Lodd stone là xưởng phim lớn nhất Hollyvvood, nhưng hiện tượng Athena Aquitane từ chối trở lại làm việc bị coi như sự phản bội quá đắt. Hiếm có ngôi sao nào dám chơi một đòn tai hại thế, vì Messalina là cuốn phim “trọng tâm” trong mùa giáng sinh này. Một cuốn phim lớn ăn trùm tất cả những phim của hãng sẽ phát hành suốt mùa đông dài khắc nghiệt.
Ngẫu nhiên chủ nhật tuần sau lại nhằm ngày hội hàng năm của Hội từ thiện Tình Huynh đệ tổ chức tại cơ ngơi của Eli Marrion ở Beverly Hills. Eli Marrion là cổ đông hàng đầu và cũng là chủ tịch phim trường Lodd stone.
Xa xa trên những ngọn đồi của Beverly Hills, tọa lạc ngôi nhà đồ sộ của Eli Marrion. Kỳ lạ là căn nhà to lớn với hai chục phòng, chỉ độc nhất một phòng ngủ. Lão Eli marrion không thích bất kỳ ai ngủ trong nhà lão. Tất nhiên, vẫn phải có những căn bung-ga-lô dành cho khách, cất dọc theo hai sân tennis và một hồ bơi lớn. Sáu trong hai chục phòng của ngôi nhà lão dành cho bộ sưu tập hội họa rất lớn.
Năm trăm nhân vật danh tiếng nhất Hollyvvood được mời tới dự buổi lễ hội của hội từ thiện, với lệ phí một ngàn đô la một người. Những lều dành cho quầy rượu, lều dành cho khách khiêu vũ phủ đầy mặt đất, và đương nhiên phải có một ban nhạc rồi. Nhưng ngôi nhà chính có rào giới hạn, cấm vượt qua. “Toa lét” dạng xách tay sơn phết vui mắt, được cung cấp đầy đủ.
Ngôi nhà chính, những căn nhà dành cho khách, khu sân tennis và hồ bơi đều có giăng dây và nhân viên làm rào an ninh, Không khách nào phản đối vụ này, vì Eli Marrion là một lão rất cao ngạo, không bằng lòng với bất cứ ai phản đối.
Nhưng trong khi khách khứa vui chơi ngòai sân, tán gẫu, khiêu vũ một cách gượng gạo suốt ba tiếng thì lão Marrion ngồi trong một gian phòng họp rộng lớn của ngôi nhà chính với những tay chủ chốt có liên quan trong vụ làm phim Messalina.
Eli Marrion chủ trì buổi gặp gỡ này. Với cái thân xác của một lão đã tám mươi nhưng được ngụy trang rất khéo để làm người ta tưởng lão chỉ hơn sáu chục. Mái tóc xám ngả bạc cắt rất khéo, bộ y phục mầu sậm làm rộng thêm đôi vai lão. Làm lão có da có thịt hơn, chẳng ăn nhập gì tới bộ chân tay khẳng khiu của lão, đôi giày màu đào hoa tâm gắn lão lên mặt đất. Sơ mi trắng nõn, cà vạt hồng làm ửng làn da tái ngắt của lão. Việc điều hành toàn bộ phim trường Lodd stone của lão chỉ tuyệt đối theo ý lão. Nhiều khi vì quá cẩn thận dẫn đến những bài học chết người.
Việc Athena Aquitaine từ chối hòan tất bộ phim còn dang dở, tất nhiên lão Marrion phải rất quan tâm. Messalina, một sẳn phẩm ngốn hết cả trăm triệu chứ ít ỏi gì. Rồi video, TV, cáp, bản quyền nước ngòai đã được bán trước. Một mỏ vàng như thế sắp mất tiêu như một cái thuyền buồm khú khụ của Tây Ban Nha chìm nghỉm xuống đáy biển, mất tăm mất tích luôn.
Rồi còn cái vụ cô Athena kia nữa chứ. Ba mươi tuổi, một ngôi sao lớn, đã ký làm thêm một phim nữa với Lodd stone. Một “tài năng” thật sự không gì đáng giá hơn. Mà lão Marrion thì rất hâm mộ tài năng.
Nhưng tài năng cũng như thuốc nổ vậy, nó rất nguy hiểm. Vì vậy, người ta phải kiểm soát nó, kiểm soát với lòng yêu thương, với cả sự bợ đỡ hèn hạ. Phải là cha, là mẹ, là anh, chị, em, thậm chí là người tình. Chẳng có sự hy sinh nào quá lớn đối với một tài năng. Nhưng đôi khi đối với họ không thể mềm yếu được, thật vậy, có lúc cần phải tàn nhẫn.
Vì vậy, bây giờ, Marrion phải triệu tập những người ủng hộ lão: Bobby Banz, Skippy Deere, Melo stuart và Dita Tommey.
Eli Marrion ngồi đối diện với họ trong căn phòng họp quen thuộc này, với những bức tranh trị giá hơn hai chục triệu đô la, cùng bàn ghế, thảm, ly pha lê, bình, trị giá ít nhất cũng nữa triệu đô la nữa. Lão cảm thấy xương cốt bên trong như vỡ vụn. Mỗi ngày lão lại kinh ngạc vì phải tự xuất hiện trước mặt mọi người, như một người có tất cả uy quyền như lão hằng mong muốn sao mà khó khăn thế. Những buổi sáng không còn là sự thư giãn nữa, lão mệt mỏi cạo râu, thắt cà vạt, cài nút áo. Nguy hiểm hơn nữa là cái bệnh mỏi mệt, tạo nên cái vẻ thiểu não thích hợp cho những kẻ kém uy quyền chứ không phải cho lão. Hiện nay, lão phải trao thêm quyền hạn cho Bobby Banz thôi, dựa vô hắn. Dù sao hắn cũng trẻ hơn lão ba mươi tuổi, và là người bạn thân thiết, trung thành với lão từ lâu.
