Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Chương 15

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Type: Hasuko

Hứa Thấm rảo bước đi trên hành lang, lấy điện thoại ra gọi cho đồng nghiệp bên khoa truyền nhiễm, báo cáo tình hình: “Có bốn, năm lính cứu hỏa ở dưới nước. Trong quá trình cưa xe ắt hẳn có người bị thương. Đồng nghiệp trung tâm cấp cứu đã liên lạc với đội cứu hỏa… Ừ, được, có việc sẽ liên lạc lại.”

Cô cúp máy, định báo cho Tống Diệm biết nhưng lại không có số điện thoại của anh. Thôi, sớm muộn gì anh cũng nhận được tin, không cần gấp gáp thế.

Cô định đi đến phòng chờ theo dõi thăm Tiểu Đồng, nhưng khi đi ngang qua một cánh cửa lại nhác thấy Tống Diệm bên trong. Cô còn tưởng mình nhìn lầm, lùi lại xem cho kỹ. Đúng là anh thật. Anh đang ngồi bên giường, mặc chiếc áo phông sạch sẽ, còn choàng chiếc áo khoác bên ngoài.

Hứa Thấm đẩy cửa bước vào, đúng lúc Tống Diệm đang xỏ tay vào áo khoác. Lúc cánh tay vươn ra chắc đã chạm phải vết thương, mày anh nhíu lại, tiếng xuýt xoa khẽ bật ra từ cổ họng.

Cô bước nhanh đến định giúp đỡ thì một cô gái đi ra từ phía sau tấm rèm bên giường. Là Lý Manh, hiển nhiên cô ấy vội đến đưa quần áo cho Tống Diệm. Cô ấy cầm lấy cổ áo, giúp anh mặc vào người, rồi ngồi xuống bên cạnh chân anh, so dây khóa, cài vào và kéo lên.

Hứa Thấm bất giác khựng lại. Khóe mắt Tống Diệm như cảm ứng được gì đó liền liếc sang. Cô đứng cuối giường, bỏ hai tay vào túi, bình tĩnh nhìn anh.

Lúc này, Lý Manh mới nhận ra có người đi vào, lập tức buông tay tránh sang một bên, xoa xoa khóe mắt. Lúc quay đầu lại, đôi mắt vẫn đỏ hoe, cô ấy miễn cưỡng mỉm cười với Hứa Thấm.

Tống Diệm nhìn Hứa Thấm hỏi: “Có chuyện gì không?”

Lý Manh thấy giọng điệu anh không tốt liền huých nhẹ một cái, nhẹ nhàng xin lỗi Hứa Thấm “Con người anh ấy là vậy, tính tình không được tốt, bác sĩ đừng để ý.”

Hứa Thấm mang vẻ mặt lịch sự và lạnh nhạt: “Không sao.”

Tống Diệm cũng lười phản ứng, lấy gói thuốc lá trong túi ra gõ lên bàn, rút điếu thuốc đặt lên môi, định châm lửa.

Hứa Thấm nhắc nhở: “Bệnh viện cấm hút thuốc.”

Tống Diệm liếc sang cô, xoay vòng chiếc bật lửa trong tay, ngón tay thô ráp mơn trớn bánh răng nhưng không quẹt.

Lý Manh bước đến, rút điếu thuốc ra khỏi miệng anh: “Ngoan, nghe lời bác sĩ đi.”

Tống Diệm thản nhiên khép môi lại, ánh mắt nghiêng nghiêng liếc nhìn Lý Manh, trông khá nguy hiểm. Không khí phần nào trở nên ngượng ngập. Lý Manh thẹn thùng, mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống, cầm điếu thuốc không biết nên làm sao mới phải, nhỏ giọng nhắc: “Ra ngoài rồi hút.”

Tống Diệm nhìn cô ấy chốc lát, bỗng dịu mặt nở nụ cười: “Nghe lời em”, sau đó cất bật lửa.

