Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phía Bên Kia Nửa Đêm

Chương 9

Tác giả: Sidney Sheldon

Christian Barbet là người không gặp may. Ông thám tử người bé nhỏ, trán hói đang ngồi trên bàn, một điếu thuốc lá đang cắn giữa hai hàm răng gẫy khấp khểnh và ám khói thuốc. Ông đang ngồi buồn bã nghĩ tới đống hồ sơ đặt trước mặt. Những tin tức chứa trong đó sắp làm cho ông mất đi một khách hàng. Ông đã từng “chém” Noelle Page bằng những món thù lao béo bở ghê rợn về các dịch vụ ông đã làm cho nàng. Song không phải ông buồn chỉ vì ông sắp mất một nguồn thu nhập, mà vì ông nhớ chính cô khách hàng đó. Ông căm ghét Noelle Page, song nàng lại là một người đàn bà hấp dẫn nhất mà ông từng gặp.
Barbet xây bao mộng đẹp quanh Noelle mà trong đó cuối cùng bao giờ nàng cũng rơi vào quyền lực của ông. Thế mà bây giờ công việc sắp kết thúc rồi, và ông sẽ không bao giờ còn gặp lại nàng nữa. Từ nãy giờ ông đã để nàng ngồi đợi ở văn phòng đón tiếp trong lúc ông cố tìm ra một phương pháp nào đó để ông còn tiếp tục bóp nặn thêm ít tiền nữa của nàng, để kéo dài vụ này. Song ông phải miễn cưỡng kết luận rằng không còn một phương cách nào. Barbet trút một tiếng thở dài, dập tắt điếu thuốc lá, đi mở cửa.
Noelle đang ngồi trên một chiếc đi văng bọc vải giả da đen.
Ông ngắm nhìn nàng, tim ông se lại, ông không thốt được nên lời trong một lúc. Bất kỳ người phụ nữ nào đẹp đến vậy cũng đều là điều không hay ho gì.
– Xin chào tiểu thư. Mời cô vào – Ông nói.
Nàng bước vào văn phòng ông với vẻ duyên dáng của một người mẫu. Có được một khách hàng tên tuổi như Noelle Page cũng là vinh hạnh đối với Barbet, và ông thường xuyên phải nhắc đến tên nàng. Điều này sẽ hấp dẫn những người khách khác. Christian Barbet cũng không thuộc loại người quá băn khoăn về chuyện đạo đức.
– Mời cô ngồi – Ông trỏ chiếc ghế – Tôi lấy cho cô một ly Brandy nhấm nháp nhé.
Ông có phần tưởng tượng ra rằng sẽ làm cho Noelle say khướt để nàng phải cầu xin ông quyến rũ nàng.
– Không. Tôi đến để hỏi ông về bản tường trình – Nàng nói.
Đến một ly rượu cuối cùng mà con chó cái này cũng không chịu uống với ông.
– Phải – Barbet đáp – Thực tế tôi đã có một số tin tức cho cô – Ông tiến đến phía bàn, giả bộ nghiên cứu tập hồ sơ mà thực ra ông đã thuộc như cháo.
– Trước hết. anh bạn của cô đã được thăng cấp đại uý và thuyên chuyển về làm chỉ huy phi đoàn số 113. Căn cứ hiện nay của đơn vị là sân bây Coltisall, Duxtfol ở Cambridgeshire. Họ đã bay… – Ông nói chậm rãi và cố tình nhấn mạnh, tuy biết rõ ràng nàng không quan tâm gì đến khía cạnh kỹ thuật này… – bay loại phi cơ Hurricane và Spitfire II, sau đó thì chuyển sang Mark V. Sau đó họ bay…
– Khỏi cần. – Noelle sốt ruột cắt ngang – Hiện giờ anh ta đang ở đâu?
Barbet đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu rồi:
– Đang ở Mỹ. – Ông đã biết được phản ứng của nàng trước khi nàng có thể kiềm chế được và ông lấy làm thoả mãn trước việc này – Ở Washington, đặc khu Columbia – Ông tiếp tục.
– Nghỉ phép?
Barbet lắc đầu:
– Không, Anh ta đã ra khỏi Không lực Hoàng gia Anh. Hiện là đại uý trong Binh chủng không quân Mỹ.
Ông ngắm nhìn Noelle tiếp nhận cái tin. Nét mặt không thể hiện tình cảm nàng ra sao. Song Barbet vẫn báo cho biết hết. Ông cầm lên một mẩu tin cắt ở báo ra, bằng những ngón tay chuối mắn ám đầy khói thuốc, ông trao mấy tin cho nàng, bảo:
– Chắc cái này sẽ làm cô quan tâm hơn.
Ông nhận thấy Noelle sững người, dường như nàng biết trước nàng sắp đọc cái gì. Đó là mẩu báo cắt ở tờ Dayly New York chú thích ghi: “Đám cưới của phi công chiến đấu cừ khôi” và bên trên là tấm hình của Larry Douglas và cô dâu mới. Noelle nhìn bức ảnh hồi lâu, sau đó nàng đưa tay ra đón nốt những tin tức còn lại trong hồ sơ.
Christian Barbet nhún vai và sau khi xếp toàn bộ các giấy tờ vào một chiếc phong bì làm bằng sợi gai, ông trao tạm nó cho nàng. Ông định lên tiếng đọc bài diễn văn vĩnh biệt thì Noelle Page nói luôn:
– Nếu ông không có liên lạc viên nào ở Washington thì cố kiếm lấy một người. Tôi muốn được tường trình hàng tuần.
Nàng bỏ ra về để mặc Christian Barbet nhìn theo đầy vẻ lúng túng.
Khi về đến nhà, Noelle đi thẳng vào phòng ngủ khoá chặt cửa và rút những bài báo cắt ở phong bì ra. Nàng đặt chúng lên giường, phía trước mặt và ngồi ngắm nghía. Ảnh chụp Larry đúng như hình ảnh nàng nhớ về chàng. Hình ảnh trong trí nhớ của nàng sinh động hơn so với thực tế.
Không một ngày nào trôi qua mà Noelle không sống lại với quá khứ có chàng. Tuồng như họ đã cùng đóng với nhau trong một vở kịch cách đây lâu rồi, và nàng có thể nhắc lại từng cảnh một theo ý muốn, nàng có thể diễn lại một số đoạn vào một số ngày nhất định, và để dành những đoạn khác cho những hôm khác, khiến cho mỗi cảnh ký ức luôn luôn sống động, mới mẻ.
Noelle quay sang chú ý đến người vợ của Larry. Nàng nhận thấy ở cô ta có một khuôn mặt xinh đẹp, trẻ trung, thông minh với một nụ cười trên môi. Bộ mặt đó là bộ mặt của kẻ thù. Bộ mặt đó sẽ phải tiêu diệt bởi vì Larry cũng sẽ bị tiêu diệt.
Noelle đã khoá cửa ở trong phòng suốt cả buổi chiều với tấm hình đó.
Mấy giờ sau Armand Gautier đến đập cửa phòng ngủ, Noelle bảo ông đi về. Ông ngồi đợi ở ngoài phòng khách, suy nghĩ về thái độ của nàng, không hiểu ra sao, cuối cùng Noelle xuất hiện, nàng có vẻ tươi tỉnh lạ thường, như nàng nhận được một tin vui gì đó. Nàng không hề giải thích gì cho Gautier và cả ông biết dù có gặng hỏi nàng cũng vô ích. Tối hôm đó sau khi đi diễn ở nhà hát về, nàng làm tình với ông bằng cả sự say mê cuồng nhiệt khiến ông nhớ lại những ngày đầu họ chung sống với nhau. Sau đó Gautier nằm trên giường cố tìm cách giải thích thái độ của cô gái đẹp nằm cạnh ông, song ông không có một cơ sở nào cả.
