Nếu không vì Noelle Page, Larry Douglas đã được những chuỗi ngày vô ưu. Nàng muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Chàng lấy làm thích thú với công việc của mình, thích những người chàng gặp gỡ và mến người chủ của mình. Những lúc chàng không bay, chàng thường giành nhiều thời gian cho Catherine. Tuy nhiên vì công việc của Larry là công việc động cho nên không phải lúc nào Catherine cũng có thể biết được chàng đang ở đâu, Larry càng có rất chiều cơ hội để đi vắng vì việc riêng của chàng. Chàng thường đi tiệc tùng với Bá tước Pappas và với Paul Metaxas, người lái phụ của chàng, và nhiều dịp như vậy đã biến thành các cuộc truy hoan lạc thú. Phụ nữ Hy Lạp cuồng nhiệt như lửa cháy. Chàng đã tìm ra được một người mới, đó là Helena, một cô chiêu đãi viên làm việc cho Demiris và mỗi khi họ phải dừng chân ở đâu đó, xa Athens cô ta cùng với Larry thường sống chung một phòng khách sạn. Helena là một cô gái đẹp, mắt đen, người thanh mảnh và không biết thế nào là thoả mãn. Phải, như là vậy xét về mọi khía cạnh, Larry Douglas nhận thấy cuộc đời chàng thật là đầy đủ. Chỉ trừ cô nhân tình tóc vàng tai quái của Demiris mà thôi.
Larry không tìm ra một dấu hiệu nào để biết lý do tại sao Noelle Page lại căm giận chàng như vậy, song dù thế nào chăng nữa, việc đó cũng đe dọa đến nếp sống của chàng. Larry càng tỏ ra lịch thiệp thân mật, mà vẫn giữ gìn thận trọng, thế mà lần nào Noelle Page cũng thành công trong việc biến chàng thành một thằng đần độn.
Larry biết rằng chàng có thể tìm gặp Demiris, song chàng cũng dễ dàng hình dung ra tình huống sẽ dẫn tới đâu nếu như ông ta phải chọn lựa giữa chàng và Noelle. Đã hai lần, chàng sắp xếp để Paul Metaxas phụ trách chuyến bay đưa Noelle đi, song ngay sau mỗi chuyến bay như vậy cô thư ký của Demiris muốn đích thân chàng phải lái máy bay chở nàng.
Sáng sớm một ngày cuối tháng mười một, Larry nhận được một cú điện thoại báo cho chàng biết sẽ phải lái máy bay cho Noelle Page sang Amsterdam chiều hôm đó. Một trận sương mù bắt đầu cuồn cuộn nổi lên và cho đến đầu buổi chiều tầm nhìn gần như bằng không. Larry gọi điện cho thư ký của Demiris báo cho cô ta biết ngày hôm đó không thể bay sang Amsterdam được. Mười lăm phút sau đó cô ta phôn lại nói rằng tiểu thư Page sẽ có mặt tại phi trường lúc hai giờ, sẵn sàng để ra đi. Larry kiểm tra lại thông tin ở sân bay và chàng cho rằng có thể tình hình thời tiết đã khá hơn, tuy nhiên tin tức báo lại cho biết vẫn không có gì thay đổi.
– Lạy chúa – Paul Metaxas thốt lên – Cô ta làm gì mà vội vã đến Amsterdam đến thế không biết?
Song Larry cảm giác rằng vấn đề ở đây không phải là Amsterdam. Mà đây là sự tranh chấp về ý chí giữa hai người. Chàng bất cần nếu như Noelle Page có phải đâm vào đỉnh núi và chết mất tiêu, song thật nhục nhã nếu như chàng liều lĩnh vì con mụ ngu xuẩn này. Chàng cố gọi điện thoại cho Demiris để bàn lại với ông, nhưng ông lại đang bận họp, không tiếp xúc được. Larry đặt mạnh ống nói xuống, rên rỉ. Chàng chỉ có một nước là phải ra phi trường và cố thuyết phục cô hành khách kia hủy bỏ chuyến bay. Chàng tới phi trường lúc 1 giò 30 phút. Cho đến ba giờ vẫn chưa thấy Noelle Page xuất hiện. Metaxas bảo:
– Có lẽ cô nàng đã thay đổi ý kiến.
