Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mua dây buộc mình

Chương 25

Tác giả: Phiếu A Hề

Mọi con đường đều có thể dẫn đến thành Roma

Bãi đỗ xe bến tàu thành phố B, Sầm Thế ngồi trong xe chờ đợi.

Trong xe bài hát cũ phát ra nhẹ nhàng như đang chảy. Anh liên tục nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa chuyến tàu của Hòa Hòa mới đến ga.

Sầm Thế xưa nay rất có quan niệm về thời gian. Trước kia khi đi học, anh chưa từng đến lớp học sớm hơn 1 phút, luôn bước vào phòng học trong tiếng chuông báo và sự chú ý của các thầy cô, sau đó cười thật tươi với họ, họ liền không tức giận nữa.

Hôm nay lại đến sớm như vậy, anh dường như tự chế giễu bản thân mình.

Hòa Hòa nói không cần anh đến đón, hơn nữa nghe nói tàu hỏa mấy năm gần đây luôn đến nơi sớm hơn, do đó anh ở đây ôm cây đợi thỏ.

Anh nhìn cửa đi ra. Đoàn người lũ lượt đi ra khỏi cửa, chắc là lại có tàu đến bến, tính tính thời gian, chắc là chuyến tàu mà Hòa Hòa ngồi.

Anh đi ra, thử tìm Hòa Hòa trong đoàn người hối hả.

Lúc mắt tập trung cao độ, ý nghĩ anh lại bắt đầu lại không tập trung.

Anh nỗ lực nhớ lại, lần đầu tiên anh gặp Hòa Hòa, rốt cuộc là lúc nào nhỉ?

Có lẽ là đi qua nhau vô số lần ở sân bóng, nhà ăn, phòng tự học, nhưng lại chưa từng chú ý.

Cho đến tận hôm đó, họ chơi bóng ở sân bóng rổ, rổ bên đối diện lại bị một đám con gái chiếm mất.

Trịnh độ của đám con gái đó rất kém, chắc là luyện tập để ứng phó với thi cử.

Bỗng nhiên một anh em nói: Mau nhìn mau nhìn kìa, đó không phải là tiểu thiên sứ vô cùng nổi tiếng trên mạng BBS của trường đợt trước sao?”

Sầm Thế nhìn theo hướng đó, đúng vào lúc đó cô gái ấy dường như cảm thấy bản thân mình bị chỉ chỏ, cô bất giác nhìn về phía họ một cái, thế là quả bóng đó cô ném vô cùng thiếu trình độ, bóng đập mạnh vào thành rổ bật ngược lại, bay thẳng về phía bọn Sầm Thế. Cô gái đó chạy theo quả bóng, Sầm Thế đưa chân ra chặn bọng lại, nhẹ nhàng nhấc chân lên tâng một cái lên tay, đưa tay ra cho cô.

Cô gái đó thẹn thùng nói một tiếng cảm ơn, mặt dường như hơi đỏ lên.

Sầm Thế nhớ bài thảo luận liên quan đến cô gái này trên BBS. Một cô gái vô cùng bình thường, dáng vẻ trong sáng đơn giản, đặt vào dòng người không dễ tìm ra. Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, cô có một cảm giác gần như là trong suốt, vô cùng đáng yêu.

Các anh em nói: “Cô bé này nhìn gẫn cũng không tồi. Này, mọi người có nghe nói không, thân thế của cô ấy rất thần bí, có người nói cô ấy là trẻ mồ côi, cũng có người nói cha cô ấy là quan chức cấp cao ở một tỉnh nào đó, con nhà cán bộ cao cấp.”

Một người khác nói: “Hai thân phận này cũng không giống lắm, giống với dàng vẻ của cô em gái nhà hàng xóm.”

Người thứ 3 nói: “Đừng nhìn cô em bé này trong sáng đơn thuần, không đơn giản đâu, đợt trước thằng em khóa dưới ở phòng bên cạnh viết cho cô ấy mấy bức thư tình tặng hoa một tuần liền, kết quả là vấp váp đến mức tím mũi sưng mặt, bây giờ ngày nào đến lúc nửa đêm cũng hát nhạc đoạn trường ở hành lang. Thằng em khóa dưới của chúng ta đó, cũng là cao thủ tình trường đấy, cho nên nói, nha đầu này rất ghê gớm đấy.”

Sầm Thế nói: “Nói lung tung vừa thôi, rõ ràng chính là dáng vẻ một tờ giấy trắng chưa yêu bao giờ.”

“Xời!” Một đám người xuỵt anh.Thế là một vụ đánh cược quái đản trong chốc lát được thành lập.

Khi lần thứ 2 Tiêu Hòa Hòa chân tay lóng ngóng lăn bóng về phía họ, Sầm Thế chủ động nhặt bóng lên đưa cho cô: “Tư thế của em không đúng, có cố hơn nữa cũng vô dụng. Để anh dạy em.”

Lúc đó không hề để ý đến cái vụ đánh cược đó. Hòa Hòa lúc bình thường, không nũng nịu lắm, không giận dỗi, nhưng rất dịu dàng, anh ở bên cạnh cô rất vui vẻ.

Sau này thật ra là anh bị đá, nhưng cũng không để ý mấy. Lúc đó quá trẻ, cho rằng nghìn vàng đổ đi rồi cũng có thể nhặt lại được, cái gì cũng không quan trọng. Anh đã từng thử vãn hồi, nhưng không thành công, do đó cũng không buồn phiền nữa.

Cho đến nhiều năm sau, khi anh ngẫu nhiên gặp lại cô, anh mới nhận thức được, hóa ra sự hối tiếc của bản thân mình lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng, chỉ là chưa từng chấp nhận suy nghĩ mà thôi.

Tính khí Hòa Hòa anh không phải là hoàn toàn hiều rõ. Nhưng anh có thể rất tự tin nói rằng, thật ra anh hiểu Hòa Hòa hơn Trịnh Hài. Cho nên trước khi anh rời đi thuận miệng nói với Hòa Hòa một câu “Có việc thì tìm anh”, nhưng đó hoàn toàn chỉ là lời nói suông, anh vốn dĩ không hy vọng Hòa Hòa thật sự sẽ tìm đến anh.

Tính cách Hòa Hòa rất bướng, một khi cô đã quyết định mục tiêu, người khác bất luận thế nào cũng không có cách nào thay đổi được. Cô đã không coi trọng anh, vậy cô vốn dĩ không thể tìm anh giúp đỡ, huống hồ cô có một người anh trai thần thông quảng đại không có gì là không thể.