Suốt đêm đó Noelle Page mơ tới đại tá Mueller. Gã sĩ quan Gestapo bạch tạng tóc thưa đó đang tra tấn nàng bằng một thanh sắt nung nóng đóng dấu những chữ thập ngoặc lên da thịt nàng. Y liên tục hỏi nàng những câu hỏi, song giọng của y nhỏ quá nàng không nghe rõ y muốn hỏi gì, rồi y lại lấy miếng sắt nung ấn vào người nàng, rồi bất ngờ lại chính là Larry đang nằm trên bàn, đau đớn rên rỉ.
Noelle tỉnh lại, mồ hôi toát lạnh, trống ngực đập thình thịch. Nàng bật ngọn đèn bàn, tay run run châm một điếu thuốc lá hút, nàng cố tự trấn tĩnh. Nàng nghĩ đến Israel Katz. Người ta đã dùng rìu chặt đứt cẳng chân anh rồi, và mặc dù từ sau buổi chiều gặp anh ở cửa hiệu bánh nàng không còn gặp anh lần nào nữa, nàng vẫn được tin tức qua ông già gác cửa cho biết rằng anh vẫn còn sống, song rất yếu. Việc che giấu anh ngày một khó khăn hơn, đồng thời anh cũng không có cách gì tự bảo vệ được. Cuộc săn lùng anh ngày một ráo riết thêm. Nếu như muốn đưa anh ra khỏi Paris thì phải tiến hành ngay lập tức. Trên thực tế Noelle chưa có một hành động gì để Gestapo có thể bắt giam nàng được. Phải chăng giấc mơ vừa rồi là một điềm báo trước cảnh cáo nàng không được giúp đỡ Israel Katz?
Nàng nằm trên giường nhớ lại việc Israel đã giúp nàng lúc nạo thai. Anh đã giúp nàng giết chết đứa con của Larry. Anh đã cung cấp tiền cho nàng và đã giúp nàng tìm được một công việc. Có hàng tá người đàn ông đã làm nhiều việc cho nàng còn quan trọng hơn những việc làm của anh ấy, song Noelle không cảm thấy phải chịu ơn họ.
Mỗi người trong số họ, kể cả cha nàng, đều đòi hỏi ở nàng một cái gì đó, và nàng nhận của ai cái gì nàng đã thanh toán lại đầy đủ cái đó. Riêng với Israel Katz, anh không hề đòi hỏi ở nàng một thứ gì. Nàng có trách nhiệm phải giúp anh.
Noelle không hề đánh giá thấp vấn đề chút nào vì đại tá Mueller đang nghi ngờ nàng. Nàng nhớ lại giấc mơ và thấy rùng mình. Nàng cần phải làm thế nào để cho Mueller không kiếm được một bằng chứng gì khả dĩ chống lại nàng.
Cần phải lén lút đưa cho Israel Katz ra khỏi Paris, nhưng bằng cách nào? Noelle biết chắc rằng tất cả mọi cửa ngõ ra khỏi Paris đều bị canh phòng cẩn mật. Chúng sẽ tuần tra mọi con đường và dọc trên sông. Bọn Nazi là một cochon(1) song chúng là một lũ cochon làm việc hữu hiệu. Việc làm này quả là một thử thách ghê gớm, song nàng quyết tâm bắt tay vào xem sao. Vấn đề là không có ai tiếp tay cho nàng. Bọn Nazi đã biến Armand Gautier thành một kẻ bạc nhược, run như cầy sấy. Không, nàng đơn phương một mình làm việc này. Nàng nghĩ tới đại tá Mueller và tướng Scheider và đặt ra một tình huống nếu như có cuộc xung đột xảy ra thì liệu ai sẽ thắng.
Sau cái đêm Noelle mơ như vậy, nàng và Armand Gautier đi dự một bữa tiệc tối. Chủ nhân là Leshe Rocas một Mạnh thường quân nghệ thuật giàu có. Khách khứa toàn loại chọn lọc, có các chủ ngân hàng, nghệ sĩ, các lãnh tụ chính trị và đông đảo những phụ nữ xinh đẹp mà Noelle có cảm giác ngay rằng chủ yếu là để làm đẹp lòng những người Đức có mặt tại đó. Gautier để ý thấy Noelle có vẻ băn khoăn lo nghĩ điều gì nhưng khi ông hỏi nàng về chuyện đó, nàng bảo rằng không có chuyện gì cả.
Mười lăm phút trước khi bước vào bữa tiệc tối, có một vị khách mới tới, lạch bạch bước qua cửa và ngay khi nàng trông thấy ông ta, nàng nhận ra bài toán của nàng sắp giải được bây giờ. Nàng tiến về phía nữ chủ nhân, nói:
– Bà chị ơi, bà hãy là bà tiên hiền từ xếp cho em được ngồi cạnh ông Albert Heller đi.
Albert Heller là nhà viết kịch lừng danh ở Pháp. Ông là một người tuổi đã ngoài sáu mươi, có dáng to lớn, ục ịch như một con gấu, tóc bạc trắng bù xù, đôi vai rộng và xiên.
Ông có khổ người cao khác thường so với người Pháp, song ông nổi bật giữa đám đông dù trong hoàn cảnh nào bởi ông có một bộ mặt xấu xí đặc biệt, với đôi mắt xanh lục nhìn như xuyên thấu, không bỏ qua một điều gì. Heller có một trí tưởng tượng sáng tạo rất linh hoạt, ông đã viết hàng loạt kịch bản sân khấu và điện ảnh hết sức được hâm mộ. Ông đã từng mời Noelle tham gia vào một vở kịch ông mới viết và đã gửi cho nàng một bản thảo của ông.
– Em vừa đọc xong vở kịch mới của anh rồi, anh Albert ạ Em rất thích.
Mặt ông hớn hở:
– Cô có nhận lời đóng không nào?
Noelle đặt tay nàng lên tay ông.
– Em muốn lắm. Song Armand lại bắt em tham gia vào một vở diễn khác.
Ông chau mày, sau đó thở dài ngao ngán:
Merde(2)! Thôi được, một ngày nào đó chúng ta sẽ làm việc cùng nhau.
– Em hy vọng như vậy – Noelle đáp – Em thích lối viết của anh lắm. Nó khiến cho em say mê với phong cách các nhà văn tạo nên những tình tiết éo le. Em không rõ anh làm như thế nào?
Ông nhún vai:
– Cũng giống như việc em sắm vai vậy. Đó là bí quyết của bọn anh kiếm cơm mà thôi.
– Không – Nàng bảo – Khả năng vận dụng trí tưởng tượng của anh như vậy đối với em là một việc kỳ ảo – Nàng cười lúng túng – Em cũng đang cố viết một chuyện đây.
– Thế hả? – Ông nói khiêm nhường.
– Vâng, nhưng em đang bị tắc tị – Noelle hít một hơi thật sâu, đoạn nàng liếc nhìn quanh bàn tiệc. Tất cả những người khách khác đang mải vui chuyện của họ.
Nàng cúi sát vào Albert Heller, hạ thấp giọng:
– Em đang gặp một tình huống trong đó nhân vật nữ của em đang cố tìm cách lén lút đưa người tình của cô ta ra khỏi Paris. Quốc xã đang truy lùng anh chàng.
– À! – Người đàn ông to béo ngồi ngây, lấy cái nĩa gảy gảy miếng xa-lát rồi dầm nó xuống đĩa. Sau đó ông bảo – Dễ thôi. Cho anh chàng mặc quân phục Đức rồi đi thẳng trước mũi của họ.
Noelle thở dài, bảo:
– Nhưng tình hình ở đây phức tạp hơn. Chàng bị thương, mất một chân, không thể đi lại bình thường.
