Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sự Trừng Phạt Một Hồ Ly Tinh

Chương 6

Tác giả: Barbara Cartland

Từ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra, Nevada lại một lần nữa chìm đắm trước vẻ đẹp của phong cảnh bên ngoài. Ngay bên dưới chân cô dốc thẳng xuống là tường thành bao bọc xung quanh kasbah đang rực rỡ với cây cối đầy hoa.

Vượt qua tường thành, thấp xuống phía đồi xa xa là con đường uốn khúc dẫn đến một thị trấn nhỏ của Tafraout. Mắt cô lại dõi xuống thung lũng chói lòa trong nắng, hai bên là vách núi đang phản chiếu đủ mọi sắc hồng. Dường như mỗi lần cô nhìn xuống thung lũng Ammeln lại mang một sắc thái mới, càng xinh đẹp hơn lần trước đó. Thật khó để nhớ rằng chỉ cách đó không xa, trên đường họ tới đây là những thung lũng trơ trụi khô cằn, các vách đá hoa cương cao ngất, và mặt đất lởm chởm những đá.

Thấm thoát cô ở đây đã được một tuần, nhưng dường như thời gian trôi qua quá nhanh. Đôi khi cô tưởng chừng bên ngoài không còn thế giới nào nữa, chỉ có nơi đây với đời sống hiền hoà, yên tĩnh vây quanh bằng vẻ đẹp thấm đậm đến mọi nghõ ngách của tâm trí, linh hồn.

Nevada đang nắn nót chép những bản sao cho Tyrone. Vì anh nói anh đang viết sử cô cứ ngỡ nội dung của tác phẩm này sẽ nặng nề, khó đọc như một số sách cô đọc ở trên tàu. Nhưng giờ đây cô đoán bất cứ những gì anh ta viết sẽ mang hơi hướng riêng và cũng độc đáo như chính con người của Tyrone.

Những bộ lạc dưới ngòi bút của anh dường như đã hồi sinh, được nhân cách hóa với những trở ngại khó khăn thường tình, biết cười biết khóc, biết nỗ lực hoàn thiện mình, và dũng cảm đương đầu với thất bại. Mỗi một trang là một thú vị mới, hấp dẫn mới cho cô, làm cho cô hiếu kỳ cùng cực về tác giả.

Đối với cô Tyrone lúc nào cũng là người nghiêm khắc, khinh thị. Nhưng qua những trang giấy này anh là người có đầu óc vô cùng khôi hài, không những thế lòng trắc ẩn, cảm thông của Tyrone thể hiện trong những điều anh viết khiến cô cảm động đến rơi nước mắt.

Đọc sách của anh và trò chuyện cùng anh, cô càng biết được anh là người rất tài năng, và còn rất bí ẩn.

Từng giờ trôi qua cô dường như học hỏi thêm được nhiều điều mới mẻ về anh, và còn khám phá thêm nhiều mặt khác nhau về cá tính của anh mà cô chưa từng thấy trước đây.

“Mình nghĩ chắc không có ai trên thế giới giống như anh ta.” Cô thì thầm, dõi mắt nhìn ra thung lũng.”

Y như có phép cô vừa nghĩ đến Tyrone là anh xuất hiện. Cô thấy anh đang từ làng đi ngựa ngược lên dốc, bên cạnh là một nhóm người đầu quấn khăn turban trong y phục djellabas, đang khoa chân múa tay trò chuyện sôi nổi, còn anh thì đang chăm chú lắng nghe lời họ nói. Bây giờ thì cô rất thưởng thức sự tập trung cao độ của Tyrone đối với bất kỳ người nào anh quan tâm.

Người anh lưu tâm có thể là bất cứ ai. Từ những người trong làng đến thăm viếng bàn bạc với anh về những trở ngại khó khăn, hay chỉ là một đứa bé đang đứng khóc bên đường anh dừng lại dỗ dành. Không có chuyện gì là quá nhỏ hay quá tầm thường để khơi gợi lòng quan tâm của anh. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi con người này đặc biệt vì anh ta không bao giờ nghĩ đến bản thân mình.

Trong khuôn viên kasbah toàn màu hồng này cô đã sống một cuộc sống cô chưa từng biết đến hay có thể hình dung được. Mỗi ngày ngay sau khi anh đi ngựa họ dùng bữa sáng với nhau. Tyrone thường rời khỏi kasbah từ sáng sớm tinh mơ trước khi cô thức giấc, dù cô cũng muốn đi cùng anh nhưng lại ngại không dám hỏi. Khi anh trở về thì mặt trời đã lên, nhưng trời vẫn còn mát có thể ngồi ăn trong khoảng sân tròn chính giữa kasbah. Trong khuôn viên này trồng đủ loại thực vật, từ những loại cây nhập từ nơi xa, hoa cỏ, cho đến cây ăn trái, có cả một hồ phun nước bằng đá – tiếng nước róc rách như những nhạc điệu tăng thêm phần sinh động cho khu vườn.

Khi bữa ăn vừa xong, Tyrone bắt tay làm việc ngay. Vì không có chuyện gì khác để làm cô cũng sửa soạn làm việc. Cô cứ nghĩ anh muốn để cô một thân một mình như lúc ở trên tàu, không có ai để trò chuyện hay không có việc gì để tiêu khiển. Nhưng sau khi cô đề nghị giúp anh sao lại bản thảo thì anh nhận lời ngay.

Nevada bắt đầu công việc sao chép. Thật không phải là việc dễ dàng, cô thường xuyên khó bắt kịp những đoạn anh đã sửa đổi, những phần phụ chú, hay chỉnh sửa lại những từ vựng địa phương. Cho đến giờ ăn trưa họ mới gặp lại nhau. Sau một bữa ăn nhẹ nhưng ngon miệng, toàn thể kasbah chìm trong yên lặng như tờ, vì đó là giờ mọi người ngủ trưa.

Đến lúc ấy Tyrone mới tiếp chuyện cô trong căn phòng khách mát mẻ, màn cửa đều buông xuống, và quạt trần được mở giữ cho phòng được mát. Thoạt đầu cô sợ đặt câu hỏi anh phòng trường hợp anh làm cô bẽ mặt, nhưng khi ngồi thoải mái trên trường kỷ cô thu hết can đảm hỏi nhiều điều cô ao ước muốn biết.

Đương nhiên cô không dám đá động đến nghề nghiệp của anh, cô biết chắc có hỏi anh cũng không bao giờ hé môi. Tuy nhiên cô biết được không một người Anh nào có thể tự tiện đi lại khắp miền nam Ma Rốc hay xây nhà trong Tafraout như anh.