Bantz là chủ tịch và tổng quản trị phim trường. Hơn ba mươi năm, Bantz là tay đồ tể của lão Marrion, qua những tháng năm sát cánh trở thành thân thiết, có thể, như cha với con. Rất ăn ý với nhau. Bước qua cái tuổi bảy mươi, lão Marrion lại đâm ra mềm lòng trước những việc đáng lẽ phải cương quyết thi hành.
Chính Bantz đã thay thế những đạo diễn sau khi mấy cha này cắt nối, biên tập phần nghệ thuật, đề làm lại cho cuốn phim hấp dẫn khán giả hơn. Chính Bantz thảo luận chuỵện tiền bạc với đạo diễn, ngôi sao, nhà văn và làm mấy vị này một là ra tòa mà lãnh tiền, hoặc là cam chịu số tiền ít hơn. Chính Bantz là người đã vượt qua được những hợp đồng rất căng với “tài năng”, đặc biệt là những nhà văn.
Bantz từ chối, thậm chí, không đặt tiêu chuẩn tiền bạc dứt khoát với mấy nhà văn. Tất nhiên phải có kịch bản thì mới quay phim được chứ. Nhưng Bantz cho rằng, vấn đề sinh tử là nhờ vào phân vai, là sức mạnh của minh tinh. Đạo diễn cũng quan trọng vì chúng trấn lột được anh. Nhà sản xuất không hề chậm chạp lề mề khi có dấu hiệu bị trộm cắp, cũng cần thiết vì họ là năng lượng cho cuốn phim được khởi đầu.
Nhưng còn mấy anh văn sĩ? Tất cả công việc của đám này chỉ là việc vẽ loằng ngoằng ít chữ lên trang giấy. Anh lại phải mướn thêm cả chục tên nữa để loáy hoáy làm lại. Rồi bố sản xuất “tút” lại chi tiết, bố đạo diễn sáng tạo (đôi khi hoàn thành một phim hòan toán mới, chẳng giống tí nào với kịch bản gốc), rồi các ngôi sao xuất hiện ứng tác ít lời thoại. Lại đến lượt ban tham mưu sáng tác của hãng phim, những vị này trao cho mấy nhà văn nhưng trang giấy ghi cẩn thận, dài dòng, đầy trí tuệ chi tiết, cảnh diễn. Bantz đã từng thấy nhiều kịch bẳn của những tác giả sáng giá, phải mua với giá hàng triệu đô, vậy mà phim quay xong, chẳng còn tí dấu vết nào của tác giả nó. Bantz coi nhẹ mấy nhà văn, lý do là vì dễ ăn hiếp họ khi ký hợp đồng.
Marrion và Bantz đã từng cùng nhau du lịch thế giới, để bán phim tại những liên hoan phim và những trung tâm thị trường quốc tế: London, Paris, Cannes, Tokyo và Singapore. Họ quyết định số phận những nghệ sĩ trẻ. Họ cùng trị vì như hoàng đế và bọn cận thần.
Eli Marrion và Bantz đều đồng ý với nhau, là những “tài năng”, kể cả những đứa viết, đứa diễn, đứa chỉ đạo sản xuất, toàn lũ vong ân bội nghĩa nhất trần đời. ôi, những nghệ sĩ tràn trề hi vọng trắng trong, chúng hứa hẹn chúng tri ân nếu có được một dịp tiến thân, chúng dễ dãi, ân cần khi tranh đấu để ngoi lên. Nhưng khi được danh vọng rồi, chúng đổi thay khiếp thế. Những con ong làm mật thoắt cái biến thành những con ong đầy nọc độc. Đó là lý do vì sao Marrion và Bantz có một ban tham mưu hai chục luật sư luôn sẵn sàng giăng lưới để chộp tụi này.
Mà sao tụi nó làm rắc rối thế? Lắm phiền lòng thế? Chẳng có gì khó hiểu, khi những kẻ chạy theo đồng tiền hơn đam mê nghệ thuật lại kéo dài được sự nghiệp hơn. Thành những người đáng giá trong xã hội, hơn hẳn những nghệ sĩ cố gắng trình bày cái tia sáng thánh thiện của con người. Đáng buồn là người ta không thể dựng một cuốn phim về những điều đó, về cái đồng tiền đáng quý hơn nghệ thuật và tình yêu. Nhưng nếu cuốn phim có được làm thì cũng chẳng ai mua.
Bobby Bantz tụ tập những con người này vô phòng họp từ cái đám hội đang tiếp diễn ngòai kia. Tài năng độc nhất có mặt là đạo diễn của phim Messalina, một phụ nữ tên Dita Tomme, một đạo diễn hạng “A” và cũng được coi như “xịn” nhất đối với đám nữ diễn viên, cái đám mà gọi theo kiểu Hollywood thì nữ quyền chứ không phải đồng tính luyến ái. Sự thật thì cái vụ khoái làm tình với nữ giới của ả cũng chẳng phiền phức gì đối với mấy tay đàn ông đang có mặt trong phòng. Dita Tommey làm phim bao giờ cũng ít hơn ngân sách dự chi, mà phim cô ta làm ra lại hốt bộn bạc. Còn chuyện lăng nhăng của cô với mấy con nhỏ kia, đỡ rắc rối hơn nhiều so với mấy tay đạo diễn đực rựa siết bù loong tụi nữ diễn viên của mấy chả. Tình nhân đồng tính nữ của một mụ nổi tiếng lại càng dễ điều khiển.
Lão Eli Marrion ngồi đầu bàn họp, để Bantz điều khiển buổi thảo luận. Bantz nói:
– Dita, cô cho biết một cách chính xác tình hình về cuốn phim và ý kiến giải quyết những việc đó như thế nào. Mẹ kiếp, tôi chẳng hiểu gì hết.
Tommey lùn, chắc nịch và khi nói là cô đi thẳng vào vấn đề:
– Athena sự chết khiếp, nên cô ta không dám trở lại làm việc, trừ khi mấy thiên tài của các vị xuát hiện, làm được cái việc tẩy hết sự hãi cho cô ta. Nếu cô ta không trở lại, các vị sẽ mất năm mươi triệu vì cuốn phim sẽ không hoàn tất được.