Tiếng gõ gõ bỗng ngưng bặt. Im lặng một lúc lâu, Heller mới lên tiếng:
– Một chiếc thuyền trên sông Seine.
– Bị theo dõi rồi.
– Thế tất cả các phương tiện vận tải ra khỏi Paris đều đang bị theo dõi sao?
– Phải.
Vậy thì cô phải dùng ngay những người Quốc xã làm việc này cho cô.
– Nhân vật nữ của cô có hấp dẫn không? – Ông nói chẳng thèm ngó nhìn Noelle.
– Có. Giả sử nhân vật nữ của cô kết thân với một sĩ quan Đức Một gã cao cấp chẳng hạn. Có được không nào?
Noelle nhìn ông, song ông vẫn lảng tránh đôi mắt nàng.
– Được – Thế đấy. Cô hãy cho nàng hẹn hò với gã sĩ quan kia. Họ sẽ đi nghỉ cuối tuần ở đâu đó bên ngoài Paris. Bạn bè sẽ bố trí cho nhân vật nam của cô ẩn náu trong thùng chiếc xe đó. Viên sĩ quan phải là một nhân vật quan trọng đủ vai vế để sao cho xe của ông ta không bị khám xét.
– Nếu thùng xe bị đóng kín, thì liệu anh ta có bị chết ngạt không? – Nàng hỏi:
Albert Heller nhấp một ngụm rượu vang, lặng lẽ suy nghĩ Cuối cùng ông bảo:
– Không thất thiết như vậy.
Ông nói với Noelle liền trong năm phút với giọng hết sức khẽ và khi nói xong, ông còn thêm:
– Chúc may mắn – Song ông vẫn không hề nhìn thẳng vào mặt nàng.
Sáng sớm hôm sau Noelle gọi điện cho tướng Scheider. Một nhân viên tổng đài trả lời và một lúc sau Noelle được nối dây với một sĩ quan tuỳ tùng, cuối cùng với thư ký của ông tướng.
– Xin cho biết ai gọi điện cho tướng Scheider?
– Noelle Page. – Nàng phải nhắc đi nhắc lại đến lần thứ hai.
– Xin lỗi cô, hiện nay tướng Scheider đang bận hội nghị. Không ai được quấy rầy ông.
Nàng ngập ngừng:
– Vậy tôi gọi lại có được không?
Ông còn bận hội nghị cả ngày hôm nay. Tôi đề nghị cô viết cho tướng quân một bức thư nêu rõ công chuyện của cô.
Noelle suy nghĩ một lát về ý kiến đó, rồi nàng thoáng mỉm cười giễu cợt:
– Không sao. Cứ báo cho ông ấy biết là tôi gọi đến.
Một giờ sau, điện thoại của nàng réo vang. Tướng Hans Scheider gọi. Ông ta xin lỗi:
– Xin lỗi cô. Mãi đến bây giờ gã ngu xuẩn kia mới cho tôi biết tin nhắn của cô. Lẽ ra tôi phải cho họ biết là nối điện thoại của cô cho tôi, song tôi chưa bao giờ nghĩ tới khả năng cô sẽ gọi điện cho tôi.
– Em mới đáng là người có lỗi – Noelle bảo – Bây giờ em mới biết là ông rất bận.
– Cô cần gì vậy? Xin cứ nói.
Noelle ngập ngừng, chọn từng lời:
– Ông có nhớ chuyện ông nói với em trong bữa tiệc không?
Ngừng giây lát, ông đáp:
– Có Em đã nghĩ nhiều đến anh. Hans. Em rất muốn gặp anh.
– Tối nay em đi ăn với anh nhé! – Giọng y bỗng trở nên náo nức.
– Ra ngoài Paris nhé – Noelle đáp – Nếu chúng ta đi cùng nhau, em muốn chúng ta đi ra khỏi nơi này.
Ở đâu? – Tướng Scheider hỏi.
– Em muốn nơi đó phải thật đặc biệt. Anh có biết Etratat không?
– Không.
– Đó là một làng nhỏ xinh xắn gần Le Havre, và cách Paris khoảng một trăm năm mươi cây số. Ở đó có một quán trọ cổ yên tĩnh.
– Tuyệt đấy, Noelle ạ. Bây giờ anh chưa thể đi ngay được đâu – Y nói thêm, vẻ thanh minh – Anh còn đang dự…
– Em hiểu – Noelle cắt ngang, lạnh lùng – Có lẽ để khi khác vậy.
– Hượm đã? – Ngừng một lúc lâu – Bao giờ em có thể đi được – Tối thứ bảy, sau buổi trình diễn.
– Anh sẽ thu xếp mọi chuyện. Chúng ta có thể bay xuống…
– Thế tại sao không đi xe hơi? – Noelle hỏi – Như vậy thú vị hơn nhiều.
– Thôi tuỳ em. Anh sẽ đón em tại nhà hát.
Noelle nghĩ rất nhanh:
– Em phải về nhà thay quần áo trước. Vậy anh đến đón em tại nhà, được không?
– Tuỳ em đấy, liebchel(3) của anh. Hẹn tối thứ bảy nhé.
Mười lăm phút sau Noelle trao đổi lại với ông già gác cửa. Ông ta chăm chú lắng nghe và lắc đầu phản đối mạnh mẽ.
– Không, không, không được? Tiểu thư ạ, tôi sẽ nói lại chuyện này với người bạn chúng ta, song chắc chắn anh ấy sẽ không làm được. Có hoạ là điên khùng mới liều lĩnh như vậy! Khác nào cô khuyên anh ta ra đầu thú và xin việc làm cho sở Gestapo.
– Nhất định được mà. – Noelle thuyết phục ông già – phương án này do một bộ óc vĩ đại nhất nước Pháp nghĩ ra đấy.
Khi nàng bước ra khỏi cửa khu cư xá của nàng chiều hôm đó, nàng trông thấy một người đang đứng dựa vào tường giả đò chăm chú đọc một tờ báo. Noelle bước ra ngoài trời mùa đông lạnh khô, người đàn ông kia đứng thẳng dậy và kín đáo lẽo đẽo theo sau nàng cách một khoảng xa xa. Noelle bước chậm rãi nhàn tản, qua các phố và dừng lại ở tất cả các tủ kính bầy hàng.
Năm phút sau khi Noelle rời khỏi toà nhà, ông già gác cửa cũng đi ra, sau khi liếc nhanh kiểm tra lại xem mình có bị ai bám đuôi không, ông già gọi một chiếc taxi và trao cho tài xế địa chỉ của một cửa hàng bán đồ thể thao Montmartre.
Hai giờ sau ông già gác cửa báo lại cho Noelle rằng:
– Tối thứ bảy người ta sẽ đưa anh ấy lại chỗ cô.
Tối thứ bảy, sau khi nghe Noelle biểu diễn xong, đại tá Kurt Mueller của sở Gestapo đã đợi nàng ở hậu trường.
Noelle bỗng linh cảm chuyện chẳng lành. Kế hoạch chạy trốn đã được vạch ra khớp đến từng phút giây, không thể để một kẽ hở trì hoãn nào được.
– Tôi đã ngồi ở hàng trước xem cô biểu diễn, Fraulein Page ạ – Đại tá Mueller lên tiếng – Cứ mỗi lần cô lại diễn hay hơn một chút.
Giọng nói với âm sắc cao và nhẹ của y khiến cho nàng trở lại mơ màng sống động hơn.
– Cảm ơn đại tá. Xin phép đại tá cho tôi được thay đổi trang phục.
Noelle đi về phía phòng trang điểm của nàng và y cũng đi theo ngay.
– Tôi sẽ đi theo cô – Đại tá Mueller nói.