Hứa Thấm trầm mặt đứng đấy. Trước tình huống này, cách phản ứng nhất quán của cô là im lặng, cũng không quay đầu bỏ đi. May mà cô đã mệt mỏi suốt cả ngày hôm nay, dòng suy nghĩ cũng chết lặng, cho dù trái tim nhói đau cũng không cảm nhận được.

Mà cô gái kia hiển nhiên rất dễ dỗ dành. Giây trước còn cảm thấy ánh mắt Tống Diệm khó hiểu thì một giây sau, Lý Manh đã hây hây gò má vì câu “Nghe lời em” của anh. Cô ấy lén cười, thấy Hứa Thấm mới nghiêm túc trở lại, lễ phép hỏi: “Bác sĩ đến đây có chuyện gì không? Muốn kiểm tra lại vết thương của anh ấy hả?”

Hứa Thấm nhẹ nhàng lắc đầu: “Hiện tại không cần, bốn ngày sau đến đây tái khám”, nói xong liền đưa cho Tống Diệm một đơn thuốc. “Những thuốc này trong uống ngoài xoa.”

Lý Manh đưa tay nhận lấy đơn thuốc, nói với Tống Diệm: “Em đi lấy thuốc.”

“Cùng đi đi.” Tống Diệm đứng dậy, thuận tay cất mấy vật tùy thân vào túi.

Hứa Thấm không phải kẻ ngốc, cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng anh không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa, cũng không muốn một mình chung đụng với cô.

Nhưng đã cảm nhận được điều này thì cũng phải chuẩn bị tâm lý cho cơn đau thấu lòng.

Lối đi rất hẹp, Hứa Thấm không tránh đường. Thời điểm Tống Diệm đi ngang qua người còn đụng phải bả vai cô. Hứa Thấm thoáng chao đảo “Anh ở lại, em có việc muốn nói với anh.”

Cô quay đầu nhìn anh, Tống Diệm cũng ngoảnh lại, giọng hờ hững: “Nói đi.”

Lý Manh đứng ở cửa, khó hiểu nhìn hai người.

Hứa Thấm nhìn Lý Manh rồi quay sang Tống Diệm: “Chuyện này chúng ta nói riêng thì hơn.”

Lý Manh rộng lượng mỉm cười: “Vậy em đi lấy thuốc đây.” Lúc đi còn tiện tay đóng cửa lại, không hề lo lắng, nghĩ ngợi vẩn vơ điều gì.

Tống Diệm quay lại, tựa người vào cuối giường bệnh, cúi đầu nghịch bật lửa: “Nói đi, chuyện gì?”

Hứa Thấm không quanh co lòng vòng: “Người các anh cứu mắc bệnh truyền nhiễm.”

“Bệnh gì?”

“AIDS.”

Tay Tống Diệm khựng lại chốc lát rồi tiếp tục xoay vòng, nhưng động tác đã không còn lưu loát được nữa. Sau hồi lâu, anh mới lấy điện thoại di động ra, đến bên cửa sổ, định gọi điện.

Hứa Thấm nói với theo: “Đã báo với đội của anh rồi. Tất cả nhân viên tham gia cứu hộ đều đang trên đường tới bệnh viện, đến lúc ấy sẽ kiểm tra vết thương.”

Tống Diệm bỏ điện thoại xuống, thông báo một câu: “Đã biết.”

Anh nhăn mày, lặng người đứng đấy, không biết suy nghĩ điều gì lại vô thức lấy hộp thuốc lá trong túi ra, rút một điếu đưa lên môi châm lửa. Lần này, Hứa Thấm không cản anh nữa.

Cô để hai bên định thần lại mới hỏi cặn kẽ: “Ngoại trừ lưng ra, trên người anh có vết thương ngoài da nào khác không?”

“Không.” Tống Diệm bình tĩnh đến lạ.

Hứa Thấm nhớ lại: “Đoạn khung xe bị gãy kia luôn ở trên mặt nước, cũng không dính máu. Sau khi anh bị thương, lưng có dính nước hay là chạm phải thứ gì dính máu không?”