Cô ngừng một lát rồi tiếp:
– Tuần trước tôi quay được mấy cảnh không có cô ta, như vậy cũng đỡ hao tốn cho các vị một khỏan tiền.
Bantz bảo:
– Cuốn phim mắc dịch này, ngay từ đầu tôi đã không muốn làm rồi. Câu nói của hắn làm tất cả phát bực. Nhà sản xuất Skippy Deere rủa: “Sư anh, Bobby”. ông bầu Melo stuart của Athena Aquitain lẩm bẩm “Thúi hoắc”.
Vì sự thật Messalina đều được tất cả nhiệt liệt tán thành. Nó là một trong những phim được “bật đèn xanh” thoải mái nhất trong lịch sử điện ảnh.
Messalina kể về một câu chuyện của Đế quốc La Mã dưới triều đại hoàng đế Claudius, từ một quan điểm nữ quyền. Lịch sử viết bởi đàn ông, đã sơn phết nữ hoàng Messalina thành một con điếm thối tha, háo sát, một con người đã bắt toàn dân thành Roma truy hoan xác thịt một đêm. Nhưng trong cuốn phim tái tạo lại cuộc đời bà ta, gần hai ngàn năm sau, Mesalina được phát hiện như một nhân vật bi hùng ca. Một Antigone, một Medea khác của lịch sử. Một người đàn bà chỉ dùng cái vũ khí trời cho, ráng thay đổi một thế giới, trong đó bọn đàn ông có quyền lực tới mức đối xử với nữ giới, một nửa nhân loại, như đối với lũ nô lệ.
Đó là một khái niệm vĩ đại – những hành động giới tính phóng túng đầy màu sắc và là một chủ đề phổ biến rất xác đáng. Nhưng nó cần phải được gói ghém toàn hảo, khéo léo sao cho có thể tin được. Trước tiên, Claudia De Lena viết một kịch bản rất thông minh, mạnh mẽ. Dita Tommey làm đạo diễn, ả là một người rất chính xác và có những lựa lọc chính trị xác đáng. Anthena Aquitain thì tuyệt vời trong vai Messalina. Ngoài vẻ đẹp của khuôn mặt và thân hình, tài diễn xuất của cô rất hợp lý. Quan trọng hơn, cô là một trong ba nữ diễn viên cao giá nhất thế giới. Claudia, bằng tài năng phi thường, thậm chí đã viết cho cô một cảnh, trong cảnh đó, Messalina bị quyến rũ bởi những huyền thoại về đạo Thiên Chúa đang phát triển, đã cứu mạng những người tuẫn đạo khỏi cái chết cận kề. Khi đọc cảnh này, Tommey bảo Claudia: “Nè, phải có giới hạn đấy nhé”, Claudia toét miệng cười: “Điện ảnh làm gì có giới hạn”.
Skippy Deere lại lên tiếng trong phòng họp:
– Chúng ta phải tạm ngưng quay cho đến khi cô ta trở lại. Điều đó có thể tốn mất một trăm năm chục ngàn một ngày. Tình hình là như thế. Chúng ta đã chi ra năm mươi triệu. Chúng ta đã đi được nửa đoạn đường. Không thể viết lại kịch bản để giảm vai của cô ấy, cũng không ai đóng thế được. Vì thế, nếu cô ta không trở lại, chỉ có nước dẹp bỏ.
Bantz bảo:
– Không thể dẹp bỏ được. Tụi bảo hiểm không đời nào bỏ tiền ra vì một ngôi sao bỏ việc. Liệng cô ta từ trên máy bay xuống, lúc đó tụi bảo hiểm sẽ chi cho. Melo, việc của anh là đem cô ta trở lại. Trách nhiệm của anh mà.
Melo stuart nói:
– Tôi làm bầu của cô ấy. Nhưng với một phụ nữ như thế, tôi chẳng là cái thá gì. Nói để các ông biết, cô ấy sự hãi thực sự. Chuyện này là một trong những điều các ông không làm thay đổi được. Cô ta sợ, nhưng nên nhớ cô ta là một phụ nữ rất thông minh. Vậy thì phải có một lý do nào đó làm cho cô ấy sợ như thế chứ, phải là một tình huống thật nguy hiểm, thật khó khăn.
Bantz bảo:
– Nếu cô ấy phá hoại cả cuốn phim đáng giá trăm triệu đô la như vậy, sự nghiệp của cô ta cũng tiêu luôn. Anh có bảo cho cô ta biết vậy không.
stuart nói: “Cô ấy biết chứ”
Bantz hỏi: “Ai là người có thể nói cho cô ta hiểu. Skippy, anh đã làm rồi nhưng thất bại. Melo, anh cũng vậy. Dita, tôi biết cô cũng ráng lắm rồi, kể cả tôi cũng vậy.
Tommey bảo Bantz: “Đừng kể anh vô đó, Bobby. Cô ta không ưa anh”.
Bantz nói thẳng thừng: “Đúng, một số người chẳng ưa gì cung cách của tôi, nhưng họ vẫn nghe lời tôi.”
Tommey bảo Bantz: “Bantz này, chẳng có diễn viên nào ưa anh. Nhưng Athena không ưa anh vì chuyện riêng”.
– Tôi đã cho cô ta một vai diễn để trở thành một ngôi sao.
Melo stuart bình tĩnh bảo: “Cô ta sinh ra là một ngôi sao. Anh may mắn vớ được cô ấy đấy..
Bantz lại bảo: “Dita, cô là bạn của cô ấy. Việc của cô là kéo cô ấy trở lại làm việc”.
– Cô ấy không phải bạn của tôi. Cô ấy là một đồng nghiệp tôn trọng tôi, vì những gì tôi đã cố gắng làm cho cô ấy. Sau khi không khuyên cô ấy được, tôi rút ngay. Không như anh, anh lằng nhằng hàng năm.
Bantz nói rất nhỏ nhẹ: “Dita nè, con ấy là cái chó gì mà phách vậy chứ? Ông Eli, ông phải dùng tới luật thôi”.