Nàng bước vào phòng hoá trang, gã đại tá bạch tạng đi kèm sát nàng. Y ngồi thoải mái xuống một chiếc ghế bành. Noelle lưỡng lự giây lát rồi bắt đầu cởi xống váy trong lúc y vẫn cứ dửng dưng ngắm nhìn nàng. Nàng hiểu ra rằng y là một kẻ đồng tính luyến ái, như vậy sự gợi tình, cái thứ vũ khí giá trị ở nàng đến đây bị tước bỏ.
– Có một con sẻ nhỏ thì thào vào tai tôi – Đại tá Mueller nói tiếp – Đêm nay hắn tìm cách chạy trốn đấy.
Tim Noelle đập hẫng một nhịp, song vẻ mặt của nàng không lộ ra nét gì đặc biệt. Nàng bắt đầu tẩy trang song vẫn tìm cơ hội để hỏi.
– Tối nay ai định trốn?
– Israel Katz, người bạn của tiểu thư!
Noelle xoay ngay người lại. Động tác nhanh mạnh đến nỗi không kịp nhận ra là nàng để rơi chiếc nịt vú…
– Tôi không quen ai…
Nàng bắt gặp trong đôi mắt hồng của y một tia loé nhanh, đắc thắng và nàng thấy cái bẫy giăng ra đúng lúc quá.
– Khoan đã – Nàng bảo – Có phải ông đang nói về một bác sĩ nội trú trẻ không đấy?
– Chà, vậy là cô đã nhớ ra hắn rồi?
– Gần như thế đấy. Anh ta có chữa chứng sưng phổi cho tôi cách đây ít lâu.
– Và cả vụ nạo thai tự ý nữa chứ – Đại tá Mueller nói bằng giọng thanh và nhẹ.
Cơn sợ hãi lại ập đến với nàng. Hẳn bọn Gestapo phải biết chắc là nàng đang dính dáng vào vụ này chúng mới điều tra kỹ lưỡng đến vậy. Nàng thật rồ dại khi dính vào vụ này, song dù cho Noelle có nghĩ như thế chăng nữa, nàng biết rằng bây giờ có quay trở lại cũng đã muộn quá rồi. Các bánh xe đã vào guồng chuyển động và chỉ vài giờ nữa thôi Israel Katz hoặc được tự do… hoặc sẽ chết. Còn sốphận nàng thì sao?
Đại tá Mueller nói tiếp:
– Cô nói rằng cách đây vài tuần cô có gặp Katz lần cuối cùng ở một tiệm cà phê chứ gì?
Noelle lắc đầu.
– Tôi không nói như vậy, thưa Đại tá.
Đại tá Mueller nhìn trừng trừng vào mắt nàng sau đó y trâng tráo nhìn xuống cặp vú hở hang, rồi xuống bụng và chiếc quần lót mỏng tang trên người nàng. Sau đó lại ngước lên nhìn vào mắt Noelle buông tiếng thở dài:
– Tôi yêu những cái đẹp – Y nói nhỏ nhẹ. – Nếu để một hoa khôi như cô bị dày vò thì thật là đáng xấu hổ. Hơn nữa tất cả lại chỉ vì một gã đàn ông không có ý nghĩa gì với cô. Thế nào Fraulein(4), người bạn của cô định chạy trốn ra sao?
Giọng y nói bình thản mà khiến nàng lạnh đến cả xương sống. Nàng trở thành cô Annette, nhân vật ngây thơ, trơ trọi trong vở kịch nàng đóng.
– Quả tình tôi không hiểu ông định nói gì, thưa đại tá. Tôi rất muốn giúp ông, song không biết giúp ra sao.
Đại tá Mueller nhìn thẳng vào Noelle hồi lâu, sau đó đứng sững dậy:
– Tôi sẽ dậy cho cô biết cách như thế nào là phải, fraulein – Y nói nhỏ nhẹ – Và tôi rất thích việc làm đó.
Y quay ra phía cửa như có ý chia tay với nàng:
– À, mà tôi cũng đã khuyên tướng Scheider không nên đi chơi xa với cô trong dịp nghỉ cuối tuần.
Noelle cảm thấy tim nàng nặng như khối chì. Muộn quá rồi, không thể báo tin cho Israel Katz được.
– Các đại tá can thiệp vào đời tư của các tướng lĩnh như vậy sao?
– Không đúng như vậy, trong trường hợp này – Đại tá Mueller nói vẻ ngao ngán – Tướng Scheider vẫn có ý định giữ lời hẹn của ông ta – Y quay gót, đi ra.
Noelle nhìn theo, trống ngực đập dồn dập. Nàng nhìn lên chiếc đồng hồ mạ vàng đặt trên bàn hoá trang rồi nhanh chóng mặc xống áo.
Lúc mười một giờ bốn mươi lăm phút ông già gác cổng gọi điện thoại báo cho Noelle biết tướng Scheider trên đường tới phòng của nàng. Giọng ông nói run run:
– Tài xế của ông ta có ở trong xe không? – Noelle hỏi.
– Không, thưa tiểu thư – Ông gác cổng thận trọng đáp – Y cùng lên theo ông tướng.
– Cảm ơn bác.
Noelle đặt máy xuống và vội đi vào phòng ngủ kiểm tra lại hành lý của nàng một lần nữa. Không được phạm một sai lầm nào. Tiếng chuông cửa trước vang lên, Noelle đi ra phòng khách, mở cửa.
Tướng Scheider đứng ở ngoài hành lang, người tài xế, một đại uý trẻ đứng sau ông ta. Tướng Scheider mặc thường phục, trông rất chững chạc trong bộ com lê màu xám vừa in với chiếc sơ mi xanh lam monge và chiếc cà vạt đen.
– Chào cô.
Ông trịnh trọng nói, rồi bước vào trong phòng, gật đầu với người tài xế.
– Mấy cái túi của tôi ở trong phòng ngủ. – Noelle bảo và chỉ về phía cửa phòng đó.
– Cảm ơn, Fraulein – Viên đại uý bước vào phòng ngủ.
Tướng Scheider tiến lại, cầm lấy tay Noelle hỏi:
– Em có biết suốt ngày hôm nay anh nghĩ đến chuyện gì không? Anh nghĩ em có thể không còn ở đây, rằng em có thể thay đổi ý kiến. Cứ mỗi lần chuông điện thoại kêu là một lần anh thấy hoảng sợ.
– Em giữ lời hứa của em chứ? – Noelle đáp.
Nàng nhìn viên đại uý từ phòng ngủ của nàng đi ra mang theo chiếc vali đựng đồ trang điểm và chiếc túi ngủ.
– Còn gì nữa không ạ? – Anh ta hỏi.
– Không. Tất cả có vậy thôi – Nàng đáp.
Viên đại uý xách hai chiếc vali khỏi phòng.
– Xong chưa? – Tướng Scheider hỏi.
– Chúng ta hãy uống chút gì trước khi ra đi – Noelle đáp rất nhanh. Nàng lấy ở trên tủ một chai rượu sâm banh đặt trong thùng đá.
– Để anh mở cho – Y lại chỗ thùng đựng đá để khui chai sâm banh.
– Chúng ta uống vì cái gì nhỉ? – Y hỏi.
– Vì Etratat.
Y nhìn nàng một lát rồi đáp:
– Ừ, vì Etratat.
Họ cụng ly và uống cạn. Khi Noelle đặt chiếc ly xuống bàn, nàng len lén nhìn đồng hồ đeo tay, Scheider đang nói với nàng song nàng như nghe tai nọ xuyên qua tai kia.
Tâm trí nàng còn bận với những chuyện đang diễn ra ở dưới nhà. Nàng phải hết sức cẩn trọng. Nếu nàng hành động quá nhanh hoặc quá chậm cũng đều nguy hiểm cho nàng và cho mọi người.
– Em đang nghĩ gì vậy? – Scheider hỏi – Không có gì.
