Giang Vịnh là vùng thành thị đẹp một cách mộng ảo, mỗi khi màn đêm buông xuống, sương mù trên núi theo làn gió thoảng xâm chiếm lấy bầu trời của thành phố, nếu bạn từ trên cao nhìn xuống, trước mắt luôn là một mảnh mờ ảo. Tại thành phố tuy tĩnh lặng nhưng không mất đi phần đặc sắc này, xảy ra nhiều câu chuyện tình yêu đẹp đẽ…
Thành phố nhỏ này đẹp như cái tên của nó vậy, hai bên đường là những tòa cao ốc ngay ngắn, một dòng sông uốn lượn xuyên qua thành phố, và từ cổ chí kim những đời người chăm sóc thành phố không ngừng nghỉ.
Tại mảnh đất phồn vinh nhất trung tâm thành phố, một tòa nhà vàng kim lộng lẫy đứng sững ở đó, đây chính là một trong những nhà hàng phồn vinh nhất Giang Vịnh, nhà hàng lớn Giang Chi Vịnh. Bây giờ là bốn giờ chiều, vốn là thời điểm nhà hàng dọn dẹp, song mọi nhân viên trong nhà hàng đều rất bận rộn, ai ai cũng vắt chân lên cổ mà làm như sắp có đại địch đến.
Ở giữa sảnh tầng trệt, một người đàn bà mặc đồ chức nghiệp đang đứng, bà ta lạnh mặt lại, nhướng mày quét đi những nhân viên đang làm việc xung quanh, miệng còn không ngừng hối thúc: “Nhanh lên, động tác nhanh tay nhanh chân lên một tý, xem xem bây giờ mấy giờ rồi hả?”
Sảnh lớn ở lầu 1,2 của nhà hàng kết cấu phức tạp, theo thang cuốn nhìn lên, một người con gái mặc sườn xám màu đỏ đứng dựa trên cái lan can tinh xảo đang liếc nhìn tình hình phía dưới, chỉ thấy cô nhún vai một cách khó chịu, rồi rụt đầu lại quay về góc.
Cô gái mặc sườn xám đỏ chạy đến góc, ở đó có một cô gái mặc đồng phục phục vụ đứng đưa lưng về phía cô ấy, cô gái hướng tới rồi hạ thấp giọng nói: “Ninh Ninh, ngươi nói xem thị trưởng đến nhà hàng chúng ta cũng không phải lần đầu lần hai rồi, mà sao hôm nay con cọp cái này cứ như uống lộn thuốc, gặp người là chửi thế?”
Cô gái gọi là Ninh Ninh nghe thấy ngước đầu lên, dưới đôi mày như vẽ là đôi mắt trong sáng nhìn qua, nàng nở một nụ cười dịu dàng với cô gái mặc sườn xám đỏ, giọng nói dễ nghe lại vang lên: “Chăm chỉ làm việc đi, kẻo ngươi cũng bị chửi bây giờ.”
Cô gái ấy thè lưỡi với Ninh Ninh một cái, rồi xuống lầu làm việc một cách không tự nguyện.
Tại đại sảnh xa hoa sang trọng ở lầu 1, nhân viên qua lại không ngừng bận rộn, vị giám đốc đại sảnh bị gọi là “cọp cái” đó, chỉ thấy bà ta mang đôi cao gót tận 10 tấc mà vẫn đi lại khắp nơi như thể dưới chân có gió, miệng không ngừng quát tháo.
“Giám đốc Lí…” cùng với tiếng gọi lớn, ở cầu thang truyền đến tiếng chạy “Bịch bịch bịch”, mọi người nhìn qua, thì thấy một cô gái cao ráo cũng mặc sườn xám một tay đang che chỗ xẻ ở đùi, vừa chạy gấp đến chỗ giám đốc.
Nữ giám đốc dừng chân lại, xoay người nhíu mày: “Chuyện gì? Rối rít thế làm gì?”
