Bà giúp việc đang lau chùi nhà bếp, để thức ăn lên bàn, Diễm lo lắng hỏi.
_Anh ấy đã đỡ chút nào chưa ạ…??
Bà giúp việc thở dài.
_Cậu ấy vẫn mê man, nhưng đã hạ sốt rồi…!!
Diễm thở phào nhẹ nhõm.
_Trên đường đi cháu cứ lo anh ấy không hạ được sốt, nay thấy anh ấy đã đỡ, cháu có thể yên tâm được rồi…!!
_Xem ra cháu rất yêu cậu ấy…!!
Diễm lúng túng, câu hỏi này ngay cả bản thân Diễm cũng không thể trả lời được, vì cho đến tận bây giờ Diễm không biết là Diễm có yêu Quân không, cảm giác khó chịu, tức giận, căm hận trong lòng Diễm dành cho Quân đã vơi đi được một nửa, thay vào đó Diễm càng ngày càng nghĩ về Quân nhiều hơn, nếu đây không phải là tình yêu nam nữ, Diễm thử hỏi đây là gì, không lẽ là tình anh em, thật vô lí, nếu là anh em, Diễm sẽ không đồng ý để cho Quân làm thế, nghĩ đến hành động sáng nay, Diễm đỏ bừng cả mặt.
Bà giúp việc không ngừng nhìn Diễm, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt long lanh, đôi môi mím chặt, bà khẳng định Diễm đã yêu Quân thật rồi, Diễm quá ngu ngơ và dại khờ nên không nhận ra.
Thấy bà giúp việc cứ nhìn mình mãi, vừa ngại vừa xấu hổ. Diễm vội tìm cách lảng tránh ánh mắt của bà.
_Cháu lên thăm anh ấy đây…!!
_Ừ, cháu đi đi…!!
Diễm đi thật nhanh lên lầu, phía sau Diễm, bà giúp việc vẫn nhìn theo, trên môi bà nở một nụ cười. Diễm mở cửa phòng, sợ làm Quân giật mình thức giấc, Diễm đi thật khẽ, Quân vẫn mê man chưa tỉnh, lúc Diễm đi Quân đang bị sốt bây giờ, Quân lại đạp tung hai cái chăn vì nóng, bác sĩ bảo đây là sốt nóng lạnh, bệnh nhân lúc sốt nóng, lúc lại sốt lạnh.
Diễm nhanh chóng quén chăn gọn sang một bên, mồ hôi đang tuôn ra đầy người Quân. Tóc Quân dính chặt vào chán, Diễm định gọi bà giúp việc lên thay quần áo cho Quân, nhưng sau một giây suy nghĩ, Diễm tự mình làm.
Sau khi cất thức ăn vào tủ lạnh, bà giúp việc lên lầu, bà muốn hỏi Diễm có muốn bà giúp gì không, cửa phòng khép hờ, nên bà có thể nhìn được vào trong. Bà thấy Diễm đang lau người cho Quân, bà nở một nụ cười khó hiểu, đóng cửa phòng lại, bà đi xuống lầu. Bà nghĩ bà không nên làm phiền họ.
Diễm đang lau người cho Quân, Quân giật mình tỉnh dậy, mặt Diễm nóng bừng, Diễm không ngờ Quân lại tỉnh dậy vào lúc này, quá ngại, Diễm không biết mình nên dấu mặt vào đâu.
Do đang bị sốt nóng nên Quân muốn được làm mát cơ thể, nắm chặt lấy tay Diễm, Quân cười hỏi.
_Em đang làm gì thế…??
Diễm nghĩ có lẽ mặt mình đang đỏ lắm, không dám nhìn thẳng vào mặt Quân, cố lấy lại bình tĩnh, Diễm đáp bừa.
_Chăm sóc bệnh nhân…!!
_Chăm sóc bệnh nhân em có cần cởi quần áo của anh như thế này không…??
Diễm đứng không còn vững nữa, Diễm muốn bỏ chạy. Quân cố tình đùa dai.
_Sao em không trả lời…??
Diễm tự nhủ là mình phải cứng rắn lên, không được để hắn làm cho lúng túng. Gỡ tay Quân ra, Diễm nói.
_Anh nằm yên để tôi lau cho anh, hay là anh thích tự lau lấy…??
Quân nheo mắt đáp.
_Anh là bệnh nhân, anh đâu có quyền từ chồi lòng tốt của em….!!
Diễm cáu.
_Anh có thể bớt nói vài câu được không. Anh bị ốm anh nên giữ sức…!!
