Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mua dây buộc mình

Chương 31

Tác giả: Phiếu A Hề

Rất lâu rất lâu sau, căn phòng lại ấm áp trở lại, góc giường bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng ấm áp lờ mờ.

Hòa Hòa chỉ mặc chiếc áo ngủ của Trịnh Hài, lộ ra hai chân trắng nõn, nhảy lò cò một chân đến một phía khác của phòng rót nước, rót hẳn một cốc đầy.

Cô cũng rót cho Trịnh Hài một cốc, lúc lò cò đến bên cạnh giường, cốc nước đó đổ ra ngoài ít nhất hơn một nửa.

“Uống nước.” Hòa Hòa vỗ vỗ Trịnh Hài. Trình Hài nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, hai môi mím chặt, trông rất chịu đựng.

“Không uống.” Sau lần thứ 3 Hòa Hòa vỗ anh, cuối cùng mở miệng.

Hòa Hòa ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, kéo một ít chăn của anh che chân mình, cảm thấy rất thiếu tự tin.

Trịnh Hài nhất định là không được thỏa mãn. Lúc nãy cô chẳng an phận chút nào, lúc thì vừa kêu vừa cười nói nhột, lúc thì vừa đá vừa bám lấy anh hét đau, khiến Trịnh Hài xưa nay trấn tĩnh cũng toát hết mồ hồ. Sau này nữa, lúc Trịnh Hài rất chuyên tâm rất chú ý, sự xâm nhập lạ lẫm lại lờ mờ quen thuộc, sự đau đớn khó có thể chịu được, cùng với tư thế lúng túng, chạm đến sự tủi thân trong đáy lòng cô, do đó cô khóc hu hu.

Trình Hài đành cố gắng nhanh chóng kết thúc, ôm cô vào lòng an ủi.

Sau đó đợi Hòa Hòa hồi phục lại sức lực, câu đầu tiền cô mở miệng nói: “Được rồi, chúng ta hòa rồi, anh bán cưỡng hiếp em một lần, em cũng bán cưỡng hiếp anh một lần, việc đó, còn cả việc này nữa, chúng ta đều coi như chưa từng xảy ra nhé, anh đã có thể trút đi gánh nặng.”

Trịnh Hài sắc mặt vốn dĩ đã hơi nhợt nhạt lúc này trở nên hơi tái mét, sau đó anh cứ nằm ở đó giả vờ ngủ. Anh đường nhiên là không ngủ, bởi vì trên khuôn mặt hơi nghiêng của anh, lông mi dài dài luôn hơi rập rờn, mà hơi thở của anh vẫn chưa hồi phục lại trạnh thái bình thường.

Tiêu Hòa Hòa rất hổ thẹn. Rõ ràng là cô đề nghị lại là cô cầm đầu, nhưng cô vừa không có tố chất chuyên nghiệp lại thiếu tinh thần hợp tác, mà Trịnh Hài lại dường như quá không chế nhẫn nhịn, đến nỗi lúc nãy đối với anh như một tai họa. Chỉ là không biết ngoài việc không thoải mái, liệu có ảnh hưởng gì lớn hơn với anh không.

Cô khoanh chân ngồi một lúc, thấy Trịnh Hài vẫn không có động tĩnh, liền thò tay vào chăn, xoa xoa lưng anh giống như an ủi mèo Tiểu Bảo lúc bình thường: “Anh vẫn ổn chứ?”

Trịnh Hài vẫn không có động tĩnh. Hòa Hòa rất mất mặt, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, ngồi bên cạnh anh dùng ngón tay vuốt vuốt chỉnh sửa lại mái tóc rối tung của anh ban nãy. Lại thò chân ra gãi lưng anh.

Trịnh Hài bỗng nhiên lật mình lại, nhẹ nhàng nắm lấy chân cô, mở mắt ra nhìn cô. Mắt anh vừa đen vừa sáng, bỗng nhiên nhìn vào, Hòa Hòa giật bắn mình.

“Hòa Hòa, anh bảo em cho anh chút thời gian, trước đây cũng cố gắng giữ khoảng cách với em, em cảm thấy tủi thân đúng không? Anh hủy hôn ước, lại bỗng nhiên ở bên em, nếu đổi là người khác chắc cũng chẳng có gì, nhưng nhân vật và hoàn cảnh lại đổi thành anh và em, cùng với nhà anh và nhà họ Dương, đây chắc chắn là vụ bê bối, sẽ khiến cha anh mất thể diện, sẽ khiến quan hệ nhà anh và nhà họ Dương xấu đi, cũng sẽ gây khó dễ cho cô Lâm. Hơn nữa…..Cô ấy là một cô gái tốt, anh không muốn cô ấy phải lúng túng. Trước đây, anh là nghĩ như vậy.” Trịnh Hài thấp giọng giải thích.

“Em hiểu. Em biết anh bảo em rời đi, là vì muốn cho em được trong sạch. Cho nên em chấp nhận nghe theo sự sắp xếp của anh, không phải là em không muốn đi xa như vậy, tiếng anh của em rất kém. Em muốn đến một thành phố phía Nam.”

“Được.”

“Còn nữa, anh không cần hứa hẹn sớm thế, lại ép em đồng ý. Thời gian 1,2 năm đủ dài, sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Anh nghĩ xem, một năm trước, chúng ta đang làm gì hả? Lúc đó anh đang giới thiệu cho em một thạc sỹ y học, mà bạn gái lúc ấy của anh, bây giờ đã trở thành tiểu minh tinh. Lúc đó, anh đã từng nghĩ sẽ có cục diện như bây giờ không?”

“……”

“Cho nên, sau này thế nào, đợi em quay lại hãy nói nhé. Anh không cần đeo cái gông nặng như thế vào bản thân mình.”

“Ồ, em nói rất đúng, thời gian một hai năm đủ để xảy ra rất nhiều chuyện. Cho nên , lúc đầu anh cảm thấy có thể để cho em đợi một hai năm, để cho mấy việc này đều biến mất. Nhưng bây giờ, anh bỗng nhiên phát hiện, bản thân anh cũng không thể đợi một hai năm, anh sợ đêm dài lắm mộng, tự nhiên có sự việc xen vào phá đám. Cho nên, anh định xin cha tha tội, rồi nhờ ông đi xin hỏi cưới với cô Lâm, chúng ta lập tức kết hôn. Anh thà chịu mang tội, cũng không muốn mạo hiểm. Huống hồ cái tội danh này vốn dĩ anh nên chịu.”

Mặt Hòa Hòa sợ đến nỗi trắng bệch: “Anh không thể! Mẹ em sẽ nghĩ thế nào? Bác Trịnh lại sẽ làm như thế nào? Mẹ em đã rất thất vọng về em rồi, mà bác Trịnh không chắc sẽ nhốt anh lại, vĩnh viễn không cho em gặp anh.”

“Không đâu, ông ấy thích em, nhiếu nhất chỉ đánh anh một trận, anh không sợ.”

“Nếu bác ấy biết kẻ cầm đầu trong những việc này là em, sẽ không thích em như trước đây nữa. Sức khỏe bác Trịnh gần đây không được tốt, anh đừng làm bác tức giận.”

“Không có liên quan gì đến em, em đừng nghĩ như vậy. Về phía cô Lâm, anh sẽ đi giải thích.”

“Không được, anh không thể nói với họ được.” Hòa Hòa gần như muốn khóc, “Nếu anh tự mình đi nói với họ, vậy em nhất định sẽ bỏ đi, chạy đến nơi anh cũng không tìm được.”

“Em không cần phải làm gì cả, tất cả giao cho anh. Sau này không được tự mình quyết định nữa, có việc gì đều phải thương lượng với anh.”

“Nhưng anh phải đồng ý với em trước anh không được đi nói với mẹ em và bác Trịnh.” Hòa Hòa cũng không thèm quan tâm anh có đồng ý hay không, dúng ngón tay út ngoắc vào ngón tay út của anh lay lay một lát, coi như anh đã đồng ý.

Sáng sớm Hòa Hòa bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc, cô Vương gọi cô xuống ăn sáng.

Cô vốn là người ngủ dậy sau 5 phút cũng không thể hồi phục lại thần chí được, nhưng lúc này trong chốc lát cả cơ thể lạnh toát liền tỉnh táo, nhìn trái nhìn phải, hóa ra nằm trên giường mình, lại sờ sờ cơ thể, mặc quần áo ngủ của mình một cách ngay ngắn. Trái tim cô lại đặt trở về ngực.

Nếu trong thời kỳ cách mạng, Trinh Hài nhất định sẽ rất phù hợp làm công việc bí mật.

