Ngoài hàng hiên Tyrone đang dùng điểm tâm. Anh vẫn dậy sớm như thường lệ, không khí mát lạnh buổi sáng và ánh nắng nhạt đầu ngày với anh lúc nào cũng đầy quyến rũ. Thật không có gì đẹp hơn quang cảnh nhìn từ biệt thự, biển Địa Trung Hải xanh thắm, thành balcony phủ dây leo nở đầy hoa, đệm thêm vào đó là tiếng róc rách của hồ phun nước trong vườn.
Tối qua anh đi ngủ không ngừng nghĩ ngợi đến chuyện con cái của chị mình, nhưng sau đó đã ngủ một giấc thật ngon không mộng mị. Sáng nay anh thấy tinh thần phấn chấn, thể chất sung mãn. Có được như thế này một phần là nhờ vào áp lực công việc đã được giải tỏa. Những năm tháng vừa qua đã khiến anh cảm thấy mình mệt mỏi già dặn hơn nhiều, nhưng giờ đây anh có cảm tưởng mình như một cậu học trò trở về nhà trong ngày lễ, muốn tận hưởng từng giây từng phút khung cảnh yên bình này.
Anh lấy cho mình món cá, bắt được từ ngày hôm trước và nghĩ đến lúc David đi châu Phi anh sẽ có thời gian hưởng thú thanh nhàn cùng chị mình. Có đến cả năm anh mới gặp lại chị Helen. Anh thật không quá lời khi cho rằng chị mình sáng suốt, xinh đẹp hơn tất cả những người đàn bà anh từng quen biết. Tyrone ngưỡng mộ Helen vì chị là người phụ nữ dạt dào tình cảm, từ nội tâm cho đến diện mạo là một người rất dịu dàng khả ái.
Tyrone từng sống một cuộc sống gian khổ mà nhiều người cho là khắc nghiệt, đời sống đó đã dạy anh phải cứng rắn, đôi khi đến độ tàn nhẫn. Nhưng trái lại, khi gần gũi đàn bà mọi điều anh muốn ở họ lại là mềm mại khoan hòa, nhất là nơi những người có liên hệ tình cảm với anh. Thế nên mỗi lần nghĩ đến Nevada anh không ngăn được cảm giác ghét bỏ người con gái điển hình của loại phụ nữ mới.
Y như có phép phù thủy anh vừa mới nghĩ đến cô ta là đã thấy cô ta xuất hiện. Từ phía sau anh, Nevada và David cùng sánh vai bước đến trên thảm cỏ xanh mềm mại được chăm sóc kỹ lưỡng. In bóng trên nền tối của hàng cây khuynh diệp, Nevada trông thật thanh thoát tao nhã như anh thấy cô đêm hôm qua. Sáng nay cô không đội nón, mái tóc trần dưới ánh nắng sớm ánh lên màu lửa, đôi mắt màu lục biêng biếc tương phản trên làn da sáng mỏng mịn.
Tyrone chậm rãi đứng lên, khó chịu vì bữa sáng bị gián đoạn.
“Chào cậu Tyrone.” David nói giọng thoáng vẻ lo lắng.
“Chào David, chào cô Van Arden. Xin lỗi, tôi có thể ăn tiếp không? Không ngờ mọi người lại dậy sớm như vậy.”
“Bọn cháu đến gặp cậu, cháu nghe Ronaldson nói cậu sắp đi Nice.”
“Phải, cậu có ý định đó. Như cậu đã nói với cháu hôm qua, cậu có một ít súng trên tàu và những thiết bị khác cần thiết cho cháu ở Phi châu.”
“Cậu không cần tốn công đến đó đâu.”
David ngập ngừng nói. Bằng một giọng đắc thắng Nevada xen vào.
“David muốn nói với ông là anh ấy sẽ không đi nữa.”
Khi cô nói, đôi mắt xanh lục chiếu thẳng vào mặt Tyrone như cố tình thách thức. Anh nhướng mày nhưng không nói gì trong lúc David gượng gạo giải thích.
“Cháu nhắn lại với Nevada tối qua về chuyến đi sang Phi châu, nhưng sáng nay Nevada thuyết phục cháu ở lại săn sóc em ấy. Cháu từng hứa với Nevada như thế.”
“Vậy thì cháu đương nhiên là phải giữ lời hứa.”
Nếu David đoán rằng anh sẽ phản đối – nếu họ nghĩ anh sẽ tỏ ra giận dữ hay tức tối vì sự đổi ý của David – anh nhất định sẽ khiến cho họ thất vọng.
“Thấy chưa David, em đã nói anh lo lắng chuyện gì không đâu.” Nevada châm chọc.
Dứt lời, cô với lấy một miếng bánh mì nướng trong cái giá bằng bạc, phết bơ và mật ong lên, rồi cắn một miếng phô bày hàm răng trắng bóng như ngọc trai.
“Ngon quá!” Mật ong vùng này thật là tuyệt.
David đưa mắt nhìn cậu mình.
“Cháu không muốn tỏ ra mình vô ơn, cậu Tyrone, vì những điều cậu đề nghị với cháu tối qua. Ronaldson nói cậu đã gửi điện cho bạn của cậu. Cháu thật xin lỗi, nhưng cháu muốn ở lại vì Nevada cần đến cháu.”
