Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nơi cuối cầu vồng

Chương 36

Tác giả: Cecelia Ahern

Bon Voyage[14]

Con sẽ nhớ cả hai bố mẹ điên lên ấy. Mọi thứ không còn như cũ nữa khi không có hai người nhưng con hy vọng bố mẹ sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời!

Yêu bố mẹ,

Rosie

Gửi ông bà,

Chúc ông bà vui vẻ. Nhớ gửi cho cháu nhiều bưu thiếp vào nhé.

Yêu ông bà,

Katie (cháu gái cưng của ông bà)

Bạn có một tin nhắn từ: ALEX.

Alex: Chào.

Rosie: Ô, hóa ra là cậu ta còn sống cơ đấy. Cậu đã đi đâu suốt mấy tuần qua thế hả?

Alex: Trốn.

Rosie: Trốn ai?

Alex: Cậu.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì tớ đang hẹn hò lại với Bethany và tớ sợ phải nói cho cậu biết vì cậu ghét cô ấy kinh khủng và rồi cậu biết được quan hệ của bọn tớ từ chính cô ấy, như thế càng tệ hơn. Thế là tớ trốn cậu.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì tớ nghĩ cậu sẽ đến đây giết tớ.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì cậu nghĩ cô ấy là đồ lẳng lơ và rằng cô ấy không tốt cho tớ.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì cậu là người bạn bảo vệ tớ quá mức và cậu lúc nào cũng ghét các bạn gái (và vợ) của tớ và tớ lúc nào cũng ghét các bạn trai (và chồng) của cậu.

Rosie: Tại sao?

Alex: À, vì hắn ta lăng nhăng, đó là một…

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì hắn ta hoàn toàn là một tên ngốc và hắn ta không biết mình may mắn đến thế nào. Nhưng thôi đừng nói chuyện về hắn nữa vì hắn đi rồi và không bao giờ còn trở lại nữa.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì tớ làm hắn sợ.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì tớ là bạn thân nhất của cậu và tớ quan tâm đến cậu.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì tớ chẳng có gì hay hơn để làm.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì đó chính là con đường bất hạnh mà cuộc đời tớ đã rẽ vào. Cái thứ quái gì đã khiến tớ quan tâm đến cậu và những gì thuộc về cậu ấy. Dù sao thì cũng rất tuyệt khi không phải trốn nữa.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì tớ đã xin lỗi rồi.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì tớ đã phát mệt với việc không nghe thấy tin tức gì của cậu và tớ nhớ cậu.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì (tớ đang nói câu này qua hàm răng nghiến chặt không thể tưởng được đây này) Cậu.Là.Bạn.Thân.Nhất.Của.Tớ. Nhưng tớ cũng phải cảnh báo cậu là lần này tớ sẽ không nghe bất cứ nhận xét xấu xa nào của cậu về cô ấy đâu.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì tớ thực sự thích cô ấy, Rosie, cô ấy làm cho tớ hạnh phúc. Tớ lại cảm thấy như mình là cậu bé làm việc ở văn phòng của bố. Thử nghĩ xem, nếu không phải do cậu uống say xỉn vào ngày sinh nhật thứ 16 rồi phải đi rửa ruột, bọn mình sẽ chẳng bao giờ bị tóm, bị đình chỉ học, tớ sẽ không bị trừng phạt nghiêm khắc bằng việc xếp hàng đống tệp giấy tờ trên đời này ở văn phòng của bố, cái nơi mà, tớ phải nói thêm, chính là cái nơi lẽ ra tớ sẽ chẳng bao giờ gặp Bethany. Vậy suy ra tất cả là tại cậu, bạn thân mến của tôi!

Rosie: Ồ, TẠI SAO? Chúa ơi, tại sao?

Alex: Ha ha. Tốt hơn là bây giờ tớ nên đi thôi vì vài giờ nữa là tớ có ca mổ rồi.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì không may tớ lại là một bác sĩ phẫu thuật tim và có một người đàn ông tội nghiệp tên là ông Jackson, nếu cậu thật sự cần phải bít, chính là người đang cần phẫu thuật van động mạch chủ.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì ông ta bị hẹp van động mạch chủ

Rosie: Tại sao?

