Nico O’Neilly ngả người về phía trước, và nhìn thật chăm chú vào gương, tẽ tóc ra trên đầu, tìm dấu hiệu tóc bạc. Chân tóc chỉ mới khoảng một phần tám của một inch, và ngay trên da đầu, lẫn với tóc đen và nhạt hơn màu tóc tự nhiên của cô, là những sợi tóc sáng một cách bướng bỉnh lấp lánh như đèn nhấp nháy Giáng sinh. Những sợi tóc này khác về chất và màu so với tóc thông thường của cô, chĩa thẳng lên như những Slinky dài một inch, tạo ra một vòng tóc rối mà máy sấy khô không còn làm ẹp xuống được nữa. Ngay cả khi mọc lên, chúng cũng không chịu thuốc nhuộm. Và khi xem từng sợi tóc, cô thấy một loạt những sợi giống như bạc được đánh bóng. Mẹ cô đã khóc rống lên vào cái ngày bà thấy sợi tóc bạc đầu tiên ở tuổi ba mươi tám, và Nico nhớ buổi chiều cô về thấy thấy mẹ mình nước mắt đầm đìa. Nhìn đăm đăm sợi tóc bạc bà nhổ ra ở trước đầu. “Mẹ già rồi. Mẹ già rồiiiiiii,” bà nức nở.
“Thế nghĩa là sao hả mẹ?”
“Nghĩa là bố sẽ không yêu mẹ nữa.”
Ngay cả khi hồi đó, lúc mười lăm tuổi, Nico nghĩ cái lối nghĩ tiêu cực này thật nực cười. “Mình sẽ không bao giờ cho phép bản thân trở thành người như thế,” cô quyết định. “Mình sẽ không bao giờ rơi vào vị trí đó.”
Cô bước đi khỏi gương và vừa thở dài vừa rửa tay. Mặc cho những nỗ lực tột bậc của cô, trong sáu tháng qua cô cảm thấy như thể mình già xộc đi. Cô biết không có gì có thể ngăn được quá trình đó, và một ngày nào đó toàn bộ tóc cô sẽ bạc và cô sẽ đến giai đoạn mãn kinh. Nhưng gần đây, cô thấy mình tự hỏi trông cô sẽ thực sự như thế nào nếu không có những thứ như căng da mặt, bơm botox, và thuốc nhuộm tóc. Giờ đây thỉnh thoảng cô có cảm giác rõ rệt là bên dưới những cải tạo thẩm mỹ thông thường này là một bà già, được dán dính lại nhờ một ít keo và sơn.
Già rồi mà còn chải chuốt, cô nghĩ.
Mặt khác, nếu ta thật sự suy nghĩ cho kỹ, thì chải chuốt cũng khá là hay ho, giá như nó có đủ khả năng che đậy tuổi già.
Vừa nghĩ vậy cô vừa đi xuống tầng.
Seymour ở trong phòng ăn sáng, xem tập quảng cáo nhà đất đắt tiền ở West Village.
“Anh thực sự muốn một căn nhà lớn hơn à?” cô hỏi.
“Ừ,” Seymour nói, lấy bút vòng quanh một mẩu quảng cáo. “Bất động sản ở Manhattan lúc này là một khoản đầu tư tốt nhất. Nếu chúng ta mua một căn nhà năm triệu đô và tu sửa, trong mười năm nữa nó sẽ có giá mười lăm triệu đô.” Anh nhìn lên. “Em ăn sáng chưa?”
“Rồi.”
“Nói dối,” anh nói.
“Em ăn trứng rồi,” cô nói. “Em thề. Nếu anh không tin thì đi kiểm tra đĩa trong máy rửa bát mà xem.”
“Thế chẳng ích gì,” anh nói, ngồi ngả ra ghế và trìu mến nhìn cô. “Dù em có ăn rồi, em cũng chẳng để lại vết trứng nào trên đĩa cả.”
“Em ăn rồi, anh yêu của em ạ. Em thề.” Cô ôm vai anh. “Có gì hay không?” cô hỏi, liếc xuống tập quảng cáo.
“Có một căn nhà rộng bốn mươi foot ở Phố 11 Tây đang ở tình trạng xập xệ. Một nhạc sĩ sở hữu nó – ông ta từng là tay ghi ta chính trong một ban nhạc rock. Nó cao năm tầng và rộng hơn tám nghìn feet vuông.”
“Mình có cần rộng đến mức đó không?” cô hỏi.
“Anh nghĩ mình cũng nên mua một căn ở chỗ khác nữa,” anh nói. “Có lẽ là ở Aspen.”
Chuyện mua bán nhà này, Nico vừa nghĩ vừa ngồi xuống. Anh đang chán à?
“Em chưa ăn sáng phải không?” anh nói vẻ thấu hiểu.
Cô lắc đầu.
Anh đứng dậy. “Vậy anh sẽ làm cho em một quả trứng,” anh nói. Cô chạm vào tay anh. “Không ăn trứng lòng đào nhé,” cô thì thầm. “Em chán lắm rồi.”
“Đó có phải là lý do mà em không ăn sáng mấy hôm nay rồi không?” anh hỏi. “Em không nghĩ ra được thứ gì khác để ăn à?”
“Vâng,” cô nói. Giờ cô đang nói dối.
“Vậy thì trứng bác vậy. Và bánh mì nướng,” Seymour nói. “Hay là em cũng chán bánh mì nướng rồi?”
“Hơi hơi,” cô thừa nhận. “Chỉ là,” cô nói, đột nhiên hào hứng, “cuộc sống của chúng ta quá khuôn khổ.”
“Thật á?” anh hỏi. “Anh nghĩ không phải lúc nào cũng thế. Những thứ mới luôn xảy đến với chúng ta mà. Em có việc mới này, và chẳng mấy chốc chúng ta sẽ mua một căn nhà mới. Chúng ta sẽ tổ chức những bữa tiệc lớn hơn. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu một ngày nào đó tổng thống đến dự. Chắc chắn là chúng ta có thể mời cựu tổng thống”
Anh bắt đầu bước vào bếp và dừng lại. “Nếu em muốn có một cựu tổng thống ở đây thì lẽ ra nên bảo anh. Anh có thể đưa ông ta đến trong nháy mắt.”
Cô nên tỏ ra quan tâm, cô biết. Cựu tổng thống tại một trong những bữa tiệc của họ. Đó không phải là một ý tưởng hoang đường gì lắm. Tin đồn sẽ lan khắp New York và cả ở Splatch-Verner: Nico O’Neilly mời được cựu tổng thống tới nhà dùng bữa tối. Nhưng đột nhiên chuyện đó trở nên không quan trọng. Sao cô có thể nói với anh rằng dù kiểu gì cô cũng không quan tâm? Cô không thể. “Seymour,” cô nói, “anh thật tuyệt vời.”
“Vài người cũng nói thế đấy,” anh nói. “Hay là em ăn bánh ngọt thay vì bánh mì nướng nhé? Đầu bếp có mang tới một ít bánh dâu. Katrina thích ăn…”
Cô hờ hững liếc tập quảng cáo. “Vâng được ạ,” cô lẩm bẩm. Nhưng cô không đói lắm. Những ngày này cô căng thẳng kỳ lạ. Đó là do sức ép của công việc mới. Một vài ngày cô thức dậy tràn đầy những ý tưởng tuyệt vời. Và những ngày khác cô tỉnh dậy trong đầu cứ có tiếng vo vo như thể não cô dính với những sợi dây điện. Gần đây cô không thể ăn sáng, và rõ ràng, Seymour đã phát hiện ra điều này. Vài phút sau, anh quay lại với đĩa trứng bác và một cái bánh ngọt nhỏ, một chút bơ và một thìa mứt. Cô mỉm cười với anh, nghĩ, “Ôi, Seymour, em đã làm việc sai trái đối với anh. Anh có quan tâm không? Anh nhận thấy mọi chuyện, trừ chuyện đó,” vì cô vẫn ngoại tình với Kirby, mặc dù không còn thường xuyên và nồng nhiệt nữa. Nhưng nếu cô từ bỏ nó, cô nghĩ, thì cô sẽ không còn được làm tình chút nào nữa.
Seymour nhìn cô chăm chú. “Trông em xinh lắm,” anh nói, sau khi im lặng.
“Đồ Victory thiết kế đấy. Buổi công chiếu đầu tiên của Wendy diễn ra vào tối nay, anh nhớ không?” cô hỏi. “Anh với Katrina muốn gặp em ở văn phòng hay rạp chiếu phim?”
“Anh nghĩ là rạp chiếu phim,” anh nói.
“Anh sẽ mặc vest à?” cô hỏi.
“Có bắt buộc không?”
“Anh nên mặc. Tối nay rất quan trọng. Là một dịp đặc biệt với Wendy. Cô ấy đã làm việc vì bộ phim này trong mười năm.” Cô dừng lại khi đút một thìa trứng vào miệng, tập trung nhai và nuốt. “NếuRagged Pilgrims được đề cử giải Phim xuất sắc nhất và thắng, Wendy sẽ không phải lo lắng gì trong vài năm nữa.”
“Selden Rose sao rồi?” Seymour hỏi, lại xem tập quảng cáo.
“Ông ta bình thường lại rồi,” Nico nói. Cô nhìn đỉnh đầu Seymour và đột nhiên cảm thấy yêu thương trìu mến. “Em sẽ mua cho anh một cái cà vạt. Để mặc cho buổi công chiếu tối nay.”
“Anh có đầy cà vạt mà. Em không phải mua đâu.”