“Dĩ nhiên là em cần anh rồi, em vốn cần một người đẹp trai nổi bật tháp tùng em đi khiêu vũ hay đưa em đi dạo những cảnh hấp dẫn quanh đây.”
“Hôm qua em nói mấy nơi đó làm em chán mà.” David ngạc nhiên.
“Thì đó là ngày hôm qua.” Nevada phẩy tay trả lời. “Hôm nay thì em đổi ý rồi, mình sẽ khám phá hết những nơi nào hứng thú vòng quanh đây.”
“Em có chịu đi xe của mẹ anh không? Hay em vẫn muốn đi cái xe ồn ào, hôi hám của Charlie?”
“Sao anh lại nghĩ như vậy, xe đó đâu có hôi, nó chạy nhanh lắm.”
“Quá nhanh!” David bực dọc nói. “Như vậy sẽ nguy hiểm lắm nếu chạy với vận tốc đó trong đường xá quanh đây.”
“Em thích sống mạo hiểm mà, ông Tyrone cũng đồng ý như vậy… phải không ông?”
Cô nhìn thẳng vào mặt anh, mắt tròn xoe ra vẻ ngây thơ khiến người nghe có cảm tưởng câu hỏi của cô rất chân thật và có ý làm cho họ hãnh diện.
Tyrone nhìn cô mắt lóe lên tia nhìn thú vị.
“Tôi không biết cô Van Arden cho rằng thế nào là nguy hiểm?”
“À không, tôi không biết trừ phi ông cho rằng nguy hiểm là chỉ có mình mình ngồi trên boong tàu với một thanh niên tuấn tú trong một đêm trăng sáng.”
“Chuyện này xảy ra hồi nào vậy?” David hỏi một cách ghen tuông. “Em chưa hề kể cho anh nghe.”
“David, anh không thể bắt em phải kể hết mọi chuyện em làm, hơn nữa em không thích đàn ông hay ghen.”
“Thế em muốn anh phải nghĩ sao đây?”
“Ghen tuông, giống như yêu đương là những thứ tình cảm không có chúng em vẫn sống được, mấy thứ đó lúc nào cũng cản đầu cản đuôi người ta hưởng thụ cuộc sống. Đừng quên em là người rất thích hưởng thụ đấy.”
David nhìn cô với vẻ mong mỏi tuyệt vọng.
Thật chả có gì đáng ngạc nhiên, Tyrone nghĩ thầm, khi thấy thằng cháu mình si mê cô ta như lậm bùa. Nevada quả là một sinh vật quyến rũ nhất mà anh từng thấy trong đời, nhưng đồng thời lại là một đứa con gái khó thương nhất mà anh không may gặp phải.
Anh quá thấu hiểu cô ta đang sử dụng David để tỏ ra uy quyền của mình và cũng để dằn mặt anh rằng cô ta sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được ý muốn của cô ta.
“Ông Tyrone, tôi không biết chương trình của bọn tôi hôm nay có vô dụng không nếu tính luôn ông?”
“Đó có phải là lời mời không?”
Cách anh nói làm Nevada vô cùng ngạc nhiên.
“Tại sao không? Ông biết là tôi thích nghe mấy chuyện thám hiểm của ông… nếu ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần kể cho tôi nghe.”
Cô ta giống như một đứa con gái quá háo hức gặp được nhân vật tiếng tăm mà mình hằng ngưỡng mộ, Tyrone nghĩ một cách châm biếm.
“Tôi e rằng cô sẽ thấy chuyện của tôi tẻ nhạt lắm trong khi cô ham vui như vậy.”
“Tôi cho rằng hễ chuyện mà ông làm thì không tẻ nhạt đâu.”
“Chuyện phiêu lưu, cho dù bất ngờ đến đâu cũng có lúc nhàm chán, đặc biệt nếu người ta đơn thân độc mã.”
“Vậy thì mình phải tìm cách bù lại thời gian mà ông cảm thấy đơn độc nhé.” Nevada nhỏ nhẹ nói.
“Thật hân hạnh cho tôi quá! Nhưng tôi không muốn cản trở cô và David. Tôi đoan chắc là hai người sẽ có nhiều chuyện để làm với nhau, nếu tôi đi cùng tôi sẽ làm kỳ đà cản mũi đấy.”
“Không, không đâu!” Nevada nói nhanh. “Bọn tôi rất muốn ông đi chung, phải không David?”
“Nếu em muốn.” David đáp lại một cách miễn cưỡng.
Tyrone suýt bật cười lớn, cô gái thiếu kinh nghiệm này cứ tưởng mình sắp nắm được anh trong lòng bàn tay của cô ta. Anh đã từng tán tỉnh biết bao phụ nữ đẹp, quyến rũ lịch lãm trên thế giới, thì làm sao chỉ bằng vào mấy lời lẽ cử chỉ vờ vĩnh đó mà Nevada có thể lừa nổi anh. Đồng thời anh cũng biết cháu mình đang nhìn anh ngờ vực, ghen tuông khi Nevada tỏ ra hứng thú với anh.
“Cậu sẽ đi xem coi mẹ cháu muốn làm gì hôm nay. Helen có nói là muốn đi xem tàu của cậu.”