“Các bộ tộc ở đây rất nặng lòng hoài nghi đối với người ngoại quốc hay người không theo đạo Hồi. Du khách nào mà họ không tin tưởng chỉ còn nước chết.”

“Nhưng tại sao ông thì khác?”

“Có nhiều lý do khiến họ dần dần tin tưởng tôi.” Anh trả lời một cách tránh né. “Khi mới đến đây tôi bị chuyển giao từ bộ lạc này đến bộ lạc khác, lúc nào cũng phải mang theo một cái giáo được làm phép cho đến khi tới ranh giới của một bộ tộc khác.”

Anh bật cười đoạn nói thêm.

“Nơi chúng ta đang ở đây rất bí mật, được đánh dấu trên bản đồ như ‘Núi Saharan, gần như không có dân cư’.”

Tuy Tyrone không tiết lộ gì thêm về công việc của mình, nhưng anh kể cho cô nghe về những miền anh đã đi qua, về những người anh từng gặp. Trong hai ngày vừa qua anh còn nói thêm về tư tưởng và triết lý sống của anh.

“Ở đây mình đã được học hỏi nhiều hơn bao giờ hết so với những năm tháng trước đây.” Nevada thầm nghĩ, mắt nhìn Tyrone đang cho ngựa leo lên lối mòn trở về kasbah.

Mặt trời tỏa sáng phía sau làm người anh như được bao quanh bằng một vầng sáng, nhìn anh lúc này cô nghĩ không có người đàn ông nào có thể dũng mãnh hơn, hay tính cách đầy chuyên chế như anh. Nhưng vì muốn nghe thêm câu chuyện của anh, cô cố gắng không khiêu khích Tyrone.

“Anh ta có thể chỉ bảo mình nhiều điều, mình thật khờ nếu không lợi dụng cơ hội ở bên Tyrone… dù mình có tự nguyện hay không.”

Đột nhiên cô nhớ ra một ngày nào đó – có thể là ngày mai, có thể là vài tuần tới nữa – anh ta sẽ quyết định rời khỏi nơi đây. Anh sẽ đưa cô về – về lại xã hội thượng lưu cô đã quá quen thuộc. Phải, đó là điều chính cô từng mơ ước. Nhưng hoàn toàn không ngờ, giống như sét đánh ngang tai, cô nhận ra cô không hề muốn đi nữa.

Nguyên nhân tại sao ư? Đâu cần phải hỏi nữa.

Dường như mặt đất dưới chân cô nứt ra để lộ hố sâu đen ngòm, những âm thanh ma quái nào đó cứ như mỉa mai chế giễu cô – chế giễu cô vì cô không muốn xa anh. Từ đáy sâu tâm hồn, cô kêu lên với hết sức lực mình.

“Không! Không thể nào!” Cô thì thầm. “Mình ghét cay ghét đắng anh ta… ghét anh ta, căm thù anh ta… đã hành hạ mình điêu đứng khổ sở đến thế nào!”

Cô lại nghe lời nói của cô như khơi dậy tiếng cười ma qủy lồng lộng khắp nơi.

“Cô yêu anh ấy – cô yêu anh ấy!”

“Không, tôi căm ghét anh ta!”

Trong lúc tâm trí cô cứ khăng khăng nhắc nhở cô căm ghét Tyrone, con tim bất trị của cô lại vạch trần sự thật – cô yêu anh ta!

“Chúa ơi, sự thật không phải như vậy đâu… không thể nào đâu!” Cô kêu lên tưởng chừng như phát điên.

Tuy nhiên, cô càng phản bác chừng nào thì lại càng nhận chân sự thật chừng đó – cô đã yêu anh. Cho đến bây giờ thì cô hiểu được lòng căm thù của cô đã tan biến, tan biến từ khi cô run lên cuống cuồng nấp sau tảng đá biết rằng chỉ có anh là người duy nhất bảo vệ cho cô thoát khỏi nanh vuốt của đám kỵ sỹ kia.

Và khi anh ôm cô trong tay trên đường tới Tafraout. Vòng tay ấy đâu chỉ đơn giản là an ủi, khỏa khuây, còn hơn thế nữa – là được gần anh, là được dấu mặt vào vai anh.

Nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận tình yêu ấy với chính mình. Dù ngay trong tối hôm ấy có được giấc ngủ yên lành vì biết có anh đang ở căn phòng kế bên cũng vẫn không muốn thừa nhận.

“Ngay từ lúc đó mình đã yêu anh, mỗi giờ mỗi phút thì lại càng tăng, nhưng chỉ vì lòng tự hào mà mình không muốn thừa nhận.

Giờ đây thì cô đành tuyệt vọng thú nhận mỗi buổi sáng dường như cô sinh động hào hứng hơn chỉ vì sự hiện diện của anh. Từng ngày từng ngày trôi qua quá nhanh, mỗi ngày cô đọc sách của anh đếm từng giờ qua đi cho đến khi họ gặp lại nhau vào bữa ăn trưa, sau đó lại trò chuyện, và tối đến lại càng tuyệt diệu.

Buổi tối thứ hai khi cô ra sân thì anh đã chờ sẵn ở đó, nến đã thắp sẵn trên bàn. Nhìn ánh nến tỏa ánh ngũ sắc óng ánh trên các tia nước đang phun tỏa cô chế giễu anh.

“Ở đây sao giống sân khấu… trình diễn quá!”

“Nhưng rất lãng mạn!”

“Tôi không biết mấy chuyện này. Ông cũng hiểu là tôi không hứng thú trong mấy chuyện lãng mạn.

“Vậy thì cô mất mát nhiều lắm!”

“Tôi không đồng ý – không biết đến mấy chuyện này thì đỡ phải đau tim, hay âu sầu vì tình cảm không được đáp đền. Mấy thứ tình cảm này làm cho người ta ủy mị, ngớ ngẩn đến buồn cười.

“Tình yêu khơi gợi cảm hứng cho con người từ thuở có trời đất để làm nên những thành tích qủa cảm vĩ đại, sáng tạo nên những kiệt tác, xây dựng những kiến trúc bất hủ như Taj Mahal.”

“Tôi lấy làm tiếc cho những phụ nữ phải cam chịu đựng những thứ tình cảm ủy mị này.

“Phương thức sáng tạo của Thượng đế khó mà hiểu được. Ngài cho cô một gương mặt và hình hài của một người đàn bà nhưng lại quên gắn vào đó một quả tim.”