“Em muốn mà,” cô vừa nói vừa nghĩ, “Seymour, em yêu anh. Nhưng em không phải lòng anh.” Trong một giây, cô cố tưởng tượng cảnh mình phải lòng Seymour, nhưng kiểu gì đó, nó không phù hợp. “Hôm nay em sẽ đưa Katrina đi học,” đột nhiên cô nói. “Và em có khả năng sẽ quay lại văn phòng sau buổi công chiếu. Vì thế em sẽ gọi xe cho anh và anh có thể giữ cả buổi tối.” Cô đứng dậy và cầm đĩa lên. Seymour nhìn lên và mỉm cười. “Một ngày tốt lành nhé,” anh nói. “Anh muốn lên vài cuộc hẹn để xem mấy căn nhà này vào dịp cuối tuần. Chiều thứ Bảy có tiện cho em không?”
“Vâng,” cô nói. Cô ra khỏi phòng, nghi ngờ rằng rằng nếu cô “phải lòng” Seymour, cuộc sống của họ sẽ hỗn loạn hơn nhiều.
***
Hôm đó trời rét; âm bốn độ, mà mới chỉ mùng một tháng Giêng! Không khí như có vẻ chờ đợi, như thể có chuyện gì đó tuyệt vời sắp sửa xảy ra. Ở cuối bậc thềm, nơi vệ đường, là chiếc xe mới và tài xế của Nico. Khi cô là tổng biên tập của Bonfire, cô dùng Town Car, nhưng giờ là CEO và chủ tịch của Verner Pusblishing, công ty đã mua một chiếc xe cho cô (cô không kén chọn loại nào, miễn là xe mới – đó là vì mục đích bảo hiểm) với một tài xế sẵn sàng được gọi 24/24. Khi cô già hơn, cô nghĩ, khi bảy mươi hay tám mươi – hàng mấy thập kỷ nữa, nhưng không xa lắm; vài thập kỷ có thể trôi qua rất nhanh – cô sẽ nhìn lại và nghĩ, “Mình đã từng có xe và tài xế riêng. Một chiếc BMW 760Li Sedan màu bạc với nội thất màu xám. Tài xế tên là Dimitri và mái tóc anh ta đen bóng như da thuộc.” Hay có lẽ, khi bảy mươi hay tám mươi, cô sẽ là một quý bà, vẫn giàu có, vẫn xinh đẹp, và có khi vẫn làm việc như Victor Matrick, và đi quanh thành phố trong chiếc BMW bạc cũ của mình như những phụ nữ xinh đẹp thường thấy ở buổi tiệc trưa ballet và vẫn có bạn tốt. Sẽ tuyệt vời biết bao khi nói “Bọn mình đã quen nhau gần năm mươi năm rồi đấy.” Sẽ tuyệt vời biết bao khi làm chủ cuộc đời mình.
“Chào buổi sáng, Dimitri,” cô nói vẻ ấm áp. “Chúng ta phải đợi một phút. Con gái tôi đang xuống. Chúng ta sẽ đưa nó tới trường.”
“Rất hay. Tôi luôn vui mừng khi được gặp cô Katrina,” Dimitri nói, gật đầu nhiệt tình. Và vài giây sau, Katrina ra khỏi nhà, nhảy vui vẻ xuống bậc thềm. Con bé đang mặc một áo khoác len trắng có cúc bằng gỗ mà Seymour đã chọn cho nó. Trên đầu nó là một cái mũ lông xù to đùng, cái này Nico chưa thấy bao giờ.
“Con chào mẹ!” Katrina kêu lên, nhảy vào ghế sau và làm trong xe tràn ngập sự tươi mới diệu kỳ của tuổi trẻ.
“Cái mũ đó mới à?” Nico hỏi.
Katrina nhún vai. “Cô Victory gửi đến nhà hôm qua. Con nghĩ là dành cho mẹ, nhưng con biết mẹ sẽ không đội vì mẹ không muốn làm rối tóc. Nên con lấy thôi. Mẹ không thấy phiền chứ ạ?”
“Dĩ nhiên là không rồi,” Nico nói. “Con đội cái này trông tuyệt lắm.”
“Nó trông đắt tiền và hip hop kinh khủng, và cả thanh lịch nữa, mẹ có nghĩ thế không? Như Audrey Hepburn ấy,” Katrina nói, quay đầu từ bên này sang bên kia để Nico có thể đánh giá hết. “Mẹ nghĩ hôm nay có tuyết không?” nó hỏi.
“Mẹ không biết.”
“Có cảm giác thế, mẹ nhỉ? Con hy vọng là có. Con hy vọng hôm nay là ngày đầu tiên tuyết rơi. Ai cũng thích thế cả – nó khiến mọi người hạnh phúc.”
“Rồi sau đó thì khổ sở,” Nico bật cười.
“Nhưng tuyết đầu mùa mới là thứ quan trọng. Nó là thứ khiến người ta nhớ rằng trời có thể đổ tuyết.”
Phải… phải. Nico nghĩ, gật đầu với con gái. Cảm ơn Chúa vì tuyết đầu mùa. Nó là thứ nhắc nhở – dù ta có già đến đâu và có nhìn thấy bao nhiêu thứ, mọi thứ vẫn mới y nguyên như thể ta sẵn lòng tin rằng chúng vẫn còn quan trọng.
Đột nhiên Katrina cau mày quay sang cô. “Mẹ ơi?” nó gọi, xoa xoa phần da trên ghế giữa họ. “Bố với mẹ… hạnh phúc chứ ạ?”
“Đương nhiên rồi. Sao bố mẹ lại không hạnh phúc chứ?”
Nó nhún vai. “Chỉ là… có người bảo họ thấy một mục đen…” Nó hạ giọng, liếc nhìn gáy Dimitri. “Trên tờ Post. Có vẻ như… mẹ đang ngoại tình.”
Trong một giây, thế giới sụp đổ quanh cô, những hàng cây khẳng khiu bên đường đổ xuống, những căn nhà gạch đỏ đẹp đẽ đổ sụp trước mắt cô. “Một mục đen?” cô hỏi.
“Mẹ biết mà. Họ làm cái mục đó ở Trang Sáu. Họ không nói tên cụ thể, nhưng nghe có vẻ giống mẹ.”
“Con có đọc không?” Nico bình tĩnh hỏi, thế giới bắt đầu bình yên trở lại.
“Có đứa chỉ cho con ở trường. Vài hôm trước.”
“Mẹ chưa hề đọc nó,” Nico nói vẻ trấn an, như thể việc cô chưa đọc có nghĩa là nó không thật. “Những cái mục đen này có thể là bất cứ ai. Họ hoàn toàn có thể bịa đặt ra chuyện.”
“Nó bảo là người phụ nữ đó đang ngoại tình với ‘một người mẫu nam rất nóng bỏng. Anh này sẵn sàng làm mọi thứ để có được vị thế một chàng trai trẻ yêu phụ nữ giàu.’”
“Chuyện đó thật vớ vẩn, Kat ạ,” cô nói, không muốn nghe có vẻ quá tự bào chữa. Tại sao Kat lại nhớ cái câu đó? Cô tự hỏi. Và trẻ con làm gì mà lại đọc tờ New York Post, đặc biệt là Trang Sáu chứ? Nhưng dĩ nhiên, mọi trẻ con ở độ tuổi con bé đều ám ảnh với vị thế xã hội và chuyện đàm tiếu.
“Vậy mẹ không ngoại tình ạ?” Katrina khăng khăng hỏi, muốn được cất khỏi gánh nặng đó. Rào đón không phải là một ý hay, Nico nghĩ, mặc dù cô không thích cái việc phải nói dối con gái mình. “Dĩ nhiên là không, con yêu. Bố và mẹ rất hạnh phúc. Con không phải lo lắng cho bố mẹ.”
Mình phải kết thúc chuyện kia ngay. Hôm nay, Nico nghĩ. Đây là một dấu hiệu. Hôm nay là mùng một tháng Giêng, ngày tuyết đầu mùa. Cô tự hứa với bản thân nếu bất cứ ẩn ý nào về cuộc ngoại tình này lọt ra ngoài, cô sẽ kết thúc nó ngay lập tức. Suốt bao lâu nay cô đã nghĩ rằng cô không muốn làm tổn thương Seymour. Nhưng Seymour là người trưởng thành, anh có thể chịu đựng được một cuộc tấn công vào tinh thần. Nhưng giờ cô thấy rằng Katrina sẽ không chịu đựng nổi. Katrina sẽ không hiểu được tình huống, và sao nó lại phải hiểu chứ? Nó chưa hề có chút kinh nghiệm sống nào. Nhưng hiện thực rằng mẹ nó ngoại tình sẽ phá hoại hình ảnh về người cha trong mắt Katrina. Nó sẽ làm xấu đi hình ảnh Seymour trong con bé, đó là còn chưa nói tới việc nó sẽ nghĩ gì về mẹ nó. Những bé gái như Katrina có tiêu chí đạo đức theo kiểu trắng hoặc đen; một chủ nghĩa lý tưởng về cách cư xử của con người. Chúng không hiểu được sự yếu đuối của thể xác. Có gì đó trong trẻo và gần như thánh thiện trong sự ngây thơ của Katrina.
“Con biết là mẹ không ngoại tình mà,” Katrina nói, hơi có vẻ đắc thắng khi nhoài người qua hôn mẹ nó đánh chụt cái. Chiếc xe đã tới trường con bé – một tòa nhà bằng gạch đẹp đẽ với sân chơi nhỏ ở kế bên, được một hàng rào nhỏ vây lại. Bên trong, từng đám trẻ con tụ tập thành những nhóm nhỏ. “Tạm biệt con yêu,” Nico nói. “Tối mẹ sẽ gặp lại con.”
