Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Chương 46

Tác giả: Túy Hậu Ngư Ca

Hai ngày nay hôm nào Thai Tử Vũ cũng chạy tới Thiên Thịnh, An Khả Thiến nhìn bản kế hoạch của hắn, cuối cùng đáp ứng cho công ty họ một cơ hội. Thai Tử Vũ dạo này vội vàng chân không chạm đất, đã thức suốt mấy đêm, hôm qua năm giờ sáng hắn mới lên giường ngủ, một giấc dậy cũng đã mười một giờ. Nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi chạy xuống lầu, không nhìn thấy xe của mình, nhíu mày, chẳng lẽ bị trộm rồi?

Thai Tử Vũ đến phòng bảo vệ xem lại camera giám sát, phát hiện cha hắn đã lái xe đi, hắn lại cảm thấy đau đầu, lấy điện thoại gọi cho trợ lý cha mình. Thai Tử Vũ vào gara lấy một chiếc xe khác vội đến khách sạn Thiên Thịnh.

Phòng riêng khách sạn xa hoa, bên trong đang tổ chức tiệc, ăn mừng phim ngắn đăng trên mạng thuận lợi cùng với nhiều lượt xem và đánh giá cao.

Hàng Dương đẩy nhẹ Doãn Huyên Huyên ngồi cạnh, nhỏ giọng, “Đi, mời Thai tổng ly rượu.”

Doãn Huyên Huyên gật đầu cầm ly rượu đỏ đi qua, “Thai tổng, tôi mời ngài, cám ơn ngài xem trọng.”

Thai Linh gật đầu cười, “Tôi còn tưởng cô là người của Nhất Nhất nhà chúng tôi, hiện tại đã đổi công ty đại diện?” Lúc trước Cố Duy Nhất đến tìm ông, ông nhớ cô có nhắc tới người tên Doãn Huyên Huyên nhưng sau này bên đó không truyền tới tin gì cả, mà Doãn Huyên Huyên lại tự mình tới đây, nếu là Nhất Nhất giới thiệu, ông sao có thể không dùng may là, cô gái này diễn cũng không tệ.

Nhất Nhất? Doãn Huyên Huyên có chút buồn bực, chuyện này sao lại có quan hệ với Cố Duy Nhất? Không đợi cô ta suy nghĩ cẩn thận, Thai Linh đã cầm ly rượu chạm một cái, cô hơi ngẩng đầu uống sạch rượu trong cốc, Thai Linh chậc hai tiếng tán thưởng, “Tửu lượng rất tốt.” Sau đó tự mình nhấp một hớp nhỏ.

Doãn Huyên Huyên về chỗ ngồi, Thai Linh đang chào hỏi mọi người thì cửa phòng bị ngừa đẩy ra, người đàn ông khí thế hung hăng xông vào, tiến thẳng đến chỗ ông, “Cha già, xe con đâu?”

Thai Linh ho nhẹ một tiếng, che dấu, “Xe con con quản, sao cha biết được.”

“Bảo vệ toà nhà nói cha lái xe con đi, vậy giờ xe đâu?” Thai Tử Vũ khom lưng trừng mắt nhìn ông.

“Con đi như phá vậy, xe hỏng rồi!” Thai Linh hừ hừ tức giận.

“Phá? Xe hỏng rồi?” Thai Tử Vũ thật sự muốn xem xem trong đầu cha mình chứa những thứ gì.

“Cha lại mua cho con một chiếc mới không được sao?” Thai Linh trừng mắt lại, xe tên Thai Tử Vũ này đi không đến ba thì cũng năm ngày là phải sửa chữa rồi, biết đâu xảy ra sự cố gì thì sao đây.

Thai Tử Vũ dài thở dài một hơi, “Cha già, ngoan.”  Thôi không chấp nhặt với người già, hỏng thì hỏng, bắt đền với Thiên Thịnh chắc hắn cũng có xe tốt thôi.

Cúi đầu thấy một ly rượu trên bàn, nhắc nhở nhẹ, “Uống ít thôi, nếu không tí về lại phải ngủ trên sofa.”