Cho nên ngày hôm trước khi Hòa Hòa gọi điện cho anh nói: “Sầm Thế, anh chấp nhận giúp em một việc không?” Anh vô cùng bất ngờ.

Mấy phút sau, đoàn người lại ít dần đi, nhưng vẫn không thấy Hòa Hòa. Lại mấy phút sau nữa, dòng người lại bắt đầu đông đúc, chắc là chuyến tiếp theo.

Sầm Thê bắt đầu gọi điện cho Hòa Hòa, muốn hỏi cô có phải là tàu bị muộn không. Tiếng chuông ở đầu bên kia vang lên từng hồi từng hồi, nhưng vẫn không có người nghe máy.

Anh quyết định đi xem tình hình tàu đến, đúng lúc đó Hòa Hòa gọi điện lại.

Cô vẫn đang trên tàu, toa tàu không yên tĩnh lắm, có tiếng tàu chạy, có tiếng trẻ con khóc và đùa nghịch.

Hòa Hòa nói: “Em nhầm thời gian, cho nên đi chuyến tàu sau.”

Sầm Thế cuối cùng mới yên tâm.

Lúc Hòa Hòa đi ra khỏi cửa chỉ cúi thấp đầu đi, đi đến trước xe anh vẫn chưa phát hiện ra anh.

Sầm Thế bấm còi bíp bíp, làm Hòa Hòa giật bắn mình. Cuối cùng cô mới phát hiện ra sự tồn tại của anh, mở cửa xe ra ngồi vào.

Cô chỉ đem một chiếc túi xách rất lớn, nhét đầy lên phồng phồng, nhưng cũng chẳng khác gì lúc bình thường.

Sầm Thế nghi hoặc: “Có phải là em bỏ quên đồ trên tàu rồi không?”

Hòa Hòa nói: “Không. Chỉ có thế này thôi, em không đem gì cả.”

“Không phải là nói sẽ ở một thời gian dài sao?”

“Vốn dĩ cũng chẳng cần gì. Hơn nữa đều có thể mua được.”

Sầm Thế cười: “Có phải là em lại vướng phải vụ nào cho nên cao chạy xa bay không?”

Anh vô tình nói vậy lại nói đúng chuyện trong lòng của Hòa Hòa, cô trừng mắt nhìn anh. Sầm Thế không thèm để ý.

Xe lái rất ổn định. Hòa Hòa nói: “Anh đi sai hướng rồi.”

Sầm Thế nói: “Ăn cơm. Em vẫn chưa ăn trưa phải không?”

Hòa Hòa nói: “Em không đói, em muốn về nhà thăm mẹ trước.”

“Coi như là đi cùng anh vậy. Hơn nữa, bây giờ, bác gái chắc vẫn còn đang làm việc. Ăn cơm xong anh đưa em về nhà, nhân tiện chào bác gái luôn.”

Hòa Hòa cảnh giác hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Sầm Thế nói: “Cái gì “làm gì” chứ? Chúng ta bây giờ không phải là “người yêu” sao? Anh đến chào hỏi bác gái cũng là chuyện đương nhiên.”

Hòa Hòa chau mày: “Thật ra em chỉ là đang lợi dụng anh mà thôi, để tránh khỏi bị người lớn xắp sếp cho em đi coi mắt.”

Sầm Thế cười đau khổ: “Ngày hôm trước em đã nói rồi, anh sẽ không hiểu lầm đâu. Cho nên em thật sự không cần nhấn mạnh thêm lần nữa để làm tổn thương lòng tự trọng của anh.”

Hòa Hòa áy náy: “Cho nên anh không cần quá nhập vai, giả vờ chút là được.”

Sầm Thế cười: “Đạo đức nghề nghiệp của anh rất tốt, cho dù là công việc tạm thời, anh cũng đảm bảo làm hết sức mình.”

Anh trêu cho Hòa Hòa cười cười, sau đó đưa cô vào một nhà hàng gà đồi.

Hòa Hòa nói: “Em không ăn thịt, nhiều dầu mỡ lắm.”

Sầm Thế nói: “Bổ sung một chút đi. Trông em gầy hơn nhiều so với đợt trước khi anh đi. Khí sắc cũng không tốt.”

Ăn cơm xong, Hòa Hòa lấy ra mấy tờ giấy đưa cho Sầm Thế: “Anh xem một lát đi, không có vấn đề gì chứ, chúng ta ký tên nhé.”

Sầm Thế nói: “Đây là cái gì? Thỏa thuận kết hôn?”

Hòa Hòa trừng mắt nhìn anh: “Nói ít thôi. “5 nguyên tắc chung sống hữu nghị” của hai chúng ta, chúng ta cùng nhau thống nhất một chút thì tốt hơn.”

“Chỉ có 5 điều?”

Hòa Hòa nói: “Dưới mỗi điều đều có một số nguyên tắc nhỏ.”

Sầm Thế phì cười: “Tiêu Hòa Hòa, em xem quá nhiều phim Hàn quốc rồi phải không.”

Hòa Hòa chế giễu lại: “Anh mới xem quá nhiều phim Hàn quốc ấy? Cả nhà anh đều xem quá nhiều phim Hàn Quốc rồi.”

Sầm Thế tiếp tục cười: “Không phải là trong phim Hàn quốc hơi động một tý liền ký mấy cái thỏa thuận vô vị này sao?”

Hòa Hòa giận dữ: “Thỏa thuận trở thành của riêng người Hàn Quốc từ khi nào vậy? Anh là con cháu của người Hàn Quốc hả? Cái gì cũng là của mấy người, ngay cả sao hỏa cũng là của mấy người!”

Sầm Thế nói: “Được rồi, anh thu lại lời vừa nói. Anh mới nói có 2 câu thôi mà, xem em nói một tràng kìa, khả năng ăn nói của em tốt như vậy từ khi nào thế. Em vẫn còn chưa qua cầu đâu đã muốn rút ván rồi hả?”

Hòa Hòa nói: “Hơ, đây là vấn đề mang tính nguyên tắc có liên quan đến lòng tự tôn dân tộc.”

Sầm Thế nói: “Được rồi anh sai rồi, anh là tội phạm dân tộc. Anh ký là được chứ gì.”

Lúc này điện thoại của Hòa Hòa reo lên mấy tiếng, cô vừa mới nghe máy chào một tiếng, điện thoại liền bị ngắt vì hết pin.

Cô tìm một lúc lâu trong cái túi xách vừa to vừa rộng của mình cũng không tìm được cục pin còn lại.

