“Giang bí thư, chúng ta người trong sạch không nói ám ngữ, ta ba phen mấy bận đều không mời được ngươi, có phải là có chút không nói tình cảm rồi?”
Giữa bàn gỗ lim trong văn phòng thị trưởng đang bày ra một cái đồng hồ nam, mặt đồng hồ phát ra ánh huỳnh quang, thanh âm một người đàn ông trầm thấp từ bên trong truyền ra.
Giang Minh Kiệt hai tay khoác lên ghế dựa ngồi ở đó như đang suy nghĩ. Lúc này, Tiêu Ý Hàn hai tay khoanh ngực đứng ngạo nghễ tại phía trước cửa sổ, chỉ để lại bóng lưng, từ phía sau nhìn lại, cũng không biết nàng lúc này biểu lộ thế nào.
Trong văn phòng dị thường yên tĩnh, chỉ có thanh âm trầm thấp quanh quẩn trong không gian.
“Tiểu Giang a, ngươi ở đây làm việc cũng lâu lắm rồi, ta đây đều nhìn ở trong mắt. Ngươi nói một chút, ngươi đi theo làm tùy tùng phục thị chủ tử đối với ngươi như vậy? Mà bây giờ thị chính đại bí thư là ai?”
“Ta đây không phải đang khích bác… Nghĩ tới ta vì quốc gia trông coi cái thành phố nhỏ Giang Vịnh cũng hơn nửa đời người, còn có cái gì có thể đi tranh đoạt, chỉ là đáng tiếc các ngươi tuổi trẻ tương lai, aizzz! Thật sự là quan đại nhất cấp đè chết người a…”
Ghi âm chỉ có giọng người đàn ông đang nói, giống như là cuộc trò chuyện giữa hai người, hoặc như là chỉ một người diễn thuyết, Giang Minh Kiệt thủy chung một câu đều không có nói ra.
“Cái này ngươi thu, ngươi yên tâm ta dùng ta lão Nhạc thanh danh đảm bảo, chỉ cần ngươi chịu hỗ trợ, từ nay về sau việc của ngươi hết thảy đều để ta trải đường.” Giọng nam dừng lại một chút, như là hạ quyết tâm, tiếp theo còn nói thêm:”Ta muốn thừa dịp lần này phía trên tỉnh đi kiểm tra, nhất định phải bắt lỗi nàng, bất luận là cuộc sống tác phong hay là cái gì khác đều tốt cả. Tiểu Giang, ngươi là người trẻ tuổi thông minh, chúng ta bắt tay hợp tác, từ nay về sau ngươi sẽ có tiền đồ lai láng …”
Theo ghi âm truyền đến “Đích đích” hai tiếng vang lên, ghi âm tạm dừng. Trong phòng lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh, giữa trưa ánh mặt trời theo cửa sổ lớn chiếu vào, lại làm cho người không thấy cảm giác ấm áp. Giang Minh Kiệt im lặng ngồi một hồi, mới thu hồi đồng hồ, hắn đứng người lên đi đến bồn hoa bên cạnh đứng cách Tiêu Ý Hàn vài bước chân.
“Tiêu thị trưởng…” Giang Minh Kiệt kêu một tiếng.
Tiêu Ý Hàn thu hồi tầm mắt, thả xuống cánh tay xoay người, mặt không biểu tình nhìn Giang Minh Kiệt một cái, vượt qua hắn đi trở về ghế làm việc ngồi xuống. Rồi nhìn Giang Minh Kiệt, ý bảo hắn tới ngồi.
“Hắn cho ngươi bao nhiêu?” Đợi Giang Minh Kiệt ngồi xuống, Tiêu Ý Hàn giọng điệu lạnh như băng hỏi.
Giang Minh Kiệt giang hai tay nói ra:”Năm mươi vạn.”
“A!” Tiêu Ý Hàn khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai, nàng hướng Giang Minh Kiệt vươn tay ra. Giang Minh Kiệt trông thấy động tác của thị trưởng, lập tức hiểu ý, từ trong túi quần lấy ra cái đồng hồ vừa rồi đặt ở tay thị trưởng.