Trịnh Hài lại ngồi ở vị trí giữa bàn ăn lật báo, nghe thấy động tĩnh của cô, ngước mắt lên nhìn cô nhảy một chân từ trên lầu đến tận phòng ăn, vẻ mặt đó dường như cảm thấy dáng vẻ của cô rất thú vị. Đợi cô ngồi yên xuống, anh lại chuyển ánh mắt xuống tờ báo, khiến Hòa Hòa có một dạo nghi ngờ, tối qua chỉ là một giấc mộng xuân.

Hình như trước đây cũng nằm mơ một giấc mơ quá chân thật như thế, trong mờ người quen cảnh vật quen, vô cùng chân thật, lúc tỉnh dậy không tránh khỏi nghi ngờ đó rốt cuộc là ai, hay là việc của tối qua.

Cô nhìn mặt Trịnh Hài, muốn tìm ra một chút vẻ mặt khác với bình thường, Trịnh Hài phát hiện bị dòm ngó, liền nhìn về phía cô rất hợp với tâm ý của cô. Mặt Hòa Hòa hơi hồng lên, đưa tay ra kéo lấy cổ áo, dường như sợ bị tuột mất hết. Thật ra sáng sớm nay cô cẩn thận kiểm tra, trên toàn thân cô đều không lưu lại vết tích gì. Thật nghi ngờ, kỳ thực lần sau này đó làm rất kịch liệt mà.

Lần này Trịnh Hài thật sự cười lên, vươn người ra lấy một lọn tóc từ trên người cô xuống.

Động tác này rất bình thường, ngày thường anh cũng hay làm như vậy, nhưng lúc này Hòa Hòa lại gần như nhảy ra khỏi ghế, may mà Trịnh Hài kịp thời giữ vai cô lại, ngăn cản động tác tiếp theo của cô, mới không bị cô Vương nhìn ra. Nhưng con mèo Tiểu Bảo không hiểu tiếng người lại cứ lén lút nhìn hai người họ. Đến lúc Trịnh Hài đến công ty, thấy có mèo Tiểu Bảo gió chiều nào xoay theo chiều ấy vui mừng đi theo ra ngoài, đưa Trịnh Hài đến tận lúc lên xe, rất biết nịnh nọt, không giống mèo chút nào.

Mấy ngày sau, cuộc sống của họ dần dần trở lại bình thường. Trịnh Hài đi làm, thỉnh thoảng buổi tối phải tiếp khách nhưng không uống rượu. Hòa Hòa vẫn vẽ vẽ tranh, khâu khâu vải, hoặc là lên mặng, còn mua một đống sách thỉnh thoảng ôn bài. Theo kế hoạch trước đây, cô vốn dĩ cũng muốn chuẩn bị thi, nhưng Trịnh Hài thần thông quảng đại đã có thể khiến cô nhập học trong cái giai đoạn không bình thường, vậy cô liền vui vẻ lười nhác một chút, dù gì cô vốn cũng không có hứng thú với học hành.

Hai người họ đạt được ý kiến thống nhất trên đa phần các vấn đề. Ví dụ Hòa Hòa đi học, còn về học thật hay là đi chơi, tùy cô. Vấn đề này coi như Trịnh Hài thắng. Còn về lúc nào kết hôn, lúc nào để bố mẹ biết, Hòa Hòa kiên quyết không chịu gật đầu, Trịnh Hài nhiều lần thuyết phục, cảm thấy vô cùng bất lực. Điểm này tạm thời coi như Hòa Hòa thắng.

Hòa Hòa thường nửa đêm mò vào phòng ngủ Trịnh Hài trong trạng thái mộng du.

Điều này giống với trước đây vào mùa hè mà Trịnh Hài tốt nghiệp cấp 3, bởi vì anh sắp phải đi xa, những ngày gặp nhau không nhiều, cho nên anh đi đến đâu Hòa Hòa cũng theo anh, năm đó cô cùng Trịnh Hài leo núi xuống biển chơi bóng đến hộp đêm, làm hết trách nhiệm của người tùy tùng.

Bây giờ lại dường như quay lại lúc đó, ít nhất tâm trạng của cô là như thế.

Đối với sự xuất hiện của cô Trịnh Hài rất ít khi biểu hiện hoan nghênh, nhưng anh cũng không từ chối gì cả, trong kế hoạch đánh úp của cô, mỗi hai lần ít nhất có một lần thành công, khiến cô có chút cảm giác thành công.

Nhưng Hòa Hòa rất tự ti về vấn đề này, bởi vì cô và Trịnh Hài hơi thiếu sự ăn ý, bất kể kỹ thuật của Trịnh Hài tương đối tốt, nhưng mỗi lần vẫn hơi giống phim hài và phim tai họa. Đối với thưởng thức nghệ thuật đặc biệt, Hòa Hòa vẫn coi như là vui vẻ, nhưng Trịnh Hài thì vô cùng khống chế kiềm nén, cô nghi ngờ nếu thêm mấy lần nữa, Trịnh Hài sẽ bị cô làm cho trở nên lãnh cảm. Cho nên đối với việc anh chưa từng chủ động động vào cô, Hòa Hòa cảm thấy vô cùng đồng cảm.

Hai người cứ hành động trong âm thầm như thế gần nửa tháng, cô Vương dường như không phát hiện được gì, hàng ngày tươi cười, vẻ mặt không có bất cứ điều gì bất thường.

Có lẽ là Trịnh Hài và Hòa Hòa giả vờ quá giống. Bên ngoài phòng ngủ, họ sống rất đạo mạo. Lúc ở trong phòng, họ cũng thường yên lặng, mà cách âm của phòng Trịnh Hài quả thật quá tốt.

Thần sắc kỳ lạ chỉ có con mèo Tiểu Bảo, nó thường cọ đủ vào người Hòa Hòa, lại chạy đến bên cạnh Trịnh Hài ngửi ngửi, sau đó lại quay lại ngửi ngửi Hòa Hòa, không biết có phải là ngửi được mùi ngoại tình không. Hòa Hòa càng nghi ngờ trong cơ thể nó giấu một linh hồn của con chó.

Cuối tuần là một ngày ấm và gió hiếm có, bởi vì Hòa Hòa cứ nằm dí ở trong nhà, Trịnh Hài muốn đưa cô ra ngoài cho thoáng. Thành phố này quá nhiều người quen, không muốn gây chuyện thị phi, cho nên họ lái xe đến thành phố ven biển bên cạnh. Thật ra trước đây Trịnh Hài hai người họ cũng thường cùng nhau đi du lịch, nhưng chưa từng nghĩ đến phải tránh người khác, bởi vì lúc đó trong lòng vô tư, đương nhiên sẽ không chột dạ.

Thành phố bên cạnh ấm áp hơn, có mấy cô gái thời trang đã mặc quần áo tràn đầy không khí mùa xuân. Hòa Hòa mặc một chiếc áo khoác rất dày quả thật không hợp lý, đến mức việc đầu tiên đến đó, chính là đi siêu thị mua quần áo.

Trịnh Hài dắt tay cô, giống như người lớn dắt trẻ con, tự chọn từng chiếc giúp cô, hóa trang cô thành rất kỳ quái, khác hoàn toàn với dáng vẻ trước đây.

“Không phải chúng ta chỉ ở một buổi tối sao? Mua nhiều quần áo như vậy làm gì?”

“Sau này cũng dùng đến.” Trịnh Hài cầm một chiếc mũ đáng yêu như là bánh gato hoa quả đặt lên đầu cô, lúc sau lại thay một chiếc khác, “Em thích không, mua cả hai cái nhé?”

Hòa Hòa một lần nữa khẳng định sự suy đoán của mình, thật ra người thích búp bê Babie thật sự là Trịnh Hài, chỉ là trở ngại giới tính không có cách nào thích một cách quang minh chính đại, đành chuyển nhiệm vụ sưu tầm sang cho cô.

Chỉ là bản thân cô quá khác với tiêu chuẩn búp bê Babie. Dương Úy Kỳ mới giống, bất luận là ngoại hình trang điểm hay là cử chỉ. Cho nên cô không chấp nhận kết hôn là đúng đắn, tránh khỏi anh lựa chọn sai lầm, không nhẫn tâm vứt bỏ.

Thật ra Hòa Hòa không thích du lịch lắm, hơn nữa thành phố này từ nhỏ đến lớn đã đến rất nhiều lần. Hai người lái xe cả đường ngắm cảnh, gặp phải nơi thuận mắt liền dừng lại, đi một ngày trời, lại ăn cả một đống đồ ăn vặt, mua một đống đồ chơi.

Buổi tối họ ở một biệt thự ven biển, tường xám cửa sổ trắng mái đỏ, kết cấu tinh xảo, phong cảnh đẹp đẽ. Hòa Hòa rất có hứng thú, dường như nghiên cứu một lượt từng viên gạch từng đồ trang trí. Còn vẽ tranh lên giấy: “Đẹp quá, giống như căn nhà trong cổ tích. Lúc nhỏ em vẽ rất nhiều kiểu nhà này, nhìn ngoài gần như y hệt, anh còn nhớ không? Đợi khi mùa xuân đến, nếu trên tường có hoa khiên ngưu hoặc là dây thường xuân sẽ càng đẹp hơn.”