Trong túi của Hòa Hòa rất loạn, đồ đạc chen chúc vào nhau lộn xộn. Cô liếc nhìn thấy Sầm Thế đang cười trộm.

Hòa Hòa ngước mắt lên nhìn anh, Sầm Thế lập tức thu lại nụ cười, khuôn mặt tôn trọng đưa chiếc điện thoại của mình lên.

Cuộc điện thoại lúc nãy là của Tô Nhắm Nhiếm gọi đến. Hòa Hòa gọi lại, nói mấy câu đơn giản với cô ấy.

Cô cầm điện thoại đờ đẫn một lúc, nghĩ đến bản thân mình nên báo một tiếng bình an với Trịnh Hài.

Loại điện thoại của Sầm Thế giống với của cô, cô dùng rất thuận tay, soạn một tin nhắn gửi đi. Lúc cô ấn phím gửi đi, mới phát hiện ra đây không phải là điện thoại của mình, những đã không còn kịp nữa rồi.

Trước đây Sầm Thế đã phát hiện, lúc Hòa Hòa bực mình sẽ kéo nhè nhẹ dái tai mình. Anh nói: “Không nhớ được số điện thoại à? Ngốc, đổi sim điện thoại sang.”

Hòa Hòa nói: “Không cần, tránh khỏi làm lỡ công việc bình thường của anh. Lát nữa em đi mua pin khác.”

Trịnh Hài chắc là sẽ biết rằng đó là tin nhắn của cô, sự ăn ý đó của họ chắc cũng vẫn còn.

————————

Sau khi Trịnh Hài tiễn khách đi, toàn thân mệt mỏi quay lại phòng làm việc.

Anh nhìn nhìn thời gian, Hòa Hòa chắc đã đến nơi rồi. Anh gọi điện cho cô, nhắc nhở từng lần lần nói, đối phương đã tắt máy. Trong lòng Trịnh Hài hơi lạnh đi.

Sau đó anh kiểm tra cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, cuối cùng nhìn thấy tin “Em đã đến nơi an toàn”, số điện thoại lại là một số lạ, cũng không có tên.

Đó là số trong thành phố B, hơn nữa tương đối mới. Trịnh Hài đoán Hòa Hòa có lẽ để tiết kiệm tiền chuyển vùng, vừa đến bên đó liền thay sim khác, để chứng minh sự suy đoán, anh ấn số đó gọi đi.

Anh liên tiếp gọi 3 cuộc, số điện thoại đó luôn bận máy.

Anh nhẫn nại gọi thêm một lần nữa, cuối cùng có người nghe máy, là một giọng đàn ông hình như quen biết: “Alo? Ai vậy?”

Trịnh Hài thất thần trong giây lát. Cái đầu óc tinh vi như máy vi tính đó của anh nhanh chóng nhớ ra người này là ai, cho dù hơi bị lạc tiếng trong điện thoại.

Anh đang sũy nghĩ là nên nói 2 câu hay là tắt máy đi coi như gọi nhầm, nhưng dường như ông trời muốn đối đầu với anh vậy, anh nghe thấy điện thoại bên kia truyền đến giọng nói mà anh muốn nghe, rất xa xôi, không hề chân thật, nhưng anh nghe rất rõ ràng, dường như cô thu lại thành một người bé nhỏ, trốn vào một góc nào đó trong chiếc điện thoại.

Đầu bên kia của điện thoại, Sầm Thế thanh toan xong liền luôn nhận điện thoại, ít nhất là nghe 20 phút.

Hòa Hòa ngồi ở khu nghỉ đợi anh, lật hết 2 tờ tạp chí du lịch.

Cô cuối cùng không đợi nổi, sau khi Sầm Thế lại nhận một cuộc điện thoại nữa liền nói với anh: “Sầm Thế, em tự mình bắt xe về, anh cứ bận đi.” Sau đó liền muốn rời đi.

Sầm Thế che ống nghe để điện thoại ra xa mình: “Đợi anh một lát là được. Này, tính khí em càng ngày càng kỳ quái đấy.”

Hòa Hòa nói: “Em đến thời kỳ mãn kinh rồi, anh tha thứ cho em nhé.”

Sầm Thế nói: “Đây là thời kỳ mãn kinh gì chứ? Đât rõ ràng là triệu chứng của thời kỳ phản loạn thanh xuân.”

Lúc này anh mới nhớ ra hình như số điện thoại lạ lúc nãy gọi đến vẫn chưa tắt máy, do đó xin lỗi đối phương. Nhưng không biết đối phương đã tắt máy từ lúc nào, đầu dây bên kia yên lặng không một tiếng động.

Trên con đường quốc lộ rộng rãi vắng bóng người, Trịnh Hài một mình lái xe đi về phía trước.

Thời tiết rất âm u, dự báo thời tiết nói tối nay có bão.

Côn trùng bay rất thấp, trên cửa kính chắn gió của xe đi trên đường cao tốc để lại từng chút rồi lại từng chút vết tích, lúc lại có một con chuồn chuồn đập vào cửa kính, Trịnh Hài giảm tốc độ xe xuống.

Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ anh. Lúc còn sống mẹ thích yên tĩnh, cho nên người nhà chọn chôn cất bà ở một khu mộ ở ngoại ô yên tĩnh.

Cả đường rất ít xe, cho dù bên đường cây xanh phủ bóng, nhưng vô cùng tĩnh mịch.

Mấy năm nay, Trịnh Hài đi đi về về trên con đường này không biết bao nhiêu lần, sinh nhật của mẹ, ngày giỗ, tết thanh minh, tết quỷ, trung thu, nhưng anh chưa từng bao giờ giống như hôm nay cảm thấy con đường này lại hoang vu vắng vẻ như vậy.

Anh nhớ ra, trước đây lần nào cũng có Hòa Hòa ở bên cạnh anh, chưa từng một mình đến đó.

Thật ra chính vào không lâu trước, anh còn từng nghĩ, lần sau đến thăm mẹ, có thể đưa Dương Úy Kỳ đi cùng.

Lúc nghĩ đến mấy chuyện đó, trái tim anh lại rối loạn lên.

Anh có rất nhiều chuyện phải nghĩ rõ ràng, nhưng mỗi lần nghĩ đến, liền đau đầu, theo tiềm thức từ chối nghĩ.

Trước đây có một người bề trên luôn thích nói một câu: “xe đến trước núi tất có đường.” Lúc còn trẻ anh thường cảm thấy ý nghĩa của câu nói này quá bị động, không muốn thừa nhận. Nhưng bây giờ, anh hiểu được cái tâm trạng của vị bề trên ấy khi nói câu nói này.

