Những cơn gió chiến tranh mạnh dần lên, thổi qua khắp lục địa châu Âu, song đến khi tới được bờ biển nước Mỹ thì chúng chỉ còn là những cơn gió nhẹ hiu hiu mà thôi.
Ở trường đại học Northewestern lại có thêm vài nam sinh viên gia nhập ROTC(1), có những cuộc mít tinh của sinh viên kiến nghị Tổng thống Roosevelt tuyên chiến với Đức và có một số sinh viên lớp lớn ghi tên vào các lực lượng vũ trang. Tuy nhiên nói chung không khí vẫn êm lặng như cũ và đợt sóng ngầm sắp lan nhanh khắp đất nước cũng bắt đầu được người ta cảm nhận.
Catherine Alexander bước tới chỗ làm thủ quỹ ở quán Roost, nàng thầm hỏi không biết nếu chiến tranh tới thì sẽ mang lại những thay đổi gì trong đời nàng. Nàng hiểu rằng nàng cần phải có một thay đổi và nàng quyết tâm thực hiện càng sớm càng tốt. Nàng háo hức muốn biết cái cảm giác khi một gã đàn ông ôm nàng trong vòng tay và làm tình với nàng ra sao, nàng hiểu rằng nàng muốn biết điều đó một phần là vì những nhu cầu thể xác ở nàng, nhưng còn là vì nàng cảm thấy nàng đang mất đi một kinh nghiệm quan trọng và tuyệt diệu. Lạy Chúa, nếu nàng bị một chiếc xe hơi cán chết, sau đó người ta tiến hành mổ xác nàng và phát hiện ra nàng còn trinh nguyên thì sẽ ra sao nhỉ? Không, nàng phải làm một việc gì đó. Ngay lúc này.
Catherine thận trọng đảo mắt quanh quán Roost, song nàng không thấy bộ mặt nàng cần tìm. Khi Ron Peterson bước vào cùng với Jean Anna một giờ sau đó, Catherine cảm thấy người nàng rạo rực, tim nàng đập thình thịch. Nàng quay nhìn chỗ khác khi họ đi qua chỗ nàng. Nàng không nhìn cũng biết là hai người đang đi vào chỗ góc riêng của Ron và đang ngồi xuống. Có nhiều dải băng treo quanh phòng với dòng chữ: “Hãy nếm thứ món thịt bằm viên đặc biệt”… “Hãy nếm món bia mạch nha của chúng tôi”…
Catherine hít một hơi thật sâu rồi đi tới ngăn ngồi đó.
Ron Peterson đang xem xét tờ thực đơn và đang quyết định.
– Anh không biết nên ăn gì? – Hắn nói.
– Anh có đói không? – Jean Anna hỏi.
– Đói quá đi chứ.
– Vậy thì thử ăn món này!
Cả hai đều ngạc nhiên ngẩng lên. Catherine đang đứng đó. Nàng trao cho Ron Peterson một tờ giấy gập tư, sau đó quay trở về bàn thủ quỹ.
– Ron mở tờ giấy ra, nhìn rồi phá lên cười. Jean Anna nhìn y lạnh lùng.
– Chuyện riêng, hay có thể cho người khác biết được?
– Chuyện riêng mà – Ron nham nhở, rồi nhét mẩu giấy vào trong túi.
Ron và Jean Anna ra về ngay sau đó. Ron không nói gì khi y trả tiền hoá đơn, nhưng y đã nhìn nàng rất lâu, đầy ý nghĩa, rồi mỉm cười và khoác tay Jean Anna ra đi.
Catherine nhìn theo họ, cảm thấy mình đã hành động ngu ngốc. Nàng đã không biết tìm ra cách gì để đến được với y một cách thành công.
Khi hết ca làm việc, Catherine mặc áo khoác chào tạm biệt cô gái đến làm nhiệm vụ thay cho nàng và đi ra khỏi quán ăn. Đó là một buổi tối mùa thu ấm có đợt gió mát thổi từ phía hồ Michigan tới. Bầu trời đêm như tấm màn nhung tím thẫm với những vì sao mờ xa tít không còn nhận ra được. Thật là một buổi tối tuyệt duyệt để… làm gì nhỉ? Catherine nhẩm thầm trong óc.
Mình có thể về nhà gội đầu.
Mình có thể tới thư viện, ôn bài để chuẩn bị cho kỳ thi tiếng Latin ngày mai.
Mình có thể rúc vào một bụi cây, làm tình với gã thủy thủ đầu tiên nào đi qua chỗ đó.
Mình có thể tự vẫn.
Tự vẫn, nàng quyết định như vậy.