Cô gái đứng trước mặt giám đốc, hơi thở hổn hển: “Giám, giám đốc, cái này, Tiểu Ảnh tự dưng đau dạ dày dữ dội…”
“Đau dạ dày? Đau dạ dày thì đi bệnh viện đi, chạy đến kiếm ta làm gì?” Nữ giám đốc tiếp tục nhăn mày, nói xong tự dưng bà ta sực nhớ điều gì đó, tiếp theo lại nói: “Tiểu Ảnh? Tiểu Ảnh nào?”
“Quách Tiểu Ảnh phụ trách tiếp tân ạ.”
Nữ giám đốc lấy tay đỡ trán, cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi vẫy vẫy tay: “Đưa người về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Cô gái khó xử nhìn giám đốc, nói nhỏ: “Vậy, phục vụ bàn cho thị trưởng…”
“Cái này không cần cô lo, lo làm việc đi.” Nữ giám đốc hơi bực bội, buổi sáng ông chủ đích thân đến nhà hàng họp nhấn mạnh về mảng nhân viên phục vụ. Trong lòng bà hiểu rõ nhân viên làm việc không chăm chỉ lắm, mà thị trưởng thường đến đây ăn cơm, thái độ làm việc thế này làm sao mà được? Bà nhìn xung quanh, mặt ngày càng nhăn.
Bất giác nữ giám đốc nhìn thấy đám thực tập sinh mới làm gần đây đi lên xuống ở cầu thang, trong đó có một cô gái rất bắt mắt, dáng người cao ráo thon thả, mái tóc dài mượt cột đằng sau, lúc xuống cầu thang cẩn thận nhìn bậc thang, nhìn liền biết là cô gái có gia giáo lại dịu dàng. Nữ giám đốc lấy làm lạ, đám thực tập sinh mấy ngày trước bà có nhìn qua, nhưng sao lại không có ấn tượng gì với cô gái bắt mắt thế nhỉ?
Bởi vì Quách Tiểu Ảnh đột nhiên đổ bệnh, làm cho tốp nhân viên tiếp khách được sàng lọc kĩ thiếu mất đi một người. Cho nên, khi nữ giám đốc nhìn thấy Tô Ninh, mắt liền sáng lên, nóng nảy trong lòng lập tức dịu xuống.
Tô Ninh bị giám đốc đại sảnh kéo một phát lên lầu 2, đến phòng nghỉ ngơi của nhân viên. Đến khi cô bị bắt mặc bộ sườn xám đỏ đứng trước cửa xoay, cô mới thấy khó chịu. Tạm khoan nói một người mới như cô phải đứng tiếp khách, chỉ cái sườn xám này đã khiến cô thấy khó chịu, chỗ xẻ bên đùi quá cao, làm cho bắp đùi thon dài như ẩn như hiện, Tô Ninh đứng bên phải cửa xoay một cách căng thẳng, quay đầu nói nhỏ với cô gái bên cạnh: “Tuyết Phi, em thấy khó chịu quá.”
Nhậm Tuyết Phi nhìn người bên cạnh không khỏi ngây người ra, Tô Ninh đến nhà hàng không được bao ngày, tính tình ôn hòa ít nói, cả nhà hàng cũng chỉ có cô chơi thân một tý với em ấy, cô biết Tô Ninh là một cô gái xinh đẹp, nhưng cô chưa hề phát hiện ra Tô Ninh khi mặc sườn xám lại có một cảm giác như thế, bình thường mặc đồng phục phục vụ không thấy gì, bây giờ một bộ sườn xám bó thân đã làm lộ rõ khí chất của cô gái này, nếu như bỏ qua nét mặt luống cuống của em ấy thì hoàn mĩ rồi.
“Ninh Ninh, đừng căng thẳng quá, em chỉ cần đứng mỉm cười được rồi, một chút khách tới, cứ để tụi chị dẫn khách là được.” Nhậm Tuyết Phi vừa nghĩ cũng không quên an ủi Tô Ninh.
