Lia Vazzi lần đầu có ý bất tuân lệnh xếp hắn là Cross De Lena.
Điều này không thể tránh khỏi, vì tay cớm Jim Losey lại đến viếng khu săn bắn lần nữa với những câu hỏi ấm ớ về cái chết của thằng Ska. Lia đã chói phắt, rằng hắn chẳng quen biết gì Ska, rằng hắn chỉ tình cờ có mặt ở hành lang khách sạn vào thời điểm đó. Losey vỗ vỗ vai hắn, rồi tát nhẹ mặt hắn, bảo: “ô kê, láu cá. Tao cũng sớm chộp được mày thôi”.
Trong thâm tâm Lia, hắn đã ký án tử thằng Losey này. Cho dù bất kỳ chuyện gì xảy đến, thì hắn cũng biết tương lai hắn đang bị đe dọa, nên hắn phải lo vận mạng của Losey thôi. Nhưng hắn phải rất thận trọng. Vì Gia đình Clericuzio có những qui luật nghiêm khắc, không ai được hại một tay sĩ quan cảnh sát.
Lia nhớ là còn phải lái xe đưa Cross đến gặp Phil Sharkey, một đồng nghiệp đã về hưu của thằng Losey. Hắn tin thằng Sharkey không đời nào câm miệng chỉ vì lời hứa sẽ được năm chục ngàn đô. Lúc này hắn càng tin chắc chắn Sharkey đã báo cho Losey về cuộc gặp gỡ này, và có thể chúng đã thấy Vazzi đang ngồi đợi trong xe. Nếu điều này mà đúng, thì sẽ rất nguy hiểm cho Cross và cho cả chính hắn. Thâm tâm hắn không tin phán đoán của Cross, rằng tụi cớm kết hợp với nhau kiểu mafia. Chúng cũng có một loại luật omerta riêng.
Lia tuyển hai tên trong đám lính của hắn, để lái xe cho hắn từ khu săn bắn về Santa Monica, tới nhà Phil Sharkey. Hắn tin chỉ cần nói chuyện với Sharkey, là hắn có thể biết thằng này có hé răng cho Losey biết buổi gặp gỡ với Cross hay không.
Bên ngoài nhà Sharkey vắng tanh, trên sân cỏ chỉ nằm trơ một cái máy cắt cỏ. Nhưng cửa ga-ra lại bỏ ngỏ, có một chiếc xe hơi đậu ở trong, Lia bước lên lối đi nhỏ bằng xi măng, tới cửa nhà, bấm chuông. Không có ai trả lời. Hắn cứ bấm tiếp. Hắn thử vặn quả nắm, cửa không khóa. Giờ là sự lựa chọn đấy. Cứ bước vô, hay nên chuồn khỏi nơi này gấp? Hắn chùi dấu tay trên chuông và quả nắm cửa bằng cái đuôi cà vạt, rồi hắn qua cửa, vào một hành lang nhỏ lên tiếng gọi Sharkey. vẫn êm ru.
Lia đi khắp nhà, hai phòng ngủ trống trơn, hắn dòm vô mấy cái tủ, dưới gầm giường. Hắn đảo qua phòng khách, nhìn phía dưới trường kỷ, lật mấy cái gối. Sau đó hắn vô bếp, trên bàn có một hộp sữa, một cái đĩa giấy đựng một cái xăng-uych phô mai ăn dở, miếng bánh mì.
Trong nhà bếp có một cái cửa màu gụ, Lia mở cửa, phía dưới là một căn hầm cạn, chỉ cần bước xuống hai bậc gỗ là tới căn phòng không cửa
Lia bước xuống, nhìn phía sau đống xe đạp cũ. Hắn mở một cái tủ có hai cánh cửa thật lớn. Phía trong treo một bộ đồng phục cảnh sát. Trên sàn là đôi giày đen, dày cồm cộm, trên đôi giày là cái mũ cảnh sát đường phố. Tất cả chỉ có vậy.