“Không.” Giọng anh chắc chắn.

“Nếu không thì tỷ lệ lây nhiễm cực kỳ thấp.” Hứa Thấm thở phào.

“Tôi biết.” Tống Diệm phả ra một làn khói, quay đầu nhìn cô. “Tôi chắc chắn bản thân không có việc gì.”

Cách làn khói trắng, ánh mắt anh chứa một cảm xúc gờn gợn nhưng chỉ thoáng qua trong tích tắc.

“Anh hẳn không sao, nhưng nhìn anh bây giờ không nhẹ nhõm chút nào…” Hứa Thấm thấy khó hiểu.

“Sau khi nhấc xe lên, đội viên của tôi phụ trách chuyển người, tôi lên bờ trước.” Tống Diệm cúi đầu, khẽ nghiến răng. “Đội viên chuyển nạn nhân có vết trầy xước trên tay.”

Hứa Thấm im bặt, Tống Diệm rít một hơi thuốc thật sâu, hỏi tiếp “Cô y tá kia thế nào rồi?”

“Tâm trạng không ổn định lắm.” Hứa Thấm lắc đầu, thở dài.

Tống Diệm gật đầu không cho ý kiến.

“Bất kể thế nào, thứ Sáu tuần sau, anh cũng phải đến khoa Truyền nhiễm bệnh viện làm kiểm tra.”

“Được.” Tống Diệm trả lời ngắn gọn.

“Không còn việc gì nữa rồi.” Hứa Thấm nói xong liền quay người đi ra cửa.

Tống Diệm cũng định rời đi, bèn đưa tay ra bệ cửa sổ, định dụi tắt nửa điếu thuốc hút dở. Hứa Thấm chợt dừng bước bên cạnh giường bệnh. Tay Tống Diệm dừng lại giữa khoảng không, quay đầu lại nhìn bóng lưng màu trắng của cô.

Cuối cùng, Hứa Thấm không nhịn được nữa, quay lại mặt đối mặt với anh: “Cô gái kia là bạn gái của anh à?”

Tống Diệm hỏi ngược lại: “Có liên quan gì đến cô không?”

“Hừ!” Hứa Thấm cười nhạt, giọng cứng cỏi. “Có bạn gái thì lúc cự tuyệt em cứ nói là “Tôi có bạn gái rồi” là được. Khi ở trong phòng phẫu thuật kia, nói một đống chuyện râu ria khác làm gì. Định đẩy trách nhiệm cho em à? Thật dối trá!”

Tống Diệm khó tin nhìn cô, hồi lâu mới khe khẽ bật cười, trong nụ cười này có sự bất lực, gian nan và cả sự tức giận, nhưng cuối cùng tất cả đều tan thành mây khói, chỉ còn lại giọng điệu chế giễu quen thuộc: “Vấn đề giữa tôi và cô thì chỉ cần nói về tôi và cô là được, kéo người khác vào có ích gì?”

Hứa Thấm không biết anh nói vậy để bảo vệ Lý Manh hay là anh đã hoàn toàn vô cảm với cô. Nhưng thái độ này của anh hiển nhiên đã châm lên ngòi lửa trong lòng cô. Hứa Thấm lập tức bị kích thích, đáy mắt ẩn chứa cơn giận dữ không cách nào kiềm chế.

Cô nhìn anh trừng trừng, gằn từng câu từng chữ khiêu khích: “Vấn đề giữa chúng ta không phải là trước đây em rời khỏi anh hay sao? Anh cảm thấy em làm sai, nhưng anh không cho rằng mình hoàn toàn đúng đấy chứ? Lúc ấy, chúng ta bao nhiêu tuổi? Bản thân còn chưa nuôi sống được mình, trong tình huống như vậy, em có thể đối nghịch bố mẹ, bỏ trốn theo anh sao? Anh có thể nào chín chắn hơn được không vậy?”