Cô ngồi ngả người ra trong xe, nhẹ nhõm. Suýt tí nữa thôi – sao cô có thể cho phép bản thân làm một việc như thế? Đó là một lời phán xét tồi tệ. Cô không được dùng phán xét tồi tệ, cô trách mắng bản thân. Đó là một lỗi lầm. Cô hiểu biết hơn. Cô sẽ xóa đi lỗi lầm này, triệt tiêu nó.
Chiếc xe chạy chầm chầm dọc con phố West Village hẹp. Phía trước cô, phía bên phải, cô nhìn thấy Shane Healy đang bước đi trên vỉa hè với hai đứa con của Wendy – Magda và Tyler. Chúng cũng là con của Shane nữa, cô nghĩ, nhưng cô hay nghĩ nó là con của Wendy, đặc biệt sau khi những gì Shane cố làm. Mang bọn trẻ đi. Thật đáng thương. Và Wendy đã thắng anh ta, khi nghĩ ra một giải pháp hoàn hảo. Cô nheo mắt lại. “Dimitri,” cô gọi. “Anh dừng xe lại một giây được không? Tôi gặp người quen.”
Chiếc xe dừng lại, và khi Shane đến gần, cô hạ cửa sổ xuống. “Xin chào, Shane,” cô nói, nở một nụ cười lạnh nhạt với anh. Và trước khi anh kịp đáp lại, cô đã nâng cửa sổ lên, biến mất sau kính màu. Chuyện này rất trẻ con, cô nghĩ, nhưng vui. Shane phải luôn được nhắc nhở rằng anh ta không thể lẩn tránh được nữa đâu. Rằng tất cả bạn bè của Wendy sẽ trông chừng anh ta và trông chừng vì cô ấy.
Sau khi cô làm xong cái việc tuy nhỏ nhặt nhưng làm bản thân rất thỏa mãn này, chiếc xe tiếp tục chạy trên đường West Village và ra West Side Highway. Nước sông Hudson xám đục như bầu trời. Mỗi ngày được chạy xe dọc sông trên đường đi làm mới dễ chịu làm sao, và cô chưa bao giờ quên ngắm nhìn nó. Cô đánh dấu những vị trí đặc biệt khi họ đi qua: con đường có rải nhựa đường nơi mọi người đạp xe đạp hay trượt patanh; cái tòa nhà màu xanh xấu xí nơi thành phố chứa những chiếc xe bị bắt giam; Chelsea Piers, nơi Katrina cưỡi ngựa; và rồi vòng qua một góc nhỏ, phía bên tay phải là một loạt những biển quảng cáo. Biển đầu tiên là của một công ty cho thuê nhà kho, lúc nào cũng hơi nhạt nhẽo, cô nghĩ, với một tấm ảnh của một GI Joe và câu, “Mẹ không muốn tôi ra ngoài chơi.” Nhưng hôm nay khi đến góc này, cô đã không tin nổi vào mắt mình. Thay vào GI Joe là một tấm ảnh khổng lồ của Victory Ford. Victory, trông đẹp đến sửng sốt khi đội một cái mũ trắng to đùng giống hệt cái Katrina vừa đội, đang bước xuống một chiếc limousine màu trắng, và nhìn liếc qua một bên với đôi mắt màu hạt dẻ có vẻ ngạc nhiên. Và vẻ mặt cô ấy mới hay ho làm sao. Bước xuống trước đám thợ chụp ảnh, như thể cô đã chinh phục một cách vừa đáng tôn kính nhất vừa khiêm tốn nhất thế giới này. Và bên dưới là dòng chữ: “Victory Ford: Hãy sống như vậy.” Và dưới cùng phía bên phải là ba dấu chấm – màu hồng phấn, xanh da trời, và xanh lá cây – theo sau là logo của Huckabees. Và nó nằm đó cho cả thế giới chiêm ngưỡng, cô tự hào nghĩ. Những thành công của Victory lúc nào cũng khiến cô phấn chấn, nhưng lần này thì làm cô đặc biệt thỏa mãn. Bởi cô đã giúp sắp xếp hợp đồng giữa Victory Ford và Huckabees, và việc mình không chỉ có những ý tưởng vĩ đại, mà còn có thể biến chúng thành hiện thực mới đem lại cảm giác thích thú làm sao.
Sáu tháng trước cô đã sắp xếp một cuộc gặp mặt giữa Peter Borsch và Victory, khi Victory từ Pháp quay về và xảy ra vụ cãi cọ thảm khốc với Pierre Berteuil trên thuyền của ông ta. Nico sẽ không bao giờ làm một việc như thế, nhưng Victory có phong cách khác hẳn. Cô sáng tạo, không luồn cúi. Cô căng ra khi đột nhiên phải đối phó với lũ doanh nhân đạo đức giả và trở thành trẻ vị thành niên khi quyết định nổi loạn chống lại người lớn. Victory sẽ luôn làm mọi thứ theo ý cô ấy hoặc là không làm gì cả, Nico nghĩ. Cô ấy đã giành được cái quyền để làm những việc như thế, và bây giờ thì Victory trở nên giàu hơn tất cả bọn họ. Nhưng cô và Wendy đã luôn biết rằng chuyện như thế sẽ xảy ra.
Cô cầm di động lên. “Cưng ơi,” cô nói vẻ phấn khích. “Tớ vừa đi ngang qua biển quảng cáo của cậu. Tớ tự hào về cậu quá đi mất.”
“Tớ cũng vừa mới đi ngang qua xong. Tớ đã bảo tài xế chạy lên West Side Highway để tớ ngắm nó – họ treo lên tối qua, lúc nửa đêm,” Victory nói. “Cậu thích không?”
“Thích lắm,” Nico nói. “Hoàn hảo. Cậu đang ở đâu đấy?”
“Tớ ở Phố 33.”
“Tớ ở Phố 31. Bảo tài xế của cậu chạy chậm lại để bọn mình gặp nhau đi.”
Nico mỉm cười như trẻ con. Cô thích chuyện này, cô nghĩ. Cô không biết tại sao, nhưng nó buồn cười, như khi bạn đang đợi trên đường, nói chuyện với ai đó trên điện thoại di động của họ, và hỏi họ đang ở đâu, và họ chỉ cách mình có vài bước. Những việc thế này luôn khiến cô bật cười. Victory ngồi trong một chiếc Cadillac DeVille màu vàng mới cóng. Dimitri cho xe chạy bám theo và cả hai phụ nữ hạ cửa kính cửa sổ xuống khi xe của họ chạy chậm qua ngã tư. “Cậu lấy cái xe đó ở đâu ra thế?” Nico hét lên.
“Tớ vừa mua đấy,” Victory nói, nhoài ra khỏi cửa sổ. “Tớ vừa bán được hai mươi nghìn cái mũ trắng, và giờ còn chưa đến chín giờ sáng cơ đấy.”
“Tuyệt quá. Nhưng cái xe này xấu kinh.”
“Nó không đẹp sao? Không ai khác có thứ như thế này cả. Và nó chỉ có năm mươi ba nghìn đô thôi. Một vụ rất hời,” cô hét lên. “Khi Lyne thấy nó, ông ấy sẽ bị trụy tim mất.”
“Thế tuyệt lắm, cưng. Gặp cậu lúc ăn trưa nhé?”
Victory gật đầu và vẫy tay. “Hai giờ rưỡi nhé,” cô hét lên. Đột nhiên xe của cô lao nhanh để kịp đèn xanh, rẽ ngoắt một phát trên Phố 36. Nico ngồi lại trên ghế, vẫn để cửa sổ mở và cho không khí lạnh ôm lấy mặt mình như một lớp vải lạnh, chỉ vì cô thích thế. Mà hơn nữa, cô nghĩ, không khí lạnh nghe bảo là tốt cho làn da.
***
“Magda nhìn thấy cái mũ của Katrina, và giờ nó cũng phải có một cái,” Wendy nói.
“Không có vấn đề gì,” Victory nói. “Tối nay tớ sẽ mang cho con bé một cái.”
“Nhân tiện, sáng nay tớ có gặp Shane đấy,” Nico nói. “Tớ hơi thô lỗ với anh ta. Tớ xin lỗi. Tớ không kìm được.” Cô đặt tờ thực đơn qua một bên và trải khăn ăn lên đùi, lơ đãng liếc nhìn nhà hàng. Họ đang ngồi ở bàn số một, chiếc bàn mà giờ cô thường được ngồi tại nhà hàng Michael’s. Mặc dù cô biết trên thực tế mình không phải là người phụ nữ thành công nhất ở chỗ này (có một vài phát thanh viên chắc chắn là kiếm nhiều tiền hơn cô). Nhưng kể từ khi được thăng chức, dường như cô tỏa ra một thứ quyền năng hữu hình. Mặt khác, chuyện này có vẻ cũng do việc cô đã boa cho người bồi bàn một nghìn đô vào cái ngày ba người bọn họ đến đây dùng bữa trưa để ăn mừng.
“Đừng bận tâm chuyện đó,” Wendy nói. “Shane nghĩ rất nhiều người thô lỗ với anh ta, và giờ bọn tớ đã chia tay. Anh ta bảo anh ta gần như không được mời tới các bữa tiệc nữa…”
“Thế buồn quá nhỉ,” Victory nói, thực lòng thấy tội nghiệp cho Shane, Nico nghĩ. Victory luôn yếu lòng với tất cả mọi người. Và thậm chí cô đã cho Muffie Williams một công việc (trả cho bà ta, Nico biết, một phần trăm nhỏ lợi nhuận từ tiền hợp đồng khổng lồ với Huckabees), sau khi Muffie bỏ việc ở B et C vào tháng Sáu, bảo rằng bà cũng không thể chịu đựng nổi Pierre Berteuil thêm một giây nào nữa.