Lia tiến tới cái rương đặt trên nền nhà và kéo lên. Cái rương nhẹ đến ngạc nhiên. Nhiều cái mền màu xám xếp gọn gàng đầy tới miệng rương.
Lia lên thang và đứng trên sân trong nhìn chăm chăm ra biển. Chôn xác trong cát thì quá liều lĩnh, hắn gạt bỏ ý đó. Có thể kẻ nào đã tới trước đưa Sharkey đi. Nhưng nếu đây là một vụ ám sát thì rất tai hại nếu có kẻ nhìn thấy. Lại nữa, giết một tên nguy hiểm như Sharkey không dễ. Lia lý luận: nếu thằng này chết, thì cái thây nó vẫn quanh quẩn trong nhà thôi. Lập tức, hắn quay trở xuống tầng hầm và ném toàn bộ chăn mền ra khỏi rương. Và, quả đúng vậy, trước hết lộ ra cái đầu to đùng, rồi đến cái xác ốm nhắt. Một cái lỗ ngay mắt phải Sharkey, xung quanh là một quầng đỏ như đồng bạc cắc. Da mặt nhợt nhạt, lỗ chỗ chấm đen vì chết quá lâu. Với Lia, một tay có nghề, hắn biết ngay điều gì đã xảy ra. Phải là một kẻ rất được tin cẩn, được đến sát Sharkey, mới để ngay một phát ngay măt,s những đốm đen là do thuốc súng.
Lia cẩn thận xếp lại mớn mền trên cái xác, rồi chuồn ra khỏi nhà. Hắn không để lại một dấu tay nào, nhưng chắc rằng những sợ tơ mền đã dính đầy quần áo hắn. Hắn phải thủ tiêu bộ đồ. Cả đôi giày nữa. Hắn bảo hai tên lính lái xe đưa hắn ra phi trường và trong lúc chờ máy bay bốc hắn về Vegas, hắn tranh thủ mua một bộ đồ mới, đôi giày mới trong một cửa hàng ở sân bay. Sau đó hắn mua một túi xách tay rồi nhét toàn bộ đồ cũ vào.
Đên Vegas, hắn làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn Xanadu và để lại mẩu tin nhắn Cross. Sau đó hắn tắm rửa kỹ lưỡng, mặc lại bộ đồ mới mua. Hắn ngồi chờ Cross gọi.
Khi Cross phôn cho hắn, hắn bảo Cross hắn sẽ lên gặp ngay. Hắn xách cái túi đựng đồ cũ theo, và câu đầu tiên hắn nói với Cross là: “Anh vừa hà tiện được năm chục ngàn đấy”.
Cross nhìn hắn cười cười. Lia luôn là một tay ăn mặc rất có gu. Hắn đã mua một sơ mi hoa, quần vải bố xanh dương, một áo khoác nhẹ, cũng màu xanh. Trông hắn cứ như một tay hồ lì trong sòng bạc nhỏ.
Lia kể cho Cross nghe về vụ Sharkey. Hắn xin lỗi về hành động của hắn, nhưng Cross gạt đi: “Anh vướng vô vụ này với tôi, anh cũng phải tự bảo vệ chứ. Nhưng vụ thằng Sharkey bị giết là sao nhỉ?”
– Đơn giản thôi. Sharkey là đứa độc nhất có thể ràng buộc Losey với Dante. Ngược lại như kiểu anh nói đó. Thằng Dante phải làm cho Losey giết cộng sự của nó.
– Nhưng sao Sharkey có thể ngốc vậy được?
Lia nhún vai: “Nó tính là có thể moi tiền thằng Losey, rồi bợ luôn của anh năm chục ngàn. Nó biết thằng Losey đang bầy trò hú tim với nó vì năm chục ngàn anh cho nó. Nói cho cùng, nó làm cớm hai chục năm rồi, làm gì nó không đoán ra những chuyện này. Nhưng nó không ngờ thằng Losey, cựu chiến hữu của nó lại nỡ thịt nó. Nó quên tính tới thằng Dante”.
