, tầm mắt cô cũng dần dần ngang bằng với anh. Cảm giác này rất kỳ diệu, hệt như đoạn quay chậm khi hai nhân vật chính gặp nhau lần đầu tiên vậy.
Ánh đèn trong trung tâm thương mại ngời sáng, soi lên khuôn mặt anh. Ở khoảng cách gần như thế, cô thấy được đôi mắt anh rất đen, rất sáng, rất trầm tĩnh, không hề giống anh của quá khứ. Trong ký ức của cô, Tống Diệm là một người ngang tàng, kiêu căng, tự tung tự tác.
Tống Diệm nhìn thẳng vào cô, người trước mặt đã khác cô thiếu nữ năm xưa rất nhiều. Hứa Thấm trước đây gầy gò, lặng lẽ nhưng có nét bướng bỉnh, ngang ngạnh, cũng có can đảm muốn nổi loạn, phá vỡ tất cả.
Anh nghĩ, khoảng cách mười năm xa nhau này liệu có thể lấp đầy được chăng?
Bốn mắt nhìn nhau, trong thoáng chốc, có một cảm giác ngưng đọng quen thuộc và lạ lẫm bất ngờ dâng lên.
Sau hơn ba giây ánh mắt giao hòa, tim Hứa Thấm lại đập nhộn nhạo, không kiên trì tiếp được nữa, vội vàng nhìn qua chỗ khác, ngắm cảnh người qua kẻ lại muôn hình muôn vẻ trong trung tâm. Tống Diệm nhìn vào sườn mặt cô, không biết cảm tưởng của cô giờ phút này thế nào, nhưng cũng không muốn truy đuổi.
Anh đã có quyết định của riêng mình rồi.
***
Tuy hôm nay là ngày trong tuần nhưng rạp chiếu phim vẫn đông nghịt. Nào là các đôi tình nhân, từng nhóm bạn, mùi bắp rang bơ thơm ngào ngạt lan tỏa trong không khí.
Cầm vé xem phim, đi ngang qua nơi bán bắp rang bơ, Tống Diệm cúi đầu hỏi Hứa Thấm: “Em muốn ăn không?”
Hứa Thấm thoáng gật đầu. Thực ra, cô không muốn ăn cho lắm, chẳng qua cảm thấy xem phim thì phải kết hợp với bắp rang bơ mới đúng chuẩn.
Tống Diệm đưa tiền cho người bán hàng, lại hỏi: “Em uống gì?”
“Em uống nước suối thôi.”
Anh nói với người bán hàng: “Hai chai nước.”
Trong lúc nhân viên cho bắp rang bơ vào hộp, Tống Diệm lại nhìn lướt qua mấy món ăn vặt khác, hỏi tiếp: “Còn muốn ăn gì khác không?”
Hứa Thấm lắc đầu. Mấy năm qua, cô không còn thích đồ ăn vặt nữa.
Tống Diệm thấy một thanh chocolate, cầm lên hỏi cô: “Cái này thì sao?”
“Em không thích ăn chocolate nữa.”
Tống Diệm bỏ lại.
Khi Hứa Thấm ôm hộp bắp rang bơ đi vào phòng chiếu phim, đột nhiên nhớ ra, thanh chocolate kia là thứ cô yêu thích nhất hồi cấp ba. Nhận thức muộn màng này khiến lòng Hứa Thấm có chút băn khoăn, nhưng liếc sang Tống Diệm, dường như anh không hề để tâm.
Kiểm tra vé xong, họ vào phòng chiếu. Vừa ngồi xuống, anh đã vặn nắp chai nước, đặt cạnh tay cô, rồi vặn mở chai còn lại, ngửa đầu uống một hớp.
Lúc bộ phim sắp sửa bắt đầu, Hứa Thấm đưa hộp bắp rang bơ cho anh: “Ăn không?”
“Em ăn đi.” Anh nói nhưng không hề nhìn cô mà nhìn ra phía cửa. Không biết tại sao anh lại nhíu mày, hồi lâu mới khẽ dặn dò: “Em xem trước đi, anh có chút chuyện.” Nói xong, anh liền đứng dậy.
Hứa Thấm nhìn Tống Diệm đi ra phía cửa thoát hiểm đẩy thử, nhưng cánh cửa đẩy mãi không ra. Sau đó, anh biến mất tại cửa cầu thang phòng chiếu, cô đã đoán được đại khái rồi. Quả nhiên không bao lâu sau, Tống Diệm trở lại, theo sau là một nhân viên. Người đó cầm chìa khóa mở ổ khóa trên cửa thoát hiểm, còn khom người xin lỗi anh.
Lúc này, Tống Diệm mới quay trở lại, ngồi xuống cạnh Hứa Thấm, tự giễu: “Bệnh nghề nghiệp.”
“Lối thoát hiểm bị khóa ạ?”
“Ừ.” Người Tống Diệm hơi nghiêng sang phía cô, thấp giọng hỏi: “Mở đầu bộ phim nói gì thế?”
Hứa Thấm im lặng, cô cũng không biết nữa. Nhìn anh mới phát hiện khuôn mặt hai người đang kề sát nhau. Đôi mắt anh sáng rực trong bóng tối. Anh đang nhìn cô rất nghiêm túc, chờ câu trả lời.
Mà sự im lặng của cô càng kéo dài lại càng khiến không khí trở nên quái gở. Anh nhìn cô giây lát, có lẽ nhận ra hành động thân mật này có gì đó nguy hiểm, liền dứt khoát dời mắt về màn hình, người cũng ngồi ngay ngắn trở lại. Hứa Thấm bình ổn tâm trạng, trong đầu có thể nói là rối như mớ bòng bong, khó cất thành lời.
