7 năm trước, viễn cảnh tương lai của Tiêu Hòa Hòa là: muốn gả cho người mình yêu.
7 năm sau, ý muốn hiện thời của Tiêu Hòa Hòa là: phải câu được chàng rể rùa vàng .
“Tớ nhất định phải lau sáng mắt nhìn cho rõ, nỗ lực để câu được chàng rể rùa vàng.”
Mỗi lần xem xong một bộ phim tình yêu có kết thúc viên mãn, Tiêu Hòa Hòa luôn than thở một câu như thế.
Bạn thân của cô Tô Nhắm Nhiếm thường lập tức thốt ra một câu: “Bên cạnh câu không phải sẵn có một người sao? Vóc dáng và tiền tài, dung mạo và sự lịch thiệp, không thiếu thứ gì. Lại biết rõ nguồn gốc, ngay cả việc kiểm tra công việc cũng được miễn, còn lại chỉ là xem cậu bắt được anh ta thế nào thôi.”
“Trịnh Hài?” Tiêu Hòa Hòa xì một tiếng, “Chúng tớ chỉ là con châu chấu không cẩn thận bị buộc vào nhau thôi. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả nằm mơ ban ngày, cũng chưa từng nghĩ đến có cái gì đó với anh ấy.”
“Đừng nói quá sớm quá thật như thế. Tớ thấy Trịnh Hài đối với ai cũng khách khách sáo sáo lạnh lạnh nhạt nhạt, nhưng chỉ đối với cậu là đặc biệt không khách sáo lại đặc biệt quan tâm.”
Những lời đó của Tô Nhãm Nhiêm quả thật nói đúng vào nỗi đau của cô. Cuộc đời của cô 25 năm không ngắn không dài, chính là một bộ lịch sự bị Trịnh Hài bắt nạt.
Lúc nhỏ, luôn bị lừa giúp anh ấy viết bài tập cầm cặp sách, những việc nhỏ nhặt đó đều không tính, ngay cả việc anh ấy đi tán những cô gái khác, đều phải viết thư tình hộ anh ấy, giúp mua quà, thậm chí làm nhân viên chuyển phát nhanh. Sau khi lớn lên, lại thăng cấp thành người giúp việc, thư ký tạm thời, thậm chí bạn gái giả. Căn phòng mà anh thường niên không ở đó cô phải định kỳ đi kiểm tra, trả phí, tìm người quét dọn; lúc thư ký không ở bên cạnh mà đột nhiên anh phải làm việc, cô chính là nhân viên tốc ký tạm thời, nhân viên quản lý tài liệu, còn làm cả người pha trà; anh muốn bỏ người yêu nhưng lại chưa lập tức tìm người kế nhiệm, cô liền phải cố gắng đi đảm nhiệm chức vụ kẻ mới xấu xa đầy đắc ý. Cái khác thì đều nói được, chỉ có điều này làm cô khổ não, sợ nhất là một ngày nào đó anh vướng phải người phụ nữ quá dũng mãnh lại si tình, trực tiếp tạt thẳng axit vào người cô thôi.
Nhưng mà cô cũng mắc nợ Trịnh Hài rất nhiều ấy chứ.
Lúc 5 tuổi, cô hại Trịnh Hài 10 tuổi gẫy một chân. Đợt đó Trịnh Hòa chống đối lại gia đình muốn vào trường võ thiếu niên, nhưng vì như thế anh không thể không tiếp tục đi học.
Lúc 10 tuổi, cô hại Trịnh Hài 15 tuổi mất đi tư cách tham gia cuộc thi cờ tướng hữu nghị quốc tế thiếu niên toàn quốc. Anh vốn rất có hy vọng đạt được thành tích cao nhất. Anh đều đã chuẩn bị tất cả để xuất phát, nhưng cô lại bị sưng phổi, trong nhà không có người lớn, anh đành từ bỏ cơ hội, ở lại cùng với cô.