Song Larry biết rõ nàng hơn. Thời gian càng trôi qua, chàng mỗi lúc một thêm tức giận. Cô ả cố tình đẩy chàng đến chỗ hành động khinh xuất để rồi mất việc đây mà?
Larry đang đứng ở nhà ga nói chuyện với giám đốc phi trường thì chiếc xe Rolls-Royce màu xám quen thuộc của Demiris đi tới và Noelle Page xuất hiện. Larry đi vội ra đón nàng.
– Tiểu thư Page ạ, tôi e rằng phải hoãn chuyến bay thôi – Chàng nói, cố giữ giọng thật bình tĩnh – Sân bay Amsterdam đang bị sương mù vây kín.
Noelle đưa cái nhìn lướt qua Larry như chàng không hề tồn tại ở đó, rồi bảo Paul Metaxas.
– Phi cơ này có một thiết bị hạ cánh tự động mà?
– Phải, có đấy ạ – Metaxas lúng túng đáp.
– Tôi hết sức ngạc nhiên – Nàng nói – Khi thấy ông Demiris đi thuê một gã phi công ươn hèn. Rồi tôi sẽ báo với ông ấy về chuyện này.
Noelle quay người, đi thẳng tới chỗ máy bay, Metaxas nhìn theo nàng, nói:
– Lạy chúa Jesus? Tôi không hiểu cô ta trái tính trái nết từ bao giờ. Trước đây có bao giờ hành động như thế này đâu. Xin lỗi anh Larry nhé.
Larry ngắm nhìn Noelle đang đi ngang sân bay trước gió. Trong đời, chàng chưa từng căm ghét một ai như cô gái này.
Metaxas nhìn chàng, hỏi:
– Ta bay chứ?
– Thì bay!
Người phi công kép buông một tiếng thở dài ngao ngán, rồi cả hai người chậm chạp đi về phía máy bay.
Noelle đang ngồi trong ca bin, uể oải giở một quyển tạp chí thì hai người bước vào máy bay. Larry trừng trừng nhìn nàng một lúc lâu, đầy uất hận song chàng không dám lên tiếng. Chàng đi thẳng vào buồng lái và kiểm tra lại mọi thông số trước khi bay.
Mười phút sau chàng nhận được lệnh cho phép cất cánh từ tháp đài chỉ huy, họ lên đường, bay về Amsterdam.
Nửa đoạn đầu chuyến bay tình hình không có gì trắc trở. Nước Thuỵ Sĩ nằm phía dưới, giữa một vùng tuyết trắng. Khi họ tới Đức, trời đã xẩm tối, Larry liên lac vô tuyến điện với Amsterdam để kiểm tra lại tình hình thời tiết. Người ta cho biết sương mù từ biển Bắc Hải thổi về ngày một dầy thêm. Chàng tự rủa số phận rủi ro của mình.
Giá như gió đổi chiều, sương mù tan đi, vấn đề của chàng sẽ được giải quyết dễ dàng, nhưng bây giờ chàng phải quyết định ngay, hoặc là cứ liều sử dụng thiết bị để hạ cánh xuống Amsterdam hoặc là bay tới một sân bay đỗ tạm ở đó. Chàng cồ ý định quay trở lại và muốn báo chuyện này với người hành khách tai quái kia, song chàng có thể tưởng tượng ra vẻ khinh miệt hiện ra trên nét mặt nàng.
– Chuyên cơ một không chín, xin cho biết ngay kế hoạch bay của các ông – Tháp đài sân bay Munich hỏi.
Larry phải quyết định rất nhanh. Chàng còn có thể hạ cánh ở Brusels, Cologne hoặc Luxembourg. Hoặc Amsterdam?
Giọng nói lại vang lên trong loa:
– Chuyên cơ một không chín, xin cho biết ngay kế hoạch bay của các ông.
Larry ấn mạnh phím máy truyền tin:
– Chuyên cơ một không chín gọi đài Munich. Chúng tôi đang bay về Amsterdam.
Chàng tắt máy và biết rằng Metaxas đang chăm chú theo dõi chàng.
– Lạy chúa, lẽ ra tôi phải đóng bảo hiểm gấp đôi cho tính mạng của tôi – Metaxas nói – Có thực anh cho rằng chúng ta tới đó được an toàn không?
