Kể từ sau chuyện của Ngôn Mộc, thời gian này Cố Duy Nhất đều ở nhà, dù sao cũng đã tốt nghiệp, không thể giống trước kia lấy cớ ở trường học sau đó đến nương nhờ Ngôn Mộc được, cho nên đành ở nhà làm cô con gái ngoan ngoãn.
Cố Duy Nhất đến phòng làm việc của Tề Nghiêm, thấy một phim mới đang quay nhưng là tổ kịch bản cũng chưa có việc gì cần làm.
Cố Duy Nhất coi như là người mới, cộng thêm phim mới đang quay, tất nhiên công việc bận rộn, ngày nào cũng đi sớm về trễ. Công ty Ngôn Mộc gần đây cũng có hạng mục phải làm, cũng gấp rút bận rộn. Nhưng mặc kệ thế nào, buổi tối cũng sẽ về nhà, nhưng vì Cố Duy Nhất thường có cảnh quay ban đêm, cho nên Ngôn tiên sinh cũng không phải về nhà là có thể gặp được cô, vì thế, trong lòng anh có chút khó chịu.
Ngày nọ, Cố Duy Nhất về nhà sáng sớm, vừa vặn đụng phải Ngôn Mộc ra cửa. Cố Duy Nhất không chút suy nghĩ ngã vào trong ngực anh, thở dài một tiếng, “Mệt quá…” Dụi đầu trong ngực anh, giống như mèo con vậy. Ngôn Mộc thấy vậy lập tức bế cô lên phòng ngủ.
Cố Duy Nhất ôm cổ anh làm nũng, không để cho anh đứng dậy. Ngôn Mộc nhẹ giọng cười cười, cúi đầu hôn cô một cái, “Ngoan, nghỉ ngơi đi.”
Cố Duy Nhất chớp mắt vài cái, ngoan ngoãn gật đầu, hiện tại cô cảm thấy gặp anh thật khó, cho nên mọi chuyện cũ cho qua hết đi.
Ngôn Mộc muốn nói gì đó nhưng thấy bộ dáng tiều tùy của cô, cuối cùng cũng không nói gì, đắp chăn cho cô.
Cố Duy Nhất ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi một cái, sau đó nhắm mắt lại.
Ngôn Mộc ngồi cạnh cho đến khi cô ngủ thiếp đi mới đứng dậy đóng cửa đi làm.
Cố Duy Nhất ngủ một giấc đến hơn bốn giờ chiều, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ hồ cầm lấy điện thoại, đầu bên kia truyền đến âm thanh vang dội của Thai Tử Vũ, “Cố Duy Nhất, rời giường thay đồ đi, sáu giờ tôi đến đón cậu.”
Cố Duy Nhất hàm hồ đáp lại, ở trên giường mơ hồ chốc lát mới đứng lên, hôm nay là tiệc rượu của công ty chú Thai, cô đã đáp ứng với Thai Tử Vũ sẽ đi cùng hắn.
Rời giường rửa mặt, tới phòng bếp đi tìm một chút đồ ăn, mẹ Cố ở nhà, hâm nóng đồ ăn cho cô, cơm nước xong xuôi, Cố Duy Nhất tùy tiện chọn đồ trang sức trang nhã, thay một cái váy dạ hội màu làm nhạt, ngồi một chỗ đợi Thai Tử Vũ tới đón.
Mẹ Cố thấy cô ăn mặc thành bộ dáng thế này, khẽ nhíu mày, “Con cứ như vậy mà đi?” Rất đơn giản đi.
Cố Duy Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, “Sao thế ạ, con cảm thấy cũng được mà?”
Kiều Chỉ cười lắc đầu, “Thế nào thì bữa tiệc này Tử Vũ cũng là nhân vật chính, con đi cùng cũng không thể làm nó mất mặt được?”
Cố Duy Nhất nhìn mẹ ruột của mình, “Mẹ, mẹ đang nói con rất mất mặt?”
Mẹ Cố không chơi chữ với cô, đi vào phòng ngủ, “Đúng lúc mấy hôm trước mẹ đi dạo phố, mua cho con một bộ lễ phục, định để con mặc hôm đính hôn, vừa vặn có tác dụng.”