Những chuyện gần đây đối với anh mà nói là một bài toán đa nguyên, cách làm không giống nhau, sẽ đi đến những kết quả hoàn toàn không giống nhau. Mà trong nhiều năm trước đây, anh làm quen những đề chỉ có một đáp án rõ ràng, hơn nữa thường dùng cách thức đơn giản nhất để đi giải quyết.

Cho nên bây giờ anh hỗn loạn, dường như cơ thể chìm vào trong bùn, không làm được gì, càng vùng vẫy, tình hình càng nghiêm trọng.

Một chiếc xe tải hạng nặng lao vọt qua xe anh, Trịnh Hài hơi giật mình, ý thức được bản thân mình lái xe nhưng lại không chú ý.

Trước mộ của mẹ đặt lẵng hoa và bó hoa. Hóa ra đã có người đến đây.

Lẵng hoa đó rất đặc biệt, bên trong chiếc lẵng dài xếp đầy hoa cúc màu trắng và xanh nhạt rất thú vị, khi còn sống mẹ thích nhất là hoa, giống như là một bồn cảnh cắm hoa loại nhỏ, trên lẵng được thắt nơ rất cẩn thận, là dùng dây lụa kết thành bông hoa.

Bên cạnh lẵng hoa có hai con thỏ được làm bằng vải hoa, một béo một gầy, dễ thương nghịch ngợm, một con nhếch mép cười, một con kia mím môi dường như bị tủi thân, đường may cẩn thận, trên quần áo của con thỏ thậm chí còn có thêu hình.

Hóa ra Hòa Hòa đã quay lại, mà anh lại không biết.

Cách lần trước đến đây đã mấy tháng, nhưng xung quanh mộ rất sạch sẽ, một chiếc là cũng không thấy. Trịnh Hài dùng ngón tay miết theo nét chữ tên mẹ trên bia mộ từng lượt, trên đầu ngón tay không để lại bụi.

Chắc Hòa Hòa đã ở lại đây rất lâu, mỗi vị trí nhỏ đều được lau rất sạch sẽ.

Anh nhìn về phần đề tên trên mộ. Trên văn bia không có tên của cha, mà lấy danh nghĩa của anh và Hòa Hòa lập mộ.

Lúc mẹ còn sống Hòa Hòa chưa từng gọi bà là “mẹ”, cô luôn gọi mẹ anh là “dì”. Nhưng trên mộ của mẹ, lạc khoản lại là “Con gái Hòa Hòa.”

Trước đây anh chưa từng lưu tâm đến chi tiết nhỏ này, bây giờ trong lòng liền trào lên một cảm giác khó nói.

Lúc giọt mưa đầu tiên rơi xuống, Trịnh Hài nghĩ ra mình đã quên ô trên xe, mà bãi đỗ xe cách đây ít nhất mấy trăm mét. Dự báo thời tiết nói chiều nay mới có mưa không ngờ lại mưa sớm hơn.

Anh điều chính mấy vị trí hai con thỏ vải hoa mà Hòa Hòa làm, cuối cùng tìm được một nơi tránh mưa nhất, sau đó Trịnh Hài nhanh chóng chạy phía xe.

Trận mưa này rất vội, lúc đầu chỉ là mấy hạt nhỏ, rất nhanh liền mua to hơn. Lúc Trịnh Hài lên xe, trên người đã ướt một nửa.

Mưa càng ngày càng lớn, phía trước giống như là một lớp sương mù mênh mông, anh gần như nhìn không rõ đường.

Trong lòng Trịnh Hài bất an. Cái nơi hoang vu thế này, Hòa Hòa rốt cục là đến như thế nào? Nếu cô tự mình lái xe đến, vậy cô đã an toàn xuống núi chưa? Lúc lên núi anh không nhìn thấy bóng dáng một chiếc xe nào.

Anh càng nghĩ càng không yên tâm, cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc xuống núi, anh gọi vào điện thoại Hòa Hòa từng lần, luôn không gọi được.

Trịnh Hài khuyên bản thân mình, là Hòa Hòa không muốn nghe điện thoại của anh, chứ nhất định không phải là có việc gì khác.

Bởi vì là cuối tuần, lại mưa lớn, vừa mới vào thành phố liền bị tắc đường. Đoàn xe như con rồng dài không nhìn thấy đầu thấy đuôi, đi từng bước khó khăn.

Anh bị mắc kẹt ở giữa đường, bật thứ âm nhạc làm thoải mái tinh thần nhất cũng không tránh khỏi trong lòng lo lắng

Sau đó điện thoại cuối cùng được nhấc máy. Là một giọng lạ hỏi: “Xin hỏi anh là ai của chủ nhân chiếc điện thoại này?” Trái tim Trịnh Hài trong chốc lát rơi vào vực sâu không đáy.

Trịnh Hài nghe có người nói: “Tôi là anh trai cô ấy.” Anh không thể khẳng định rằng đó có phải thật sự là giọng của anh không.

“Em gái anh và bạn xảy ra chút sự cố nhỏ, ở bệnh viện XX. Anh qua đây một lát đi.”

Đường vẫn rất tắc nghẽn, mỗi lần di chuyển một mét cũng khó. Mưa vẫn cứ rơi, bên ngoài cửa sổ là cả một vùng mơ hồ.

Bất kể đối phương luôn nhấn mạnh Hòa Hòa không có gì nghiêm trọng, nhưng trên trán, sau lưng thậm chí lòng bàn tay của Trịnh Hài cũng bắt đầu toát mồ hôi, anh phát hiện bản thân mình đã không nắm chắc được tay lái.

Sau khi xe anh miễn cưỡng đi về phía trước mấy bước, liền gọi điện cho trợ lý: “Tôi ở đường số 7, đang tắc đường. Lập tức đến đây giúp tôi giải quyết chút việc.”

Sau đó anh lấy ô ra mở cửa xe đi ra ngoài.

Đây là đoạn đường trung tâm nhất của thành phố, cảnh sát mặt áo mưa chỉ huy giao thông không chỉ có một người. Có người lập tức chạy về phía anh: “Anh, làm cái gì vậy hả?”

Trịnh Hài nhét chìa khóa xe và một tấm danh thiếp vào tay anh ta: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi.” Liền xuyên qua dòng xe nhanh chóng rời đi. Người cảnh sát trẻ tuổi cả khuôn mặt kinh ngạc lúc lâu mới phản ứng lại được, tức giận hét lên sau lưng anh: “Có tiền thì có thể hống hách như vậy sao?”