“Tôi cũng muốn đi! Cho tôi đi với, tôi vốn có sở thích đặc biệt về thuyền bè.”
“Tất nhiên rồi, vậy thì tôi rất hân hạnh mời cô đến Moulay.”
“Ông gọi tên tàu của ông như vậy hả?”
“Phải, tiếng Ả Rập có nghĩa là “chúa tể”. Tôi cho rằng tàu của tôi là vua trong đám tàu bè.”
“Vậy tôi phải đi xem ngay mới được!” Nevada gấp rút nói. “Làm ơn thuyết phục phu nhân Merill đưa hết mọi người đến Moulay đi.”
“Em quên là đã nhờ anh nhắn với Charlie mình sẽ đến villa của anh ta chơi tennis trước khi ăn trưa sao?” David có vẻ hờn dỗi. “Anh nghĩ giờ này người hầu đã đưa tin đến đó rồi.”
“Đúng em có nhờ anh chuyện đó, nhưng mình có thể nhắn lần nữa lấy cớ là hôm nay anh bận lắm.”
Tyrone nghi ngờ cô đã cố tình dàn xếp khiến David thay đổi ý định sang Phi châu.
“Có lẽ người hầu chưa đi đâu,” cô nói nhanh. “David, anh đi xem coi có chặn anh ta lại được không?”
“Được rồi.” David đồng ý, “nhưng Charles sẽ thất vọng đó.”
“Em sẽ an ủi anh ấy sau.” Nevada nhẹ nhàng nói.
David rời bàn ăn và đi về villa. Đợi David đi khuất Nevada nói với Tyrone.
“Có lẽ tôi đã sai khi ngăn cản David nghe lời ông. Không có anh ấy lại càng vui hơn.”
Câu nói đầy ẩn ý của cô gái này khiến Tyrone chỉ muốn đánh đòn cô ta, thay vì thế anh lại nói.
“Tôi nghĩ mấy cuộc săn bắn lớn sẽ làm David hứng thú hơn.”
“Và rồi anh ấy sẽ quên tôi! Đó là giải pháp hết sức thông thường cho một chàng trai yêu một cô gái không thích đáng.”
“Tôi có nói là cô không thích đáng sao?”
“Ông đã nói quá rõ tối hôm qua.”
“Có lẽ phán đoán của tôi quá vội vã dựa và chỉ dựa vào tin đồn.”
“Bây giờ ông đổi ý rồi sao?”
“Chúng ta vẫn đang nói về David à?”
Tyrone đang cố tình chơi chữ, mỗi câu đều có ẩn ý, câu nào câu nấy sắc như dao.
“Ông Tyrone, ông làm tôi hơi sợ.” Khi nói môi cô cong lên mắt cố tình rủ xuống. Với các chàng trai thiếu kinh nghiệm thì đây là vẻ thẹn thùng thơ ngây đầy quyến rũ.
“Tôi không cho rằng cô thuộc loại người hay sợ sệt đâu, cô Van Arden, tôi cảm thấy mình nên hiểu biết về nhau nhiều hơn.”
“Tôi thích ông gọi tôi là Nevada, cô Van Arden nghe có vẻ trịnh trọng quá.”
“Cô thật là dễ tính.”
Chỉ có những người biết rõ Tyrone mới nhận biết rằng anh không những đang châm biếm, ánh mắt tinh quái của anh còn nói lên anh đang thú vị với trò chơi này.
Không một lúc nào anh quên tối qua anh vừa cứu David khỏi hành động ngông cuồng suýt chút nữa gây tang tóc khổ sở cho toàn thể villa và mọi người trong đó. Vì thế anh quyết định đánh nàng hồ ly này bằng cách “gậy ông lại đập lưng ông,” bấp chấp những lời trách móc ghét bỏ của cô ta về tính chỉ trích của anh, và mặc kệ cho cô ta dương dương tự đắc nghĩ mình đã trả được thù bằng cách làm cho anh qùy lụy cô ta.
Trong tầm mắt mình, cô ta đã quá quen với kiểu con trai chiều lụy say mê đến độ mất cả phương hướng như David. Cô gái này qúa đẹp chả trách chuyện lại ra nông nỗi như vậy, nhưng là cái đẹp xấu xa độc hại của yêu nữ Medusa – nhưng ít ra Medusa còn cảnh cáo tính thâm độc của mình với đàn ông bằng mái tóc đầy rắn.
Làn tóc của Nevada cũng chứa đầy cám dỗ không kém, anh thấu hiểu được đàn ông nào mà không xiêu hồn lạc phách trước rèm mi đen dài và đôi mắt xanh biếc huyền hoặc ấy, đôi mắt như chứa hết mọi bí ẩn đông phương.
“Ước gì tối qua mình nói chuyện lâu hơn chút nữa, Nevada ngọt ngào nói, “nhưng không sao vẫn còn những tối khác. Trăng sáng làm nơi này thành một nơi lãng mạn nhất mà tôi từng thấy.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Tyrone hưởng ứng.
“Có lẽ mình nên cùng nhau ngắm chung.” Cô nhỏ nhẹ đề nghị.
“Đương nhiên rồi. Nhưng mình cũng không nên phí phạm thời gian ban ngày.”
“Ồ không, không nên, vì tôi rất thích đi xem tàu của ông.”
Cô nhìn anh một lúc rồi nói.