Cross bảo: “Tụi nó quá khích thật”.
Lia nói: “Với tình hình như vậy, không ai chấp nhận được tay chơi thứ ba. Phải nó là tôi rất kinh ngạc vì thằng Dante dám đối đầu với hiểm họa đó. Chắc nó đã phải thuyết phục thằng Losey dữ lắm, vì chắc thằng này thực sự không nỡ hạ cộng sự cũ của nó đâu. Ai mà chẳng có tình cảm chứ”.
– Vậy là bây giờ thằng Dante điều khiển Losey. Tôi cứ tưởng Losey cứng cựa hơn thế chứ.
– Anh đang đề cập đến hai loại thú khác nhau đấy. Losey là con thú kinh khủng, còn thằng Dante là con thú điên.
– Như vậy thằng Dante biết tôi biết những chuyện của nó.
– Vậy cũng có nghĩa là tôi phải hành động gấp.
Cross gật đầu: “Phải làm lễ ban Thánh Thể thôi. Tụi nó phải biến”. Lia cười lớn: “Anh có nghĩ gạt nổi ông Trùm không?”
– Nếu chúng ta làm khéo, chẳng ai trách đâu.
Lia ở lại với Cross thêm ba ngày để lên kế hoạch. Trong thời gian đó hắn tự tay đốt đống đồ cũ trong lò thiêu của khách sạn. Cross tập thể dục bằng cách bắn một lúc mười tám lỗ gôn, Lia lái chiếc xe nhỏ chở dụng cụ đánh gôn, đi cùng nó. Lia chẳng sao hiểu nổi niềm đam mê gôn của cả Gia đình. Với hắn, đánh gôn chỉ là môn giải trí kỳ cục.
Vào đêm thứ ba, họ cùng ngồi trên ban công. Cross đã bày sẵn rượu và xì gà Havana. Họ ngắm nhìn đám đông dưới phố.
Cross lên tiếng: “Dù họ khôn ngoan đến đâu, cái chết quá sớm của tôi sau khi cha tôi chết, sẽ dàn xếp được giữa thằng Dante và ông Trùm. Tôi nghĩ chúng ta có thể chờ”.
Lia bập bập điếu xì gà: “Không lâu lắm đâu. Bây giờ họ đã biết chuyện anh nói với thằng cha Sharkey”.
– Chúng ta phải gom hai đứa cùng một lúc. Nhớ đấy. Ban Thánh Thể. Xác tụi nó không để tìm ra.
– Phải tính chuyện có giết được chúng không rồi mới bàn tới mấy cái thây chứ.
Cross thở dài: “Căng đấy. Thằng Losey nguy hiểm và cẩn trọng lắm, thằng Dante có súng. Ta phải cách ly chúng, mỗi đứa một nơi. Mần vụ này ở Los Angeles được không?’
– Không. Đó là đất của thằng Losey. ở đó nó khiếp lắm. Mình phải chơi ở Vegas thôi.
– Phá lệ à?
– Nếu ban Thánh Thể thì ai biết được tụi nó bị thịt ở đâu. Mà mình đang phá lệ rồi còn gì, khi thịt một thằng sĩ quan cớm.
– Tôi nghĩ tôi có cách dụ nó đến Vegas cùng một lúc – Cross nói. Rồi nó phân tích kế hoạch với Lia.
Lia góp ý: “Mình phải thêm mồi để dụ. Phải làm sao chắc ăn là khi mình cần là chúng phải có mặt”.
Cross uống thêm ly rươu, nói: “Thêm miếng mồi đây”. Nó nói cho Lia nghe, Lia gật gù đồng ý. Cross tiếp: “Tụi nó bị hô biến là cứu cánh của ta. Và ta có thể qua mặt được tất cả”.
Lia bảo: “Trừ ông Trùm, ông là người duy nhất phải dè chừng”