Tống Diệm lại cười mà như không: “Cô chín chắn vậy thì còn ở đây nói nhảm với tôi làm gì?”

Hứa Thấm nhếch môi, cảnh cáo: “Tống Diệm, anh đừng nói chuyện với em bằng cái giọng đấy!”

Tống Diệm thấy cô vô lý hết sức, vừa căm tức vừa buồn cười, lớn giọng: “Thế cô muốn nghe giọng điệu nào? Lời ngon tiếng ngọt ấy hả? Mẹ kiếp, cô đòi hỏi hơi quá rồi đấy!”

“Là anh nói vấn đề giữa hai chúng ta, là chính miệng anh nói. Bây giờ, anh làm ơn có thể nói chuyện đàng hoàng, đừng hành động theo cảm tính như vậy nữa được không?” Khí thế Hứa Thấm cũng không thua kém.

“Mẹ nó, tôi chịu như vậy đúng là đáng đời.” Đáy mắt Tống Diệm lóe lên tia phẫn nộ. “Nói chuyện đàng hoàng hả? Vậy cô nói đi, đứng ở góc độ của tôi, tại sao tôi phải làm lành với cô? Hứa Thấm, năm đó là cô đá tôi như đá một con chó! Cô nói…” Câu sau bỗng im bặt, lửa giận chợt tắt ngúm, như thể tòa nhà sụp đổ trong tích tắc “Hừ…” Anh không nói được gì nữa, tất cả cơn thịnh nộ bỗng nhiên nhẹ bỗng như gió thổi mây tan, chớp mắt chỉ còn lại sự hoang đường và châm chọc.

Anh chán chường nhếch môi, cảm thấy giờ phút này lôi chuyện năm đó ra quả là vớ vẩn.

“Nói với cô những thứ này thật vô nghĩa.” Anh châm điếu thiếu thứ hai, giọng điệu mỉa mai, “Cô chỉ biết có bản thân mình thôi. Tôi có nói thêm nữa cũng chẳng để làm gì.”

Hứa Thấm cười lạnh: “Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào? Muốn em khóc lóc nhận sai, nói với anh em hối hận vì quyết định năm đó à?”

“Không cần, cô chưa từng hối hận.” Giọng Tống Diệm lạnh lẽo tựa băng giá.

“Đúng vậy, em chưa từng hối hận. Dù cho thời gian có quay lại, em vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Nếu là anh, lẽ nào anh sẽ không…” Hứa Thấm cố chấp.

“Lựa chọn ban đầu của cô không quan trọng.” Tống Diệm bỗng ngắt lời. “Nói mấy chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt vặn hỏi: “Còn hiện tại, lựa chọn của cô là gì?”

Hứa Thấm sửng sốt, chết lặng không trả lời được. Hai người cứ im lặng nhìn nhau như thế, ánh mắt trực diện và cương quyết.

Tống Diệm bỗng cười như mất lý trí: “Tôi biết mà. Cãi vã cả buổi không nói được câu nào đúng trọng điểm cả.”

Anh dựa vào cửa sổ, hướng mắt nhìn ra ngoài: “Trong khi yêu cầu tôi chín chắn, cô lại trẻ con hết phần thiên hạ. Bây giờ, chúng ta gặp mặt có thể gật đầu chào nhau coi như từng quen biết, không được à? Sao cứ khơi ra những chuyện kia làm gì? Cô còn chưa cân nhắc rõ ràng đã vội vàng khơi mào câu chuyện, xé toạc vết thương cũ ra. Sau đó thì sao? Cứ để nó thối rữa ra đó? Lần sau gặp lại, cứ thế ngoảnh mặt làm ngơ thì hơn.”

Sắc mặt Hứa Thấm trắng bệch.