Lúc 15 tuổi, cô hại Trịnh Hài chia tay với bạn gái. Đó có phải là tình đầu thật sự của anh hay không thì cô không rõ, nhưng sau này cô thấy những người đến rồi đi bên cạnh anh nhiều năm nay, người con gái đó coi như là người anh thật lòng nhất.
Lúc 20 tuổi, cô hại Trịnh Hài mất đi một vụ làm ăn lớn. Lúc đó công ty anh mới mở về cơ bản vẫn chưa ổn định, mà vụ làm ăn đó là 1/3 doanh thu cả năm của công ty.
Tiêu Hòa Hòa quy đổi một lúc, cảm thấy tóm lại là cô nợ anh tương đối nhiều, cho nên bị Trịnh Hài bắt nạt thế nào cũng không coi là quá đáng, huống hồ Trịnh Hài thường giúp đỡ cô. Giữa nam nữ người ta thường có “cái dớt 7 năm”, cái dớt đó của 2 người bọn họ không biết có nên gọi là 5 năm không. Nhưng tết nguyên đán năm nay Trịnh Hài trịnh trọng nói với cô: “Hòa Hòa, năm nay chúng ta cố gắng ít gặp mặt, ít nói chuyện, ít giao thiệp một chút.” Hòa Hòa hai ngày nữa là tròn 25 tuổi.
Nhưng lần này, không phải là cô chủ động đến gần anh đâu nhé, mà là anh ấy tự đến gần cô. Nhưng…….hình như là do cô gửi tin nhắn gây hấn với anh trước, lại còn giả tình giả nghĩa đến bệnh viện thăm anh……
Trong đầu Tiêu Hòa Hòa lật lại mấy chuyện xưa đó, đang bày lên bàn ăn thức ăn mặn trứng gà bánh nướng nước đậu mà cô mua ở của hàng ăn sáng trong khu. Hai phần, dù gì bản thân cô cũng cần phải ăn sáng, thuận tiện, thuận tiện mà thôi. Nghĩ một lát, lại rất kém cỏi đi sang nhà đối diện tìm quần áo và đồ dùng cá nhân cho Trịnh Hài, anh dùng quen một số thương hiệu, chỉ dùng cố định mấy loại đó, hôm qua có lẽ là đã mệt, nên không chú ý đến mấy việc nhỏ đó.
Trịnh đại gia quả nhiên không hề cảm thấy việc thay đổi chỗ, ngủ một đêm không thoải mái như thế nào, an nhàn tự tại như nhà mình, vừa mới tỉnh dậy vẫn còn hơi mơ màng, mấy phút sau cơ thể trở nên thoải mái hơn ngồi xuống bàn ăn nho nhã dùng bữa.
Từ đó có thể thấy, người này tỉnh dậy từ phòng của người khác là chuyện bình thường. Tiêu Hòa Hòa trong lòng thầm nói xấu anh, trên miệng vẫn là nhưng lời quan tâm: “Hôm nay có phải là anh cần đến bệnh viện truyền không?”
“Đã không sao rồi, không đi.” Trịnh Hài không thèm ngẩng đầu.
“Trịnh Hài, anh đã lớn như vậy sao lại vẫn cứ kiêng kị bệnh viện hả.” Tối qua hình như thư ký Vi có nói, bác sỹ bảo anh phải ở lại bệnh viện quan sát 2 ngày.
“Tiêu Hòa Hòa, em càng ngày càng không phân biệt lớn bé, đã bắt đầu gọi cả tên lẫn họ anh không thêm danh xưng rồi hả.” Trịnh Hòa từ trước đến nay luôn chuyển chủ đề.
Trời, cô gọi anh như thế đã mấy năm rồi, đương nhiên là nhiều lúc ngay cả tên họ cũng không thêm, trực tiếp gọi “này”, bây giờ anh lại nghĩ ra cái bài này với cô. Nhưng Tiêu Hòa Hòa hiểu, đành không nói gì.
Trịnh Hài cúi đầu ăn cơm. Từ nhỏ đã có sự giáo dục nên không giống với những người khác, anh ăn cờm luôn không hề có một tiếng động nào, Tiêu Hòa Hòa vô cùng khâm phục.