Đính hôn? Cố Duy Nhất vuốt trán, cha mẹ thật sự là vội vàng muốn gả cô ra ngoài.
Mẹ Cố lấy lễ phục đưa cô, để cô thay, lại sửa tóc cho cô, trang điểm một chút, xong xuôi, hài lòng gật đầu, con gái bà lớn lên đúng là thật xinh đẹp.
Thai Tử Vũ đến đúng lúc thấy bộ dạng này của Cố Duy Nhất, huýt sáo một hơi, “Nhất Nhất, bộ dáng này của cậu có thể dọa được người khác đó.”
Cố Duy Nhất làm mặt lạnh đi ngang qua, Thai Tử Vũ sờ chóp mũi, quả nhiên, bề ngoài xinh đẹp cũng không che dấu được hung bạo bên trong.
*
Yến tiệc diễn ra lúc bảy giờ tối, Thai Tử Vũ mang Cố Duy Nhất đi vào trong, Cố Duy Nhất khẽ đập hắn, “Cậu không phải là không thích những bữa tiệc như này sao?”
Thai Tử Vũ tươi cười rạng rỡ với người xung quanh, giọng nói lại rất khinh thường, “Cậu thì biết cái gì, tớ đến đây để tìm kiếm nhà tài trợ.”
“Không phải cậu khinh thường lợi dụng thân phận của chú Thai sao?” Cố Duy Nhất vạch trần hắn.
Lão đại nói đúng, nhược nhục cường thực, làm người phải có quyết đoán, phải hiểu được lúc nào lên lợi dụng lúc nào không, sợ đầu sợ đuôi đều là người không có bản lĩnh.
Cố Duy Nhất liếc mắt, trước kia muốn sống muốn chết cũng không nhắc đến quan hệ cha con với chú Thai, bây giờ thì tốt rồi, bị câu nói của Ngôn Mộc tẩy não.
Vào trong khách sạn, Thai Linh đứng ngoài cửa nghênh đón khách, thấy Thai Tử Vũ lập tức đánh một cái, “Con, cái tên tiểu tử thúi, không đến hỗ trợ còn muốn tìm kiếm khách hàng cho mình.”
Giọng nói Thai Linh không nhỏ, người trong sân đều ghé mắt nhìn qua.
Cố Duy Nhất mặc một thân váy trắng dài, trang dung tinh xảo thanh nhã, cười rộ lên, mặt mày cong cong, nhu thuận gọi, “Chú Thai.”
Thai Linh lập tức thu lại vẻ giận dữ, khuôn mặt tươi cười, “Nhất Nhất, con cũng tới rồi.” Cô bé này, vốn là ông cũng nhìn trúng con dâu rồi, đến cùng lại bị tiểu tử Ngôn Mộc đoạt mất, đứa con này của ông thật sự là không thua kém không được.
Nghĩ tới những thứ này, Thai Linh nhìn về phía Thai Tử Vũ, trên mặt lại mất kiên nhẫn, “Tên ngốc này, đừng để cha nhìn thấy con.”
Thai Tử Vũ sớm đã thành thói quen cha hắn hỉ nộ vô thường, kéo Cố Duy Nhất đi vào bên trong.
Thai Tử Vũ dọc theo đường đi cười ứng phó với mọi người, “Chào chú Tần…”
“Chào chú Tưởng…”
“Vương tổng…”
“Đã lâu không gặp, Lý tổng…”
Cố Duy Nhất ở bên cạnh hắn duy trì nụ cười lạnh nhạt, cảm thấy bị một tầm mắt nhìn chăm chú, vội vàng xoay người tìm kiếm, sau đó đối diện với đôi mắt mang hẹp dài mang theo khí lạnh dày đặc, dưới chân Cố Duy Nhất lảo đảo một cái, Thai Tử Vũ đỡ cô, “Cẩn thận chút…”
Cố Duy Nhất nhìn người tà mị tựa vào tay vịn cầu thang cách đó không xa, nuốt nước miếng một cái.
Tây trang màu gỉ sét bao lấy thân thể tinh tráng của anh, ngón tay thon dài cầm ly rượu đỏ đứng đó, mang lại cảm giác chớ lại gần.
