Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nơi cuối cầu vồng

Chương 40

Tác giả: Cecelia Ahern

Chào mừng tới phòng chat của Những người Dublin đã Ly hôn Thanh thản. Hiện có sáu người đang chat.

Ly hôn 1: Ô, Quý Bà Cô Đơn, hãy ngừng khóc một phút trong đời và nghĩ và tình cảnh của cô xem nào. Cô lẽ ra nên tức giận, chứ không phải buồn bã. Lặp lại lời tôi xem, tôi là một phụ nữ mạnh mẽ.

Quý Bà Cô Đơn: Tôi là một phụ nữ mạnh mẽ.

Ly Hôn 1: Tôi kiểm soát đời mình.

Quý Bà Cô Đơn: Tôi kiểm soát đời mình.

Ly Hôn 1: Tommy đi không phải là lỗi của tôi.

Quý Bà Cô Đơn: Tommy đi không phải là lỗi của tôi.

Ly Hôn 1: Và tôi không thèm quan tâm hắn ta đã làm gì vì hắn là đồ khốn kiếp.

Quý Bà Cô Đơn: Tôi không nói thế được!

Ly Hôn 1: Nghe này, hãy để tôi đặt cuộc đời của cô lên tầm ngắm cho cô xem nhé. Hắn ta rời bỏ cô chỉ sau có sáu tháng cưới cô, lấy hết đồ gỗ, đồ bếp, thậm chí lấy quách luôn cả tấm thảm buồng tắm nữa và để lại cho cô có một tờ giấy, vì Chúa, hãy lặp lại lời tôi đây, tôi không thèm quan tâm việc hắn đã bỏ tôi vì hắn là một thằng khốn kiếp!

Quý Bà Cô Đơn: Tôi không thèm quan tâm việc hắn đã bỏ tôi đi vì hắn là một THẰNG CHA KHỐN KIẾP!

Ly Hôn 1: Hắn cút xuống địa ngục đi!

Quý Bà Cô Đơn: Hắn cút xuống địa ngục đi!

Người Không Chắc: Các quý bà, tôi không chắc đây có phải là một cách hay để giúp Quý Bà Cô Đơn hay không.

Ly Hôn 1: Ôi, thôi đi, ta chẳng bao giờ chắc được cái gì cả.

Quý Bà Cô Đơn: Ôi, thôi đi, ta chẳng bao giờ chắc được cái gì cả.

Ly Hôn 1: Quý Bà Cô Đơn, tôi không bảo cô lặp lại câu ấy.

Hoa Dại: Ha ha ha ha.

Người Không Chắc: Chúa ơi, tôi không chắc có ai lại được phép có ý kiến ở đây trừ bạn, Ly Hôn 1 ạ.

Ly Hôn 1: Nhưng bạn chẳng bao giờ có ý kiến gì cả.

Sam Một Mình: Nghe này mọi người, bình tĩnh lại đi. Đừng có ngớ ngẩn thế, Người Không Chắc; dĩ nhiên tất cả chúng ta đều muốn nghe ý kiến của bạn. Bạn đã làm thế nào xử lý với việc Leonard ngoại tình và rời bỏ bạn?

Ly Hôn 1: Cô ta đã rất thông minh chuyển vào căn phòng dành cho khách và ngừng việc sống.

Sam Một Mình: Nào, nào, Ly Hôn , cho cô ấy một cơ hội nào.

Người Không Chắc: Xin cảm ơn, Sam Một Mình, bạn thật là một quý ông. Điều tôi sắp sửa nói đây là tôi không tin vào ly hôn. Tôi tuân theo lời dạy của Nhà thờ Thiên Chúa và chính Giáo hoàng nói rằng ly hôn là một điều “xấu xa” “đang lan tràn như một bệnh dịch” trong xã hội. Tôi đồng ý với Người. Mục tiêu của gia đình là được sống bên nhau. Và cùng nhau chia sẻ cuộc sống, dù có gì xảy ra đi nữa.

Ly Hôn 1: À, Giáo hoàng đâu có bao giờ kết hôn với ông chồng cũ của tôi, đó là tất cả những gì tôi cần nói.

Người Không Chắc: Tôi sẽ không tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa. Tôi không thích giọng điệu của chị.

Hoa Dại: Nhà thờ Thiên Chúa tin vào những phép miễn giải, Người Không Chắc ạ, tại sao chị không thực hiện một phép miễn giải ấy.