Tiêu Ý Hàn cầm qua đồng hồ, nàng từ phía sau nhích cơ thể lại gần, nhíu mày suy nghĩ.
“Tiêu thị trưởng, ngài yên tâm. Ta Giang Minh Kiệt vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngài đối với ta đề bạt, lần trước nếu không phải bởi vì sự giúp đỡ của ngài, ta chỉ sợ cũng vĩnh viễn đều không thấy được nương nương… Tiêu thị trưởng, ngài nhất định phải tin tưởng ta, ta là vĩnh viễn cũng sẽ không làm bất luận cái gì bất lợi với chuyện của ngài.” Giang Minh Kiệt nhíu mày khẩu khí có chút gấp gáp nói.
Tiêu Ý Hàn vẫn không nói gì, lúc này nàng mặc âu phục chính trang mặt không biểu tình ngồi ở ghế thị trưởng. Giang Minh Kiệt lấy tay vuốt qua trán của mình, có chút mồ hôi chảy ra, hắn theo thị trưởng nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên biết rõ thị trưởng tính tình thế nào.
Giang Minh Kiệt thấy thị trưởng như trước không nói lời nào, tay hắn đặt ở trên đùi không tự giác co duỗi vài cái, còn nói thêm:”Hắn đã nói với ta, trở ngại cha của ngài, hắn không dám đối đầu chính diện, cho nên mới ba phen mấy bận tới tìm ta. Nhiều người như vậy chính giữa chỉ có ta với ngài thân cận chút ít, hắn cảm thấy ta chính là bước đi đột phá của hắn.” Lúc này Giang Minh Kiệt nói chuyện giọng điệu đã vững vàng hơn, nói dứt lời hắn cầm lấy ly nước trên bàn thị trưởng đi đến máy đun nước, rót ly nước ấm đặt ở bên tay trái thị trưởng.
“Tiêu thị trưởng, ngài không cần lo lắng, ta cùng hắn đánh Thái Cực, hắn bây giờ còn chưa dám làm quá mức đâu.”
Tiêu Ý Hàn ngẩng đầu mắt nhìn người nam trẻ tuổi đứng ở bên cạnh nàng, nàng đương nhiên biết mình tuyển người sẽ không phản bội, thực tế Giang Minh Kiệt càng không có khả năng.
Tiêu Ý Hàn hướng về phía thủ hạ nở nụ cười an tâm, sau nàng nói ra:”Không cần khẩn trương như vậy, ta không có hoài nghi ngươi. Bất quá, ngươi cũng đừng làm cho chính mình khó khăn, lấy việc giữ lại chút ít đường sống.” Nói xong những lời này, trông thấy Giang Minh Kiệt chăm chú gật đầu, Tiêu Ý Hàn phất phất tay:”Ngươi đi ra ngoài đi.”
“Vâng, ta đây đi ra ngoài trước.” Giang Minh Kiệt hướng về phía thị trưởng có chút khom người liền xoay lui ra ngoài, trong lòng của hắn rất bội phục thị trưởng, nữ nhân này không trông nom gặp phải sự tình gì, vĩnh viễn cũng sẽ không kinh hoảng, trong lòng của hắn nghĩ đến, cũng chỉ có nhân vật như vậy mới có thể khống chế thật lớn cục diện này.
Giang Minh Kiệt đi rồi, văn phòng to như vậy chỉ còn lại Tiêu Ý Hàn một người, nàng lại nghe qua mấy lần nội dung đoạn ghi âm, đi đến bên cửa sổ đứng một lúc lâu. Người người đều nói thương trường như chiến trường, giới chính trị lại chẳng phải là đồng dạng sao? Tiêu Ý Hàn nhàn nhạt cười.