Larry chua chát đáp:
– Bộ anh muốn biết sự thật? Tôi đếch cần.
– Quái gở thật? Mình lên trời cùng với hai đứa điên khùng – Metaxas rên rỉ.
Một giờ sau Larry hoàn toàn để tâm vào việc điều khiển chiếc phi cơ, chàng chăm chú lắng nghe các bản tin thời tiết đưa ra đều đặn và không có một lời bình luận gì. Chàng vẫn tin rằng gió sẽ đổi chiều song khi còn cách Amsterdam ba mươi phút bay, bản tin vẫn không có gì khác. Vẫn là sương mù dày đặc. Sân bay đã đóng cửa đối với mọi loại máy bay, chỉ trừ những trường hợp khẩn cấp. Larry đã liên lạc với đài kiểm soát của sân bay Amsterdam.
– Chuyên cơ một không chín gọi đài Amsterdam. Máy bay đang cách Cologne 75 dặm về phía đông. Giờ đến ước định vào lúc 19 giờ.
Gần như lập tức một giọng vang lên trong đài, đáp:
– Đài Amsterdam gọi chuyên cơ một không chín. Sân bay chúng tôi hiện đóng cửa. Đề nghị các ông quay trở lại Cologne hạ cánh xuống Brussels.
Larry nói vào trong máy:
– Chuyên cơ một không chín gọi Đài Amsterdam. Không đồng ý. Chúng tôi gặp trường hợp khẩn cấp.
Metaxas ngạc nhiên, quay lại nhìn chàng trừng trừng.
Một giọng nói mới vang lên trong loa:
– Chuyên cơ một không chín, tôi là trưởng Đài điều phối hoạt động tại phi trường Amsterdam. Sân bay chúng tôi hoàn toàn bị sương mù bao phủ. Tầm nhìn bằng không. Xin nhắc lại: tầm nhìn bằng không. Trường hợp khẩn cấp của ông như thế nào?
– Chúng tôi sắp hết xăng rồi – Larry nói – Chỉ còn vừa đủ để tới sân bay của ông.
Metaxas đưa mắt nhìn đồng hồ đo nhiên liệu thấy còn một nửa, anh ta bật nói:
– Lạy Chúa, chúng ta đủ xăng bay đến Trung Quốc cũng được!
– Máy vô tuyến điện đã ngừng. Đột nhiên nó lại bật nói trở lại.
– Đài Amsterdam gọi chuyên cơ một không chín. Các ông được phép hạ cánh khẩn cấp. Chúng tôi sẽ hướng dẫn cho máy bay xuống.
– Rõ! – Larry tắt máy liên lạc và quay sang Metaxas, ra lệnh:
– Xả nhiên liệu ra.
Metaxas nuốt nước bọt, nói tắc nghẹn:
– Xả, xả bớt nhiên liệu
– Paul, anh có nghe rõ lệnh tôi không. Chỉ giữ đủ lượng xăng để xuống tới sân bay.
– Nhưng, Larry…
– Con khỉ, không tranh luận nữa. Nếu chúng ta xuống đó mà còn nửa thùng xăng thì họ sẽ lột bằng lái của chúng ta.
Metaxas nhăn nhó gật đầu và giơ tay với cần điều khiển xả nhiên liệu. Anh ta bắt đầu bơm tháo, mắt không rời đồng hồ đo nhiên liệu. Năm phút sau họ đã ở giữa khu vực sương mù như một lớp bông trắng bao bọc lấy họ, xoá đi mọi hình ảnh khác trừ cái buồng lái họ đang ngồi với ánh sáng lờ mờ.
Họ có một cảm giác kỳ quặc không còn phân biệt được thời gian, không gian và những thứ khác còn lại trên đời. Lần cuối cùng, Larry trải qua cảm giác này là lần chàng bay trên chiếc Link Trainer. Song đó chỉ như một trò chơi chứ không hề có nguy hiểm đe dọa. Còn đây là sự liều lĩnh một sống một chết. Không biết người hành khách của chàng có ảnh hưởng gì hay không. Chàng hy vọng tình thế này phải làm cho cô ta rung tim mới đáng.