“Tôi sẽ kêu David đi chơi tennis. Đi với David chán ghê lắm, anh ấy chỉ biết lang thang vớ vẩn thôi trong khi có rất nhiều điều tôi muốn ông kể cho tôi nghe, nhiều điều tôi cần ông giải thích.”
“Ý kiến hay!” Tyrone hưởng ứng. “Bây giờ cô nên đi dàn xếp với David, còn tôi đi gặp chị tôi.”
Anh đứng lên định đi đến villa, Nevada cũng đứng lên theo. Mọi cử động của cô đều có nét quyến rũ riêng, thật khó mà tin được lúc này trong bộ y phục trắng và mái tóc đỏ óng mượt cô lại là hiện thân của nham hiểm như anh từng biết đến, ngay từ giây phút đầu tiên họ quen biết nhau.
“Tôi mong được tiếp cô trên Moulay.”
“Thật là thú vị!” Nevada trả lời, liếc anh dưới hàng mi dài, kiểu nhìn mà Tyrone nghĩ thầm chắc cô ta đã dày công tập luyện.
Họ cùng nhau sóng bước chậm rãi về phía villa, khi vừa đến cầu thang trắng dài dẫn lên trên ấy thì bắt gặp David chạy ào xuống.
“Không xong rồi, Nevada. Tờ giấy biến mất rồi, nhưng lúc anh ta về anh sẽ anh ta nhờ đi chuyến nữa.”
“Em nghĩ mình làm vậy không được tử tế lắm…”
Tyrone không muốn nghe thêm điều gì, cứ để cho họ nói chuyện với nhau còn anh thì đi thẳng tới phòng ngủ của chị mình.
Anh biết chị không hay thức sớm, nhưng giờ này lại thấy Helen đang ngồi trên giường mặc bộ áo màu xanh dương, trông rất lôi cuốn giữa những chiếc gối viền ren.
“Chào em, Tyrone, chị đang muốn gặp em.”
Anh cúi đầu hôn lên trán chị, rồi ngồi xuống mép giường, cầm lấy tay Helen.
“Em ngủ ngon không? Sáng nay trông em đẹp trai lắm, chị đang mong giới thiệu em với bạn bè chị, cho họ biết chị có người em tốt như thế nào.”
“Thật không may, em muốn nói cho chị nghe một tin xấu.”
Anh thấy Helen sững người lại.
“Con bé đó đã thuyết phục David không đi Phi châu.”
“Ồ không, không thể nào.” Phu nhân Merill thảng thốt kêu lên. “Chị đã suy nghĩ suốt cả đêm qua, Tyrone, và thấy rõ đó là điều David nên làm. Nó đã quá đau khổ buồn bã từ khi con bé đó đến đây.”
“Em hiểu được.”
“Lúc thì cô ta khuyến khích nó, lúc thì lại làm nhục nó thật tàn nhẫn mà chị không thể nào chịu nổi nếu chuyện này cứ tiếp diễn.”
“Tại sao cô ta lại hành xử như vậy?”
“Có lẽ để tỏ ra quyền uy. Đối với đứa con trai nào cô ta cũng làm y như vậy. Bọn nó phải qùy lụy như vậy con bé đó mới hài lòng. Lord Dundonald cũng tuyệt vọng giống như chị về Charles.”
“Chị mời cô ta ở chơi bao lâu?”
“Thêm ba tuần nữa!” phu nhân Merill trả lời. “Có trời mới biết được nó còn gây ra chuyện gì nữa.”
Lời than van này em bà đã quá thấu hiểu, nhớ lại suýt chút nữa là chuyện đáng tiếc xảy ra tối qua.
“Chắc cô ta không đi từ Mỹ đến đây một mình chứ?”
“Không, tất nhiên là không! Ba cô ta cho một bà lớn tuổi đi chung, bà ấy tử tế lắm, mặc dù chị không nghĩ bà ấy đủ sức trông coi Nevada.”
“Chuyện gì xảy ra với bà ấy?” Tyrone thắc mắc.
“Bà ấy ngã bệnh khi họ đến London. Khi chị mời Nevada tới chơi, chị không biết con bé ấy ra sao, chị đương nhiên là phải mời cả hai.”
“Nhưng bà ấy không tới?”
“Không, Nevada biên thư giải thích rằng cô ấy đến một mình và đã sắp đặt cho một người đi theo hộ tống trên đường đi.”
Phu nhân Merill phẩy tay.
“Chị đã nói với em rồi, con bé rất biết tự chăm sóc mình, chị tin rằng trước đây nó đã từng đi du lịch nhiều rồi.”
“Thế là cô ta tự mình đến đây.”
“Phải, con bé để lại người hầu chăm sóc cho bà Langholme và yêu cầu chị tìm một cô hầu Pháp thay thế trong thời gian nó ở đây.”
“Như vậy cô ta còn ở thêm ba tuần nữa.” Tyrone trầm ngâm nói.
Chị anh trông đầy ưu tư.
“Thành thật mà nói, khi chị viết trong thư là ba tuần hay lâu hơn nữa tùy ý cô ấy, nhưng chị đâu biết con gái của Elizabeth là người như thế, hay là đẹp đến dường ấy.”
Phu nhân Merill thở dài.
