Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sự Trừng Phạt Một Hồ Ly Tinh

Chương 7

Tác giả: Barbara Cartland

Nevada tỉnh giấc thấy trong phòng quá nóng, chắc trời đã muộn hơn cô dự đoán. Những tia nắng rực rỡ đang len lỏi qua khe màn cửa sổ, và không có gió thổi tung màn như vào lúc sáng sớm.

Cô xoay người lại nhận ra mình đã ngủ nhiều, một giấc ngủ say không mộng mị. Đưa mắt nhìn đồng hồ bên cạnh giường cô hốt hoảng kêu lên.

“Đã hơn mười hai giờ trưa!”

Ngồi bật dậy, cô rung cái chuông bạc nhỏ. Cô hầu xuất hiện ngay lập tức.

“Đã trễ rồi, rất là trễ!” Nevada nói với cô gái và chỉ vào đồng hồ.

“Chủ nhân nói để cô ngủ.” Cô gái trả lời bằng ngôn ngữ của mình.

Nevada hiểu ý cô gái, nhưng cùng lúc cảm thấy bực bội vì cô ta không kêu cô dậy. Vậy chứng tỏ là Tyrone đã đi Sakjena không rủ cô. Cô lại muốn đi với anh hết sức, và xem coi có thể giúp gì thêm cho dân làng ở đó không.

Người hầu đã rời khỏi phòng và quay trở lại với khay thức ăn sáng. Nevada ngồi trên giường ăn, lòng bực bội không được dùng bữa sáng với anh như họ vẫn thường làm kể từ khi cô tới kasbah.

Thoạt đầu thì cô không thích anh nhận ra là ăn sáng riêng với một người đàn ông thật thú vị biết dường nào. Nhưng dần dà cảnh đẹp của khu vườn, gió mát ban sáng thổi từ núi về, hương thơm của hoa cỏ, và tiếng hót của những chú chim Ma Rốc nhỏ xíu đã làm cho bữa ăn của họ có phong vị quyến rũ riêng.

Nhưng sáng nay sau tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, khi cô có cả ngàn câu hỏi và quá nhiều điều muốn biết thì anh lại dùng bữa và đi Sakjena một mình.

Tuy bực là vậy, nhưng cô cũng thấy thân thể còn quá mệt mỏi. Ngày hôm qua quả thật là một ngày dài khiến tâm trạng của cô đầy phiền muộn. Cô như vẫn hình dung được cảm giác kinh hoàng khi đứa bé cô băng bó đã chết trên tay mình, nhưng cô thì đành bó tay không giữ nổi mạng sống cho nó. Khi mắt nó nhắm lại thở hơi cuối cùng, cô đã bế bé lại cho mục sư. Ông xem xét vết thương sâu hoắm trên trán nó chắc có lẽ do đá rơi xuống đụng trúng, và khẽ nói với cô.

“Cô không thể làm gì hơn nữa, cô bé à, đứa bé này đã về với Chúa rồi.”

Nói xong ông quay đi bế theo thi thể bé xíu ra bên ngoài đặt xuống cùng với những thi thể khác đang đợi chôn cất, trong khi Nevada nước mắt nhạt nhòa trở về bên cạnh những đứa còn sống sót.

Cô thấy mình thật là khờ khi quá chú tâm đến một mạng người đã mất trong khi có quá nhiều người đã chết trong thiên tai, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy mình như có trách nhiệm với cái chết này, như thể cô vẫn có thể làm hơn thế nữa. Tuy nhiên cô lại không biết mình có thể làm gì.

Bây giờ bữa sáng của cô đã xong, Nevada lại nằm xuống ra hiệu cho người hầu kéo màn cửa sổ qua một bên. Ánh nắng tràn vào ngập phòng mang theo hơi nóng, nhưng Nevada chỉ lưu tâm đến vẻ đẹp của những vách đá hoa cương hồng bên dưới bầu trời xanh trong vắt.

“Một thiên đường nhỏ,” Tyrone từng gọi thung lũng này như thế, và nó cũng đúng là thiên đường cho anh và mọi người ở đây. Nhưng cô chẳng có một chỗ nào trong đó.

Tối qua anh bảo với cô “Chúng ta sẽ nói chuyện về cô.” Lúc ấy cô hoang mang không hiểu anh nói thế là sao, nhưng giờ đây cô đoan chắc ý anh là đến lúc cô có thể về nhà.

Cô cũng không biết tại sao mình lại biết rõ điều này, chỉ cảm giác được rằng đây là chương cuối của cuộc hành trình, hay có lẽ là chương cuối trong sách của anh. Sự giao kết giữa hai người họ hay là bất cứ quan hệ gì đi nữa đã đến lúc hoàn toàn dừng lại.

Có lẽ anh đã mệt mỏi để trừng phạt cô, có lẽ cô không còn làm anh hứng thú nữa, hay là anh chỉ muốn một thân một mình mỗi khi anh đến kasbah này.

Dù có là duyên cớ nào đi chăng nữa, trong lúc cô mong ngóng được gặp lại anh thì lại vừa lo âu khi anh trở lại. Tâm trạng đầy u uẩn thể xác rã rời, cô lại chìm vào giấc ngủ cho đến khi thức giấc cô sửng sốt thấy không khí đã hết nóng và trời đã ngả chiều.

Cô rung chuông dữ dội, khi cô hầu bước vào Nevada vội vã tắm rửa trong thời gian kỷ lục, sợ Tyrone về thấy cô trong bộ dạng biếng nhác. Nhưng lúc ra ngoài phòng khách cô vẫn không thấy bóng dáng anh, cô bước lại bàn viết của Tyrone nhìn xuống các trang sách anh đã bỏ dở hai ngày qua.