– Đài chỉ huy gọi chuyên cơ một không chín. Tôi sẽ hướng dẫn cho ông hạ cánh theo hệ thống hạ cánh tự động. Ông phải tuân thủ thật chính xác các chỉ dẫn của tôi. Chúng tôi đã phát hiện được máy bay các ông trên radar. Hãy quay sang phía tây ba độ và giữ vững độ cao hiện nay cho đến khi nhận được những chỉ thị tiếp theo. Với tốc độ bay hiện nay, mười tám phút nữa ông phải hạ cánh. – Giọng nói vang lên trong radio đầy vẻ căng thẳng.
Larry chua chát nghĩ: họ lo lắng cũng phải. Chỉ một sai lầm nhỏ là máy bay sẽ lao xuống biển. Larry chấn chỉnh lại đôi chỗ, sau đó chàng gác mọi chuyện lại để tập trung vào giọng nói rời rạc kia, bởi vì đó là sợi dây duy nhất của chàng nối với sự sống. Chàng điều khiển chiếc phi cơ như thể nó là một bộ phận của cơ thể chàng, chàng điều khiển nó với tất cả trái tim khối óc và tâm hồn của chàng. Chàng mơ hồ cảm thấy Paul Metaxas đang vã mồ hôi bên cạnh, chàng thúc anh ta thường xuyên kiểm tra các thiết bị bằng một giọng trầm, căng thẳng, song nếu như họ có thoát chết phen này thì công lao sẽ là do Larry Douglas hết, Larry chưa từng bao giờ gặp một trận sương mù dày đặc như thế này. Nó như một kẻ thù hiểm độc tấn công chàng từ khắp mọi phía, làm cho chàng trở nên mù loà.
Chàng đang bay trên trời với tốc độ hai trăm năm mươi dặm một giờ, không nhìn thấy gì ngoài tấm kính chắn của buồng lái. Các phi công rất căm ghét sương mù: nguyên tắc đầu tiên của họ là: hoặc vọt lên cao hoặc chui xuống bên dưới, song phải tìm cách thoát ra khỏi đám sương mù ấy? Còn bây giờ không còn cách nào khác bởi vì lần này chàng phải lao vào một cái đích không thể nào tránh được.
– Đài chỉ huy Amsterdam gọi chuyên cơ một không chín. Ông bắt đầu giai đoạn hạ cánh thứ nhất như sau: Hạ độ cao, bắt đầu xuống thấp. Xuống hai ngàn foot… một ngàn năm trăm foot… một ngàn foot…
Vẫn chưa thấy tín hiệu gì của phi trường bên dưới, chàng có cảm giác mặt đất đang lao ra đón chiếc phi cơ.
– Giảm tốc độ bay xuống một trăm hai mươi… Hạ bánh xe xuống… Máy bay đang bay cao sáu trăm foot. Tốc độ đang bay một trăm… Máy bay đang bay ở độ cao bốn trăm foot.
Vẫn chưa thấy tín hiệu của cái sân khốn khiếp kia đâu! Cái màn sương mù bây giờ càng thêm dày đặc hơn.
Trán Metaxas đầm đìa mồ hôi, anh ta thì thào:
– Nó ở chỗ quái quỉ nào nhỉ?
Larry liếc nhanh nhìn sang bộ phận đo độ cao kim nhích dần tới ba trăm foot. Mặt đất đang chạy tới đón họ với tốc độ một trăm dặm một giờ. Độ cao chỉ còn một trăm năm mươi foot. Có gì không ổn rồi. Lẽ ra lúc này chàng phải nhìn thấy đèn pha của phi trường chứ. Chàng căng mắt ra nhìn về phía trước máy bay nhưng chỉ thấy màn sương mù nham hiểm giăng ngang tấm kính chắn gió như bịt lấy mắt chàng.
Larry nghe giọng nói của Metaxas lạc hẳn đi vì căng thẳng:
– Chúng ta đã xuống còn sáu chục foot.
Vẫn chẳng thấy gì.
– Bốn chục foot.
Mặt đất đang chạy ngược lại đón họ trong đêm đen.
– Còn hai mươi foot.
Đã xong đâu. Chỉ hai mươi giây nữa, họ sẽ vượt qua khỏi giới hạn an toàn và họ sẽ tan tành. Chàng phải có quyết định ngay lập tức.