“Đâu ai có thể làm ngơ trước sắc đẹp của con bé, nhưng cái kiểu nó sử dụng vũ khí trời cho của mình thì thật phiền quá. Tyrone à, hãy thuyết phục David đi đâu đi.”
“Nevada yêu cầu David ở lại đưa cô ấy đi chơi và làm cho cô ấy khuây khỏa.”
Phu nhân Merill áp tay lên mắt.
“Chị không dám tưởng tượng đến David sẽ ra sao khi Nevada không còn ở đây. Nó đang làm cho nó phát bệnh lên vì con bé đó.”
Tyrone vẫn không nói gì và phu nhân Merill lay tay em mình.
“Nói với David đi Tyrone, biết đâu nó nghe lời em. Những lúc như thế này chị thấy mình bất lực quá, chị ao ước biết bao nhiêu phải chi George còn sống.”
“Em cũng không biết nếu nó chịu nghe lời ba nó hay bất cứ ai khác.”
“Vậy thì mình phải làm gì đây?”
Mắt phu nhân Merill thoáng lên nỗi lo sợ khiến Tyrone muốn dang tay che chở cho chị mình. Vì chị lớn hơn anh, Tyrone thường cảm thấy mình nương dựa chị mình, nhưng giờ đây trước lời cầu khẩn của Helen anh không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh đứng dậy bước ra cửa sổ, dù đang nhìn ra quang cảnh phía bên ngoài nhưng anh thực tế lại chẳng thấy gì. Vì hiện giờ anh đang tập trung cao độ để suy tư, tính toán, hoạch định kế sách, khả năng tập trung này nhân viên dưới quyền anh đều biết rõ đã làm cho anh trở thành kẻ đối đầu khủng khiếp nhất mà đám kẻ thù của Anh quốc từng chạm trán.
Với Tyrone tập trung là rèn luyện ý chí, mặc dù anh chưa hề nhắc với ai điều này, đó là cách hướng về nội tâm tìm đường giải thoát. Đôi khi anh không thể nào diễn giải nổi những gì đã xảy ra khi anh gặp vấn đề nan giải, hay trong tình cảnh anh gần như bị đánh bại. Những lúc ấy nội tâm anh kêu cầu trợ giúp, và lời giải đáp đã đến với anh như một phép màu. Giờ đây anh hình dung được những chi tiết nhỏ bắt đầu nối kết lại với nhau y như một thao tác quân sự – là quyền năng đã được trao cho anh. Anh biết chính xác những gì mình cần phải làm, những hành động nào mình cần phải có.
Tyrone quay lại thấy Helen đang nhìn anh như nài nỉ. Anh mỉm cười trấn an chị mình, một lần nữa, như rất nhiều lần trước đây, Helen biết cậu em mình đã tìm ra lời giải đáp.
“Chị hãy đi gọi một chiếc xe kéo tới đây vào lúc 11:30 sáng để đưa chị và Nevada đi Cannes.”
Phu nhân Merill nhìn anh ngạc nhiên nhưng không hỏi han câu nào. Như hiểu được chị mình đang nghĩ gì, Tyrone bắt đầu giải thích cặn kẽ cho Helen những điều chị cần phải thi hành.
Lái xe vào Cannes trong chiếc xe mui trần Victoria được kéo bằng cặp ngựa tuyệt hảo giống y như nhau, phu nhân Merill trò chuyện cùng cô gái bên cạnh bà về buổi khiêu vũ họ sẽ tham dự tối đó.
“Chúng ta sẽ ăn tối tại villa, sau đó đến nhà của phu nhân Byng. Cô đã hứa là sẽ kéo theo một nhóm hai mươi người, nếu tất cả bạn bè của mình cũng mời như vậy buổi tối nay sẽ nhộn nhịp lắm.”
“Cháu cũng nghĩ như vậy.” Nevada trả lời. “Em của cô, ông Tyrone, có thích khiêu vũ không?”
“Cô nghĩ Tyrone nhảy giỏi lắm, cũng như cậu ấy chơi các môn thể thao. Trượt tuyết rất tài tình, một quán quân polo, lúc nhỏ chơi cricket cũng khá lắm.”
“Quá nhiều tài năng trong cùng một con người.” Nevada nhận xét.
Phu nhân Merill phân vân không hiểu đây là lời khen hay là phê bình.
“Lúc nào cô cũng tự hào về Tyrone. Vì cậu ấy lôi cuốn, giàu có, đương nhiên là có nhiều thiếu nữ ái mộ, dù thực tế cậu ấy là rất là đàn ông trong số đàn ông.”
“Tại sao anh ấy chưa lập gia đình?”
“Câu hỏi này cô cũng thường tự hỏi mình, cậu ấy là người mau chán, mặc dù cô biết rất nhiều phụ nữ đẹp rất muốn làm vợ cậu ấy, nhưng Tyrone không chịu cưới ai cả.”
“Có lẽ anh ấy đợi cho đến khi mình biết yêu rồi mới cưới.” Nevada mỉa mai.
“Đó không phải là điều mọi người chúng ta đều muốn sao?” Phu nhân Merill hỏi vặn.
“Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với cháu đâu. Cháu thấy yêu đương là sự yếu đuối kinh tởm làm cháu thấy gớm ghiếc.”
