Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Ta

Chương 35: Con chó của Lâm gia

Tác giả: Mộng Tịch
Chọn tập

Giữa trưa ánh mặt trời chiếu vào sàn trong phòng bệnh, bên trong duy nhất hé ra chiếc giường tuyết trắng có tiết tấu rung động.

Nữ nhân ưm ưm phát ra tiếng khóc, linh lung bị một nam nhân ăn mặc chỉnh tề đặt ở dưới thân.

Anh ngay cả caravat đều không bỏ ra, nhưng cũng không gây trở ngại anh vận động nguyên thủy nhất.

Bình truyền dịch chậm rãi chảy xuôi, nước mắt của cô chậm rãi rưi xuống, trên sàng đan một mảnh hỗn độn……

Cô cảm thấy thẹn, anh cư nhiên bắt buộc cô ở trong phòng bệnh làm loại sự tình này. Tay cô vài lần vụng trộm vươn ra, muốn giãy giụa, nhưng mỗi lần đều bị anh đúng lúc phát hiện, bắt trở về.

” Tôi đã nói rồi, không cần mưu toan làm chuyện vô vị như vậy.” Thanh âm của anh, như trước bình thản, chỉ có một chút vi suyễn.

” Hỗn đản…… Biến thái……” Cô mắng:”Anh không phải chỉ thích xử nữ sao? Tôi đã không còn là xử nữ, vì sao còn quấn lấy tôi không tha…… Ân, hỗn đản……”

Anh nhìn khuôn mặt quật cường của cô, khuôn mặt tuyết trắng tinh tế gắt gao cắn môi dưới, chết cũng không chịu phát ra âm thanh lấy lòng anh. Anh bỗng nhiên nở nụ cười:” Ai nói cho em tôi thích xử nữ?”

Sau đó, anh hơi hơi cúi người, cô cắn môi, trên đó liền có một dấu răng, nhìn thấy khiếp sợ.

” Tôi không phải nói sao? Không cho phép em thương tổn thân thể của chính mình, bởi vì thên thể của em là của tôi.”

Sâu kín một tiếng thở dài tức giận, anh mềm nhẹ hôn lên dấu cắn kia.

Cô bỗng nhiên một trận hoảng hốt, vì sao, cô thế nhưng cảm giác được ôn nhu của anh? Giống nhau rất nhiều năm trước, cái kia ngây ngô thiếu niên, lãnh khốc lại có ánh mắt ôn nhu……

Bỗng nhiên điện thoại vang lên, anh theo trên bàn cầm lấy di động, nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày ấn xuống nghe.

” Anh Hạo Thiên, anh đang ở đâu? Chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi! Em mới phát hiện một nhà hàng mới, đồ ăn ở đó cũng rất tốt.”

” Anh giữa trưa có việc, không cùng em đi được, em cùng Đại thiếu gia cùng đi đi.”

“Anh làm thật nhiều a? So với cùng Tư Tư ăn cơm còn quan trọng hơn sao?” Ngữ khí bên kia trở nên không hờn giận.

Anh trầm mặc một chút:” Được rồi, anh tới ngay, ở nơi nào?……Ừ, được, như vậy đi, đến lúc đó gặp nhau.”

Tiết San San cười lạnh:” Anh thật lợi hại, bất quá cũng chỉ là con chó của Lâm gia.”

Ánh mắt anh bỗng nhiên trở nên rét lạnh:” Một ngày nào đó tôi sẽ làm cho bọn họ biến thành con chó của tôi!”

Dùng sức một chút va chạm, San San suýt nữa đã nói hết, cô không dám nói thêm nữa, chọc giận anh, cũng làm cho mình thêm phiền phức.

Hô hấp của anh càng ngày càng nặng:” Em muốn cha của mình có thể được chống án? Tôi có thể cho em tiền, cho em lên tòa án. Bất quá…… Tôi nhắc nhở em một câu, dù cho luật sư đều đánh không thắng trận này quan tòa. Hiện tại tôi nói như vậy em khẳng định không tin, rất nhanh em sẽ hiểu được, chờ đến khi em gặp chuyện, em sẽ đến cầu tôi.”

Cô cả kinh, mờ mịt nhìn anh, trên trán anh một giọt mồ hôi dừng ở trên gương mặt cô.

Bỗng nhiên anh lấy tay bịt kín mắt của cô, lập tức cô cảm nhận được bị đánh úp bất ngờ bùng nổ, vốn đã yếu ớt không chịu nổi thân hình kia, một trận co rúm lại, cô vô lực hai tay nắm chặt ga giường.

Anh cũng không lập tức đứng dậy, mà chỉ trầm mặc trong chốc lát, thân thủ vuốt lên nhíu mày của cô, cái trán ướt đẫm mồ hôi, còn có lông mi bị nước mắt thấm ướt.

Cô không ngủ, nhưng cô thật sự vô lực đẩy anh ra, đành phải tùy ý anh đùa nghịch.

Anh nhìn mắt bất bình kia, rất nhanh sẽ lưu quang. Vì thế động tác anh mềm nhẹ mặc quần áo cho cô, sau đó ấn động nút báo.

Y tá rất nhanh tiến vào.

” Mang cho cô ấy một phần cơm dinh dưỡng, lát nữa đưa tới.”

” Vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị” Y tá nói xong xoay người đi ra ngoài.

Luật Hạo Thiên lấy ra một tấm chi phiếu, ký lên, đặt trên đầu giường:” Đây là mười vạn, nếu không đủ cứ đến tìm tôi.”

San San không trả lời, anh biết cô giả vờ ngủ, cũng không nói gì, lập tức ra khỏi phòng.

Phòng trong nhất thời một mảnh yên tĩnh, San San chậm rãi mở hai mắt, thấy trên đầu giường kia có một tấm chi phiếu, nước mắt mơ hồ rơi xuống.

Chọn tập
Bình luận
× sticky