“Được, anh sẽ nhớ bảo người đến trồng.”

“Nhà của anh? Em cho rằng là của bạn anh.”

“Đương nhiên là của anh. Mấy năm trước đi qua đây, cảm thấy kiểu nhà này rất quen thuộc, nhớ ra trước đây lúc mới học vẽ, em vẽ rất nhiều kiểu nhà này, liền mua về đầu tư. Lúc đó giá cả còn rất rẻ, rất có lợi.”

Trong căn phòng không có người, hai người không cần kiêng dè cô Vương như ở căn nhà cũ bên đó, vô cùng nghịch ngợm. Chủ mưu đương nhiên là Tiêu Hòa Hòa, cô kéo Trịnh Hài cùng chơi trò trốn tìm cũ mèm đó với mình, kết quả đương nhiên là cô làm thế nào cũng không tìm được Trịnh Hài, mà bất kể cô trốn thế nào Trịnh Hài luôn có thể tìm thấy cô.

Lặp đi lặp lại mấy lần, Trịnh Hài mất đi nhẫn nại, kéo cô ra khỏi chỗ trốn cuối cùng, bế cô lên lầu. Thế là phòng ngủ lại gần giống như phòng thí nghiệm động vật, một đối tượng thí nghiệm nào đó theo thông lệ trước khi thí nghiệm chính thức bắt đầu liền hễ chạm vào là nhột, hễ nhột là kêu, bản thân mình cười đến nỗi thu thành một đống, khiến người làm thí nghiệm toát hết mồ hôi.

Rất lâu rất lâu sau, lúc sức khỏe và tinh thần của Tiêu Hòa Hòa đã bị dày vò tương đối, căn phòng cuối cùng lại yên tĩnh.

Gác qua một bên luôn là vở kịch trước của lối thoát, lúc vào vấn đề chính hai người phối hợp cũng coi như ăn ý, hơn nữa dần dần vào trạng thái đúng đắn. Xong việc, mồ hôi hai người chưa hết, nhiệt độ da chưa hạ, Hòa Hòa nằm trên người anh, tai kề vào vị trí tim anh, dùng chức năng đo giây của điện thoại đo nhịp tim anh: “Mới 68 nhịp. Lượng vận động lúc nãy chẳng lẽ rất nhỏ sao?” Hòa Hòa lại bắt đầu đo bản thân mình.

“Tiêu Hòa Hòa, em thật là vô vị.”

“Ồ, còn hơi vô liêm sỉ nữa. Anh thất vọng rồi hả.”

“Cũng ổn, trải nghiệm mới.”

Cô tiếp tục nằm trên người anh, mặt vùi vào ngực anh, ngón tay vẽ hình thù kỳ quái trên người anh, buồn phiền nói: “Anh cảm thấy bác Trịnh thích mẹ em không?”

“……..Chắc là rất ngưỡng mộ.”

“Mẹ em cũng thế. Nhưng nhiều năm nay…..thật sự từ góc độ của em thấy, dường như không có trở ngại gì, nhưng hai người họ giả vở quân tử còn hơn cả quân tử, nếu không có người thứ 3 ở đó, họ vốn dĩ không đơn độc nói chuyện với nhau một câu.” Hòa Hòa yên lặng trở lại.

“Tiếp tục.” Trịnh Hài nói.

“Người nhà anh sẽ không thích em gả cho anh đâu.”

“Tư duy của em thật là nhảy cóc. Là anh lấy em đâu phải là họ, hơn nữa làm sao em biết họ không đồng ý.”

“Bởi vì ngay cả em cũng thấy không hợp. Em vừa ngu vừa ngốc, không có khí chất không có gia thế, anh thích em cái gì chứ? Anh đâu cần em làm cho anh cái gì chứ? Ngay cả cái đó…….làm chuyện đó, em cũng làm rất kém cỏi, khiến anh gần như phát điên.”

Trịnh Hài đưa ra một vẻ mặt không biết phải làm sao ” Em lại thế rồi”, thở dài một tiếng: “Tiêu Hòa Hòa, thật không chịu nổi em. Lúc em đi học sao chưa từng có tinh thần nghiên cứu thế này chứ?”

Hòa Hòa há miệng cắn vào cổ anh. Trịnh Hài hơi run lên, xoa xoa lưng cô an ủi cô: “Được được, em không ngu cũng không ngốc, chỉ là không biết dùng đúng chỗ. Hơn nữa em kém cói một chút thì không gian tiến bộ mới đủ lớn, nếu kỹ thuật của em vừa cao siêu vừa thuần thục, anh sẽ càng phát điên hơn.”

Hòa Hòa yên lặng lại, rất lâu sau mới phát hiện, là cách đặt câu hỏi của cô không đúng, hay là Trịnh Hài trả lời quá khéo, bởi vì ngoài câu hỏi không rõ ràng đó, những câu hỏi khác anh dường như vốn dĩ không trả lời chính xác.

Ngày hôm sau thời tiết vẫn rất đẹp, Hòa Hòa đeo găng tay mỏng xây nhà trên cát, đắp một tòa rồi lại một tòa, đáy cát ướt hơi cứng, Trịnh Hài mua một bộ xẻng đồ chơi của trẻ con giúp cô đào. Lúc Hòa Hòa chuyên tâm đào cát, Trịnh Hài lại lấy viên sỏi lớn vứt xuống biển. Nơi xa cả một màu trời màu biển, gần gần nước sóng trong veo chút ánh sáng vàng kim. Hai người dường như quay lại khoảng thời gian thơ ấu.

Thời tiết đẹp như vậy, bờ biển lại không có người, một tiếng đồng hồ trôi qua, chỉ có hai người họ chơi đùa vui vẻ ở đây.

Bỗng nhiên một trận gió nhỏ thổi đến, Hòa Hòa nói: “Chúng ta về thôi. Hơn nữa không có một ai, thật là kỳ lạ.”

“Chơi một lúc nữa, hơn nữa lại không lạnh.”

“Cổ họng và khí quản của anh…….vẫn ổn chứ.” Hòa Hòa lấy ra khẩu trang khử độc từ trong túi, ép anh đeo lên, khẩu trang đó được Hòa Hòa thêu hình một con mèo, trông rất buồn cười. Trịnh Hài kiên quyết muốn bỏ xuống.

“Đừng bỏ xuống, gió biển rất độc.” Hòa Hòa nhìn con mèo trên khẩu trang của Trịnh Hài, càng nhìn càng buồn cười, lúc nhón chân lên hôn lên con mèo, bị Trịnh Hài ôm lấy giống như ôm đứa trẻ.

Bỗng nhiên có ánh đèn lóe lên, Hòa Hòa theo bản năng thu mình vào lòng Trịnh Hài, thò người ra nhìn, trên bãi biễn không biết từ lúc nào xuất hiện người thứ 3, vác một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp rất nặng, ở một nơi cách mười mấy mét, chụp một bức ảnh về phía họ.

Người đó đeo kính gọng đen, mặc quần áo rất dày, hơn nữa cũng đeo khẩu trang, dáng vẻ kỳ quái, còn đem theo giá ba chân, trông rất chuyên nghiệp. Cô không phát hiện ra người đó không kỳ lạ, nhưng Trịnh Hài xưa nay nhạy bén cũng không phát hiện ra.

Người đó thấy hai người họ quan sát anh ta, cảm thất rất ngại: “Xin lỗi xin lỗi, tôi là XX của hiệp hội nhiếp ảnh, nhìn từ xa hai người thật sự quá hài hòa, không kìm được chụp một kiểu.” Anh ta chỉnh ra bức ảnh đó cho họ xem, “Gần đây tôi muốn mở một triển lãm cá nhân, liệu có thể dùng bức ảnh này không?”

“Không cần, xin lỗi.” Hòa Hòa cướp lời nói trước.

“Ồ, xin lỗi xin lỗi. Cần tôi xóa đi không?”

“Bỏ đi, tạm biệt.” Trịnh Hài nói, kéo tay Hòa Hòa rời đi.

Người đó hét ở phía sau: “Này, anh gì ơi, để lại địa chỉ cho tôi, sau khi rửa ảnh xong có gửi cho hai người không?”

“Không cần, cảm ơn nhiều.”

Sau khi người đó xuất hiện, Hòa Hòa mất hứng chơi: “Có người ở đó, vướng chân vướng tay. Chúng ta đi về.”

“Lúc nãy em còn chê không có người.”

“Người đó kỳ lạ quá, trông không giống người tốt.” Hòa Hòa quay đầu nhìn một cái, thấy người đó đã xếp xong giá ba chân, nghiêm chỉnh chụp cảnh biển.