“Cháu à, cháu không nói như vậy được đâu!”
“Thật sự là vậy.” Nevada quyết liệt nói. “Cháu mong là không một ai sẽ tin cháu cho đến khi cháu trở thành một cô gái già. Những năm cuối cùng của cuộc đời cháu sẽ dành hết cho những việc thiện nguyện thôi.”
“Cháu không đùa chứ.”
“Không đâu, cháu không hề đùa một chút nào. Cháu không thể nào hình dung ra cái cảnh bọn đàn ông nói yêu cháu, miệng thì run rẩy, mắt long lanh ướt rượt, tay thì nóng rực lóng ngóng vụng về muốn ôm lấy cháu. Viễn cảnh đó làm cháu buồn nôn!”
“Mẹ cháu chưa bao giờ nói năng kiểu này! Bà ấy cũng muốn được yêu thương rồi kết hôn, và có nhiều con cái. Cô hiểu bà ấy có cùng tâm trạng như cô là chỉ có một đứa con.”
“Có lẽ sau khi cháu ra đời, ý tưởng đó làm mẹ cháu chán ngấy rồi.”
“Cô chắc chắn không phải như vậy.” Phu nhân Merill phủ nhận. “Cô chưa bao giờ có dịp bàn luận với ba cháu về việc này, nhưng cô tin mẹ cháu sẽ vui lắm nếu có thể cho cháu thêm một đứa em.”
“Cháu đoán là ba chỉ thích con trai thôi.” Nevada nói bằng giọng cứng rắn. “Ba cháu chẳng hề có quan tâm biệt nào với con gái của mình.”
“Không đúng đâu Nevada.” Phu nhân Merill từ tốn nói. “Cô khuyên cháu một điều nhé: nếu cháu muốn có tình thương thì trước hết cháu phải biết yêu thương.”
“Nhưng cháu không cần!” Nevada đanh giọng. “Đó là điều cuối cùng mà cháu muốn! Cháu rất bằng lòng với bản thân mình, nhưng dường như không ai hiểu được cả. Cháu tự biết an hưởng, nếu bọn đàn ông có khờ dại vì cháu tại sao cháu phải lo lắng cho bọn họ? Họ đủ khả năng chăm sóc cho mình mà!”
“Họ có khả năng này sao?” phu nhân Merill hỏi. “Đây là câu hỏi mà một bà mẹ phải tự hỏi mình. Có thể nào một đứa con trai điên cuồng tuyệt vọng yêu một cô gái nào đó như cháu hiểu được là cháu chỉ xem anh ta như một người bạn cần thiết cho lúc khiêu vũ thôi không?”
“Cháu đã nói với cô rồi, bọn họ phải học cách tự chăm sóc mình. Họ đủ mạnh mẽ, to lớn để lo cho mình.”
Nevada nói một cách khinh miệt. Phu nhân Merill đáp lại.
“Trở ngại ở đây là đàn ông chưa bao giờ thực sự trưởng thành. Trong thâm tâm họ chỉ là những đứa trẻ thôi, đặc biệt là đối với mẹ của mình. Họ cần chăm sóc, yêu thương, khuyến khích, và hướng dẫn.”
Nevada phá lên cười ngặt nghẽo.
“Nếu cháu thích cháu có thể chỉ bảo hướng dẫn cho bất kỳ ai.” Cô khoa trương. “Nhưng tuyệt đối không có ý định săn sóc cho ai cũng như để ai săn sóc cho cháu. Bọn con trai là một lũ ngu ngốc, người nào người nấy đều như vậy. Bọn họ chỉ thú vị lúc trước khi bước vào yêu đương thôi – sau đó thì chán chết.”
Không biết nói gì hơn phu nhân Merill sa vào yên lặng.
Ngựa chạy dọc theo vỉa hè viền một hàng thông ra đến tận bến cảng ở cuối thành phố. Chỉ là một cảng nhỏ nhưng tàu đậu ở đó có đủ mọi tầm cỡ, Nevada háo hức dõi mắt tìm Moulay của Tyrone. Cô có cảm giác nó hoàn toàn khác biệt với các tàu bè khác, và cô không hề lầm chút nào.
Thay vì có màu trắng như tàu của những chủ nhân giàu có Anh, Pháp, Ý, Moulay có mũi màu đen nổi bật trên nền hoàng kim. Thân tàu được kẻ một lằn đen dài trên mực nước làm cho tàu như dài hơn, thon hơn các tàu khác thả neo kế bên.
Khi ngựa dừng lại trước cầu ván dẫn xuống tàu, phu nhân Merill nói với Nevada.
“Bây giờ chưa đến 12 giờ. Cô muốn ghé ngang khách sạn Carlton thăm một bà bạn, công tước phu nhân Westburn, bà ấy đang bệnh. Cháu có thể nhắn với em cô là cô sẽ trở lại trước khi ăn trưa không?”
“Cháu sẽ nhắn lại với anh ấy, phu nhân Merill.”
Người đánh xe trèo xuống mở cửa xe, Nevada bước ra ngoài. Cô nhận ra khi vừa đặt chân xuống cầu Tyrone đã đứng đợi sẵn trên thành tàu.
Chiếc xe kéo lao đi khi cô bước lên tàu. Cô đưa tay ra cho Tyrone, lúc anh vừa nắm lấy tay cô, Nevada nói ngay.