Khi nàng bắt đầu đi dọc tường về phía thư viện, có một bóng người từ sau một cột đèn bước ra.
– Chào Cathy, cô cắm cúi đi đâu vậy?
Chính là Ron Peterson, y mỉm cười với nàng, tim Catherine đập thình thịch tưởng như bật khỏi lồng ngực.
Nàng cảm nhận thấy điều đó. Nàng cũng biết rõ là Ron đang nhìn nàng chằm chằm. Liệu y có biết được rằng bao nhiêu cô gái có được sự hồi hộp như vậy không? Nàng rất muốn chải lại mớ tóc, trang điểm lại đôi chút, xem lại đường nối của tất, nàng cố giấu không để cho người khác thấy là nàng đang thảng thốt. Nguyên tắc đầu tiên là phải giữ bình tĩnh.
– Đâu có -Nàng nói lúng búng.
– Cô đang đi đâu vậy?
Nàng có nên kể ra những dự định của nàng không?
Không nên? Y sẽ tưởng là nàng loạn óc. Đây là cơ hội lớn cho nên nàng không được có hành động ngớ ngẩn gì để nó tuột qua. Nàng ngẩng lên nhìn y, đôi mắt nàng đầy tình cảm nồng nàn, mời mọc như mắt của Carole Lombard trong chuyện “Chẳng có gì là thiêng liêng cả”.
– Tôi không có dự định gì đặc biệt – Nàng nói, vẻ dụ dỗ.
Ron ngắm nhìn, vẫn chưa xác định rõ tính cách nàng thế nào. Bản năng đã khiến y phải thận trọng.
– Cô có thích làm việc gì đó đặc biệt không? – Y hỏi.
Lời đề nghị đây rồi. Sự việc cứ thế tiếp diễn thôi.
– Anh nói đi, em là của anh mà – Nàng nói xong rúm ró cả người. Nghe ra tầm thường quá. Không ai nói: “Anh nói đi, em là của anh mà”, trừ những lời trong các tiểu thuyết xoàng của Fannie Hurst. Anh ta sắp quay gót, bỏ đi với vẻ khinh bỉ.
Nhưng y không đi. Thật là lạ, y mỉm cười, nắm lấy tay cô, bảo:
– Ta đi nào.
Catherine choáng váng bước theo y. Đơn giản có vậy thôi ư? Nàng bắt đầu run bắn người. Nếu y phát hiện ra rằng nàng còn trinh, nàng sẽ coi như là hết. Khi ở trên giường với y, nàng sẽ phải nói những gì? Khi làm chuyện đó người ta có nói chuyện hay đợi đến lúc kết thúc đã?
Nàng không muốn tỏ ra thô lỗ, song nàng không biết cần có những nguyên tắc gì.
– Cô đã ăn tối chưa? – Ron hỏi.
– Ăn tối? – Nàng nhìn y, băn khoăn tự hỏi, nàng có cần ăn tối không? Nếu nàng trả lời nàng ăn rồi, y sẽ kéo nàng lên giường và thế là xong.
– Chưa – Nàng đáp nhanh – Em chưa ăn.
Tại sao mình lại nói như vậy nhỉ? Mình đã làm hỏng mọi chuyện.
Song Ron không tỏ ra thất vọng.
– Thế hả? Cô có thích món ăn Tàu không?
– Em thích lắm! – Nàng ghét những món ăn đó, song có lẽ các thiên thần cũng sẵn sàng tha thứ cho lời nói dối không quan trọng này trong một đêm hạnh phúc nhất của đời nàng.
– Có một tiệm ăn Tàu rất ngon ở phố Estes. Tiệm Lung Fong. Cô có biết không?
Không, nhưng cái tên đó nàng sẽ còn nhớ mãi mãi; chừng nào nàng còn sống trên đời. Trong đêm cô thất thân, cô đã làm những gì? A, trước hết tôi đến tiệm ăn Lung Fong, ăn cơm Tàu với Ron Peterson. Ngon không, Ngon chứ. Bạn thừa biết món ăn Tàu ra sao rồi. Một giờ sau tôi lại thấy rạo rực tình ái.
Họ đi ra xe của y, chiếc xe mui trần Reo màu nâu đỏ. Ron mở cửa xe cho Cathenrine, và nàng ngồi vào cái chỗ mà tất cả những đứa con gái khác – nàng đã từng ghen tị – đã có lần ngồi vào đó. Ron là một lực sĩ đẹp trai, hấp dẫn và thuộc loại có hạng, đồng thời cũng là một tên háo sắc. Đặt tên cho một bộ phim nghe kêu đấy chứ. Tên háo sắc và cô gái đồng trinh. Đáng ra nàng nàng nên yêu cầu một nhà hàng sang trọng hơn như Henrici ở đường Loop, có lẽ Ron đã cho rằng đây chính là loại con gái mình muốn đưa về giới thiệu với mẹ mình.