Người Không Chắc: Không.

Hoa Dại: Tại sao không? Thật sự thì đó chính là điều mà chỉ có Giáo hoàng mới có thể thực hiện, như kiểu ban phước lành cho ấy.

Người Không Chắc: Không.

Hoa Dại: Nhưng sao ít nhất chị không thể giải thích tại sao nhỉ?

Ly Hôn 1: Vì cô ta không muốn kết thúc cuộc hôn nhân của mình. Chấm hết.

Người Không Chắc: Không, Ly Hôn 1, tôi chỉ không nghĩ như thế là đúng. Đối với bọn trẻ.

Ly Hôn 1: Cái điều mà “đúng với bọn trẻ” đó có gì iên quan đến việc chồng cô chiếm ti vi và những thứ đi kèm, buộc cô ngủ trong phòng dành cho khách trong khi hắn đi ra ngòai hẹn hò? Con cái cô đều sẽ kết hôn với suy nghĩ rằng chúng đương nhiên phải sống trong những phòng riêng và có thật nhiều người tình khác nhau.

Quý Bà Cô Đơn: Cô để cho anh ta đi ra ngoài hẹn hò à?

Người Không Chắc: Ồ, không phải những cuộc hẹn hò. Đừng chú ý đến lời Ly Hôn 1, tối nay cô ta lại đang có cảm hứng đấy. Anh ấy đi ăn tối vì công việc. Tôi không thể ngăn anh ấy không làm việc, phải không? Và tôi không nghĩ là tôi nên lo lắng chỉ vì sếp anh ấy là một phụ nữ. Các bạn không thể nói gì tôi về điều này nếu sếp anh ấy là đàn ông.

Sam Một Mình: Ừ, nhưng, Người Không Chắc, chính sếp anh ta là người anh ta đang lòng thòng mà…

Hoa Dại: Ha ha ha ha.

Quý Bà Cô Đơn: Tôi có thể hiểu cách lập luận của Người Không Chắc. Ít nhất thì chị ấy cũng sống với người đàn ông chị ấy yêu, ngày nào cũng gặp anh ta, nói chuyện với anh ta, biết anh ta đang ở đâu, đang làm gì thay vì cô đơn suốt cả ngày, ngày nào cũng thế. Ai quan tâm nếu anh ta không yêu lại chị ấy chứ?

Người Không Chắc: Cô nên làm rõ mọi chuyện với Tommy, cô biết đấy. Sáu tháng đâu đủ để một cuộc hôn nhân đi vào guồng.

Ly Hôn 1: Người Không Chắc, Tommy đã lấy sạch tài khoản ngân hàng của họ, ăn cắp nhẫn đính hôn của cô ấy, dọn sạch đồ đạc, ti vi, máy nghe CD, tất cả đĩa CD của cô ấy, quần áo và những vật dụng cá nhân rồi biến mất. Thế quái nào mà cô ấy cứ muốn hắn quay lại chứ không phải là chỉ rõ bộ mặt của hắn ta ra nhỉ?

Người Không Chắc: Vì cô ấy yêu anh ta và đám cưới là vĩnh viễn.

Ly Hôn 1: Nhưng hắn ta là một thằng ăn cắp. Các quý cô điên hết cả rồi.

Hoa Dại: À, chị biết đấy, tình yêu thì mù quáng mà.

Mao Lương Hoa Vàng vào phòng.

Ly Hôn 1: À hay rồi, đây chính là tiếng nói của lý trí sẽ giúp bạn.

Mao Lương Hoa Vàng: Cậu ta là một tên khốn kiếp, các vị có biết không? Cậu ta đã cưới cô ta.

Ly Hôn 1: Ô, Hắn cút xuống địa ngục cho rảnh.

Sam Một Mình: Anh ta có liên lạc nhiều với bạn không?

Mao Lương Hoa Vàng: Không, không nghe tin gì từ cậu ta từ khi cậu ta bảo tôi đừng có liên lạc nữa.

Sam Một Mình: Tôi nghĩ có lẽ anh ta sẽ gửi thiệp mời vào phút cuối cùng chứ nhỉ.