Mọi sự chăm chú hướng về ông già. Lão có vẻ chán chường. Eli Marrion gầy tới nỗi một thằng diễn viên tán nhảm là lão nên độn giẻ cho mập thêm một tí. Marrion có cái đầu bự chần dần, cái mặt bè bè như khỉ đột thích hợp với người phải nặng ký hơn lão nhiều, mũi to, môi dầy, nhưng mặt lão lại có nét tử tế lạ lùng, có cái gì đó dịu dàng, có thể gọi là đẹp nữa. Riêng đôi mắt lão thì trái lại. Mắt lão xám, lạnh lẽo, sáng lên sự thông minh, hoàn toàn tập trung, làm nhiều người phát hoảng. Có lẽ vì lý do đó, nên lão yêu cầu mọi người kêu lão bằng họ chứ không được gọi tên lão ra.
Marrion nói bằng cái giọng thản nhiên, lạnh nhạt:
– Nếu Athena không chịu nghe các vị, thì cô ấy cũng sẽ chẳng chịu nghe tôi. Cái thế của tôi cũng chẳng ép được cô ấy, chỉ làm rối thêm cái vụ cô ấy bị hoảng vì trò tấn công vô ý thức của cái thằng khùng đó. Mình không mua được cái thằng khốn đó để tống nó đi cho khuất mắt à?
Bantz bảo: “Chúng ta sẽ ráng thử coi. Nhưng cũng chẳng thay đổi được Athena đâu. Cô ta không tin nó”.
Skippy Deere, nhà sản xuất, bảo: “ Chúng ta cũng phải thử xài bạo lực nữa. Tôi thấy có mấy thằng bạn bên cảnh sát, nhưng thằng này lì lắm. Gia đình nó lại giàu, có nhiều mối quan hệ trong giới chính trị. Nó là môt thằng điên, khó mà nói phải quấy với nó”.
stuart hỏi: “Thật sự thì nếu cuốn phim bị dẹp bỏ, phim trường sẽ mất bao nhiêu? Tôi sẽ cố gắng hết sức để các ông lấy bồi thường ở những hợp đồng trong tương lai”.
Cho Melo stuart biết hết những thiệt hại gia tăng là cả một vấn đề, vì hắn là bầu của Athena, cho hắn biết có họa nối giáo cho giặc à. Marrion không trả lời, mà lão gật đầu cho Bantz.
Bantz miễn cưỡng nói;
– Số tiền thực sự đã chi, năm mươi triệu, ô kê, chúng tôi đành ngậm vậy. Nhưng chúng tôi còn phải trả lại tiền bán cho nước ngoài, tiền video và không có phim trong mùa giáng sinh này. Điều đó mới đáng kể.
Hắn ngưng lại, không hào hứng gì mà khai bằng hết số tiền.
– Rồi còn số tiền lời đáng kể mà lẽ ra chúng tôi có được… Mẹ kiếp, hai trăm triệu đô. Melo, anh phải có bao nhiêu hợp đồng để khấu trừ cho chúng tôi?
stuart mỉm cười, hắn đang nghĩ là sẽ nâng giá của hắn lên vì Athena. Hắn bảo:
– Nhưng thật sự, tiền mặt các ông chỉ mất có năm mươi thôi
Lão Marrion nói, mất hẳn giọng tử tế:
– Melo, chúng tôi phải trả giá bao nhiêu để đem thân chủ của anh trở
Mọi người biết chuyện gì đang xảy ra. Lão Marrion quyết định hành động như đây chỉ là một trò lừa đảo.
stuart hiểu cái thông điệp của lão. Mi định cướp của chúng tao bao nhiêu bằng cái trò tiểu xảo này? Đó là một sự tấn công lòng thanh liêm của hắn nhưng hắn không có ý định lên ngựa huơ đao trả miếng. Với Marrion thì không nên. Nếu là thằng Bantz, hắn sẽ nổi xung thiên, không để yên.
stuart rất có thớ trong thế giới điện ảnh. Hắn cóc cần bợ đít lão già Marrion. Hắn quản lý một bầy năm anh đạo diễn hạng “A”, chưa thật sự cao giá nhưng rất có thế lực, hai ngôi sao nam và một ngôi sao nữ cao giá, là Athena. Như vậy có nghĩa là hắn nắm trong tay ba con người bảo đảm “bật đèn xanh” cho bất cứ phim nào. Nhưng chọc giận lão Marrion vẫn là kém khôn ngoan, stuart có một thế lực như ngày nay là vì hắn biết né những mối hiểm nghèo như thế. Chắc chắn đây có vẻ là tình huống của một vụ làm tiền, nhưng thật sự lại không phải vậy. Trong những thời điểm như thế này hiếm khi sự thất bại mang lại kết quả. Lợi điểm của stuart chính là sự trung tín, hắn thật sự tin món hàng hắn bán, hắn tin tài năng của Athena ngay lúc cô vô danh, từ mười năm trước. Và bây giờ hắn vẫn tin cô. Nhưng nếu hắn có thể làm cô thay đổi ý và trở lại phim trường thì sao? Chắc chắn đó là một điều đáng quá đi chứ. Chắc chắn sự chọn lựa đó không thể bỏ qua.
stuart sôi nổi nói, hoan hỉ vì sự chân thành của hắn:
– Đây không phải là chuỵên tiền bạc, Các ông có thể đề nghị tặng thêm cô ấy một triệu, và cô ấy vẫn không trở lại. Các ông phải dẹp cái thằng kêu bằng thằng chồng khiếm diện lâu dài kia kìa.
Một sự im lặng đáng ngại trùm lên mọi người. Một món tiền đã được đề cập đến. Có phải mới chỉ là cục đá dò đường không đây?
Skippy Deere bảo:
– Cô ta không lấy tiền.
Dita Tommey nhún vai. Ả không tin stuart, nhưng đâu phải tiền của ả. Bantz dòm stuart trừng trừng còn stuart thì bình thản nhìn lão Marrion.