“Anh ta sẽ sống tốt thôi,” Wendy nói, ý nói Shane. “Mà này, tớ muốn biết về cái mũ mà giờ ai cũng đang nói đến. Một cái mũ!” cô nói với Nico. “Sao mà tuyệt vời đến thế?”
“Nó chỉ là một cái mũ,” Victory nói. “Không hề giống bộ phim của cậu. Mà cả Shane với Selden đều đến à?”
Wendy gật đầu. “Tớ bảo họ rằng họ phải hòa hợp với nhau. À thực ra chỉ mình Shane. Selden thì lúc nào cũng sẵn lòng cư xử hợp lý. Và dĩ nhiên là Magda quý anh ấy. Con bé còn yêu anh ấy hơn tớ. Nó đã giảm mười pound rồi đấy.”
“Đó là lý do vì sao cậu hạnh phúc, và nó cũng khiến con bé hạnh phúc,” Nico nói.
“Tớ biết. Nhưng thỉnh thoảng tớ thấy hơi tội lỗi. Khi mọi chuyện giải quyết quá dễ dàng,” Wendy nói, ngụ ý cuộc sống mới của cô bây giờ. Cô đã mua hai căn hộ trên hai tầng của một tòa nhà ở Soho. Vì vậy trên thực tế khi cô và Shane không sống cùng nhau, bọn trẻ được ở gần cả bố lẫn mẹ, trong khi bố mẹ đã ly dị. “Ý tớ là, khi mình là một phụ nữ thành công và mình có tiền của riêng mình thật thì giải quyết các rắc rối mới dễ dàng làm sao, ” Wendy nói. “Tớ nghĩ về tất cả những phụ nữ không được như thế, và họ đã phải khổ sở như thế nào. Đó là thứ chúng ta không bao giờ quên được.”
“Nhưng đó là toàn bộ lý do để trở nên thành công,” Nico đáp lại một cách sắc sảo. “Đó là khi ta thực sự hiểu tại sao ta lại làm việc cực khổ như thế. Để khi có khủng hoảng, gia đình ta không phải khổ sở.”
Wendy dừng lại và nhìn xuống đĩa của mình. Cô nở một nụ cười trên môi. “Chà, vậy thì hai người nên biết một điều. Giờ nói với người khác thì vẫn còn sớm quá, và có thể sau này mọi chuyện sẽ không được suôn sẻ, nhưng tớ có thai rồi.”
Victory há hốc mồm, và trong một giây, Nico bị sốc đến nỗi cô không nói nên lời. “Tớ biết,” Wendy nói. “Không phải cố tình đâu. Selden bảo anh ấy không thể có con được, nhưng anh ấy đã sai.” Cô nhún vai bất lực. “Đôi khi ta phải làm những thứ như thế này. Tớ nghĩ nó là một món quà, khi cuối cùng cũng đưa được Ragged Pilgrims lên màn ảnh. Tớ sẽ mua một cái nhẫn sapphire, nhưng tớ nghĩ thế này tốt hơn.”
Selden Rose! Nico nghĩ. “Wendy, thật tuyệt quá,” cô nói, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Victor có thể sẽ không thích chuyện này, nhưng tớ thực sự không quan tâm,” Wendy nói. “Tớ là người đứng đầu Parador. Tớ sẽ cương quyết. Selden đã đồng ý rằng nếu một trong hai bọn tớ phải rời Splatch, anh ấy cũng sẽ bỏ đi. Anh ấy sẽ thành lập công ty riêng. Mà dù sao anh ấy cũng muốn thế rồi.”
“Cậu không phải lo về Victor,” Nico nói, phủi Victor Matrick đi như thể ông ta không quan trọng hơn một người trông cửa là mấy. “Tớ sẽ nói chuyện này với ông ta. Tớ sẽ làm cho nó có vẻ như kiểu gì đó đây là ý tưởng của ông ta, cậu và Selden lấy nhau và có một đứa con.”
“Tớ không biết nữa,” Wendy nói vẻ hối hận. “Kể từ lúc tớ ở ba ngày với Shane và bọn nhỏ, chăm sóc bọn nó khi chúng bị lên thủy đậu, và bị nhỡ bữa tiệc của Victory và lần ngủ với nhau ở Cannes… tớ chỉ nghĩ rằng, tớ có thể làm được việc này. Tớ thực sự làm được việc này. Tớ đã làm việc này bao năm qua. Đây là tớ. Tớ có sự nghiệp của mình, và tớ có con cái. Và tớ muốn có cả hai. Tớ cần cả hai. Tớ không thể ở bên con từng phút từng giây. Nhưng chúng cũng không muốn tớ ở bên chúng từng phút từng giây. Chúng không nhìn tớ theo cách đó. Và không sao cả. Và tớ không sợ hãi nữa. Tớ chỉ quyết rằng mình sẽ không cảm thấy tội lỗi nữa…”
“Cậu chẳng việc gì mà phải cảm thấy tội lỗi cả,” Victory phản đối. “Tớ rất hạnh phúc cho cậu,” cô nói, đứng dậy và ôm chặt lấy Wendy.
“Này. Chỉ là một đứa nhỏ thôi mà,” Wendy nói, với sự chế giễu giả vờ. “Một đứa nữa… Nhưng ít nhất đây là một đứa trẻ thật và lần này không phải là một người đàn ông đã trưởng thành.”
Nico nhìn Victory và Wendy, và nước mắt dâng lên trong mắt cô – những giọt nước mắt sẽ trào ra nếu cô để cho chúng rơi. Cả ba người họ đều hạnh phúc, đột nhiên cô nghĩ. “Và Victory với cái mũ của cô ấy,” cô nói vẻ trìu mến. “Thật là tuyệt vời. Chiếc mũ đó đã khiến hai mươi ngàn phụ nữ hạnh phúc. Đó là còn chưa kể tới hai cô gái nhỏ.”
Victory nhìn cô biết ơn. “Mình sắp sửa sến quá đà rồi,” Nico nghĩ. “Đó chính là việc đang xảy đến với mình. Mình phải chấm dứt ngay lập tức.”
***
Bước ra ngoài vỉa hè, sau bữa trưa, Nico nghĩ mình nên đến căn hộ của Kirby và cuối cùng kết thúc nó. Cô đã định tạt qua căn hộ của anh sau bữa tiệc công chiếu phim của Wendy, nhưng có lẽ kết thúc sớm thì hay hơn. Nó đã kéo dài hơn một năm rồi, cô nghĩ. Sao chuyện đó có thể xảy ra nhỉ? Như mọi thứ khác trong cuộc đời, nó đã trở thành chuyện thường nhật. Đầu tiên chỉ là đam mê và phấn khích, và rồi là sự hứng khởi khi được trốn thoát cùng nó. Giờ thì chỉ còn sót lại một ít sự hứng khởi, khi phải che đậy giấu vết, khi có một thứ gì đó chỉ của riêng mình mà không ai biết; có lẽ cũng không khác cảm giác của những kẻ nghiện ma túy lắm. Trừ việc ta luôn có thể biết được khi người khác đang lên cơn phê thuốc, cũng như khi người ta bắt đầu hiểu ra rằng cô đang ngoại tình. Cô đi lên Phố 57 và rùng mình, nghĩ đến cái mục đen trên tờ Post. Nó giống như một lá cờ cảnh báo khổng lồ. Nó có nghĩa rằng có người biết gì đó, nhưng các biên tập viên nghĩ họ không có đủ thông tin để mà chỉ đích danh.
Có cảm giác bầu trời rất thấp và nặng nề, và bước vội trên Phố 57 Tây, Nico nghĩ nếu trời mà không lạnh, cô sẽ băn khoăn không biết có phải thực sự mình đang ở bên ngoài không. Cô có cảm giác cả thành phố như thể đang đóng lại thành một cái vòm thủy tinh, và “ở bên ngoài” thực ra chỉ là một ảo giác. Tất cả đều, cô nghĩ khi nhìn những khuôn mặt của người qua đường, như những sinh vật nhỏ xíu bị kẹt trong một cái chặn giấy đầy nước mà một đứa trẻ có thể hé mắt nhìn, thấy thích thú và kinh sợ bởi những gì đang diễn ra trong cái thế giới thu nhỏ này.
Ở góc Phố 57 và Đại lộ 5, cô lưỡng lự, định băng qua East Side và bắt một chiếc taxi lên Madison Avenue tới căn hộ của Kirby, nhưng đột nhiên cô nhớ ra chiếc cà vạt của Seymour. Nếu cô quên, Seymour sẽ không tức giận, nhưng anh sẽ để ý. Seymour có thói quen nhớ mọi điều người khác nói, và khắc sâu vào đầu. Con người nên có trách nhiệm với lời nói của mình, anh nói; họ nên làm việc họ nói sẽ làm. Thử tưởng tượng thế giới này sẽ như thế nào nếu không ai cảm thấy phải có tí trách nhiệm phải thực hiện lời hứa của họ – toàn bộ thế giới sẽ trở nên hỗn loạn. “Mọi chuyện đều có mức độ của nó,” cô luôn cố nói với anh. “Anh phải cho phép vài hoàn cảnh và mức độ.”
“Mức độ – ối trời!” anh sẽ nói. “Mức độ là khởi đầu của việc trượt dốc đi vào hỗn loạn!”
Cô phải mua cho anh cái cà vạt đó, cô nghĩ.