Mao Lương Hoa Vàng: Không có cơ hội nào mà cái kẻ ích kỷ ấy…

Người Không Chắc: À, cô đã rất thô lỗ với anh ta, Mao Lương Hoa Vàng, cô buộc tội chuyện anh ta lấy người phụ nữ đó vì tòan những lý do sai trái.

Quý Bà Cô Đơn: Tôi ước gì bố tôi có thể cho Tommy thăng chức. Rõ rang lúc đó anh ấy sẽ quay lại với tôi.

Ly Hôn 1: Ừ, thật là một nền tảng đáng yêu tuyệt vời cho cuộc hôn nhân của cô. Rất hay, Quý Bà Cô Đơn ạ.

Mao Lương Hoa Vàng: Quý vị cứ thử hình dung mời một con bé 13 tuổi đến Boston một mình mà xem. Người đàn ông này điên rồi. Đúng thế; chính thức thì cậu ta không còn là bạn thân của tôi nữa.

Quý Bà Cô Đơn: Tôi có thể là bạn thân của bạn được không?

Ly Hôn 1: Cô buồn lắm, người phụ nữ buồn bã ạ.

Quý Bà Cô Đơn: Bây giờ là gì nữa nào?

Hoa Dại: Nhưng bạn có đến đám cưới không nếu anh ta mời bạn, Mao Lương Hoa Vàng?

Mao Lương Hoa Vàng: Không, kể cả khi cậu ta trả tiền cho tôi.

Quý Bà Cô Đơn: Có lẽ anh ta không buồn in ra một cái thiệp mời vì anh ta biết bạn sẽ không đến. Thiệp mời rất đắt tiền, bạn biết đấy. Tôi nhớ Tommy và chúng tôi đã cùng nhau rà danh sách mọi thứ cho đám cưới. Lúc đó chúng tôi thật hạnh phúc.

Ly Hôn 1: Có lẽ vì anh ta biết anh ta sẽ không ở lại đủ lâu để gặp một nửa số khách mời đấy.

Quý Bà Cô Đơn: Thật không công bằng.

Mao Lương Hoa Vàng: À, những người này không thiếu tiền, tin tôi đi, và tại sao cậu ta lại mời Katie mà không phải là tôi, nếu không vì để cho tôi một vố vào mặt? Bôi nhọ tôi ngay ở đó cứ như lấy một cái khăn lau chà xát lên da vậy…À mà tôi chắc lời chúc phúc cho đám cưới cũng sẽ chẳng thọ được lâu đâu. Cậu ta sẽ sớm nhập hội với chúng ta ở phòng chat này thôi, người đàn bà đó xấu xa lắm mà, tôi có thể đóan trước được như thế.

Ly Hôn 1: Không, ly hôn mới là thứ xấu xa, không phải thế sao, Người Không Chắc?

Hoa Dại: Ha ha ha ha.

Người Không Chắc: Chẳng buồn cười đâu.

Ly Hôn 1: Suốt cả tối nay tất cả những gì cô ta làm chỉ là cười thôi. Tôi nghĩ Hoa Dại là một phiên bản của loài hoa dại, nếu các vị hiểu tôi muốn nói gì.

Người Không Chắc rời khỏi phòng.

Hoa Dại: Cô quá khó tính với cô ta đấy, Ly Hôn 1.

Ly Hôn 1: Ôi, đừng có mà ngớ ngẩn thế, cô ta thích thế đấy. Tối nào cô ta cũng quay lại, đúng không nào? Tôi nghĩ suốt cả ngày có lẽ chúng ta là những người duy nhất nói chuyện kiểu người lớn với cô ta đấy.

Mao Lương Hoa Vàng: Mọi người Giáng sinh có vui vẻ không?

Hoa Dại: Suốt cả tuần tôi không ngừng vui chơi tí nào. Thật là tuyệt. Tôi chưa bao giờ ngồi vào lòng nhiều ông già Noel đến thế trong đời. À mà tôi phải đi đây, tối nay tôi phải chuẩn bị sẵn sàng một bộ váy thật tuyệt vời. Tôi sẽ đóng vai chú thỏ bunny. Chào nhé!

Hoa Dại rời khỏi phòng.

Mao Lương Hoa Vàng: Thế những người khác thì sao?

Ly Hôn 1: Tôi nghĩ tôi đã tăng độ 4kg.

Quý Bà Cô Đơn: Bạn biết đấy, đó là một Giáng sinh lặng lẽ.