Váy dài màu trắng gạo làm nổi bật dáng người hấp dẫn, lễ phục làm lộ ra xương quai xanh trắng nõn, dưới ánh đèn, cả người toát ra vẻ thanh thuần tao nhã.
Mặt Ngôn Mộc càng đen hơn, anh vốn muốn cùng cô tới tham gia bữa tiệc này, nhưng nghĩ đến dạo gần đây cô mệt mỏi như vậy liền thương tâm, bây giờ thì tốt rồi, cô lại theo Thai Tử Vũ đến đây.
Cố Duy Nhất cũng không nghĩ Ngôn Mộc sẽ tham gia yến tiệc này, nhìn khuôn mặt anh, rõ ràng không làm gì sai nhưng Cố Duy Nhất lại cảm thấy trong lòng thấp thỏm.
Cố Duy Nhất theo bản năng cất bước qua chỗ anh lại bị Thai Tử Vũ kéo sang một bên, “Cố Duy Nhất, cậu mau nhìn xem, có phải lão bà An Khả Thiến không, thế mà lại trang điểm tới.”
Cố Duy Nhất nghiêng đầu nhìn thoáng qua, trong góc, An Khả Thiến mặc một bộ lễ phục màu tìm, tóc thả, khác biệt một trời một vực so với bộ dáng nghiêm túc thường ngày, khó trách Thai Tử Vũ lại ngạc nhiên đến vậy, lên tiếng chào An Khả Thiến xong, Cố Duy Nhất bỏ rơi Thai Tử Vũ, “Tôi còn có việc, cậu qua tìm Khả Thiến đi.”
Trong đại sảnh ăn uống linh đình, tất cả mọi người nâng ly tốp ba tốp năm đứng chung một chỗ trò chuyện với nhau, Cố Duy Nhất nâng váy theo hướng Ngôn Mộc đi tới, dọc đường gặp vài người tiến lại gần, Cố Duy Nhất tươi cười, “Thật ngại quá, tôi đang tìm người.”
Ngôn Mộc đứng đó không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm, thỉnh thoảng có người tới bắt chuyện, thấy vẻ mặt lạnh nhạt cũng thức thời rời đi.
Thật vất vả mới lại gần anh thì thấy bên cạnh có một người phụ nữ dáng vẻ nóng bỏng, Cố Duy Nhất híp mắt, đây không phải Lương Hiểu Vi sao?
Lễ phục trắng tinh, tóc đen phiêu dật, cùng với cách ăn mặc khiêu gợi trước kia khác nhau, khi nào thì cô ta đổi phong cách thanh thuần vậy? Nhưng là, cũng không che được sóng lớn mãnh liệt trước ngực cô ta.
“Ngôn tổng hôm nay không mang theo bạn gái?” Lương Hiểu Vi cười chào hỏi.
Ngôn Mộc nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, “Tôi tham gia hoạt động chưa bao giờ mang theo bạn gái.”
“Phải không?” Lương Hiểu Vi nhíu mày, tất nhiên là không tin, “Tôi vừa mới thấy Cố tiểu thư, tôi nhớ cô ấy là bị hôn thê của Ngôn tổng.” Hành vi hôm nay của Cố Duy Nhất thực sự là tìm đường chết.
Ánh mắt Ngôn Mộc tối tăm, lạnh giọng, “Cái này với cô đều không liên quan.”
“Đương nhiên, tôi chỉ muốn nhắc nhở Ngôn tổng, thân phận của anh không phải phụ nữ nào cũng xứng đáng, loại phụ nữ xuất thân không tốt đó chỉ gặp dịp thì chơi là được rồi, không cần quá nghiêm túc.”
Gương mặt Ngôn Mộc bỗng chốc đen lại, anh tất nhiên biết rõ chuyện xưa mà Cố Duy Nhất kể cho Lương Hiểu Vi nhưng trong tối ngoài sáng châm chọc như vậy khiến anh vô cùng khó chịu.
“Phải không? Vậy Lương tổng cho rằng ai mới xứng với tôi?” Khóe mắt Ngôn Mộc lười nhìn cô ta, dưới ánh đèn sáng ngời có chút lung linh kinh diễm.