“Có anh ở đây.”

“Chúng ta tiếp tục chơi trò chơi mèo vờn chuột đi. Em chạy đến chỗ lều che nắng kia anh mới được đuổi, điểm cuối cùng là bến xe phía trước.” Hòa Hòa muốn cách xa người đàn ông kia một chút.

“Dựa vào tốc độ đó của em, em có chạy thêm 50m nữa anh cũng đuổi kịp.”

“Thật sao? Vậy thử xem.” Hòa Hòa nói xong liền co chân chạy.

“Lần này đánh cược cái gì?”

“Có kết quả rồi hãy nói.” Hòa Hòa thở dốc quay đầu lại.

Trịnh Hài muốn đuổi kịp cô quả thật không mất chút sức lực nào, nhưng anh cố ý trêu cô, đi theo sau cô 1m không nhanh không chậm, Hòa Hòa nhanh anh cũng nhanh, Hòa Hòa chậm anh cũng chậm, hại cô đành cứ chạy mãi. Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông kia chỉ còn lại một chấm đen, dừng lại trên bãi cát, thế là bị Trịnh Hài tóm lấy. Ở trong lòng anh cô vừa làm nũng vừa nghịch ngợm, trèo lên lưng anh, ôm lấy cổ anh, để cho anh cõng nốt quãng đường còn lại.

Sau khi quay về, Trịnh Hài bắt đầu trở nên bận rộn, buổi tối thường làm tăng ca. Hòa Hòa nói: “Không cần vội như thế chứ, mới khỏi chưa được mấy ngày.”

“Làm xong tất cả mọi việc trong tay, anh muốn nghỉ dài ngày.”

Tiêu Hòa Hòa lại rất nhàn rỗi, từ lúc từ biệt cuộc sống làm công ăn lương, cô liền vô cùng lười nhác, hơn nữa càng ngày càng quen. Hàng ngày cô đọc tiểu thuyết 2 tiếng, vẽ tranh 2 tiếng, thời tiết đẹp thì ra ngoài xem triển lãm tranh, có lúc ở trong phòng tranh cả nửa ngày.

Đối với việc của cô mẹ cũng chẳng hỏi gì mấy, lúc cô nói muốn tiếp tục học không hề phản đối, lúc thay đổi quyết định bà cũng tán thành, bây giờ lại muốn học, bà vẫn không có ý kiến, chỉ hỏi cô thiếu bao nhiêu tiền, có cần giúp đỡ không. So ra thì Trịnh Hài giống phụ huynh của cô hơn.

Căn nhà cũ này của nhà họ Trịnh lại vô cùng yên tĩnh, về cơ bản không có người đến, cho nên cũng chẳng có mấy người biết cô ở đây. Mà những hàng xóm cũ ở đây từ nhỏ đã quen biết cô, chỉ coi cô là em gái ruột của Trịnh Hài.

Hôm đó Hòa Hòa lại ra ngoài, buổi chiểu lúc về nhà thấy ở cửa đỗ ba chiếc xe màu đen có biển số ở tỉnh, trên xe còn có người. Cô vừa nhìn dãy số đó trong lòng liền rất rối loạn.

Cô đang đi đi lại lại ở ngoài cửa, cửa lại được mở ra, một khuôn mặt đàn ông trung tuổi hơi quen xuất hiện trước mặt cô, hòa nhã nói với cô: “Tiểu thư Hòa Hòa, bên ngoài lạnh, vào đi.”

Cô chần chà chần chừ đi vào cửa, đứng trong phòng khách, cúi đầu gọi một tiếng “Bác Trịnh” liền chỉ nhìn ngón tay của mình.

“Ngồi xuống đi, gần đây Tiểu Hài may mà có cháu chăm sóc.” Khẩu khí của cha Trịnh Hài vẫn ân cần ôn hòa như trước đây.

Hòa Hòa vẫn đứng ở đó, thư ký Lâm người gọi cô vào đó đã đẩy vai cô ngồi xuống, nhẫn nại giải thích: “Bí thư Trịnh đến khảo sát, thuận tiện đến xem xem sức khỏe Tiểu Hài hồi phục thế nào rồi.”

“Tôi là đưa mấy người đến thăm căn phòng trước đây tôi sống, ai bảo tôi đến thăm nó chứ?” Thư ký Lâm cẩn thận cười cùng.

“Hòa Hòa cháu béo hơn một chút so với lúc tết gặp cháu, con gái béo một chút mới đẹp, đừng giảm cân.”

“Vâng.” Hòa Hòa ngoan ngoãn trả lời. Cô xưa nay kính sợ vị bề trên này, lúc này vì trong lòng có ma, càng sợ hãi hơn.

Cha Trịnh Hài giới thiệu một người khác trong phòng: “Đây là Hòa Hòa, con gái nuôi của tôi. Lúc còn sống Sảng Nhu hy vọng nhất là có một cô con gái ngoan, Hòa Hòa ở căn nhà này với bà ấy rất nhiều năm, cũng coi như là bù đắp cho bà một nguyện vọng.”

Người có vẻ mặt nghiêm túc còn lại ở trong phòng bỗng nhiên hiểu ra: “Ồ, tôi cũng có nghe nói, có phải là cô con gái ngoan ngoãn của giáo sư Lâm không?”

Da đầu Hòa Hòa tê đi, không biết họ đang nói thật hay là nói mát.

“Chúng ta vốn định mấy giờ đi?”

“4 rưỡi. Nếu anh muốn ở lại nhà một đêm thì…..”

“Không cần, quá phiền phúc. Ở khách sạn cùng với mấy người đó cũng lãng phí. Trịnh Hài vẫn không nghe điện thoại hả? Gọi cho lái xe của nó, bảo nó quay về, lập tức, ngay bây giờ!”

“Vâng.” Thư ký Lâm nhận lệnh đi làm.

Hòa Hòa như ngồi trên đống lửa, thái độ của ông Trịnh càng ôn hòa cô càng cảm thấy hốt hoảng.

Cô mượn cớ đi thay quần áo gọi điện cho Trịnh Hài, tạ ơn trời đất, một lần liền gọi được.

Cô sợ hãi giống như là đi ăn trộm, Trịnh Hài bên đó lại có dáng vẻ chẳng sao cả, nói trong 15 phút nữa sẽ về đến nhà.

Hòa Hòa xuống lầu lại ngồi một lúc, ánh mắt thường nhìn về phía đồng hồ treo tường.

Ông Trịnh thấy cô lo lắng, cố ý tìm chủ đề các việc thường ngày để nói chuyện với cô. Nhưng đề tài ông cho rằng nhẹ nhàng, trong mắt Hòa Hòa rõ ràng lại giống như là kiểm tra nhập học. Ông dùng khẩu khí vô cùng thoải mái, vẻ mặt vô cùng hiền từ, trưng cầu ý kiến của Hòa Hòa về vấn đề việc làm hiện nay, cải cách y tế và vật giá, Hòa Hòa mười ngón tay ít chạm đến cuộc sống bên ngoài qua loa cố gắng dùng mấy từ thích đáng mà bạn bè trên mạng lải nhải mấy ngày trước báo cáo với ông một lát, trong lòng vô cùng hối hận lúc bình thường sao không xem tin tức thời sự, đến nỗi không tìm được ngôn ngữ đúng để miêu tả.

Lúc cô đang lo lắng câu hỏi kiểm tra tiếp theo, tạ trời tạ đất, Trịnh Hài đã quay về. Hòa Hòa thở phào nhẹ nhõm đồng thời bắt đầu lo lắng cái mới.

Trịnh Hài chỉ mặc vét, không mặc áo khoác liền đi vào, cung cung kính kính đứng ở cửa: “Cha.” Lại quay mặt đến một người khác, khẩu khí thoải mái hơn chút: “Chào chú, chú Lý. Hay người mặc thường phục vi hành dân gian à?”

Người đàn ông nghiêm túc được gọi là chú Lý cười lên: “Vừa mới khỏi, sao mặc ít như vậy? Cha cháu để có thời gian đến thăm cháu, ngay cả ăn trưa cũng dùng để đi đường, ai ngờ cháu sớm đã tinh thần thoải mái đi làm rồi. Sức khỏe đã tốt hơn rồi phải không?”

Cha Trịnh Hài sầm mặt nói: “Nó ngoài đầu óc có bệnh, những chỗ khác đều không vấn đề.”

Trịnh Hài cúi đầu không nói, thư ký Lâm cũng không dám nói gì, chỉ có người đàn ông trung niên họ Lý cười an ủi: “Mấy hậu bối các cháu chẳng hiểu tấm lòng của người già gì cả, ngay cả điện thoại cũng không gọi, rất nhớ cháu đó, muốn biết tình hình của cháu lại phải đi hỏi người khác, có thể không tức giận sao?” Ông nói con gái nhà ông cũng thích vẽ vời muốn hỏi Hòa Hòa mấy vấn đề liền kéo Hòa Hòa đi, để lại hai cha con Trịnh Hài.