Sam Một Mình: Nhưng năm nay chương trình ti vi hay đấy chứ.

Ly Hôn 1: Ừ.

Mao Lương Hoa Vàng: Ừ, tôi thích chương trình đặc biệt tối Giáng sinh.

Ly Hôn 1: Tốt cả cho việc trông bọn trẻ nữa.

Mao Lương Hoa Vàng: Ừ.

Sam Một Mình: Phim tài liệu cũng hay.

Mao Lương Hoa Vàng: Mmmm.

Ly Hôn 1: Tối qua tôi xem phim tài liệu về gấu Bắc Cực.

Mao Lương Hoa Vàng: Tôi cũng xem phim đó…

Sam Một Mình: Tôi đã không biết là tất cả lũ gấu Bắc Cực đều thuận tay trái đấy.

Mao Lương Hoa Vàng: Ừ, thật là hay…và lũ ốc sên nữa…

Ly Hôn 1: Sên cũng thuận tay trái à?

Sam Một Mình: Không, nhưng rõ rang chúng cũng có thể ngủ 3 năm liền.

Mao Lương Hoa Vàng: Ôi những cái con may mắn đáng ghét ấy…

Ly Hôn 1: Ừ, chương trình ti vi hôm Giáng sinh cũng hay…

Sam Một Mình: Ở một mình vào Giáng sinh cũng hay chứ, được yên tĩnh và bình lặng một tí.

Quý Bà Cô Đơn: Hoàn toàn yên tĩnh và bình lặng.

Mao Lương Hoa Vàng: Ừ, rất yên tĩnh.

Sam Một Mình: Bạn biết đấy, tôi và người cũ của tôi, chúng tôi đã từng có những buổi lien hoan tiệc tùng rất lớn mỗi dịp Giáng sinh, lúc nào cũng bận rộn, tối nào cũng đi chơi hay giải trí bất cứ khi nào chúng tôi về nhà. Hầu như chẳng có thời gian nào cho riêng chúng tôi. Nhưng như thế này khác hẳn. Không có ai xung quanh. Năm nay không tiệc tùng, không khách khứa…

Mao Lương Hoa Vàng: Tôi cũng thế.

Ly Hôn 1: Ôi, chúng ta đang nói đùa với ai vậy? Thật kinh khủng; đây là Giáng sinh tồi tệ nhất mà tôi từng trải qua.

Mao Lương Hoa Vàng: Tôi cũng thế.

Sam Một Mình: Tôi cũng thế.

Quý Bà Cô Đơn: Tôi cũng thế.

Nhấp chuột vào biểu tượng này để in cuộc nói chuyện.

Từ Julie Casey

Gửi Rosie

Tiêu đề Bản fax gửi cho cô

Không hề muốn quấy rầy cô khi cô đang “bận” làm việc đến thế (Ruby thế nào rồi?), nhưng có một bức fax vừa mới gửi đến văn phòng của tôi vài phút trước. Không ghi là gửi cho cô nhưng khi đọc tôi khám phá ra rằng nó chỉ có thể là gửi cho cô, vì làm gì có nhân viên nào khác của tôi đưa số máy fax của tôi để sử dụng cho mục đích cá nhân của chính họ chứ? Tôi nghĩ tôi có thể đóan một chữ “Tự Josh” ký ở góc cuối bức fax. Đến văn phòng tôi mà lấy. Ô, và trong khi đang đọc fax thì xin hãy chuyển hết các cuộc gặp của cô đến số văn phòng của tôi; nhớ mang đến hai tách cà phê và một bao thuốc nữa cùng cô nhé.

“ĐỜI SỐNG XÃ HỘI” TÁC GIẢ ELOISE PARKINSON

Chúng tôi may mắn được tham dự lễ cưới của năm (hay chắc chắn, ít nhất, đấy phải là lễ cưới của tuần) để kể lại câu chuyện về sự xa hoa, tinh tế và tráng lệ đã được bày ra cho ba trăm vị khác mời may mắn của Bác sĩ và phu nhân Reginald Williams tại đám cưới của con gái họ, Bethany với Bác sĩ Alex Stewart.