– Anh xin cược tiền để được biết em nghĩ gì? – Y bảo.
Chà tuyệt thật! Cũng được, anh ta không phải là người chuyện trò thông minh nhất trên đời. Nhưng đó không phải là lý do để nàng có mặt ở đây, phải không? Nàng ngẩng lên nhìn y, dịu dàng:
– Em đang nghĩ về anh – Nàng díu người vào y.
Y cười rúc rích:
– Em làm anh phát điên lên được, Cathy ạ.
– Em ư?
– Anh vẫn tưởng em là người kín đáo, tưởng em là người không biết hám đàn ông.
Cái từ mà anh định tìm là “Kẻ đồng dục nữ”, Catherine nghĩ thầm, sau đó nàng nói to:
– Em phải chọn đúng nơi, đúng chỗ.
– Anh mừng là em đã chọn anh.
– Em cũng vậy.
Quả đúng như thế. Nàng tin rằng Ron là một người tình chung thủy. Anh ta từng có thời đi học nghề và được mọi cô nữ sinh trong vòng bán kính một trăm năm mươi dặm hâm mộ. Quan hệ trai gái đầu tiên của nàng với một kẻ cũng ngu dốt như nàng thì thật là điều đáng nhục nhã. Với Ron, nàng sẽ trở thành kẻ lọc lõi. Sau đêm nay, nàng sẽ không tự mệnh danh mình là nữ thánh Catherine nữa. Thay vì, nàng sẽ nổi tiếng là “Catherine vĩ đại”. Và lần này nàng mới hiểu hết ý nghĩa của chữ “vĩ đại”. Tất cả những điều nàng được biết trong những quyển sách nhỏ màu xanh mà nàng vẫn đọc lén giấu cha mẹ nàng, những chuyện đó sắp xảy ra. Cơ thể nàng sắp như chiếc đàn đầy tiếng nhạc tinh tế.
– Sao thế?
Nàng quay lại nhìn Ron hoảng hốt, sau đó nàng nhận ra nàng vừa kêu to, nàng chối:
– Em có nói gì đâu.
– Em vừa kêu tiếng gì kỳ lắm.
– Thế hả? – Nàng rặn ra một tiếng cười.
– Em cứ như ở tận đầu tận đâu.
Nàng phân tích và nhận ra tình hình không hay rồi. Nàng phải hành động sao cho giống như Jean Anne.
Catherine đặt cánh tay lên cánh tay y và áp chặt vào.
– Em ở đây mà – Nàng nói.
Nàng cố tạo ra giọng nói trong cổ họng giống như Jean Arthur trong phim “Jean tai hoạ”.
Ron cúi xuống nhìn nàng, phân vân, song y chỉ nhận thấy trên nét mặt nàng một sự nồng nàn háo hức.
Tiệm Lung Fong là một tiệm ăn Trung Hoa hạng xoàng, trông ảm đạm nằm dưới cầu nâng. Trong suốt bữa ăn, họ nghe thấy những tiếng đoàn tàu chạy qua trên đầu, làm cho đĩa chén kêu lách cách. Tiệm ăn này cũng như hàng ngàn tiệm ăn Tàu trên khắp nước Mỹ, song Catherine chăm chú để ý mọi chi tiết của cái ngăn buồng họ đang ngồi, nàng cố ghi nhớ tờ giấy dán tường rẻ tiền, có viết lỗ chỗ, bộ đồ sứ uống chè sứt sẹo và những vết hoen ố nước chấm trên chiếc khăn trải bàn.
Một người bồi Trung Hoa nhỏ bé tiến tới bàn để hỏi xem họ có uống gì không. Catherine đã từng nếm Whisky vài ba lần trong đời và nàng rất ghét. Đó là vào những dịp đêm giao thừa, ngày Quốc khánh mùng bốn tháng bảy, và ngày nàng trưởng thành. Đây là một dịp đáng ghi nhớ.
– Em sẽ uống một ly theo cổ truyền có một trái anh đào trong đó – Phải, trái anh đào! Như vậy là đã tiết lộ ra rồi.
– Scotch với soda – Ron bảo người bồi.
Người bồi cúi người chào rồi đi ra. Catherine tự hỏi không biết có phải những người phụ nữ phương đông sinh ra đã vốn có dáng người nghiêng nghiêng rồi không.
