Thằng bé vui mừng nói.
_Con muốn gặp ông bà nội. Gặp bác Trường và bác Hồng, con cũng muốn gặp chị Diễm Lệ. Con muốn có một gia đình hạnh phúc.
Quân hôn lên má thằng bé.
_Con sẽ có được một gia đình hạnh phúc. Đây là lời hứa danh dự của bố.
Hai bố con ngoéo tay nhau. Diễm ngồi lặng nhìn niềm vui trong mắt Quân và trong mắt thằng bé. Đã lâu rồi, Diễm không còn cảm giác hạnh phúc và ấm áp này nữa.
Đến giờ đi ngủ. Diễm cùng Quân đưa thằng bé về phòng. Thằng bé nằm ở giữa, Diễm và Quân nằm ở hai bên. Diễm kể chuyện cho nó nghe. Thằng bé chăm chú lắng nghe. Ngay cả Quân cũng bị câu truyện trẻ thơ cuốn hút. Quân thấy mình cũng là một đứa trẻ đang được Diễm ru ngủ bằng những câu truyện dành cho trẻ con.
Khi Diễm đọc xong cuốn truyện. Thằng bé đã ngủ say, tay nó nắm lấy tay Diễm và tay Quân. Quân cảm thấy một niềm hạnh phúc và ấm áp đang xen nhẹ vào lòng. Quân chưa từng nghĩ là có ngày Quân sẽ cùng Diễm nằm trên giường nghe Diễm kể truyện cho con trai trước khi ngủ. Từ bây giờ trở về sau, Quân đã có một gia đình đúng như Quân mong ước.
Diễm hôn lên trán thằng bé. Miệng thì thầm.
_Chúc con ngủ ngon, con yêu!
Quân cũng hôn lên trán thằng bé. Miệng cũng thì thầm.
_Ngủ ngon, con trai!
Quân nhẹ nhàng rời khỏi giường. Dơ tay ra. Quân giục Diễm.
_Chúng ta về phòng đi ngủ thôi.
Diễm không muốn rời xa thằng bé. Nhớ đến yêu cầu kỳ quái của Quân. Diễm ngượng ngùng ngồi dậy. Run rẩy nắm lấy tay Quân. Diễm cùng Quân rời khỏi phòng thằng bé, trước khi theo Quân về phòng, cả hai đều quay lại nhìn thằng con trai say ngủ.
Cả hai đều cảm thấy con tim của mình đang đập nhanh. Tình cảm trong họ đều hướng về nhau và về đứa con trai đang ngủ trong phòng kia.
Diễm đã hỏi xin Quân một phòng, nhưng Quân lấy lý do họ bây giờ đã là vợ chồng nên không cho phép Diễm ngủ riêng. Diễm biết Quân luôn muốn làm theo ý mình nên không dám có đòi hỏi gì nữa.
Leo lên giường. Diễm nằm tít vào trong cùng. Quân không nói gì. Tắt đèn bàn. Cả hai im lặng không ai nói với ai câu nào.
Cảm giác có Diễm bên cạnh mình khiến Quân thấy khó ngủ. Diễm nhắm mắt lại, Diễm che dấu sự sợ hãi của mình bằng cách cố gắng ngủ càng nhanh càng tốt.
Nằm một lúc, Diễm dần chìm vào giấc ngủ. Trong khi Diễm đã ngủ say. Quân vẫn còn chưa ngủ được.
Quân say sưa ngắm nhìn Diễm ngủ bên cạnh mình. Đã lâu rồi, Quân không còn có cơ hội để làm điều này. Quân luôn ước trước khi đi ngủ được trông thấy Diễm. Sáng mai thức dậy, người đầu tiên mà Quân muốn trông thấy là Diễm. Nay đã toại nguyện được ước mơ của mình. Quân cảm thấy hạnh phúc và vui sướng dâng đầy.
Đã quá khuya rồi, Quân vẫn còn thức. Mắt vẫn không ngừng nhìn Diễm. Diễm khẽ cựa quậy mình rồi sau đó quay sang ôm lấy Quân. Diễm làm thế theo thói quen, không phải chủ định muốn quyến rũ Quân. Nhưng ngay lúc này Quân lại không nghĩ thế.
Diễm gác chân lên đùi Quân, tay vắt ngang qua ngực Quân, đầu dựa vào nách Quân. Quân rủa thầm.
_Cô ta định khiến mình không điều khiển được bản thân đây mà. Không biết cô ta đã ngủ say thật chưa hay là cô đang định đùa giỡn với mình.
Diễm đã ngủ say rồi. Diễm đâu biết mình đang làm gì. Quân còn thức nên không bỏ xót hành động nào của Diễm. Quân hôn Diễm, Quân không còn là chính mĩnh nữa. Quân quên luôn việc Diễm đã từng gây ra nỗi đau gì cho bản thân mình.