Cô băng qua Đại lộ 5. Nó như là bước qua một đường ranh giới tưởng tượng vậy. Phía Đông thành phố bên Đại lộ 5 dễ chịu hơn phía Tây rất nhiều. Có phải các kiến trúc sư đã hội họp lại cùng nhau hàng bao năm trước và quyết định rằng – bên của chúng tôi sẽ tốt hơn bên của bọn anh? Cô đẩy cửa xoay của cửa hàng đồ nam Bergdorf và một làn không khí thơm tho ấm áp tạt vào như cô như một cái ôm. Mùi gỗ thông; Giáng sinh đang đến. Năm nay họ sẽ đi Aspen và St. Barts; Seymour sẽ trượt tuyết và bơi, còn cô chắc là sẽ làm việc toàn bộ thời gian.
Wendy sẽ đi Ấn Độ với bầy con và Selden, và sẽ bỏ Shane lại, nhưng không, giờ có khi cô ấy sẽ không đi, khi đang có thai như thế. Shane chắc sẽ phát điên lên vì chuyện đó, Nico nghĩ, nhưng anh ta chẳng làm được gì cả. Wendy là loại phụ nữ thành công, một khi ly dị xong là tìm được hạnh phúc mới ngay lập tức. Nico chưa chắc chắn về Selden lắm – cô sẽ quan sát và đợi xem – nhưng cô thích cái việc Wendy đã đảo ngược hoàn toàn tình thế với Shane. Và anh ta không thể phàn nàn gì. Wendy đã cho anh ta mọi thứ anh ta đòi khi ly dị: căn hộ riêng, được chia quyền chăm sóc con cái, tiền bồi thường ly dị, và tiền nuôi con. Cô trả cho anh ta mười lăm ngàn đô một tháng, và đó là khoản sau khi trừ thuế đi rồi. “Khi bọn tớ lấy nhau, tớ đã cho anh ta mọi thứ anh ta muốn, nhưng thế vẫn chưa đủ,” Wendy nói, và Nico nghĩ câu này nghe hệt như những gì cô nghe được khi rất nhiều đàn ông nói về vợ cũ của họ. Shane muốn thứ gì đó vô hình (có lẽ là sự tự tôn), thứ gì đó thuộc về cảm xúc. Nhưng việc đổ đầy khoảng trống cảm xúc có một vấn đề là nó không phải là thứ người khác có thể đem lại cho ta. Nó phải đến từ bên trong. Shane đã, cô nghĩ, phạm đúng cái sai lầm mà tất cả những bà vợ nội trợ không hạnh phúc đã phạm phải trong những năm năm mươi.
“Cậu tốt hơn là nên đối xử tốt với Seymour,” Wendy nói, nửa đùa cợt, “nếu không anh ấy cũng cố làm một việc y hệt như thế với cậu cho mà xem.” Đó là cuộc trò chuyện, Nico tưởng tượng, mà mười lăm năm trước người ta nghĩ chỉ đàn ông mới nói như thế. Nhưng không, Nico nghĩ, chạm vào một cái cà vạt, Seymour sẽ không bao giờ làm thế. Seymour thỏa mãn. Anh ấy là một người chơi trong một đội. Anh ấy đã luôn cố gắng để làm cuộc sống của họ trở nên tốt hơn, và cô rất trân trọng anh. Cô rộng lượng. Khi mình về cơ bản là “đàn ông” trong mối quan hệ, mình phải rộng lượng. Và mình phải cẩn trọng không bao giờ chỉ ra cho người kia thấy rằng mình là người chi trả mọi thứ; về cơ bản đó là show trình diễn của ta. Nói cách khác, ta phải cố cư xử cách mà phụ nữ ao ước một cách lý tưởng rằng đàn ông sẽ cư xử như thế, mà hiếm khi đàn ông làm được.
Một người bán hàng mặc bộ vest và đeo cà vạt màu đen bước đến phía sau cô. “Tôi giúp gì cho cô được?” ông ta hỏi.
Đột nhiên cô cảm thấy mình như một người đàn ông trong một cửa hàng đồ lót của phụ nữ. “Vâng, tôi muốn mua một chiếc cà vạt cho chồng tôi,” cô nói, nghĩ rằng mình vẫn thích âm thanh của từ đó, khi nói “chồng tôi.” Cô phải làm việc này thường xuyên hơn. Hàng tuần cô nên mua một thứ nho nhỏ gì đó cho Seymour. Anh xứng đáng được thế.
“Màu gì đặc biệt không? Hay là nhân dịp gì?” người bán hàng hỏi.
“Nó dành cho buổi công chiếu phim đầu tiên…”
“Vậy chồng cô làm trong ngành điện ảnh à?”
“Không,” cô nói. “Bạn tôi là… đó là buổi công chiếu của cô ấy,” cô nói vẻ nhấn mạnh – không cần thiết phải cho người bán hàng biết điều này, cô nghĩ, nhưng kiểu gì đó vẫn phải nói cho rõ ràng việc này.
“Vậy cô là khách mời.”
“Vâng.”
“Cô có thích màu nào đặc biệt không…?”
“Tôi không biết nữa,” cô nói. Xanh lá cây, cô nghĩ. Nhưng không, xanh lá cây không phải là một màu hạnh phúc. Vàng? Không bao giờ. Seymour sẽ coi màu vàng quá nhà quê.
“Màu hồng có được không?” người bán hàng hỏi. “Hiện nay màu hồng được các quý ông rất ưa chuộng.”
Seymour đeo cà vạt màu hồng? Không, thế thực sự là hơi quá mất rồi. “Màu hồng không được,” cô nói vẻ cương quyết.
“Màu bạc,” người bán hàng nói. “Nó hợp với tất cả mọi thứ. Nó làm bộ vest trông đẹp hơn. Nó dành cho “dịp đặc biệt”.” Nico gật đầu. “Vậy thì màu bạc,” cô nói.
“Xin đi lối này…”
Cô theo ông ra ra phía sau của cửa hàng. Khu thử đồ nằm ở phía bên kia – được chặn lại bằng những tấm kính, Nico nghĩ. Nico nhận ra một phụ nữ trẻ làm việc ở văn phòng của mình đang ngồi ở một chiếc ghế cạnh một trong những tấm kính. Cô này làm trong bộ phận quảng cáo ở một trong những tạp chí của cô. Cô ta có mái tóc vàng buộc lại thành đuôi ngựa ở sau, và khá xinh xắn theo cái kiểu chưa thành hình mà những phụ nữ trẻ gần ba mươi thường vậy, như thể cô ta vẫn đang cố xác định mình là ai và mình hợp với chỗ nào trên thế gian này.
“Xin chào,” Nico nói, gật đầu vẻ lịch sự. Cô không định nói chuyện gì với cô kia, nhưng cô ta trông khá sốc, rồi sợ hãi, rồi có vẻ tội lỗi, như thể đột nhiên cô ta bị bắt chợt đang làm gì đó phi pháp. Cô ta hoảng sợ liếc từ Nico sang một người đàn ông đang đứng trước một phòng thử đồ. Nico nhận ra làn da màu gụ của người đó và biết đấy là Mike Harness.
Ông ta vờ tỏ ra bận bịu với người thợ may ở dưới chân mình, ông này đang khâu đường viền ở quần của Mike, nhưng chắc chắn là ông ta đã nhìn thấy cô trong gương. Mike! Nico nghĩ. Cô thực sự băn khoăn chuyện gì đã xảy ra với ông ta – cô nghe bảo ông ta đã đi Anh một thời gian. Cô có nên lờ đi, giả vờ không nhìn thấy ông ta, mà chính ông ta cũng đang làm điều đó, để tránh cho cả hai sự ngượng nghịu? Nhưng cô ngần ngại quá lâu, và ông ta nhìn lên, thẳng vào gương, và thấy cô ở phía sau ông ta, có lẽ tò mò không biết cô đang định làm gì và định xem mình sẽ nói gì, nhưng có lẽ ông ta đã chuẩn bị sẵn rồi, biết rằng một ngày nào đó họ sẽ tình cờ gặp lại nhau.
“Xin chào, Mike,” cô nói. Cô không giơ tay ra – cô nghĩ ông ta sẽ không bắt.
“Chà, chà, chà,” Mike nói, nhìn xuống cô. “Nico O’Neilly.”
“Rất vui được gặp ông, Mike,” cô vội nói, với một cái khẽ gật đầu, rồi quay đi. Làm thế là đúng đắn, cô nghĩ. Chào ông ta mà không nói thêm gì cả. Nhưng khi cô bắt đầu xem xét những chiếc cà vạt màu bạc, việc họ hiện diện ở đây và những chuyện từng xảy ra giữa họ khiến cửa hàng như có hai đám mây dông. Cô không thể tập trung nổi. Mình sẽ xin lỗi ông ta, cô nghĩ.
Cô quay lại. Mike đang ngồi xuống, thắt dây giày, như thể sẵn sàng biến khỏi cửa hàng thật nhanh. Thế này tốt hơn; ít nhất ông ta cũng không đứng cao hơn cô. “Mike,” cô nói. “Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra.”
Mike nhìn lên, ngạc nhiên và vẫn giận dữ. “Cô không bao giờ nên xin lỗi kẻ thù của mình, Nico ạ,” ông ta nói vẻ khinh thường. “Tôi nghĩ hơn ai hết cô phải biết điều đó chứ nhỉ.”
“Chúng ta là kẻ thù ư, Mike? Không cần thiết phải thế.”
“Bởi vì tôi không còn là mối đe dọa với cô nữa ư? Vậy nếu là thế thì tôi đoán chắc là không.”
Cô mỉm cười buồn bã, bặm môi lại. Mike sẽ không bao giờ thay đổi, cô nghĩ, ông ta sẽ không bao giờ vượt qua được cái tôi của mình. Cô đã làm hết mức có thể ở đây rồi; tốt nhất là cứ kệ thế thôi. “Tôi hy vọng ông gặp điều tốt lành, Mike ạ,” cô nói. Cô chuẩn bị quay đi thì ông ta đứng lên.
