Bạn có một tin nhắn từ: RUBY.
Ruby: Vậy là em đã tìm thấy con gái rồi nhỉ?
Rosie: Vâng, bọn em đã huấn luyện để nó chạy về sau ba tiếng huýt sáo và một lần vỗ tay.
Ruby: Ấn tượng đấy…
Rosie: Em tự nhắc mình nhớ lại rằng Alex và em đã bỏ trốn vài lần cùng nhau khi bọn em còn nhỏ. Lần đầu tiên bọn em bỏ trốn là vì bố mẹ Alex không chịu cho cậu ấy đi công viên chủ đề thăm Đại úy Tornado vào cuối tuần. Bây giờ em đã hiểu quan điểm của bố mẹ cậu ấy vì, à, công viên chủ đề ở tận nước Úc… trong một cuốn phim hoạt hình. Dù sao thì bọn em cũng chỉ bỏ trốn có năm hay sáu lần gì đó thôi. Bọn em sắp cặp đi học và chạy trốn. Chạy trốn đúng theo nghĩa đen. Bọn em nghĩ rằng đó là điều bọn em cần làm, chạy dọc đường cái, một việc cực kỳ là khó có ai nhìn thấy, dĩ nhiên rồi…
Bọn em mất cả ngày phi như điên trên những phố mà bọn em chưa từng đến trước đó, nhìn những ngôi nhà và tự nhủ liệu món tiền tiêu vặt mà bọn em đã để dành tuần đó có đủ để mua một ngôi nhà cho riêng mình không. Bọn em thậm chí còn nhìn những ngôi nhà không có biển đề bán. Bọn em chưa hoàn toàn nắm được cái khái niệm ấy. Ngay khi trời tối, hai đứa bắt đầu chán cái tự do của mình và lại còn hơi sợ nữa. Cuối cùng bọn em quyết định quay về nhà để xem sự phản kháng của mình có làm nên sự khác biệt nào về vấn đề Đại úy Tornado hay không. Bố mẹ bọn em thậm chí vẫn còn chưa nhận ra là bọn em đã trốn đi nữa. Bố mẹ Alex nghĩ là bọn em ở nhà em và bố mẹ em thì nghĩ bọn em ở nhà Alex.
Em không biết liệu Katie có lên chiếc máy bay đó nếu nó có cơ hội không. Em rất muốn nghĩ rằng em đã thực hiện tốt vai trò của một người mẹ với nó để nó hiểu chạy trốn không phải là cách để giải quyết vấn đề. Bạn có thể chạy và chạy nhanh như bạn muốn, nhưng sự thật là dù bạn chạy đi đâu thì bạn vẫn ở đó thôi. Thật ra hôm nay con bé đã cố gắng nói với em rằng nó yêu em với cả trái tim và rằng nó sẽ không bao giờ có thể rời xa em. Em nghĩ em đã cảm thấy được sự chân thành trong mắt và giọng nó, nhưng ngay khi em vươn tay ra để vỗ về nó thì mặt nó bèn sáng lên và nó hỏi liệu có phải như thế nghĩa là nó sẽ không bị phạt nữa không. Em sợ rằng nó cũng là một kẻ cơ hội như bố nó thôi.
Chị đã bao giờ bỏ trốn khỏi nhà khi còn nhỏ chưa?
Ruby: Chưa. Nhưng cho em biết là chồng trước của chị đã bỏ trốn khỏi nhà với một đứa nhóc chỉ bằng nửa tuổi hắn ta, nếu điều ấy làm em thấy dễ chịu hơn.
Rosie: Đúng… à, không, không dễ chịu hơn, nhưng cảm ơn chị vì đã chia sẻ với em tất cả điều đó.
Ruby: Có gì đâu.
Rosie: Vậy chị có làm gì nhân ngày sinh nhật thứ 40 không? Sắp đến rồi.
Ruby: Chị sẽ chia tay với Teddy.
Rosie: Không! Không thể! Chị và Teddy là một cặp mà!
Ruby: Ha! Đó chính là điểm quan trọng. OK, có lẽ chị sẽ không chia tay. Chị chỉ nghĩ đến những cách mới và thú vị để thay đổi cuộc đời mình thôi. Thật buồn cười vì đó chính là điều đầu tiên xuất hiện trong đời chị.
Rosie: Chị không cần phải thay đổi cuộc đời chị, Ruby; nó cũng được đấy chứ.