– Tại sao trước đây chúng ta không kết bạn với nhau nhỉ? – Ron hỏi – Ai cũng bảo cô là người thông minh nhất trong cái trường đại học khốn kiếp này.
Anh thừa hiểu mọi người hay phóng đại.
Mà cô cũng xinh ra phết.
– Cảm ơn – Nàng cố uốn giọng mình giống giọng Catherine Hepburn trong phim “Alice Adams” và nhìn thẳng vào mắt y với đầy ý nghĩa. Nàng không còn là Catherine Alexander nữa. Nàng sắp sửa như “West, Marlene Dietrich và Cleopatra”. Dưới người đàn ông, họ cùng một bầy cả!
Người bồi mang đồ uống vào và nàng làm một hơi.
Ron nhìn nàng, ngạc nhiên.
– Chầm chậm vào – y nhắc nhở – Rượu này khá mạnh đấy.
– Em biết cách uống mà – Catherine nói đầy tự tin.
– Một chầu nữa – y bảo với người hầu.
Ron vươn người sang phía bên kia bàn, vuốt ve tay nàng.
– Kể cũng buồn cười. Mấy đứa ở trường đều nhận định lầm về em.
– Lầm đấy. Đã có ai ở trường đi với em đâu mà biết.
Y nhìn nàng. Hãy thận trọng, đừng tỏ ra quá thông minh. Bọn đàn ông thích ngủ với loại con gái vú mông phải thật to còn đầu óc thì cực kỳ nhỏ.
– Em đã dành cho anh… một thứ… bấy lâu nay – Nàng nói nhanh.
– Thế mà cô vẫn giữ bí mật – Ron rút tờ giấy cô đã viết, vuốt ngay ngắn lại. “Thử món thủ quỹ đi”, y đọc to rồi cười ha hả. “Đến bây giờ thì anh thấy còn thích hơn món chuối tách”. Y lấy tay vuốt ve cánh tay nàng khiến cho nàng thấy buồn buồn đến tận cột sống, đúng như trong các sách viết. Có lẽ sau đêm nay nàng sẽ viết một cuốn sách hướng dẫn quan hệ tình dục cho tất cả những cô gái đồng trinh ngu dốt, đáng thương không biết giá trị của nó đối với cuộc sống. Sau một chầu uống thứ hai Catherine cảm thấy họ thật đáng thương.
– Thật là đáng tiếc.
– Đáng tiếc cái gì?
Nàng lại nói to, vẻ bạo dạn:
– Em thấy thương cho tất cả những cô gái đồng trinh trên đời này.
Ron nhìn Catherine, cả cười: “Anh uống chúc mừng họ đây” Y nhấc cốc rượu lên, nàng nhìn Ron ngồi đối diện và tỏ rõ niềm vui được đi cùng với y. Nàng chẳng còn gì phải lo lắng. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Y hỏi xem nàng có uống thêm chầu nữa không, nhưng Catherine từ chối. Nàng không có ý muốn quá chén lúc nàng bị mất trinh. Thất trinh! Có phải người ta vẫn dùng những từ ngữ như vậy không? Dù sao nàng vẫn muốn nhớ kỹ từng phút giây, từng cảm giác.
Lạy Chúa. Nàng chẳng có biện pháp phòng ngừa gì cả. Còn y thì sao? Chắc chắn một gã dày dạn kinh nghiệm như Ron Peterson sẽ phải có cách phòng ngừa gì đó để nàng khỏi mang thai. Nếu y lại cho rằng Catherine Alexander là một đứa con gái lọc lõi đã chuẩn bị biện pháp ngừa thai, thì sẽ ra sao đây? Liệu nàng có nên hỏi y trước không? Nàng tưởng chừng mình chết đứng ngay tại chiếc bàn ăn này rồi. Người ta khiêng xác nàng đi mai táng theo kiểu người Trung Hoa.
Ron gọi một bữa ăn sáu món giá một đô-la bảy mươi xu. Catherine làm bộ có vẽ ăn uống ngon miệng song thực ra cứ như ăn giấy. Nàng bắt đầu cảm thấy căng thẳng không còn biết mùi vị gì nữa. Lưỡi nàng bỗng thấy khô, vòng miệng nàng có cảm giác tê dại lạ thường. Giả thử nàng bị trúng phong thì sao? Nếu như nàng làm tình đúng lúc bị trúng phong nàng sẽ chết cũng nên. Có lẽ nàng phải báo Ron biết trước điều này. Y sẽ bị mang tiếng nếu như người ta phát hiện ra cô gái chết ngay trên giường của y. Hoặc có thể việc đó lại càng khuyến khích cũng nên.