“Chà, tôi nghĩ là mình thực sự phải cám ơn cô vì một việc,” ông ta đột nhiên nói. “Natalia và tôi chuẩn bị kết hôn,” ông ta nói, chỉ người phụ nữ trẻ. Cô này mỉm cười với Nico như thể cô ta không chắc mình nên đứng về phía nào. “Hẳn là cô phải biết Natalia,” Mike nói vẻ buộc tội. “Cô ấy làm việc cho cô. Bây giờ,” ông nói thêm.
“Đương nhiên rồi,” Nico nói. “Xin chúc mừng.”
“Tôi đã bảo với cô ấy rằng nếu muốn tiến thân thì cô ấy lên làm hệt như cô,” Mike tiếp tục, cầm áo khoác lên. Đây rõ ràng là một lời lăng mạ, nhưng Nico quyết định không coi như thế. “Hay quá,” cô nói, như thể cô rất hãnh diện.
“Dù thế nào,” Mike nói tiếp, cho tay vào áo khoác, “cô đã mở mắt cho tôi biết cái gì là quan trọng trong đời. Nó như thể những gì mà phụ nữ các cô đã luôn nói: Các mối quan hệ mới là quan trọng, chứ không phải sự nghiệp đâu. Sự nghiệp chỉ là vớ vẩn. Sự nghiệp là dành cho những kẻ dở hơi. Khi tôi nghĩ lại mình đã phải uốn mình thế nào… tôi đã phải từ bỏ những gì để làm vừa lòng Victor Matrick…” Ông ta nhìn xuống Natalia và cầm lấy tay cô vẻ rất sở hữu. “Có đúng không, cưng?”
“Chắc thế,” Natalia thì thầm, hết nhìn từ Mike sang Nico. “Em nghĩ cố có được cả hai thì cũng hay,” cô ta mạo hiểm, không muốn xúc phạm cả hai người chủ của mình, Nico nghĩ.
“Vậy, xin chúc mừng lần nữa,” Nico nói. Cô nhìn họ một lúc khi họ bước ra khỏi cửa hàng. Cô gái tội nghiệp, Nico nghĩ, phải lấy Mike Harness. Ông ta đúng là một kẻ đầu bò đầu bướu. Cô sẽ phải để mắt tới cái cô Natalia đó. Cô hy vọng cô ta là người tốt. Nếu thế, cô sẽ phải giúp đỡ cô ta. Đứa bé đó xứng đáng được hưởng thứ gì đó tốt lành trong đời sau khi lấy Mike.
“Tôi có nên gói chiếc và vạt này và gửi cho cô không?” người bán hàng hỏi, chìa ra một cái cà vạt màu bạc được gập lại trong một cái hộp màu nâu bóng loáng.
“Vâng,” Nico nói, lại vui sướng với ngày của mình. “Xin nhờ ông.”
***
Ôi, con người mới hay nhặng xị lên làm sao, Nico nghĩ.
Lúc này là bảy giờ tối, và chiếc xe đang kẹt trong một dòng xe cộ đang cố rẽ từ Đại lộ 7 sang Phố 54 tới Rạp Ziegfeld nơi buổi công chiếu của Wendy được tổ chức. Ta có thể cảm thấy sự căng thẳng tỏa ra từ những chiếc xe khác, sức ép thuần túy của việc kết thúc một ngày bằng việc tới tham dự một buổi công chiếu phim; ăn diện bảnh bao, tìm phương tiện đi lại, và rồi có vài đám đông ở bên ngoài rạp phim (bị hàng rào cảnh sát giữ lại cả hai bên trên phố) hy vọng được thoáng nhìn thấy một ngôi sao điện ảnh đích thực (đây có phải là khoảnh khắc người ta mang xuống mồ không nhỉ, Nico tự hỏi, khoảnh khắc khi họ nhìn thấy Jenny Cadine ngoài đời thực?). Và rồi những tay chụp ảnh và các cô gái P.R với những bìa kẹp hồ sơ của họ, phải phân biệt giữa những người nổi tiếng và những người không ai biết…
Chiếc xe chạy vào một khoảng trống nhỏ phía trước rạp, và Nico nhanh chóng xuống xe. Cúi gằm mặt xuống, cô len qua đám đông và lẻn vào một cửa bên, tránh không muốn bước trên thảm đỏ. Trong tháng sáu qua, càng ngày cô càng nhận ra rằng mình hoàn toàn không muốn trở thành một nhân vật của công chúng. Cô không cần việc đó. CEO và chủ tịch của Verner Publications nên có vẻ hơi bí hiểm, một nhân vật trong bóng tối ít khi xuất hiện trên mặt báo. Mà dù sao đây là đêm của Wendy. Đám thợ ảnh không cần phải chụp ảnh cô.
“Cô Nico O’Neilly?” một phụ nữ trẻ mặc đồ đen đeo headset hỏi.
“Vâng,” Nico lịch sự nói.
“Chúng tôi có chỗ đặt sẵn cho cô ở hàng của Wendy Healy. Tôi nghĩ chồng cô đã đến rồi.”
“Cám ơn,” Nico nói, theo người phụ nữ này đi xuống giữa hai hàng ghế. Ở giữa là hàng ghế với tên “Healy” dán ở sau ghế. Shane ngồi ở một đầu, tiếp đến là Tyler và Magda, con bé ngồi cạnh Katrina thân yêu của cô (trông nó mới xinh đẹp làm sao – khuôn mặt đó làm cô nhói cả lòng), rồi đến Seymour, anh thắt cà vạt mới. Magda và Katrina đều đội cái mũ xù. Giờ chúng là bạn thân, cả hai đều cưỡi ngựa và đội mũ, cô nghĩ – thật tuyệt vời cho chúng. Cô hy vọng chúng sẽ là bạn mãi mãi… Có ba chỗ trống ở phía kia của Seymour. Cô sẽ ngồi cạnh anh, và rồi Victory và Lyne sẽ ngồi cạnh cô. Cô liếc sang phía đầu kia hàng ghế. Có vài ghế trống bên phía Shane – thế nghĩa là Selden sẽ phải ngồi cạnh Shane! Cô nghĩ. Nhưng không, Wendy sẽ ngồi giữa họ. Và thế là xong, cô ngồi xuống cạnh Seymour.
“Chào anh,” cô thì thầm.
“Chào em,” anh nói. Anh liếc đồng hồ – cách của anh để hỏi sao cô đến muộn thế.
“Tắc đường,” cô nói. “Có đến cả ngàn người ngoài kia…” Cô liếc qua anh về phía bên kia. Selden Rose đang đi xuống. Ông ta dừng lại… nhìn Shane… và giờ ông ta ngồi xuống, đúng như cô dự đoán, với một ghế dành cho Wendy ở giữa hai người. Shane đang lờ Selden đi, anh ta nhìn thẳng phía trước. Chà, giờ thì Shane sẽ phải quen với Selden thôi, Nico nghĩ. Cô tự hỏi Shane có biết chuyện Wendy có bầu chưa. Nếu chưa thì chẳng mấy chốc sẽ biết thôi: Selden sẽ bán căn hộ của mình và chuyển về ở với Wendy.
“Wendy đang làm gì thế?” Seymour hỏi, khi nhìn thấy Selden ngồi xuống.
“Em nghĩ cô ấy đang đọc một bài diễn văn với mấy ngôi sao điện ảnh,” Nico nói.
“Không,” Seymour khẽ thì thầm. “Ý anh là với Selden và Shane kìa. Thế này không đúng.”
“Họ là người lớn hết rồi mà.” Cô nhún vai.
“Thế không hay với Shane cho lắm,” Seymour nói, đứng về phía Shane.
“Đúng thế thật, nhưng anh ta đáng bị như thế. Anh ta chính là người muốn ra đi,” Nico nói. “Với cả, anh có bao giờ thích anh ta đâu nhỉ.”
“Nhưng anh không chắc là mình quý Selden hơn,” Seymour nghiêm nghị nói.
“Ông ta ổn… em nghĩ thế,” Nico nói thêm.
Cô lại liếc xuống hàng ghế. Shane vẫn nhìn thẳng về phía trước… Không, giờ anh ta đang nhặng xị lên vì cái áo khoác của Tyler. Mặt Tyler trông có vẻ như thể nó sắp sửa nổi điên lên. Nó oằn người và đá chân vào cái ghế trước nó. Selden đang len lén nhìn Tyler, có lẽ tự hỏi không biết mình có nên can thiệp không. Giờ Shane đang cố lờ cả Tyler và Selden đi.
Chuyện này có khi còn hay ho hơn một bộ phim, Nico nghĩ.
Selden cứ liên tục liếc nhìn Shane… ông ta sẽ can thiệp, Nico nghĩ. Và quả thế thật, Selden nhoài người qua ghế. Ông ta nói hình như là “Này, anh bạn,” với Shane – kiểu chào phổ biến của bọn đàn ông. Giờ Shane phải nhìn ông ta. Selden đang cố tỏ ra thân thiện… ông ta chìa tay ra. Shane buộc phải bắt lấy. Và rồi, Selden vẫn nhoài người sang, nói gì đó với Tyler. Tyler nhất thời bị xao nhãng khỏi cơn giận tam bành của mình. Selden đang làm mặt hề và Tyler cười ré lên. Shane trông khó chịu, nhưng giờ Selden lại đang nói gì đó với anh ta, cố làm anh ta dễ chịu. Selden làm thế là tốt, Nico vừa nghĩ vừa ngồi lại trong ghế. Cô rất sung sướng khi thấy ông đã làm chủ được tình hình và cố làm điều đúng đắn. Cô thực sự sẽ cố quý ông ta. Có lẽ mọi việc sẽ ổn thỏa với Wendy và Selden. Dù thế nào, chắc chắn Wendy xứng đáng được hưởng chút ít hạnh phúc trong đời sống riêng tư.