Lão Marrion thâm phân tích quan điểm của stuart một cách chính xác. Athena sẽ không lấy tiền. Tài năng không bao giờ quá ư xảo quyệt như vậy. Lão quyết định dẹp buổi họp. Lão bảo:
– Melo, cắt nghĩa cho cô ta hiểu rằng, nếu trong vòng một tháng, phim trường sẽ dẹp cuốn phim và chịu lỗ thì chúng tôi sẽ kiện cô ấy về tất cả những thiệt hại do cô ấy gây ra. Cô ấy cũng phải biết rằng, sau đó, cô ấy sẽ không bao giờ làm việc được cho bất kỳ hãng phim lớn nào của Mỹ nữa.
Lão nhìn mọi người, cười cười.
– Có con mẹ gì đâu, chỉ là năm chục triệu.
Mọi người biết hắn nói thiệt, nghiêm túc đấy. Và như vậy là lão đã mất kiên nhẫn. Dita Tommey tái nhợt, cuốn phim đối với ả quan trọng hơn với tất cả những người khác. Nó là đứa con của ả. Nếu nó thành công, ả sẽ đứng vào hàng ngũ những đạo diễn đáng giá, doanh thu cao, tiếng nói của ả sẽ mạnh, nặng ký hơn. Ả nói:
– Để Claudia De Lena nói chuyện với cô ấy. Claudia là bạn thân nhất của Athena.
Bobby Bantz nói, giọng khinh miệt:
– Tôi **** biết cái nào tồi tệ hơn, một ngôi sao ngủ bậy với mấy thằng dưới trướng hay một ngôi sao đánh bạn với nhà văn.
Lại một lần nữa lão Marrion mất kiên nhẫn:
– Bobby, đừng nói chuyện tầm phào trong khi bàn công việc. Để Claudia nói chuyện với cô ta, bằng mọi cách làm xong chuyện này. Chúng ta còn phải lo cho những phim khác.
Nhưng ngày hôm sau, một tấm ngân phiếu được gửi tới phim trường Lodd stone, tấm ngân phiếu do Athena gửi. Cô trả lại số tiền tạm ứng cho vai diễn của cô trong Messalina.
Hiện nay, tấm ngân phiếu đó nằm trong tay của mấy vị luật sư.
Trong mười lăm năm nay, Andrevv Pollard đã tạo dựng nên Công ty an ninh Thái Bình Dương thành một tổ chức bảo vệ uy thế nhất tại vùng bờ biển miền Tây. Khởi đầu chỉ là một căn hộ trọng khác sạn, hiện nay hắn đã làm chủ một building bốn tầng tại Santa Monica với trên năm mươi nhân viên trong ban tham mưu thường trực, năm trăm nhân viên bảo vệ, điều tra làm việc theo hợp đồng, cộng thêm một số nhóm cộng tác, làm việc với hắn hàng năm.
An ninh Thái Bình Dương cung cấp dịch vụ cho những tay giàu sụ và nổi tiếng, bảo vệ nhà của những tay đại tư bản điện ảnh bằng những nhân viên vũ trang và máy móc điện tử, bảo vệ cá nhân cho những ngôi sao và đạo diễn, cung cấp nhân viên đồng phục kiểm soát những đám đông trong những sự kiện lớn như những ngày lễ trao giải thưởng của Hàn lâm viện. Công ty cũng làm dịch vụ điều tra những vụ việc tế nhị như cung cấp phản gián cho những người bị tống tiền.
Andrew Pollard trở nên nổi tiếng cũng bởi vì hắn là người tỉ mỉ từng chi tiết. Hắn cho dựng những tấm bảng sáng rực trong đêm tối với hàng chữ bằng đèn đỏ: “Trả lời bằng súng đạn”. Ngoài ra hắn còn cho thẩm tra cả những nhà hàng xóm kín cổng cao tường. Hắn rất cẩn trọng vấn đề tuyển nhân viên, hắn trả tiền công cao để tụi nhân viên của hắn nơm nớp chỉ sợ bị sa thải bất cứ lúc nào. Hắn đủ tư cách tỏ ra rộng lượng hào phóng. Thân chủ của hắn, những con người giàu có nhất nước, chi trả theo yêu cầu của hắn. Hắn lại thừa thông minh để giao hảo với sở cảnh sát Los Angeles, từ anh trùm đến chú tép riu. Hắn là bạn bè làm ăn với Jin Losey, một tay thám tử tài năng.
Nhưng điều quan trọng nhất là sau lưng hắn có nhà Clericuzion làm hậu thuẫn.
Mười lăm năm trước, khi còn là sĩ quan cảnh sát trẻ, thiếu kinh nghịệm, hăn bị kẹt vào một vụ với đơn vị nội an của cảnh sát New York. Đó chỉ là một vụ hối lộ cò con, hầu như không thể tránh được, nhưng hắn đã nhanh nhẹn lãnh nhận và từ chối khai ra những người cấp trên của hắn, là những người có liên quan. Tay chân nhà Clericuzio đánh hơi ra vụ này, sắp đặt hàng loạt thu xếp với pháp luật để Andrevv Pollard có đường thoát: Xin nghỉ việc trong sở cảnh sát New York, tránh được hình phạt.
Pollard cùng vợ con di trú tới Los Angeles và gia đình Clericuzio chi tiền để hắn lập công ty an ninh Thái Bình Dương. Rồi Gia đình lại bắn tin là thân chủ của Pollard sẽ khỏi sợ bị quấy rối, nhà họ sẽ không bị trộm cắp, họ không bị chụp hình lén, nữ trang của họ không bị ăn cắp, và nếu có bị mất trộm vì nhầm lẫn, sẽ được trả lại. Vì lí do đó bảng hiệu chói sáng dòng chữ “Trả lời bằng súng đạn” cũng làm sáng lên cái tên của cơ quan bảo
Sự thành công của Pollard như trò ma thuật, những ngôi nhà dưới sự bảo vệ của hắn, không kẻ nào dám đụng tới. Những nhân viên bảo vệ được huấn luyện kỹ như tụi FBI, vì thế công ty chưa hề bị kiện thưa về nhưng vụ vịêc trong nhà, những vụ việc như: quấy rối tình dục gia nhân, trẻ em bị gạ gẫm làm công việc của ngành an ninh. Có vài vụ toan tống tiền, và mấy tên gác dan bán chuyện riêng của chủ nhà cho mấy tờ báo lá cải, nhưng những việc đó thường không tránh khỏi được. Dầu sao trong mọi việc, Pollard đã điều hành một cách đàng hoàng, sạch sẽ và hiệu quả.
