Ầm, ầm, ầm.
Ngoài cửa như có đội cứu hỏa đang gấp rút tìm cách vô nơi hỏa hoạn nặng nề. Nếu Luke đang ở ngoài đó thì anh sắp phá tung cánh cửa rồi. Cat ngồi thẳng dậy, cuộn tròn chân lại. Cô và Nick nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.
Ầm, ầm, ầm.
“Ê, Nick? Mày có nhà không?”
Ầm, ầm
Nick tắt đèn và nhanh chóng thắp 3 cây nến để trên bàn cà phê lên, rồi ra ngồi cạnh cô và xoa cho tóc cô xõa tung ra.
“Xoa môi em đi, mạnh vô.” Anh hướng dẫn, rồi la lên. “Ê! tao đang ra nè, từ từ coi!”
“Mày đang ở đâu vậy? Peru hả?” Luke gặng hỏi, và suýt té nhào vô nhà khi Nick mở cửa ra. “Có Cat – ồ, em đây rồi.” Anh nhìn quanh vẻ nghi ngờ. “Sao trong đây lạnh và tối vậy?”
“Nick mới mua máy lạnh. Đã ha?”
“Thì sao? Chỉ tốn điện.” Luke bước hẳn vô phòng khách, mắt liếc mấy ngọn nến đang bập bùng, li rượu của cô và Nick, rồi đám gối chất đống trên so-fa. Rồi anh liếc nhìn chiếc áo 2 dây và quần short của cô. Rồi liếc lên đôi môi cô: hơi mọng và ửng đỏ. Anh cau mày. Anh liếc nhanh xuống ngực cô, nơi núm vú cô đang săn lại vì lạnh.
“Bữa tối với ‘khách hàng’ của anh sao rồi?” Cat hỏi, duỗi chân ra trên ghế so-fa. Cô cố tạo vẻ có-lỗi-nhưng-vờ-tự-nhiên.
“Khách hàng rất hào hứng.” Rõ ràng Luke không để ý vẻ mặt cô, vì anh đang bận nhìn ngực cô.
“Em tin là vậy,” Cat lẩm bẩm, cảm thấy xấu hổ với cơn ghen đang bừng lên. “Uống một ly chứ?” cô hỏi, với tay lấy chai rượu để trong xô đá.
“Mẹ em đang chờ trên điện thoại.”
Cô giật mình nhìn anh. “Mẹ em?”
“Trên điện thoại, trên lầu.”
“Mày bắt mẹ của Cat chờ để chạy xuống đây?” Nick ngồi trên tay ghế so-fa, rồi đặt tay lên vai cô. “Bà ấy gọi từ đâu?”
“Không có hỏi.”
Cat đứng lên tìm giầy. “Lần trước nói chuyện thì mẹ đang ở Bồ Đào Nha.” Cô cho chân vô giầy. “Mẹ không gọi và bắt người nghe trả cước phí chứ?”
“Không.” Anh day day sống mũi. “Đi coi mẹ em muốn gì, rồi từ chối, nghe chưa?”
Cô vuốt tóc ra sau. “Biết rồi,” cô tỉnh bơ nói, rồi quay sang Nick. “Cám ơn anh đã cho em một buổi tối dễ thương, Nick à.”
“Có muốn anh hoãn… bộ phim mình đang coi cho tới khi em quay lại không?”
Cat mỉm cười. Cô không dám nhìn Luke nhưng cảm thấy anh đang cau có. “Không cần đâu, nhưng nhớ nha: mình tiếp tục chuyện này hôm khác, chịu không?”
“Anh sẽ luôn ở đây,” Nick nói với cô, vẻ chân thành và buồn rầu. Anh chạm nhẹ vào má cô khi cô bước ngang anh.
“Anh sẽ đi lên lầu với em,” Luke kiên quyết, chen vô giữa 2 người và quàng tay qua vai cô, lôi cô ra cửa.
“Cho em vài phút với mẹ đã”.
“Được thôi.” Dừng lại ở hành lang, anh nâng cằm cô lên. Cat run rẩy.
“Nhớ đó, cứ nói ‘không’ thôi. Nếu em nói hoài thì Faith sẽ phải chấp nhận thôi.”
Còn lâu.
“Em sẽ không sao đâu. Cám ơn anh, Luke.”
15 phút sau, khi anh trở lên lầu thì thấy cô ngoài ban công.
“Sao rồi?” anh hỏi, bước qua cánh cửa trượt và đến đứng cạnh cô nơi lan can. Cái điện thoại nằm trên cái bàn sau lưng cô, cạnh tô cá, có lẽ cô đã đem nó theo để không bị lẻ loi.
Trước đây, ngoài này chỉ có 2 cái ghế vải, 1 cái bàn nhựa và mấy lon bia rỗng. Bây giờ, trông nó như cảnh trong phim rừng Amazon. Một đống chậu cây toàn hoa và dây leo đua nhau giành chỗ, và một rừng nến đủ màu, đủ kích cỡ. Thiếu mỗi con vẹt.
Cô không mở đèn trên trần lên, nhưng ánh đèn từ trong nhà đủ cho anh thấy gương mặt tái nhợt và đôi môi mím chặt của cô. Cat không phải là người hay khóc. Có điều, cô chỉ không khóc ngoài mặt, còn…
“Mẹ sắp lại kết hôn,” cô như nói chuyện với các vì sao.
“Ôi, Cat.” Luke vòng tay qua vai cô và cùng cô nhìn ngắm ánh sao lấp lánh bao phủ bầu trời của Vịnh. Cô khẽ dựa vào anh và anh vuốt ve cánh tay cô. Xuống. Lên. Xuống. Cảm nhận được sự buồn bực của cô, anh nghiêng đầu tựa cằm lên đầu cô. Tóc cô có mùi chanh thơm mát, mùi lửa nồng nàn, và mềm như lông mèo mơn man cằm anh.