“Có lẽ đến lúc kết thúc rồi.” Cô thầm nghĩ mình cũng chẳng còn có giá trị gì đối với anh nữa.

Cô lướt nhẹ trên các vật dụng trên bàn từ lọ mực, bàn thấm mực làm bằng da đỏ như đôi ủng anh mang, nghiên mực, vật chặn giấy cho đến các đồ vật nhỏ khác trên bàn. Mỗi món ở đây đều có ý nghĩa riêng tư với Tyrone. Anh và chúng, họ đều có cảm tình lẫn nhau.

Tâm trạng bồn chồn Nevada thơ thẩn ra ngoài sân. Đến bên vòi phun nước cô cảm thấy như tiếng nước róc rách như đang trò chuyện với mình. Cô đã từng mỉa mai chế giễu khung cảnh trữ tình nơi đây, nhưng giờ đây lại thấy nó là nơi quyến rũ nhất trên thế giới.

“Một nơi chốn của những tình nhân.” Cô thầm nhủ và bỗng thấy mặt mình bỗng nóng bừng.

Đã bao nhiêu lần cô cười cợt chế nhạo những người yêu nhau! Đã bao nhiêu lần cô mỉa mai những chàng thanh niên như David nói lời yêu đương và muốn thành hôn với cô!

“Làm sao mà mình biết được họ từng có cảm giác này chứ?”

Đối với cô tình yêu chỉ từng là thứ tình cảm ủy mị yếu đuối, nhưng giờ đây những gì cô cảm nhận được là nỗi đau đớn thống khổ đang gia tăng từng giờ từng ngày, đau đến nỗi không thể nào chịu đựng nổi nữa.

“Làm sao mình có thể cam chịu được đây?” Hơn bao giờ cô hiểu được khi cô không còn gặp Tyrone nữa, khi anh biến mất khỏi cuộc đời cô ngày đó có thê thảm hơn nhiều so với giờ phút này.

Thể xác cô lúc này đã quá căng thẳng, khắp mọi ngõ ngách như mong ngóng, gào thét vì anh, cô lại quay về phòng khách nhìn xuống thung lũng. Những triền đá hồng lấp lánh những bụi vàng li ti, trời chiều đang ửng những ráng màu tím y như đá thạch anh tím ẩn sâu trong núi.

“Thật là một nơi đẹp nhất trên thế giới, nếu như mình rời khỏi đây mãi mãi sẽ không còn cơ hội quay về.”

Mặt trời lặn thấp hơn, phết lên chóp nhọn của các kasbah và khắp toàn thung lũng những vệt hồng ửng ánh hoàng kim rực rỡ không bút nào diễn tả được. Nevada thấy anh, thấy Tyrone đang đi về hướng hình ảnh y như lần cô nhận ra mình yêu anh.

Anh đang phi rất nhanh dường như phải về nhà vội vã, bỗng dưng cảm thấy thẹn thùng cô quay vào, ngồi đợi anh trên trường kỷ. Cô nghe tiếng anh đang nói với gia nhân bên ngoài, tim cô đập như trống trận nên anh đã vào trong phòng mà cô cứ ngẩn ra không biết nói gì.

Nevada chỉ ngồi đấy nhìn anh, cả khuôn mặt dường như chỉ còn đôi mắt màu xanh lục.

“Cô đã nghỉ ngơi chưa?”

Anh cười với cô và băng ngang phòng bỏ vật gì đó anh cầm trên tay xuống bàn viết.

“Tôi muốn đi… với anh lúc ban sáng.”

Vừa cất tiếng cô nghe giọng mình có vẻ như trách móc, nhưng chuyện anh đi một mình vẫn còn làm cô đau nhói.

“Cô mệt mỏi quá, cũng đâu còn chuyện gì để cô làm.”

“Anh có chắc không?”

“Hoàn toàn chắc chắn. Andrew Frazer đã chôn cất hết người chết vào lúc rạng sáng. Tiếp phẩm từ Tiznet cũng tới, những người thương tích trầm trọng nhất đã được đưa về thành phố.

“Còn… mấy đứa bé thì sao?” Nevada lo lắng hỏi.

“Chúng gần như đã hồi phục một cách thần kỳ, phần lớn đang ở chung với bố mẹ. Tôi đã tìm ra nhà cho năm đứa bé mồ côi. Một vị thống đốc ở Tiznet đã đồng ý nuôi chúng nó.

Tyrone bước lại ngồi bên cạnh cô. Gia nhân đem đến một tách trà bạc hà, anh đón lấy nhấp một ngụm rồi nói với Nevada.

“Tôi đã trích ra một số tiền cho mấy đứa bé này, cô có muốn nhập chung với tôi không?”

“Tất nhiên rồi!” Nevada vội nói. “Anh biết là tôi rất muốn giúp chúng mà.”

“Tôi cũng nghĩ cô sẽ giúp, thực ra không cần nhiều tiền lắm đâu. Dollars Mỹ hay đồng bảng Anh có giá trị cao hơn nhiều so với tiền của Ma Rốc.”

“Anh cũng biết là tôi không quan tâm đến trị giá tiền bạc mà.”

“Tôi biết.”

Gia nhân bước vào dọn đi tách trà và hỏi anh có cần thêm thứ gì khác. Anh lắc đầu và một lần nữa anh và cô có dịp ngồi riêng với nhau.

