Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Ta

Chương 84: Ăn sạch sành sanh

Tác giả: Mộng Tịch
Chọn tập

” Nga? Chẳng lẽ trong phòng này có bí mật gì sao Ngiêm tiên sinh?”

” Cũng là không phải.” Nghiêm Tu Nhân nói:” Trong phòng đều là tài liệu rất quan trọng của ta, hơn nữa, còn có vật rất quan trọng ở nơi này, không mang đi.”

” Không mang đi?” Luật Hạo Thiên cười nói:” Chẳng lẽ là hồn ma của đại thiếu gia Nghiêm gia?”

” Luật Hạo Thiên, cậu đừng đùa!” Nghiêm Tu Nhân tức giận nói, sắc mặt e ngại nhìn bốn phía, Luật Hạo Thiên cười lớn.

San san ngồi xổm dưới cái bàn, khiếp sợ không thôi, một là khiếp sợ phản ứng của Nghiêm sửa nhân, hắn quả nhiên cùng cái chết của Nghiêm đại thiếu gia có liên quan! Hai là khiếp sợ tiếng cười của Luật Hạo Thiên.

Trong ấn tượng của cô, anh là người bá đạo, người cuồng ngạo, nhưng là người ôn nhu trầm ổn. Cho nên cô chưa bao giờ nghe được tàn sát bừa bãi như vậy, không tưởng tượng ra bộ dáng anh cười là như thế nào .

Cho nên cô rất khiếp sợ, cũng rất khổ sở, cô phát hiện mình cho tới bây giờ đều không thực sự hiểu được anh, nhưng lại tự cho mình hiểu anh.

Thương tâm……

Chợt nghe Nghiêm Tu Nhân nói:” Luật Hạo Thiên, hợp tác của chúng ta rốt cuộc khi nào thì bắt đầu? Ta chờ không kịp!”

Luật Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng:” Ông gấp cái gì? Trò chơi vừa mới bắt đầu, lại thiếu kiên nhẫn?”

” Đúng vậy, ta muốn nhìn xem lão già kia khi nào chết! Cậu không thể làm nhanh một chút sao? Hiện tại Lâm Tường cùng lão gia đó đều ra nước ngoài, đúng là cơ hội cho cậu ra tay!”

” Vì bọn họ đều đi ra ngoài, tôi mới càng phải làm việc cẩn thận, cẩn thận khiến cho ……”

” Cậu chuẩn bị bước tiếp theo làm gì?”

” Tôi chuẩn bị……” Luật Hạo Thiên ánh mắt lơ đãng hướng mặt sang chỗ khác, bỗng nhiên ngẩn ra, vào trong vài bước, lúc này vừa vặn chạm mặt San San trốn ở trong góc bàn.

San San nhìn anh, trong ánh mắt chứa rất nhiều điều không nói nên lời, khiếp sợ, sợ hãi, bối rối……

Anh cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ, quẫn bách, tuyệt vọng.

Nghiêm Tu Nhân vẫn còn lãi nhải hỏi:” Cậu rốt cuộc chuẩn bị như thế nào?”

Luật Hạo Thiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói:” Hôm nay tôi không muốn nói chuyện này.”

” Vì sao?”

” Không vì điều gì.” Anh nói xong lại nhìn Tiết San San, xoay người ra thư phòng. Nghiêm Tu Nhân cũng theo đi ra ngoài:” Cậu hôm nay làm sao vậy? Ta muốn đem tư liệu của Nghiêm thị đưa cho cậu xem……”

” Lần khác đi.” Anh sải bước ra ngoài.

San San trốn ở dưới bàn, vẫn nghe tiếng bước chân đã đi xa, lúc này mới bước ra, nhìn tờ giấy trong tay, phía dưới viết mấy chữ rất nhỏ: Tố Tâm, San San.

Điều làm cho cô kinh ngạc là, phía sau là tên của cô!

Hai chữ phía trước là có ý gì?