Hòa Hòa cũng nỗ lực thử học tập Trịnh Hài khiến bản thân mình uống nước đậu mà không phát ra một tiếng nào, nhưng Trịnh Hài bỗng nhiên mở miệng, cô đang nín thở tập trung tình thần liền bị quá bất ngờ, suýt nữa phun hết nước đậu trong miệng ra.
“Hòa Hòa, hôm nay bọn em nghỉ đúng không? Cùng anh tham gia một bữa tiệc.”
“Hôm nay là ngày khai mạc thế vận hội Olympic. Ai rảnh thời gian đi chơi với anh chứ? Số lượng bạn gái năm nay của anh đã vượt qua hai con số rồi đấy, thư ký nữ lớn bé gầy béo cũng đã mấy người, sao lại còn có ý với em hả?”
“Tiệc vào buổi chiều, đều là người trẻ tuổi. Không phải là em vẫn luôn muốn quen biết thêm mấy người sao?” Trịnh Hài không thèm để ý đến sự gây hấn vô lý của cô, nhẹ nhàng giải thích.
“Những người bạn của anh đó có mấy người là người tốt chứ? Em không đi.”
“Hòa Hòa, thành tích kinh doanh của công ty em năm nay không tồi, không cần đơn đặt hàng của anh nữa phải không?”
Ôi, cô chỉ là nhất thời trổ tài nói một câu, không ngờ lại quên mất. Quần thể yếu ớt muốn giữ vững khí thế quả thật là một chuyện khó. Hòa Hòa lập tức bày ra một nụ cười rực rỡ: “Hài ca ca, em đùa với anh thôi. Em chỉ là lo lắng bản thân mình xuất hiện sẽ làm mất mặt anh. Em đi em đi, cần phải mặt váy siêu ngắn hay là đồ hở rốn? Em lập tức đi chuẩn bị ngay.”
Quần áo là do thư ký Vi đưa đến, bộ váy màu vàng nhạt dài đến đầu gối, dép cao gót da dê đồng màu, ngay cả dây chuyền và cặp tóc đều đầy đủ. Đáng thương là cô đã từng này tuổi rồi, vẫn còn phải trát phấn lên như vậy giả vờ trẻ trung.
Đến bữa tiệc cô liền vui mừng, cả một công viên trẻ con, các loại búp bê linh vật Olympic bày khắp nơi, trong không gian treo đầy bóng bay và ảnh màu, trên giấy viết các loại câu hỏi, rõ ràng là một bữa tiệc game, chẳng trách Trịnh Hài không tìm mấy cô bạn gái hay thư ký đầy khí chất đó, mà kiên quyết lôi cô đến.
Quan sát kỹ hơn nữa, cô lại càng thích hơn. Bữa tiệc này có liên quan đến chủ đề thế vận hội, bảng điện tử trịnh trọng hiện lên đồng hồ đếm ngược. Dường như là yêu cầu đồng loạt, con trai đều mặc comple đen nghiêm chỉnh, con gái trên cơ thể đều là bốn loại màu: đỏ, vàng, xanh da trời, xanh lá cây. Người tổ chức bữa tiệc này quả thật có tài, một lát nữa chơi trò chơi, chắc sẽ trực tiếp phân tổ theo màu sắc?
Trịnh Hài bỏ rơi cô, một mình đi xã giao, Tiêu Hòa Hòa tự mình chơi vui vẻ, đi đi lại lại đoán trúng một đống câu hỏi, sau khi giành được rất nhiều quà tặng, liền chuyên tâm đi tìm đồ ăn. Trong góc có người tụm năm tụm ba thành đám, hễ không cẩn thận là có thể nghe thấy tin đồn thú vị.
“Nhà họ Trình và họ Chung tháng sau có việc hỷ rồi, lần trước đột nhiên hủy bỏ, là chuyện gì thế?”
“Cách nói của cả hai nhà đều là cô dâu đột nhiên bị bệnh, sau này chú rể lại nhận nhiệm vụ đi Tứ Xuyên chống động đất, nên bị lỡ mất. Còn về nội tình bên trong……ôi, cái này chỉ có bản thân họ là biết thôi.”