Không có khoản chi nào bị dè xẻn ở buổi lẽ thành hôn diễn ra tại Nhà thờ Tưởng niệm của Đại học Harvard này, nơi trưng tòan hoa hồng đỏ và nến quanh lối đi lên bục làm lễ giống như ánh đèn chiếu sáng cả con đường cho cặp đôi tiêu xài xa xỉ này cất cánh vào cuộc đời hạnh phúc bên nhau trong tương lai.

Bethany, 34 tuổi, trông tuyệt vời một cách hòan hảo như mọi khi, mặc chiếc váy trắng thanh lịch được người bạn nổi tiếng của chúng tôi – Jeremy Durkin – thiết kê riêng cho cô. Phân thân trên của áo được đính thêm khoảng 10 nghìn hạt trai (và che giấu tình trạng bầu bì mà ai cũng đang xì xào bàn tán). Phần váy xòe ở dưới tựa như váy vũ balê gồm nhiều lớp tuyn mềm luôn kêu sột soạt theo mỗi bước chân của cô trên lối đi dẫn đến bàn thờ khi người cha tự hào của cô, Tiến sĩ y khoa, nhà phẫu thuật nổi danh Reginald Williams khoác tay hộ tống.

Miranda Williám trông đúng là một bà mẹ hoàn hảo của cô dâu với chiếc quần màu đỏ tươi của hãng Armani kết hợp với chiếc áo Philip Tracy tuyệt vời gần như khiến cô con gái của bà bị lu mờ. Người mẫu thời trang (những người bạn rất mới của Bethany) Sara Smythe và Hayley Broadbank là hai phù dâu của cô trong chiếc váy lụa đỏ có dây xoắn gợi cảm uốn theo những đường cong hiếm hoi của họ và có đến một nửa tá hồng nằm gọn trên những ngón tay được cắt tỉa móng theo kiểu Pháp. Bó hoa cô dâu được kết từ nửa tá hồng đỏ và nửa tá hồng trắng (và được mang tới bởi không ai khác ngòai tôi). Mái tóc dài vàng óng hàng ngày thường để xõa của cô được buộc gọn gàng ra sau trong một búi tóc kiểu Pháp hơi trễ xuống đằng sau đầu và khiến bà mẹ tương lai này trông đúng là một cô dâu hòan hảo.

Trên đầu lối đi dẫn đến bàn thờ là một chàng Hoàng tử Quyến rũ trông rất tự tin trong chiếc vest đen cổ điển kiểu ba khuy, áo sơ mi trắng và cà vạt đỏ, với một bông hồng duy nhất cài trên ve áo, nhìn xuống cô dâu đầy tự hào. Mọi thứ vào ngày này có vẻ đều liên quan đến “hoa hồng”.

Buổi chiêu đãi sang trọng này được tổ chức tại Khách sạn Cảng Boston, tại đây bài phát biểu hay nhất cho đến nay do phù rể 5 tuổi Josh Stewart, con trai của chú rể từ cuộc hôn nhân trước với người bạn cùng học là Sally Gruber phát biểu.

Ngày này hòan toàn đúng mvới mong đợi của mọi ngừơi và tiêu chuẩn của mục “Đời sống Xã hội”, và rõ ràng với tất cả những người được chứng kiến cảnh cặp vợ chồng mới cưới này lần đầu tiên khiêu vũ một điệu với tư cách là vợ chồng, cuộc hôn nhân đó sẽ vững bền mãi mãi. Chúc họ sống một cuộc sống dài lâu, hạnh phúc, giàu có và hợp mốt cùng nhau. Còn tôi, người phụ trách chuyên mục đám cưới ưa thích, xin rút lui với bó hoa của mình để tự đi tìm lấy một anh chàng tuyệt vời đây.

Rosie,

Chúc Sinh nhật Vui Vẻ, bạn của tôi.

Lại thêm một năm nữa – chúng ta lại qua thêm một năm nữa.

Ruby

Từ Stephanie

Gửi Rosie

Tiêu đề Chuyến thăm của em

Nóng lòng muốn thấy em đến đây gặp cháu Sophia vào tháng sau quá đi mất. Con bé cũng rất nóng lòng muốn được gặp em và cháu Jean-Louis thì phấn khích như mọi khi.

Chúc mừng sinh nhất thứ 33, em gái. Không còn nghi ngờ gì nữa, em và Ruby sẽ lại đi chơi đến khuya cho mà xem.

Alex và Bethany thân mến,

Xin chúc mừng hai người đã sinh được một bé trai.