Thai Linh tức giận đẩy hắn một cái, “Đi đi đi đi, thấy con là bực mình.” Khoé miệng lại cười tủm tỉm, đây là con trai quan tâm mình đó.

Thai Tử Vũ xoay người định đi lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Doãn Huyên Huyên, bao lâu không gặp, chắc cũng hơn một tháng rồi. Từ ngày hai người họ nói rõ với nhau, cũng chưa gặp một lần, thời gian này hắn bận tối mắt tối mũi, không rảnh để ý chuyện tình cảm của mình, đột nhiên thấy cô, cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Ngây người vài giây, Thai Tử Vũ khẽ gật đầu phản ứng lại.

“Buổi tối về ăn cơm, rõ chưa? Cả nhà nữa tháng không ăn cùng nhau rồi.” Thai Linh ở sau lưng dặn dò.

“Biết rồi, nói nhiều quá.” Thai Tử Vũ cũng không quay đầu lại

Doãn Huyên Huyên ngẩn ra tại chỗ, Thai Tử Vũ là con trai Thai Linh, Thai Tử Vũ cũng họ Thai, sao cô ngu ngốc như vậy. Cố Duy Nhất gia thế hiển hách, nếu đã cùng là thanh mai trúc mã với Thai Tử Vũ, thế nào hắn không phải người có bối cảnh được. Cô đã bị hình tượng trước đây của hắn che mắt, trong lòng đau khổ, ngũ vị phức tạp.

Thai Tử Vũ đến đại sảnh, nghe phía sau có người gọi hắn, thanh âm quen thuộc, “Thai Tử Vũ…”

Bước chân chậm lại, Thai Tử Vũ xoay người, thấy Doãn Huyên Huyên đi giày cao gót chạy tới, trang sức tinh xảo làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn, y phục sang trọng, khí chất mềm mại quyến rũ. Khác hẳn với cô gái thanh thuần như nước đêm ấy, cô đã không phải là Doãn Huyên Huyên nữa rồi.

“Khoé miệng nặn ra nụ cười, “Hello, Huyên Huyên.”

Doãn Huyên Huyên đi đến, “Đã lâu không gặp.”

Thai Tử Vũ chau mày, “Gần đây hơi bận, định qua một thời gian nữa tìm em và Nhất Nhất đi ăn cơm.”

Doãn Huyên Huyên cảm thấy trong lòng không đúng, trước kia thái độ của Thai Tử Vũ đối với cô không phải xa lạ như thế này.

Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều không nói gì, Thai Tử Vũ nghiêng đầu nhìn poster ở cửa, khen ngợi, “Tạo hình này rất hợp với em.”

Doãn Huyên Huyên cười khổ hai tiếng, “ânh đang mỉa mai em sao?”

Thai Tử Vũ vội khoát tay, “Không phải, không phải, hiểu lầm rồi, anh không có ý này.”

Doãn Huyên Huyên “ha” một tiếng nở nụ cười, “Thôi, trêu anh chút, lại tưởng là thật.”

Thai Tử Vũ cũng cười cười.

“A…” Cách đó không xa truyền đến tiếng hét, hai người đồng thời nhìn sang, chỉ thấy nhân viên phục vụ đang đỡ một người phụ nữ mặc trang phục công sở, giống như bị trẹo chân.

“An quản lý, cô không sao chứ?”

An Khả Thiến nhìn gót giày đã gãy, không còn đi được nữa, không nghĩ ngợi cởi xuống chiếc còn lại, bẻ gãy nốt gót giày.

Nhân viên phục vụ nheo mắt, thật đúng là nữ hán tử nha.

Thai Tử Vũ thấy một màn như vậy nhíu mày, nơi này là bên dưới khách sạn của Thiên Thịnh, cô ấy ở đây cũng không kỳ lạ.

“An quản lý, tôi đỡ cô đến phòng nghỉ ngơi một chút đi.”