Anh bước lại cửa sổ nhìn xuống thung lũng.

“Tôi đã đưa ông Frazer về cùng với tôi.”

“Ông ấy sẽ ở đây?”

“Không, vị thống đốc trong thành phố là bạn của ông ấy. Mục sư đã cứu con trai của thống đốc, nên ông ấy thuyết phục thống đốc cho dân làng Sakjena mượn kiến trúc sư thiết kế lại làng mạc. Dân Tafraout rất thiện nghệ trong việc xây cất hơn hẳn bất cứ nơi nào trong Ma Rốc.”

“Chuyện này tôi có thể giúp được.” Nevada nói.

“Tôi biết cô cũng muốn. Cô có nhớ không hôm qua tôi có nói với mục sư rồi.”

“Phải, ông có nói.”

Căn phòng rơi vào yên lặng, sau một lát cô ướm lời.

“Không biết kiểu làng nào người Tafraout sẽ định xây bên ngoài thung lũng của họ, chắc thú vị lắm nhỉ. Tôi thấy đất hai nơi khác nhau, chắc màu xây ra cũng khác.”

“Tôi đồng ý với cô, chắc thú vị lắm. Có lẽ ngày nào đó, khi làng xây xong cô có thể trở lại xem.”

Nevada lặng im. Tyrone vẫn không quay lại, anh nói tiếp.

“Tối qua tôi đã nói chúng ta sẽ nói chuyện về cô, có lẽ đây là lúc thích hợp nhất.”

“Anh muốn nói… gì?”

“Điều mà tôi biết là cô rất muốn nghe – cô có thể về nhà.”

Nevada thở sâu, rồi cô ráng hết sức nói giọng nghe thật lạ.

“Tại sao anh lại… quyết định để tôi… về?”

Anh quay lại bước đến ngồi bên cạnh cô.

“Tôi có thể nói là bài học, hay khác hơn là hình phạt nếu cô thích nghe như vậy hơn đã chấm dứt. Cô đã vượt qua vòng thi cuối khoá với số điểm tối ưu.”

“Thật… vậy à?”

“Sau chuyện ngày hôm qua, nếu tôi không trả lại tự do cho cô thì tôi thật bất công và vô ơn lắm.”

Nevada không nói năng gì, anh tiếp tục.

“Cô hỏi tôi tại sao tôi lại cho mình cái quyền hành xử như thượng đế khi có liên quan đến cô. Đây là một câu hỏi rất hay xứng đáng có câu trả lời.”

Anh nhìn cô dò hỏi, dường như đang chờ cô lên tiếng. Anh đành hỏi khi thấy cô vẫn yên lặng.

“Cô không còn hứng thú muốn biết?”

“Có… có chứ.”

“Dù cô khiến tôi rất giận, nhưng theo trực giác cô vẫn đáng để cứu chữa.”

“Anh nghĩ đó là… những gì anh làm từ trước cho đến bây giờ à?”

Giọng Nevada đượm vẻ thách thức.

“Khi tôi thấy nước mắt trên mặt cô ngày hôm qua,” anh dịu dàng nói, “khi tôi thấy cô ngủ với mấy đứa bé trong tay, tôi biết, cho dù cô chối bỏ cách nào cô vẫn là một người phụ nữ!”

“Dù thế nào đi nữa điều sai lầm là cần phải có một trận động đất để chứng minh lý lẽ của anh.”

“Nếu không phải là động đất thì cũng là một điều gì khác, mỏ vàng vẫn nằm đó nhưng tôi phải đào sâu hơn để lấy ra.”

Nevada đứng dậy bước đến cửa sổ.

“Và bây giờ thì… anh trả tôi về, về đời sống nào đây?”

“Đời sống cô từng biết lúc trước, nhưng cô sẽ nhìn nó với ánh mắt khác, và ảnh hưởng người khác tạo cho cô cũng khác hẳn.”

“Thế anh nghĩ đó là đời sống tôi… muốn sao?”

Cô không quay lại nhưng cảm thấy anh đang nhún vai, sau một lúc anh nói tiếp.

“Cô vẫn là một nhân vật thành công lừng lẫy trong xã hội, nhưng tôi nghĩ, Nevada, cô nên tử tế với các thanh niên trẻ một chút, những người yêu cô và bị quyến rũ một cách vô vọng vì đôi mắt xanh lục và mái tóc đỏ của cô.”

“Nếu tôi không bị… họ quyến rũ… thì thế nào?”

Những lời ấy thật khó nói ra, nhưng cô vẫn ráng nói.

“Cô muốn cái gì trong đời sống, Nevada? Cô đang tìm kiếm điều gì?”

Giọng anh dường như vang động khắp căn phòng?

Đó là câu hỏi cô đã từng hỏi mình và biết rất rõ câu trả lời, nhưng đó cũng là điều cô không bao giờ có thể nói cho anh nghe.

“Cô muốn điều gì?” Tyrone hỏi lần nữa.

“Tôi… tôi… muốn ở lại đây, trong Ma Rốc. Có lẽ tôi có thể… làm việc cho ông Frazer… có lẽ tôi sẽ xây một viện mồ côi cho những đứa trẻ nhưng những đứa vừa tìm thấy một mái nhà.”

Cô nghe giọng nói mình có vẻ ngập ngừng, rồi anh ngạc nhiên nói.

“Cô có hiểu cô đang nói gì không?”

“Có, đương nhiên tôi hiểu! Bây giờ tôi đã biết được những gì tôi muốn, tôi không thể… trở lại… tôi không muốn… nếu tôi trở về tôi sẽ không còn gì nữa.”