“Vậy thì tôi phải dâng lên lời cảm kích mỗi ngày suốt đời tôi.” Nevada cãi lại. “Trong khi các người đàn bà khác đang đau khổ rên xiết trong cái gông cùm của chính mình tạo ra, thì tôi hoàn toàn tự do.”

Đọc được ánh mắt tinh quái của Tyrone cô lạnh lùng nói thêm.

“Tôi đang nói đến tự do trong lĩnh vực tình cảm, về phần thân xác thì tôi thừa biết mình đang là tù nhân.”

“Nếu tôi phải hành xử như những người đàn ông từng làm cách đây hàng trăm năm trước, tôi sẽ giam cô vào ngục sâu tối tăm. Mọi kasbah trong miền nam Ma Rốc đều có những hầm giam như vậy.”

Anh mỉm cười đoạn nói tiếp.

“Tù nhân bị xích chung vào với nhau trong cùng một gông sắt nặng, chân bị xiềng lại. Họ chỉ được ăn đủ để cầm hơi.”

“Dã man!”

“Tôi đồng ý. Họ nằm trong bóng tối, đôi khi bị còng chung với một xác chết, cho đến khi cái chết từ bi sẽ giải thoát cho họ.”

“Thì ra hình phạt đó sẽ dành cho tôi!”

“Suy đi tính lại tôi không nghĩ họ làm như vậy – người chúa ngục chắc chắn sẽ dành cho cô một chỗ trong hậu cung của ông ta.”

Hình dung đến số phận mình sẽ lâm vào cảnh tượng này, cô chợt rùng mình. Hậu cung hay là ngục tối! Không biết bao nhiêu phụ nữ vô danh không có nổi bất cứ sự lựa chọn nào?

Tối qua cô không thể nào đùa cợt bầu không khí cám dỗ ngoài sân nữa, cô biết mình đã bị quyến rũ.

Trong chiếc caftan màu xanh dương thẫm thêu những ngôi sao màu bạc, cô tưởng chừng mình cũng là một phần của bầu trời đêm trên cao. Hôm nay tâm thái Nevada thật lạ lùng, bỗng dưng cô muốn làm dáng một một chút. Cô mang một chiếc mạng xanh trên mái tóc đỏ và trang điểm thêm một trâm cài thiết kế như một cánh sao.

Những chiếc chuông nhỏ trên cổ chân lanh canh nhè nhẹ khi cô bước về hướng Tyrone. Với bản năng của phụ nữ, tối nay cô biết mình thật bí ẩn quyến rũ. Anh nhìn cô mắt ánh lên vẻ lạ lẫm mà cô không tài nào giải thích, nhưng cô cảm nhận được họ đang nhận thức một cách sắc bén về nhau.

Họ trao đổi những đề tài thông thường, sách của anh và những khám phá mới anh vừa tìm ra về một bộ tộc Ma Rốc khác. Nhưng rồi không gian lắng xuống chỉ còn yên lặng bao phủ khắp nơi, dường như vẻ đẹp của hoa cỏ và những tia nước đang nhịp nhàng nhảy múa đã nói thay cho họ.

Từ lúc ấy cô đã biết nhưng không muốn thừa nhận rằng thân thể cô đang ngân vang lên rộn ràng như một nhạc khí trong tay người nhạc công. Mỗi lời anh nói đều mang một ý nghĩa đặc biệt thẩm thấu đến từ tâm hồn cho đến thể xác của cô.

Tối đó anh rất yên lặng, nhưng dường như thần thái của anh đang áp đảo chế ngự cô cho đến khi cô không còn đời sống của riêng mình, từng hơi thở của cô đã nhập thành một với anh.

Đến lúc họ chia tay về phòng riêng, cô bước đến gần hồ nước như muốn mượn hơi nước mát làm dịu đi cơn sốt trong lòng. Hình như lúc ấy anh đã nhìn theo nhưng cô cũng không chắc lắm. Lòng cô dấy lên nỗi hoang mang, thế anh có biết chính anh là nguyên nhân của nỗi trăn trở đó không, nỗi trăn trở của những cảm giác bất an, của những cảm giác náo động đang lồng lên trong ngực mà cô không biết phải gọi ra sao?

“Chúc ngủ ngon!”

Lời nói dâng lên môi như dấu nỗi e ngại trong lòng, cô ao ước được ở lại nhưng không phải biết làm cách nào.

“Chúc cô ngủ ngon, Nevada!”

Lời của anh chậm rãi điềm tĩnh không hàm chứa một ẩn ý nào nhưng lại khiến tim cô đập như trống dồn, hơi thở gấp gáp.

Giả dụ lúc đó, cô có ý tưởng hoang đường rằng muốn được anh ôm lấy cô, hôn cô chúc ngủ ngon như mọi người đàn ông đều làm trong hoàn cảnh ấy thì sao?

Nhưng rồi cô kinh hoàng với chính ý nghĩ của mình. Làm sao mà cô lại có thể mong đợi điều ấy nơi bất cứ người đàn ông nào, huống hồ người ấy là Tyrone?

Không, cô căm ghét anh ta. Cô từng phải chịu đựng bao miệt thị khinh rẻ vì chính người này. Anh ta là tất cả mọi điều cô muốn xa lánh cự tuyệt.

Chỉ khi ở trong phòng, sau lần cửa khép cô đưa tay chạm lên gò má nóng bỏng, lòng bâng khuâng tự hỏi mình chả lẽ mặt trời Ma Rốc đã làm cô hoá điên.

Buổi sáng sau khi họ tới kasbah, như Tyrone đã hứa, những thương buôn từ thành phố mang rất nhiều áo caftan cho Nevada chọn. Áo nào cũng đẹp, màu sắc sáng sủa rực rỡ mà phụ nữ Berber rất ưa chuộng. Áo thêu thì trang nhã, một số còn thêu bằng chỉ vàng hay bạc đính lam ngọc, san hô, hay thạch anh tím lấy từ núi High Atlas. Ngoài áo lại có cả khăn choàng vai, mạng che mặt, khăn choàng cổ, từng tấm được mở ra cái sau còn đẹp hơn cái trước.

Nevada chọn được một số và Tyrone lo phần trả giá cho cô. Mua bán ở đây phải trả giá, nếu không sẽ làm người bán mất hứng bán buôn, đối với thương gia mỗi một món hàng bán ra là một cuộc đấu trí.