Công ty của hắn cũng trang bị điện tử theo dõi chuyện tâm tình riêng tư theo từng bước chân của mọi người. Và tất nhiên chỉ để cung cấp ngay cho gia đình Clericuzio khi cần đến. Có một đời sống khá giả, Pollard phải nhớ ơn ông Trùm. Thêm một sự thật nữa là có những việc hắn không thể giao cho đàn em được, thì phải cầu viện đàn anh Bruglione của Gia đình ở miền Tây mới xong.
Thành phố Los Angeles và Hollyvvood như là một khu rừng ở Edenesque đầy rẫy các nạn nhân dành cho bọn trộm cướp vô cùng xảo quyệt. Có những tay gộc của phim trường bị dụ dỗ vào cái bẫy mật ngọt của bọn tống tiền. Nhiều ngôi sao điện ảnh bị bắt nhốt trong các buồng riêng. Những tay đạo diễn khổ dâm và nhiều tay chủ nhiệm loạn dâm với trẻ em. Tất cả đều sợ bí mật của họ bị lọt ra ngoài. Pollard nổi tiếng vì dàn xếp các vụ bê bối này với sự khéo léo và thận trọng. Hắn có thể thương lượng giá thanh toán thấp nhất đến mức có thể và bảo đảm sẽ chẳng còn kẻ móc túi tống tiền lần thứ hai.
Bobby Bantz triệu Andrey Pollard đến văn phòng của hắn ngay sau ngày phát giải Oscar.
– Tôi muốn toàn bộ thông tin mà anh biết về nhân vật Boz Ska này
– Hắn nói với Pollard – Tôi muốn biết toàn bộ tin tức về cô Athena Aquitane. Là một ngôi sao chính nhưng chúng tôi biết quá ít về cô ta. Ngòai ra, tôi còn muốn anh thương lượng với Ska. Chúng tôi cần Athena trong ba tháng nữa so với sáu tháng đóng phim. Vì vậy, anh phải dàn xếp một cuộc nói chuyện phải quấy với Ska để nó phải cút khỏi đây. Đề nghị cho nó hai chục ngàn đô mỗi tháng, tuy nhiên anh có thể nâng lên đến một trăm ngàn là giá chót.
Pollard bình thản nói:
– Rồi sau đó nó muốn làm gì thì làm à?
– Đến lúc đó công việc là của nhà chức trách. Anh hết sức cẩn thận đấy, Andrew. Thằng này gốc bự lắm. Đừng để ngành điện ảnh bị dính dáng vào bất kỳ vụ tố cáo nào, nó có thể làm hại cuốn phim và ảnh hưởng tới hãng. Vì vậy anh chỉ thương lượng thôi. Ngòai ra chúng tôi đang sử dụng công ty của anh để bảo vệ cho bản thân cô ấy – Bantz nói.
– Nhưng nếu hắn không chịu thương lượng thì sao?
– Lúc đó anh phải bảo về cô ta cả ngày lẫn đêm cho đến khi cuốn phim được hòan tất.
– Tôi có thể hù nó chút đỉnh, dĩ nhiên là phải hợp pháp rồi đó.
Bantz nói: “Nó có thế lực lắm, cảnh sát cũng phải né nó. Kể cả Jim Loosey, bồ tèo của Skippy Deere, cũng đâu dám mạnh tay với nó. Tôi không nói là anh nên đối xử với hắn như một bông hoa mảnh mai nhưng…”
Pollard nhận chỉ thị:“Hù cho thằng khốn hoảng, nhưng nếu nó thích gì thì cứ phải chịu, cho êm việc.”
– Tôi cần mấy bản hợp đồng. Pollard nói.
Bantz rút ngăn kéo ra một phong bì. Hắn kí ba bản:
– Và đây là tấm ngân phiếu năm mươi ngàn đô xem như là tiền mặt. số tiền trong bản hợp đồng này rất rộng rãi, anh có thể ghi đầy để vào đây sau khi thỏa thuận với hắn.
Khi Pollard đi ra, Bantz nói theo:
– Người của các anh chẳng làm nên tích sự gì ở ngày lễ phát giải cả. Bọn họ chết mẹ đâu hết ráo vậy?
Pollard chẳng buồn phật ý. Bantz vồn là thế.
– Đó chải là một tóan quân quản lý đám đông thôi. Đừng lo, tôi sẽ điều động toán quân tinh nhuệ nhất bảo vệ quanh cô Aquitane.
Trong vòng hai mươi bốn tiếng, các máy tính của tổ chức an ninh Thái Bình Dương đã có đầy đủ mọi tin tức về Boz Ska. Hắn ba mươi mốt tuổi, tốt nghiệp trường đại học Texaz A-M, nơi hắn từng là hậu vệ cho đội All-Star, rồi chơi một mùa cho một đội nhà nghề. Bố hắn sở hữu một nhà băng ở Houston. Nhưng quan trọng hơn, cậu hắn đang điều động bộ máy chính trị cộng hòa ở Texaz và là bạn chí cốt của Tổng thống. Cùng với tất cả điều này là gia đình nó có hàng đống tiền. Boz Ska là một thằng rất lộn xộn trong việc làm.
Hồi còn là phó giám đốc trong nhà băng của bố hắn, hắn đã thoát được sự truy tố trong đường tơ kẽ tóc về tội hiếp dâm. Trong một trường hợp khác, hắn đã đánh hai nhân viên cảnh sát bị thương trầm trọng phải vào bệnh viện. Ska chẳng đời nào bị khởi tố, vì hắn đã bồi dưỡng thiệt hại cho hai tên cảnh sát đó. Ngòai ra còn một vụ quấy rối tình dục được dàn xếp ổn thỏa trước tòa.