Trịnh Hài đi theo sau lưng cha, vào tận phòng đọc sách.

Sau khi anh đi vào phòng liền đứng ở cửa, không đi lên phía trước thêm một bước. Mà ông Trịnh lại ngồi xuống cái ghế duy nhất ở trong phòng đọc sách, cầm lấy một quyển sách rất dày nhìn mục lục một cái, đó là một cuốn sách kinh tế mà Trịnh Hài xem mấy ngày trước. Sắc mặt ông tối sầm lại: “Đóng cửa lại!”

Trịnh Hài nghe lời đóng cửa lại, bình tĩnh mà khách khí hỏi: “Cha muốn uống trà không?”

Ông Trịnh cầm cuốn sách đó trong tay, dùng sức đập mạnh xuống bàn: “Anh được lắm! Cũng đủ to gan! Anh cảm thấy việc lần trước làm vẫn chưa đủ mất mặt sao, vẫn còn chưa khiến tôi tức chết, cho nên anh tiếp tục nỗ lực hả!”

Trịnh Hài cúi đầu không nói.

“Nói đi! Sao vậy, anh dám làm không dám nói?”

“Không phải là con cố tình.” Trịnh Hài thái độ thành khẩn nói.

“Chết tiệt!” Ông Trịnh phẫn nộ, ngay cả từ không nho nhã đã nhiều năm không dùng cũng lôi ra, “Anh không cố tình, liền phá hỏng chuyện đến mức này. Nếu anh cố tình, còn có thể làm đến mức nào nữa?”

Trịnh hài không biện bạch.

Ông Trịnh sau khi mắng một câu tục, đỡ tức giận hơn: “Lý do hủy hôn chính là điều này sao?”

“Không liên quan gì đến cô ấy.”

“Nói kế hoạch tương lai của anh đi.”

“Con muốn nghe ý kiến của cha trước.” Chẳng may cha anh tức lên đến tận đầu, anh nói gì cũng bị phản bác lại, vậy thì anh đã cưỡi lên mình hổ không xuống được rồi, không bằng thái độ mềm mỏng một chút.

Ông Trịnh lại cầm quyển sách dày đập thật mạnh lên bàn, giận dữ nói: “Anh còn có chỗ dựa nên không sợ hả? Đều nói anh là đứa ít khiến người khác lo lắng hơn những đứa trẻ khác, tôi thấy mấy đứa nó làm 10 việc ngu ngốc cũng không bằng anh làm một việc! Còn hễ làm liền làm gấp đôi!”

“Xin lỗi, cha.”

“Cho anh thời gian 1 tuần, giải quyết xong hết tất cả mọi việc! Anh đã có lỗi với con gái nhà họ Dương, anh dám có lỗi tiếp với Hòa Hòa, tôi đánh gẫy chân anh!”

“Con biết. Con muốn đưa Hòa Hòa đi học, một năm sau, đợi mọi người gần quên hết, con sẽ lấy cô ấy.”

“Không đến 1 tháng anh đã chơi đùa đến mức này, anh còn muốn đợi 1 năm sau? Bây giờ lấy, lập tức! Tránh đêm dài lắm mộng!”

“Đương nhiên. Nhưng tâm trạng của bác Dương bên đó, còn cả thể diện của nhà chúng có có cần để ý đến không? Còn cả cha……”

“Đó là vấn đề của anh, anh tự mình giải quyết! Tôi chỉ cần kết quả!”

“Vâng.” Trịnh Hài ngoan ngoan nghe theo.

“Anh còn biết đến thể diện? Tôi cho rằng anh vứt cái nhân nghĩa liêm sỉ vào rãnh nước rồi! Hòa Hòa là em gái anh, anh muốn đối đãi với con bé như những người phụ nữ khác sao? Anh cho rằng nó không có cha đẻ, sẽ không có người làm chủ cho nó sao?”

“Con sẽ xử lý ổn thỏa.”

“Nếu anh xử lý không tốt, anh sẽ biết tay!”

“Nhưng phía Hòa Hòa, cô ấy có chút ý kiến của riêng mình.” Trịnh Hài nói nhỏ.

Ông Trịnh dò xét Trịnh Hài từ trên xuống dưới một lát: “Được tôi đã hiểu rồi. Hóa ra anh dùng chiêu này với tôi. Bản thân anh thuyết phục không nổi Hòa Hòa, cho nên chuyển hướng ngược lại, mượn tay tôi dễ làm việc? Tôi nói sao lại kỳ lạ như thế, người cẩn thận như anh, nếu có việc không muốn cho tôi biết, nhất định có thể giấu thật kỹ.”

Trịnh Hài nín thở.

“Còn cả việc làm phẫu thuật, năm mới làm ầm ĩ lên, tôi cho rằng nghiêm trọng lắm, hóa ra là anh cố ý, dùng khổ nhục kế, giả vờ đáng thương, rắp tâm muốn được thương hại. Anh cho rằng anh tự nguyện nhận hai đao, tôi sẽ không trách tội sao? Dám dở trò này với tôi!”

Trịnh Hài tiếp tục nín thở.

“Coi như anh may mắn. Tiểu Dương một cô gái tốt như vậy, anh theo đuổi dễ dàng, bỏ cũng thoải mái, con bé còn hết mực nói giúp cho anh. Lại thêm Hòa Hòa con bé ngốc đó, bị anh lừa. Anh cho rằng anh rất thông minh sao? Tôi thấy là đầu anh có sâu bọ, toàn làm việc không suy nghĩ kỹ!”

Trịnh Hài yên lặng đứng ở một bên đợi cha nguôi giận. Nhưng ông Trịnh nhìn thấy con trai dáng vẻ sợ sệt ngoan ngoãn kỳ thực lại là rất ung dung, càng tức giận hơn, đưa tay lên ném cuốn sách trong tay về phía anh: “Còn chưa biến đi!”

Cuốn sách đó vừa dày vừa cứng, ông lo lắng sức khỏe con trai chưa hồi phục hẳn, vốn dĩ ném về phía bên cạnh, nhưng Trịnh Hài lại tránh ra một chút, quyển sách đó rơi đúng vào cẳng chân anh, anh hơi chau mày, nhưng không kêu một tiếng, cúi người hành lễ với cha, mở cửa rời đi.

Làm sao ông Trịnh không biết, với thân thủ nhanh nhẹn của Trịnh Hài, làm sao có thể không phán đoán được phương hướng ông ném sách chứ? Lại dùng cái khổ nhục kế vớ vẩn đó, là muốn làm cho ông nguôi giận, càng muốn làm cho ông không nói nữa. Từ nhỏ ông dạy dỗ Trịnh Hài tuy không nhiều nhưng nghiêm khác, những việc trong nguyên tắc không cho phép anh vượt quá khuôn phép nửa phân, chỉ là không ngờ rằng anh lại dùng mấy cái thủ đoạn đó thành thạo đến vậy.

Nhưng bị ông ném mạnh như thế, người làm cha cũng không nhẫn tâm. Lúc Trịnh Hài mở cửa đi ra, khẩu khí ôn hòa nói: “Bảo Hòa Hòa vào, để cha nói với con bé.”

Hòa Hòa vừa nghe thấy ông Trịnh gọi cô liền biết có chuyện không hay rồi, cô gần như là run rẩy đi vào phòng đọc sách. Nhưng ông Trịnh lại ân cần ôn hòa với cô một cái kỳ lạ: “Hòa Hòa, cháu chịu tủi thân rồi.”

Hòa Hòa không hiểu gì.

“Cái tên tiểu tử thối Trịnh Hài…….cháu yên tâm, bác sẽ làm chủ cho cháu, sẽ không để cháu tiếp tục chịu tủi thân nữa.”

“Bác Trịnh, không phải đâu….”

“Bác quay về sẽ đến chỗ mẹ cháu xin hỏi cưới. Có thể hơi đường đột một chút, đơn giản một chút. Đợi qua một thời gian, sẽ bù cho cháu một nghi lễ long trọng.”

“Cháu…..”

“Đừng lo lắng, bác nhất định sẽ thuyết phục mẹ cháu. Cháu yên tâm đợi là được.”

Cho đến tận lúc đoàn người của bác Trịnh đi rất lâu, Hòa Hòa cũng vẫn chưa hồi tỉnh lại.

“Sao lại như thế chứ?” Hòa Hòa vẫn còn choáng váng đầu óc.

“Có người gửi cho cha mấy bức ảnh, chắc là tuần trước lúc chúng ta chơi đùa ngoài biển.”

“À……..cái người kỳ lạ đó! Em đã nói mà người đó trông không bình thường, sao anh không phát hiện ra chứ? Anh ta vốn định làm cái gì? Tống tiền sao? Không có giá trị mà.”