Các thương buôn châu báu cũng tới, họ ngồi xếp bằng trên nền đất và trải đồ trang sức ra trên những miếng nhung đen nhỏ. Nevada suýt xoa khi thấy các món thủ công quá ư tinh xảo hình trăng lưỡi liềm đính đá qúy hay trân châu, hay những chiếc xuyến đeo ở cổ tay hay chân với thiết kế chạm khắc lạ mắt. Những chiếc vòng này cô rất thích vì có đính những cái chuông nhỏ xíu. Mỗi buổi tối khi đi ra sân ăn tối với Tyrone dưới bầu trời nạm đầy sao cô đều đi chân trần, gót chân tô henna và mang vòng ở cổ chân.

“Ông nhớ ghi sổ những món ông trả tiền cho tôi nhé, tôi sẽ trả lại cho ông sau. Tôi có khá nhiều tiền trên tàu.”

“Tiền ở trên đấy vẫn an toàn.”

“Chắc mình phải cần tới một chiếc xe tải và hai mươi con lạc đà mới chở nổi đồ tôi mua.”

“Tôi sẽ sắp xếp sau khi nào mình muốn đi.”

“Khi nào ông muốn. Cô sửa lưng anh.”

Anh mỉm cười.

“Thì như cô nói – khi nào tôi quyết định đưa cô về.”

Cô rất muốn hỏi anh khi nào ngày đó sẽ tới, nhưng vừa định hỏi thì chợt nhận ra nếu hỏi câu ấy có vẻ như cô giả vờ hăng hái muốn đi.

“Mình yêu anh ấy!” Mắt cô vẫn nhìn anh khi anh đến gần kasbah hơn. “Sao chuyện này lại có thể xảy ra chứ?… Mình phải làm cái gì bây giờ?”

Từ lúc họ đến Tafraout anh tỏ ra lịch sự, quan tâm đến những tiện nghi của cô như cách anh tiếp những khách phụ nữ khác đến viếng nhà anh. Nhưng bên dưới bề mặt lịch sự ấy cô không thấy còn điều gì khác cho cô thấy anh đã thay đổi quan niệm đối với cô.

Cô vẫn nghe được rõ ràng những lời miệt thị của anh “Cô không bình thường, Nevada. Cô tàn nhẫn, lòng dạ sắt đá, tôi thiếu chút nữa là nghĩ cô như một – ác phụ.”

Từng câu từng chữ anh nói cứ như những ngọn roi quất xuống tới tấp, rồi cô lại nghe những lời mỉa mai khác, thấy được vẻ mặt khắc nghiệt dữ tợn của anh.

“Tôi mang cô theo chuyến hành trình này không những để cứu cháu tôi và nhân thể cứu luôn anh chàng trẻ tuổi Dundonald, mà còn để cảm hóa cô nàng hồ ly trở thành người.

“Biến một nàng hồ ly thành người đàn bà bình thường!”

Những chữ này cứ ám ảnh cô, đôi khi nửa đêm tỉnh dậy cô vẫn nghe được những lời kết tội đó vang vọng bên tai.

Lúc trước thì thật dễ dàng nói rằng đối với cô những gì anh nói hay nghĩ về cô chả có chút nào quan trọng với cô. Một khi thoát được tay anh là cô sẽ tính kế trả thù rửa hận. Trả thù ra sao cô cũng chưa biết, nhưng dù thế nào đi nữa cũng phải làm cho anh mất mặt, nếm mùi đau khổ như cô từng đau khổ.

“Mình ghét hắn… ghét hắn… ghét hắn!” Những từ ngữ này lúc đó với cô như thần chú mà cô tự nhắc mình ngày cũng như đêm.

“Nhưng bây giờ thì mình lại yêu anh ấy!” Cô tuyệt vọng nói. “Tại sao mình lại đi yêu người có cảm giác ghét bỏ mình như anh ấy?”

Tuy nhiên không còn nghi ngờ gì nữa cô đã yêu anh.

Chỉ cần thấy anh bước vào trong phòng là tim cô đập mạnh. Chỉ cần nghe thấy tiếng anh là cô cảm thấy niềm hưng phấn dâng lên trong ngực, và khi anh cười thì dường như ánh sáng chan hòa khắp nơi và khắp cùng thân thể cô như được hồi sinh.

Bên dưới anh đã đến tường thành của kasbah. Khi anh cho ngựa quay tiến vào cổng thì họ đã khuất dấu nhau. Giờ đây chỉ còn yên lặng mênh mông và thung lũng mỹ miều ngoài kia. Cô ráng thu hết mọi cảnh sắc đẹp đẽ vào tâm trí, không bỏ sót một đường nét nào trước khi chúng sẽ mãi mãi rời xa cô.

Khi anh đưa cô về, khi cô không còn là một nàng hồ ly nhưng là chính bản thân cô – một thiếu nữ Mỹ giàu có tên gọi Nevada Van Arden – lúc ấy cô sẽ không còn gì ngoài những ký ức ngày hôm nay.

Còn bao lâu nữa thì đến ngày ấy?

Nhìn xuống bản thảo cô thấy trong tuần qua anh đã hoàn thành được một số lượng lớn công việc, có lẽ cuốn sách này sẽ hoàn tất sớm thôi, nhưng cô cũng không biết khi nào anh có ý định kết thúc.

Đến lúc ấy anh có còn hào hứng nữa hay không? Có còn ao ước một chuyến phiêu lưu đầy ý nghĩa nữa không?

Hỏi thì hỏi thế, nhưng cô biết là hết hy vọng rồi. Anh là người đàn ông hiếu động lúc nào cũng có chuyện để làm. Một ngày nghỉ một ngày lễ họa may còn được, nhưng để thực hiện nguyện vọng của riêng anh, anh cần phải năng động.

“Giả sử mình không bao giờ gặp lại anh nữa?

Câu hỏi này cứ vần vũ trong tâm trí cô từ lâu lắm rồi. m hưởng của nó buốt xé như lưỡi dao sắc xuyên qua ngực, không thể nào ngồi đây chịu đựng nữa cô đứng dậy đi qua phòng khách đợi Tyrone đến.

Vài phút sau anh có mặt trong phòng, trên tay là một lá thư. Cô nhìn anh ngạc nhiên, anh giải thích.

“Tôi nghe có người đưa tin tới tìm tôi, nên tôi đi lấy thư luôn đỡ mất công anh ta đến đây.

“Ông muốn nói là họ biết đây là nơi cư ngụ của ông?”

“Chỉ có những người tôi cho phép mới biết được, nhưng có lẽ tôi cần giải thích đây là thư từ ngoại giao rất quan trọng.”