Trong mơ Diễm thấy ai đó đang hôn mình. Diễm thấy cơ thể nặng dần. Diễm lơ mơ mở mắt nhìn Quân. Hiểu mình đang rơi vào tình trạng nào, mặt Diễm đỏ bừng vì ngượng. Dù Diễm có phản đối. Quân cũng không thể ngừng lại được.
Sáng hôm sau, Diễm tỉnh dậy trước Quân. Cố gắng trèo qua người Quân mà không gây ra tiếng động gì. Diễm không muốn Quân tỉnh giấc, nếu Quân tỉnh, Diễm sẽ không biết dấu khuôn mặt đỏ ửng của mình đi đâu.
Thật ra Quân đã tỉnh từ lâu rồi nhưng vẫn giả vờ ngủ để xem Diễm định làm gì. Đầu tiên Diễm bước xuống giường, sau đó quay lại lôi chăn đắp kín người Quân. Diễm rón rén, bước nhanh vào tắm.
Quân cố nín cười, hành động lén lút của Diễm khiến Quân liên tưởng đến ý nghĩ hai vợ chồng chỉ vừa mới cưới nhau và vừa mới trải qua đêm tân hôn nên Diễm mới ngượng ngùng như thế.
Sau khi tắm và thay quần áo xong. Diễm phụ Dì Hoa nấu bữa sáng cho cả nhà. Thằng bé luôn dậy đúng giờ nên Diễm biết giờ nào lên đánh thức thằng bé dậy.
Giúp thằng bé đánh răng, rửa mặt xong. Diễm mỉm cười hỏi.
_Hôm nay con có phải đi học không?
_Có ạ. Bọn con sắp được nghỉ đông rồi.
_Mẹ biết, kì nghỉ lần này con muốn mẹ cho con đi đâu chơi?.
_Con muốn cùng bố mẹ về thăm quê.
Diễm ngập ngừng hỏi thằng bé.
_Con muốn về thăm quê đến thế sao?
_Con muốn được gặp ông bà nội. Con tin là ông bà nội sẽ rất quý con.
Luồn cổ áo qua đầu thằng bé. Diễm nói.
_Mẹ cũng tin ông bà nội sẽ yêu con. Con trai của mẹ luôn ngoan ngoãn. Mẹ rất tự hào về con.
Thấy Quân đang đứng dựa vào cửa. Thằng bé reo lên.
_Chào bố!
Quân cười tươi.
_Chào con!
Quân chậm dãi bước vào phòng. Diễm vẫn còn cảm thấy xấu hổ nên không dám nhìn thẳng vào mặt Quân. Sau khi mặc xong quần áo cho thắng bé. Diễm nói.
_Con đã đói chưa?
_Con đói rồi.
Nắm tay Quân và tay Diễm. Thằng bé giục.
_Chúng ta đi ăn cơm thôi.
Quân quay sang nhìn Diễm. Nhìn khuôn mặt đỏ hồng và e thẹn của Diễm. Quân cũng thấy ngượng theo. Quân than thầm, càng ngày Quân càng yêu Diễm hơn. Những lỗi lầm mà Diễm gây ra cho mình. Quân hầu như quên hết, chỉ cần nhìn khuôn mặt, ánh mắt và nụ cười của Diễm. Quân không còn nghĩ được chuyện gì nữa.
Trong bữa ăn, thằng bé nói liên mồm. Nó hào hừng nói cho Quân và Diễm nghe kế hoạch đi nghỉ đông của nó. Quân chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng Quân đáp lại lời nó bằng một nụ cười ấm áp. Giống như mọi lần khác, Diễm không nói gì. Diễm chỉ biết ngồi nghe hai bố con nói chuyện với nhau như hai người bạn thân.
Diễm muốn tự đưa thằng bé đi học nên bảo Quân.
_Anh đi làm đi. Con đã có em đưa đi học rồi.
_Đưa thằng bé đi học rồi sau đó cô định làm gì?
_Em đến viện bảo tàng. Hôm nay em có tiết dạy học ở đó.
_Tốt nhất cô lên xe tôi chở cô đi. Khi nào cô dạy xong, cô gọi điện cho tôi, tôi sẽ đón cô.
_Không cần phải làm thế đâu anh. Em có xe ô tô, em có thể tự lái xe đi làm được. Anh còn nhiều công việc, anh nên đi đi.
_Thôi được rồi. Khi nào xong việc, cô nhớ gọi điện cho tôi. Tôi muốn mời hai mẹ con ăn cơm trưa.
Diễm ngập ngừng hỏi.
_Anh…anh không định ăn cơm trưa ở nhà sao?
Quân nhíu mày.