Chúng tôi chúc hai người hạnh phúc trong tương lai và rất vui vì Josh đã có thêm một em trai như cháu mong ước!

Rosie và Katie

Chúc mừng sinh nhật thứ mười bốn, thiên thần nhỏ của mẹ.

Chúc con tối nay đi chơi ở sàn disco thật vui, nhớ là không được uống rượu, không sex và không thuốc kích thích đâu đấy.

Yêu con nhiều,

Mẹ

Bạn có một tin nhắn từ: ROSIE.

Rosie: Cái cậu chàng mà mẹ nghe nói là con đã hôn và nhảy điệu xì lô cùng hôm tối thứ Sáu là cậu nào, Katie Dunne?

Katie: Không nói chuyện được mẹ ơi. Thầy Simpson đang giảng một cái gì đó rất quan trọng cho các kỳ thi cuối năm, và con cần phải hết sức lắng nghe.

Rosie: Đồ nói dối.

Katie: Con không nói dối. Con chắc chắn là nó quan trọng thật đấy, dù nó là gì đi nữa.

Rosie: Thôi nào, bật mí đi. Cậu chàng đó là ai?

Toby: Chào cô Rosie.

Rosie: À Toby, thật đúng lúc quá đi mất. Cô đang bắt con gái cô trả lời về cái cậu chàng bí hiểm ở sàn disco tối hôm thứ Sáu đây.

Toby: Ô ha ha. Tin tức đi nhanh thật.

Katie: Đừng nói cho mẹ tớ biết, Toby.

Rosie: Thế tức là có thật hả?

Toby: Vâng.

Katie: Vâng, và Toby đã ôm ấp áp má với Monica suốt tối hôm ấy nữa.

Rosie: Ôi không, Toby, không phải là con bé Monica Nhẽo đó chứ.

Toby: Tại sao hai mẹ con cô lại luôn gọi bạn ấy như thế nhỉ? Khi bạn ấy bên cháu thì bạn ấy chẳng rền rĩ gì cả.

Rosie: Đó là vì mẹ con cô không hôn nó trước mặt tất cả mọi người ở các sàn disco. Thôi nào con gái yêu của mẹ, hãy hợp tác với mẹ và kể cho mẹ nghe các chi tiết của vụ lãng mạn mới nảy nở này đi nào.

Katie: Tên anh ấy là John McKenna, anh ấy 15 tuổi, anh ấy học trên con một lớp và anh ấy thật sự rất tốt.

Rosie: Ooooo, một cậu chàng hơn tuổi cơ à.

Katie: Con biết mà mẹ. Con có gu mà.

Rosie: Cháu nghĩ gì về cậu ta, Toby?

Toby: Anh ta cũng được ạ; anh ta là thành viên đội tuyển bóng đá của trường cháu. Anh ta chơi cũng tốt.

Rosie: Cháu sẽ để mắt trông chừng cậu ta cho cô nhé?

Katie: Mẹ! Bây giờ thì cái cậu này sẽ chẳng bao giờ im cái mồm được đâu!

Rosie: Con đã quan hệ với cậu ta à?

Katie: Mẹ! Con mới 14 tuổi!

Rosie: Mẹ đã thấy nhiều cô gái 14 tuổi có bầu trên ti vi gần đây đấy.

Katie: Không phải con!

Rosie: Tốt. Con có dùng thuốc kích thích không đấy?

Katie: Mẹ! Mẹ thôi đi! Con có thể lấy thuốc kích thích ở đâu ra chứ??!

Rosie: Mẹ chẳng biết, nhưng con có thể thấy bao nhiêu cô bé 14 tuổi có bầu và dùng thuốc kích thích trên ti vi gần đây đấy.

Katie: Không phải con!

Rosie: Tốt. Con có uống rượu không đấy?

Katie: Mẹ! Mẹ của Toby lái xe đưa bọn con đến trường và đón bọn con về – bọn con có lúc nào để mua rượu cơ chứ?

Rosie: Mẹ chẳng biết, nhưng con có thể thấy bao nhiêu cô bé 14 tuổi có bầu, dùng thuốc kích thích và uống rượu trên ti vi gần đây đấy.

Katie: Nhưng đấy hòan toàn không phải con!

Toby: Cô đang xem chương trình ti vi gì đấy ạ?

Rosie: Chủ yếu là tin tức.