Thời gian chỉ 4 giờ, Tiêu Ý Hàn thu thập văn kiện trên mặt bàn, trong nội tâm như thế nào cũng không thể như mặt ngoài bình tĩnh. Nàng cũng không phải lo lắng họ Nhạc uy hiếp được nàng cái gì. Tiêu Ý Hàn chỉ là cảm thấy phát sinh loại chuyện này quá khó chơi, tuổi thanh xuân nàng đã kính dâng cho quốc gia, kính dâng cho cái thành phố Giang Vịnh nho nhỏ này, không nói trước được hồi báo cái gì, chỉ cần khắp nơi luôn phải đề phòng cũng đã làm cho người ta cảm giác thật chán ghét.
Tiêu Ý Hàn gần một tháng bề bộn nhiều việc, có thể nói nàng lúc nào cũng đều bận rộn, thân là thị trưởng nàng chủ trì công tác rất nhiều, đưa ra quyết định cũng rất nhiều, còn kèm thêm phải dự họp xã giao. Nàng đã lâu đều không có về nhà cùng Iran nếm qua một bữa cơm, càng không có thời gian cùng bạn bè ngồi xuống uống trà tâm sự, còn có cô bé kia luôn làm cho nàng tưởng nhớ, vốn là đáp ứng gọi điện cho nàng, nhưng đến bây giờ hai người đã lâu đều không có liên lạc qua. Tiêu Ý Hàn thở dài, ngoại trừ thân phận là thị trưởng thì nàng cũng là người bình thường, là một phụ nữ có cảm tình bình thường, nhưng cuộc sống như vậy tựa hồ đã sớm rời đi quá xa nàng rồi…
Tiêu Ý Hàn vuốt vuốt huyệt thái dương, nàng cảm giác tâm tính hiện tại cùng tâm tình của mình thật sự rất không ổn. Xem ra nàng cần buông lỏng một chút, nghĩ vậy, Tiêu Ý Hàn cầm lấy điện thoại trên bàn nhấn một dãy số gọi ra ngoài.
“Tiêu đại thị trưởng, hôm nay như thế nào nhã hứng nhớ tới tiểu nhân vật như ta đây?” Điện thoại chuyển tiếp, bên này Tiêu Ý Hàn vẫn không nói gì, điện thoại bên kia một giọng nữ liền vang lên trêu chọc.
“Cristina, có rảnh không?” Tiêu Ý Hàn bỏ qua lời trêu chọc, nghiêm túc hỏi.
“Vốn không rảnh, vừa vặn một bệnh nhân hủy bỏ lịch hẹn trước, cho nên lại rảnh.” Trong điện thoại Cristina thu hồi giọng điệu vui đùa, nghiêm túc trả lời, lại hỏi một câu.”Như thế nào, Hàn, ngươi hôm nay không bận sao?”
“Ừ, ta hiện tại có thể đi.”
“ok, ta đây đi chỗ cũ chờ ngươi.”
“Không cần, ta hiện tại tới tìm ngươi, đi phòng khám chữa bệnh.” Tiêu Ý Hàn lại cùng Cristina nói vài câu liền cúp điện thoại
Cristina là bạn học của Tiêu Ý Hàn hồi cao trung, bậc cha chú của các nàng là quen biết, ba năm cùng trường, hai người cùng đi nước ngoài học chung đại học. Cristina là bạn tốt nhất của Tiêu Ý Hàn, nhưng Cristina lại khác, bởi vì nàng có một người anh trai, cho nên cũng không như Tiêu Ý Hàn bị bậc cha chú an bài mà sống. Nàng yêu thích tâm lý học, đi nước ngoài tự nhiên tu nghiệp cũng là tâm lý học, nàng so với Tiêu Ý Hàn tốt nghiệp muộn vài năm, về nước liền tại thành phố Giang Vịnh mở phòng tư vấn tâm lý. Tiêu Ý Hàn mỗi lần có tâm sự đều đến phòng khám tìm nàng nói chuyện tâm tình, nói xong sẽ tốt hơn nhiều.
Phòng tư vấn của Cristina tại tầng 13 của một tòa lầu, cả tầng lầu đều bị nàng mua lại, bởi vì là tâm lý trị liệu, cho nên khu làm việc bày trí vô cùng ấm áp, mỗi lần Tiêu Ý Hàn tiến vào trong, cả người của nàng rất nhanh có thể trầm tĩnh lại.