Đèn trong rạp mờ dần và mọi người dần im lặng. Và rồi một tia sáng rọi lên, và Wendy đang vội đi xuống giữa hai hàng ghế. Ai đó đưa micrô cho cô và cô bước lên bậc thềm lên sân khấu.
Mọi người bắt đầu vỗ tay. Ban đầu còn nhẹ nhàng, rồi càng lúc càng nhiệt tình hơn. Họ yêu cô ấy, Nico nghĩ. Đám đông tỏ ra yêu mến cô nhiệt liệt, mà không chỉ có các sao và người làm cùng ngành, có cả đội làm phim và gia đình của họ. Họ ngưỡng mộ cô – người phụ nữ này đã khiến giấc mơ của rất nhiều người thành hiện thực. Trong một vài giây, Wendy đứng dưới ánh đèn – rất đĩnh đạc, Nico nghĩ – gật đầu và nhận tiếng hoan hô của mọi người. Rồi cô hắng giọng và mọi người cười ầm lên và tiếng vỗ tay thưa dần.
“Xin chào mọi người. Tôi là Wendy Healy, và tôi là chủ tịch hãng Parador Pictures. Và tối nay tôi rất sung sướng khi được chào mừng quý vị đến với buổi công chiếu bộ phim Ragged Pilgrims. Bộ phim này… cuối cùng cũng hoàn thành!” (Câu này khiến mọi người cười phá lên khích lệ.) “Và nó là sáu năm lao động miệt mài đầy ham mê của rất nhiều người. Những người không bao giờ từ bỏ ước mơ rằng một ngày nào đó câu chuyện tuyệt vời kia sẽ được lên màn ảnh…”
Trông Wendy mới đẹp làm sao, Nico nghĩ. Mắt cô chuyển xuống phía cuối hàng ghế. Shane đang cau mày. Còn Selden, với mái tóc thẳng dài mới, đang ngước nhìn Wendy đầy tự hào. Rồi Shane khó chịu liếc sang Selden. Chà, tệ quá, Nico nghĩ. Shane đã bắt đầu mất đi vẻ điển trai rồi. Mặt anh ta đỏ bừng và sưng húp, nhưng có lẽ chỉ là do phẫu thuật thẩm mỹ thôi, như lột da bằng tia laser chẳng hạn. Một tràng vỗ tay lớn nữa, và Wendy đang bước xuống khỏi sân khấu lên lối đi về ghế của mình, thỉnh thoảng dừng lại để hôn hoặc bắt tay một ai đó. Cô ngước lên và bắt gặp ánh mắt Nico. Nico vẫy tay và giơ hai ngón cái lên.
Giữa lối đi có chút náo loạn, và rồi Victory và Lyne vội vã đi xuống, giơ tay lên vuốt tóc trên đầu. Victory ngồi xuống ghế cạnh Nico, má đỏ bừng vì lạnh. “Cuối cùng trời cũng đổ tuyết,” cô nói, nhoài qua hôn chụt lên má Nico. “Bọn tớ phải đi bộ qua cả một khu nhà. Suýt nữa thì Lyne lên cơn trụy tim.” Cô liếc qua Nico và Seymour và lũ trẻ tới Wendy và vẫy chào bạn. “Nhìn Wendy với hai người đàn ông của cô ấy kìa!” cô thì thầm vào tai Nico.
“Tớ biết.” Nico gật đầu.
“Anh biết là thể nào một ngày nào đó chuyện này cũng xảy ra mà,” Lyne làu bàu. “Đầu tiên là phụ nữ chiếm quyền cai trị thế giới, và giờ thì họ có hai người đàn ông. Ta cứ nghĩ một người là đủ rồi…”
Nico và Victory nhìn nhau rồi bật cười. “Phụ nữ nào cũng hiểu rằng ta cần phải kết hợp ít nhất hai người đàn ông thì mới có được một người tử tế.” Victory siết chặt tay Lyne vẻ nghịch ngợm khi đèn mờ dần, và rạp trở nên tối đen.
Đó có phải là thứ mà mọi người phụ nữ đều cần không – hai người đàn ông ấy? Nico nghĩ, ngồi ngả người ra ghế. Thật thú vị quá mức. Khi đôi mươi, họ sợ hãi không biết mình có tìm nổi một người đàn ông không… rồi có quá nhiều phụ nữ ba mươi tìm kiếm một chàng trai đó. Và giờ đây Wendy có tới hai người! Khi đã ngoài bốn mươi. Khi mọi người đều cố bảo với phụ nữ rằng họ tiêu tùng rồi, hay ít nhất là về mặt tình dục… chà, đó chắc chẳn là một lời nói dối. Làm việc chăm chỉ khiến ta trẻ mãi, khiến ta sung mãn. Đó là một bí quyết mà đàn ông biết: Nếu ta muốn thu hút giới kia, tất cả những gì ta cần làm là trở nên thành công và có quyền lực.
Logo của Parador hiện lên trên màn hình, và mọi người bắt đầu vỗ tay. Có một cảnh tiệc tùng ở New York ngay trước khi chiến tranh nổ ra, trên đó hiện lên dòng chữ: “Sản xuất bởi Wendy Healy.” Từ cuối hàng ghế phía bên kia, Selden Rose thốt lên một tiếng tán thưởng, và Nico gật đầu với chính mình tán thành. Điều cô bảo với Seymour đúng sự thật: Giờ khi Selden đi cùng với Wendy, ông ta sẽ không bao giờ là một mối đe dọa nữa. Không phải chỉ bởi vì Wendy không để ông ta như vậy. Mà còn bởi vì, Nico nghĩ rằng, ông ta sẽ không bao giờ muốn vậy. Nico đoán Selden cũng giống như mọi đàn ông khác. Ông ta tham vọng bởi vì ông ta nghĩ một người đàn ông thì nên như thế. Trong khi đó, có lẽ ông ta âm thầm muốn nghỉ hưu. Và một khi Wendy đã có con của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ hoàn toàn khác hẳn. Ông ta sẽ phải lòng đứa bé đó, có khi là dành toàn bộ thời gian với nó. Cô thực sự hy vọng, vì muốn tốt lành cho Wendy, rằng ông sẽ tiếp tục làm việc, ít nhất là trong một khoảng thời gian nữa. Thử tưởng tượng phải nuôi hai người đàn ông và bốn đứa trẻ xem!
***
“Lúc nào chuyện này cũng xảy ra với anh,” Kirby nói vẻ chua chát, bước vào phòng khách của mình. “Phụ nữ thích anh, họ phát điên lên vì anh, và rồi anh chả hiểu nổi nữa. Thứ gì đó xảy ra và họ không muốn ở bên anh nữa.”
Nico gật đầu theo kiểu cô hy vọng là có vẻ cảm thông, và lén liếc đồng hồ. Gần mười giờ rưỡi. Cô rời bữa tiệc lúc mười giờ, khi Seymour đưa Katrina về nhà, bảo với anh rằng cô phải tạt qua văn phòng một lát, nơi cô và Victory và Wendy đã hẹn gặp riêng nhau để ăn mừng. Seymour không nghi ngờ gì, nhưng để đảm bảo là anh không nghi ngờ, cô cần phải lo xong việc với Kirby. Rồi cô thực sự quay lại văn phòng và gọi cho Seymour từ điện thoại bàn của mình. Tim cô đập thình thịch. Giờ cô ở đây và việc kết thúc này không thể tránh khỏi. Tất cả những gì cô muốn là kết thúc nhanh chóng và ra về.
“Em xin lỗi, Kirby,” cô nói, nghe thật không thỏa đáng, nhưng còn biết phải nói gì nữa? Cô bước vài bước về phía anh. Anh đang mặc quần jean và cởi trần, như thể cô gọi cửa đúng lúc anh đang thay quần áo.
“Anh đã nghĩ em với anh là khác,” anh nói. Anh đứng ở cửa sổ xoay lưng lại với cô, như thể anh không thể chịu được khi phải nhìn cô. Cô hy vọng anh sẽ không làm lớn chuyện.
Cô nuốt khan. “Kirby, anh biết là em có chồng rồi mà.”
“Thì sao?” anh hỏi, quay người lại.
“Mà em rất yêu chồng em, Kirby ạ. Anh ấy là một người đàn ông tuyệt vời. Và em không muốn làm tổn thương anh ấy.”
Câu này nghe như đã được chuẩn bị từ trước, và Kirby gật đầu, như thể anh đã nghe tất cả từ trước rồi. Cô khoanh tay lại với vẻ hơi khó chịu. Lẽ ra cô không nên đến. Lẽ ra cô nên làm theo kiểu một người đàn ông sẽ làm, đơn giản là thôi không gọi nữa, và thông báo cho trợ lý của cô là nếu Kirby có gọi thì báo là cô “ra ngoài.” Nhưng đó có vẻ là một giải pháp hèn nhát và bẩn thỉu.
“Vậy là em sử dụng anh để phát hiện ra điều đó,” Kirby nói.