Cô rất thắc mắc, nhưng khi thấy anh đặt lá thư trên bàn không mở ra ngay nên cô cũng không hỏi thêm.

“Tôi đã bỏ bê công việc sáng nay.” Anh nói với cô khi thấy cô đứng yên nhìn anh. Cô hiểu được là anh muốn ở một mình.

“Chắc ông sẽ không đi ngựa sau khi ăn trưa?”

“Nếu cô đang trách tôi,” anh nói nét mặt tươi cười, “thì tôi cần đính chính là tôi chỉ mất có hơn một tiếng làm việc thôi.”

“Tôi đâu có than phiền gì,” Nevada nhanh chóng trả lời, “tôi chỉ nghĩ chuyện này hơi khác thường thôi.”

“Mấy hôm nay mình cứ làm việc theo giờ giấc công sở, tôi nghĩ chuyện này không hay lắm. Hôm nay trời mát, cô có muốn ra ngoài dạo với tôi không?”

“Tôi được đi sao?”

“Trước đây tôi không đưa cô ra ngoài lý do vì sao thì cô biết rồi. Nhưng bạn bè của tôi đang thăm dò bên ngoài thành phố có nhắn với tôi không thấy tung tích bọn người của tù trưởng đó. Thật lòng mà nói tôi nghĩ họ đã bỏ cuộc rồi.”

“Tôi hy vọng thế.” Nevada hăng hái nói. “Tôi thật được đi sao?”

“Tôi e là cô phải mang litham. Tôi có một con ngựa nhỏ, có thể mang yên được, cưỡi nó cũng khá thoải mái.”

“Tôi chỉ cần hai phút thôi.”

Cô chạy về phòng tìm áo khoác haik, và thay một caftan mới thêu chỉ bạc. Dù biết bộ áo không thích hợp cho việc cưỡi ngựa lắm, nhưng cô cũng không còn nhiều thời giờ để thay áo khác. Cô mang litham lên mặt, khoác áo haik rồi vội vã trở ra phòng khách.

“Cô sửa soạn nhanh quá.” Anh mỉm cười.

“Tôi sợ ông không đợi tôi.”

“Cô biết là mình không thể đi xa lắm vì lát nữa trời sẽ nóng, nhưng ngày mai mình sẽ đi sớm hơn. Nếu cô muốn, cô có thể đi chung với tôi trước lúc ăn sáng.”

“Tôi thích lắm.” Cô gần như thở không ra hơi.

Tyrone vừa định quay ra cửa thì thấy một gia nhân hớt ha hớt hải lao vào phòng.

Anh ta salaam Tyrone, thái độ bồn chồn lo lắng. Anh vội vã nói một mạch với Tyrone, giọng rất kích động.

Nevada cố gắng nghe nhưng không hiểu được anh ta nói gì. Cô đang học một số từ ngữ bằng cách nhờ cô hầu lập đi lập lại tên các đồ vật trong phòng ngủ của mình. Cho đến nay thì cô nói được vài câu như “cám ơn rất nhiều”, “tôi có thể dùng thêm không?” và “chúc ngủ ngon.”

Người gia nhân này không biết đang thuật lại điều gì với Tyrone, nhưng lời lẽ anh ta có vẻ dông dài. Cô nhận thấy Tyrone đang chăm chú lắng nghe, nét mặt vô cùng nghiêm trọng.

Cuối cùng người đàn ông cũng ngưng nói, vì quá lo lắng và linh cảm có điều gì đấy không may Nevada hỏi nhanh.

“Có vấn đề gì thế? Anh ta đã nói gì với ông?”

“Động đất vừa mới xảy ra.”

“Động đất!”

“Phải, tại làng Sakjena. Tôi phải đến đó liền để xem coi có giúp được chuyện gì không.”

“Cho tôi đi với.”

Cô nghĩ anh đang nhìn cô ngạc nhiên.

“Làm ơn đi.” Cô nài nỉ.

“Được rồi, mình đi thôi ngựa đã chờ sẵn bên ngoài.”

Vài phút sau họ ra khỏi thung lũng tiến vào vùng sa mạc phủ đầy đá. Ngựa phi rất nhanh, Nevada phải lớn tiếng hỏi anh.

“Còn bao xa thì đến Sakjena?”

“Khoảng bốn hay năm dặm nữa.”

“Động đất ở đó có vẻ không bình thường.”

“Ở vùng này động đất xảy ra thường lắm, nhưng cũng không mấy ai chú ý nếu không có người bị thương.”

Có cả trăm điều Nevada muốn hỏi, nhưng thật khó nói chuyện vì họ đi quá nhanh cô phải cố gắng bám vào lưng ngựa. Họ tiếp tục phi đến một vùng đất với những vách đá thô nhám trơ trọi, những rãnh sâu, và thung lũng trải dài trơ khô cằn chỉ toàn đá và đá.

Phía đằng trước từ sau một hẻm núi nhô lên những ngôi nhà xây dựa vào triền núi cao, Tyrone kêu lớn.

“Sakjena!”

Bụi bao phủ dầy đặc khắp làng. Chỉ khi đến gần hơn Nevada thấy được những chỗ trước đó từng là nhà cửa, còn bây giờ chỉ còn lại gạch ngói đổ nát vương vãi khắp nơi. Trong đám hỗn độn đó là những bóng người đang kêu la than khóc gọi tên thân nhân bị thất lạc.

Khi họ tới nơi tiếng động như xé rách màng nhĩ. Nevada nhận ra được những mảnh mảnh vụn quần áo, một cái tô đồng nằm chỏng chơ lấp lánh trong nắng, các đồ vật qúy giá vỡ nát bụi bặm.

Nhưng điều khủng khiếp nhất thiên tai mang lại là những thân người bất động nằm tứ tán lẫn trong đám đổ nát. Khi Tyrone phóng xuống ngựa, Nevada lưu ý thấy một người đang trèo qua nền đất nứt tiến về phía họ, ông ta ngạc nhiên khi thấy anh trong y phục tây phương. Khi ông ta đến gần Nevada thấy cổ áo của người này màu trắng kiểu của mục sư, bên dưới gắn một miếng băng đen.

Tyrone nhờ một đứa bé coi ngựa, rồi quay lại kêu lớn.

“Mục sư! Thật hay quá, tôi không ngờ gặp ông ở đây!”

“Tôi cũng thế, ông Strome.”

Họ nói tiếng Anh với nhau, giọng của vị mục sư mang âm hưởng Tô Cách Lan.