– Sao vậy? – Ron hỏi – Cô làm sao mà tái nhợt đi vậy?
– Em thấy thú quá – Catherine đáp, mạnh dạn em thấy phấn chấn khi ở bên anh.
Ron nhìn nàng, hài lòng, cặp mắt nâu của y dõi theo mọi chi tiết trên bộ mặt của nàng rồi hạ dần xuống bộ ngực nàng và dừng ở đó.
– Anh cũng có cảm giác như vậy – Y đáp.
Người hầu đã thu dọn những chiếc đĩa ăn. Ron trả tiền. Y nhìn nàng, song Catherine vẫn không nhúc nhích.
– Em còn muốn gì nữa? – Ron hỏi.
Em ư? À có chứ! Em muốn ngồi trên một con tàu trôi từ từ sang Trung Quốc, em muốn ngồi trong chiếc vạc dầu của bọn ăn thịt người đang đun sôi để chuẩn bị bữa tối. Em muốn có mẹ em bên cạnh!
Ron ngắm nhìn nàng. Catherine hít một hơi sâu.
– Em… em không nghĩ gì cả.
– Tốt – Y thốt ra tiếng đó dài thượt, tuồng như đặt lên chiếc bàn giữa hai người một cái giường ngay lúc này – Ta đi thôi!
Y đứng dậy và Catherine cũng đứng lên theo. Cái cảm giác lâng lâng của những ly rượu đã hoàn toàn biến mất, chân nàng bắt đầu run rẩy.
Họ ở ngoài trời đêm, trong bầu không khí ấm áp, Catherine chợt thấy luyến tiếc. Anh ta sẽ không ăn nằm với mình đêm nay. Đàn ông không bao giờ làm chuyện đó ngay trong buổi đầu hẹn hò. Anh sẽ còn mời mình đi ăn tiệm lần nữa, lần này sẽ đến nhà hàng Henrici, hai đứa sẽ hiểu nhau thêm. Thật sự biết nhau hơn. Có lẽ sẽ còn yêu nhau – yêu thật cuồng nhiệt – sau đó anh sẽ đưa mình đến gặp bố mẹ anh và mọi chuyện sẽ đâu vào đó… Mình thấy như vậy là rất hợp lẽ.
– Em có thích motel không? – Ron hỏi.
Catherine nhìn y, không đáp. Thế là những mơ mộng về cái buổi tối ca nhạc êm đềm, ở nhà bố mẹ anh đã tan rồi. Gã đểu cáng này định đưa nàng lên giường ở một motel đây mà! Nhưng đó cũng chính là điều nàng mong muốn, có phải không? Y chẳng phải chính là người nàng đã viết mẩu giấy cuồng si đó sao?
Ron đặt cánh tay lên vai Catherine, rồi vuốt xuống cánh tay nàng. Nàng cảm thấy một cảm giác rạo rực.
Nàng nuốt nước bọt, bảo:
– Anh mà thấy cảnh một motel thì cũng có nghĩa là anh đã biết mọi motel khác.
Ron nhìn nàng lạ lùng. Y chỉ đáp:
– Ừ! Thì ta đến đó đi.
Họ leo lên chiếc xe của y và đi về phía tây. Cơ thể Catherine cứng đờ như một khối băng, trong lúc đó đầu óc của nàng làm việc như điên. Lần cuối cùng nàng nghỉ lại ở một motel là khi nàng lên tám tuổi, đi chơi bằng ô tô trên khắp đất nước cùng với bố mẹ nàng. Còn bây giờ thì nàng sắp đi ngủ cùng với một người hoàn toàn xa lạ. Nàng đã biết những gì về y nào? Chỉ biết y điển trai, nổi tiếng và biết cách đánh gục những cô ả nào mà y gặp.
Ron nhoài người, nắm lấy tay nàng, hỏi:
– Sao tay em lạnh thế?
– Tay lạnh, nhưng chân nóng. Lạy Chúa. Mình lại tới đó nàng nhủ thầm. Không biết vì sao lời bài hát, “Chà, cuộc đời thật là một bí mật dễ chịu, bỗng hiện ra trong óc nàng. Thế đấy, nàng giải quyết mọi cảm giác ra sao. Những quyển sách, những loại quảng cáo, gợi tình và những lời bài hát tình tứ xa xôi bóng gió “Hãy đưa em vào cái nôi của tình yêu. Làm lại đi”… Nàng nghĩ. Được rồi. Catherine sắp làm bây giờ đây.
Ron quẹo về phía nam tới phố Clark.