“Ôi Kirby.” Cô ngồi xuống mép sofa và nhìn đăm đăm lên bức tường. Cô cũng gần như không chịu đựng nổi khi phải nhìn anh. Cô thấy tội lỗi, và tội lỗi khiến cô khó chịu. Cô bặm môi lại. Có phải cô đã sử dụng Kirby để phát hiện ra tình cảm thực sự của mình dành cho Seymour không? Cô đã không cố tình như thế. Cô đã không biết mình định làm gì khi cô bắt đầu ngoại tình với Kirby. Cô chỉ biết rằng cô cảm giác như một thứ gì đó trong đời cô đang bị mất đi. Như thường lệ, hóa ra cái thứ bị mất đi đó không phải là một người khác, hay một thứ gì đó mà cô có thể lấy được từ người khác. Giờ tất cả những gì cô biết là từng phần trong cô có cảm giác đã được đổ đầy, và không còn chỗ trống nào cho Kirby nữa.
Cô buộc mình phải nhìn anh. “Nếu em làm cho anh cảm thấy như thế, Kirby ạ, thì em xin lỗi. Em không bao giờ định như thế,” cô nói. “Em nghĩ chúng ta là bạn bè, và đang vui vẻ với nhau.” Ôi Chúa ơi, cô nghĩ, câu này nghe thực sự giống một người đàn ông.
“Vui vẻ?” anh nói.
“Kirby,” cô lại bắt đầu. “Anh rất tuyệt vời, và anh còn trẻ. Anh còn cả cuộc đời ở phía trước. Anh không cần em.” Và giờ thì nghe giống mẹ cô, cô nói. “Chuyện này thực sự không nghiêm trọng đến mức đó.”
“Anh không hiểu,” Kirby nói, quay lại nhìn ra cửa sổ. “Có lẽ anh bị lỡ mất gì đó. Em biết không, cái thành phố này thật tởm.” Và sau một lát, anh kêu lên. “Này. Em có biết là tuyết đang rơi không?”
***
Chà, Nico nghĩ, kéo găng tay lên. Mình vừa đưa cho một người đàn ông năm ngàn đô để anh ta không ngủ với mình.
Ý nghĩ này vừa làm cô buồn cười vừa làm cô buồn bã.
“Về nhà à thưa cô O’Neilly?” Dimitri hỏi từ ghế tài xế, nhìn cô từ gương chiếu hậu.
“Tôi phải quay lại văn phòng một phút,” cô nói, và sau đó nói thêm, “tôi xin lỗi, Dimitri. Hôm nay là một ngày dài với anh. Tôi tin chắc là anh cũng muốn về nhà.”
“Tôi thích ở trong thành phố,” Dimitri nói, cẩn thận lái xe ra khỏi lối xe chạy phía trước khu nhà của Kirby và rẽ ra Phố 79. “Hơn nữa, cô phải làm việc. Cô phải làm việc cô phải làm trong thành phố này, đúng không?”
“Đúng thế,” Nico nói, lại cảm thấy tội lỗi. Cô nhìn ra cửa sổ kính màu. Tuyết đang rơi, những bông tuyết nhỏ xíu lấp lánh, như một cơn mưa kim cương. Nhưng mọi chuyện đã kết thúc, cô tự nhắc mình. Cô đã kết thúc nó, và cô sẽ không bao giờ làm thế nữa. Vì vậy, sự thực là, cô không cần phải cảm thấy tội lỗi nữa.
Thật nhẹ nhõm làm sao!
Giờ tất cả những gì cô phải làm là cầu nguyện rằng Seymour sẽ không bao giờ phát hiện ra tờ séc mà cô đã đưa cho Kirby. Anh sẽ không phát hiện ra. Cô đã viết tờ séc đó từ tài khoản riêng của mình, và Seymour sẽ không bao giờ tọc mạch. Nở một nụ cười he hé, cô nhớ lại lúc đưa cho Kirby tờ séc.
“Sao không ai yêu anh cả,” Kirby đang rên rỉ, bước vòng quanh phòng khách khi anh đặt tay lên ngực trần. “Anh hai mươi tám tuổi. Anh muốn kết hôn và có con. Người phụ nữ của anh ở đâu?”
“Ôi xin anh, Kirby,” cuối cùng cô nói, đứng dậy và cầm túi lên. “Có hàng trăm phụ nữ trẻ mà em chắc chắn là muốn được yêu anh chết đi được. Và nếu anh muốn kết hôn, anh không nên lãng phí thời gian của mình với phụ nữ đã kết hôn rồi.”
“Vậy là nó thực sự kết thúc ư?” Kirby hỏi.
“Ừ, Kirby. Em e là vậy.” Và rồi cô lấy tờ séc từ ví ra. Một cách tự nhiên, Kirby đã phản đối. “Em không phải làm thế,” anh cương quyết. “Anh không phải là thứ em có thể mua bán.”
“Đừng ngốc, cưng ơi,” cô nói. “Đây không phải là thanh toán gì cả. Nó là một món quà.” Và mặc dù phản đối, cuối cùng anh cũng cầm tờ séc. Và rồi anh nhìn nó, mắt anh trợn tròn lên khi thấy số tiền. Anh gập nó lại và đút vào túi sau. “Em có chắc là em không muốn… một lần nữa,” anh nói. “Vì những gì đã qua?”
“Không, cám ơn anh, Kirby,” cô nói. “Em thực lòng không nghĩ đó sẽ là một ý tưởng hay.”
Rồi cô vội sải bước trên hành lang hẹp dài tới thang máy, nghĩ rằng cuối cùng cô cũng đi được hết chặng đường đó. Phù.
Cô ngả đầu ra trên ghế. Và giờ, có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ được làm tình một cách sung sướng nữa, cô nghĩ. Cô có nên cảm thấy thương cho bản thân không nhỉ? Có lẽ. Và có lẽ một ngày nào đó cô sẽ cảm thấy thế. Nhưng ngay lúc này, cô không cảm thấy hối tiếc. Tình dục… Ồ, thì sao! cô sốt ruột nghĩ. Chuyện lớn lắm không bằng. Cô có phải là đàn ông đâu mà bị “thằng cu” của mình điều khiển. Cô là một phụ nữ, và cô tự do… Điện thoại của cô rung lên.
“ở cùng wendy. cậu giải quyết xong chưa?” tin nhắn của Victory viết.
Nico mỉm cười. “trong 2p,” cô nhắn lại.
“uống champagne nhé. sẽ gặp cậu trong 20p nữa.”
***
Bộ phim của Wendy thành công rực rỡ, người ta nói vậy. Điều này không có gì phải bàn cãi. Ta luôn có thể biết được điều đó từ phản ứng của khán giả. Và khán giả ở buổi công chiếu ở thành phố New York là thờ ơ nhất thế giới. Vậy mà lúc cuối cùng họ đã vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, tận đến khi những dòng thông tin hiện lên. Và rồi, tại bữa tiệc sau đó ở khách sạn Maritime, mọi người đều vui vẻ, như thể họ thực sự hạnh phúc khi được có mặt ở đó. Và đó chính là một dấu hiệu nữa cho thấy bộ phim sẽ là một phim hit. Nếu nó thất bại, mọi người đi dự tiệc mười phút rồi lũ lượt kéo về, Wendy nói. Cô đã ở trong tình huống như thế khá nhiều lần rồi.
Cả ba bọn họ đang ngồi trong văn phòng của Nico, cười khúc khích và phấn chấn với thành công lớn của Wendy. “Trụ lại trong trò chơi là như thế đấy,” Victory nói. “Lúc nào chúng cũng muốn đẩy mình ra nếu có thể.” Cô đưa chai Dom Perignon cho Nico, cô này rót champagne vào ba chiếc ly pha lê. Nó là thứ tốt nhất dành cho những CEO của Splatch-Verner, cô nghĩ một cách hài hước. “Chúng cố làm thế, nhưng chúng không thể,” cô nói.
“Câu đó cũng quá đúng luôn,” Wendy vừa nói vừa giơ ly lên.
“Và Selden cư xử thật lịch sự. Tớ thích cái cách ông ấy đứng gần cậu ở buổi tiệc, và lấy đồ uống cho cậu, và để cho cậu nói chuyện với mọi người mà không cảm thấy bất an hay chõ mũi vào,” Victory nói. Cô bước tới cánh cửa kính và kéo ra. “Ôi Nico,” cô kêu lên, nín thở. “Ban công của cậu.”
“Tớ biết,” Nico nói. Cô cảm thấy hơi xấu hổ về cái ban công của mình – thực ra, cô hơi xấu hổ về văn phòng của mình nói chung. Nó rộng thênh thang, với một quầy bar đóng ở một bức tường, di sản của Mike mà cô quyết định giữ lại. Và nó có ban công riêng. Một khoảng không gian nhỏ của thiên đường trên tầng ba mươi hai trông ra Công viên Trung tâm và những tòa nhà đẹp đẽ trên Đại lộ 5, và những tòa nhà to cao mọc lên ở giữa thành phố như một khu rừng lớn. Trong tòa nhà Splatch-Verner có tám văn phòng có ban công, và cô là phụ nữ duy nhất được một văn phòng như thế.
Victory bước ra ngoài, rồi Wendy cũng bước theo. Nico dừng ở cửa, và nhìn bạn bè mình dưới ánh sáng mờ mờ của tuyết, đột nhiên nhận ra rằng mình hạnh phúc. Thứ hạnh phúc này lướt qua người cô như một con chim hân hoan. Nó làm cổ họng cô nghẹn lại và rồi bay vụt lên làm cô ngạc nhiên choáng váng.
Wendy giơ ly lên. “Vì chúng ta,” cô nói, và nhìn ra những tòa nhà chọc trên ngoài kia, nói thêm, “Cậu biết họ gọi là gì không. Ngoài đó là một khu rừng đấy.”
“Không, hai cô ơi,” Nico nói, bước tới trước. Cô dang tay ra, như thể ôm cả thành phố vào vòng tay mình. “Nó là Rừng Son.”