“Chắc là nhàn rỗi.”

“Thật đáng ghét.”

“Đúng thế, đúng là một người đáng ghét.”

Sau này Hòa Hòa phát hiện một vết thâm đen ở trên chân anh, đã sưng rất to, vô cùng đau lòng: “Sao lại thế này? Thật là quá không cẩn thận.”

Cô chỉ lo nặn và chườm nóng giúp anh, cho đến rất lâu sau đó mới nghĩ ra, bản thân mình hình như đã bị bán đi rồi, hơn nữa kháng nghị vô hiệu.

Lời kết

Hôn sự của Trịnh Hài và Hòa Hòa làm rất nhanh chóng và đơn giản, chỉ mời bạn bè và người thân quan trọng nhất, nhưng Hòa Hòa vẫn cảm thấy hình thức quá long trọng, thật ra cô hy vọng nhất là cô và Trịnh Hài lén lút đăng ký là được, chỉ là cô không có quyền phát ngôn trong vấn đề này. Cô lo lắng nhất là về phía mẹ lại không nói gì, đối với Trịnh Hài cũng vẫn ôn hòa khách khí như trước.

Bất ngờ nhất là trước hôn lễ nhận được một túi lớn của Dương Úy Kỳ, bên trong có một chiếc váy cưới thủ công vô cùng tinh xảo, chính là bức hình mà Hòa Hòa tự tay thiết kế. Trên tờ giấy Dương Úy Kỳ viết, bộ váy này là dựa vào số đo của Hòa Hòa mà làm, coi như là quà đáp trả Hòa Hòa tặng cô chuỗi dây, nhưng Hòa Hòa vẫn nợ cô một bộ ảnh thiết kế.

Trong lòng Hòa Hòa thoải mái hơn rất nhiều, cô từng hỏi Trịnh Hài, cô gái tốt như vậy, lại từ bỏ như thế, có cảm thấy hối tiếc không.

Trịnh Hài nói nửa giả nửa thật, bởi vì quá tốt, cho nên đáng được một người đối đãi với cô ấy thật lòng hơn. Ít nhất bản thân anh, kết hợp với Tiêu Hòa Hòa là đủ rồi. Do đó buổi tối, anh bị Tiêu Hòa Hòa đang phẫn nộ ngược đãi.

Cái cần lo vẫn phải lo, cho nên Hòa Hòa theo kế hoạch của Trịnh Hài đi học, nhưng nơi cô đi rất gần, là một trường cao đẳng ở thành phố bên cạnh, khí hậu tương tự, văn hóa tương tự, khoảng cách cũng gần, mỗi tuần hoặc là Hòa Hòa quay về, hoặc là Trịnh Hài đến đó thăm cô.

Thật ra Trịnh Hài cũng thường vào nửa đêm không phải là cuối tuần, đem theo một chút men say bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Lái xe Tiểu Vương nhẫn nại giải thích nói, Trịnh Hài uống hơi nhiều, vô cùng nhớ cô, do đó ngồi ba tiếng trên xe đến thăm cô.

Lúc đầu Hòa Hòa ở trường. Mùa xuân, căn nhà nhỏ như trong cổ tích đó quả nhiên leo đầy màu xanh, lại rất gần trường, cho nên Hòa Hòa chuyển về đó ở. Trịnh Hài mời một người phụ nữ trung tuổi đến chăm sóc cô, ở cùng Hòa Hòa còn có con mèo Tiểu Bảo càng ngày càng béo càng ngày càng lười và hành vi càng ngày càng giống một con chó. Mỗi lần khi Trịnh Hài đến, nó vừa vẫy đuôi vừa lăn qua lăn lại, hoàn toàn quên mất ai cho nó ăn, tắm cho nó, may quần áo đẹp, làm đồ chơi thú vị, càng quên mất bản thân mình là một con mèo.

Lúc Vi Chi Huyền đến văn phòng Trịnh Hài lấy tài liệu, Trịnh Hài đang xem mấy bức ảnh, cân nhắc có nên bỏ vào máy hủy giấy không.

Vi Chi Huyền nói: “Nếu anh không cần, thì tặng tôi đi. Bức ảnh này chụp đẹp quá. Người bạn học đó của tôi vì không thể dùng mấy tấm đó tham gia triển lãm mà vô cùng đau lòng. Cậu ấy nói đây là tổ tác phẩm cậu ấy hài lòng nhất trong mấy năm gần đây.”

Trong bức ảnh Trịnh Hài và Hòa Hòa đang lăn qua lăn lại trên mặt cát. Trịnh Hài nhìn cười cười, lại cất mấy bức ảnh đó vào ngăn bàn: “Quả thật kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, chỉ là khả năng ứng biến quá kém. Lúc đó rất muốn mời anh ta chụp ảnh kết hôn, lại lo lắng bị Hòa Hòa nhận ra sẽ phát điên.”

“Người đó là dân chuyên nghiệp, lại không phải là xuất thân paparazi hay là phóng viên chuyên tìm hiểu chuyện đời tư. Cậu ấy nghi ngờ tôi muốn làm việc xấu, suy nghĩ hai ngày mới đồng ý. Hơn nữa chụp đẹp là quan trọng nhất, đối diện với cảnh tượng đẹp như vậy, lòng dạ cứng hơn nữa cũng sẽ mềm đi, làm sao nhẫn tâm tách rời hai người trong cảnh chứ.”

“Nghe ra hình như cũng có lý. Tóm lại cảm ơn cô. Còn cả lần này mật thám ở chỗ ba tôi bị cô lợi dụng nữa, nhớ tìm cách nào đó cảm ơn anh ta một chút. Tuần này tôi đến chỗ Hòa Hòa trước một hôm, có việc gấp gọi vào điện thoại kia của tôi.”

Hòa Hòa vừa tìm tài liệu vừa chat với Đinh Đinh và Nhắm Nhiếm ở thư viện điện tử.

Hòa Hòa: “Cuối tuần này các cậu đến thăm tớ hả? Cây cột buồm tớ trồng đã nở hoa rồi.”

Đinh Đinh: “Hôm khác đi, cuối tuần là ngày đoàn tụ của cậu, chúng tớ không làm cột đèn điện.”

Nhắm Nhiếm: “Tối qua tớ tham gia một bữa tiêc, nghe trộm được tin đồn có liên quan đến anh Trịnh Hài, cười chết mất.”

Hòa Hòa: “……”

Nhắm Nhiếm: “Bây giờ anh ấy rất ít khi tham gia tiệc kiểu ấy, cuối tuần luôn không thấy đâu. Có người nghi ngờ cơ thể anh ấy có bệnh, cuối tuần đều ra ngoài chữa bệnh, nghi ngờ hôn sự của anh ấy vì thế mà hủy bỏ. Huống hồ bây giờ anh ấy không có bất cứ bạn gái nào.”

Đinh Đinh: “Cũng có lời đồn nói anh ấy là cái đó…..cái đó ấy, nhưng mọi người không phán đoán được anh ấy rốt cuộc là công hay là thụ.”

Hòa Hòa: “……..”

Đối diện với Hòa Hòa, là một nam sinh khoa mỹ thuật tuấn tú lại nho nhã thường ngẩng đầu lên lén lút quan sát Hòa Hòa. Dùng chuột vẽ hình cô trên màn hình.

Thanh tú biết bao, cô gái đáng yêu lại thanh nhã, ngũ quan tinh tế, làn da trắng nõn, giọng nói ôn hòa, nụ cười dịu dàng ngọt ngào, trang điểm thanh thoát lại mộc mạc, khuôn mặt to bằng bàn tay có sự trong sáng của thiếu nữ và sự thùy mị của người phụ nữ trưởng thành. Cả cơ thể giống như là cơn gió xuân khiến người ta say đắm, như bông hoa mùa xuân tỏa hương mê người, hơn nữa còn hơi thần bí.

Tại sao có một số người nói cô ấy được một ông già bao chứ? Vì cô ấy đi xe mui trần đi học, sống tại một ngôi biệt thự nhỏ ven biển xinh đẹp, còn có một nữ quản gia là huấn luyện viên võ thuật giải ngũ cùng với một con mèo ngạo mạn loại quý hiếm?

Nhưng xung quanh cô vốn không nhìn ra một chút bóng dáng của cô gái hám tiền, hoặc là người ta vốn dĩ chính là con gái nhà giàu cũng nên.

Được thôi anh thừa nhận, mấy tin tức trên là anh đi theo cô mấy ngày mới thu thập được, hơn nữa vì thế mà suýt nữa bị bà quản gia ghê gớm đánh cho, lại suýt nữa bị con mèo quái lạ cào rách mặt.