– Tôi sẽ đưa nó lên cao – Larry nói. Tay chàng nắm chặt vào bánh lái và bắt đầu kéo giật lại, và đúng lúc đó một hàng mũi tên điện sáng lên trên mặt đặt phía trước mặt họ, rọi chiếu đường băng bên dưới. Mười giây sau họ đã chạm tới đất, và chạy trên đường băng tới ga đỗ Schipol.
Khi họ đã dừng hẳn, Larry tắt hết các động cơ bằng những đầu ngón tay đã tê đờ. Chàng ngồi lặng đi một lúc lâu. Cuối cùng chàng cố gượng đứng dậy, ngạc nhiên khi thấy hai đầu gối mình run bắn. Chàng chú ý thấy một thứ mùi lạ trong không khí, chàng quay sang Metaxas thấy anh ta cười bẽn lẽn:
– Xin lỗi. Tôi đã “bĩnh” ra quần.
Larry cúi đầu nhìn anh ta, gật đầu:
– Cho cả hai xuất chúng ta.
Chàng quay lại, bước vào trong cabin. Con mụ chó cái vẫn ngồi, bình tĩnh lần giở tạp chí. Larry đứng lặng, chăm chú ngắm nhìn cô ta, cảm thấy buồn nản vì phải bảo cô ta đi xuống, mà chàng vẫn chưa biết được lý do tại sao cô ta giở trò tai quái như vậy. Nhất định là Noelle Page cũng phải biết rằng mấy phút vừa qua cô ta kề với thần chết trong gang tấc, thế mà cô ta vẫn cứ ngồi trơ trơ với bộ dạng điềm tĩnh, tỉnh bơ bất cần đời.
Larry tuyên bố.
– Đến Amsterdam rồi.
Họ đi xe vào thành phố trong một không khí im lặng nặng nề, Noelle ngồi ở ghế sau của chiếc xe Mercesdes 300, còn Larry ngồi ở ghế trước cùng tài xế. Metaxas ở lại phi trường để trông coi việc bảo dưỡng máy bay. Sương mù vẫn dày đặc, họ chạy xe rất chậm cho đến khi tới quảng trường Lindenphotz thì sương mù bắt đầu tan.
Họ đi qua Quảng trường thành phố, qua cầu Eider bắc qua sông Amstel và dừng lại trước khách sạn Amstel. Khi họ bước vào sảnh, Noelle bảo với Larry:
– Đúng mười giờ tối nay anh lên đánh thức tôi dậy.
Sau đó nàng quay ngoắt, đi thẳng về phía thang máy.
Người quản lý khách sạn cúi chào và nhìn theo bước chân của nàng. Một người trực tầng dẫn Larry vào một phòng đơn nhỏ bé, thiếu tiện nghi ở tầng một phía sau khách sạn. Căn phòng này nằm cạnh nhà bếp, bên kia bức tường Larry nghe rõ cả tiếng bát đĩa lách cách và mùi hành tỏi, thức ăn từ các chảo đang nấu nướng đưa sang thơm lừng.
Larry liếc nhìn căn phòng bé tẹo quát rầm lên:
– Tao gí c… vào cái chỗ này.
– Xin lỗi ông – Người trực tầng rlói – Tiểu thư Page yêu cầu xếp cho ông một phòng rẻ tiền nhất.
Larry nghĩ: “Cũng được. Mình phải tìm cách quật cho con này một trận. Trên đời này đâu phải chỉ có một mình Constantin Demiris cần đến phi công riêng. Ngày mai mình sẽ bắt đầu kiểm tra lại các mối. Mình đã từng gặp khối người bạn giàu sang của lão ta. Phải có đến nửa tá người ao ước thuê được phi công như mình – Sau đó chàng lại nghĩ – Nhưng nếu Demiris sa thải mình thì tình hình không ổn. Nếu như vậy thì chẳng có ma nào dám vời đến mình. Mình vẫn phải bám vào đây thôi”.
Buồng tắm ở cuối nhà, Larry giở đồ, lấy ra một chiếc áo choàng để mặc đi tắm. Chàng lại nghĩ:
– Mà việc gì phải tắm nhỉ, tắm vì cô ả sao? Mình cứ để cái mùi chua như lợn này đến chỗ cô ả có sao đâu!