Tống Diệm và Hứa Thấm không nhìn đối phương nữa, người nào người nấy tập trung xem phim. May mà bộ phim đủ đặc sắc, hai người cứ thế lẳng lặng theo dõi.
Ra khỏi phòng chiếu, Tống Diệm thấy mấy cô gái đều đi vào phòng vệ sinh, bèn hỏi: “Em có muốn đi không?”
“Vâng.”
Trong rạp chiếu phim điều hòa ấm áp, khi nãy, cô đã cởi áo khoác vắt trên tay; hiện giờ không tiện mang vào phòng vệ sinh, bèn hỏi anh: “Còn anh, anh có đi không?”
“Để anh cầm cho em.” Tống Diệm vừa nói vừa nhận lấy áo khoác từ tay cô.
Hứa Thấm đưa áo cho anh, đi vào phòng vệ sinh. Tống Diệm tựa vào tường, lấy ra một điếu thuốc, vô thức liếc nhìn bóng lưng cô. Vừa rồi, cô mặc áo khoác trắng dài nên anh không để ý, lúc này mới nhìn rõ, thì ra hôm nay cô mặc chân váy. Miệng anh ngậm khói, chợt nở nụ cười.
Ra khỏi trung tâm thương mại, trời đã tối, quả nhiên tuyết đang rơi lớn hơn, ngẩng đầu có thể thấy được từng bông tuyết to tung bay dưới màn trời màu đen, lả tả như lông ngỗng. Không ít người qua đường nô đùa trong cảnh tuyết trắng, cười nói rôm rả. Tuyết rơi luôn là chuyện khiến người ta vui vẻ.
“Chỉ hai trạm xe thôi, đi bộ về chứ?” Hứa Thấm hỏi ý anh.
“Được.” Tống Diệm không từ chối.
Hai người bỏ tay vào túi của mình, đi trong cảnh tuyết mùa đông. Không có gió, chỉ có tuyết rơi lất phất.
“Thấy phim hay không?” Tống Diệm châm thuốc.
“Hay.” Hứa Thấm gật đầu.
“Anh phải cảm ơn đạo diễn rồi.” Tống Diệm cười khẽ, phả ra một làn khói.
“Tại sao ạ?” Hứa Thấm ngẩng đầu, nhìn bông tuyết rơi trên mái tóc đen của anh, đẹp không sao tả xiết.
“Sau này nhớ lại, xem như là ký ức đẹp.” Tống Diệm trả lời. “Chứ không phải là hôm ấy, cùng Tống Diệm đi xem nhầm một bộ phim dở tệ.”
Hứa Thấm mỉm cười, thuận miệng hỏi: “Anh cố ý chọn phim này à?”
“Ừ.”
Cô khẽ giật mình, ngẩng đầu lần nữa, nhìn bông tuyết bay lượn theo làn khói anh phả ra, lòng dâng lên cảm giác ấm áp khó hiểu, như thể đi trong đêm tuyết không hề thấy lạnh, mà không khí giá buốt này hít vào thân thể cũng vô cùng khoan khoái.
“Rất hay.” Hứa Thấm lại khen ngợi lần nữa.
Người trên phố vui vẻ qua lại, hai người từ từ dạo bước, cúi đầu nhìn đường. Từng bông tuyết rơi xuống, nháy mắt tan ra thấm ướt mặt đường, không hề để lại dấu vết. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì tốt biết mấy, không có bất cứ thứ gì khác trên thế gian này, chỉ có tuyết mà thôi.
Nhưng đoạn đường hai trạm xe hóa ra lại rất gần, họ nhanh chóng đến đích. Anh đưa cô đến cổng khu nhà, đứng dưới tán cây kia. Đèn đường soi xuống thân cây khẳng khiu, in bóng lên mặt đất, vẽ ra hình thù kỳ quái.
Hứa Thấm đứng dưới ánh đèn đường, nhìn anh qua màn tuyết bay múa: “Đến rồi.”
“Ừ.” Tống Diệm đứng lại, ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt khắp người cô một lần, giống như kiểm tra xem cô có hoàn hảo như khi đến không. “Vào đi thôi.”
Hứa Thấm di chân trên nền đất, người vẫn không di chuyển: “Anh đi trước đi, em về đến cổng nhà rồi mà.”
“Ừ.” Tống Diệm gật đầu. “Vậy anh đi đây.”
Cô nhìn anh quay người, bỗng cảm thấy vô cùng luyến tiếc, muốn gọi anh lại, nhưng cái tên còn chưa kịp thốt ra anh đã khựng người, lùi về sau một bước, ngoảnh lại nhìn cô.
Bóng dáng vạm vỡ của anh che đi đèn đường, bao phủ cô trong chiếc bóng của mình. Cô khẽ thở hổn hển nhìn anh. Anh mím môi nhìn lại cô.
Bất chợt, anh nghiêng người đến, rất chậm rãi, rất từ từ, kề đến bên môi cô. Tim Hứa Thấm như nhảy lên tận cổ họng, suýt nữa thì ngừng đập, ngay cả cơ thể cũng không sao cử động được.
Nhưng anh dừng lại cách cô gang tấc, đôi mắt đen chăm chú nhìn vào mắt cô. Cô ngửi được mùi hương dễ chịu từ gương mặt anh và cả hương vị lạnh lẽo của bông tuyết, khiến suy nghĩ trở nên rối loạn.
Nói không mong chờ là giả, toàn thân Hứa Thấm căng thẳng, đang nghĩ ngợi xem anh sẽ làm gì thì anh lại thẳng người dậy, thúc giục: “Vào đi thôi.”