“Anh gần như đoán ra vụ này khi đợt này bà gọi mà không bắt người nghe trả tiền điện thoại.” Faith luôn gọi kiểu đó khi bà cần tiền. Cần chỗ ở. Cần sự thông cả. Bà như con ma cà rồng chuyên hút tình cảm.
“Khi nào thì cưới?”
Mùi tóc của Cat khiến anh rạo rực. Rắc rối to đây.
“Tuần tới. Lần này là ở Arizona. Bà muốn em làm phụ dâu nữa.”
“Mẹ tốt quá ha. Chờ đến phút cuối cùng rồi mới gọi rồi mong em nhào tới bên bà ngay.”
Cat quay đầu ngước nhìn anh. Mái tóc hoang dã của cô mơn man cánh tay anh, khiến các dây thần kinh của anh run lên.
“Chỉ 1 cuối tuần thôi, không sao hết. Em quen với cách của Faith rồi.”
“Em giỡn hả? Lần thứ mấy rồi? 9?”
“Đây là người đàn ông mẹ đã tìm kiếm cả đời.” Tay Cat nắm chặt lấy thành lan can. Luke cảm thấy bắp tay cô căng lên. Anh vuốt ve để cô thư giãn trở lại.
“Ít ra lần này, mẹ có vẻ vui lắm.” Cat lặng lẽ nói.
“Ông ta chắc phải giàu lắm.”
“Mẹ nói vậy. Tên ông ta là Chandler Roberts, là bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ của mẹ.”
“Tiện rồi. Bà tha hồ có việc cho ông ta làm. Em có tính làm phụ dâu nữa không?”
“Có chứ.” Giọng Cat ráo hoảnh. “Em nghĩ phụ nữ ai cũng cần có một tủ đồ chứa đầy áo phụ dâu hoa hòe.”
“Em đâu phải mẫu người đó.”
“Phải không?” Cô nhìn anh. “Vậy em thuộc mẫu người nào?”
Dịu dàng. Đầy tình cảm. Quyến rũ.
“Thực tế. Nhạy cảm. Bình dị.”
“Cám ơn.” Môi cô hơi sụ xuống. “Nói cách khác là em chẳng giống mẹ chút nào.”
“Ai… sao cơ?” Luke thận trọng hỏi.
“Thì không gợi cảm, không đẹp, không đầy đặn.”
“Chứ không phải là lộ liễu, ồn ào và thẩm mỹ đầy mình à.”
Cat mỉm cười. “Anh khéo nói lắm, Van Buren. Đi đám cưới với em không?”
“Không phải lúc nào anh cũng đi chung sao?”
Cô mỉm cười, mắt long lanh. “Em vô lấy nước đá uống đây. Uống không?”
“Thôi, cám ơn. Đem ít bánh ra cho anh được rồi.”
Luke muốn đem Faith Harris-Ford-Van Buren-Davis-Turner-Collinswod-Ashby-Landry và sắp-sửa-mang-họ-Roberts vô phòng nói cho bà một trận. Tạ ơn Trời là Cat đã quen với chuyện này rồi. Cô đương đầu với mấy cuộc hôn nhân của Faith thường xuyên với vẻ bình thản, lạnh lùng. Nhưng Luke biết rằng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Sao cô không đau lòng được khi mẹ cô chọn hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, mà không hề bận tâm đến suy nghĩ của cô, đứa con duy nhất của bà? Anh cảm thấy ngạc nhiên là Cat dám nghĩ đến chuyện lấy chồng.
Khi còn bé, anh đã biết hôn nhân không dành cho anh. Ý nghĩ kết hôn làm anh rét run. Chẳng bao giờ nó tồn tại lâu như đôi bên mong muốn. Ai đó trong hai người sẽ phải bị tổn thương. Và dù cho cả hai chia tay trong bình an, thì đứa trẻ tội nghiệp sẽ vẫn lãnh đủ hậu quả.
Sau khi li dị, mẹ anh đã canh chừng anh chặt chẽ đến nỗi anh ước gì anh bị bỏ rơi như Cat. Anh nhớ lại những lần nằm yên trong giường nghe mẹ anh nức nở hàng giờ. Dù bà tái hôn, bà vẫn không quên được chuyện li dị với ba anh. Bởi vậy, Luke không hiểu sao Faith có thể li dị thường xuyên như vậy.
Cat quay lại đem theo một ly nuóc đá lớn, tiếng đá kêu lanh canh trong ly, và một đĩa bánh sô-cô-la anh đã làm tối qua trước khi cô đi hẹn hò với cái gã cô gặp lúc chạy bộ ngoài công viên. Brian gì-gì-đó. Một ứng cử viên ngoài dự định của anh, và vì thế: hắn nguy hiểm.
Luke nằm sóng soài trên chiếc ghế xếp và đưa tay ra chờ đón cái đĩa. Cat bước vòng qua cái bàn nhựa để ngồi xuống cạnh anh. Cô để cái đĩa lên bụng anh rồi uống một ngụm nước.
Cả hai cùng mặc short, và đôi chân trần của cô sát vào anh, khiến luồng điện chạy từ đùi anh lên thẳng chỗ đó. Từ cô toát ra mùi nồng nàn, ngọt ngào, một mùi thơm mà từ lâu luôn làm Luke liên tưởng đến cô.
Anh muốn gạn hỏi cô về cảnh tượng anh đã chứng kiến dưới lầu. Anh muốn thảo luận một cách bình thản, lạnh lùng về nụ hôn không-khôn-ngoan của ngày hôm qua. Anh muốn lịch sự yêu cầu cô rời khỏi ghế của anh và ra kia ngồi, giữ khoảng cách 1 mét an toàn giữa 2 người, để anh không bị cám dỗ bởi khao khát được vuốt ve cô. Nhưng đôi môi cô đang nũng nịu, đôi mắt cô buồn bã, đôi vai cô hơi rũ ra. Anh không thể chỉ vì muốn kiềm chế khao khát của mình mà không ủng hộ tinh thần cho cô lúc này.