“Cô nói vậy có nghĩa là gì?”

Cô quay lại.

Anh đang nhìn cô, và cô nghĩ nét mặt anh thật khắc nghiệt như sẵn sàng từ chối lời cô yêu cầu.

Cô biết anh có thể khó khăn, nếu không nói là hoàn toàn không muốn cho cô ở lại Ma Rốc, vì thế cô muốn thuyết phục anh là cô rất chân thành. Cô run giọng nói.

“Tôi làm thế nào cho ông… hiểu đây? Tôi biết quá rõ ông nghĩ gì về tôi… nhưng tôi đã thay đổi… đây không phải là ý thích nhất thời… không phải như anh đang nghĩ, một người đàn bà giàu có muốn tìm một món đồ chơi mới. Việc này rất quan trọng đối với tôi hơn tất cả bất cứ điều gì khác từ trước đến nay.”

“Cô có thể thực sự thay đổi trong một sớm một chiều như thế sao?”

“Có lẽ không hoàn toàn là một thay đổi, nhưng dường như trong quá khứ tôi không thể thực hiện bất cứ điều gì ngoại trừ rằng tôi được nuôi lớn chỉ để giải trí, tiêu khiển, tiêu xài tiền bạc cho bản thân mình.”

Thấy anh vẫn chưa có vẻ thuyết phục mấy cô nói tiếp.

“Tôi sẽ… kể cho anh nghe điều này, có lẽ nó sẽ làm cho anh hiểu tại sao tôi lại ra nông nỗi như thế.

Cô nhìn anh như nài nỉ, sau một lát anh nói khẽ.

“Tôi muốn nghe.”

“Tôi không muốn… biện hộ cho bản thân tôi. Tôi chỉ muốn kể lại sự việc thôi. Có lẽ không một ai sẽ hiểu được… có lẽ anh cũng thế.”

“Tôi sẽ cố.”

“Mẹ tôi mất lúc tôi tám tuổi. Tôi thường quấn quýt bên mẹ, nên cái chết của mẹ tôi đã gây tác động lớn cho tôi nhiều hơn nếu tôi chỉ ở chung với vú nuôi và những đứa trẻ khác cùng tuổi.”

Cô không nói thêm điều gì, nhưng ấn tượng bi thảm hằn lên trong từng chữ cô vừa nói cho anh biết thời thơ ấu cô đã phải chịu đựng nỗi đau khổ hụt hẫng mất đi người mình yêu thương như thế nào.

“Mất mẹ, tôi dồn hết tình cảm qua ba tôi. Tôi thương ba tôi lắm và muốn ba thương tôi thật nhiều. Tôi thường đếm từng giờ một cho đến khi ba về nhà vào buổi tối để được ở bên ba bất cứ lúc nào ba có mặt trong nhà.”

Cô quay ra nhìn xuống thung lũng một lúc lâu rồi nói tiếp.

“Có một buổi tối tôi chạy vào văn phòng đón ba về để nói cho ba nghe tôi nhớ ba đến chừng nào, khi đó tôi nghe ba nói với một người hầu.”

“Đem cho tôi cái gì để uống đi, vì Chúa hãy đem con bé ra chỗ khác cho khỏi vướng chân tôi. Tôi còn nhiều chuyện phải làm.”

Khi Nevada cất tiếng Tyrone hiểu được trước đây cô chưa từng thố lộ với ai những gì cô vô tình nghe được ngày hôm đó, và anh nhận ra nét mặt cô đau đớn kinh hoàng đến dường nào.

“Tôi k-khóc khi mẹ tôi qua đời, Nevada nói giọng nhỏ rứt căng thẳng, “nhưng khi xa ba, tôi không khóc. Tôi chỉ cảm thấy mình như bị bỏ lại trong một thế giới chỉ toàn là thù nghịch.”

“Tôi… tôi đoán ba chắc có chút ý thức trách nhiệm vì ít lâu sau đó vú nuôi bị cho nghỉ việc, ba tôi mướn về một cô giáo tư gia trẻ.”

Nevada cười khan.

“Cô ta là tựu trung tất cả mọi điều tôi ngưỡng mộ mà tôi không thấy được nơi người vú nuôi già cả. Vì vậy anh cũng không cần phải ngạc nhiên khi thấy tôi chuyển hết lòng ưu ái cho cô giáo mới của tôi.”

“Trong cuộc sống của cô lúc đó không có đứa bé nào khác à?”

Nevada lắc đầu.

“Không có người nào để tôi có thể kết thành bạn thân. Nên nhớ là tôi là con gái của một tỉ phú, có giai cấp riêng biệt.”

Cô nói một cách châm biếm, rồi tiếp tục.

“Đương nhiên là tôi được tham dự tiệc tùng, nhưng tôi cảm thấy mình lạc lõng dù rằng người lớn thì nồng nhiệt với tôi còn trẻ con thì nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực.”

Cô khẽ thở dài.

“Họ chưa bao giờ phải chịu đựng như tôi, đi đến đâu cũng có cả đoàn vệ sỹ hộ tống phòng trường hợp tôi bị bắt cóc. Còn có cả đội bảo vệ tuần tra tòa nhà và đất đai chung quanh ngày cũng như đêm, khiến cho ai nếu muốn gặp tôi cũng phải suy nghĩ lại trước khi họ trầm trồ cái thực tại của tôi.”

“Sự thật tệ đến như vậy sao?”