– Em chẳng nghe anh nói gì cả.
– Xin lỗi. Có lẽ vì em đang nghĩ về chúng ta mà thôi. – Nàng quay lại với y và thoáng mỉm cười.
– Em làm cho anh thấy khó hiểu – Y nói. – Có phải phụ nữ nào cũng khó hiểu cả không? Họ không giống em. Anh không bao giờ lại hình dung tính em đồng bóng đến vậy (Y làm một điệu bộ). Lúc đầu em không muốn gặp anh, rồi bây giờ bỗng nhiên lại đi nghỉ cuối tuần ở vùng quê với anh.
– Anh có thấy ân hận không, Hans?
– Tất nhiên là không. Song anh vẫn băn khoăn tại sao lại ở tận vùng quê? À, phải rồi – Scheider đáp – Thế mới lãng mạn. Chính đó là điều càng khiến anh thấy khó hiểu thêm. Anh tin rằng em là người có đầu óc thực tế, chứ đâu phải loại lãng mạn.
– Anh nói thế là nghĩa thế nào? Noelle hỏi.
– Chẳng có gì cả – Scheider thoải mái đáp lại. – Anh nghĩ sao nói vậy. Anh thích giải các bài toán hóc búa, Noelle ạ. Anh đã giải bài toán của em đúng lúc.
Nàng nhún vai:
– Một khi anh đã giải xong bài toán này, câu chuyện có lẽ sẽ chẳng còn lý thú nữa.
– Để rồi xem – Y đặt chiếc ly xuống – Thôi, ta đi chứ.
Noelle cầm lấy chiếc ly không lên, nói:
– Em bỏ mấy chiếc này vào chậu rửa đã.
Tướng Scheider nhìn nàng đi vào bếp. Noelle là một trong số những phụ nữ xinh đẹp và có sức quyến rũ mạnh mẽ nhất mà ông đã từng gặp, và ông lại có ý định chiếm đoạt nàng. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa rằng ông là kẻ ngu xuẩn hoặc quá mù quáng. Nàng đang cần ở ông điều gì đó và ông định phải tìm cho ra cái đó là gì vậy. Đại tá Mueller đã báo động cho ông biết rằng nàng rất có thể đang tiếp tay cho một kẻ thù rất nguy hiểm của Reich và đại tá Mueller rất ít mắc sai lầm về chuyện gì. Nếu như ông ta đúng thì có thể Noelle Page đang tìm đến tướng Scheider nhờ ông che chở cho nàng bằng cách nào đó. Nếu quả đúng như vậy, nàng không hiểu chút nào về đầu óc của các quân nhân Đức và hiểu về ông càng ít hơn. Ông sẽ giao nàng ngay cho sở Gestapo không một chút băn khoăn, song trước hết ông phải hưởng lạc thú cái đã. Ông đang chờ đợi một ngày nghỉ cuối tuần thú vị.
Noelle đã ra khỏi bếp. Nét mặt nàng có vẻ băn khoăn.
– Tài xế của anh đã mang xuống mấy chiếc va ly rồi nhỉ? – Nàng hỏi.
– Hai cái – Ông đáp – Một chiếc túi ngủ và một va ly đựng đồ trang điểm.
Nàng nhăn mặt:
– Trời ơi, tha lỗi cho em, anh Hans, ta vẫn còn quên một chiếc nữa. Anh bảo hắn giúp nữa, được không?
Ông theo dõi Noelle ra chỗ máy điện thoại, nhấc ống nói và nói vào đó:
– Bác làm ơn mời anh tài xế của ông tướng lên trên lầu một lần nữa. Trên này còn một chiếc túi nữa, cần phải chuyển xuống. – Nàng để máy vào chỗ cũ – Em biết là chúng ta chỉ lưu lại đó vào ngày nghỉ cuối tuần (nàng mỉm cười) song em muốn làm anh vừa ý.
– Nếu em muốn làm anh vừa ý thì chẳng cần đến nhiều quần áo làm gì – Scheider nói, mắt liếc nhìn tấm hình của Armand Gautier đặt trên trên chiếc dương cầm.
– Herr(5) Gautier có biết rằng em sắp đi chơi xa với anh không? – Y hỏi.
– Có chứ!
Nàng nói xạo như vậy. Armand lúc này đang tới Nice để gặp một nhà sản xuất phim bàn chuyện làm một bộ phim mới, và nàng thấy không có lý do gì phải đánh động ông bằng cách kể lể cho ông biết các kế hoạch của nàng. Chuông cửa reo vang. Noelle tiến ra mở cửa.
Viên đại uý đang đứng ở cửa hỏi:
– Tôi được biết còn một chiếc túi nữa.
– Phải – Noelle xin lỗi – Hiện đang ở trong phòng ngủ.
Gã đại uý gật đầu, rồi đi vào phòng ngủ của nàng.
– Bao giờ em phải trở lại Paris? – Scheider hỏi:
Noelle qua lại nhìn y:
– Em muốn ở lại đó càng lâu càng tốt. Cuối buổi chương trình thứ hai chúng ta hãy trở về đây. Như vậy chúng ta có được tròn hai ngày.
Gã đại uý từ trong phòng ngủ bước ra, hỏi:
– Xin lỗi tiểu thư. Cái vali đó như thế nào ạ?
– Đó là chiếc va ly tròn màu xanh cỡ bự – Noelle đáp, rồi quay sang Scheider – Trong đó em có một chiếc áo dài mới em chưa mặc bao giờ. Em dành riêng cho anh đấy.
Lúc này nàng nói líu ríu, cố che giấu sự hồi hộp.
Gã đại uý lại quay vào phòng ngủ. Vài phút sau gã trở ra, bảo:
– Xin lỗi cô. Tôi không tìm thấy nó đâu cả.
– Thôi để tôi tìm lấy – Noelle đáp. Nàng đi vào phòng ngủ và bắt đầu lục lọi các tủ – Con mụ đầy tớ ngu xuẩn này chắc lại dấm dúi nó vào vào đâu đây mà – Nàng bảo.
Cả ba người lục lọi mọi chiếc tủ trong các buồng. Cuối cùng chính ông tướng phát hiện ra chiếc va ly đó cất trong chiếc tủ ở phòng lớn. Ông nhấc nó ra, bảo:
– Hình như chẳng có gì bên trong cả.
Noelle mở vội chiếc va ly, nhìn vào bên trong. Quả là bên trong chẳng có gì thật.
– Trời, con mụ ngớ ngẩn. Chắc là mụ lại nhét chiếc áo dài đẹp mới kia lẫn với quần áo trong chiếc va ly kia rồi. Hy vọng rằng con mụ đó không làm hỏng chiếc áo của em – Nàng thở dài ngao ngán – Anh có hay gặp những chuyện bực mình như thế này với lũ đầy tớ gái ở Đức không?
– Anh cho rằng ở đâu cũng vậy thôi – Scheider đáp.
Ông chăm chú theo dõi Noelle. Nàng đang có những hành động rất lạ, nói năng quá nhiều. Nàng nhận thấy cái nhìn đó của ông.
– Anh nhìn em như vậy khiến em có cảm tưởng như em là một cô học trò nhỏ – Noelle nói tiếp – Em không nhớ là em thấy hồi hộp từ lúc nào.
Scheider mỉm cười. À ra là như vậy. Mà có thể nàng đang giở trò gì ra với ông cũng nên? Dù nàng có đóng trò, ông sẽ phát hiện ra mà thôi. Ông liếc nhìn đồng hồ.
– Nếu không đi ngay bây giờ, chúng ta đến đó trễ mất.
– Em xong rồi đây – Noelle bảo.
Nàng thầm mong những người khác cũng xong việc rồi.