Ánh mắt Tống Diệm chuyển vào phòng, nhìn cô hồi lâu mới trầm giọng nói tiếp: “Cô nói với tôi những chuyện này chẳng qua là muốn tôi thông cảm cho nỗi khó xử của cô. Được, tôi thông cảm. Nhưng thông cảm không có nghĩa là nên quay lại với nhau. Lần này, nếu chúng ta cứ tiếp tục, gặp phải tình cảnh tương tự, cô vẫn sẽ lựa chọn như lần trước mà không hề hối hận. Hứa Thấm, tôi đã sắp ba mươi rồi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Có một vài vết thương, hồi trẻ có thể chịu đựng hết lần này đến lần khác mà vẫn khép miệng được, nhưng từng này tuổi mà bị thêm lần nữa sẽ mất mạng đấy!”

Tống Diệm nghiền nát điếu thuốc trên bệ cửa sổ. “Chuyện tình cảm không có đúng sai. Cô nói mình không sai, tôi đồng ý. Nhưng nếu đã thế, vậy thì hãy tiếp tục chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình đi.”

Hứa Thấm thẫn thờ đứng đó, cơ thể tựa như tượng đá chạm vào sẽ vỡ nát.

Tống Diệm quay người bước ra ngoài. Thời điểm đi ngang qua cô, Hứa Thẩm vẫn không chịu từ bỏ, giọng nói đã không còn vẻ cứng cỏi, chỉ còn sự run rẩy: “Anh còn hận em sao?”

“Không.” Giọng Tống Diệm đã không còn sức lực. “Không hận cô, nhưng cũng không muốn dính dáng gì tới cô nữa.”

Nghe thế nào cũng thấy thà để anh hận cô còn tốt hơn. Dù sao như vậy vẫn tốt hơn hiện tại, anh không hận cũng không yêu, cảm xúc dành cho cô nhạt nhòa đến mức không gợn nổi mặt hồ.

Hứa Thấm ngỡ rằng giờ đây, lòng cô đã đau lắm rồi. Nhưng khoảnh khắc kế tiếp, cô không sao gọi tên được cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì nữa. Tống Diệm dừng chân ở ngưỡng cửa, chạm tay lên tay nắm cửa hồi lâu rồi nói: “Tôi cũng sai. Tôi cũng muốn trao cho cô những gì cô ao ước lắm chứ! Nhưng có rất nhiều thứ nằm ngoài khả năng của tôi. Tôi cũng có lỗi trong chuyện này.”

Và cứ thế, anh đi thẳng.

Hứa Thấm đứng chôn chân ở đó. Trong túi áo, ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, vẻ mặt ngây ra như bức tượng, ánh mắt đờ đẫn vô hồn. Cô hít thở khó nhọc, miệng hé ra, đôi môi run run cố hít lấy không khí mới phát hiện lồng ngực đau đến mức cào xé, như thể vừa bị bẻ gãy một chiếc xương sườn vậy.

Cô đứng một lúc lâu mới hoàn hồn, quay đầu nhìn mẩu thuốc lá trên bệ cửa sổ, bèn rút một tờ khăn giấy trong túi ra, gói mẫu thuốc kia rồi ném vào thùng rác. Bước ra khỏi phòng chờ theo dõi, băng qua đại sảnh, Hứa Thấm trông thấy Lý Manh đang cầm bọc thuốc ở cửa, Tống Diệm đi về phía cô ấy, cô ấy cười đón anh, hai người cùng rời đi.

Hứa Thấm vẫn dõi theo bóng lưng anh, chờ mong anh quay đầu lại.

Nhưng anh không hề.

Cô đi vào phòng vệ sinh, vặn vòi nước, ra sức chà tay mình hết lần này đến lần khác, chà đến mức đỏ bừng cả làn da vẫn chưa thấy hài lòng, lại chà đến khi bàn tay trắng bệch. Cô không thấy đau, nhưng gò má lại truyền đến cảm giác ngưa ngứa, đưa tay lên sờ mới biết là nước mắt nóng hổi. Đó không phải là giọt nước mắt giả tạo ở sân nhà họ Địch lần trước mà là giọt nước mắt trào dâng không cách nào kìm nén.

Bình luận
× sticky