Alex: À, những lý do đằng sau những khiếm khuyết của động mạch chủ nói chung là do bệnh thấp khớp. Nhưng đừng lo (vì tớ bít rằng cậu đang lo), ông Jackson sẽ khỏe thôi.

Rosie: Tại sao?

Alex: Vì rất may là nhờ 75 năm nghiên cứu, tớ đã nhận ra rằng một cuộc phẫu thuật liên quan đến việc ghép van bóng sẽ giúp ông ta. Còn câu hỏi nào nữa không?

Rosie: Động mạch chủ, nó như kiểu ở trong tim, đúng không?

Alex: Rất buồn cười, Ok, thật sự lần này tớ phải đi đây, tớ rất vui vì bọn mình đã có cuộc thảo luận này và rằng chúng ta đã làm cho rõ toàn bộ chuyện Bethany rồi. Vậy thì tớ có được tha thứ không?

Rosie: Không

Alex: Thật là tuyệt, xin cảm ơn. Sẽ sớm nói chuyện với cậu nhé.

Alex đã đăng xuất.

Rosie: Xin cảm ơn vì đã hỏi thăm về công việc của tôi, thưa Bác sĩ.

Từ: Rosie

Gửi: Ruby

Tiêu đề: Cứu!

Cứu… cứu em với.. ôi cái đầu của em. Cái đầu tội nghiệp của em. Những tế bào não còn tội nghệp hơn của em, chúng thậm chí còn chẳng có cơ hội nào cả. Chúng đã chết rồi. Chết. Bây giờ là bốn giờ chiều và em đang bị trói vào giường (tình cảnh không chính xác được bằng một nửa cái vui tươi mà câu ấy nghe có vẻ đâu), và giường chính là nơi em sẽ ở lại trong những năm còn lại của cuộc đời em. Tạm biệt thế giới, vĩnh biệt tất cả, xin cảm ơn vì những ký ức.

Và về những ký ức còn lại sau đêm qua, em sẽ cố gắng gải thích với chị chính xác những gì em có thể còn nhớ được, mặc dù có vẻ như có một làn sương mù dày đặc nặng trịch đang tìm đường thoát ra từ các viền não của em bay về phía giữa. Em sẽ cố gắng nhớ lại hết trước khi bị bao phủ bởi sự choáng váng.

Sau một cuộc gắp hết sức đáng thất vọng với ngài quản lý ngân hàng của em, em quay trở lại nhà Brian Nhè, cảm thấy hết sức ỉu xìu, tức giận và không chắc chắn về cuộc đời mình. Em thật sự không trong tâm trạng muốn nói chuyện hay làm bạn với bất kỳ ai, nhưng ngồi trong phòng khách lại là bố mẹ của Brian vừa mới bay từ Santa Ponsa đến để bàn về việc gặp gỡ Katie và trở thành một phần của cuộc đời con bé. Em đã cảm thấy vô cùng lo lắng và yếu đuối và cái suy nghĩ rằng Katie sẽ có thêm hai ông bà nữa- thậm chí còn thêm nhiều người khác trong đời mà lẽ ra nó đã có thể biết, ấy thế mà lại không biết- vẫn không thật sự dễ dàng với em. Và em còn cảm thấy tức giận hơn vì bao nhiêu năm ấy em biết họ ở đâu, họ biết rõ em là ai, họ đi ngang qua em trên phố bao nhiêu lần khi em có bầu, sau khi sinh Katie ra, đã nghe thấy tin đồn rằng con bé là con của Brian, ấy thế mà họ không bao giờ buồn làm bất cứ động thái liên hệ hay giúp đỡ với bất kỳ hình thức nào. Điều cuối cùng em nghe nói về họ là họ đã bán nhà chuyển đến vùng nóng ấm để chữa bệnh viêm khớp của bà Whine.

Cuộc nói chuyện đã bức xúc dần lên, không êm xuôi như thế nữa. Mọi người vẫn tiếp tục nói còn em thì đành xin lỗi và đi ra.