Khi họ xuống dưới sảnh, ông già gác cửa đang đứng ở đó, mặt trắng bệch như phấn. Không biết có chuyện gì trục trặc chăng, nàng phân vân. Noelle nhìn ông chờ đợi một dấu hiệu gì, song chưa kịp đợi ông phản ứng, thì viên tướng Đức đã khoác lấy tay nàng, dẫn nàng ra ngay cửa.
Chiếc xe của Scheider đậu ngay trước cửa nhà. Thùng xe đã đóng kín. Phố xá vắng tanh. Gã tài xế chạy vội xuống mở cửa hậu của xe. Noelle quay lại nhìn vào sảnh thấy ông già gác cửa đứng trong đó, nhưng Scheider bước ra trước mặt, đứng chắn không cho nàng nhìn rô. Y cố tình chăng? Noelle liếc nhìn vào thùng xe đóng kín, song cũng chẳng thấy gì cả. Phải nhiều giờ nữa qua đi nàng mới biết rõ kế hoạch của nàng có thành công hay không, và sự căng thẳng còn kéo dài đến mức không thể nào chịu nổi.
– Em vẫn khoẻ chứ?
Tướng Scheider nhìn nàng trân trân. Nàng cảm thấy khó chịu vô cùng. Nàng phải tìm cái gì để quay trở lại sảnh, một mình gặp ông già gác cửa vào ba giây đồng hồ.
Nàng cố gượng cười.
Tướng Scheider nắm chặt cánh tay nàng:
– Muộn quá rồi – Ông ta mỉm cười – Từ giờ phút này trở đi em chỉ được đến mình anh thôi!
Rồi ông ta đưa nàng vào xe. Một lát sau họ đã đi trên đường.
Sau khi chiếc xe của tướng Scheider rời khi cư xá được năm phút, một chiếc Mercedes màu đen hãm phanh kít một tiếng mạnh trước toà nhà. Đại tá Mueller và hai nhân viên Gestapo lao ra khỏi xe. Đại tá Mueller nhớn nhác nhìn hết đầu phố tới cuối phố.
– Họ đi rồi – Y bảo.
Mấy người lao vào sảnh của khu cư xá Noelle ở và gọi chuông báo cho ông gác cửa ra mở. Cửa mở, ông già đứng ở cửa, nét mặt hốt hoảng.
– Có chuyện gì?
Mueller đẩy ông vào căn phòng nhỏ của ông.
– Fraulein Page? – Y quát – Cô ta đâu rồi?
Người gác cửa nhìn y, sợ hãi.
– Cô ấy cô ấy đi rồi – Ông nói.
– Ta biết điều đó rồi, đồ con lừa. Ta muốn hỏi là cô ta đi đâu?
Ông gác cửa lắc đầu, vô hiệu:
– Thưa Monsieur tôi không rõ. Tôi chỉ biết một điều là cô ấy đi cùng một viên sĩ quan quân đội.
– Cô ta không nói với ông có thể liên lạc với cô ta ở đâu ư?
– Kh… không, thưa ngài. Tiểu thư Page không tín nhiệm tôi.
Đại tá Mueller nhìn ông già một lát rồi quay gót.
– Họ đi chưa xa đâu – Y bảo hai người kia – liên lạc ngay với các ổ chặn đường. Báo cáo cho họ biết nếu thấy xe của tướng Scheider tới thì tôi muốn họ chặn chiếc xe đó lại và gọi ngay cho tôi biết.
Vào giờ giấc này các xe quân sự đi lại thưa thớt, nói cách khác là hầu như không có xe nào chạy trên đường. Xe của tướng Scheider quẹo về quốc lộ Tây dẫn ra khỏi Paris, ngang qua điện Verseilles. Họ đi qua Mantes, Vernon, Gaillon, và chỉ hai mươi lăm phút sai họ đã tiến đến chỗ ngã tư đường nối ra những đường lớn đi Vichy, Le Havre và Côte d Azur.
Noelle có cảm giác là một chuyện thần kỳ đã xảy ra.
Họ đang ra khỏi Paris mà không hề bị ai chặn lại. Lẽ ra nàng phải nhận ra một điều rằng dù bọn Đức với tất cả những biện pháp hữu hiệu của họ họ cũng không thể nào kiểm soát hết mọi con đường dẫn ra ngoài thành phố.
Song dù nàng có nghĩ như vậy chăng nữa thì đằng trước mặt họ, trong bóng tối đen vẫn lù lù có một ổ chặn đường án ngữ. Chính giữa đường có ánh đèn đỏ nhấp nháy và phía sau những ngọn đèn đó là một chiếc xe tải của quân đội Đức đang chặn con đường quốc lộ. Phía bên kia đường là nửa tá lính Đức và hai chiếc xe cảnh sát Pháp. Một trung uý Đức vẫy tay ra hiệu cho chiếc xe hòm dừng lại và khi xe vừa dừng, y tiến tới chỗ người tài xế.
– Ra khỏi xe, xuất trình giấy tờ!
Tướng Scheider mở cửa phía sau, thò tay ra ngoài nói lè nhè:
– Tướng Scheider đây. Chuyện quái gì ở đây thế này?
Viên trung uý đứng nghiêm.
– Xin lỗi tướng quân. Tôi không biết rằng đây là xe của ngài.
Scheider nháy mắt về phía ổ chặn đường:
– Chuyện gì thế?
– Thưa ngài, chúng tôi được lệnh khám xét mọi xe cộ ra khỏi Paris. Mọi lối ra khỏi thành phố này đều bị khoá cả.
Ông tướng quay sang Noelle:
– Bọn Gestapo chết dẫm thế này. Xin lỗi, liebchen nhé.
Noelle thấy tái mặt song cũng may trong xe tối om không ai nhận ra được. Khi nàng lên tiếng, giọng nàng cứng cỏi:
– Không hề gì.
Nàng nghĩ tới món hàng đặt ở thùng xe. Nếu như kế hoạch của nàng được tiến hành thì Israel Katz đang ngồi trong đó và chỉ khoảnh khắc nữa là anh sẽ bị bắt. Và thế là nàng cũng bị bắt theo luôn.
Gã thiếu uý quay sang người tài xế.
– Anh làm ơn mở khoang để hành lý ra.
– Trong đó chỉ có hành lý thôi, chẳng có gì nữa đâu – Viên đại uý phản đối chính tay tôi xếp mà.
– Xin lỗi đại uý. Tôi được lệnh rất rõ ràng là phải khám xét tất cả mọi loại xe cộ chạy ra khỏi Paris. Anh hãy mở ra.
Người tài xế lầm bầm điều gì đó trong miệng rồi mở cửa xe, bắt đầu ra khỏi xe. Đầu óc của Noelle lúc này làm việc như điên. Nàng phải tìm cách gì đó ngăn họ lại, mà không được để cho họ nghi ngờ. Người lái xe đã ra khỏi xe.
Thời gian rút ngắn lại. Noelle liếc nhanh sang nhìn và tận mặt Scheider. Đôi mắt ông ta nheo nheo, môi đang mím lại giận dữ. Nàng quay sang ông, nói với giọng thật thà:
– Ta đi ra để cho họ khám chúng ta chứ, anh Hans?
Nàng cảm thấy toàn bộ thân hình ông ta căng lên vì giận dữ.
– Khoan!
Giọng ông tướng rống như một tiếng roi quất mạnh, ông ra lệnh cho lái xe:
– Lên xe đi – Rồi ông quay sang viên thiếu uý, giọng đầy giận dữ – Kẻ nào đã ra cái lệnh đó cho anh? Anh hãy báo cho hắn biết rằng lệnh đó phải chừa các ông tướng Đức ra nghe không. Ta không tuân lệnh bọn thiếu uý các anh đâu. Dẹp cái ổ chặn đường kia ra lấy lối cho ta đi.