Ở đây cách bệnh viện mà người đó nói trong điện thoại chỉ có 2 con phố. Bởi vì cả con đường đang tắc nghẽn, Trịnh Hài liền chạy cả đường đến, đem theo ô cũng không có tác dụng, quần áo vốn dĩ đã không khô lúc này lại càng ướt hơn.

Trước khi anh vào phòng cấp cứu có một cảm giác như là lên pháp trường, trong đầu trống rỗng, chỉ đợi một kết quả.

Lại không ngờ rằng lúc anh đi vào, Hòa Hòa đang lặng lẽ ngồi trên ghế trước đầu giường, mặc chiếc áo rất rộng không hề vừa người, hơi hơi cúi đầu Nhìn từ góc của anh, tuy sắc mặt Hòa Hòa nhợt nhạt, nhưng trên mặt trên cơ thể đều không có vết thương.

Trên giường có một người nằm, chắc là “bạn của Hòa Hòa” mà trong điện thoại nhắc đến.

Nhưng trái tim Trịnh Hài cuối cùng đã về đúng vị trí.

Hòa Hòa nhận ra có người đi vào, chầm chậm ngẩng đầu lên, lúc bốn mắt họ nhìn nhau, anh không nhìn ra được biểu hiện gì từ trong mắt và mặt của Hòa Hòa. Bất ngờ, tủi thân, đáng thương, tất cả đều không có, chỉ có trống rỗng.

Trịnh Hài nhất thời cũng không nói được gì. Lúc này anh thấy Hòa Hòa không sao, cảm thấy vô cùng may mắn, bây giờ nói thêm những lời an ủi, chỉ cảm thấy giả dối, cho nên anh không nói.

Hòa Hòa nhìn anh một lát, lại cúi mắt xuống, chuyển ánh mắt đến người nằm trên giường.

Trịnh Hài nhìn theo ánh mắt cô. Trên cơ thể người đó trông thì không bị thương, mặt rất sạch sẽ, đầu quấn một lớp băng, mắt nhắm chặt, rõ ràng vẫn còn hôn mê.

Trạng thái như thế này cho dù là người rất quen biết cũng sẽ cảm thấy xa lạ. Nhưng Trịnh Hài vẫn vừa mới nhìn liền nhận ra anh ta.

Sầm Thế, mối tình đầu của Hòa Hòa, và, có lẽ có thể là bạn trai bây giờ.

Trong phòng cấp cứu rất loạn. Trịnh Hài an ủi Hòa Hòa mấy câu, đi ra ngoài gọi điện thoại, không lâu sau, liền có người chuyển Sầm Thế qua phòng đơn. Lại một lúc sau, viện trưởng đến, đồng thời đi theo còn có bác sỹ trực ban và cảnh sát giải quyết vụ việc, kiên nhẫn giải thích cho Trịnh Hài tình hình bệnh nhân và sự việc.

Là vì trời mưa đường trơn, trên một con đường nhỏ, xe của đối phương lái sai làn đường dẫn đến sự cố giao thông. Lúc đâm vào xe, Sấm Thế quay tay lái theo bản năng, lại ôm lấy Hòa Hòa, cho nên bị thương nặng hơn, còn Hòa Hòa chỉ là đầu bị đập vào, hôn mê 1 tiếng đồng hồ.

Hòa Hòa chỉ ngồi đờ đẫn, không chịu uống nước, cũng không nói chuyện.

Viện trưởng nói: “Cô gái này chắc là quá sợ hãi. Vết thương của anh chàng này cũng không quá nguy hiểm, chưa đến trời tối là tỉnh dậy thôi.”

Rất nhanh người của Trịnh Hài liền đến, đem cho anh một bộ quần áo, lại chạy trước chạy sau giúp đỡ giải quyết sự việc.

Trịnh Hài giúp họ sắp xếp xong tất cả, lấy một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Hòa Hòa, lặng lẽ đợi cùng cô.

Hòa Hòa trông rất mệt, nhưng vẫn cứ cố gắng chịu đựng. Môi cô rất khô, liên tục nhấp môi cho ướt.

Trịnh Hài đứng dậy đưa cho cô một cốc nước: “Em nằm một lát đi. Đợi lúc anh ta tỉnh dậy, anh sẽ gọi em.” Anh vốn muốn hỏi, em quay lại sao không nói cho anh biết, nhưng cuối cùng không mở miệng hỏi được.

Hòa Hòa nhìn anh giống như một đứa trẻ. Trịnh Hài nhét cốc nước vào tay cô. Cuối cùng cô cũng chịu uống chút nước, nhưng uống quá vội, bị sặc.

Trịnh Hài vỗ lưng cô nhè nhẹ. Sau khi Hòa Hòa bình thường trở lại, nhẹ nhàng tránh đi.

Trịnh Hài nói: “Đừng lo lắng, anh ta sẽ không sao đâu. Viện trưởng Vương là người có uy tín trong lĩnh vực này.”

Hòa Hòa hơi gật đầu, lát sau nói: “Anh ấy nói hôm nay ở đây có bão, nhưng em kiên quyết muốn quay lại. Gần đây anh ấy cảm cúm, hơn nữa đường ở đây anh ấy lại không quen. Nếu…..tóm lại, đều trách em quá tùy hứng.” Nói xong, cô cắn môi mình, hằn lên một vệt màu trắng.

Trịnh Hài đứng dậy, đưa tay ra muốn động vào tóc cô an ủi cô một lát, nhưng cuối cùng vẫn thu tay về. Anh nói: “Anh ra ngoài một lát.”

Trịnh Hài ra ngoài ban công hút một điếu thuốc. Bên ngoài vẫn còn đang mưa, quần áo anh mới thay lại hơi ướt. Đợi mùi thuốc lá trên người bay hết mới quay lại phòng bệnh, đúng lúc Sầm Thế tỉnh dậy. Trịnh Hài đứng ở cửa không đi vào.

Sầm Thế bị thường không nặng, sau khi tỉnh dậy liền có thể tự mình nhẹ nhàng ngồi dậy.

Hòa Hòa rất vui mừng đi đỡ anh, liên tục nói: “Anh nhẹ nhàng một chút.”

Khuôn mặt Sầm Thế đầy nghi hoặc: “Em là ai? Đây là đâu?”

Tay Hòa Hòa dừng lại ở giữa không trung, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn. Trịnh Hài cũng sững lại một lúc.

Lúc đó Sầm Thế nhìn thấy Trịnh Hài, anh hơi hơi gật đầu, chắc là động đến vết thương, hơi nứt môi, sau đó anh cười với Hòa Hòa: “Đùa em thôi, tưởng thật hả? Chỉ đập nhẹ một chút, có đến mức ấy sao?”

