Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Chương 14

Tác giả: Túy Hậu Ngư Ca

Nhà hàng Cố Duy Nhất tìm là nhà hàng Tây, vốn nghĩ chỉ có Trác Thiên Hào đến, hai người ăn thì đây sẽ là địa điểm tốt, dù ăn món đắt tiền nhất cô cũng có thể trả. Nhưng, hắn lại dẫn thêm ảnh đế tiên sinh kia đến, mặt không đổi sắc gọi một chai rượu đỏ, hai nghìn ba trăm tệ.

Cố Duy Nhất nuốt nước miếng, cô biết rõ Trác Thiên Hào không uống rượu mới dám dẫn ông ta đến đây. Nghĩ rằng bữa cơm chỉ mất một nghìn tệ nên cô mang theo hai nghìn. Không nghĩ tới lại hơn cả hai nghìn tệ! Hiện tại thì hay rồi, một chai rượu đã hai nghìn ba. Lấy cớ đi toilet, Cố Duy Nhất gọi cho Thai Tử Vũ, bảo hắn lập tức đem hai nghìn tới cho cô. Thai Tử Vũ mạnh mồm đồng ý, hứa trong nửa tiếng sẽ mang đến. Xong chuyện, Cố Duy Nhất thở phào quay lại tiếp tục ăn.

Trong lúc dùng bữa, Cố Duy Nhất đề cập đến mục đích của cô hôm nay, muốn Trác Thiên Hào có thể cho Doãn Huyên Huyên diễn một vai trong bộ phim. Trác Thiên Hào lộ vẻ mặt khó khăn, ” Nhất Nhất, cô cũng biết tôi đã chọn xong nam nữ chính, hơn nữa thù lao của bọn họ vô cùng thấp, vốn đầu tư của kịch bản lần này không nhiều, nghệ sĩ của Khởi Nguyên các cô tôi không dùng nổi!”

Cố Duy Nhất rót thêm nước cho ông ta, mỉm cười, “Trác đạo diễn, Huyên Huyên không cần diễn nữ chính, kịch bản chuyển thể là tôi viết, vì thế, tôi muốn Doãn Huyên Huyên diễn vai đại tẩu của nam chính.”

“Đại tẩu?” Trác Thiên Hào có chút kinh ngạc, “Nhất Nhất, nhân vật này cũng không phải người tốt!”

Cố Duy Nhất hạ giọng, “Trác đạo diễn, không tốt thì có sao. Huyên Huyên cũng chưa từng đóng phim, Trác đạo diễn cho chúng tôi cơ hội đã là rất tốt, đâu thể kén cá chọn canh.” Tiểu thuyết đó cô đã đọc, là tiểu thuyết xuyên không, gia đấu. Nữ chính tiểu bạch, nam chính là một thiếu gia, trên còn có đại ca. Cô muốn Doãn Huyên Huyên diễn vai đại tẩu, một người phụ nữ kiêu ngạo phúc hắc đầy tâm cơ. Trác Thiên Hào dù keo kiệt nhưng vẫn là người có tài, thời điểm hắn làm đạo diễn cho vài vở hài kịch cũng rất nổi tiếng trên mạng. Bộ phim lần này dù motif cũ nhưng cũng có phần đáng yêu.  Cố Duy Nhất chắc rằng khẩu vị người xem đã thay đổi, tiểu bạch thỏ dù đáng yêu nhưng nhiều người lại có tình yêu chung thuỷ với những người phụ nữ tâm cơ.

Trác Thiên Hào và ảnh đế tiên sinh liếc mắt nhìn nhau, bưng chén trà lên uống một ngụm, “Nhưng mà Nhất Nhất, thù lao phim không cao lắm, cô có chắc là…”

“Không cao là bao nhiêu?” Cố Duy Nhất nhìn hắn, chẳng lẽ một nghìn tệ cũng không được? Không keo kiệt đến mức vậy đi!

“Một tập năm trăm tệ, thế nào? ” Trác Thiên Hào cười ôn hòa.

Cố Duy Nhất suýt chút nữa phun một búng máu lên mặt hắn.

Căn bản ý của Cố Duy Nhất cũng không phải là tiền. Hơn nữa, quan hệ của cô và Trác Thiên Hào hai năm qua cũng bình thường không liên lạc với nhau nhiều lắm. Cho nên, ông ta tuyệt đối sẽ không tăng thêm một phân tiền!

