Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhớ Ai Đó Đến Kiệt Quệ

Chương 43

Tác giả: Lan Rùa

Cậu cả thương mợ Trâm nhiều lắm, nên cậu ấm ức thay cho mợ. Còn cậu hai thì sao? Mợ nhà cậu nằm gần hai ngày trong đống rơm, cậu chẳng hề hay biết còn nghĩ oan cho mợ. Rồi lúc bới mợ ra, người mợ lạnh cóng như cái xác khô, khoảnh khắc tưởng rằng mợ sắp bỏ cậu, dẫu biết mợ không có bỏ theo trai, nhưng mợ bỏ cậu sang thế giới khác thì cũng là bỏ, lòng cậu như có tảng đá nặng đè ngang.

Khi đó chân tay cậu cứng đờ, cậu sốc, đầu cậu tê buốt, cậu giận mợ ghê lắm. Giờ cậu hết giận mợ, nhưng cậu hận vô cùng cái người hại mợ. Giá kể cậu có thể một phát đập chết con ranh này rồi đem nó quẳng xuống hố phân, quan có tới bắt cậu cũng chẳng sao sất, ngặt nỗi, cậu xót mợ sống vậy lẻ loi một mình, chẳng ai lo cho mợ.

Tội mợ đêm đến đạp chăn xuống đất không có ai nhặt lên giùm, tội mợ mang cái danh vợ của kẻ sát nhân, đến kiếp nào mới gột sạch? Cậu cả đã chạy đi lấy dây thừng và rọ từ lúc nào, cậu hai đành nghe lời trói mợ cả rồi tống trong đó, mợ nhỏ người mà, lợn còn vừa huống chi là mợ.

Phú ông đi dạo ngang qua, thấy cảnh chướng mắt quá liền nghiêm mặt hỏi chuyện. Cậu Hưng háo hức kể lể, cậu cứ mong thầy cho cậu bỏ vợ cơ, nào ngờ thầy lệnh cậu Lâm thả mợ rồi mắng cho hai cậu một trận tơi bời.

-“Ngu xuẩn, cậu đã rước người ta về rồi, mợ hư thì cậu phải khuyên bảo dạy dỗ chứ? Cậu vạch áo cho người xem lưng thế à? Cậu tính bôi tro trát trấu vào cái mặt tôi cậu mới hài lòng hả?”

Thầy quát, cậu cả tiu nghỉu đứng một chỗ, mợ cả tưởng thầy bênh mình nên một mực kêu oan, mong thầy nghiêm phạt mợ hai. Mợ khóc, mợ gào thảm thương như bị oan ức thật, ngay cả lúc thầy bảo mợ vào buồng đối chứng với mợ Trâm cái mặt mợ vẫn tỉnh queo à.

-“Gớm, bữa nay tui mới biết, ngoài thói ăn cắp vặt ra mợ còn có tật bơm đặt bịa chuyện nghen.”

-“Tui không có, tui không bịa.”

-“Xi, người ta bảo nói có sách, mách có chứng. Vậy mợ có nhân chứng nào thì mợ mang ra đây! Nếu không thì chứng tỏ mợ láo toét.”

-“Tui…tui…”

-“Không cần nhân chứng, tui tin Trâm. Lời Trâm nói chính là chân lý.”

Cậu cả bực bội chen vào, phú ông e hèm quát cậu im miệng, đoạn chậm rãi quay sang hỏi mợ hai vì sao ông nên tin lời mợ? Mợ hai bất giác run run, mợ đang ngồi trên giường, người khẽ tựa vào người cậu hai, nãy giờ cậu đứng sau lưng mợ mà, tay cậu vẫn bóp vai đều đều cho mợ.

-“Đừng căng thẳng, nhất thì tui chịu đòn thay mợ.”

Cậu ghé tai mợ thủ thỉ, chỉ đủ cậu và mợ nghe thấy. Cậu nói linh tinh cái gì vậy trời? Thế thì để thầy đánh mợ còn hơn, mợ lo nơm nớp, đầu mợ rối rắm như tơ vò, rồi mợ hoảng quá, mợ đánh liều bịa bừa.

-“Ừ thì tui không có nhân chứng, nhưng tui có vật chứng, hòn đá mợ đập tui mợ giấu sau bụi chuối ý, trên đó vẫn còn vết màu hẳn hoi, giờ sai người ra tìm là thấy.”

Ôi dào, là máu gà ấy mà, ban nãy mợ thấy bu Trinh kể hôm qua bu đem mấy con sang thịt đúng chỗ đó, kiểu gì chả bắn tý tiết ra ngoài. Bước đường cùng rồi, mợ mặc kệ, mợ cả được khai gian chả nhẽ mợ không được? Mợ Chi hiếm khi bị người ta vu khống tráo trợn như vậy, mợ uất sôi máu, mợ gân cổ lên cãi.