Hòa Hòa nắm chặt tay muốn đánh anh, lại cố gắng dừng lại, nhưng nước mắt chảy xuống. Nhưng nghĩ đến trò đùa của anh, lại không kìm được cười một lát, trên mặt vẫn còn nước mắt.

Đầu giường có một hộp khăn giấy, Sầm Thế đưa tay ra lấy một tờ cho cô: “Vừa khóc vừa cười, vẻ mặt của em thật phong phú. Anh không sao, trêu em đó. Em không bị thương chứ?” Lại cười cười với Trịnh Hài ở cửa, “Ngại quá Trịnh tiên sinh, còn làm kinh động đến cả anh. Cảm ơn anh đến thăm tôi.”

Trịnh Hài miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Tôi nên cảm ơn anh đã bảo vệ Hòa Hòa.”

Nhất thời không có ai nói gì, tỉnh cảnh yên lặng lại. Trịnh Hài mở miệng nói: “Bác sỹ sẽ đến ngay, lát sau sẽ có y tá đến chăm sóc Sầm tiên sinh. Hòa Hòa, anh đưa em về nhà thay quần áo trước đã.”

Sầm Thế khách sáo nói: “Không cần phiền đâu, tôi sẽ liên hệ với công ty ở bên này đến giúp đỡ rồi.”

Trịnh Hài càng khách sáo hơn nói: “Không phiền. Đây coi như là việc của Hòa Hòa, nếu cuối tuần lại làm phiền quý công ty, tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi.”

Sầm Thế nói: “Vậy thì khách khí không bằng tuân lệnh.”

Hòa Hòa quay đầu nhìn Trịnh Hài: “Em không về, em ở lại đây với Sầm Thế.”

Trịnh Hài nhìn cô một lát: “Cũng được, anh đi lấy cho em mấy bộ quần áo rồi mang đến. Em nghỉ sớm đi. Tiểu Lưu luôn ở bên ngoài, em có việc gì tìm cậu ấy giúp đỡ.”

Sầm Thế nói với Hòa Hòa: “Hay là em về một chuyến đi, nhân thể giúp anh nấu ít cháo.”

Hòa Hòa nói: “Bên ngoài bệnh viện có hàng cháo, em đi mua cho anh.”

Sầm Thế lộ ra vẻ đáng thương hơi ngây thơ: “Anh thích ăn cháo tự tay em nấu hơn.”

Lúc Hòa Hòa và Trịnh Hài cùng nhau rời đi, Trịnh Hài quay đầu lại nhìn Sầm Thế một cái, đúng lúc Sầm Thế cũng đang nhìn anh, trong mắt dường như đang suy nghĩ gì đó.

Bất luận là anh ta muốn biểu đạt cái gì, nhưng ít nhất Sầm Thế cứu Hòa Hòa, vừa nãy lại như có ý giúp đỡ anh, Trịnh Hài thử cười cưới với Sầm Thế một cách thân thiện, nhưng thế nào cũng cười không nổi. Biểu hiện của Sầm Thế đồng thời cũng cứng đờ lại.

Trịnh Hài lái chiếc xe của Tiểu Lưu đưa Hòa Hòa về nhà. Anh lấy một chiếc chăn từ phía sau ra đưa cho Hòa Hòa: “Em ngủ một lát đi.”

Hòa Hòa lắc đầu, quay về phía anh, trên mặt có chút áy náy: “Sầm Thế ngày mai còn phải kịp quay lại, thời gian rất gấp, cho nên…..em vốn dĩ định lúc đi mới nói với anh.”

Trịnh Hài ôn tồn nói: “Không sao, em không sao là tốt rồi. Gần đây vẫn ổn chứ?”

Hòa Hòa gật đầu nhè nhẹ.

Trịnh Hài đưa Hòa Hòa về nhà, vì lo lắng cô xảy ra chuyện, nên không rời đi ngay.

Hòa Hòa lấy gạo rửa nồi lấy nước cho đến tận lúc bật bếp, sau đó lấy một chiếc ghế ngồi trông bếp, trên tay cầm một cuốn sách, nhưng rất ít đọc, chỉ là rất nhẫn nại nhìn đốm lửa, thường thường đứng dậy mở vung xem cháo.

Trịnh Hài hỏi: “Dùng nồi điện đỡ tốn công hơn một chút mà?”

Hòa Hòa đáp: “Nấu như thế này mùi vị thơm hơn.”

Hòa Hòa vẫn còn mặt bộ quần áo cô đi về từ bệnh viện về, thần sắc mệt mỏi, nhưng vẻ mặt kiên cường.

Trịnh Hài nói: “Hôm nay em bị ướt mưa rồi phải không, đi tắm đi, anh giúp em trông.”

Hòa Hòa nói nhỏ: “Không cần, thật sự không cần. Em không sao, anh không cần lo lắng.” Lúc cô nói mắt nhìn chằm chằm vào nồi cháo, không hề nhìn anh.

Không khí trong phòng rất ngột ngạt. Trịnh Hài có lời muốn nói, nhưng lại hoàn toàn không biết nói từ đâu, sau khi đi lại trong phòng một vòng hỏi: “Mèo Tiểu Bảo của em đâu? Lúc đi em không đem theo đúng không?”

Hòa Hòa nói: “Em gửi ở chỗ bạn. Mẹ cũng không thích mèo.”

Nồi cháo đó ninh hơn 1 tiếng mới được. Hòa Hòa rửa mấy lần chiếc bình giữ nhiệt, cẩn thận múc cháo vào trong.

Trước khi xơi cô hỏi Trịnh Hài: “Anh cũng ăn chút nhé. Cháo này rất ngon, lần đầu tiên em nấu như thế này.”

Trịnh Hài lắc đầu, đợi sau khi Hòa Hòa chuẩn bị xong hết, kiên quyết đưa cô quay lại.

Anh đưa Hòa Hòa đến tầng mà Sầm Thế nằm, nhưng không đi vào nữa. Sau khi Hòa Hòa đi vào, anh đi lại phía Tiểu Lưu đang ở lại bệnh viện giúp đỡ: “Bác sỹ nói, Sầm tiên sinh ngày mai có thể xuất viện, tiểu thư Hòa Hòa không bị thương, anh đừng lo lắng.”

Trịnh Hài nói: “Cậu ở lại đây với Hòa Hòa, có tình hình gì thì thông báo cho tôi. Ngày mai sắp xếp xe đưa họ về, ở đây còn có vấn đề gì cậu giải quyết.”