“Muốn nói về chuyện đó không?” anh dịu dàng hỏi.
Cat lấy một viên đá lớn ra từ trong li nước của cô.
“Có gì mới đâu.” Cô thở ra. Mấy sợi tóc trước trán bay lên.
“Có khi nào ở đây được mát mẻ không vậy? Em từng nghe mấy vụ gió mát ở San Francisco mà sao chẳng thấy đâu vậy?”
Không có gió nào có thể làm anh giảm nhiệt được. Đầu anh toàn tập trung vào những ý nghĩ gợi tình không-nên-có: như da cô trông mềm mại như thế nào, ngày hôm qua anh đã được nếm thử vị ngọt môi cô ra sao, mùi thơm da thịt cô.
“Dự báo sẽ còn nóng thêm vài ngày nữa. Mình có thể mua máy lạnh mà.” Chuyện gì đã xảy ra dưới lầu với Nick hồi sớm vậy nhỉ?
“Khỏi cần. Em có thể chịu đựng thêm ít lâu nữa.” Cô lướt nhẹ viên đá lạnh xuống cần cổ, để trên da một đường ẩm ướt, rồi nghiêng đầu và chậm rãi lướt viên đá dọc xuống vai. Cơ bụng Luke căng lên, anh cố cất tiếng nói qua cổ họng đang mắc nghẹn.
“Lần này bà ấy lại muốn gây rắc rối gì cho em vậy?”
“Mẹ không muốn em dính vào cuộc sống của mẹ, mẹ chỉ gọi khi…” Cat xua tay như bỏ qua. “Mà thôi, em không sao cả. Em hiểu tại sao mẹ làm vậy từ lâu rồi, lý do chẳng có gì liên quan tới em hết.”
Luke cố rời ánh mắt khỏi vết trượt ẩm ướt trên cổ Cat. “Bà ấy có nói thêm gì không?”
“Mẹ mới đi Paris về.” Cat mỉm cười. “Lần này, giọng mẹ có chút ngữ điệu Pháp. Mẹ nói mất cả tháng mẹ mới sắm xong tủ quần áo. Nghĩ đến phải đi mua sắm từng đó ngày là em nổi da gà rồi.”
“Bà ấy có hỏi được một câu là hiện giờ em sống ra sao không?”
“Có. Mẹ hỏi em có đang dùng cái kem dưỡng da mẹ đã nhờ đặc chế cho em từ Đức không. Em nói tất nhiên rồi.” Cat toét miệng cười. “Em không có nói rõ là em dùng nó cho con chó nhỏ của hàng xóm, khi nó bị chàm mấy tháng trước.”
“Được đó. Da em không cần bôi mấy thứ vớ vẩn đó đâu.”
Ánh mắt Luke lướt dọc vết ẩm ướt lấp lánh trên làn da mịn màng của vai Cat. Anh liếm môi.
“Em không cần?”
“Không. Hồi tối em có hôn Nick không?” Luke hỏi, giọng trầm lại.
“Nick?”
“Thằng bạn cộng sự của anh đó. Người mà em đã ở bên cạnh cả buổi tối đó?” Thôi chết. Anh điên rồi. Cuộc trò chuyện đơn giản thế mà anh không thể tập trung được vì tâm trí anh hoàn toàn dồn vào ý nghĩ đưa tay lần theo dấu của viên đá lạnh. Tay anh trên cơ thể cô. Sự vuốt ve của anh sẽ làm núm vú cô cương lên như thế. Anh đang làm gì vậy trời? Đùa với lửa? Còn tệ hơn vậy nữa: nghịch bom, anh đang nghịch 1 quả bom nhạy cảm, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Có thôi đi không Luke. Ngay bây giờ.
“Hmm? Ồ, Nick!” Vài giọt nước từ viên đá trượt xuống ngực cô, viền cổ áo trở nên ẩm ướt. “Anh có thấy nóng không Luke?”
“Em giỡn hả, đang sốt lên nè!” Sự khao khát cào cấu trong anh. “Em ra đó ngồi đi, đừng có chạm vào anh nha Cat, em làm anh đổ mồ hôi nè.”
Anh đưa chân qua bên thành ghế bên kia. “Coi nè, nếu mấy tên anh giới thiệu cho em mấy bữa nay không hợp ý em, thì có vài tên khác anh có thể-”
Cat hứ anh. “Thôi khỏi đi. Mấy người anh tuyển vậy là nhiều rồi. Em đã tìm được người lý tưởng rồi.”
Luke đưa tay rờ mạch cổ mình. Còn. Mạch vẫn còn đập.
“Hắn” anh trầm trọng hỏi “là ai?”
“Lúc này em chưa nói được. Đề phòng trường hợp-”
“Đề phòng gì?” Luke đưa tay vò tóc đến lúc nó dựng đứng hết lên. “Cat à, nếu đã là người lý tưởng, em phải chắc chắn 100% chứ. Em chắc không?”
“Ồ, có chứ.” Cô cầm li nước lạnh còn lại 1 nửa đang để cạnh chân cô lên và uống một hơi. “Nhưng trước khi em tính bước kế tiếp, em cần anh hướng dẫn.” Cô nhìn anh vẻ ngây thơ. “Đóng góp của anh sẽ rất quý giá, vì – vì anh ấy rất giống anh.”
“Giống anh?”
“Phải, thì giống kiểu: ngọt ngào, thạo đời, lạnh lùng. Một người đào hoa.”
Luke cảm thấy như anh vừa cắn phải khổ qua đắng nghét. “Một tay ăn chơi.”
Cat mỉm cười. “Đúng vậy. Nếu có ai có thể giúp em quyến rũ một người đào hoa, thì đó chính là anh.”
Luke đứng bật dậy khỏi ghế và đi một hơi ra chỗ lan can, vẻ mất tự nhiên. Sau vài phút căng thẳng, anh quay sang đối diện với cô. “Em có mất trí không hả Catherine Harris? Là ai vậy?”