Không được, nếu công chúa của anh thật sự là bị nhốt trong tòa thành, vậy anh nhất định sẽ làm hiệp sỹ dũng cảm, cứu cô ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

Chỉ là, trông cô dường như không có một chút dáng vẻ gặp khó khăn, hàng ngày đều hoạt bát, tươi tắn lại vui vẻ.

Khiến anh chán nản nhất là, hai người cùng học với nhau 24 môn, anh cũng chủ động làm quen với cô 12 lần, nhưng bây giờ mỗi lần cô thấy anh, nụ cười giành cho anh cũng chẳng khác gì người khác, hơn nữa không hề nhớ được tên anh.

Hòa Hòa không hề phát hiện ra thu dọn đồ đạc rời đi, chàng trai trong sáng ấy mất đi người mẫu, cũng xoa xoa đầu, ủ rũ chuẩn bị về kí túc xá.

Anh nhìn theo cái bóng hoạt bát yểu điệu trước mặt cho đến tận lúc ra khỏi thư viện, dần dần cách xa anh. Nhưng ông trời hình như chê anh vẫn chưa đủ ngã lòng vậy, liền khiến khi anh quay người lại, thấy nữ thần anh yêu thầm bỗng nhiên bay như con chim nhỏ lao vào vòng tay một người con trai.

Thói hư tật xấu nhân loại của anh nói cho anh biết, anh đố kỵ một cách hoành tráng. Cho dù yêu thầm cô gái này, hy vọng cô sống hạnh phúc, nhưng lúc này anh thà rằng người đàn ông ấy là một chú hói đầu trung niên lùn một mẩu, xấu xí không chịu nổi, khí chất bỉ ổi.

Nhưng cho dù ở khoảng cách xa như vậy, anh cũng có thể rõ ràng nhìn thấy người đó trẻ trung tuấn tú, tràn đầy phong độ, khí chất tao nhã, cây ngọc đón gió.

Trái tim anh vỡ thành hàng ngàn ngôi sao trên trời.

“Sao hôm nay lại đến?”

“Ngày mai đúng lúc có chút việc phải làm. Tối nay em bận sao?”

“Không có việc gì, chỉ là muốn về nhà xem truyền hình trực tiếp lễ trao giải. Sao không báo trước cho em? Lần đầu tiên anh đến trường tìm em đó.”

“Tập kích bất ngờ, xem em có làm việc xấu không.”

“Hứ.” Bàn tay Hòa Hòa ôm lấy eo anh véo anh thật mạnh một cái.

Lúc này rừng cây nhỏ trong vườn trường chẳng có mấy người, Hòa Hòa vùi đầu vào vòng tay anh ôm lấy eo anh vừa nghịch ngợm vừa đi.

“Hòa Hòa”

“Ồ?”

“Anh chàng sau lưng là ai? Em nợ người ta tiền? Vẻ mặt nhìn em như sắp khóc ấy.”

Hòa Hòa nhanh chóng liếc nhìn qua kẽ cánh tay anh: “Một bạn học nam, hình như rất có hứng thú với chuyện của em, theo dõi em. Nghe nói mấy ngày trước cậu ta còn đánh nhau vì em.”

“Trở nên được hoan nghênh như vậy sao? Anh sắp xếp một người chuyên đưa đón em nhé.”

“Vẫn ổn mà, bây giờ đồn thổi em là một cô tình nhân nhỏ được một ông già giàu có bao, hơn nữa ông già đó rất có thế lực, cho nên họ rất khách khí vơi em. Nhưng em nghi ngờ từ tuần sau họ sẽ nói em giấu ông chủ lén lút nuôi công tử bột.”

“Nếu không quen, thì đổi một nơi khác. Cuối năm anh sẽ đón em về nhà.”

“Để em học nốt đi, sau này có thể lấy bằng đi lừa người khác, giả vờ tri thức.”

Trong lòng Hòa Hòa đang nghĩ, ai thèm quay về chứ, bị quản đi quản lại, không có quyền tự chủ và quyền phát ngôn, lại phải đối mặt với rất nhiều người và việc không thích. Ở đây tốt biết bao, tự tại lại thong dong.

Bởi vì ở bên nhau ít xa nhau nhiều, cho nên Trịnh Hài vô cùng yêu chiều cô, mà đám người nhà đó của Trịnh Hài cảm thấy oan ức cho Hòa Hòa, cũng vô cùng bảo vệ cô, hỏi han ân cần. Thật ra một tuần ít nhất cô có thể gặp Trịnh Hài hai ngày, rất lâu trước đây cũng là tần suất này. Ngoài việc anh gần gũi hơn chút, những thứ khác không thay đổi gì mấy.

Trịnh Hài nghĩ lại là một phương án khác. Một năm cũng được hai năm cũng được, anh hà tất không rộng rãi chút, đến lúc đó khiến Hòa Hòa mang thai, cô không muốn về nhà cũng phải về.

Hai người mỗi người trù tính chuyện xấu riêng, đi qua một cây cầu đá cẩm thạch, ở giữa cầu, một đôi yêu nhau đang cãi nhau, rất lớn tiếng.

Cô gái nói: “Tôi đã không yêu anh nữa rồi! Anh buông tha cho tôi đi!”

Chàng trai nói: “Anh yêu em chẳng lẽ có tội sao? Xin em cho anh một cơ hội nữa!”

Cô gái nói: “Xin anh đừng ép tôi!”

Chàng trai nói: “Là em đang ép anh, ép anh nhảy xuống từ đây!”

Hòa Hòa nghe thấy buồn nôn, thò người ra nhìn nhìn trên cầu: “Từ đây nhảy xuống có thể ngã chết người sao?”

“Không thể, ngay cả chân cũng không ngã gẫy được. Hai người này là ở đoàn kịch à, diễn tập tiết mục?”

“Ừ, có thể. Đợt trước hai người họ ngày ngày luyện tập ôm nhau trên cầu này, luyện tập mấy tuần liền.” Hòa Hòa cười hì hì nói, “Anh hình như chưa từng nói với em câu đó.”

“Câu nào?”

“Anh yêu em ấy.”

“Anh cũng thế.”

“Anh giảo hoạt quá. Như thế không tính.”

Hòa Hòa quấn lấy kéo tay Trịnh Hài đi, lúc đi qua đôi yêu nhau tiếp tục lằng nhằng đó, kéo kéo lôi lôi anh xuống cầu, ánh mặt trời màu vàng in xuống mặt cầu hình bóng đan xen vào nhau của hai người.

Mua dây buộc mình-Ngoại truyện:Đọc sách

Từ nhỏ Tiêu Hòa Hòa đã không thích đọc sách, nhưng Trịnh Hài thích đọc sách, hơn nữa yêu cầu Hòa Hòa cũng phải thích.

Khi anh đi mua sách, luôn tiện thể mua mấy cuốn cho Hòa Hòa.

Như vẫy còn không tính. Anh còn thường thường yêu cầu Hòa Hòa phát biểu cảm nghĩ sau khi đọc.

Cứ như vậy, kế hoạch muốn để mấy cuốn sách xinh đẹp đó làm đồ trang trí cho giá sách của Tiêu Hòa Hòa liền phá sản.

———Hội đọc sách của Trịnh Hài và Hòa Hòa——–

“Cổ tích Grim”: Hòa Hòa 9 tuổi, Trịnh Hài 14 tuổi

Hòa Hòa: Em đọc hết “Cổ tích Grim” rồi.

Trịnh Hài: Thật là giỏi. Hơn 300 trang em đọc mất hơn 1 năm.

Hòa Hòa: Em đọc cẩn thận mà, em đọc từng chữ.

Trịnh Hài: Em thích nhất câu chuyện nào?

Hòa Hòa: Đương nhiên là “Cô bé lọ lem” rồi. Câu chuyện này nói rằng, người chân nhỏ là may mắn nhất. Trong tất cả nữ sinh ở lớp em, chân em nhỏ nhất.

Trịnh Hài: Góc độ em nhìn nhận vấn đề thật đặc biệt.

Hòa Hòa: Còn nữa, biết khiêu vũ là rất quan trọng. Nếu không thì, cho dù có thần tiên giúp đỡ và xe quả bí cũng không có tác dụng. Anh ơi anh dạy em khiêu vũ nhé.

Trịnh Hài:…….Không dạy.

——————————

“Cổ tích Andersen”: Hòa Hòa 10 tuổi, Trịnh Hài 15 tuổi

Hòa Hòa: Buồn quá. Chàng hoàng tử trong “Nàng tiên cá” nếu biết được người cứu anh ta là nàng tiên cá, sẽ không lấy vị công chúa đó.

Trịnh Hài: Biết rồi anh ta cũng vẫn lấy, đó là hôn nhân chính trị.

Hòa Hòa: Nhưng……..anh ta không thích cô ấy.

Trịnh Hài: Em không đọc kỹ, thật ra anh ta rất thích cô ấy.