Tiểu Lưu gật đầu: “Vậy anh về nghỉ ngơi sớm đi, sắc mặt anh không được tốt.”

Trịnh Hài sau khi về căn nhà mà anh thường sống đó cảm thấy mệt, mặc cả quần áo liền ngủ thiếp đi.

Nhiều năm nay anh ít khi mơ, chỉ khi có tâm trạng không yên mới thỉnh thoảng nằm mơ, nhưng lúc này trong giấc mơ đều bắt đầu hỗn loạn. Anh mơ thấy dáng vẻ lần đầu tiên gặp Hòa Hòa, đứa bé sơ sinh nho nhỏ, lần đầu tiên mở mắt, cười với anh như thiên sứ. Sau đó cô dần dần lớn lên, anh ôm cô, cõng cô, dắt cô, trong nhiều trường hợp cô đều đi theo anh. Sau này nữa cô không chịu cho anh dắt cô nữa, bắt đầu cãi nhau với anh, không thèm để ý đến anh. Lúc cô lại một lần nữa quay lưng lại với anh càng đi càng xa, Trịnh Hài đi lên trước kéo tay cô muốn giữ cô lại, lần này Hòa Hòa ngược lại nắm lấy tay anh, quay đầu cười với anh, nhưng trong chốc lắt khuôn mặt đó của Hòa Hòa lại biến thành Dương Úy Kỳ.

Sau đó Trịnh Hài liền tỉnh dậy, toát hết mồ hôi, đầu cũng choáng choáng, đứng dậy nhìn nhìn bầu trời đã tối, xem đồng hồ, không ngờ đã là nửa đêm.

Anh đứng dậy tự làm chút đồ ăn, thật ra không muốn ăn, nhưng anh nỗ lực nuốt xuống.

Rất nhiều ngày anh đều cố gắng hết sức không nghĩ đến cái tên Dương Úy Kỳ, không ngờ lại mơ thấy cô ấy.

Lần trước anh chưa nói hết, Dương Úy Kỳ liền vội vàng bỏ đi. Tuy cô có lúc ngốc ngốc, nhưng đa phần tâm tư nhạy bén, có lẽ sớm đã biết anh muốn nói gì. Sau đó cô liền đi công tác, vẫn chưa quay về. Cô không gọi điện cho anh, anh cũng không gọi, liền cứ như thế.

Trong lòng Trịnh Hài luôn áy náy với Dương Úy Kỳ.

Mỗi người đều không hiểu nhầm, anh quả thật là có ý thật sự muốn lấy cô. Có lẽ không coi là yêu, nhưng anh rất thích cô, cảm thấy cô là người hợp nhất để làm vợ. Anh chưa từng hy vọng có một tình yêu kinh thiên động địa.

Cuộc sống của anh từ sau khi 5 tuổi, liền luôn sống trong quy đạo không chút bất ngờ sóng gió nào, hôn nhân cũng vậy.

Anh chưa từng nghĩ rằng sự việc lại trở nên như thế này, khiến anh không còn cách nào bình tĩnh đi hoàn thành cái kế hoạch cuộc đời của anh nữa.

Mấy ngày nay Trịnh Hài thỉnh thoảng nhớ lại, lúc anh biết được chân tướng sự việc đó, anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Là vì sự tủi thân của Hòa Hòa nhiều năm nay mà đau lòng, hay là vì bản thân mình làm sai nhưng lại không hề biết mà thấy hổ thẹn?

Thật ra lúc đó anh thật sự không nghĩ gì nhiều, lúc đó đầu anh đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ rõ ràng nói với anh, lần này cuối cùng anh phải thất tin với người khác, anh nên nhanh chóng kết thúc mối quan hệ với Dương Úy Kỳ.

Anh không thể lấy thân phận bạn trai của Dương Úy Kỳ, mà nói đến vấn đề tương lai với Hòa Hòa, nếu như vậy anh đồng thời sẽ làm nhục cả ba người,

Anh là có ý định muốn lấy Hòa Hòa. Ngoài như thế ra, anh không có cách nào khiến bản thân mình an tâm.

Rốt cuộc là muốn bồi thường Hòa Hòa, hay là vì nguyên nhân khác, anh chưa hề nghĩ kỹ, bản năng của anh cảm thấy bản thân mình nhất định phải làm như thế.

Giống như là nhiều năm trước đây, anh chưa từng nghĩ Hòa Hòa sẽ trở thành vợ anh. Nhưng lúc anh quyết định đó, anh không hề bài trừ cái ý nghĩ ấy, chỉ ngoài việc anh không thể không phụ Dương Úy Kỳ.

Tại sao thế? Hòa Hòa đối với anh, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Anh chưa từng hiểu rõ.

Những có lẽ đã không quan trọng nữa, không cần thiết phải hiểu rõ. Hiểu càng rõ, càng không có lợi cho bản thân.

Giống như một số lời nói, chưa từng có cơ hội nói rõ, bây giờ đều không cần nói nữa.

Trên đường anh đưa Hòa Hòa về bệnh viện hỏi cô: “Ở bên đó sống có hợp không?” Bởi vì Hòa Hòa và mẹ anh lúc còn sống đều giống nhau không thích khí hậu lục địa ở thành phố B, ở đó sống mấy ngày liền khô nẻ môi, còn thường thường chảy máu mũi, cho nên trong nhiều năm qua, mới luôn ở bên này với mẹ anh, mà không phải là ở bên cạnh mẹ cô.

Hòa Hòa nói: “Uhm, cũng coi như là thích ứng. Quen hơn nhiều so với trước đây.”

“Kỳ nghỉ của em lúc nào kết thúc?”

Hòa Hòa im lặng một lát, cân nhắc từ ngữ nói nhỏ: “Khi kỳ nghỉ của em kết thúc, Sầm Thế cũng sẽ kết thúc công việc ở bên này. Anh ấy hỏi em có muốn quay về cùng anh ấy không.”

Lúc Trịnh Hài tránh một chiếc xe quay tay lái hơi mạnh một chút, xe nghiêng nghiêng. Anh im lặng.

Hòa Hòa lại nói: “Anh ấy rất tốt với em. Hơn nữa, thành phố đó, em cũng đã từng sống ở đó sống 4 năm, em rất thích nơi đó.”

Trịnh Hài không nhớ sau này bản thân mình lại nói tiếp với Hòa Hòa cái gì. Anh là chúc phúc cô, hay là khuyên cô suy nghĩ cận thận một chút? Có lẽ là thật ra anh vốn chẳng nói gì hết, chỉ là luôn im lặng? Bản thân anh cũng không nhớ rõ.