“Em đã nói rồi, em không muốn nói cho an-”
“Anh có quen hắn không?”
“Trời, Luke à, chuyện đó có ảnh hưởng gì đâu? Em đủ trưởng thành để có quan hệ tình cảm và đủ thông minh để biết em đã sẵn sàng rồi.”
Anh cau mày. “Anh tưởng em nói đây là người lý tưởng? Em không có quan hệ tình cảm với người lý tưởng, Cat à. Người đó là để em cưới. Cưới đó. Đến khi cái chết chia lìa đôi lứa đó.”
“Em tin ngay cả người sống bên kia Vịnh cũng đã ghi nhận được ý kiến của anh rồi, anh không cần phải la lớn thế. Và anh ấy không muốn cưới em, anh ấy sợ chuyện đó, giống anh vậy.”
“Em muốn kết hôn mà. Mạng em là Cancer, người mạng này thích kết hôn, thích xây dựng tổ ấm, mấy chuyện giống vậy đó.”
“Nhưng chỉ cần có được anh ấy là em mãn nguyện rồi, em bằng lòng sống không cần cưới xin.”
“Không, Catherine. Em không thể làm vậy. Với lại, em đã nói là em muốn kết hôn mà.”
“Em có quyền thay đổi ý kiến chứ. Bây giờ em chỉ cần một người tình thôi.”
“Anh hiểu em-”
“Rõ ràng là không nhiều như anh đã nghĩ. Thôi đừng có nghiến răng nữa mà, hư hết men răng bây giờ. Chắc người trải đời như anh không thích dạy mấy con nhỏ ngây thơ như em mấy kỹ thuật làm chuyện đó đâu ha? Thôi thì anh nói rõ đi: anh có chịu giúp em không?”
“Cat…” Luke đưa tay day thái dương. “Không có tên nào không muốn được là người đầu tiên của một cô gái hết. Đó là điều tên nào cũng mơ ước hết.”
“Ngộ ha?” Cat bắt chéo chân và ngả người ra cái ghế xếp Luke đã bỏ trống. “Đàn ông thì thích làm người đầu tiên của phụ nữ, phụ nữ thì thích làm người cuối cùng của đàn ông.”
Anh đưa tay day đôi mắt đang căng thẳng.
“Có chuyện gì vậy?” Cat trêu.”Nghĩ là anh làm không nổi hả?”
“Làm… gì?”
“Dạy em cách quyến rũ chàng lý tưởng của em đó.”
“Nếu anh muốn thì được thôi, nhưng anh không muốn. Và anh sẽ không làm đâu.”
Cat nằm hẳn ra ghế và mỉm cười. “Em dám cá là anh không làm được.”
Vụ này cần phải suy tính cho cẩn thận đây, nằm trên sô-fa, trong bóng tối, Luke thầm tính. Cách đây 3 ngày, cô lại có thêm một chuyển biến mới. Bữa đó, sức quyến rũ của cô gần sắp vượt ngưỡng chịu đựng của bất kỳ gã đàn ông nào, anh cố lắm mới có thể kềm chế bản thân, còn chút xíu nữa là… Bây giờ thì anh đang chờ Cat về nhà sau một cuộc hẹn hò với một người khác nữa.
Hẹn hò. Cô sung sướng lắm mà.
Còn anh, vì cô mà mấy tuần rồi chẳng có cái hẹn nào ra hồn. Cuộc sống tình cảm của anh coi như tan theo mây khói rồi. Người anh thì lúc nào cũng căng cứng, đến nỗi anh có thể được ghi vào kỷ lục Guinness dành cho người đàn ông hứng tình lâu nhất trong lịch sử, và có lẽ thêm kỷ lục người phải tắm nước lạnh nhiều nhất trong ngày luôn.
Người lý tưởng.
Sao cô tìm được tên này nhanh quá vậy? Thằng quái này có gì đặc biệt đến nỗi khiến cô quên hẳn ước mơ kết hôn lâu nay cô theo đuổi?
Và Luke có đủ cao cả để quên đi nhu cầu, khao khát của riêng mình nếu Cat thực sự đã tìm được người trong mộng? Chỉ nghĩ đến chuyện Cat thuộc về –
Thôi đi. Phụ nữ không thuộc về một người đàn ông nào cả. Mà kệ nó, dùng cách diễn đạt nào cũng thế, Luke chỉ không muốn Cat làm chuyện đó với ai hết. Không bao giờ.
Anh trở mình, khiến tấm khăn trải trên ghế quấn quanh người anh. Trời lại nóng nữa rồi. Cửa ban công để mở, quạt trần càng làm cho không khí nóng quanh quẩn trong phòng. Anh đã vừa tắm nước lạnh rồi. Và chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi nó chẳng có tác dụng gì.
Anh còn mặc chút quần áo – chiếc quần lót bằng cải cô-tông, vì ngại Cat. Dù cô chẳng có ở nhà. Anh ước gì ít nhất anh có thể nói chuyện được với Nick, nhưng mấy ngày nay Nick cũng im ắng lạ thường. Im ắng một cách đáng nghi ngờ, tự nhiên Luke chợt nhận ra.
Anh đẩy cái gối nóng hổi, rồi thình lình ngồi bật dậy, rời khỏi cái sô-pha, anh đi tới đi lui, đầu có ngày càng bừng bừng cơn sốt. Anh đi vào bếp, bật đèn lên. Anh sẽ nướng bánh mì. Anh thích nấu ăn, sự kết hợp tuyệt vời giữa khoa học và sáng tạo, thảy vài nguyên liệu vô nồi là có thể nấu thành một món ăn, khiến anh thích thú. Nhưng làm bánh mì sẽ khiến anh bớt bực bội. Đấm bột, nhào bột, nặn bột, tối này đặc biệt có ý nghĩa với anh.