Hòa Hòa: Nhưng…….anh ta rõ ràng yêu Nàng tiên cá hơn….hứ, di tình biệt luyến, thủy tính dương hoa (ý chỉ thay long đổi dạ, không chung thủy)

Trịnh Hài: ……….Em học thành ngữ giỏi như vậy từ lúc nào thế?

Hòa Hòa: Hu hu, sao lại như thế chứ? Em ghét Andersen.

Trịnh Hài: Hòa Hòa, hôm qua em hỏi anh, đàn ông ở thời cổ đại Trung Quốc tại sao lại có thể lấy mấy người vợ.

Hòa Hòa: Lúc đó anh không trả lời được.

Trịnh Hài: em xem, nếu đàn ông có thể lấy hai người phụ nữ, vấn đề này không phải là được giải quyết rồi sao?

Hòa Hòa: Hứ, vậy bây giờ tại sao chỉ có thể lấy một người chứ?

Trịnh Hài: Trước đây giá cả tương đối thấp, đàn ông có thể nuôi rất nhiều phụ nữ. Bây giờ chỉ số tiêu dùng quá cao, đa phần đàn ông đều không thể nuôi nổi hai bà vợ.

Hòa Hòa:……..Có phải là anh rất lấy làm tiếc không, sau này anh chỉ có thể lấy một vợ.

Trịnh Hài: Nói linh tinh. Một anh đã chê nhiều rồi.

——————————

“Người phụ nữ nhỏ”: Hòa Hòa 11 tuổi, Trịnh Hài 16 tuổi.

Hòa Hòa: Hu hu, em ghét phần tiếp theo, ghét phần tiếp theo.

Trịnh Hài: ?

Hòa Hòa: Nhân vật nữ chính đó gả cho người đàn ông khác, nam chính lấy em gái của nữ chính.

Trịnh Hài: Vậy thì sao?

Hòa Hòa: Sao tác giả có thể không thông qua sự đồng ý của em mà viết lung tung!!!!!!!!!

Trịnh Hài: Tác giả đó không còn sống nữa, em kháng nghị vô hiệu.

Hòa Hòa: Mèo doremon ơi mèo doremon ơi cho ta một chiếc máy thời gian đi, ta phải quay lại những ngày tháng ta chưa đọc phần tiếp theo, huhu.

Trịnh Hài: Em muốn làm gì thì làm.

——————————

“Hoàng tử nhỏ”: Hòa Hòa 12 tuổi, Trịnh Hài 17 tuổi

Hòa Hòa: Anh đọc cuốn sách này chưa?

Hòa Hòa: Đọc mấy năm trước rồi.

Hòa Hòa: Anh nhận ra được điều gì?

Trịnh Hài: Để anh nghĩ xem quyển này viết cái gì. À, chính là cuốn nói về một bông hoa hồng và một vạn bông hoa hồng? Câu chuyện đó nói cho chúng ta biết, nếu em không cẩn thận bỏ qua một đóa hoa hồng, đừng buồn, bởi vì còn có một vạn đó hoa hồng y hệt như thế.

Hòa Hòa: Hóa ra quyển này lại kể về một câu chuyện phiên bản khác “đừng vì làm đổ sữa bò mà khóc”, em quả nhiên đọc không hiểu. Em luôn cho rằng câu chuyện này kể về quá trình thất tình của một con hồ ly.

Trịnh Hài: Trong cuốn đó còn có nội dung này hả?

Hòa Hòa:……..

——————————

“Chú chân dài”: Hòa Hòa 13 tuổi, Trịnh Hài 18 tuổi.

Hòa Hòa: Cuốn sách này nói cho em biết, sống quá thật thà, sẽ bị thiệt thòi.

Trịnh Hài: ……

Hòa Hòa: Anh nghĩ xem, nếu Judy không vì nghịch ngợm phá phách mà viết một bài văn rất tinh nghịch, làm sao có thể được chú chân dài phát hiện ra chứ?

Trịnh Hài: ………Hòa Hòa, chẳng trách em viết văn luôn lạc đề, chưa từng đạt được điểm cao.

——————————

“Jane Eyre”: Hòa Hòa 14 tuổi, Trịnh Hài 19 tuổi

Hòa Hòa: Jane thật may mắn.

Trịnh Hài:……..

Hòa Hòa: Nếu không phải là đúng lúc Rochester bị mù, cô vĩnh viễn cũng không được ở bên cạnh anh ta.

Trịnh Hài:……

Hòa Hòa: Điều đó nói rằng, nếu chúng ta luôn làm một người tốt, không làm điều xấu, ông trời sẽ nhìn thấy, hơn nữa phù hộ cho chúng ta.

Trịnh Hài:…….

Hòa Hòa: Cho nên, em sẽ làm một người tốt.

Trịnh Hài: …..Dùng lời của cha anh nói, cách em nhìn nhận vấn đề rất cao siêu.

——————————

“Kiêu hãnh và định kiến”: Hòa Hòa 15 tuổi, Trịnh Hài 20 tuổi

Hòa Hòa: Lúc em và các bạn học thảo luận về cuốn sách này thật sự rất bực mình.

Trịnh Hài: Tại sao?

Hòa Hòa: Em thích Charlotter, kết quả họ cười em.

Hòa Hòa: Theo tư duy bình thường đều nên thích nữ chính, chị gái nữ chính cũng không tồi.

Hòa Hòa: Hai người họ đó chính là may mắn, đợi được người đàn ông tốt, giống như là mua xổ số trúng giải vậy, hơn nữa suýt nữa thì bỏ qua mất. Nhưng Charlotte hoàn toàn là tự mình lựa chọn cuộc sống. Không phải là anh đã dạy em, người nắm lấy quyền chủ động trong tay mình là người đáng được tôn trọng nhất sao?

Trịnh Hài: Em đọc tiểu thuyết có cần chăm chỉ như vậy không?

Hòa Hòa: Anh đã từng nói với em, cho dù đọc loại sách báo rác rưởi cũng không phí phạm thời gian, ví dụ còn có thể tìm từ sai, cho nên em xưa nay đều đọc tiểu thuyết với thái độ giống như nghiên cứu học thuật.

Trịnh Hài: Em nói cuốn sách này là “sách báo rác rưởi” sao?

Hòa Hòa: Em không nói, là anh nói.

——————————

“Hồng lâu mộng”: Hòa Hòa 16 tuổi, Trịnh Hài 21 tuổi

Tiêu Hòa Hòa phát hiện không thể dùng một câu để tổng kết cuốn sách đó, quyết định ra tay với Trịnh Hài.

Hòa Hòa: Anh thích cô gái nào trong cuốn sách này.

Trịnh Hài: Ồ.

Hòa Hòa: Lâm Đại Ngọc?

Trịnh Hài: Không có cảm giác.

Hòa Hòa: Tiết Bảo Thoa?

Trịnh Hài: Bình thường.

Hòa Hòa: Thám Xuân?

Trịnh Hài: Tạm được.

Hòa Hòa: Chẳng lẽ là Vương Hi Phượng.

Trịnh Hài:……..Anh thích bà Lưu

Hòa Hòa:……Ý của em là nói, nếu anh muốn chọn một người làm vợ…..

Trịnh Hài: Bà Bối lúc trẻ

Hòa Hòa:…….

——————————

“Vây thành”: Hòa Hòa 17 tuổi, Trịnh Hài 22 tuổi

Hòa Hòa: Cuối cùng em đã hiểu vì sao anh không muốn kết hôn rồi. Đọc cái này, em cũng không muốn kết hôn nữa.

Trịnh Hài: Bây giờ anh không nghĩ như vậy. Dù gì cũng phải kết hôn, đến lúc thích hợp tìm một người thích hợp, ở bên nhau cả đời cũng không có gì là không tốt cả.

Hòa Hòa: ……..Sao anh lại không con trọng chất lượng cuộc sống thế chứ.

Trịnh Hài: em lại xem sách linh tinh gì thế?

Hòa Hòa : “Vây thành”

Trịnh Hài: con nít, đọc loại sách đó làm gì?

Hòa Hòa: Là anh mua cho em mà.

Trịnh Hài: Không thể nào.

Hòa Hòa: Chẳng lẽ là tự em mua? Sao có thể chứ?

Trịnh Hài: Tóm lại không phải là anh mua.

Hòa Hòa: Ồ, em nhớ ra rồi, là em lấy từ giá sách của anh.

Trịnh Hài: Em lấy sách của anh làm cái gì?

Hòa Hòa: Lần trước cái tem anh tặng em đó, em sợ bị nhăn, liền kẹp vào cuốn sách đó mang về phòng, sau này tiện thể cũng đọc luôn.

Trịnh Hài:……Hòa Hòa

Hòa Hòa: Hả?

Trịnh Hài: con gái chung quy đều phải kết hôn.

Bình luận
× sticky