Dĩ nhiên em chẳng còn chỗ nào để mà đi cả, vậy là em chỉ cứ đi lang thang khắp các phố hàng thế kỷ liền và xem xét thật kỹ cuộc đời mình. Sau một lúc thì em quyết định là em căm ghét cuộc đời em và tất cả những ai trong đó (em biết, em biết, lại thế nữa rồi) và xét rằng Katie đã an toàn vào buổi đêm và Brian Nhè đã có đồng bọn, em tìm đường đến một quán rượu gần nhất và nhấn chìm hết nỗi buồn của em trong rượu.

Quán bar ấy vô cùng kinh khủng, nhưng vì em đang chán điên lên nên em chẳng quan tâm. Tất cả những gì em thấy là một người phục vụ bar thân thiện và hai kẻ giết người hàng loạt đang bàn bạc say sưa ở cuối quán. Rồi người phục vụ bar nhận ra rằng em đang thật sự chán chường và điều nay đúng y như là phim vậy, nhưng anh ta đã hỏi em có gì không ổn và có vẻ như thực tình quan tâm. Em kể cho anh ta nghe rằng Greg đã phá hoại đời em… (Bằng phương pháp loại trừ, em đã đi đến kết luận rằng đó hoàn toàn là lỗi của anh ta.) Tất cả cứ thế phun ra từ miệng em, Ruby ạ, về việc Alex đã không kịp đến dự bữa tiệc thành niên, về Brian Nhè, việc có Katie, bỏ lỡ đại học, Alex cưới vợ, gặp Greg, cưới Greg, Greg lười dối em, mất cơ hội thăng chức, Greg lại lừa dối em… Em kể cho anh ta nghe chuyện Greg đã có tất cả những vụ lăng nhăng ấy trong khi luôn nói rằng đi dự hội thảo và vì đó là một gã quản lý ngân hàng nên em đã tin rằng anh ta thật sự phải đi.

Vậy rồi hai gã ở cuối quán bỗng nhiên thật sự quan tâm đến em, thấy em đã chán chường cáu giận đến mức nào họ bèn mua cho em bao nhiêu là đồ uống. Đó là những gã khổng lồ, Ruby ạ, phải đến hơn mét tám ấy, cơ bắp vạm vỡ trông cứ như là những người tập thể hình ấy, đầu hói, một gã có hình xăm một cái đầu dữ dằn trên bắp tay, nhưng họ thật là tử tế! Họ dã thật sự rất quan tâm, hỏi han em hàng mớ câu hỏi, đưa khăn cho em khi em khóc và bảo rằng em có thể làm giỏi hơn Greg. Em thật sự ngạc nhiên lắm, Ruby. Họ còn tử tế đến mức lái xe đưa em về và đảm bảo rằng em về nhà an toàn vì em đã thực sự trong trạng thái không thể đi được nữa rồi. Em chỉ nhà Greg khi bọn em đi ngang qua và họ có vẻ rất thú vị và tất cả bọn em đều làm cử chỉ bằng tay để tỏ vẻ khinh bỉ Greg. Đúng là những gã tử tế. Như thế cho thấy là ta không bao giờ nên đánh giá mọi thứ qua lớp sơn bề ngoài[15].

Dù sao thì em cũng đau đầu đến độ phải ngừng gõ bàn phím đây, những chuyện tối qua đã chứng tỏ cho em thấy ít nhất trên đời này còn có một vài người đàn ông biết quan tâm và họ chỉ không phải lúc nào cũng xuất hiện mà thôi.

QUẢN LÝ NGN HÀNG BỊ TẤN CÔNG TẠI NHÀ RIÊNG

Một quản lý ngân hàng đã bị đánh đập tàn tệ trong một vụ tấn công táo bạo và hàng ngàn euro đã bị cướp trong một vụ cướp sáng ngày hôm qua. Nạn nhân là Greg Collins của ngân hàng AIB, Fairview, Dublin.