Cố Duy Nhất lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng đưa cho Trác Thiên Hào, “Trác đạo diễn, hợp đồng tôi đã chuẩn bị xong, ông xem qua rồi viết giá tiền lên đó, ký tên là được!”

Trác Thiên Hào ngẩn người, đưa tay cầm tờ hợp đồng đọc kỹ, cuối cùng nhìn Cố Duy Nhất lắc đầu cười, “Nhất Nhất à, cô vừa thông minh vừa tỉ mỉ, tôi đây cam bái hạ phong.” Vừa nói vừa ký tên lên hợp đồng.

Cố Duy Nhất khẽ cười, “Trác đạo  diễn quá khen!” Đối với những người lăn lộn lâu năm trong giới giải trí, sao có thể không chuẩn bị gì chứ!

Đàm phán xong, cơm cũng đã xong, Cố Duy Nhất nhìn tờ hoá đơn, chớp mắt một cái, trái tim rỉ máu. Thêm món khai vị và hoa quả tráng miệng thượng vàng hạ cám, thêm ba nghìn năm trăm tệ nữa. Lần đóng phim này của Huyên Huyền cộng lại nhiều lắm được mười tập, một bữa cơm đã ba nghìn năm trăm tệ, Trác Thiên Hào này xem cô coi tiền như rác à!

“Thiên Hào, rượu này không tệ, mang thêm một chai về đi!” Ảnh đế tiên sinh đột nhiên lên tiếng.

Trác Thiên Hào nhìn về phía Cố Duy Nhất cười, “Nhất Nhất, cô có để ý không?”

Cố Duy Nhất cắn răng cười, “Đương nhiên là không rồi!”

Ba nghìn năm trăm tệ thêm hai nghìn ba trăm tệ là bao nhiêu? Bao nhiêu? Năm nghìn tám trăm tệ, năm nghìn tám!!! Cố Duy Nhất nhìn điện thoại, không thấy cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn. Đây là Thai Tử Vũ thất hẹn sao? Đã hứa đem tiền đến đưa cô bây giờ lại không thấy! Trên người cô chỉ có hai nghìn tệ, biết làm sao bây giờ?

“Tiểu thư, cô có muốn thanh toán ngay bây giờ hay không?” Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nhắc nhở.

Cố Duy Nhất cười xấu hổ, “Đúng, đúng vậy…” Trong lòng đã phát điên, cố tìm trong túi, tìm được thẻ vàng mà Ngôn Mộc từng đưa cô. Như gặp được cứu tinh, Cố Duy Nhất móc ra đưa cho nhân viên phục vụ, hi vọng trong thẻ có tiền!

“Tiểu thư, mời cô nhập mật mã!” Thanh âm nhân viên phục vụ ôn nhu.

Cố Duy Nhất có chút lúng túng, Trác Thiên Hào và ảnh đế ở đối diện đã đứng dậy, “Nhất Nhất, chúng tôi còn có việc phải đi trước, cô cứ từ từ, tạm biệt!”

Cố Duy Nhất đưa mắt nhìn bọn họ ra ngoài, hận không thể đạp hai bóng lưng đó xuống. Xoay người lại thấy nhân viên phục vụ kia còn nở nụ cười nhìn mình, trong lòng thầm nghĩ, nhà hàng này phục vụ thật tốt!

Cố Duy Nhất lộ vẻ khó xử, mật mã sao? Căn bản là ngày đó Ngôn Mộc cũng không nói mật mã cho cô, Cố Duy Nhất lấy điện thoại, do dự không biết có nên gọi cho Ngôn Mộc cầu cứu hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, cô cất điện thoại đi, không được, Cố Duy Nhất cô không thể chịu thua được!

Ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ lúng túng, “Để tôi thử.”

Cố Duy Nhất ra sức nghĩ đến mật mã mà Ngôn Mộc có thể dùng. Đầu tiên là sinh nhật anh, nhân viên thu ngân cười thân thiện, “Ngại quá, tiểu thư, mật mã không đúng.”

Cố Duy Nhất chau mày, khóe miệng khẽ cười, chẳng lẽ là sinh nhật cô? Vui mừng nhập sinh nhật mình, nhân viên thu ngân nhìn cô áy náy cười.