Anh tìm được cái tô trộn bột anh ưa xài, cho nguyên liệu vô và bắt đầu nhào bột bằng tay. Đấm vô bột khiến anh khoan khoái một chút. Dù không bằng được ân ái với Cat, nhưng lúc này, chuyện đó là không thể được rồi.
Mà tối nay cô hẹn ai nhỉ? Đấm. Cô đã nói gì nhỉ? Đấm. Là Ted? Hay Allan? Hay là đi với Nick? Đấm, đấm, đấm. Ai là người lý tưởng? Chỉ có Cat mới khiến anh rối tung lên thế này.
Cô đang chơi trò hẹn hò: Ted, Allan, Bob, Nick. Cô không thể nhận thấy tất cả bọn họ đều là những kẻ đào hoa sao.
Luke thoa dầu vào cái tô rồi để cục bột bị hành hạ ở đó chờ nó nổi lên dưới lớp khăn phủ. Sao cô lại nghĩ anh có thể đi làm được khi tối nào anh cũng thức thật khuya chờ cô như thế? Dù sự thật lúc này mới hơn 9 giờ một chút, và giờ ngủ của anh thường là 11 giờ không đáng được nhắc đến.
Ký ức một cô Cat 17 tuổi chợt ùa đến trong đầu anh. Cái tối Sinh Nhật khỉ gió đó. Anh biết hôm đó cô ra ngoài với bạn. Từ cửa sổ nhà bếp, anh đã nhìn thấy cô quay trở về, nhảy chân sáo trên thảm cỏ dưới ánh trăng mơ màng, trông cô như một nàng tiên mảnh dẻ. Chiếc áo đầm mềm mại làm nổi bật đôi chân trần, và ôm sát lấy ngực cô. Anh đã hoảng vía với sự phản ứng nhanh chóng của cơ thể anh. Mấy năm rồi anh luôn cố tạo khoảng cách với cô là vì vậy. Anh sợ lực hút mạnh mẽ từ cô, lực hút mà anh đã và đang cố gắng cưỡng lại. Anh nhớ rõ lúc đó anh đã nghĩ: chạy mau. Bỏ đi ngay trước khi cô ấy vô nhà.
Nhưng anh lại đứng đó trong ngôi nhà vắng vẻ của ba anh, tim đập rộn, chờ đợi, dù biết anh chỉ còn vài giây để có thể thoát thân. Biết rằng anh khao khát một lần được cùng cô trước khi chết.
Và anh sẽ chết chắc nếu ba anh bắt gặp anh gần gũi cô, người em gái nhỏ bé anh đã hứa bảo vệ, đứa bé gần-như-mồ-côi mà ba và anh đã thề sẽ không bao giờ để bị tổn thương lần nữa.
Cánh cửa hậu bật mở và cô đứng đó, người hơi nghiêng ngả.
“Luke, anh về rồi.” Giọng cô đầy vui mừng. Sự hào hứng của cô như lây sang anh. Cơ thể anh cương lên, chờ đợi một cơ hội, và anh biết ngay lúc đó rằng anh đã thua rồi.
Khoảng cách 3 mét an toàn giữa hai người vừa ngay đó, chợt biến mất khi Cat nhào vô lòng anh, ôm chặt như con khỉ con.
Vòng tay anh ôm lấy cô chẳng có chút tình anh em nào, không để cô có dịp phản đối, anh cúi xuống hôn cô ngấu nghiến. Cô ngọt ngào làm anh mê muội, thân hình mềm mại của cô quấn lấy anh đầy quyến rũ, bộ ngực con gái săn chắc áp sát vào ngực anh. Trong suốt 11 năm anh biết cô, Cat luôn là người e dè, kín đáo. Sự nhiệt tình của cô tối đó hoàn toàn không giống cô chút nào. Nhưng anh đã không suy nghĩ gì. Chỉ biết cảm nhận. Không chút điêu luyện, mà hoàn toàn bị điều khiển bởi tình cảm nồng nàn, anh đã ghì sát thân hình trẻ trung của cô vào cửa tủ lạnh. Anh đã hôn cô đến khi cả hai không thở nổi, rồi anh lại tiếp tục hôn cô. Anh vuốt ve ngực cô qua làn áo mỏng và muốn được chiếm hữu nó hoàn toàn. Muốn cô trần truồng nằm dưới anh. Muốn đôi chân khỏe khoắn của cô quấn quanh eo anh. Muốn chìm đắm vào cơn nóng ẩm ướt của cô và làm những điều mê hoặc với cô.
Nhưng cuối cùng, cái đầu ngớ ngẩn của anh cũng nhận thức được là Cat đang vùng vẫy trong tay anh. Ngay lúc này, đã 9 năm trôi qua, anh vẫn cảm thấy đỏ bừng mặt vì xấu hổ, y như cảm giác của anh tối hôm đó. Chẳng có lời nào bào chữa được cho hành động của anh. Trừ lý do anh là một tên thanh niên 24 tuổi với cuộc sống tình cảm nghèo nàn, chợt thấy mình khao khát mãnh liệt.
Xấu hổ với hành động mất tự chủ, anh đã thả cô ra ngay lập tức, nhưng không đủ nhanh để ngăn cô khỏi ói lên giày của anh. Quá xấu hổ, anh đã trút giận vào bài lên lớp hành vi của cô.
Ánh mắt đau đớn vì sự thay đổi của anh, Cat chạy đi.
Hôm sau anh đã quay lại để xin lỗi, Cat đã quay trở lại thành cô em gái ít nói, e dè, luôn tỏ vẻ vui tươi. Luke mừng đến suýt nữa anh đã ôm hôn cô cảm ơn. Ừ thì anh là kẻ học cái gì cũng chậm mà.
Sau đó anh đã làm một việc cao cả: anh để cô yên, và cố gắng hết sức mình để củng cố tình anh em giữa họ. Mọi thứ lâu nay vẫn tốt đẹp. Cho đến hôm nay.
Anh tự hỏi ở Trung Quốc có cần kiến trúc sư không.