Katie: À, mẹ đừng lo; mẹ đã giáo huấn cho con đủ để con biết rằng thật ngu ngốc khi làm những việc đó. OK chứ mẹ?

Rosie: OK, nhưng nhớ nhé, hôn cũng được nhưng chỉ đến thế thôi. Được chưa?

Katie: Mẹ! Đó là tất cả những gì con muốn!

Rosie: Tốt, bây giờ hai đứa quay lại với bài học đi. Mẹ mong là con có tòan điểm A trong môn này!

Katie: Bọn con sẽ không có điểm A được đâu nếu mẹ cứ làm phiền bọn con thế này!

Ruby: Vậy hai tháng tới em sẽ làm gì khi bọn trẻ con được nghỉ hè? Em thật may mắn vì có kỳ nghỉ dài như thế. Andy Máu bảo chị là chị đã hết phép rồi, thật là nực cười vì tất cả mấy ngày nghỉ ấy lẽ ra đều phải là ngày nghỉ ốm mới phải. Hắn ta bảo không thể nào có ai có thể bị ốm những 65 ngày trong một năm làm việc mà vẫn sống được.

Rosie: Thế là chị không thể nghỉ thêm ngày phép nào nữa à? Em đang hy vọng mình có thể đi tàu đến Anh cuối tuần này.

Ruby: Bây giờ thì chị có thể rồi. Chị bảo hắn ta rằng nếu hắn cho chị nghỉ phép hai tuần thì khi Oprah mời chị tham gia chương trình nói chuyện về việc chị và Gary giành giải nhất Vô địch Salsa Thế giới thì chị sẽ nhắc đến tên công ty Kẹp giấy Andy Máu. Em dự định làm gì?

Rosie: Em cũng không chắc lắm. Julie có nhắc gì đó về việc có thể học các khóa học cho người lớn ở trường. Cô ấy nói em nên học một khóa về quản trị khách sạn như em đã luôn muốn. Cứ như là đơn giản lắm ấy.

Ruby: Tại sao nó không thể đơn giản được nào? Nghe này, Rosie, em sẽ chẳng bao giờ biết nếu em không thử. Kể từ khi chị gặp em lúc nào em cũng thích nói về chuyện làm việc trong khách sạn.

Em bị ám ảnh với khách sạn; nhà của em cứ như một nơi để tỏ lòng tôn kính với các vật dụng khách sạn ấy. Khó có thể mở cửa buồng tắm ra vì vướng cái mớ thảm thó trộm ấy. Chị không thể tuyên bố chị hiểu được sự mê say của em với chúng, nhưng chị biết rằng làm việc trong một khách sạn là giấc mơ tuyệt diệu của em.

Rosie: Julie nói nếu em không tham gia khóa học ấy, cô ấy sẽ đuổi việc em. Và cô ấy nói rằng khi em học xong khóa ấy thì đằng nào cô ấy cũng sẽ đuổi việc em thôi.

Ruby: Em cần lắng nghe cô ấy; cô ấy đã bao năm là một cô giáo tốt của em.

Rosie: Nhưng chị Ruby, phải mất hai năm mới lấy được cái bằng ấy, tốn tiền lắm, em sẽ phải đi làm ban ngày và học vào ban đêm. Vất vả lắm.

Ruby: Ồ, nhưng, nhưng, nhưng, Rosie Dunne. Vấn đề là gì nào? Em có gì hay hơn trong kế hoạch cho ba năm tới của cuộc đời em chưa?

Rosie thân mến,

Xin lỗi vì đã chậm liên lạc lại với bạn. Mấy tháng qua cả Alex và tôi đều thật sự rất bận. Việc phải thích nghi với cuộc sống hôn nhân và một em bé mới sinh cùng một lúc trong một tháng đúng thật là khó khăn.

Chúng tôi rất vui khi nhận được tấm thiệp nhỏ của bạn và hy vọng bạn và cháu Katie ở Ireland khỏe.

Chúc những điều tốt lành nhất,

Bethany (và Alex, Theo và Josh nữa)

Bạn nhận được một tin nhắn từ: ROSIE.

Rosie: Chị nói đúng, Ruby, chẳng có vẻ gì là em sẽ có gì hay ho cho hai năm tới của đời em cả. Tại sao lại không tự trang bị kiến thức cho mình nhỉ?

Bình luận
× sticky