Tiêu Ý Hàn tại Giang Vịnh cũng là nhân vật nổi tiếng với công chúng, khi không phải ra ngoài đi công việc, nàng luôn có thói quen mang theo đủ loại kiểu dáng kính râm. Lúc này nàng đã thay thường phục, mặc một bộ áo khoác màu đen, mang giày cao gót 5 phân, ngẩng đầu đi vào phòng khám.
“Tiêu thị trưởng, Cristina ở trong phòng chờ ngài.” Tiêu Ý Hàn vừa xuất hiện, tiếp tân lập tức đón chào cung kính hành lễ nói ra.
Tiêu Ý Hàn gật đầu một cái, theo thói quen hướng phía phòng khám đi tới.
Trong văn phòng, Cristina đã làm tốt hết thảy chuẩn bị, cái này tựa hồ đã trở thành thói quen. Mỗi lần Tiêu Ý Hàn nói muốn tới phòng khám của nàng, bọn họ sẽ như thế, lúc nàng cúp điện thoại sẽ bắt đầu chuẩn bị vì Tiêu Ý Hàn làm giải toả tâm lý.
45 phút sau Tiêu Ý Hàn theo ghế nằm ngồi dậy, lưu loát xuống giường mặc vào áo khoác ngoài.
“Đi thôi, cùng đi ra ăn cơm tối.” Tiêu Ý Hàn mặc áo khoác, cầm lấy túi xách nói với Cristina.
“Ngươi không quay về cùng Iran? Hôm nay thật vất vả rãnh rỗi như vậy, bằng không chúng ta đi nhà của ngươi a.” Cristina một bên thu dọn đồ đạc, một bên nhẹ nhàng đề nghị.
“Không cần, đi Nhã Vịnh đi.” Tiêu Ý Hàn đi tới cửa trước chờ Cristina, đợi Cristina thu thập xong, hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng.
Cristina là một người dịu dàng, so với vẻ ngoài lạnh lùng của Tiêu Ý Hàn, nàng có vẻ nhu nhược hơn rất nhiều, nàng cao khoảng 1m7, so với Tiêu Ý Hàn thấp vài cm, Cristina lúc nói chuyện giọng luôn nhẹ nhàng rất êm tai. Hai người phụ nữ khí chất khác nhau, một trước một sau lái xe đi tới chỗ lần trước Tiêu Ý Hàn dẫn Tô Ninh tới – nhà hàng Tây “Nhã Vịnh”, Tiêu Ý Hàn tới trước một bước, nàng đem xe giao cho bảo vệ, liền đứng ở trước cửa nhà hàng chờ Cristina.
Vừa lúc đó trước cửa nhà hàng một chiếc xe màu bạc ngừng lại, Tiêu Ý Hàn mở ra kính râm nhíu mày nhìn cái xe có chút quen thuộc.
“Làm sao vậy, Hàn?” Lúc này Cristina đậu xong xe đi tới, nàng theo Tiêu Ý Hàn ánh mắt nhìn qua.
Tiêu Ý Hàn nhìn lướt qua biển số xe, mày nhíu lại càng sâu, nàng cùng Cristina nói ra:”Là xe Tiểu Vũ.”
Xe kia tắt máy, bên cửa lái rất nhanh mở ra, một thanh niên ăn mặc phong cách bước xuống, đóng lại cửa xe, nhanh đi đến tay lái phụ rất lịch sự mở cửa xe. Theo Tiêu Ý Hàn góc độ nhìn không tới người nào ngồi ở ghế lái phụ, nàng nhìn sau xe lần lượt xuống 3 người trẻ khoảng cùng tuổi Tiểu Vũ, người ngồi ghế lái phụ cũng đi xuống xe.
Trông thấy người vừa bước xuống xe, Tiêu Ý Hàn đằng sau kính mắt lộ vẻ không tin được, nàng thật bất ngờ khẽ hô lên một tiếng:”Tô Ninh…”