Gã thiếu uý bất hạnh kia ngó nhìn bộ mặt giận dữ của ông tướng, dập gót đứng nghiêm, nói:
– Vâng, thưa tướng quân Scheider.
Y ra hiệu cho người lái xe tải đang chặn đường. Chiếc xe kềnh càng né sang bên đường.
– Đi thôi- Tướng Scheider ra lệnh cho tài xế.
Và chiếc xe lao nhanh vào đêm tối.
Noelle từ từ thả cho cơ thể nàng thư duỗi trên ghế ngồi, sự căng thẳng ở nàng cũng tan dần. Cuộc khủng hoảng đã qua rồi. Nàng cũng không biết rõ có thực là Israel Katz đang ở trong thùng xe không. Anh có còn sống không?
Tướng Scheider quay sang nhìn Noelle và nàng cảm thấy ông vẫn còn đang giận dữ sôi sục, ông mệt mỏi nói:
– Xin lỗi em. Đây là một cuộc chiến tranh kỳ lạ. Đôi khi cần phải nhắc cho Gestapo nhớ rằng quân đội mới là kẻ tiến hành các cuộc chiến tranh.
Noelle mỉm cười, ngước nhìn ông, đoạn khoác lấy tay ông.
– Mà các binh chủng quân đội lại do các tướng lãnh điều khiển?
– Đúng thế đấy. Quân đội là do tướng lãnh điều khiển. Anh sẽ phải dạy cho đại tá Mueller một bài học.
Mười phút sau khi chiếc xe hơi của tướng Scheider rời khỏi ổ chặn đường, có một cú điện thoại từ Sở chỉ huy Gestapo gọi đến báo cho họ là phải canh chừng theo dõi chiếc xe này.
– Chiếc xe đó vừa mới đi qua đây! – Gã thiếu uý báo cáo lại như vậy, y cảm thấy có điều không hay sắp ập đến với y. Một lát sau y đã đứng nói chuyện với đại tá Mueller.
– Đã lâu chưa? – Viên sĩ quan chỉ huy Gestapo nhẹ nhàng hỏi.
– Được mười phút ạ.
– Anh có khám xét kỹ xe ông ta không?
Gã thiếu uý có cảm giác như ruột gan tan thành nước.
– Thưa ngài, không ạ. Tướng quân không cho…
– Scheweiss(6)? Ông ta đi hướng nào?
Viên thiếu uý nuốt nước bọt. Khi hắn lại lên tiếng thì lúc này giọng hắn đã lạc hẳn đi vì hắn biết rằng tương lai của hắn thế là đi tiêu mất rồi. Hắn đáp:
– Tôi không chắc chắn. Đây là một ngã tư lớn. Có thể ông ấy đi vào nội địa Rouen mà cũng có thể đi ra biển, tới Le Havre.
Chín giờ sáng ngày mai anh phải tới sở chỉ huy Gestapo trình diện. Đến văn phòng của tôi.
– Vâng, thưa ngài – Viên thiếu uý đáp.
Đại tá Mueller hầm hầm bỏ đi. Y quay sang phía hai nhân viên đứng cạnh, ra lệnh:
– Lên xe. Đi Le Havre. Chúng ta đang đi truy tìm con gián đây!
Con đường đi Le Havre uốn khúc dọc theo sông Seine, qua thung lũng sông Seine xinh đẹp với những quả đồi trù phú, các nông trang màu mỡ. Đêm đó trời trong veo, đầy sao sáng. Những ngồi nhà nông trại nhìn xa xa chìm trong ánh sáng, giống như những ốc đảo nổi lên giữa tối đen.
Noelle và tướng Scheider ngồi thoải mái trên ghế, chuyện trò huyên thuyên. Ông kể về vợ con ông, về chuyện hôn nhân đối với một sĩ quan quân đội khó khăn như thế nào. Noelle lắng nghe, vẻ tâm đắc và cũng kể cho ông rằng cuộc sống lãng mạn khó khăn đến mức nào đối với người nữ diễn viên. Hai người ai cũng đều nhận thấy câu chuyện của họ chỉ là một trò đùa, cả hai chỉ nói những chuyện hời hợt bề ngoài mà không hề đi sâu vào nội tâm. Noelle không một phút giây vào dám đánh giá thấp khả năng trí tuệ của người đàn ông đang ngồi cạnh mình và nàng cũng ý thức đầy đủ rằng cuộc phiêu lưu mà nàng đang dấn thân vào nguy hiểm đến mức nào. Nàng biết rằng Scheider là một gã rất khôn ranh, đến không thể tin được, nàng bỗng cảm thấy y trước sau nhất định sẽ nghi ngờ rằng nàng đang tìm kiếm cái gì ở y. Điều Noelle tính toán nhiều nhất là liệu nàng có thể đi được một nước cờ cao hơn y trong ván cờ họ đang chơi hay không. Gã tướng Đức chỉ thoáng đề cập đến cuộc chiến tranh, song y nói đến một điều mà nàng còn nhớ mãi sau này.
– Người Anh thuộc vào một giống người kỳ quặc. Trong thời bình, họ không thể làm nên trò trống gì, thế nhưng khi có một cuộc khủng hoảng, họ lại tỏ ra rất xa xỉ. Thời điểm duy nhất mà mọi tên thủy thủ người Anh thấy hạnh phúc thực sự lại là lúc chiếc tầu của hắn sắp chìm xuống biển.
Họ tới Le Havre lúc còn tờ mờ sáng, trên đường đi về phía làng Etratat.
– Ta dừng lại để ăn chút gì chứ – Noelle yêu cẩu. Em đói muốn chết.
Tướng Scheider gật đầu:
– Được thôi, nếu em muốn. – Rồi ông cao giọng bảo tài xế – Để ý xem có nhà hàng nào mở suốt đêm không.
– Em tin rằng ở gẩn cầu cảng thế nào cũng có – Noelle gợi ý.
Gã đại uý ngoan ngoãn lái xe về phía cầu tàu. Y dừng xe sát mớn nước nơi có một vài tay chở hàng đang neo buộc vào cầu tàu. Cách đó một khối nhà có một tấm biển đề chữ “SISTRO”.
Gã đại uý mở cửa xe. Noelle bước ra, theo sau là tướng Scheider.
– Có lẽ quán này mở suốt đêm cho phu khuân vác cảng Noelle bảo.
Nàng nghe có tiếng động cơ, liền ngoảnh lại phía đó. Một chiếc xe có chĩa nâng hàng tiến lại gần và dừng lại không xa chỗ chiếc xe hơi đó. Hai người vận quần áo lao động, đội mũ chỏm dài sùm sụp trước mắt gần như che kín mặt, bước ra khỏi xe. Một trong hai người đó nhìn chằm chằm về phía Noelle, sau đó rút ra một bộ dụng cụ sửa chữa và bắt đầu siết lại chiếc chĩa nâng hàng. Noelle cảm thấy các cơ bắp ở bụng nàng thót lại. Nàng khoác tay Scheider đi về phía tiệm ăn. Noelle còn ngoái lại người tài xế ngồi sau tay lái.
– Anh ta có muốn uống cà phê không? – Noelle hỏi.
– Hắn phải ở lại ngoài xe. – Scheider đáp.
Noelle chằm chằm nhìn y. Gã tài xế không thể ở lại ngoài xe được, nếu không mọi chuyện sẽ hỏng hết. Tuy nhiên Noelle không dám vật nài chuyện đó.
Họ đi về phía tiệm ăn, trên đoạn đường gồ ghề đầy sỏi cuội Bất đồ Noelle vừa bước lên một bước thì bị trẹo chân, ngã nhoài ra đất, nàng rít lên một tiếng đau đớn. Scheider chồm về phía trước, song không kịp đỡ, nàng đã ngã lăn ra con đường sỏi cuội.