“Ngon quá, mùi thiệt là thơm. Anh lại nướng bánh hả?” Cat thảy cái ví lên bàn bếp và nhìn bộ đồ của Luke. Cô xoa xoa đôi lông mày và mỉm cười. Anh đeo cái tạp dề sọc xanh trắng, và ngoài nó ra, có vẻ rất ít quần áo. “Anh mà cũng mặc mấy kiểu thời trang ngộ vậy hả?”
“Trong đây nóng quá chừng.”
“Chứ gì nữa.” Dù tóc cô đã bới cao trên đỉnh đầu và cô mặc thật ít đồ, cô vẫn cảm thấy nóng. Nhìn chàng Luke thiếu vải càng làm cô nóng hơn. Cô nhìn quanh cái bếp: đĩa dơ chất đống trong bồn rửa chén, mấy cái càng quậy bột (dough hook) nằm lăn lóc trên bàn bếp phủ đầy bột.
Cô cau mày. “Anh sao vậy?”
“Không có gì. Sao em hỏi?”
“Anh chỉ nướng bánh khi đang căng thẳng.”
“Anh nướng bánh khi anh muốn ăn đồ anh tự nướng.”
Phải rồi. “Được thôi. Bánh mì đã xong chưa?”
Luke đẩy cái khay phủ khăn dọc cái bàn bếp. “Mời.” Anh lấy cái khăn phủ ra, giằng cái đĩa bơ rồi cắt một miếng bánh mì thơm phức.
“Đi chơi vui không?” Anh khoanh tay, bắt chéo chân, dựa lưng vào bàn bếp.
Cat trét bơ lên miếng bánh mì nóng và cắn 1 miếng. “Mmm. Ngon quá. Hấp dẫn thiệt đó.” Chân Luke thiệt hấp dẫn. Săn chắc, rám nắng. Chân của dân chạy bộ. Dù anh chẳng bao giờ chịu chạy khi anh có thể thong thả đi, hoặc chịu đi khi anh có thể nằm dài ra. Cô mong tới lúc có thể làm anh nằm dài.
“Sao tự nhiên nổi máu nội trợ vậy?”
“Anh có một người muốn giới thiệu cho em,” anh cất tiếng cùng lúc cô hỏi. “Tên hắn là Steve Manfield.”
Cat với ra sau gãi chỗ ngứa giữa bả vai. “Trời! Em nói anh rồi, em đã tìm được người lý-”
“Làm ơn cho anh biết người lý tưởng không phải là Ted đi?”
“Không. Không phải Ted.” Cat ngoan ngoãn nói, và cố kềm đảo tròn đôi mắt của cô.
“À, vậy em nên gặp Steve trước khi có quyết định gì. Hắn được lắm. Có hãng bảo hiểm riêng trong thành phố này. Kinh tế ổn định. Nhà đẹp với hồ bơi, cái mà rất quý trong thời tiết này. Thích con nít, có mấy con chó. Anh nghĩ em và Steve sẽ hợp lắm.”
“Khen quá chừng như vậy sao em từ chối được nữa?” Cat tỉnh bơ nói. “Nhưng em từ chối. Phải vậy đó, em từ chối.”
“Hẹn 1 lần có chết ai đâu Cat. Chỉ để chắc ăn thôi mà.”
“Em chắc rồi.”
“Hay cuối tuần này mình cùng hẹn bạn ra ngoài? Chịu không?”
Cat lắc đầu bực bội. Cô muốn cầm cái khay bánh mì đập đầu anh ghê.
“Chuyện dư thừa, và phí thời gian thôi Luke. Với lại, mình sắp đi đám cưới đó, nhớ không?”
Luke rên lên. “Anh đang cố quên- Sao em gãi dữ vậy?”
“Đừng hỏi mà.” Cô tính chen qua Luke và cái bàn bếp để đến tủ lạnh và lấy 1 li sữa lạnh. Cô không muốn bỏ phí cơ hội được chạm vào anh. Nhất là khi anh đang diện đồ như bây giờ. Chỉ cần chậm rãi cọ sát thôi, Cat quyết định.
Luke chờ đến khi cô gần chen qua thì giằng tay cô lại. Ánh mắt anh lướt nhanh trên tay, vai cô để trần trong chiếc áo đầm không cổ màu bí đỏ. “Em có biết người em nổi mề đay không (rash)?”
“Sự thật hả: có.”
“Ăn đồ biển?”
Cat xoa ngực, nơi bắt đầu nổi sần và nóng ran. “Lấy giúp em li sữa đi. Em nghĩ trong nước chấm của nhà hàng có tôm.” Cô có ăn chút cua ở vịnh Fisherman’s Wharf trước khi coi phim nhưng nó đáng để cô bị ngứa.
Anh lấy ra cái li thủy tinh, đổ đầy sữa rồi đưa cô. “Nè. Mà em vẫn ráng ăn.” Anh lắc đầu. “Đứng đó đi, anh đi lấy kem”
Luke lướt khẽ qua cô khi đi đến tủ để đồ cứu thương: 1 hộp sơ cứu 5 năm tuổi, 1 lọ as-pi-rin 2 năm tuổi, và kem calamine. Luke thuộc tuýp người ít bịnh, và cô thấy ấm lòng khi biết anh có kem calamine, thứ chỉ có mình cô xài.
Cat uống sữa mà chẳng nếm được vị gì, anh có đôi mông săn chắc nhất cô từng thấy trong đời. Luke mặc quần lót và tạp dề là hình ảnh quyến rũ nhất cô từng gặp trong suốt đời cô. Bây giờ không chỉ có da cô ngứa ngáy, mà còn… Cat cắn môi. Cô cần phải làm gì đây? Lái xe tải nhẹ của Nick ủi vô đầu Luke? Cởi hết quần áo ra nằm ngay dưới chân anh?”
Luke giật một ít khăn giấy từ tủ dưới bồn rửa và cầm chai kem màu hồng ra chỗ cô. “Quay lưng ra.”