-“Mợ điêu, lấy đâu ra đá dính máu ngoài bụi chuối? Tui liệng xừ xuống đáy ao rùi còn gì? Cái đồ ngậm máu phun người.”

Mợ hai ngẩn người, còn đang chuẩn bị tinh thần đôi co với mợ cả thêm một hồi nữa thì mợ tự khai cha nó rồi còn đâu. Phú ông nổi giận lôi đình, ông sai người làm giam lỏng mợ cả nửa tháng, hàng ngày chỉ được phép ăn cơm với muối vừng và rau luộc.

Mợ khóc cạn nước mắt, bà hai đứng ngoài cửa chẹp miệng cái rõ dài, trước tưởng mợ Chi chửa, bà xót cháu đâm xót mợ hơn chứ cái tính mợ đỏng đảnh thấy ghét, giờ bà nhịn thôi, mai sau bố lếu bố láo bà đuổi thẳng cổ. Bà cười khẩy, giả lả cầm bát cháo nghi ngút vào đút cho mợ Trâm, ngọt nhạt dỗ dành.

-“Ăn đi mợ, bu dậy từ canh ba hầm gà đó, mau ăn đi cho nóng.”

Là bu Trinh sang hầm cho mợ mà, mợ sốc muốn xỉu, mợ nuốt thìa cháo bu bón mà thấy nghèn nghẹn. Riêng phú ông thì nhìn bà trìu mến lắm, gớm, có mẹ chồng nào chăm bẵm con dâu hơn cả con gái ruột thế này không? Kể ra ông mà không trót thương bà cả quá nhiều thì bà hai cũng là một người vợ khá được đó chứ. Cũng duyên dáng, cũng biết lo toan cho con cái, nhất là cái tính tình điềm đạm, lúc nào cũng nhường nhịn bà cả.

-“Thầy nó ngồi chơi với cậu mợ một lát hãng về.”

Bà hai thỏ thẻ mở lời, nghe tội tội. Phú ông tự dưng thấy có lỗi, tối đó ông gọi bà lên thư phòng mài mực giùm ông. Bà dịu dàng đốt hương giúp phòng ông thêm thơm mát, loại hương này mười mấy năm trước bà từng dùng rồi, vi diệu lắm. Nhưng là hương cấm, với cả cái thằng bán nó lang bạt khắp nơi, đâu phải lúc nào cũng mua được, tháng trước run rủi thế nào nó lại qua làng, đợt này bà chi hẳn hai mươi quan tiền mua hai mươi hũ luôn.

Ánh đèn khuya phập phồng, bà dịu dàng ngồi trong lòng ông, nghe ông kể chuyện trên trời dưới bể. Lâu lắm rồi ông mới siết bà chặt như đêm nay, cảm xúc trong bà chưa khi nào dạt dào đến thế. Ông quấn bà hai ngày hai đêm không biết chán, bà cả có cho bao nhiêu người gọi ông cũng xua tay mặc kệ. Canh năm ngày thứ ba, bà cả tự mình đi tới thư phòng ông.

Tiếng cười đùa điên loạn, tiếng thở dốc hổn hển, phú ông còn không thèm liếc bà lấy một cái, ông với bà hai ôm nhau nhau nhảy múa thác loạn, rồi ánh mắt bà hai nhìn bà đầy đắc thắng, tất cả như lưỡi dao nhọn khoét dần, khoét mòn tim gan bà.

Nước mắt bà, chảy dài hai bên gò má. Nỗi đau ấy, đau mà đau lắm, đau muốn chết quách đi cho rồi. Con Bưởi thấy mặt bà trắng bệch, bà đứng trân trân, nó đinh ninh rằng bà không khoẻ, nó chạy tới níu tay ông méc bà bị ốm. Ông cười ha hả, ông kêu bà ốm mặc bà, rồi ông hất nó ngã ngửa.

Nó khóc rưng rức, bà cả lôi nó đứng dậy đi theo bà. Bà lặng lẽ bước từng bước phía trước, nó lon ton cầm tay bà chạy theo đằng sau, từ lúc bước ra khỏi cánh cửa đó, bà chưa hề ngoái lại. Cả tuần sau, bà cũng không tới thư phòng tìm phú ông nữa.

Bu Phúc ở lì trên nhà cùng thầy Kim nên dưới túp lều tranh mợ Trâm như được sống trên thiên đường vậy đó. Sáng mợ tỉnh giấc chẳng nghe tiếng bu chửi nữa, chỉ có tiếng chim hót líu lo thôi. Mợ nhớ cái chiều đầu tiên bu vắng nhà, cậu cầm bát thuốc lên vừa thổi phù phù vừa bón cho mợ. Ôi cái phúc phận, xưa kia bảo cậu bóc hạt dẻ cậu còn chẳng chịu cơ, mợ sướng tê liệt luôn ý, thuốc đắng mà thấy ngọt thấu cả tim.