Trước khi tòan bộ những sự việc này xảy ra, năm hai mươi mốt tuổi, hắn đã kết hôn với Athena và một năm sau đó trở thành cha của bé Bethany. Lúc vợ hắn hai mươi tuổi thì cô nàng đã biến mất cùng đứa con gái của họ.
Tất cả điều này làm Andrew Pollard có thể hình dung đây là một thằng tồi. Một thằng mang một ác cảm với vợ trong suốt mười năm, chống trả nhân viên cảnh sát có trang bị vũ khí đến nỗi bọn cớm phải nằm viện. Các khả năng có thể làm cho một gã lì lợm như vậy phải sợ hãi là con số không. Cứ thí cho hắn tiền, bắt nó ký kết, và nên tránh xa thằng khốn này
Pollard gọi Jim Losey, người đang xử lý vụ Ska ở sở cảnh sát Los Angeles. Pollard vẫn cảm thấy ớn Losey vì hắn là một tay cớm thực thụ. Bọn họ có một mối quan hệ trong công tác. Losey thường nhận được một món quà vào mỗi dịp Giáng sinh của tổ chức An ninh Thái Bình Dương.
Giờ Pollard muón biết thông tin của sở cảnh sát, muốn biết mọi thức mà Los Angeles có, về vụ kiện này.
– Jim, anh có thể gửi cho tôi một bản thông tin về Boz Ska được không? Tôi cần địa chỉ của hắn ở Los Angeles và tôi muốn biết thêm về hắn.
– Được, nhưng những vụ khởi tố hắn đều đã chìm xuống. Anh nhúng vào chuyện này làm gì?
– Công việc bảo vệ, mà thằng này nguy hiểm đến cỡ nào lận?
– Nó là thằng điên chết tiệt. Bảo với toán cận vệ của anh, nếu thấy nó lại gần, cứ thịt.
– Sau đó anh chộp tôi à? Phạm luật đấy, cha nội – Pollard cười lớn nói
– ừ, tôi phải chộp cậu là cái chắc. Giỡn như vậy mới đã à nghe.
Boz Ska đang ở trong một khách sạn trên đại lộ Ocean ở Santa Monica. Điều này khiến Andrew Pollard lo ngại vì nơi đó chỉ cách nhà Athena ở Malibu có mười lăm phút lái xe. Pollard ra lệnh cho một đội bốn người canh gác nhà của Athena và ém hai người trong khách sạn, nơi Boz Ska ở. Đoạn hắn sắp xếp gặp Ska vào chiều hôm đó.
Pollard mang theo ba người khỏe nhất và to con nhất. Với một gã như Ska thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Ska đưa họ vô phòng khách sạn. Nó niềm nở chào cả bọn, nhưng cóc thèm cho anh nào uống miếng nước. Nó đeo cà vạt, mặc áo sơ mi và áo vét có lẽ để cho thấy dầu gì hắn cũng còn là một ông chủ nhà băng. Pollard tự giới thiệu về mình và ba vệ sĩ. Cả ba đều chìa tấm thẻ của nhân viên tổ chức An ninh Thái Bình Dương. Ska cười nham nhở và nói:
– Mấy thằng của anh to con thật, nhưng tôi dám cá một trăm đô la tôi có thể đá tụi nó xịt ***, nếu đánh tay đôi…
– Ba người vệ sĩ là những người được huấn luyện kỹ càng, ném cho hắn nụ cười thừa nhận là hắn có lý. Nhưng Pollard cảnh giác ngay, vì sự xúc phạm của thằng Boz chắc phải có tính toán.
– “Tụi tao đến đây để làm việc chứ không phải để nghe mày hăm dọa, Ska. Hãng Lodd stone dự định trả cho mày năm mươi ngàn tiền mặt ngay bây giờ và hai mươi ngàn mỗi tháng kéo dài trong tám tháng tất cả. Điều mày phải làm là cút khỏi Los Angeles”. Pollard nói, lấy từ trong vali ra những bản hợp đồng, một tờ ngân phiếu xạnh trắng. Ska xem kỹ các hợp đồng:
– Hợp đồng quá đơn giản, tớ không cần luật sư, tuy nhiên tớ muốn có một trăm ngàn ứng trước và năm mươi ngàn mỗi tháng.
– “Nhiều quá”. Pollard nói “Chúng tao có lệnh khống chế của tòa án. Mày mà bén mảng đến khu nhà của Athena thì mày vô tù. Chúng tao thành lập đội bảo vệ Athena 24/24 và tao cũng thành lập các đội quân giám sát mọi hành động của mày”
– Lẽ ra tớ nên đến Caliíornia này sớm hơn, đường phố ở đó đều trát vàng. Nhưng tại sao lại phải trả tiền cho tớ nhỉ?
– Hãng phim muốn trấn an cô Athena.
Ska cười khoái trá:
– Nó đúng là một đại minh tinh nhỉ. Này thử tưởng tượng tớ đã làm tình với nó một ngày năm cú.
Rồi cười nham nhở với ba vệ sĩ:
– Giờ thì phải tính kỹ trong vụ mặc cả này.
Pollard nhìn hắn với vẻ tò mò. Gã đẹp trai như hình ảnh người đàn ông vạm vỡ trong quảng cáo thuốc Malboro, trừ nước da của hắn đỏ vì nắng và say. Thân hình của hắn trông cũng đồ sộ hơn, hắn có cái giọng nhè nhè quyến rũ của dân miền Nam rất hài hước và nguy hiểm, cả đống phụ nữ mê tơi những thằng đàn ông như vậy. ở New York, có thời cũng có vài tay cớm có tướng mạo như thế, và mấy thằng này ào ào như ăn cướp. Cử chúng nó đi giải quýêt mấy vụ giết người và trong suốt một tuần, tụi nó chỉ lo an ủi mấy mụ mới chết chồng. Jim Losey là tay cớm giống hệt như vậy, Pollard thì chẳng bao giờ gặp may mắn kiểu đó cả.