Đợt kem đầu tiên mát lạnh, dễ chịu. Cái tạp dề bằng cô-tông chạm nhẹ chân cô khi anh đứng sát lại.
“Em làm gì vậy?” anh hỏi, bôi thuóc lên vai cô với chiếc khăn giấy sũng kem.
“Cởi dây buộc áo để anh bôi thuốc lên cổ.”
“Đừng có gãi.”
“Xoa thôi mà.”
“Vậy cũng không được.” Anh nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, rồi tay anh xoa dọc vai cô. Cô cảm thấy hơi thở ấm áp của anh trên da cô, những sợi tóc con loăn xoăn nơi gáy cô bay bay làm cô nhột. Cô đưa tay lên ngực để giữ phần trên của cái áo đầm, và giữ cho tim cô khỏi nhảy khỏi lồng ngực. Dù điều cô thực sự muốn làm là thả nó ra và quay mặt lại nhìn anh. Cô thiệt nhát mà. Ngực cô phập phồng hồi hộp. Nhưng cô ở yên vị trí đó, để anh bôi kem lên hết đám mề đay (mẩn ngứa)
Cô cảm thấy như lúc cô còn bé, đứng trên tấm ván nhảy của hồ bơi ở trường YWCA (một dạng trường dành riêng cho nữ), ngón chân cô bấu chặt cạnh tấm ván, nhìn xuống làn nước xanh lấp lánh xa tít bên dưới cô. Cô muốn nhảy, nhưng lo lắng, hụt hơi vì hồi hộp và hoảng hốt. 1. 2. 3. Cô thả tay và cái áo tụt xuống eo.
“Em làm gì vậy? Luke hỏi gặng, giọng khàn đi. Anh đứng ngay sau lưng cô. Khi anh hít thở, mùi thơm da thịt cô làm anh mất tỉnh táo. Khi anh thở ra, những sợi tóc con loăn xoăn nơi gáy cô nhẹ bay trên chiếc lưng trần. Thầm chửi thề, anh nghiến răng phớt lờ lời mời gọi vô tình của cô Catherine Harris bán khỏa thân. Đó là anh chỉ mới nhìn thấy chiếc lưng thon lốm đốm chấm nâu quế, những khoảng sần mầu hồng và những vệt kem calamine. Anh không cần nhìn ngực cô để biết cô đang bán khỏa thân. Máu từ đầu anh chạy hết xuống đó.
“Trừ khi anh định làm bác sĩ bôi kem hết người em, không thì để em bôi phần ngực, còn anh lo phần lưng.” Cat nói khẽ, xòe tay qua vai. “Đưa em ít kem.”
Ánh mắt họ giao nhau khoảng nửa giây. Lông mi cô khẽ cụp xuống khi cô liếc nhanh môi anh. Đôi đồng tử hơi giãn ra khi cô ngước lên nhìn vào mắt anh. (khoa học nói đồng tử mắt giãn ra khi người ta hưng phấn)
Một cơn sốt ùa đến trong Luke. Trời ạ, Cat không biết đôi mắt mèo của cô có tác động như thế nào với một người đàn ông. Anh biết nếu anh nhìn xuống thì cái tạp dề đã nhô lên trên chỗ đó. Anh không dám nhìn đâu khác mà chỉ nhìn vào mắt cô.
Cô thật gần.
Nhưng cũng thật xa.
Anh khao khát cô đến cháy bỏng. Nhưng anh biết nếu anh chạm vào cô thì sự khao khát, cần thiết, thèm muốn sẽ càng mạnh hơn. Nếu anh biết anh chạm vào cô như một người tình, dù chỉ một lần, anh sẽ không thể nào dừng lại được, và hơn nữa, như vậy là anh phản bội lại niềm tin của cô dành cho anh.
Và anh sẽ không thể quên được cô.
Chạm vào cô sẽ là một hành động không gì cứu vãn nổi.
Và anh sẽ không làm điều đó, dù ước muốn cháy bỏng đó đang thiêu đốt anh.
Lặng lẽ, anh đưa cô chai kem. Cô hơi xoay người để với lấy nó và anh nhìn thoáng được một bên ngực căng tròn, trắng mịn. Anh vội nhìn lên mặt cô. Dường như cô không để ý thấy, và anh ráng hít thở, mùi thơm của cô bao trùm lấy anh.
Rồi anh nhìn thấy anh trong mắt cô, anh là biểu trưng của sự yên tâm, niềm tin, sự an toàn, những lời hứa, lời thề. Ý nghĩ đó có tác dụng như một xô nước lạnh. Cô tin là cô sẽ được an toàn với anh. Anh thở ra và cố đánh lạc hướng bản thân. Không may, anh vẫn còn phải bôi kem cho mấy vết dị ứng của cô. Anh phải đứng gần, phải chạm vào cô, phải hít thở mùi hương của cô.
Anh cần phải làm chuyện đó.
Gấp.
Anh sắp hết chịu nổi rồi.
“Em tự bôi hết phần còn lại được không?” anh hỏi, lưỡi như dính lại trong cái miệng khô khốc.
Anh sẽ được đưa thẳng lên thiên đường nhờ vụ kiềm chế này, và đạp thẳng xuống địa ngục vì những ý tưởng đang diễn ra trong đầu anh. “Hay em muốn anh-”
Cô với ra sau và kéo cái khóa áo ở lưng. Hai bên áo mở ra, khoe ra chiếc eo thon đáng yêu, phần hơi nhô của đôi mông. Anh như phát hỏa.
“Trời. Tối nay em không mặc gì dưới cái áo đầm đó mà ra ngoài hả?” Luke thều thào.
“Ôi, trời.” Cô có vẻ vui mừng. “Vậy là không bị hằn viền quần. Em mặc quần lót dây.” Cô dịu dàng nói. “Giờ chỗ này ngứa quá.” Cô đưa ngón tay cái vuốt nhẹ phần dưới eo rồi nhìn qua vai. “Anh có thấy không?”