Mợ bẽn lẽn húp từng thìa, cố ý nuốt thật chậm, thi thoảng lại liếc liếc cậu. Cậu bị mợ nhòm một lát mặt cũng đỏ hầm hập. Rồi cái môi mợ ấy, cứ phụng phịu chu lên, ghét dễ sợ. Đàn bà con gái mà chả ra cái thể thống gì sất, không lẽ để cậu cắn cho vài phát mợ mới chừa?

-“Hỗn.”

Cậu quát, mợ giờ nhờn cậu rồi, mợ chả sợ đâu. Tới lúc bị cậu cắn thật mợ cũng không sợ, ngược lại má mợ hồng rực à, mợ thích chí đưa tay ôm chầm lấy cậu, hai chân mợ quắp ngang người cậu, rồi mợ lì lợm áp mặt vào bả vai cậu, thi thoảng lại ngẩng đầu lên thơm dọc cổ cậu.

Cậu thở dài đưa tay ra đỡ lưng mợ, tay còn lại cậu vẫn cầm bát thuốc. Cậu bước ra ngoài hiên, rồi cậu cố ý đi dạo xung quanh vườn, mợ nằm trong phòng lâu rồi, hít thở khí trời chút cũng tốt. Vườn nhà cậu mợ ngoài hoa ra thì còn nhiều chuối lắm, buồng chuối chục nải sai trĩu trịt, mợ ngó nghiêng một hồi, rồi mợ ngọt giọng nịnh cậu.

-“Hôm nào tui nấu canh chuối xanh đậu phụ thịt ba chỉ cho cậu hai ăn nha.”

-“Ừ.”

-“Tui vừa đẹp người vừa đẹp nết, lại tháo vát đảm đang cậu hai nhỉ?”

-“Ừ.”

-“Vậy đâu cần rước thêm bà hai nữa nhỉ? Sau này cu tí, cu tèo hay con hĩm thì cũng cho tôi hết nhá, cho mình tui thui nhá, tui mang được hết.”

-“Ừ.”

Ừ á? Ừ nhẹ nhàng thế thôi á? Thật hay đùa vậy? Lòng mợ xao xuyến rạo rực ghê lắm, eo ôi có khi cậu trót thương mợ rồi đó, không khéo lại mê mợ như điếu đổ rồi cũng nên. Mợ được nước ra điều kiện muốn mợ uống một thìa thuốc thì cậu phải thơm mợ một cái. Mợ dám láo lếu vênh mặt, cậu lừ mắt đưa mợ vào phòng, đặt mợ lên giường rồi ác độc bóp má mợ, không khoan nhượng đổ nốt non nửa bát thuốc xuống thẳng cuống họng mợ.

Đoạn cậu xuống bếp cất bát, trước khi đi còn nạt mợ dám nhổ ra thì chết với cậu. Mợ ngoan ngoãn nghe lời, mặt méo xềnh xệch, tiu nghỉu tựa cằm vào đầu gối nom theo bóng cậu, vai cậu thật rộng, lưng cậu thật lớn, mợ ngắm tít cả con mắt, nếu như mợ nhìn thấy gương mặt cậu lúc này, biết cậu đang tủm tỉm cười, chắc hẳn tim mợ sẽ rộn ràng lắm.

Cùng lúc đó cậu cả len lén mở cửa sổ, cậu í ới gọi mợ Trâm, cậu ra sức bơm đểu, cậu xúi mợ bỏ thằng hai đi rồi mình tới với nhau. Mà mợ ngốc lắm, mợ không chịu, cậu thuyết phục mãi chẳng ăn thua, cậu đành xuống nước.

-“Thế không bỏ nó cũng được, nhưng hay rước thêm tui về, tui cậu cả làm chồng cả, thằng Lâm cậu hai làm chồng hai.”

Mợ Trâm há hốc, đời thuở có chuyện như vậy sao? Mợ buột miệng hỏi nhà bé xíu như này cậu ở đâu? Cậu hai cũng vừa hay đẩy cửa, cậu trừng mắt lườm mợ. Cậu cả thế mà không hề bị làm khó, như kiểu cậu đã chuẩn bị trơn tru đâu ra đấy.

-“Ôi dào quan trọng gì, thằng hai thích thì tui nhường nó giường lớn, tui với Trâm nằm ôm nhau ở cái giường đơn này cũng được, nha!”

Bình luận