“Chị của ông nhờ tôi nhắn lại là cô ấy đi thăm công tước phu nhân Westburn, và sẽ trở lại trước bữa trưa.”
“Chị tôi thật khéo xử quá!” Tyrone đáp lại bằng giọng trầm ấm. “Vậy là chỉ có mình tôi hân hạnh mời cô tham quan khắp nơi rồi.”
“Thật là thích quá!” Cô mỉm cười.
Hôm nay cô nhận thấy được là mình trông rất quyến rũ trong bộ áo đầm muslin trắng viền ribbon màu lam ngọc. Chiếc nón vành rộng được trang trí với ribbon cùng màu và những bó hoa lưu ly thảo. Trong bộ trang phục này cô giống như hình ảnh thu nhỏ của một cô bé cho đến khi người ta lướt qua vẻ nung nấu thăm thẳm trong đôi mắt xanh lục hay lưu ý đến hai cánh môi cong đầy cám dỗ.
Cô đi trước Tyrone vào phòng khách. Phòng được trang hoàng rất khác biệt với những gì cô đoán trong các du thuyền sang trọng. Mọi thứ đều giản dị, có vẻ cứng cáp, và thiết thực. Không hề có một món trang trí thừa nào, không có những chiếc gối mềm hay bất cứ tranh ảnh nào trên tường như cô từng thấy trong mọi tàu khác.
“Tôi nghĩ trước hết mình nên thưởng thức một chút café nhé. Cô thích loại Thổ Nhĩ Kỳ không? Tôi ở miền đông quá lâu, nên thích món loại này hơn café Pháp.”
“Tôi cũng thế.” Nevada trả lời.
Khi người tiếp viên bước tới, Tyrone nói với anh ta một tràng ngôn ngữ kỳ lạ mà Nevada nhận không ra, rồi nhìn vào người đàn ông cô cứ tưởng anh ta là người Trung Hoa. Khi chỉ còn họ với nhau cô hỏi anh.
“Tại sao ông không thuê nhân viên người Anh?”
Tất cả nhân viên của tôi đều là người Hoa hay Malayan. Họ là những thủy thủ giỏi thích ứng được trong mọi hoàn cảnh.”
Anh cười rồi nói tiếp.
“Bọn tôi đâu có hay thả neo ở những bến xa hoa như ở miền nam nước Pháp!”
“Tàu của ông vừa từ đâu đến vậy?”
“Từ rất nhiều nơi trên thế giới.”
“Câu trả lời này cho tôi biết là ông không muốn đi sâu vào những chi tiết đặc biệt.”
“Tại sao cô lại hứng thú với những điều này?”
Cô phá lên cười.
“Ông đối xử với tôi như thể tôi là gián điệp vậy. Ông có nghĩ là biết đâu tôi làm việc cho người Nga không?”
“Tôi nghĩ rằng đối với những người thiếu cảnh giác cô rất nguy hiểm.”
“Ông đang khen tôi sao?”
“Nếu cô nghĩ vậy thì nó là vậy.”
Họ lại đấu nhau từng lời từng chữ, và anh biết cô rất hứng thú chơi trò này.
“Ông không cần phải tỏ ra bí ẩn như vậy đâu. Cái danh tiếng hư hư thực thực của ông mới đáng hoài nghi.”
“Hoài nghi?”
“Danh tiếng đó hiển nhiên mang lại cho ông một sắc thái lôi cuốn hơn. Đó là lý do ông cố tình tạo cho mình một dáng dấp bí ẩn như tượng thần Sphynx phải không?”
“Tôi không có thời gian để nghĩ về bản thân mình.” Tyrone đáp lại. “Nhưng giờ đây cô khiến cho tôi cảm thấy đặc tính đó giống như đồ qúy vậy.”
“Bí ẩn hay không bí ẩn, tôi nhất định bắt ông phải kể cho tôi nghe thật nhiều chuyện của ông.”
“Có lẽ tôi cảm thấy có chút kiêu ngạo khi nghĩ rằng cô đang quan tâm đến tôi, trong khi có bao nhiêu đối thủ đang mong cô để mắt tới.”
“Tôi có thể nói là lúc nào cũng có chỗ cho người mới không?”
Tyrone không phải trả lời câu hỏi này vì lúc đó người tiếp viên vừa tới. Anh ta bưng một cái khay đựng hai chiếc tách sứ không quai, mỗi chiếc đặt trên một cái giá khảm vàng nạm lam ngọc
“Thật đẹp quá!” Nevada suýt soa kêu lên.
“Người ta tặng tôi khi tôi còn ở miền đông.” Tyrone giải thích xuất sứ của bộ tách.
Người tiếp viên rót một thứ café đặc sánh vào tách, Nevada lập tức nâng cái tách lên săm soi những viên ngọc và cách nhận ngọc tinh vi.
“Mấy viên ngọc này đẹp quá.”
“Nếu tôi còn ở miền đông thì theo phép lịch sự tôi phải nói: “món này giờ đây là của cô,” nhưng tôi là người ích kỷ nên muốn giữ lại.”
“Ông không hào phóng chút nào.” Cô bĩu môi.
“Nếu mà cô có mấy cái tách này cô sẽ làm gì?”