“Nghe được tin là tôi tới ngay, có nhiều người cần chôn cất không?”

“Khá nhiều.”

Anh vừa nói vừa đỡ Nevada xuống ngựa, một đứa bé Arab khác chạy đến dắt ngựa vào nghỉ chân dưới bóng mát của một thân dừa.

“Nevada, để tôi giới thiệu đây là mục sư Andrew Frazer, ông là một bác sỹ tài năng và là một nhà truyền giáo khả kính.”

“Ông qúa khen, ông Strome.”

Mục sư bắt tay Nevada, dường như ông không hề ngạc nhiên về diện mạo của cô.

“Cô Nevada Van Arden là một du khách đến Ma Rốc, ông tìm chỗ để thiết lập trạm xá đi, cô ấy sẽ giúp tay ông.”

Trong lúc anh đang nói một phụ nữ tiến về phía họ, tay bế một đứa bé. Người bà ta đất bụi đang than khóc nức nở, đứa bé trên tay bà ta không giống như đã chết hay bất tỉnh. Máu đang chảy ròng ròng từ vết thương trên trán, trên đùi nó. Tyrone vội lao tới đỡ lấy đứa trẻ vì người phụ nữ dường như đã kiệt sức.

Anh cúi nhìn đứa bé một lát rồi trao nó cho Nevada.

“Nó vẫn còn sống! Bây giờ thì mẹ nó không đủ sức chăm sóc nó nữa. Hãy đi với mục sư, ông ấy sẽ chỉ cho cô những gì cần phải làm.”

Nevada quá ngạc nhiên không thốt nên lời, cô kéo áo haik ra đằng sau đưa tay đón lấy đứa trẻ.

“Làm ơn theo tôi, cô Van Arden.” Mục sư nói với cô.

Tyrone đã bỏ đi nơi khác, Nevada không còn cách nào khác hơn là nghe lời mục sư.

Trong những giờ kế tiếp, Nevada không còn tâm trí nghĩ đến điều gì khác vì cô phải nhận hết đứa bé này đến đứa bé khác. Nếu đứa nào vết thương quá nghiêm trọng không thể băng bó, cô mang tới cho mục sư Frazer. Nhưng trong lúc này ông quá bận bịu với những nạn nhân lớn, xem ra thương tích của họ còn nghiêm trọng hơn đám trẻ con.

Là người từng có kinh nghiệm trong những hoàn cảnh khẩn cấp mục sư đã nhanh chóng tìm được một khoảng của một ngôi nhà khả dĩ có thể dùng tạm làm nơi săn sóc bệnh nhân.

Góc nhà này mái tương đối còn nguyên vẹn đỡ được nắng nôi, căn phòng phía sau từng thuộc về một gia đình trù phú được giao cho Nevada để chăm sóc trẻ con.

Cả tá người đang nằm trên sàn, một hay hai người trên những tấm nệm vớt vát được từ đám đổ nát, số còn lại không có gì khá hơn là một tấm áo choàng hay một xấp lá dừa để tránh bụi bặm.

Bụi còn tệ hại hơn bất cứ thứ gì khác, Nevada thầm nghĩ. Nó bay vào mắt mũi và cổ họng của cô, bám vào các vết thương trên người trẻ con, nên thật khó giữ cho chúng sạch sẽ trước khi băng bó.

Tiếng khóc của những đứa bé đang kinh hoảng và đau đớn không đinh tai điếc óc bằng tiếng than van ai oán của những người cha mẹ mất mát tài sản và nỗi lo sợ mất đi người thân.

Nevada nghĩ thuyết phục vài người phụ nữ đỡ đần cho cô chắc cũng không mấy khó, nhưng cô sớm nhận ra họ đã hoàn toàn thoái chí và kinh hoàng đến độ tê liệt. Tiếng khóc và cơn kích động của họ còn làm các đứa bé náo động thêm, cô đành phải nhờ mục sư thông dịch bảo họ ra đứng bên ngoài.

Cô thầm cảm kích sau một thời gian những đứa trẻ đã thấm mệt vì khóc quá nhiều hay vì bụi làm nghẹt thở đã im tiếng chỉ còn sụt sịt đôi chút.

Khi có được thời gian suy nghĩ về anh, cô biết Tyrone đang làm việc ngoài kia, cố gắng kéo những thi thể kẹt lại trong những căn nhà đổ hay bị đá núi rớt xuống đè trúng. Số người không còn cứu chữa được càng lúc càng tăng, họ được đặt dưới các tàn dừa và phủ bằng bất cứ thứ vải vóc có được lúc ấy. Nhưng cũng còn một số đang bất tỉnh phải nhờ vào tài năng của Andrew Frazer giúp họ hồi tỉnh.

Trời đã quá trưa và càng lúc càng nóng, nhưng nhóm người dưới sự chỉ huy của Tyrone vẫn làm làm việc không ngừng nghỉ đào xới những nạn nhân bị chôn vùi trong đám cát đá. Nevada không thể ngăn mình nghĩ rằng nếu không có sự đốc thúc của Tyrone không chừng họ bị lâm vào thế bị động rồi.

Đến xế chiều vẫn không có bất cứ sự tiếp cứu nào từ các vùng lân cận.

“Tôi đã gửi người đến Tiznet với một danh sách dài những thứ tôi cần.” Ông Frazer bảo Nevada khi cô xin thêm bông băng. “Tôi chỉ có một ít y liệu thường mang theo bên mình, nhưng không đủ cho một thiên tai như thế này.”

“Mấy đứa bé cháu băng trước đó bây giờ cần phải thay băng mới.”

Mục sư cười với cô.

“Tôi e rằng chúng phải đợi thôi, cô em thân mến, nhưng cô làm giỏi lắm. Chắc cô mệt lắm rồi.”

“Cháu rất khát.” Nevada thú nhận.

Ông đưa cho cô bao da dê đựng nước, nước này còn mặn hơn cả nước cô uống ngoài ốc đảo.

“Tôi đoan chắc lát nữa thế nào ông Strome cũng tìm được chút gì để ăn.”

“Cháu không đói, cháu chỉ hy vọng mình có thể làm thêm được điều gì đó. Khi ông rảnh tay một chút xin ông làm ơn xem xét coi cháu băng có chặt tay không. Cháu sợ mình vụng về trong những chuyện như vậy.”

“Cô làm giỏi lắm mà.” Andrew Frazer trả lời, cô cười với ông cảm thấy không còn lời khen nào hay hơn thế nữa.

Một đứa bé trai chạy về phía họ, giọng nó hổn hển.