– “Hãy nói về công việc thôi”, Pollard nói. Hắn muốn Ska ký hợp đồng và nhận tấm ngân phiếu trước mặt mọi người, vì biết đâu sau này hãng phim lại chẳng đưa hắn ra tòa vì tội danh tống tiền. Ska ngồi xuống chiếc bàn hỏi:
– Anh có viết không?
Pollard rút trong vali một cây viết và điền vào con số hai mươi ngàn một tháng. Ska chăm chú nhìn rồi nói vui vẻ:
– Chà lẽ ra tôi có thể được nhiều hơn. Rồi hắn ký vào bản hợp đồng. Khi nào thì tôi phải rời khỏi Los Angeles?
– Ngay tối nay, tao sẽ đưa mày ra máy bay.
– Khỏi, cám ơn. Tôi sẽ lái xe tới Las Vegas và đánh bạc với số tiền này.
Pollard nói:
– Tôi sẽ canh chừng anh đấy – Pollard nói, và đến lúc hắn cảm thấy nên sử dụng sức mạnh – Tôi cảnh cáo anh nhé. Nếu anh còn xuất hiện ở Los Angeles nữa, tôi sẽ tống giam anh về tội tống tiền.
Gương mặt Ska đỏ bừng hớn hở:
– Cứ việc, tớ khoái vậy. Tớ muốn được nổi tiếng như Athena.
Tối hôm đó, đội giám sát báo cáo là Boz Ska đã rời Los Angeles nhưng chỉ chuyển sang sống ở khách sạn Beverly Hills và hắn đã gửi năm
mươi ngàn đô la vào trương mục của hắn ở nhà băng. Đối với Pollard, điều này ngụ ý là Ska rất có thế lực vì hắn đã chui được vào khách sạn Beverly Hills và coi việc thỏa thuận mà hắn đã cam kết chẳng là cóc gì. Pollard báo cáo tình hình này cho Bobby Bantz để xin chỉ thị. Bobby bảo hắn cứ giữ kín chuyện vì bản hợp đồng đã được đưa cho Athena xem, nhằm trấn an và thuyết phục nàng trở lại cộng tác. Hắn không kể lại cho Pollard biết là nàng đã cười vào mặt cả đám.
Pollard nói:
-Anh có thể ngăn lại tấm ngân phiếu.
– Không. Nếu hắn đổi tấm ngân phiếu ra tiền mặt, chúng ta sẽ đưa hắn ra tòa vì tội gian lận, tống tiền, hay bất cứ điều gì. Tôi không muốn để Athena biết rằng hắn vẫn ở trong thành phố.
– Tôi sẽ tăng cường bảo vệ an ninh cho nàng gấp đôi. Nhưng nếu hắn điên hoặc thật sự hắn muốn hại nàng thì đành chịu.
– Hắn là một tay lừa bịp. Đâu phải hắn làm việc này mới lần đầu. Tại sao lần này hắn chưa giở trò gì cả?
– Tôi sẽ nói cho anh lý do tại sao. Chúng tôi đã bí mật vào phòng hắn. Đoán xem chúng tôi tìm được gì, một can axit thứ thiệt.
– Mẹ kiếp, thế mà không báo cho bọn cớm à, Losey chẳng hạn.
– Tàng trữ axit đâu phải phạm tội. Tội trộm mới chết, thằng Ska có thể tống tôi vào tù.
Bantz nói:
– Coi như anh chẳng nói gì với tôi hết. Hãy coi như chưa bao giờ có buổi nói chuyện này. Và quên những gì anh biết đi.
– Chắc chắn vậy, Bantz à. Tôi thậm chí sẽ không tính tiền anh thông tin
Bantz nói giọng mỉa mai:
– Cám ơn nhiều, giữ liên lạc đấy.
Claudia được Skippy Deere hướng dẫn tường tận, cứ y như diễn viên vào vai đạo diễn và người biên kịch của bộ phim.
– CÔ phải bợ đít Athena, phải quỵ lụy, khom lưng, uốn gối, phải khóc lóc và phải làm như suy sụp thần kinh vậy. Ngòai ra cô phải nhắc cho cô ấy tất cả những gì cô đã làm cho cô ta, như một người bạn thật lòng, thân thiện, một đồng nghiệp thân tình. Cô phải kéo bằng được Athena trở lại đóng phim này.
Claudia tỏ ra quá rành Skippy, cô lẹ làng nói:
– Nhưng tại sao lại là tôi? Anh là chủ nhiệm, Dita là đạo diễn, Bantz là chủ tịch hãng Lodd stone. Mấy người cứ đi mà bợ đít nó. Mấy anh có nhiều kinh nghiệm thực tế hơn tôi.
– Đây là kế hoạch của cô về mọi phương diện. Cô đã viết kịch bản gốc, cô đến tìm tôi và Athena. Nếu dự án này thất bại thì tên tuổi cô cũng cháy luôn.
Khi Deere đi khỏi, Claudia ngồi lại một mình trong phòng.
Cô biết rằng Deere nói đúng. Trong cơn tuyệt vọng, cô chợt nhớ đến anh Cross của cô. Anh ta là người duy nhất có thể giúp cô giải quyết vấn đề để thằng Boz biến đi khuất mắt. Cô căm ghét ý nghĩ phải lợi dụng mối quan hệ của cô và Athena. Cô biết Athena có thể từ chối cô nhưng Cross thì chẳng bao giờ. Chưa bao giờ anh từ chối ai.
Cô gọi điện thoại cho khách sạn Xadanu ở Vegas nhưng được bảo là Cross đã đến Quogue và mãi đến hôm sau mới quay về. Điều này làm gợi lại những kỷ niệm thời niên thiếu mà cô khó quên. Cô không muốn nhớ lại thời niên thiếu của mình. Chẳng bao giờ tình nguyện là việc gì có liên quan đến nhà Clericuzio. Chẳng nghĩ đến bố cô, hay bất cứ ai trong gia đình Clericuzio.