“Dùng để uống café, chắc ngon lắm.”
“Tôi đã chỉ cho đầu bếp của tôi làm cách nào pha café đúng kiểu Thổ Nhĩ Kỳ: đen như ác qủy, nóng như hỏa ngục, và ngọt ngào như tình yêu!”
“Ông có tin là tình yêu ngọt ngào không?”
“Tùy theo là mình yêu ai.”
“Ông cũng tệ như chị của ông! Hồi nãy cô ấy nói chuyện yêu đương với tôi, rồi tôi nói là đó là thứ tình cảm tôi không bao giờ cảm nhận được, thứ mà tôi ghê tởm và ghét nhất.”
“Thật là không bình thường khi nghe một điều qủa quyết như vậy từ miệng một cô gái trẻ như cô!”
“Lát nữa ông sắp nói là tôi còn quá trẻ để tự thấu hiểu mình.”
“Tôi hy vọng là mình sẽ không nói bất cứ điều gì tầm phào hay không đúng sự thật.”
“Vậy ông có công nhận là tôi có thể hiểu chính tôi không?”
“Chắc chắn rồi, cô là người rất quả quyết mà, chỉ có người hay do dự hoặc là người hay nản chí mới sợ ý tưởng của chính mình.”
“Ông đối xử với tôi hòa nhã lắm, tôi đang phân vân không biết có phải ông có lý do gì đó không nói ra được?”
“Tôi không hiểu sao cô lại nghĩ như vậy?” Nói xong anh lại rót thêm café cho cô.
Cô lưu ý là anh không hề đụng đến ly café của anh, cô đoán có lẽ anh không thích uống đồ ngọt dù anh có nói là anh thích. Nhưng cô cũng không mấy quan tâm đến việc đó. Giờ đây cô chỉ muốn anh kể chuyện cho cô nghe và tìm hiểu anh nghĩ gì về cô.
“Ông yêu bao nhiêu lần rồi?” Cô hỏi một cách khiêu khích.
“Nếu tôi nói chưa bao giờ! Cô sẽ không tin, nếu tôi trả lời “rất nhiều lần tôi có cảm tưởng sẽ làm cho cô tò mò hơn nữa.”
“Ông có vẻ rất hài lòng với chính mình.”
“Tại sao lại không nhỉ? Tôi nghĩ rằng cả hai chúng ta đều biết thưởng thức tính cách, khả năng của riêng mình, và hơn mọi điều khác là chính tham vọng của mình.”
Cô nhìn anh ngạc nhiên.
“Ông nghĩ tôi là người tham vọng?”
“Mọi người đều có, cách này hay cách khác.”
Cô cau mày rồi nói tiếp.
“Tôi có cảm tưởng ông không nói về những tham vọng thường tình như – khao khát tiền bạc, chức tước, hay thành đạt.”
“Cô thật là nhạy cảm, Nevada. Hình như cô đang để đầu óc ở nơi nào đó – dù tôi chưa hề nghi ngờ điều đó cho đến bây giờ.”
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
“Thật là một điều sỉ nhục!”
“Tôi nghĩ cô nên xem đó là lời khen mới phải.”
“Cái kiểu ông nói thì không phải.”
“Vậy cho tôi xin lỗi. Tôi cứ cho rằng cô là một phụ nữ thích người ta khen mình có trí tuệ hơn là có sắc đẹp.”
“Tôi…”
Cô hít một hơi dài, giọng nói nghe thật lạ tai.
“Hình như trong đây nóng quá?”
“Ngày hôm nay trời khá nóng. Để tôi ra mở cửa sổ.”
Khi anh đứng lên, anh lưu ý thấy Nevada đang áp tay lên trán và nhắm mắt lại. Cô ráng mở mắt ra rồi nói.
“Tôi thấy nhức đầu, ông có thể mang cho tôi một ly nước không?”
“Được.”
Cô lại đưa tay lên trán, giờ đây cô gần như không thể nhận ra mình đang làm gì, cô thấy ngộp thở và cần không khí. Cô kéo nón xuống để mặc nó rớt xuống đất.
“Ông Str…ome.”
Nevada cảm thấy thật khó khăn gọi tên anh, giọng nói của cô như đến từ một nơi nào đó thật xa. Cô chăm chăm nhìn anh, mắt mở to. Anh biết hình như có ý nghĩ nào đó vừa lóe lên trong tâm trí cô, ý nghĩ làm cô muốn thét lên, muốn kết tội anh. Nhưng khi môi cô vừa mấp máy muốn nói lên lời, thân hình cô bất chợt sụp xuống ngả dài trên sofa.
Anh đợi một lát rồi bế cô lên ra khỏi phòng khách, đi dọc theo hành lang hẹp. Cửa cabin đã mở sẵn, anh dùng chân đẩy ra rồi bước vào đặt cô lên giường. Tay cô buông thõng bên thành giường, anh nhấc lên để ngay ngắn dọc theo thân người. Anh kéo màn cửa sổ ngăn ánh sáng lọt vào, rồi đi ra cửa khóa phòng lại.
Anh cẩn thận bỏ chìa khóa vào túi, đi lên thành tàu nhờ một nhân viên kêu xe kéo cho mình. Khi xe tới anh nói với tài xế chạy thẳng đến khách sạn Carlton.