Mặc dù bị Diễm trêu tức, nhưng Quân mỉm cười thú vị, Quân không biết đến bao giờ Quân mới được Diễm chăm sóc như thế này. Lau người xong cho Quân, Diễm bắt đầu mặc Quần áo cho Quân.
Diễm run rẩy không muốn đụng chạm vào Quân nhưng lòng thương hại trong Diễm đã thắng, đây cũng không phải lần đầu tiên Diễm chăm sóc cho người bệnh như thế này, khi còn du học ở bên Mỹ, mùa hè nào Diễm cũng tham gia vào hoạt động tình nguyện, Diễm hay đến những bệnh viện dành cho trẻ nhỏ, dù không theo y khoa, Diễm vẫn có thể chăm sóc cho bọn trẻ, tính Diễm trẻ con, hay đùa nghịch nên bọn trẻ rất quý mến Diễm.
Diễm thay và mặc quần áo cho Quân rất thành thạo như thể Diễm đã thực hành nó hàng trăm lần, Quân cảm thấy ghen tuông và tức giận, mặc dù biết Diễm đã trao đời con gái cho mình nhưng làm sao một cô gái không biết gì như Diễm lại có thể thay quần áo cho đàn ông thành thạo như thế.
Chờ Diễm thay xong, bóp chặt tay Diễm, Quân gằn giọng hỏi.
_Em nói cho tôi biết, em học những kĩ năng thay quần áo cho đàn ông ở đâu…??
Diễm nhăn mặt lại vì đau.
_Anh có cần mạnh tay như thế không…??
_Em còn không nói mau…!!
Diễm cáu.
_Em đã thay quần áo cho hơn hai mươi người, anh đã hài lòng chưa…??
Quân cảm thấy có một cú đấm thẳng vào mặt. Miệng Quân nhếch lên.
_Cô làm tôi bắt đầu tò mò và cảm thấy kinh tởm cô hơn rồi đấy. Cô có thể cho tôi hỏi, đã cởi quần áo cho từng ấy người mà họ không làm gì được cô, cô có bí quyết gì không…??
Mặt Diễm trắng bệch, điên tiết, Diễm hét Quân.
_Sao anh dám nghĩ tôi là một loại ngươi đồi bại như thế…??
Nước mắt tràn mi, Diễm căm hận nói tiếp.
_Anh nghe cho rõ đây, tôi nói tôi đã thay quần áo cho hai mươi đứa trẻ ở một bệnh viện nhi đồng bên Mỹ khi tôi đi du học ở bên ấy. Tôi thường cùng bạn bè trong trường tham gia các hoạt động tình nguyện do trường tổ chức…!!
Diễm lắc đầu chán nản.
_Anh đúng là một tên khốn, biết thế tôi để cho anh chết đi, tôi không nên cứu một kẻ như anh…!!
Quân nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi, hết lần này đến lần khác, Diễm bị Quân hiểu lầm. Quân hối lỗi nói.
_Anh xin lỗi, anh không cố ý làm em bị tổn thương…!!
Hất tay Quân ra, bưng chậu nước vào phòng tắm, Diễm lầm bầm nguyền rủa.
_Sau khi làm tổn thương tôi, anh chỉ nói một câu là xong à. Tôi đúng là ngu mới tin rằng anh đã thay đổi…!!
Giặt sạch cái khăn, vắt khô, phơi lên sào. Diễm hầm hầm đi ra khỏi phòng. Quân gọi giật Diễm lại.
_Em đừng đi, anh có chuyện cần nói với em…!!
Diễm quát.
_Còn tôi không có gì cần nói với anh…!!
Quân vội nhỏm dậy, chân đặt xuống sàn nhà, Quân rùng mình vì lạnh. Sợ Diễm vì tức giận sẽ bỏ đi luôn, Quân vội nắm lấy tay Diễm, đang tức giận nên Diễm không ý thức được hành động của mình, Diễm đẩy Quân ngã về phía sau, sàn nhà được bà giúp việc lau chùi lúc Diễm đi nên hơi trơn, chới với Quân ngã người về phía sau. Diễm hốt hoảng vội nắm chặt lấy tay Quân rồi lôi Quân ngã ngược trở lại.
Một tiếng dầm vang lên, Diễm nằm gọn trong lòng Quân, còn Quân bị ngã như trời giáng xuống sàn nhà. Cú đập đầu xuống sành nhà không phải là nhẹ nên đầu Quân choáng váng, có ba ngôi sao đang bay lơ lửng trước mặt Quân. Đang bị ốm, cơ thể đau nhức, cộng thêm cú ngã này nữa, Quân cảm tưởng như vừa bị một chiếc xe tải chèn ngang qua người.