Tố Tâm, Tố Tâm, giống như tên của một người……

Rời khỏi Nghiêm gia, cô tâm tư lo lắng đi ở trên đường, bỗng nhiên một chiếc xe BMW màu đen chạy như bay qua cô, chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, từ bên trong vươn ra một cánh tay, cánh tay kéo cô vào trong xe.

Sau đó xe nhanh chóng rời đi, San San khó khăn mới ngồi vững trên xe, nhìn chăm chú nhìn lên, trong lòng không khỏi vừa tức vừa giận.

” Anh…… Anh muốn làm gì?”

Mặt Luật Hạo Thiên không chút thay đổi vẫn lái xe, không nói một lời nhìn chằm chằm phía trước.

San San cắn răng, chịu đựng không để nước mắt rơi ra.

Từ Hawaii trở về, đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần gũi, cô cũng lần đầu tiên ở khoảng cách gần gũi nhìn anh.

Cảm giác anh gầy một chút, nhưng khuôn mặt kia vẫn không thay đổi chút nào, bạc môi kia, rõ ràng làm cho cô tức giận, nhưng giờ khắc này lại không tức giận được, nhìn khuôn mặt kia, cô cảm thấy đau lòng, mà hiện tại lại có một loại cảm giác, một loại cảm giác nói không nên lời.

+Bởi vì trong bụng của cô, đã có con của anh.

Nhưng cô không thể nói, cô không biết phải nói như thế nào.

Xe chạy đến khu xây dựng, tiếng động rất lớn, anh xoay người nói với cô, nhưng cô một câu cũng không nghe thấy.

” Anh nói cái gì?” Cô hỏi, lập tức nghĩ đến, chắc anh cũng giống như cô không nghe thấy?

Ánh mắt của anh có chút đỏ lên, nét mặt phi thường đáng sợ.

Cô không dám nhìn anh, quay đầu đi, anh lại vươn tay ôm cô vào trong lòng, điên cuồng mà tàn sát bừa bãi hôn trên mặt cô, trên cổ, trên ngực……

Mà cô đã bị lạc giữa nụ hôn của anh, không biết khi nào, lưng ghế bỗng nhiên ngã xuống, cùng ghế phía sau đụng vào nhau, tạo thành giường lớn.

Bàn tay to của anh xé rách quần áo của cô, cô bỗng nhiên giật mình, anh đang làm cái gì?

Vội đưa tay đẩy anh, nhưng khí lực của anh quá lớn, cô bị đặt ở phía dưới, không thể động đậy.

” Buông!” Cô hô:” Anh không thể như vậy…… Đứa bé…… Anh đừng làm thương đứa bé……”

Nhưng âm thanh ồn ào bên ngoài làm che mất tiếng la của cô, bọn họ đều không nghe được thanh âm của đối phương. Vì thế, ở nơi ồn ào này, San San nhỏ bé ở dưới khủy tay của ác ma không tiếng động khóc.

Dừng lại sau cuộc mây mưa, anh mềm nhẹ ôm lấy thân thể ướt đẫm mồ hôi của cô, cô giơ cánh tay lên, một cái tát vung tới, đánh vào mặt của anh.

Thân hình anh dừng lại một chút, lại tiếp tục ôm cô…… Sửa sang lại quần áo, anh lái xe rời khỏi.

” Anh là tên khốn kiếp!” Cô mắng:” Một câu cũng không em nói, liền khi dễ em, chẳng lẽ trong mắt anh, em thật sự là công cụ dung để phát tiết sao?”

Anh không nói gì, rút ra một điếu thuốc.

Nhìn bộ dạng anh nuốt mây nhả khói, giống như một người ăn sạch sành sanh. Cô nhịn không được trong lòng lại ủy khuấtngười này rốt cuộc làm sao vậy? Anh không bao giờ là Đằng Hải của cô nữa……

Chọn tập
Bình luận
× sticky