Ruby: Chị sắp 40 rồi Rosie, BỐN MƯƠI. Chị trẻ hơn ca sĩ Madonna, thế mà em có tin không, trông chị cứ như mẹ cô ta ấy. Ngày nào chị cũng tỉnh dậy trên một chiếc giường bừa bộn bên cạnh một người đàn ông hôi rình đang ngáy, chị sẽ phải quơ đi hàng núi quần áo để tìm được đường ra cửa, chị loạng choạng đi xuống bếp và tự pha cho mình một cốc cà phê và ăn một lát bánh mì còn lại. Trên đường về lại phòng ngủ chị sẽ gặp con trai ở phòng khách. Thỉnh thoảng nó nhận ra sự có mặt của chị nhưng nói chung thì nó không nhận ra.
Chị phải đánh nhau với nó để sử dụng vòi hoa sen và ý chị không phải là việc ai là người được dùng trước đâu – thật sự chị phải bắt nó tắm. Chị đánh nhau với cái vòi hoa sen để khỏi bị hoặc là bỏng rộp lên hoặc là lạnh cứng mà chết. Chị mặc những bộ quần áo chị đã dùng quá nhiều năm rồi với cái cỡ khiến chị phát ốm lên, nhưng như thế khiến chị mất đi được cái tinh thần để quan tâm đến việc làm một điều gì đấy cho… bất cứ cái gì – hoặc làm bất cứ cái gì cho một điều gì đấy.
Teddy sẽ làu nhàu nói tạm biệt với chị, chị sẽ tự nhét mình vào chiếc ô tô Mini phản chủ già nua hoen gỉ móp mép sáng nào cũng chết máy trên đường, là thứ thích hợp với một bãi đậu xe hơn là đường cái.
Chị đậu xe, lại đi làm muộn và bị mắng mỏ bởi ai đó mà chị buộc phải đặt tên lóng là Andy Máu. Chị ngồi ở bàn làm việc nơi chị bịa ra những câu chuyện giúp chị thoát khỏi văn phòng và chuồn ra thế giới bên ngoài một lúc để làm một điếu thuốc. Ngày nào chị cũng làm thế vài lần. Cả ngày chị chẳng nói gì với ai và chẳng ai nói gì với chị và rồi chị đi về nhà lúc 7 giờ tối, cảm thấy hoàn toàn kiệt sức và chết đói đến nơi, trở về một ngôi nhà không bao giờ được lau dọn và một bữa tối không bao giờ được nấu sẵn. Ngày nào cũng thế.
Vào các tối thứ Bảy chị gặp em, chúng ta đi chơi và suốt cả ngày Chủ nhật chị phải chịu đựng một cơn đau đầu do say xỉn. Điều đó có nghĩa là chị biến thành một con ngốc và nằm ườn trên trường kỷ như một chiếc xúp lơ xanh. Ngôi nhà vẫn sẽ không được dọn dẹp, và dù bị la thét kêu gào, nó vẫn không chịu tự dọn dẹp lấy. Sáng thứ Hai chị tỉnh dậy khi nghe tiếng gào rú kinh khủng từ cái đồng hồ báo thức chỉ để lại bắt đầu một tuần như thế nữa.
Rosie, làm sao em có thể nói rằng chị không cần thay đổi? Chị cần thay đổi đến tuyệt vọng ấy chứ.
Rosie: Ruby, cả hai chúng ta đều cần thay đổi.
Tặng một người bạn đặc biệt,
Chúc đây là khởi đầu của một năm thật sự hạnh phúc và thành công của chị!
Xin lỗi Ruby vì đây là chiếc thiệp sinh nhật bán-lịch sự (mà không có phần tiếp theo về việc cuộc đời sắp tàn như thế nào) duy nhất mà em tìm thấy được. Xin cảm ơn vì đã luôn ở bên em, mặc dù tốt hơn là chị không nên ở đó! Có một người bạn như chị thật tuyệt vời. Hãy vui vẻ trong ngày sinh nhật và chúc chị may mắn với tuổi mới.
Yêu chị, Rosie
TB: Hy vọng chị thích món quà. Đừng có bao giờ kêu ca về việc phải thay đổi nữa đấy!
Thẻ quà tặng này cho phép người sở hữu được tham dự 10 buổi học nhảy ở lớp nhảy salsa.
Ricardo sẽ là thầy dạy nhảy của bạn vào các ngày thứ Tư lúc 8 giờ tối ở sảnh trường cấp II St Patrick.
Bạn có một tin nhắn từ: RUBY.