_Thế nào cô không thích đi ăn cơm trưa ở bên ngoài với tôi à?
Diễm vội nói.
_Không phải em không thích. Em chỉ hỏi để biết thôi.
_Xem ra cô cũng là người tò mò hơn tôi tưởng.
Quân cúi xuống hôn thằng nhóc. Quân mỉm cười nói.
_Con nhớ học chăm ngoan nhé. Trưa bố con mình sẽ gặp lại nhau.
Thằng bé bá cổ Quân, hôn chụt lên má Quân. Nó cười toe toét.
_Chúc bố một ngày làm việc thật vui vẻ.
Quân định đi. Thằng bé tinh ranh hỏi.
_Bố không hôn mẹ à? Bố hôn con, bố cũng phải hôn mẹ cho công bằng chứ?
Mặt Diễm nóng bừng. Diễm vội bảo thằng bé.
_Mẹ con mình về phòng lấy sách vở rồi đi học thôi.
Mắt thằng bé nhìn Quân đầy hy vọng. Quân nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Diễm. Diễm không biết rằng cử chỉ ngại ngùng của mình càng khiến Quân muốn hôn Diễm hơn.
Ôm ngang eo Diễm, ngã người Diễm về phía sau. Quân hôn thật mạnh lên môi Diễm. Diễm choáng váng mở to mắt nhìn Quân không chớp. Diễm xấu hổ muốn chui xuống đất, bị hôn trước mặt thằng con trai thế này là điều Diễm chưa bao giờ nghĩ đến.
Thằng bé che mắt, miệng nó cười thật tươi. Dứt nụ hôn, Quân thì thầm vào tai Diễm.
_Cô đang định âm mưu gì thế? Cô muốn quyến rũ tôi đúng không?
Diễm đỏ mặt đáp.
_Anh đừng nói lung tung. Tôi không hề có ý định quyến rũ anh.
Quân cau mày.
_Cô vừa nói gì? Cô nói lại cho tôi nghe xem nào?
Diễm quay mặt đi chỗ khác. Nhìn thái độ ương bướng và không sợ sệt của Diễm. Quân chỉ muốn mắng Diễm một trận. Không muốn thằng bé mất vui nên Quân không nói gì.
Quân lái xe đến công ty. Diễm đưa thằng bé đi học, sau đó lái xe đến viện bảo tàng. Diễm đang dạy học sinh. John mời Diễm đi uống nước. Không muốn gặp John vào lúc này nhưng nghĩ John là một người bạn tốt của mình, dù không yêu John cũng không cần phải trốn tránh như thế nên Diễm nhận lời.
Ngồi trong quán cà phê Princes. John quan sát vẻ mặt của Diễm. John biết Diễm đang hạnh phúc, tuy đau khổ và buồn chán nhưng thực lòng John cũng muốn chúc phúc cho Diễm.
_Cuộc sống hôn nhân của em thế nào?
_Em đang sống rất thoải mái. Cảm ơn anh đã hỏi thăm.
_Cho đến tận bây giờ anh vẫn không tin được là anh ta chính là chồng của em. Sao em phải chạy trốn anh ta lâu như thế? Em yêu anh ta thì khi gặp lại, em phải nói ngay cho anh ta biết em và thằng nhóc là ai chứ?
Diễm thở dài đáp.
_Có nhiều chuyện đã xảy ra giữa bọn em. Sau khi bị tan nạn, anh ấy không nhớ được gì, mẹ anh ấy lại phản đối mối quan hệ của bọn em nên em mới chọn cách ra đi.
_Em thật khờ dại. Lẽ ra em không nên bỏ đi mới phải. Anh ấy ngay từ lần gặp đầu tiên, anh ta đã yêu em mặc dù anh ta không nhớ được gì cả. Anh tuy ghen, tuy hận anh ta nhưng vẫn phải công nhận một điều là anh ta rất yêu em.
Diễm gật đầu nói.
_Em biết. Em cũng yêu anh ấy.
Nhìn John, Diễm cảm thấy có lỗi với John.
_Anh sẽ không giận em chứ?
John lắc đầu nói.
_Mặc dù anh luôn mong em trở thành vợ của anh nhưng anh tin vào quyết định của em. Trải qua những chuyện vừa rồi, anh thấy chỉ có mình anh ta mới đủ sức bảo vệ cho hai mẹ con em. Anh chúc cho em được hạnh phúc.
Uống nốt ly cà phê. Diễm nói.
_Em cũng mong anh tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Chỉ khi nào thấy anh tìm được một người con gái anh yêu em mới cảm thấy không có lỗi với anh nữa. Còn nếu không em sẽ giận bản thân mình vì đã khiến anh bị tổn thương.