Sắc mặt Cố Duy Nhất ngưng trọng, có chút đen, còn cơ hội cuối. Cô cắn răng suy nghĩ, mơ hồ ôm mèo mù đụng phải chuột chết*, Cố Duy Nhất nhập sáu số.

(*: giống mèo mù vớ phải cá rán)

Một tiếng “đinh” vang lên, nhân viên phục vụ đưa hoá đơn cho cô, “Tiểu thư, xin mời ký tên.”

Cố Duy Nhất ngẩn người, mật mã đúng là sáu số ba?

Sinh nhật Cố Duy Nhất là mùng ba tháng ba, lúc sinh ra là ba cân ba. Do đó, tất cả mật mã của Cố Duy Nhất từ thẻ ngân hàng, các trang web đều là ym333333. Lúc ấy, Ngôn Mộc còn cười nhạo cô “đầu óc ngu si, tứ chi tàn phế”. Nhưng mà, thời điểm mấu chốt, Ngôn Mộc đáng tin hơn tên Thai Tử Vũ kia nhiều!

Không biết tại sao, Cố Duy Nhất nở nụ cười, cảm giác trong lòng khó mà nói lên được, có chút ngứa. Cố Duy Nhất cảm thấy chắc chắn do bữa tối chưa ăn no!

*

Ra khỏi nhà hàng đã hơn bảy giờ tối. Cố Duy Nhất trực tiếp về nhà, mọi người trong nhà đều ở đây. “Cha, mẹ, anh…” Có vẻ vừa ăn cơm xong, mẹ Cố đang dọn bàn. Trước đó cô có gọi về báo ăn bên ngoài, nhưng đấy là do cô không biết Ngôn Mộc về nhà ăn cơm. Nghĩ tới đây có chút hối hận, biết thế cô hẹn Trác Thiên Hào đi ăn trưa.

“Nhất Nhất, dưới bếp còn cháo đậu đỏ con thích, có muốn ăn không?” Giọng mẹ Cố trong bếp vọng ra.

“Có, cảm ơn mẹ!” Bữa cơm hôm nay cô chỉ thấy lòng đau như cắt, còn chưa kịp ăn no!

Cha Cố và Ngôn Mộc ngồi ở sofa uống trà, Cố Duy Nhất chạy lại, không dám nhìn Ngôn Mộc, ngồi xuống cạnh cha Cố, “Cha, con cũng muốn uống!”

Cha Cố liếc cô một cái, “Uống xong rồi con còn ăn cháo được sao?”

Cố Duy Nhất cười, “Không sao, cơm tối nay quá nhiều dầu mỡ, con muốn uống trà trước cho đỡ mỡ.”

Cha Cố rót cho cô một chén, sau đó đưa một chén khác cho Ngôn Mộc, “Nếm thử tay nghề của cha xem!”

Ngôn Mộc đưa tay nhận, “Cảm ơn cha.” Uống hết chén trà rồi lạnh lùng liếc Cố Duy Nhất. Cô vốn đang nhìn lén anh, bị anh liếc sang, tay run lên, một ngụm trà nóng đổ vào miệng, cô nhất thời nuốt xuống. Cố Duy Nhất từ trên sofa nhảy lên, há mồm không ngừng hà hơi, “A, a, bỏng chết con rồi…”

Cha Cố vừa đau lòng, vừa buồn cười, “Con gấp vậy làm gì?”

Cố Duy Nhất vội uống một cốc nước nguội, khóc không ra nước mắt.

Mẹ Cố bê bát cháo lại cho Cố Duy Nhất rồi ngồi xuống bên cạnh cha Cố. Cố Duy Nhất thấy thế lập tức đi đến ghế đơn cách Ngôn Mộc xa nhất ngồi xuống.

Ngôn Mộc bê trái cây đã rửa từ dưới bếp lên, người một nhà cùng ngồi sofa xem TV.

Thấy cha Cố và Ngôn Mộc nhỏ giọng thảo luận gì đó, mẹ Cố nghiêm mặt lườm cha Cố, giả tức giận, “Ở nhà không được nói chuyện công việc!”

Cha Cố đưa tay ôm vai mẹ Cố, thuận theo, “Được, em không cho nói thì không nói!”

Mẹ Cố nhìn Ngôn Mộc cẩn thận, “Tiểu Mộc, mẹ nghe nói con đã chấp nhận đi xem mặt?”

Bình luận