Hai bên dãy phố ở phía mặt là những con mắt đỏ khổng lồ nhấp nháy, những đèn nê ông làm hiệu sáng đến hết đêm, quảng cáo cho những nhà trọ rẻ tiền, tạm bợ cho những cặp yêu đương trẻ trung, đang nóng vội “Motel nghỉ thoải mái”, “Motel trọ qua đêm”, “Mời vào trọ” (Rõ ràng là đầy tính chất Freud rồi? ) “Nơi nghỉ của lữ khách”. Chữ nghĩa cho thấy một sự nghèo nàn về sức tưởng tượng đến mức đáng ngạc nhiên, song mặt khác lại chứng tỏ một điều rằng chủ nhân của những nơi này có lẽ quá bận tâm đến việc lôi kéo các cặp tình nhân trẻ vào và ra khỏi giường nên không cần quan tâm gì đến chữ nghĩa làm gì.
– Có lẽ cái nhà trọ này coi bộ khá hơn cả – Ron nói, chỉ vào một cái biển đằng trước.
“Quán Thiên Đường – chỗ khuyết trống”.
Thật đúng là một cách nói tượng trưng. Thiên đường còn một chỗ khuyết trống và nàng, Catherine Alexander sắp vào lấp kín chỗ đó.
Ron lái xe vào trong, bên cạnh là một căn phòng nhỏ sơn trắng với tấm biển “xin bấm chuông” và bước vào.
Trong sân có chừng hai chục cái nhà gỗ có đánh số.
– Em thấy thế nào? – Ron hỏi.
Thật giống như địa ngục của Dante. Giống như pháp trường Coleseum ở La Mã khi những người Thiên Chúa giáo sắp bị ném cho sư tử ăn thịt. Giống như đền thờ Delphi một khi cô gái đồng trinh được đưa vào hiến cho các giáo sĩ.
Catherien lại có cảm giác kích thích ở bên háng.
– Kinh khủng – nàng bảo – Thật là kinh khủng.
Ron mỉm cười, thông cảm:
– Anh sẽ quay lại bây giờ – Y đặt tay lên đầu gối nàng, rồi lần lên bắp vế, hôn nàng rất nhanh sau đó ra khỏi xe và đi về phía văn phòng. Nàng ngồi lại, ngó nhìn theo y, cố gắng không nghĩ ngợi gì cả.
Nàng nghe có tiếng còi rền rĩ ở xa xa. Ôi, lạy chúa – Nàng hoảng hốt nghĩ. – “Lại bắt bớ! Người ta thường hay bắt bớ ở những nơi như thế này!
Cánh cửa văn phòng người quản lý mở, Ron bước ra. Y mang theo một chìa khoá và rõ ràng không hề nghe tiếng còi tiến lại mỗi lúc một gần. Y bước tới phía Catherine đang ngồi, mở cửa xe.
– Xong rồi – Y nói. Tiếng còi rền rĩ như tiến lại gần họ.
Phải chăng cảnh sát sẽ đến bắt họ chỉ vì lý do họ có mặt ở trong sân này?
– Đi thôi – Ron bảo.
– Anh không nghe thấy à?
– Nghe thấy gì?
Tiếng còi xe chạy qua chỗ họ rồi nhỏ dần về phía cuối phố, tắt hẳn ở phía xa. Mẹ kiếp?
– Những con chim ấy mà! – Nàng nói yếu ớt.
Nét mặt Ron tỏ ra sốt ruột.
– À, không, không… Catherine vội cắt ngang – Em ra đây – Nàng bước ra khỏi xe. Họ tiến đến một căn nhà.
– Hy vọng anh sẽ cho em một con số hên – Nàng vui vẻ bảo.
– Em nói chi?
Catherine nhìn y, đột nhiên không đáp được nữa. Miệng nàng gần như khô cứng.
– Không có gì cả – Nàng lẩm bẩm.
Họ đến cửa sổ và thấy số nhà là mười ba. Thật đáng đời cho nàng. Đó là dấu hiệu từ thiên đường báo xuống rằng nàng sẽ phải mang thai, rằng Chúa đã quyết định trừng phạt nữ thánh Catherine.
Ron mở khoá, và để cửa ngỏ cho nàng bước vào. Y bật đèn và Catherine bước vào bên trong. Nàng không thể tin được rằng căn phòng dường như chỉ có một chiếc giường khổng lồ. Một thứ đồ đạc duy nhất khác là một chiếc ghế trống không chẳng thoải mái chút nào đặt ở góc phòng, một chiếc bàn gương nhỏ với một tấm gương ở phía bên trên và cạnh giường, một chiếc radio đặt thụt trong tường, mà muốn nghe thì bỏ những đồng hai mươi lăm xu vào một cái khe. Ai vào đây cũng không thể nhầm được buồng này dùng làm gì. Đây chính là chỗ trai gái đưa nhau vào ăn nằm. Không thể coi đây là một loại lều cho du khách trượt tuyết, hoặc một cái phòng cho trò chơi chiến tranh hoặc một phòng tân hôn ở khách sạn Ambassador được. Không, đây chẳng qua chỉ là một tổ ấm tình yêu rẻ mạt.