_Em đừng có ngốc, em không có lỗi gì với anh cả. Em chưa từng lừa dối anh, anh làm sao trách em được. Anh chỉ hận bản thân anh vô dụng nên không thể khiến em yêu anh.
Diễm cúi đầu. Lòng Diễm ngổn ngang trăm mối. Tuy đã về được với Quân nhưng chưa chắc hai người đã được ở bên nhau. Mẹ Quân không chấp nhận Diễm làm con dâu. Bà luôn căm ghét Diễm, nếu lần này vì Diễm, Quân hủy hôn với Loan. Bà sẽ càng căm ghét Diễm hơn.
Nhưng dù có khó khăn thế nào. Diễm cũng không còn đường lui nữa rồi. Diễm phải chấp nhận sự ghẻ lạnh của bà Phương nếu Diễm còn muốn được ở gần bên thằng bé và được ở gần bên Quân. Diễm đã chạy trốn, đã làm một con rùa rụt cổ quá lâu. Đã đến lúc Diễm phải nhìn vào sự thật.
Tạm biệt John. Diễm lái xe về viện bảo tàng. Diễm cần hoàn thành nốt công việc của mình. Diễm chỉ còn hơn hai tiếng nữa đẻ để hoàn thành công việc buổi sáng. Hơn mười một giờ, Diễm phải đi đón thằng bé rồi.
Sáng nay Quân không đến công ty. Quân lái xe thẳng đến tòa án. Với tư cách là một luật sư, Quân nhanh chóng hoàn tất thủ tục pháp lý cần thiết để được đưa Jenny ra tòa.
Quân nhất định không bỏ qua cho cô ta. Quân không cho phép ai được quyền làm tổn thương Diễm. Quân có thể đối xử với Diễm thế nào là tùy ý Quân nhưng tuyệt đối Quân không cho người khác cái quyền đó.
Chưa đầy một giờ sau đó. Cảnh sát mời Jenny về đồn để hợp tác điều tra. Tất nhiên Jenny có quyền mời luật sư cho mình nhưng khả năng thắng kiện là rất nhỏ. Quân đã có đầy đủ bằng chứng trong tay. Với những bằng chứng này, Jenny không thể chối cãi được hành vị phạm tội của mình, thậm chí cô ta có mời được một luật sư giỏi đi chăng nữa cũng không thể thắng được Quân.
Với tội danh ăn cắp sản phẩm trí tuệ của người khác. Cô ta sẽ bị phạt tiền và tù tội. Nếu Diễm có thể xin Quân tha không kiện cô ta. Cô ta sẽ không phải đi tù, và không phải đóng tiền phạt, nếu không Quân sẽ khiến cô ta phải đi tù rất lâu. Ngay cả người phụ nữ tên Maraget cũng bị Quân kiện.
Diễm không biết sáng nay Quân đến tòa án. Nếu Diễm biết được, Diễm đã đi theo Quân và đã xin Quân rút lại đơn kiện rồi.
Mười một giờ trưa. Quân gọi điện cho Diễm.
_Bây giờ cô đang ở đâu?
_Em đang ở nhà trẻ Federation.
_Cô biết nhà hàng Long Beach chứ?
_Em biết.
_Nếu cô biết rồi. Cô lái xe đưa thằng bé đến đó trước. Tôi sẽ lái xe đến sau.
_Vâng, em hiểu rồi.
Quân cúp máy. Chào cô giáo của thằng bé. Diễm bế nó trên tay. Thằng bé vui mừng hỏi.
_Bố vừa gọi điện đúng không mẹ?
_Ừ, bố vừa gọi. Bố bảo hai mẹ con mình lái xe đến nhà hàng Long Beach.
Thằng bé hào hừng nói.
_Con thích ăn hải sản. Chắc là thức ăn ở nhà hàng đó ngon lắm.
Diễm phì cười.
_Nhìn điệu bộ háu ăn của con kìa. Con chê mẹ nấu ăn không ra gì sao?
Thằng bé bá cổ Diễm, hôn chụt lên má Diễm. Nó nịnh.
_Mẹ con nấu ăn là nhất. Con muốn so sánh thức ăn nhà hàng đó nấu sao với mẹ có ngon hơn không thôi.
Diễm mắng yêu.
_Mẹ biết con lẻo mép nên mẹ không đấu lại được với miệng lưỡi của con.
_Con của mẹ rất ngoan, mẹ không thấy sao?
_Mẹ biết rồi.
Diễm trọc vào nách thằng bé. Thằng bé phá ra cười thật to. Diễm cũng vui lây trước thái độ cởi mở của thằng bé. Từ khi biết Quân là cha của mình và được sống cùng một nhà với Quân. Thằng bé lúc nào cũng vui vẻ, cười đùa. Diễm không còn ước mong nào hơn thế. Chỉ cần thằng bé vui, Diễm có thể làm mọi thứ.