“Tệ… tệ hơn nhiều so với những gì tôi có thể nói cho anh nghe. Tôi biết mình không phải là một đứa trẻ bình thường, và tôi thật ra là đứa trẻ vô cùng… khác thường… nhưng tôi phải mất một thời gian để hiểu ra cái rào cản tách biệt tôi và những đứa bé khác cùng tuổi.”

“Nhưng cô có một cô giáo tốt mà.”

“Phải… tôi có cô Beryl Sanders,” giọng cô có vẻ gì là lạ làm Tyrone hỏi ngay.

“Có chuyện gì không hay xảy ra với cô ấy sao?”

“Anh cần phải hỏi sao? Cô ta thấy tôi cũng chán ngán như ba tôi đối với tôi! Bây giờ tôi có thể thấy rất rõ ràng tôi đã mệt mỏi dường nào với… lòng qúy mến yêu thương của mình, nỗi ghen tị, cứ khăng khăng là cô ta phải đến bên tôi bất cứ lúc nào tôi gọi ngày cũng như đêm.”

“Cô ấy có gia đình chưa?” Tyrone thắc mắc.

“Tôi nghĩ điều đó còn dễ chịu đựng hơn. Không, tôi chỉ đơn giản là đọc được một lá thư cô ta viết.”

Nevada khẽ cười, tiếng cười không đượm chút nào hài hước.

“Đó là một bài học cụ thể dạy tôi không bao giờ đọc thư của người khác.”

“Cô ấy viết gì?”

“Cô ta để lá thư trong quyển giấy thấm. Trong khi tôi học bài thì cô ta đã viết lá thư ấy. Sau bữa trưa chúng tôi trở về phòng học, cô ta dừng lại nói chuyện với thư ký của ba, người này cũng lạ bạn của cô ta. Họ hay tán gẫu với nhau khiến tôi điên lên vì ganh tị bởi vì tôi nghĩ Beryl thích người thư ký hơn tôi.”

“Cô đã đọc lá thư đó?”

“Tôi mở quyển giấy thấm và cố tình đọc lá thư đó. Cho đến ngày hôm nay tôi cũng không biết cô ta viết thư cho ai, có lẽ là cho một chàng thanh niên nào đó hay có thể là thân nhân của cô ta. Tôi chỉ biết được một hàng chữ duy nhất như đập vào mắt tôi.”

“Câu đó nói gì?”

Trong một thoáng Tyrone nghĩ Nevada chắc khó lòng nói ra, nhưng cuối cùng cô vẫn nói.

“Cô giáo đáng yêu, người phụ nữ tôi thương mến đã viết rằng:

“Nếu không vì tiền chắc em không thể nào ở lại cái nơi này thêm một phút nào nữa. Anh có biết là em phải cố gắng chịu đựng con bé sướt mướt ấy ra sao không, lúc nào nó cũng bám lấy em như dây chùm gửi.”

Nevada hít một hơi dài như khó thở trước khi nói tiếp.

“Còn nhiều nữa nhưng tôi cũng không buồn đọc tiếp. Ngay trong lúc đó tôi thề sẽ không bao giờ thương yêu ai nữa, không bao giờ để mình bị tổn thương nữa như trước hết là ba rồi kế đến là cô giáo.”

“Tôi hiểu được tại sao cô lại có cảm giác đó.” Tyrone trầm giọng nói.

“Khi tôi lớn lên, tôi nhất định bắt người khác phải đau đớn như tôi từng đau đớn. Tôi muốn đàn ông phải qụy lụy yêu tôi, muốn cho họ thấy vị thế tôi cao hơn họ để biết rằng đối với bọn đàn ông này và toàn thể thế giới tôi không có bất cứ cảm giác nào ngoại trừ sự thờ ơ lạnh nhạt.”

“Và bây giờ cô nghĩ cô đã thay đổi?”

“Tôi nghĩ người nào cũng có nhược điểm cho dù cố gắng dấu kỹ đến đâu.”

“Cô đã thấy yếu điểm đó của mình?”

“Hôm qua tôi rất vui – còn vui hơn cả lúc này – nếu tôi được ở chung với mấy đứa bé.”

“Vậy cô cũng nhận ra cô cũng có yêu thương để ban phát.”

“Đương nhiên là tôi có tình thương để cho.” Nevada giận dữ phản bác. “Tình cảm đó đã bị dồn nén trong tôi suốt bao nhiêu năm tháng, và ít ra những đứa trẻ mồ côi sống nhờ vào lòng từ tâm không thể từ chối người yêu thương chúng khi chúng nó còn nhỏ.”

“Cô nghĩ một đời sống như thế, đi săn sóc con cái người khác sẽ mang đến cho cô hạnh phúc, đủ để cô thỏa mãn?”

“Có ai trong đời được hoàn toàn thỏa mãn không?” Cô trả lời một cách tránh né. “Ít ra đời sống đó không đến nỗi trống rỗng, đơn độc như tôi từng trải qua trong quá khứ.”

Cả hai đều trở nên yên lặng, một lát sau cô nhìn anh lên tiếng nài nỉ.

“Hãy giúp tôi… tôi biết tôi không thể thực hiện chuyện này nếu không có anh giúp đỡ.”

Anh đứng lên bước về phía cô. Mắt cô dò xét nét mặt anh, xem anh có hưởng ứng lời yêu cầu của cô hay không.

“Anh phải giúp tôi, cô nói như phát điên lên. “Nếu anh đưa tôi về tôi không biết mình phải bắt đầu từ đâu, làm thế nào để bắt đầu, và ngoài ra…”

Cô không nói hết câu, một lát sau Tyrone nói.