Catherine quay nhìn lại thấy Ron đang chẹn then cửa.
Phải. Nếu như đội cảnh sát chống tệ nạn muốn vào bắt thì trước hết họ phải phá cửa đã. Nàng hình dung ra cảnh nàng bị hai cảnh sát lôi đi trong trạng thái khoả thân, một gã phóng viên ảnh chụp vội ảnh nàng để đưa lên trang nhất tờ Chicago Daily News.
Ron tiến lại gần, ôm choàng lấy Catherine trong tay:
– Em hồi hộp? – Y hỏi.
Nàng nhìn y và cố cất lên một tiếng cười lớn khiến cho đến Margaret Sullavan cũng phải tự hào:
– Hồi hộp? Đừng có ngớ ngẩn, Ron.
Y vẫn ngắm nhìn nàng, chưa tin.
– Em đã từng làm thế này rồi, Cathy?
– Em không có thói quen ghi chép lại.
– Suốt tối nay anh có một cảm giác rất lạ về em.
Thế là xong. Anh ta sắp tống cổ nàng về và bỏ mặc mình thui thủi trong mưa lạnh. Song nàng không thể để cho việc đó xảy ra. Tối nay chưa được.
– Cảm giác ra sao?
– Anh không rõ – Giọng Ron bối rối – Chỉ một phút em là loại đầy ham muốn, thế nhưng chỉ qua một phút em lại trở thành lãnh đạm như băng giá, đầu óc để tận đâu đâu. Như thể trong em có hai con người. Con người nào là đích thực Catherine Alexander vậy.
Lãnh đạm như băng giá, nàng lập tức tự nhủ bản thân như vậy. Song nàng nói to lên rằng: “Em sẽ cho anh rõ”. Nàng choàng cánh tay ôm y, hôn lên môi y, nàng cảm thấy còn có mùi thức ăn trên cặp môi đó.
Y hôn nàng và xiết chặt nàng. Y lấy tay vuốt ve ngực nàng… Đây rồi. Nàng nghĩ. Sắp xảy ra rồi! Sắp xảy ra rồi!
Nàng ghì chặt lấy y, sự rạo rực ngày một tăng lên đến không thể chịu được.
– Cởi quần áo ra – Ron nói khàn khàn, y lùi lại và bắt đầu cởi áo khoác.
– Đừng! – Nàng nói, – để em cởi lấy. – Giọng nàng lại tỏ ra tự tin. Nếu đây là một đêm đáng nhớ lại tất cả những gì nàng đã từng đọc hoặc từng nghe. Ron sẽ không bao giờ trở về tường thuật lại cho bọn con gái nghe chuyện y đã làm tình với một con bé đồng trinh câm lặng như thế nào.
Catherine có thể không có được bộ ngực phổng phao như Jean Anne, song đầu óc của nàng sẽ tỏ ra hữu ích hơn đến hàng chục lần và nàng quyết đem ra vận dụng để cho Ron thấy được khoái lạc khiến y không thể chịu được. Nàng cởi áo cho y, rồi đặt chiếc áo lên giường, sau đó cởi đến cà vạt…
– Nào. Anh muốn được thấy em cởi xống áo.
Catherine nhìn y, nuốt nước bọt, từ từ lần tìm phécmơtuya sau đó cởi váy dài ra. Trên người nàng chỉ còn nịt vú, quần lót, giầy và bít tất.
– Tiếp tục đi.
Nàng ngập ngừng giây lát, sau đó bước ra khỏi chiếc xilip Đội Lion: 2, Chiristian: 0, nàng nghĩ.
– Chà tuyệt! Tiếp tục đi.
Catherine từ từ ngồi xuống giường và cẩn thận cởi tất và giày, cố gắng làm thật khiêu khích. Đột nhiên nàng cảm thấy Ron đã ở đằng sau nàng, đang cởi nịt vú cho nàng.