An Khả Thiến khoát tay, “Không cần, đi làm việc đi, tôi còn có chuyện.” Nói xong đã chạy đi, gót giày gãy, vốn là cao thấp không đều, hơn nữa vừa rồi chân trẹo một cái, có chút đau, An Khả Thiến không nhăn mày dự định tiếp tục đi lên phía trước.

Thai Tử Vũ thầm than một tiếng, cô gái này so với nữ hán tử còn hơn nữa.

“Tử Vũ? Tử Vũ?” Doãn Huyên Huyên nói vài câu, đã thấy tâm tư Thai Tử Vũ không ở chỗ này, tay vẫy vài cái, “Tử Vũ…”

Thai Tử Vũ hoàn hồn, “Ngại quá, anh còn có việc đi trước, chúng ta hôm nào lại hẹn nhau sau.”

Nói xong vội vã đi ra ngoài khách sạn, Doãn Huyên Huyên đứng đó, khoé miệng cười khổ. Từ lúc nào mà Thai Tử Vũ đã muốn rời đi trước mặt cô, đây là tự mình chuốc lấy, không trách ai được, hơn nữa một người vì lợi ích như cô cũng không xứng đáng với hắn nữa.

An Khả Thiến khập khiễng trên đường, một chiếc xe màu đen dừng bên cạnh, cửa sổ kéo xuống, “An quản lý…”

An Khả Thiến nghe tiếng ngẩng đầu, thấy Thai Tử Vũ, trong lòng kinh ngạc, trên mặt lại là bộ dáng không thay đổi, “Thật trùng hợp.”

Thai Tử Vũ chép miệng, “Thật là đúng lúc, lên xe, tôi đưa cô đi.”

An Khả Thiến lắc đầu, “Không cần, cám ơn, tôi đi xe bus là được rồi.”

Thai Tử Vũ mở cửa xe, đi xuống, cúi đầu nhìn lướt qua chân cô, “Cô xác định là đi được?”

An Khả Thiến thuận theo ánh mắt hắn, nhìn chân mình, cho là hắn đang cười nhạo, toàn thân lành lạnh, nhàn nhạt liếc hắn, “Vì sao không thể đi? Chuyện này cũng không phải lần đầu, không phiền Thai tổng phí tâm, sợ bộ dáng này làm bẩn xe Thai tổng.”

Thai Tử Vũ bị giọng nói lạnh như băng của cô làm giật mình, sau đó mới kịp phản ứng lại là cô đang hiểu lầm, gãi đầu, “An quản lý, tôi không có ý khác, chỉ là nhìn cô không có xe, muốn đưa cô đi thôi, không cần đề phòng như vậy.”

Trên mặt An Khả Thiến không có biểu cảm gì, “Cảm ơn ý tốt của Thai tổng, nhưng tôi không cần anh đưa đi, tôi ngồi xe bus là được rồi, tạm biệt.” Nói xong, An Khả Thiến đi đến điểm bắt xe bus.

Thai Tử Vũ thầm mắng một câu thô tục, trên đời này sao lại có người phụ nữ dầu muối không vào như vậy được chứ, chân dài, vài bước đã bắt kịp An Khả Thiến, níu tay cô, giọng lạnh nhạt, “Thật là không biết phân biệt tốt xấu, bản thiếu gia hôm nay nhất định phải đưa cô đi.”

An Khả Thiến sững sờ, Thai Tử Vũ kéo cô vào trong xe, sau đó vòng qua ghế lái ngồi xuống, đem cửa xe khoá vào.

An Khả Thiến lẳng lặng ngồi trên xe, mắt nhìn phía trước, sắc mặt lạnh nhạt, “Vậy cám ơn Thai tổng.”

Thai Tử Vũ cho rằng cô sẽ cãi lại, nhưng bây giờ trấn định như thế làm hắn không hiểu.

“Thông qua mấy lần tiếp xúc, có thể biết rõ tính cách Thai tổng dễ xúc động, tính khí táo bạo, tôi không đi theo anh, anh sẽ càng không bỏ cuộc, nếu vậy, tội gì tôi phải chịu khổ?” An Khả Thiến như hiểu rõ hắn nghĩ gì, nhàn nhạt thay hắn giải đáp thắc mắc.