“Chuyện hỷ của Trình gia không phải chỉ riêng việc đó, nghe nói Trình Thiếu Thần* quay lại với vợ cũ rồi, bà nhà vui đến nỗi lập tức đưa con dâu cháu trai con gái từ Anh trở về.”
“Vợ cũ? Trình Thiếu Thần đã từng kết hôn?”
“Cô từ trên sao hỏa xuống hả?”
Ạch, vị Trình tiên sinh đó cô có gặp hai lần, là một người không thể nhìn thấu nổi, cô cảm thấy còn khó đoán hơn cả Trịnh Hài. Không ngờ không ngờ, đã bị trói chặt rồi, lại còn can tâm tình nguyện bị trói đến hai lần, cô gái đó là thân thánh nơi nào vậy, cô rất muốn đến quỳ vái.
Kết quả nghe trộm là, không cẩn thận bản thân mình cũng bị cuốn vào.
“Này, cô gái đi cùng Trịnh Hài hôm nay là ai vậy? Người mới kế nhiệm hả?”
“Không giống với khẩu vị thường ngày của Trịnh Hài, nhiều năm nay, những phụ nữ qua lại với Trịnh Hài đều là một kiểu, nghe nói là giống với mối tình đầu của anh ta.”
“Ồ, nhớ ra rồi. Trịnh Hài không phải là có một người em gái kết nghĩa sao? Chính là cô ấy?”
“Chắc đúng thế. Cô gái đó cũng khá được, nghe nói là bí thư Trịnh rất thích cô ta, chắc tính cách cũng không xấu. Nếu cậu có hứng với cô ta, ngại gì đi tạo chút quan hệ.”
“Bí thư Trịnh? Cái ông trong tỉnh? Với cô ta…….”
“Ngay cả ông già của Trịnh Hài là ai mà cũng không biết? Cậu mới đến hả.”
Tiêu Hòa Hòa quyết định rồi, cô hễ ra khỏi bữa tiệc này sẽ gọi điện cho Tô Nhắm Nhiễm, trình độ tám chuyện của các anh tài xã hội này, cũng không hề cao minh hơn những người dân thường bọn họ là mấy.
Hòa Hòa tìm một góc yên tĩnh, chuyên tâm hưởng thụ đống thức ăn ngon ở trong đĩa. Thuận tiện tìm Trịnh Hài, không biết là anh chàng quần áo chính tề đó, có phải là lúc này cũng đang tích cực hay là bị động tham gia cái sự nghiệp buôn chuyện đó không. Cô vừa nhìn đã thấy Trịnh Hài, đứng ở một nơi không hề bắt mắt và cách cô không xa, đang nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp.
Haizz, cô thật sự không muốn thừa nhận, nhìn quanh cả hội trường rực rỡ ánh sáng sắc màu này, Trịnh Hài vẫn là một trong những người xuất chúng nhất. Ngũ quan của anh đẹp đẽ, vóc dáng cao lớn, mặc dù bình thường cô luôn rủa thầm anh là công tử bột, nhưng so với những tên con trai nhu nhược tính cách đàn bà, trên người còn sực mùi nước hoa, cô lại cảm thấy Trịnh Hài bất kể là ngoại hình hay là tác phong đều có một khí chất nam nhi không thể diễn tả được.
Trịnh Hài cũng nhìn thấy cô, chào người phụ nữ kia, đi từng bước về phía cô, thuận tiện lấy đồ ăn trong đĩa của cô ăn.
Tiêu Hòa Hòa nhìn rõ ly rượu nho trên tay của Trịnh Hài, lập tức bực mình: “Hôm qua còn phải truyền vì dạ dày không tốt, hôm nay đã lại uống rượu? Muốn kiếm chuyện hả”. Liền cướp lấy, uống một ngụm. Quan tâm anh là giả, hành động cuối cùng mới là điều quan trọng, lúc nãy cô suýt bị nghẹn chết rồi.