“Cô đang nghĩ đến việc ba cô sẽ ngăn cản?”

“Tôi không nghĩ ba tôi quan tâm những gì tôi làm cách này hay cách khác, nhưng anh sẽ biết rõ bạn bè hay người quen biết của tôi sẽ cư xử ra sao, giới truyền thông sẽ tuyên bố điều gì! Toàn bộ câu chuyện sẽ được mổ xẻ bàn luận, viết lách. Trước khi tôi biết được chuyện gì xảy ra, tôi chỉ được phép ngồi cùng với ban hội đồng, không được có bất cứ liên hệ trực tiếp nào với bọn trẻ hay được phép đích thân chăm sóc chúng như tôi có thể làm ở đây.”

“Tôi tin chuyện đó có thể xảy ra.” Tyrone đồng ý.

“Vậy thì… anh sẽ giúp tôi chứ?”

Nét mặt và giọng nói của Nevada đượm vẻ háo hức chưa từng có.

Anh cúi xuống nhìn vào gương mặt cô, khẽ nói.

“Tôi nghĩ câu trả lời cho vấn đề của cô là một đứa bé, Nevada, nhưng tại sao không phải là đứa con của riêng cô?”

Cô đăm đăm nhìn anh sửng sốt. Trước khi cô còn chưa hình dung được chuyện gì sẽ xảy ra anh chậm rãi, thật chậm rãi, đưa tay ôm cô vào lòng.

“Anh có thể cho em một đứa con không?”

Dường như với cô toàn thể đất trời đã ngừng lại, rồi môi anh tìm xuống môi cô. Nụ hôn ấy là những gì cô từng ao ước khát khao, hội tụ mọi điều đẹp đẽ như cô từng mơ ước chỉ có được trên thiên đường.

Đầu tiên là nhẹ nhàng như anh e sẽ làm cô sợ hãi, nhưng làn môi bên dưới thật mềm mại dịu dàng quá. Vòng tay anh siết chặt hơn, ghì cô sát hơn vào người anh. Nụ hôn anh nồng nàn hơn, đòi hỏi hơn.

Với cô nụ hôn ấy là hoàng hôn bên ngoài khung cửa, là những vách núi sắc hoa hồng, là vô vàn điều kỳ diệu trong thung lũng này. Hơi thở của cô dường như không phải thuộc về cô nữa, mà đã ghép thành một với anh.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn xuống ánh mắt long lanh hai cánh môi run rẩy. Giờ đây cô chỉ còn có thể thì thầm lời nói đã nung nấu từ lâu.

“Em yêu… anh! Em yêu… anh!”

“Như anh yêu em. Em có thể hình dung được không, em yêu, là anh sẽ để em chăm sóc những đứa bé khác không phải là con anh?”

“Em nghĩ… anh muốn đuổi em đi.”

“Trước khi đưa em tới đây, anh đã biết từ lâu em sẽ thuộc về anh. Khi chúng mình gặp nhau, em không thể quay về đời sống trước đây nữa.”

“Nhưng anh từng ghét bỏ, khinh bỉ em, và còn rất… tàn nhẫn.”

“Đó là vì anh biết trong thâm tâm em không phải là người như vậy, em yêu qúy. Nhưng anh thật sự không biết là em từng đau khổ đến thế.”

Anh cúi xuống hôn cô lần nữa, thân hình cô tựa sát vào anh cho đến khi anh cảm thấy toàn thân Nevada như rung động, Tyrone ngước lên nói với cô.

“Em sẽ không bao giờ bị cô đơn lẻ loi nữa, anh cam đoan với em, em yêu, anh rất cần tình yêu của em.”

“Giả sử em… làm anh chán… giả sử anh thấy em… yêu anh nhiều quá.”

“Em không thể nào yêu anh quá nhiều đâu, anh không những ham muốn tình yêu của em, em yêu, mà tất cả mọi thứ thuộc về em – này nhé đôi mắt em…”

Anh hôn lên mắt cô.

“Mái tóc đỏ rực rỡ.” Tay anh ve vuốt nhẹ nhàng những lọn tóc ánh lên như lửa buông dài tới lưng.

“Nếu em biết được thật khó khăn biết chừng nào không thể chạm vào người em, hôn em.”

“Anh muốn được hôn lên cùng khắp thân thể mỹ miều của em, cô bé xinh đẹp, đặc biệt nhất là bàn chân tô henna nhỏ nhắn xinh xinh.”

Nevada ngước lên nhìn anh, mắt lóng lánh đầy sao. Cô thì thầm khe khẽ rồi dấu mặt vào vai anh.

“Em yêu anh và em muốn anh yêu em, cô nói nhỏ, “nhưng làm sao mà em cạnh tranh được với… cô vũ nữ đó.”

Cô thấy Tyrone như sững lại vì ngạc nhiên. Khi cô tựa sát vào người anh hơn nữa, anh nâng cằm cô lên.

“Vũ nữ?”

Chợt nhìn thấy nét mặt lạ lẫm của cô, anh bật cười.

“Thì ra em ghen!” Ôi, cô bé khờ khạo ơi, em ghen vì em chả biết được chuyện gì.

“Cô ta rất… quyến rũ, em thấy người sheik đó tặng cô ta… cho anh.”

“Phải, thì đó là những gì em thấy,” Tyrone công nhận. “Nhưng nếu em biết thêm một chút nữa về đất nước này, em sẽ hiểu được là mọi thứ em ngưỡng mộ trong nhà của người Ma Rốc đều tự động được tặng làm quà.”