Trịnh Hài suy nghĩ lung tung mơ mơ hồ hồ, không biết từ lúc nào lại ngủ thiếp đi. Giấc ngủ của anh xưa nay rất có quy luật, bình thường chưa từng như thế này.

Ngày hôm sau vẫn là cuối tuần. Lúc trời sáng, anh bị điện thoại làm cho tỉnh giấc.

Hôm qua lúc đi thăm mộ, sợ tiếng chuông điện thoại làm quấy nhiễu đến linh hồn người đã khuất, anh liền tắt chuông đi, quên chưa đổi lại.

Điện thoại là trợ lý gọi đến: “Xe của anh tôi đã đỗ ở công ty. Anh có biết không hả, hôm qua lúc tôi đến nơi đúng lúc có mấy tên nhà báo lá cải chụp ảnh anh, suýt nữa anh đã lên báo đó, tôi biện pháp mềm có cứng có đều dùng hết, ngay cả cha anh cũng muốn lôi ra, khó khăn lắm mới dẹp yên được. Anh trai, lần sau muốn giả vờ cool thì đổi một địa điểm khác nhé.”

Trịnh Hài nói: “Hôm qua gặp chút chuyện.”

Trợ lý nói: “Tôi biết, Hòa Hòa mà, va đập nhẹ một chút, anh liền hốt hoảng như thế, phàm là việc có liên quan đến Hòa Hòa, anh liền loạn lên.”

Trịnh Hài không nói.

Trợ lý lại nói: “Hòa Hòa bọn họ sáng sớm hôm nay đi rồi, bạn trai cô ấy chiều nay còn cón việc phải xử lý, hai người trông đều không sao. Cô ấy gọi điệc cho anh anh không nghe, chắc là anh chưa ngủ dậy, cho nên nhờ tôi nói với anh một tiếng. Hiếm khi anh cũng ngủ nướng, anh ngủ tiếp đi nhé.”

Trịnh Hài kiểm tra danh sách cuộc gọi, có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Hòa Hòa, rất sớm, anh quả thật không nghe thấy. Còn có một tin nhắn của Hòa Hòa, nói rằng họ phải rời đi.

Anh chuyển điện thoại sang trạnh thái chuông, vứt sang một bên, lại nằm xuống.

Lần sau tỉnh dậy vẫn là điện thoại làm tỉnh giấc, lần này lại là Dương Úy Kỳ đã lâu không gặp. Cô nói: “Em quay về rồi. Lúc nào chúng ta gặp mặt?”

Trịnh Hài nhất thời hơi hốt hoảng. Anh nói: “Tối mai đi.”

Dương Úy Kỳ hỏi: “Giọng anh sao thế? Ốm hả?”

Trịnh Hài nói: “Không sao, tối qua bị dính chút nước mưa, một lát là khỏi.”

Dương Úy Kỳ “ồ” một tiếng: “Anh ăn cơm chưa? Đến bệnh viện chưa?”

Trịnh Hài đáp một tiếng, ứng phó mấy câu liền tắt máy.

Không biết qua bao lâu có tiếng gõ cửa, anh mặc áo khoác vào ra mở cửa, bên ngoài cửa lại là Dương Úy Kỳ. Trước đây anh đưa cho cô chìa khóa của căn phòng này, nhưng cô rất ít khi tự mình mở cửa, thường đều là thông báo trước cho anh, sau đó gõ cửa đợi anh mở, nghiêm túc đâu ra đấy.

Họ đứng ở thềm cửa im lặng một lúc. Nhiều ngày không gặp, có lẽ vẫn còn chút khúc mắc, đều hơi xa lạ.

Cuối cùng vẫn là Dương Úy Kỳ cười cười trước: “Chúng ta quên nhau lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy anh ốm bao giờ, em đến xem một chút, tránh khỏi sau này không có cơ hội được thấy nữa.”

Trịnh Hài cũng cười cười, để cô vào phòng.

Hóa ra Trịnh Hài bắt đầu sốt từ tối qua. Bởi vì bình thường anh rất ít khi ốm, cho nên bản thân cũng không lưu ý.

Dương Úy Kỳ tìm cho anh mấy viên thuốc, vào bếp nấu một nồi cháo. Cô nấu không hề ngon, tuy cô luôn rất cẩn thận trông ở bếp. Nhưng cái bóng gầy gò của cô ở trong bếp đó, khiến Trịnh Hài nhớ lại dáng vẻ nấu cháo của Hòa Hòa hôm qua. Lúc đó, anh cũng luôn nhìn cô như thế.

Trịnh Hài sau khi ăn hết một bát cháo, Dương Úy Kỳ nói: “Trước khi em đi anh nói, có lời muốn nói với em.” Cô nhìn thẳng Trịnh Hài, đợi Trịnh Hài nói tiếp.

Trịnh Hài không đáp, cúi đầu ăn thêm một bát cháo nữa, ăn được gần một nửa mới nói: “Lần này em đi công tác lâu vậy, công việc không thuận lợi sao?”

Dương Úy Kỳ trông cũng hơi mệt mỏi: “Lần này em thật sự bắt đầu tự mình phủ định. Em không rõ rằng rốt cuộc là em duy trì chính nghĩa, hay là đang giúp kẻ xấu làm điều ác.”

Trịnh Hài nói: “Tính cách của em quả thật không hợp làm nghề này. Đổi công việc đi, đừng tự ép bản thân mình mệt như thế.”

Dương Úy Kỳ nghĩ một lát, rất nghiêm túc nói: “Lần trước anh cũng khuyên em đổi công việc. Còn về việc anh nói muốn nuôi em, thật ra là đùa phải không? Những lời anh muốn nói với em có phải chính là cái này không?”

Trịnh Hài nhìn cô, mím chặt môi.

Dương Úy Kỳ cười nhàn nhạt: “Thật ra em vốn dĩ cũng không coi là thật, cho nên anh không cần để ý.” Cô cũng cúi đầu ăn cháo, ăn hai miếng phát hiện quả thật không ngon, do đó đẩy bát qua một bên, nói với Trịnh Hài: “Rất khó ăn, em đi nấu một nồi khác nhé.”

Lúc Dương Úy Kỳ đứng dậy, nghe thấy Trịnh Hài nói với cô một câu. Lúc đó ghế kêu lên một lát, mà giọng của Trịnh Hài rất khàn, cho nên cô nghi hoặc bản thân mình nghe nhầm.

Trịnh Hài nói thấp giọng: “Gần đây em có thời gian không? Cha anh muốn gặp em.”

Bình luận
× sticky