Ruby: Chị từ bỏ salsa thôi! Lần gần đây nhất chị đau như thế là khi Teddy nhận được món quà Giáng sinh là một cuốn Kama Sutra[8] từ mấy thằng cha làm cùng. Thật sự chị đã phải dùng nạng để đi làm sau kỳ nghỉ ấy, có nhớ không? Ừm, lần này thì thật sự chị phải xin nghỉ cả buổi sáng. Em có tin được không?!
Chị tỉnh dậy ngờ rằng mình đã bị tai nạn ô tô nghiêm trọng; rồi chị nhìn sang Teddy và tin chắc đúng là thế. Nhưng chị quên rằng những tiếng động ồn ào khó chịu, mồ hôi đầm đìa và nước dãi nhoe nhoét ấy chính là một phần gia sản của Teddy. Phải mất hai mươi phút chị mới đánh thức được hắn ta dậy để hắn giúp chị ra khỏi giường. Lại mất thêm hai mươi phút nữa để ra được khỏi giường. Các khớp xương của chị đòi biểu tình. Chúng đều lười biếng đi vơ vẩn xung quanh trong khi những bộ phận cản đình công đứng đó hét “Khớp xương đang đình công, khớp xương đang đình công!” Cái hông chính là kẻ cầm đầu âm mưu này.
Vậy là chị gọi điện cho sếp và đưa cái điện thoại lại gần cái hông để sếp có thể nghe thấy được. Vậy là sếp đồng ý với chị và cho chị nghỉ buổi sáng. (À, bây giờ thì ông ta kêu là ông ta chưa hề đồng ý nhưng chị vẫn kiên định giữ nguyên lập trường về câu chuyện này.)
Chị chẳng bao giờ biết đau lại có thể kinh khủng thế.
Sinh con chẳng là gì so với việc tập tành, mặc dù Gary là một em bé to con. Đây chính là điều người ta nên áp dụng cho tù nhân chiến tranh khi tra hỏi. Hãy bắt họ tập salsa. Chị biết mình vốn không khỏe, nhưng Chúa ơi, việc lái chiếc Mini hôm nay thật là thê thảm. Mỗi khi vào số chị lại cảm thấy như có ai đó đang lấy búa gõ vào cánh tay chị. Số đầu tiên – đau nhức, số thứ hai – đau đớn, số thứ ba – tra tấn. Cuối cùng là chị đã lái đến chỗ làm với số hai vì đau quá. Chẳng an toàn hay tốt cho xe lắm đâu nhưng cuối cùng thì nó cũng ho khù khụ và thở phì phì đưa được chị đến chỗ làm, nói chung trong tình trạng cũng như chủ nó vậy.
Theo cái cách chị đang đi lại thì thể nào em cũng bảo rằng Teddy và chị đã tìm cách nghiên cứu xong cuốn Kama Sutra ấy. Thậm chí gõ bàn phím cũng là một việc gây đau đớn kinh người khi chị phát hiện ra rằng xương ngón tay chị được nối với xương cánh tay, cái này chả hiểu sao lại đang kéo cái gân khoeo chân của chị, trong khi cái gân khoeo này đang làm chị đau đầu điên lên. Lẽ ra chị nên biết trước rằng chị sẽ gặp phải tình trạng này mới phải.
Đêm qua lúc em cho chị xuống chị đã cứng đơ đến độ suýt nữa thì bò lăn ra cửa, rồi ở đấy tai chị được những tiếng cằn nhằn đồng thanh của Teddy và Gary chào đón trong phòng khách. Chị nhận ra rằng đó chính là cách thức giao tiếp lạ thường của hai người ấy.
Vậy là chị tạm biệt gia đình thông minh tuyệt vời của chị và ngâm mình trong bồn tắm và ngẫm nghĩ xem có nên tự cho mình chết đuối không. Rồi chị nhớ ra là chị vẫn còn bánh sô cô la còn dư từ hôm qua, vậy là chị lại trồi lên để thở. Vẫn còn một vài thứ mà vì chúng cuộc đời đáng sống.
Nhưng cảm ơn món quà của em, Rosie ạ; trong lớp học nhảy salsa chúng ta đã thật vui vẻ, đúng không? Chị không nhớ có bao giờ trong đời lại cười nhiều như thế chưa, sau này nghĩ lại thì có thể đấy chính là lý do tại sao dạ dày chị lại đau đến vậy. Cảm ơn em đã nhắc chị nhớ lại rằng chị là một phụ nữ, rằng chị vẫn còn hông, rằng chị có thể sexy và rằng chị có thể cười và vui vẻ.