Anh hôn lên trán cô rồi nói tiếp.

“Vị sheik đó, vì phép lịch sự trong giao tế, tặng cho anh – là khách mời danh dự của ông ấy – người vũ công. Nhưng về phần mình, anh cũng có bổn phận từ chối nghĩa cử đó.”

“Anh… từ chối?”

Mắt Nevada sáng lên, đôi môi run nhè nhẹ thật gần môi anh.

“Anh đã từ chối, vì đã bận tâm đến người khác, một người hư ghê lắm nhưng lại quyến rũ đến không chịu được, người anh đã yêu từ lâu nhưng vẫn khăng khăng không muốn thú nhận.”

“Em cũng từng có cảm giác phản kháng này, cô thì thầm, “nhưng khi nghĩ đến cô gái đó…”

Cô lại dấu mặt vào vai anh, Tyrone dịu dàng hỏi.

“Em nghĩ gì về cô ấy?”

“Em nhận ra em không thể… cạnh tranh… nhưng em muốn được ở trong vòng tay anh… muốn được gần anh… để anh yêu em như em từng nghĩ anh… yêu cô ta.”

“Tình yêu mình cho nhau, em yêu à, hoàn toàn khác với các cô gái vũ công hay bất cứ người đàn bà nào khác có thể cho anh.”

Anh ghì sát cô hơn nữa.

“Suốt đời anh, anh từng tìm kiếm một người đàn bà mình sẽ yêu như anh yêu em. Có lẽ vì sống ở đông phương quá lâu anh muốn bắt giữ người con gái đó, chinh phục cô ấy, hoàn toàn làm cho cô ấy chỉ của riêng anh, mà sẽ không thuộc về bất cứ ai khác.”

“Em… yêu anh!” Nevada nói và ngước lên nhìn anh. “Em yêu anh… trọn vẹn, bằng tất cả con người em, linh hồn em… em sẽ không bao giờ, không bao giờ yêu bất cứ người nào nữa.”

“Anh nghĩ để bảo đảm giữ em ở đây, và để cho em không thấy bất cứ ai ngoài anh hay là ra ngoại quốc, chắc anh phải bắt em mang litham che mặt lại.”

“Em sẽ… làm… nếu anh muốn như vậy.”

“Em thật có ý đó?”

“Em chỉ muốn được ở gần anh thôi. Anh đã lấp đầy đời sống em, không còn thứ gì khác, chỉ có anh… anh… và anh!”

Đôi môi anh đã vùi dập chữ cuối cùng, phủ lên cô trăm ngàn nụ hôn cháy bỏng đam mê, đốt tiêu tan hơi thở của họ. Những tia nắng đỏ ngoài kia dường như rực lên trong mắt Tyrone khi anh cúi xuống nhìn cô.

“Anh yêu em bằng cả ngàn cách khác nhau, dù rằng anh muốn giữ em chỉ cho riêng anh, nhưng còn có rất nhiều chuyện không hay bên ngoài cần đến chúng ta.”

“Những chuyện đó… là gì?” Nevada lo lắng hỏi.

“Lá thư anh nhận ngày hôm qua đến từ văn phòng Bộ Ngoại Giao, họ muốn anh ở lại Ma Rốc ít nhất thêm một năm như một quan sát viên, ghi nhận những biến cố có thể xảy ra trong một ngày gần đây.”

“Biến cố gì?” Nevada hỏi, giọng đầy bối rối.

“Anh quốc tiên liệu, mặc dù chuyện này không được bàn đến trong lúc này, là Pháp sẽ tiến chiếm Ma Rốc. Nếu điều này xảy ra, anh sẽ có toàn quyền đi khắp nơi trong nước này vì anh có liên hệ mật thiết với người Maroccan. Những bản tường trình anh sắp gửi về Anh sẽ mang tích cách ngoại giao hệ trọng.”

“Em có thể ở lại với anh không?”

“Em nghĩ anh có thể chấp thuận cách nào khác hơn sao?”

“Nghe hay làm sao, thật là toàn hảo tuyệt diệu, em có thể ở chung với anh trong số những người dân em rất yêu mến.”

Cô ngưng một chút rồi náo nức nói.

“Anh sẽ dạy em nói tiếng địa phương chứ?”

“Có rất nhiều điều anh phải dạy em, điều quan trọng nhất là dạy em yêu anh.

“Em đã yêu anh rồi, nhiều lắm, hình như không thể yêu thêm nữa đâu.”

“Anh bảo đảm với em, những gì em cảm nhận bây giờ chỉ là trên đỉnh của ngọn băng sơn thôi.” Anh bặm môi. “Ồ, cô bé yêu qúy à, em thật là đẹp, mái tóc đỏ của em nói cho anh biết có rất nhiều ngọn lửa âm ỉ trong em mà anh muốn chỉ muốn đốt lên cho riêng anh thôi.”

Nevada vòng tay choàng lấy cổ anh, kéo đầu anh xuống gần cô.

“Hãy chỉ cho em yêu anh như thế nào.” Cô nài nỉ. “Dạy cho em yêu anh như ý anh muốn. Em thật không biết có một người đàn ông uy nghi tuyệt diệu như anh.”

“Anh có hoàn toàn chắc chắn đây không phải là… mơ chứ, và em sẽ thức giấc không phải trong cái thiên đường đáng yêu màu hồng này mà là đang đang nằm chết khát trong cái sa mạc… nào đó?”