Cuộc tấn công táo bạo xảy ra khi ông Collins bị những kẻ đột nhập đánh thức dậy vào lúc sáng sớm ở nhà mình tại đường Abigail. Hai người đàn ông đeo mặt nạ đã đột nhập vào nhà nạn nhân và yêu cầu ông quản lý ngân hàng mở ngân hàng và rút sạch két bạc. Ông Collins hoảng sợ chống trả nhưng đã bị những kẻ này đấm một cách không thương tiếc . Mũi ông, mới vừa hồi phục sau một vụ thương tích gần đây, đã trở nên tệ hại hơn.

Ông Collins run rẩy mô tả việc ông đã bị bịt mắt và bị buộc vào chiếc xe tải của chúng trong bộ đồ pyjama như thế nào.

Người ta cho rằng những kẻ côn đồ này cao khoảng 1,8 mét và theo lời ông Collins thì chúng có vóc dáng của những người tập thể hình. Mặc dù không nhìn được mặt chúng, ông đã nhận ra hình xăm cái đầu lâu hung dữ trên cánh tay một tên.

Chúng đã lấy đi 20.000 euro và tẩu thoát nhanh chóng để lại ông Collins một mình ở ngân hàng, bị đánh đập và chỉ mặc bộ đồ ngủ. Một lúc sau cảnh sát đã đến hiện trường khi những tên trộm đã trốn mất, sau khi chuông báo động được kích hoạt.

Ông Collins không rõ làm thế nào những kẻ này có thể biết được địa chỉ nhà ông. “Tôi lúc nào cũng để ý xem có kẻ khả nghi nào đi theo về nhà không, nhưng đêm đó tôi không thấy có ai cả. Đó là đêm tồi tệ nhất trong đời tôi- đúng là cơn ác mộng”, ông Collins nói, rõ ràng bị chấn động. “Những kẻ côn đồ này đã đột nhập vào nhà tôi và tấn công tôi. Tôi rất hoảng sợ”.

Hiện ông Collins đang sống một mình sau lần đổ vỡ của cuộc hôn nhân gần đây. Hôm nay một cuộc điều tra về vụ cướp đã được tiến hành nhưng người cảnh sát theo dõi vụ này nói rằng không có vẻ gì cho thấy họ sẽ bắt được những can phạm vì thiếu manh mối.

Nếu ai có bất kỳ thông tin gì về tội phạm này, cảnh sát yêu cầu cung cấp ngay lập tức.

Ảnh trên: Ông Collins, 42 tuổi đứng phía ngoài ngân hàng với chiếc mũi bị gãy

Bạn có một tin nhắn từ RUBY.

Ruby: Hôm nay em xem báo chưa?

Rosie: Chưa. Em đã bó tay với các sao chiếu mệnh của em rồi.

Ruby: À, vậy thì chị khuyên em nên ra mua ngay một tờ Ngôi sao hàng ngày đi và để cho đầu óc mình quay lại với đêm thứ Bảy trước.

Rosie: Ôi không, không lẽ các paparazzi đã chộp được ảnh em đi ra ngoài quán rượu? Ha ha.

Ruby: Không buồn cười đâu Rosie. Chị đang nói về những gã kia. Nào nhanh lên, nhìn tờ báo đi.

Rosie: Cái gì! Những gã nào? Chị đang nói gì thế?!

Ruby: Mục đăng tin vắn ấy. Nào. Ngay bây giờ. Nhanh lên. Đọc đi.

Rosie: OK.

Rosie đăng xuất.

Từ Roise

Gửi Alex

Tiêu đề: Bài báo ngày hôm nay.

Tớ Rosie đây. Hãy kiểm tra máy fax của cậu nhanh lên! ớ đã gửi cho cậu một bài báo hôm nay đấy. Trong khi cậu đọc, hãy nhớ lại câu chuyện mà tớ đã kể về buổi đi chơi tối thứ ảy của tớ nhé.

Đọc báo đi và cho tớ biết cậu nghĩ gì. Nhanh lên! Tớ cần lời khuyên của cậu.

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề: Đáp: Bài báo hôm nay

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Bình luận
× sticky