– Em có sao không? – Ông hỏi.
Người tài xế trông thấy cảnh vừa xảy ra, vội bỏ chỗ ngồi sau tay lái, chạy ngay ra phía hai người. Noelle bảo:
– Em thật không may. Có lẽ… em bị trật mắt cá chân, đau tưởng muốn gãy đến nơi.
Scheider nhẹ nhàng xoa mắt cá chân nàng:
– Có thấy sưng đâu. Chắc chỉ trật chút đỉnh. Em có đứng dậy được không?
– Em… em không rõ – Noelle đáp.
Gã tài xế tiến đến phía bên kia và cả hai người đàn ông cũng đỡ nàng đứng lên. Noelle bước một bước nữa, song mắt cá chân cứ cứng đơ không thuần.
– Xin lỗi – Nàng rên rỉ – để cho em ngồi xuống nghỉ một lát.
– Anh hãy giúp tôi đưa cô ấy vào trong kia – tướng Scheider chỉ về phía tiệm ăn, bảo với người tài xế.
Họ đi vào quán ăn, hai người dìu nàng hai bên. Khi đi qua cửa, Noelle liền ngoái nhanh lại phía sau chỗ xe đỗ. Hai người công nhân bốc vác đang loay hoay ở chỗ thùng xe.
– Em có tin rằng chúng ta có thể đi thẳng tới Etratat bây giờ được chăng? – Scheider hỏi.
– Chưa được. Song em tin rằng em sẽ lãnh ngay thôi – Noelle đáp.
Chủ quán đưa họ tới một chiếc bàn trong góc và hai người đàn ông đặt Noelle nhẹ nhàng vào trong một chiếc ghế tựa.
– Em có đau lắm không? – Scheider hỏi.
– Một chút xíu thôi – Noelle đáp. Nàng nắm lấy tay ông – Đừng lo anh ạ. Em không để cái chân đau này làm cho anh quá phải bận tâm, anh Hans ạ.
Trong lúc Noelle và tướng Hans Scheider đang ngồi trong tiệm ăn, đại tá Mueller cũng hai nhân viên của ông ta đã phóng xe lao nhanh vào giới hạn cuối cùng của thành phố cảng Le Havre đại uý cảnh sát ở địa phương đang ngủ bị dựng dậy, đang đứng đợi ở trước đồn cảnh sát để đợi các nhân viên của Gestapo tới. Y báo cáo rằng:
– Một cảnh sát viên đã phát hiện ra chiếc ô tô của ông tướng đỗ ở gần cầu tàu.
Nét mặt của đại tá Mueller bỗng loé lên vẻ mãn ý:
– Ông hãy đưa tôi tới đó ngay. – Y ra lệnh.
Năm phút sau, chiếc ô tô của cảnh sát Gestapo với đại tá Mueller, hai nhân viên cùng với đại uý cảnh sát địa phương đã tới đậu cạnh chiếc chiếc xe của tướng Scheider.
Bốn người ra khỏi xe và bao quanh chiếc xe kia. Lúc đó tướng Scheider, Noelle và người tài xế bắt đầu rời khỏi nhà hàng. Gã đã tiến vội ra phía họ.
– Chuyện gì thế này? – Noelle chưa dứt lời, nàng đã nhận ra hình dạng đại tá Mueller từ đằng xa. Noelle thấy lạnh toát cả người.
– Anh không rõ tướng Scheider đáp. Ông sải những bước dài ra chỗ ô tô. Noelle cà nhắc theo sau.
– Ông đang làm gì ở đây thế này? Tướng Scheider hỏi đại tá Mueller khi ông đến gẩn xe hơi của mình.
– Xin lỗi ngài vì tôi phá vỡ ngày nghỉ của ngài – Đại tá Mueller đáp lại, sẵng giọng – Tôi muốn kiểm tra thùng xe của ngài, thưa tướng quân.
– Chỉ có hành lý trong đó thôi.
Noelle tiến lại gần đám người. Nàng để ý thấy chiếc xe có chĩa nâng đã đi mất rồi. Người tướng Đức và các nhân viên Gestapo hầm hè nhìn nhau.
– Thưa tướng quân, tôi tha thiết yêu cầu như vậy. Tôi cớ lý do để tin rằng một kẻ thù của Đế chế thứ ba đang bị truy nã đã trốn ở trong này và vị khách của ngài chính là kẻ tòng phạm với hắn.
Tướng Scheider trừng trừng nhìn y một hồi lâu sau đó quay lại quan sát Noelle.
– Tôi không hiểu ông ta đang lải nhải chuyện gì vậy? – Nàng nói đanh thép.
Tướng Scheider đưa mắt nhìn xuống mắt cá chân nàng, sau đó ông quả quyết quay sang người tài xế.
– Mở ra.
– Vâng, thưa tướng quân.
Mọi con mắt đều chăm chú nhìn vào thùng xe trong lúc người tài xế nắm lấy tay cầm, lật nó lên. Noelle cảm thấy choáng váng. Nắp thùng xe từ từ mở ra.
Thùng xe trống trơn không có gì.
– Đã có kẻ lấy cắp hành lý của chúng ta? – Người tài xế thốt lên.
Đại tá Mueller đỏ bừng mặt, tức giận:
– Hắn chuồn rồi?
– Ai chuồn? – Scheider hỏi.
– Le Cafard, con gián – Đại tá Mueller hầm hầm nói – Đó là một tên Do Thái có tên là Israel Katz. Hắn đã được tổ chức trốn ra khỏi Paris trong cái thùng xe này.
Không thể được tướng Scheider cự lại. Cái thùng này đóng kín. Hắn có trốn được thì cũng chết ngạt trong đó.
Đại tá Mueller nghiên cứu chiếc thùng xe một lúc, đoạn quay sang một tuỳ tùng:
– Anh chui vào đi?
– Vâng, thưa đại tá.
Gã kia ngoan ngoãn bò vào nằm trong thùng xe. Đại tá Mueller đóng sập nắp lại và theo dõi đồng hồ. Liền trong bốn phút sau đó, họ đứng yên lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng của mình. Thời gian như kéo dài vô tận đối với Noelle, cuối cùng đại tá Mueller lại mở nắp thùng xe. Gã đàn ông nằm trong đó đã bị bất tỉnh. Tướng Scheider quay sang đại tá Mueller, ông lộ vẻ khinh miệt ra mặt, Scheider tuyên bố.
– Nếu có kẻ nào đi bằng cái thùng xe này, người ta phải lôi xác hắn ra. Thế nào ông đại tá, ông cần gì tôi nữa chăng?
Người sĩ quan Gestapo lắc đầu, vẻ hầm hầm tức giận xen lẫn với thất vọng. Tướng Scheider quay sang anh tài xế.
– Ta đi thôi.
Ông đỡ Noelle lên xe, họ đi về phía Etratat, bỏ mặc đám người mờ dần ở phía xa.
Đại tá Kurt Mueller lập tức tiến hành một cuộc ruồng bố ở cầu cảng, song phải đến tận xế chiều hôm sau người ta mới phát hiện ra một bình oxy rỗng trong một cái thùng đặt trong góc một nhà kho bỏ không. Một chiếc tầu chở hàng của một nước Phi châu đã xuất phát từ Le Havre đêm hôm trước đi về Capetown, và bây giờ đang lênh đênh giữa biển khơi. Về những hành lý thất lạc, vài ngày sau người ta phát hiện thấy ở phòng tìm tài sản thất lạc ở Ga phía Bắc Paris.
Còn Noelle và tướng Scheider, họ hưởng những ngày nghỉ cuối tuần tại Etratat, đến xế chiều thứ hai, họ mới trở lại Paris để Noelle kịp buổi diễn tối hôm đó.

Bình luận