Thấy nét mặt ngơ ngác của Nevada Tyrone bật cười nhấc bổng cô lên đi về phía sofa và đặt cô xuống tấm nệm satin.

Anh tháo đôi hoa tai của cô ra hôn lên đấy, rồi kéo cổ áo caftan sang một bên hôn lên cần cổ mịn màng.

“Anh yêu em! Anh yêu em như chưa bao giờ yêu một người phụ nữ nào trước đây, làn da em thật giống như cánh hoa mộc lan.”

“Hôn em đi… hãy làm cho em yêu anh.” Giọng cô chín mùi đam mê y như nỗi khao khát trong anh.

Anh cúi xuống, đôi môi không nhẹ nhàng nữa. Mạnh mẽ như bão giông, áp chế cô, đòi hỏi cô. Giờ đây trước kẻ xâm lăng này cô đã vĩnh viễn là tù nhân. Cô không còn là cô nữa, nhưng quyện thành một với anh, ngoan ngoãn tuân phục anh từ thể xác cho đến từng hơi thở.

Thân người cô áp sát vào người anh, cảm giác được những ve vuốt cứng cáp của anh qua làn lụa mỏng. Cái cảm giác đê mê như đốt cháy từng đường gân sớ thịt, hai cánh môi mềm hôn anh dường như cũng có lửa nung nấu trong ấy.

“Em yêu… anh.”

“Chúa ơi – anh thèm muốn em nhiều đến chừng nào.” Giọng anh khàn đi vì khoái cảm.

Giờ đây cô chỉ muốn anh siết chặt lấy cô, sát hơn, sát hơn nữa. Chợt anh thình lình ngồi dậy buông cô ra. Thái độ bất ngờ của anh làm cô bỗng dưng lo âu.

“Chuyện gì… thế? Có chuyện gì… không ổn hay sao?”

“Không có chuyện gì sai hết, em yêu.”

“Có mà!” Cô phản đối. “Tại sao anh không hôn em nữa?”

Tyrone nhìn cô mỉm cười.

“Vì mình cần phải ra ngoài.”

“Ra ngoài?”

“Ra ngoài đi tìm mục sư Frazer. Chúng mình sẽ kết hôn, em yêu, trừ phi em muốn cho anh một baby mà không cần đợi để trở thành vợ anh.”

“Mình có thể… kết hôn ngay bây giờ… ngay lập tức?”

“Mình phải theo nghi thức của Giáo hội Tô Cách Lan rồi. Anh có cảm giác em sẽ gặp nguy hiểm ghê gớm nếu ở riêng tại đây với anh tối nay.” Anh vừa nói vừa phá lên cười.

Anh kéo Nevada đứng dậy, cô ngước lên nhìn anh khẽ nói.

“Em không sợ thứ nguy hiểm đó, nhưng em muốn trở thành vợ anh.”

“Đó là điều anh mong muốn ở em, là vợ anh lúc này và mãi mãi về sau. Một khi em bị trói buộc vào anh, em yêu dấu, sẽ không còn đường thoát ra đâu, không bao giờ được trở về đời sống cũ nữa.”

Anh trêu chọc cô, nhưng nét mặt Nevada thật nghiêm trang.

“Em không hình dung được điều gì toàn hảo hơn là được ở bên anh… chỉ có anh thôi.”

“Và con của mình nữa.” Tyrone nói thêm.

“Phải, rất nhiều con. Con của mình sẽ không bao giờ bị đơn độc như em, đau khổ như em vì không một ai cần tình thương của em.”

“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Lấy áo choàng đi em, và vì Chúa, làm ơn mang litham! Nếu em cứ nhìn anh như thế chắc anh phải nhờ đến cả tá tù trưởng bắt cóc em nạp vào hậu cung của họ.”

“Em chỉ muốn ở trong hậu cung của anh thôi.” Nevada nói một cách tình tứ, nhưng rồi nhận ra ánh mắt tinh quái của Tyrone cô vội vã nói thêm.

“Nhưng không được thêm bất cứ ai khác trong đó! Nếu anh nhìn đến cô nào em sẽ… móc mắt cô ta ra… hay đâm cho chết luôn!”

“Em có thể ghen, em yêu, nhưng anh bảo đảm với em trong vấn đề tình cảm đặc biệt này em chỉ là diễn nghiệp dư so với anh mà thôi!”

Anh nâng mặt cô lên.

“Để anh nói rõ nhé trước khi anh cưới em. Em phải cư xử tề chỉnh thận trọng như vợ của anh, nếu không anh sẽ nghĩ ra một lô hình phạt tệ hơn mà anh từng bắt em chịu đấy.”

Nevada phá lên cười, kề sát môi cô vào môi anh.

“Em có còn là hồ ly tinh không?”

“Em đáng yêu! Quyến rũ! Hấp dẫn! Rất đàn bà!”

“Đàn bà của anh,” cô thì thầm, “hết cả đời luôn, làm ơn… em yêu anh nhiều lắm… thèm muốn anh đến điên luôn, đi anh mình phải kết hôn mau thôi.”

Môi anh lại áp xuống môi cô. Nevada hoàn toàn đầu hàng trước ngọn lửa như thiêu đốt cả hai, ngọn lửa thoát thai từ cảnh sắc mỹ miều của thung lũng huyền bí, của những kasbah và những vách đá hồng, của mặt trời rực cháy ngoài kia, của bầu trời nạm đầy sao, của gió thổi lồng lộng trong sa mạc.

Bình luận
× sticky