Luke cầu trời động đất, lụt, nạn đói, thiên tai, cái gì đó, cái gì cũng được.
“Luke?”
Anh bôi thuốc vô đó.
Cô rên lên khi chất thuốc mát lạnh làm dịu đi cơn ngứa.
Anh thầm chửi thề. “Vậy coi như xong đó ha?” Giọng anh yếu ớt.
Dùng cả hai tay để kéo cái áo lên qua đùi. “Nếu anh có thể xoa lên đùi e-”. Cô ngưng lại rồi thả cái áo xuống. “Mà thôi đi.”
Tạ ơn Trời. Anh không thể chịu đựng thêm nữa.
Cô xoa xoa đầu mũi bằng mu bàn tay. “Em bôi phần còn lại được rồi, cám ơn anh.”
“Có chuyện gì tối nay vậy? Hắn là ai?” Luke gặng hỏi.Cat thở dài, để chai thuốc lên bàn bếp rồi dùng hai tay buộc hai sợi dây áo ra sau gáy. Cô quay lại đối diện anh. “Tối nay không có gì xảy ra hết,” cô gắt, “anh ta không phải là vấn đề.”
Luke nựng đôi gò má ấm áp của cô, anh khao khát được diễn tả tất cả cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Có chuyện gì đó không hay rồi. Anh nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô trong khi cô trừng mắt với anh. Anh thả tay xuống, rồi không biết làm gì với nó nên khoanh tay lại trước ngực. Anh ngả người ra sau dựa vào tủ lạnh, co chân lên để che đi phần nhô lên dưới tạp dề, cố hết sức không lộ ra là anh đang… hứng tình.
“Vậy thì cho anh biết vấn đề là gì đi bé mèo, để anh giải quyết cho em.”
“Người trong mộng của em không biết có em trên đời này.” Cô trừng mắt với anh như đó là lỗi của anh. “Anh có thể lo việc này sao đây Luke Van Buren?”
Cần cái gì đó để vướng tay, anh lôi một cái tô trộn bột sạch ra khỏi tủ chén và để nó giữa 2 người. Anh nhìn cô. “Em muốn anh làm gì, nói ra đi,” anh nói và lôi đống nguyên liệu từ tủ đựng và tủ lạnh ra. Anh thảy mọi thứ lên bàn bếp cạnh cái tô. “Em biết anh sẽ làm mọi chuyện vì em mà.”
“Vậy sao anh không thôi loay hoay như con vụ mà đứng yên nghe em nói?”
Luke tựa vai vào tủ lạnh, anh khoanh tay lại. “Thì em nói gì đi Cat, hay em muốn anh đoán?”
“Phải. Nói anh nghe. Phải vậy rồi.”
Luke nhướng mày. Anh chờ đợi, trong khi cô nhảy lên bàn bếp ngồi. “Em có chuyện-”
“Và cần bàn tay khéo léo của anh.”
“Khéo léo?” Cat cười phá lên. “Anh cũng ngớ ngẩn như anh ấy thôi, anh gà mờ ạ.”
“Anh ấy nào?”
“Người lý tưởng.”
Luke rên lên.
Cô bắt chéo gót chân và ngả người ra sau, cái áo đầm kéo lên tận trên đùi.
“Được rồi, giờ nói chuyện anh giúp em, nếu em đã chắc chắ- Em làm gì vậy?”
Cô nhìn anh ngây thơ. “Anh nói không được gãi, nên em xoa.”
“Em đang vuốt ve,” Luke nghẹn giọng.
Cat nhún vai. “Sao cũng được. Cảm giác đã lắm. Em ngứa muốn điên đây nè.”
“Khỉ gió thật, Cat à, em ngứa ngáy mà anh muốn điên thì có. Thôi ngay đi! Nói anh nghe vấn đề là gì để mình còn giải quyết. Cat?”
“Em đang nghĩ nè.”
Anh nghiến răng, quay ra lấy đồ cân đong đo đếm và chiếc thìa gỗ lớn anh thích dùng để trộn bột. Chẳng ước chừng gì, anh thảy bơ, đường vào cái tô.
“Coi nào. Anh nghĩ em nên làm gì? Cứ bộc lộ hết ra và quyến rũ anh ấy.”
Luke quay phắt lại. Đường, bơ bay tung tóe.
“Trời ạ, không được.” Anh vò đầu, khiến đường lấp lánh trên tóc anh.
Cô giơ tay lên. “Anh khỏi cần hét. Câu hỏi đơn giản thôi mà. Anh không chịu giúp em kỹ thuật quyến rũ, giờ em phải tự lo. Vấn đề là em phải làm gì để anh ấy mê em. Chia chút kinh nghiệm đi.”
Luke cho cái thìa vào tô và quấy như điên. “Cái tên người tình lý tưởng của em bị gì vậy?” Anh cho trứng vào tô cẩn thận như bác sĩ đang giải phẫu não.
Cô bật cười. “À thì, em biết anh ta thích em, nhưng em muốn anh ấy nhận ra là anh ấy yêu em cơ. Lúc này anh ấy chỉ coi em hơn.. bạn một chút.”
“Vậy thì sao?” Luke hỏi. “Đó là khởi đầu tốt rồi. Nhiều cặp còn không được vậy nữa.”
“Phải. Tốt. Tuyệt vời. Nhưng em muốn mọi thứ diễn ra nhanh chóng hơn là làm bạn thêm 20 năm nữa.”
Có cái gì đó trong giọng nói của cô làm anh nhìn cô không chớp.
Nick. Cô ấy đang nói về Nick.
Anh siết chặt cái thìa. Đứng không nhúc nhích.
“Em cảm thấy như thế nào về hắn, Cat? Thật sự ấy?”
Ánh mắt họ khóa chặt và Cat lặng lẽ nói.
“Em yêu anh ấy bằng cả trái tim mình.”