“Chuyện gì vậy?” Nevada hỏi.

“Ông Strome nói họ đã tìm thêm được khoảng chục người nữa. Nhiều người đã chết, mấy người còn sống sắp được mang tới đây trong vài phút nữa.”

“Không có băng mình phải làm gì bây giờ?” Nevada hỏi.

Một ý kiến chợt lóe lên trong đầu cô.

“Áo haik của cháu khá dày, nhưng ít ra cũng còn sạch. Mình có thể xé ra làm băng.”

“Ý kiến hay, cô Van Arden, nhưng dùng kéo cắt tiện hơn.”

Ông đưa cho cô một cái kéo. Nevada ngồi ngay xuống nền đất đầy bụi bắt đầu hí hoáy cắt.

Mặt trời đã lặn trong ráng chiều rực rỡ khi Tyrone từ khu nhà đổ quay về bệnh xá. Thân thể rã rời anh bước chậm rãi đến nơi những người bị thương đang chờ băng bó. Anh thấy mục sư đang phủ mặt cho một ông cụ vừa mới qua đời dù ông đã ráng hết sức cứu chữa. Khi ông đứng dậy Tyrone nói.

“Tôi nghĩ mình không tìm thêm được bất cứ ai nữa, nếu có con qủy khốn khổ nào còn sót lại chắc nó cũng chết mất rồi.”

Anh vừa nói vừa đưa tay quẹt trán, để lại dấu bụi đen vương đầy mặt. Tyrone trông quá mỏi mệt, mục sư biết anh đang khát nên trao bao nước cho anh.

“Không có ông ở đây chúng tôi cũng không biết phải xoay sở ra sao, ông Strome.”

“Tôi nghĩ dân làng Sakjena cảm thấy họ may mắn vì cả hai chúng ta đều có mặt ở đây.”

Anh liếc xuống nạn nhân bị thương nằm trên sàn đoạn nói thêm.

“Nếu không có ông hầu hết những người bị thương chắc đã chết.”

“Vâng, thật may mắn là lúc ấy tôi đang ở quanh đây. Đúng là ý Chúa đã khiến tôi tới chỗ này.”

“Vậy thì tôi phải nói ‘Amen’,” Tyrone nói mắt lấp lánh. “Ông có cho Tiznet biết những gì ông yêu cầu chưa?”

“Vâng, đồ sẽ dùng đủ cho đến sáng. Bây giờ trời hãy còn nắng đủ thấy đường đi ông cứ về đi. Giờ thì tôi lo liệu được rồi, thật là cảm ơn cô Van Arden.”

Tyrone nhìn quanh.

“Cô ấy đang ở đâu?”

“Cô ấy đang ở cùng đám trẻ, cô ấy làm giỏi lắm – rất giỏi. Nếu thiếu cô ấy tôi cũng không biết phải làm sao.”

Tyrone đi ra phía sau ngôi nhà bị hư hại.

Nằm trên sàn nhà bên cạnh mấy đứa bé là những bà mẹ giờ đây đã bình tĩnh lại đôi chút nên được phép ở trong trạm xá với con cái.

Chỗ tuốt đằng cuối ngày trước từng là một căn phòng, anh thấy Nevada đang ở trong đó.

Cô đang nằm trên sàn nhà trơ trọi đầu gác lên một mớ giẻ rách. Chiếc áo caftan vài giờ trước từng là màu trắng giờ lấm lem đất bụi và loang lổ các vết máu. Bên tay trái của cô một đứa bé đang rúc vào ngực Nevada, đầu nó được quấn băng, tay kia của cô đang đặt trên vai một đứa bé gái khoảng sáu tuổi đang nép sát vào người cô. Cả ba đều đang ngủ. Tyrone nhìn xuống họ, anh thấy trên khuôn mặt lấm đầy bụi của cô còn vương dấu nước mắt, nhưng môi lại thoáng nụ cười nhẹ.

Anh ngắm cô một lúc rồi lấy đứa bé ra khỏi tay cô khẽ đặt nó xuống nệm bên cạnh một đứa trẻ khác đang ngủ.

Khi anh tìm cách lấy đứa bé gái ra thì Nevada tỉnh giấc.

“Có chuyện… gì vậy?”

“Không còn chuyện gì cô có thể làm nữa, tôi đưa cô về.”

“Lúc nãy tôi thấy… buồn ngủ.”

“Đâu có gì ngạc nhiên, cô đã làm cả ngày rồi bây giờ chắc đói lắm.”

Cô mơ màng cười với anh dường như vẫn chưa hiểu ra anh đang nói gì. Anh nhấc đứa bé bên cạnh cô đặt nó nằm nghiêng xuống nệm, đứa bé vẫn ngủ say không động đậy.

Nevada đứng đợi anh, Tyrone đưa tay choàng lấy vai cô dẫn cô đến chỗ mục sư đang đợi họ.

“Sáng mai tôi sẽ ghé qua, cả cô Van Arden và tôi đều muốn quyên góp chút công của để trùng tu ngôi làng. Ông có thể chuyển đạt lại cho người có thẩm quyền không?”

“Tôi cám ơn tất cả mọi điều, tôi không còn biết nói gì hơn là rất cảm kích.”

“Đây là một chuyện hồi báo tự nhiên thôi, chỉ vừa cách đây không lâu cô Van Arden và tôi đã thoát được một tai nạn khác, nên đây là cách tốt nhất để tỏ lòng cảm tạ của chúng tôi.”

“Tôi không từ chối bất cứ điều gì đâu, hãy đưa cô bé này về đi, cô ấy cần phải nghỉ ngơi.”

Tyrone tay vẫn đỡ Nevada, anh thấy cô đã quá buồn ngủ không biết được chuyện gì xảy ra chung quanh nữa.

Lũ ngựa vẫn được đám trẻ chăm sóc. Tyrone nói với đứa lớn nhất và biết được thằng bé có thể cưỡi ngựa được. Đứa kia được anh thưởng tiền, mặt nó sáng lên mừng rỡ. Anh nhấc cô lên ngồi đằng trước, rồi leo lên phía sau, họ cùng nhau xuôi về lại Tafraout.

Trời sẽ sụp tối trước khi họ đến đó, nhưng trên cao sao bắt đầu tỏ và anh cũng biết rõ đường đi nước bước.

Ánh sáng đèn từ Tafrout như ngọn hải đăng hướng dẫn cho họ trong hai dặm cuối, mãi cho đến khi họ đến ngay trước cửa kasbah Nevada mới hé mắt nổi và nhận ra mình đã ngủ suốt trên đường về nhà.