Lương Hiểu Vi giật mình, cho rằng lời nói có tác dụng, dù sao hôm nay Cố Duy Nhất khiến anh hết sức mất mặt.
Thân thể mềm mại tiến lên phía trước, thanh âm đáng yêu, “Người tôi nói muốn, không thể không chiếm được, anh nói xem, Ngôn tổng?”
Cố Duy Nhất chỉ nhìn từ xa, mắt thấy Lương Hiểu Vi ngang nhiên xông qua, Ngôn Mộc lại không trốn, Cố Duy Nhất tức giận, người của cô mà dám làm như vậy, thật là không coi cô ra gì.
Sửa sang lại quần áo một chút, trên mặt Cố Duy Nhất nở nụ cười xán lạn. thuận tay nâng một ly rượu đỏ uống một chút, sau đó hít một hơi thật sâu, ưu nhã bước qua.
Ngôn Mộc khinh thường nhìn người phụ nữ đứng cạnh, giọng điệu trào phúng, “Phải không? Tôi lại không thấy vậy, chỉ cảm thấy những người phụ nữ như vậy khiến tôi chán ghét vô cùng.”
Thân thể Lương Hiểu Vi cứng ngắc tại chỗ, trên mặt hiện vẻ lúng túng u ám.
“Đừng để tôi nghe thấy cô lại nói xấu sau lưng Cố Duy Nhất, nếu không, hậu quả tự cô gánh chịu!” Ngôn Mộc lạnh giọng cảnh cáo, lui về phía sau, vừa vặn đụng phải khuôn mặt Cố Duy Nhất đang cười khoe khoang.
Ngôn Mộc cũng không thèm nhìn cô, mặt không đổi đi sang chỗ Thai Linh, để lại Cố Duy Nhất và Lương Hiểu Vi mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Duy Nhất nháy mắt, thở dài một hơi, “Tôi như vậy, Ngôn Mộc vẫn cuồng dại không thay lòng, đây là tình yêu đích thực đó!”
Lương Hiểu Vi hận nghiến răng, tay nắm chặt ly rượu.
Cố Duy Nhất không thèm phản ứng với cô ta, xoay người đi tìm Ngôn Mộc, anh cô giống như tức giận, nhưng giận cái gì? Đầu óc cô bây giờ không đủ dùng nữa!
“Mọi người yên tĩnh một chút…” Người chủ trì lên sân khấu bắt đầu nói chuyện, Cố Duy Nhất cũng không có tâm tình nghe, vội tìm Ngôn Mộc, tìm một vòng cũng không thấy, vừa hay nhìn thấy Thai Tử Vũ và An Khả Thiến đứng đó, cô vội chạy quá đám người đi lên phía trước, “Hai người có thấy Ngôn Mộc không?”
Hai người cùng nhau lắc lắc đầu, Cố Duy Nhất xoay người muốn đi, ánh sáng từ trên rọi xuống, người chủ trì bên trên nói, “Nếu Thai tổng hôm nay không thoải mái, vậy xin mời Thai công tử và bạn gái nhảy trước một bài.”
Cố Duy Nhất nhìn ánh mắt bốn phía, theo bản năng nuốt nước miếng, cô có dự cảm, hôm nay nếu nhảy điệu này, nhất định sẽ chết rất thảm.
“Nhất Nhất…” Thai Tử Vũ chắp một tay sau lưng, khom lưng đưa tay còn lại ra làm động tác thân sĩ mời cô.
Cố Duy Nhất nhìn bàn tay chờ đợi ở đó cười xấu hổ, một tay bắt lấy tay An Khả Thiến, “Khả Thiến, tôi có chút không thoải mái, cô giúp tôi nhảy đi.” Nói xong không đợi An Khả Thiến kịp phản ứng đã đẩy cô ấy đến bên Thai Tử Vũ, xoay người chen lấn đám đông ra ngoài, bởi vì khẩn trương, đụng vào một người, một bàn tay lớn lập tức nắm lấy eo cô, hơi thở quen thuộc, Cố Duy Nhất ngẩng đầu, là khuôn mặt Ngôn Mộc đã đen như đáy nồi rồi.
Cố Duy Nhất che mũi bị đụng phải, gượng cười hai tiếng, “Anh Ngôn…”