Đúng lúc Tô Ninh còn muốn nói gì đó, thì bên ngoài cửa xoay vang lên tiếng còi xe, sau đó thì thấy một số nhân viên cao cấp của nhà hàng mặc đồng phục nghiêm mặt bước ra cửa, Tô Ninh hít sâu vào, trên mặt rất nhanh nở ra nụ cười mỉm.
Bên ngoài cửa xoay đầu tiên đậu một chiếc Audi, toàn thân xe đều là màu đen với biển xe của chính phủ, không cần nghĩ cũng biết là xe của thị trưởng thành phố Giang Vịnh. Còn chưa nhìn kĩ biển xe, mấy người áo đen đã vội bước ra ngoài, chỉ thấy những người này ngay ngắn xếp thành hai hàng đến cửa xoay. Sau đó cửa xe Audi mở ra, một người đàn ông cũng áo vest giày da bước nhanh ra khỏi chỗ lái, hắn nhanh chân vòng đến bên kia của xe, cung kính mở cửa xe, đón một người phụ nữ ra. Người phụ nữ này rất cao, một bộ vest xám đen bó người, dưới chân là đôi giày cao khoảng 5 tấc, mái tóc đen bóng vén đằng sau, cả người phát ra khí chất uy nghiêm lạnh lùng.
“Tiêu thị trưởng, mời xuống xe.” Người đàn ông đó vịn phích trên cửa xe, nghiêng người sang bên nói một cách cung kính.
Tiêu Ý Hàn gật đầu với người đàn ông một cái, xuống xe.
Tô Ninh đứng bên trong cửa xoay tò mò đánh giá người phụ nữ này, cô đến nhà hàng làm việc chỉ mới 3 ngày, đây là lần đầu tiên cô thấy thị trưởng, cô không ngờ nhân vật đậm chất truyền kì nhất Giang Vịnh lại xinh đẹp trẻ trung như vậy.
Tô Ninh chăm chú nhìn về phía trước, lâu lắm vẫn chưa hết ngơ ra, mọi hành động của người phụ nữ hơi lạnh lùng này đều hấp dẫn sâu sắc cô, cô đang nghĩ người phụ nữ này rốt cuộc là người như thế nào? Người ấy rốt cuộc có thủ đoạn và năng lực lớn thế nào mới quản lí được cả thành phố lớn như này?
“Ninh Ninh… Ninh Ninh” Khi Tô Ninh nghe thấy tiếng của Nhậm Tuyết Phi bên cạnh cô mới sực tỉnh lại, lúc này hàng người thị trưởng đã bước vào trong cửa xoay, mà ánh mắt gần như cháy bỏng của cô đuổi theo thị trưởng đến tận đây, nghĩ đến đây, Tô Ninh đột nhiên thấy xấu hổ, cô vội cúi đầu xuống, không còn dám ngước đầu lên nữa.
Tiêu Ý Hàn vẫn biểu cảm nghiêm túc, đang cười mỉm phụ họa chủ đề của người bên cạnh, từ khi bước vào cửa xoay nàng đã phát giác có mấy cặp mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình. Cũng quen rồi nên nàng không mấy để ý, chỉ là khi nàng quay đầu, lại bắt gặp một cặp mắt trong suốt xinh đẹp, nhưng chủ nhân đôi mắt này nhanh chóng đỏ mặt cúi đầu xuống, Tiêu Ý Hàn mỉm cười nhìn cô bé này một cái, sau đó theo sự vây quanh của những người xung quanh đi đến thang máy.
Đưa mắt nhìn hàng người thị trưởng bước vào thang máy, một số nhân viên tiếp tân vẫn tiếp tục đứng để tiếp khách, Tô Ninh lộ ra vẻ xấu hổ, cho dù là ngài thị trưởng tướng mạo xuất chúng lại khí thế hơn người, nhưng mình cũng không thể nhìn chằm chằm người ta vậy chứ?