Một lần nữa cô cảm nhận được cảm giác an toàn và chở che của Tyrone mang đến cho cô giống như lần trước thoát hiểm từ tay người tù trưởng kia. Cô từng ao ước lần nữa được tựa sát vào người anh, và giờ đây cô gần như khóc lên được vì tức tối khi điều mình ước muốn đã xảy ra nhưng cô lại không hay biết gì.

Cô nghe có tiếng kêu chào đón của gia nhân chào đón anh về, những tiếng cười nói ấy đã khiến cô thức giấc. Tyrone cho ngựa đi ngang qua cổng, một lát sau thì đến lần cửa trong dẫn vào nhà.

“Mình về… nhà!” Cô thì thầm.

“Phải, đến nhà rồi,” anh trả lời cô.

Anh giữ cô ngồi yên trong lúc xuống ngựa, rồi sau đó bế Nevada vào trong phòng ngủ của cô.

“Cô không được ngủ nữa nhé cho đến khi ăn chút gì mới được.” Anh ra lệnh, “nhưng tôi đoán là cô muốn rửa ráy trước.”

Anh đỡ cô xuống bên cạnh giường và đi ra khỏi phòng. Ngay sau đấy cô hầu bước vào mang theo nước nóng và khăn sạch.

Người cô mệt rũ, cảm thấy mỗi một cử động là cả chuyện phi thường. Cô ráng đứng lên, liếc bóng mình trong gương cô suýt kêu lên kinh hãi. Điều duy nhất khiến cô hoàn toàn tỉnh táo là gương mặt lấm đầy bụi đen, tóc thì cột lại bằng một giẻ rách còn đang bay phất phơ trong gió. Áo sống thì lem luốc dơ bẩn đến nỗi cô không tài nào nhận ra.

Mất gần cả tiếng cô mới ra sân gặp Tyrone. Tóc cô hãy còn ướt nước vừa mới gội xong. Bộ caftan cô mặc lúc này không còn dính dáng gì đến chiếc áo bẩn thỉu cô đã nhờ người hầu đem bỏ.

Thấy cô đến gần, anh đứng dậy và đưa một ly rượu tận tay cô.

“Nếu tôi uống trước khi ăn tôi sẽ say đấy.”

“Không sao hết, nếu cô say tôi sẽ bế cô về phòng.”

Cô bật cười, mặt thoáng ửng hồng khi nhấp một chút rượu. Liền ngay sau đó thức ăn được dọn ra, có thức ăn vào bụng cô cảm thấy bao nhiêu mệt nhọc đã từ từ lùi xa. Dù vẫn còn mệt, nhưng cô không còn kiệt sức tới độ phải sụp xuống.

Họ đều ăn trong yên lặng, chỉ đến khi người hầu rút lui anh mới cất tiếng.

“Cô cần phải ngủ, nhưng trước hết tôi muốn nói rằng cô thật tuyệt vời.”

m điệu trong giọng nói của Tyrone làm cô nhìn anh ngạc nhiên. Khi ánh mắt họ giao nhau cô mắc cỡ quay đi.

“Tôi… sợ, rất sợ làm… hư việc, nhưng ông Frazer có vẻ hài lòng với tôi.”

“Rất hài lòng, ông ấy nói ông sẽ không lo xuể nếu không có cô giúp tay.”

“Thì thiếu ông cũng vậy. Ông chính là người cứu tất cả bọn họ mà. Nếu ông không có mặt ở đấy, bọn họ chắc chỉ biết than van khóc lóc không biết làm gì hết.”

“Những người đơn sơ chân chất đều giống nhau khắp mọi nơi trên thế giới, họ cần một sự lãnh đạo. Khi có được họ sẽ hành xử thật phi thường.”

“Thì ông đã trao cho họ điều đó rồi.” Cô khẽ nói.

“Tôi đào cứu người ra, nhưng bọn trẻ sẽ chết nếu không có cô lo cho chúng.”

“Bọn chúng thật thảm thương quá, có mấy đứa còn bé xíu mà can đảm lắm.”

Khi Nevada nói đến đây mắt cô đã ngấn nước, cô nghĩ chắc vì mình đã quá mệt. Một đứa bé đã chết trên tay cô, có lẽ suốt đời cô sẽ không bao giờ quên được hình ảnh đó.

Nevada chớp mi ngăn giọt nước mắt rơi xuống và cảm thấy bối rối vì Tyrone đã thấy cô trong tình cảnh này.

Anh vẫn đang nhìn cô vì cô biết ánh mắt ấy vẫn không rời khỏi mặt mình cô đành cúi xuống nhìn vào tay mình. Cô ngạc nhiên thấy móng tay hầu như gẫy hết, da ngón tay thô ráp đến không ngờ.

“Cô nên vào ngủ đi. Chúng ta sẽ nói hết mọi chuyện vào sáng mai.”

“Mọi chuyện?” Cô thắc mắc hỏi.

“Mọi chuyện về cô,” anh trả lời.

Cô nhìn anh sửng sốt. Ánh mắt anh ẩn chứa điều gì đó khiến tim cô đập dữ dội, y hệt như tiếng trống của người nhạc công tấu lên cho những nàng vũ nữ Tiznet.

Bỗng cô chợt nhớ đến những tư thế uốn lượn của người vữ nữ trong điệu múa la Guedra và cảm thấy như một bàn tay giá buốt nào đó đang kiềm chế nhịp đập của tim cô. Tyrone muốn nói chuyện với cô nhưng bất cứ điều gì anh cần nói lại không phải là chuyện cô muốn nghe.

Cô từng biết rất rõ anh khinh bỉ cô đến dường nào và niềm hứng thú của riêng anh đặt để nơi đâu. Cô như hình dung được hình ảnh xảy ra ngay trước mắt mình, cánh tay uốn éo như rắn của người vũ nữ, thân hình cô ta lắc lư, mắt lim dim, đôi môi hé mở, mái tóc đen buông lơi trên gò ngực trần.

Vũ điệu ấy cứ hiển hiện chập chờn trước mặt cô như một ảo ảnh, cô gắng hết sức đứng dậy.

“Ông nói đúng, cô hy vọng giọng mình không có gì khác lạ. Tôi rất… mệt. Chúc ngủ ngon.”

Anh cũng đứng lên theo cô, khi cô toan đi anh cầm lấy tay cô đưa lên môi.

“Ngủ ngon nhé, Nevada, tôi hết lòng cám ơn cô.”

Bình luận