Hai tay Thai Tử Vũ nắm chặt tay lái, nhịn không được nói tục, “F*ck.” Cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp nữ nhân nào như vậy, giống như ni cô 40 tuổi vậy.

*

Thai Tử Vũ đưa An Khả Thiến đến cửa Thiên Thịnh xong liền chạy nhanh như làn khói, nữ nhân già như vậy vẫn là cách xa một chút, hợp tác xong hắn không muốn cùng cô dính dáng đâu, ở với cô cảm giác như tìm tai vạ vậy.

Hôm nay là ngày bảo vệ luận văn tốt nghiệp của Cố Duy Nhất, Ngôn Mộc hứa với cô sẽ tới đón, sau khi tan tầm lập tức đến cổng trường.

Cố Duy Nhất từ giảng đường ra ngoài, thuận theo hướng ra ngoài cổng, đi được vài bước đã có người gọi điện thoại, khoé miệng nhếch lên, không nghe cũng biết là Ngôn Mộc.

Nhận máy, giọng nói Cố Duy Nhất ngọt ngào, “Nghe rồi đây, Ngôn tiên sinh.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm Ngôn Mộc, “Xong rồi?”

Cố Duy Nhất gật đầu, lại nghĩ tới anh không thấy được, “Ừm, xong rồi, bây giờ ra ngoài, Thai Tử Vũ sẽ đến đón em.”

“Ừm.” Ngôn Mộc có chút hài lòng lên tiếng, giọng nói đột nhiên trầm xuống, “Cố Duy Nhất, có nhớ anh không?”

Cố Duy Nhất nghe anh nói, trong lòng rạo rực, mạnh miệng, “Hừ, không thèm nhớ đâu.” Sau ngày hai người hẹn hò ngọt ngào, Ngôn Mộc lại đi công tác, đi công tác, đi công tác đó, chuyện làm người ta tức giận phải nói ba lần!

Cô cũng đã nửa tháng không gặp anh, nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất ủy khuất, miệng nhỏ vểnh lên, “Khi nào anh về?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khiến trong lòng Cố Duy Nhất ngứa ngáy.

“Còn ba bốn ngày nữa, Cố Duy Nhất, bằng không em nói nhớ anh, anh cũng nói nhớ em, được không?”

Cố Duy Nhất suy nghĩ một chút, cảm thấy giao dịch này coi như công bằng, chủ yếu là cô thật sự muốn nghe Ngôn Mộc nói nhớ mình.

Nhìn bốn phía một chút, cũng không có nhiều người đi lại, cầm điện thoại sang một bên, che miệng, thấp giọng, “Em nhớ anh.”

Ngôn Mộc hiển nhiên cũng không phải là rất hài lòng, thanh âm chậm dần, “Ngoan, nói chậm một chút, lớn tiếng một chút.” Cách di động nhưng Cố Duy Nhất vẫn cảm thấy nồng đậm mê hoặc, trong đầu hiện ra đôi mắt Ngôn Mộc hẹp dài, trong nháy mắt nhịp tim tăng nhanh, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, “Anh Ngôn, em nhớ anh.”

Đôi mắt Ngôn Mộc bỗng chốc trở nên u ám, lông mày nhíu lại, lúc lâu sau mới trở lại bình thường, “Cố Duy Nhất không nghe thấy tiếng, chân mày cau lại, “Anh cũng chưa nói đâu.”

Ngôn Mộc cúi đầu cười, “Cố Duy Nhất, anh phải đi họp, buổi tối lại gọi điện thoại cho em.”

Cố Duy Nhất trừng mắt tròn xoe, biết rõ bị anh lừa, thẹn quá hoá giận, hét to vào điện thoại, “Ngôn Mộc, đồ lưu manh, buổi tối đừng gọi cho em!”

Hét xong liền tắt máy, cảm giác xung quanh có gì không đúng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy trên đường nhiều người dùng ánh mắt trêu chọc nhìn mình, mặt đỏ bừng, che mặt chạy ra cổng trường.

Bình luận