Kết quả là cô chột dạ nên uống quá nhanh, nhất thời bị sặc, ho mạnh. Trịnh Hài vừa vỗ lưng cô giúp cô thở dễ hơn vừa cười: “Sao em lại chẳng có tý tiến bộ nào thế hả, ngay cả hoa bên lề mà cũng không làm nổi cho có khí chất. Đúng rồi, có người nào thuận mắt không? Anh giúp em giới thiệu.”
“Cả bữa tiệc không có lấy một nữa người thuận mắt, ngay cả anh cũng không bằng. Giúp em lấy một cốc nước ngọt nhé.”
“Nơi công cộng đừng có nói những lời không có EQ** như vậy. Tự mình đi lấy đi.”
“Em lấy rất nhiều đồ ăn rồi, người ta đã bắt đầu chú ý đến em. Đó không phải là em lo anh mất mặt sao?” Tiêu Hòa Hòa cười tinh nghịch.
Lúc cô đang đùa nghịch, liền nghe thấy giọng nói con trai trầm ấm giống như là phát thanh viên truyền xuống từ trên đầu: “A Hài, vẫn còn sống hả?”
Trịnh Hài quay đầu lại nhìn, cười: “Ngay cả cậu vẫn còn sống tạm bợ trên đời này, việc gì tớ phải chết chứ.”
Bảo cô nói gì mới được bây giờ. Mấy người này tuổi tác đã lớn, nói chuyện chẳng kiêng kỵ gì cả. Tiêu Hòa Hòa thò đầu ra từ sau vai Trịnh Hài, gặp đúng ánh mắt trong veo sâu thẳm, kèm theo nụ cười dịu dàng, có một cảm giác thân thuộc.
Nụ cười trong ánh mát đó càng tươi hơn: “Trịnh Hài, đây là……”
Trịnh Hài kéo Tiêu Hòa Hòa từ trong góc khuất ra chỗ có ánh đèn sáng: “Đây là Hòa Hòa, em gái tớ. Trước đây cậu đã từng gặp rồi mà.”
“Hòa Hòa?” Người thanh niên nheo mắt lại, dường như đang tìm tòi trong ký ức, sau đó ánh mắt sáng lên, “Nhớ ra rồi, lần mà tớ gặp Hòa Hòa, chính là bữa tiệc chia tay trước khi cậu ra nước ngoài. Ôi, đã nhiều năm vậy rồi, dáng vẻ của Hòa Hòa quả thật là chẳng thay đổi gì, trông vẫn giống như cô gái nhỏ. A Hài, chúng ta đều già rồi.”
Tiêu Hòa Hòa cẩn thận nhìn Trịnh Hài một cái, thấy khuôn mặt anh không có biểu hiện gì, không nhận biết được bất cứ thái độ nào, bản thân mình cũng dần dần bình tâm lại.
Người con trai chìm đắm trong kí ức không hề chú ý đến thần sắc của Hòa Hòa trong giây lát có sự kỳ lạ, dụi dàng nói: “Hòa Hòa, em nhất định là không còn nhớ tên anh. Anh là Thời Lâm.”
“Thạch Lâm***? Cái nơi ở Côn Minh?” Tiêu Hòa Hòa nhắc lại như một cái máy.
“Thời trong thời gian, Lâm trông chữ mưa rừng.”
“Thời tiên sinh.” Hòa Hòa lập tức trở lại bình thường, âm thầm điều chỉnh tư thế, chân thành đưa tay ra. May mà cô cũng đã từng đi học không dưới một tiết học nghi lễ xã hội.
Thời Lâm nhẹ nhàng bắt tay cô, bàn tay anh to dày, lòng bàn tay khô ráo mát mẻ, không giống như mấy người con trai lúc nãy nóng mà dấp dính.
“Không cần khách sáo như thế. Hòa Hòa, đã là em gái của Trịnh Hài, đừng ngại cũng gọi anh một tiếng anh trai đi.”
“Anh Thời.” Tiêu Hòa Hòa nhìn Trịnh Hài một cái, không thấy anh phản đối, liền nghe lời thay đổi cách xưng hô.