Nàng thả nó rơi xuống giường. Y nhấc Catherine đứng dậy và bắt đầu lột quần lót của nàng xuống. Nàng hít một hơi dài và nhắm mắt lại, nàng lấy làm tiếc là không được ở một nơi khác với một người đàn ông khác, một người yêu nàng và nàng cũng yêu hắn, một người sẽ là cha của những đứa trẻ và sẽ mang họ của anh ta, một người sẵn sàng xả thân vì nàng và vì những người mà nàng tôn kính. Nàng sẵn sàng hiến thân cho người đó ở trên giường, chăm lo bếp núc thật ngon lành và là một bà chủ thật đáng yêu trong phòng khách… Một người sẵn sàng giết chết những đồ chó đẻ như Ron Peterson về tội dám đưa nàng đến cái căn phòng nhầy nhụa ô uế như thế này.
Ron chằm chằm nhìn nàng, nét mặt lộ vẻ thán phục.
– Chà Cathy, em đẹp quá! Đẹp quá!
Y cúi xuống hôn lên ngực nàng. Nàng bất giác thoáng thấy hình mình trong chiếc gương ở bàn phấn. Thật cứ như một cái trò hề, nhớp nhúa bẩn thỉu. Trong con người nàng, tất cả mọi thứ, trừ vết đau rát bỏng ở háng ra, đều như muốn răn đe nàng rằng cái trò này thật ngán ngẩm, xấu xa, sai trái, song cũng không còn cách nào chặn đứng nó lại. Ron đang tháo cà vạt cởi áo sơ mi, mặt y đỏ bừng. Y đã cởi thắt lưng để lộ ra chiếc quần đùi của y, sau đó y ngồi trên giường bắt đầu tháo giầy và bít tất.
– Anh nói thật đấy, Catherine ạ – Giọng y căng thẳng vì xúc động – Em là đứa đẹp nhất mà anh thấy từ trước đến nay.
Những lời nói càng khiến Catherine thêm hoảng sợ. Ron đứng dậy, miệng cười toe toét, y thả rơi chiếc quần cộc…
Khi Catherine học năm thứ hai, không khí trong trường có thay đổi.
Lần đầu tiên người ta ngày một quan tâm đến những gì đang diễn ra ở châu Âu và cảm thấy nước Mỹ sắp sửa dính dáng vào cuộc chiến. Giấc mơ của Hitler về nền thống trị kéo dài hằng ngàn năm của nền đế chế thứ Ba đang trên bước đường trở thành hiện thực. Bọn Quốc xã đã chiếm Đan Mạch và tiến vào Na Uy.
Trong sáu tháng qua đề tài trao đổi trong các trường đại học trên khắp đất nước chuyển từ chuyện trai gái và trang phục và những cuộc đi chơi sang chuyện đội sĩ quan dự bị, chuyện quan dịch. Ngày một nhiều bọn nam sinh viên xuất hiện trong những bộ quân phục của bộ binh và hải quân.
Một hôm Suise Roberts, cô bạn học cùng lớp, quê ở Senn, chặn Catherine ngoài hành lang:
– Tớ muốn chia tay với cậu. Cathy ạ. Tớ sắp đi đây.
– Cậu đi đâu?
– Tới vùng Klondike(2).
– Đi Klondike?
– Đặc khu Washington ấy mà. Tất cả bọn con gái đang đào vàng ở đó. Nghe đồn ở đó một đứa con gái phải có ít nhất một trăm thằng con trai. Tớ thích chỗ đông đúc đó! – Cô ả nhìn Catherine. – Tại sao cậu cứ bám lấy chỗ này làm gì? Trường là cái của nợ. Còn cả một thế giới to lớn đang đợi ta ngoài kia kìa.
– Mình chưa thể đi được – Catherine bảo.
Nàng không biết rõ lý do tại sao bởi vì thật ra nàng cũng không có mối quan hệ ràng buộc nào ở Chicago cả. Nàng vẫn trao đổi thư từ thường xuyên với cha nàng ở Omaha và mỗi tháng một đôi lần nói chuyện qua điện thoại, nàng có cảm giác như ông đang ngồi tù.
Bây giờ Catherine hoàn toàn một thân một mình. Càng nghĩ đến Washington, nàng càng cảm thấy hào hứng. Tối hôm đó nàng gọi điện thoại cho bố và báo cho ông biết nàng muốn bỏ học để đi làm ở Washington. Bố nàng hỏi xem nàng có muốn chuyển tới Omaha không, song Catherine cảm thấy giọng nói ông đầy vẻ miễn cưỡng. Chính ông cũng không muốn nàng bị kẹt như ông đã bị kẹt.
Sáng hôm sau Catherine lên chỗ bà trưởng khoa báo cho bà biết nàng xin thôi học. Catherine đánh điện cho Suise Roberts và hôm sau nàng đã trên tầu đi Washington, đặc khu Columbia.