Và cảm ơn em đã đem chàng Ricardo sexy vào cuộc đời chị. Chị nóng lòng chờ để có thể có cảm giác thế này vào tuần sau quá. Bây giờ sau những lời rên rỉ than vãn của chị thì em thấy thế nào?
Rosie: Ôi, tuyệt, cảm ơn. Không phàn nàn gì.
Ruby: Ha!
Rosie: OK, OK, em cảm thấy hơi cứng đơ.
Ruby: Ha!
Rosie: Ôi, OK, vậy là xe buýt phải hạ bớt dốc thoải dành cho người đi xe lăn xuống cho em sáng nay vì em không thể nào nấhc chân lên được.
Ruby: Nghe có vẻ gần với sự thật rồi đấy.
Rosie: Ôi, và Ricardo đẹp trai, Ruby ơi!! Đêm qua em mơ về anh chàng đấy. Em tỉnh dậy và đã thấy mình cởi trần và gối thì đầy nước dãi. (OK, thực ra thì không.) Cái giọng Ý sexy ấy hét “Ros-ie!! Chú ý ý!” và “Ros-ie!! Đừn cừi nứa!!” và “Ros-ie!! Đứn thẳng trên sàng sêm nàu!!” khiến cho xương sống em rùng cả mình. Nhưng chính cái tiếng “Làm tút lắm, Rosie, đánh hông tuỵt vời!” mới làm em ngây ngất. Mmm, Ricardo ngon lành với cái hông…
Ruby: Đúng! Cái hông! Nhưng mà theo chị nhớ thì hình như cái câu “đánh hông tuỵt vời” đó là nói về chị hay sao ấy.
Rosie: Ôi Ruby, một cô gái không được mơ à? Em thật ngạc nhiên khi thấy có nhiều đàn ông ở đấy đến thế, chị thì sao?
Ruby: Ừ! Điều ấy làm chị nhớ lại khi chị còn nhỏ, lúc ở sàn nhảy của trường; chị luôn là một trong những cô chuyên nhảy với một cô gái khác. Tối qua có nhiều đàn ông nhảy với đàn ông hơn là đàn bà nhảy với đàn bà.
Rosie: Ừ, em biết, nhưng em có cảm giác đó là do lựa chọn cá nhân thôi. Mặc dù họ có vẻ hơi nghiêm trọng với việc đi giày cao gót quá, đúng không? Chị có hình dung ra Greg và Teddy đi với bọn mình đến lớp học nhảy không?
Ruby: Ôi, đấy chắc sẽ là một cảnh nhìn mà đau cả mắt! Teddy không thể nào vòng tay quanh người chính mình được, nói gì đến chuyện ôm chị chứ. Cái lúc hắn có thể quay để làm động tác xoay một vòng chắc phải đến năm sau mất.
Rosie: Ha! Ừ, và Greg có lẽ sẽ bị ám ảnh với việc Ricardo đếm các bước thật to đến độ anh ta sẽ đếm thầm trong đầu, cộng thêm, nhân lên, trừ số đầu khỏi mẫu số bình phương của số thứ sáu hay gì đó mất. Greg, quản lý ngân hàng và vụ áp phe tình ái của anh ta với các con số. Có vẻ như sẽ chỉ có chị và em thôi, Ruby.
Ruby: Có vẻ thế… Vậy gần đây Alex thế nào rồi?
Rosie: Cậu ta vẫn loằng ngoằng quanh bố của Bethany Lẳng lơ, cố gắng để được nhận vào làm cái việc chặt cơ thể người thành từng khúc ấy.
Ruby: O…k, ai là Bethany, tại sao cô ta lại là Lẳng lơ và bố cô ta đang làm trong ngành gì thế?
Rosie: Ô xin lỗi, Bethany là người tình thời thơ dại và là mối tình đầu của Alex, cô ta là một con mụ lẳng lơ vì chính em nói thế và bố cô ta thì là một bác sĩ phẫu thuật hay cái gì đó tương tự.
Ruby: Thật là thú vị nhỉ – việc một trong những bạn gái cũ của Alex tái xuất ấy. Hẳn sẽ là một mốc son lịch sử đây.
Rosie: Không, cô ta không còn xuất hiện nữa; Alex chỉ đang tham dự một vài khóa học do bố cô ta tổ chức thôi.
Ruby: Ô, Rosie Dunne, hãy trông đợi những điều không được trông đợi đi, một lần thôi. Có lẽ lần này em sẽ không bị sốc lắm nữa đâu khi mọi việc không như em nghĩ.