Chàng đi ra quầy rượu của khách sạn và uống một chầu. Chàng đang uống đến ly Martini thứ ba thì chợt ngước lên nhìn cái đồng hồ treo bên trên quầy bar. Lúc đó là 10 giờ 15. Đúng mười giờ, nàng đã dặn như vậy, Larry bỗng cảm thấy một nỗi kinh hãi bất ngờ. Chàng vội đặt mấy tờ giấy bạc lên quầy, rồi lao về phía thang máy.
Noelle ở một căn phòng cỡ đế vương ở tầng năm. Chàng chạy dọc hành lang dài xuống phía cuối, vừa chạy vừa tự rủa mình sao lại để cho cô ả “hành” mình như vậy. Chàng gõ cửa phòng trong lúc đó đầu óc chàng cố tìm ra một cái cớ gì cho việc chậm trễ này. Không thấy tiếng trả lời và khi chàng xoay tay nắm cửa, cửa không gài chốt. Chàng bước vào phòng khách rộng rãi, đồ đạc sang trọng đắt tiền.
Chàng đứng một lúc, phân vân, sau đó cất tiếng gọi:
– Tiểu thư Page.
Không thấy tiếng đáp. Mưu mô của nàng là như vậy đó.
– Anh Costa thân mến, em rất lấy làm tiếc, song em đã báo trước với anh rằng hắn là một gã không thể tin được. Em đã yêu cầu hắn phải đánh thức em lúc mười giờ, vậy mà hắn chúi xuống quầy bar rồi nốc rượu say tuý luý. Em phải bỏ hắn lại mà đi một mình.
Larry nghe thấy có một tiếng động ở buồng tắm vọng ra, chàng tiến về phía đó. Cửa buồng tắm mở ngỏ. Chàng bước vào cũng đúng là lúc Noelle Page bước ra khỏi vòi tắm. Trên người nàng không có một thứ đồ gì trừ một chiếc khăn Thổ Nhĩ Kỳ quấn quanh mái tóc.
Noelle quay lại thấy chàng đang đứng đó. Larry mấp máy miệng xin lỗi, cố tránh không cho nàng phải nổi đoá, song chàng không tìm được lời nào trong khi đó Noelle vẫn điềm nhiên bảo:
– Đưa cho tôi cái khăn mặt kia?
Cứ như chàng là một con đầy tớ. Hay một hoạn quan vậy Giá như nàng nổi đoá thì Larry có thể khắc phục được, song sự thản nhiên đến lì lợm của nàng đã khuấy dậy bên trong chàng một cái gì đó bùng nổ. Chàng tiến lại phía nàng, ôm ghì lấy nàng. Chàng biết rằng làm như vậy chàng sẽ vứt bỏ hết thảy những gì chàng mong ước chỉ nhằm để thoả mãn một sự phục thù nhỏ nhen, rẻ tiền, song chàng không còn cách nào khác để tự dừng bản thân lại. Sự uất hận bên trong chàng đã tích luỹ qua nhiều tháng nay, do bị những hành động miệt thị của nàng, do những lời thoá mạ vô căn cứ, sự nhục nhã lâu nay cùng với việc liều mạng vừa rồi. Tất cả những cái đó bừng bừng trong con người chàng khi chàng tiến đến sát cái cơ thể trần truồng của nàng. Nếu Noelle thét lên một tiếng, Larry sẽ đánh nàng bất tỉnh. Song nhận thấy vẻ mặt man dại của chàng, nàng cứ để mặc cho chàng bế thốc nàng lên, đưa vào phòng ngủ.
Ở một góc độ nào đó trong đầu óc chàng có tiếng gọi chàng hãy dừng lại, xin lỗi nàng đi, và nói rằng chàng say quá sau đó rút lui trước khi mọi chuyện quá muộn, chàng không thể tự cứu được mình nữa; song chàng nhận thấy tình thế đã quá muộn rồi. Không thể rút lui được. Chàng giận dữ ném nàng lên giường rồi tiến lại phía nàng.
Chàng tập trung vào cái cơ thể của nàng, và cũng không muốn nghĩ đến hình phạt sẽ phải hứng chịu cho cái hành động chàng đang làm lúc này.