Huyền Ðức lên binh đến Bạch Ðế thành thì dừng tại đó. Bỗng có xin báo Gia Cát Cẩn muốn xin ra mắt. Huyền Ðức cấm chỉ không cho vào Huỳnh Quyền tâu:
– Gia Cát Cẩn là em Thừa Tướng Tây Thục, đến đây ắt có việc chi. Xin bệ hạ hãy gia ân. Biết đâu lại chẳng gặp điều hay Tiên chúa y lời, khiến dẫn Gia Cát Cẩn vào, hỏi:
– Tử Du đến có việc chi? Cẩn thưa:
– Trước đây Ngô hầu có sai tôi đến xin cầu thân với Quan Công, nhưng Quan Công không chịu. Khi Quan Công chiế Tương Dương thì Tào Tháo lại gởi thư qua Ngô Hầu khiến đánh Kinh Châu. Nhưng Ngô Hầu không chịu. Lúc ấy Lữ Mông hiềm khích Quan Công nên xuất binh đánh bừa. Nay Ngô Hầu rất hối hận, vì tội đó chính do Lữ Mông gây nên. Nay Mông đã chết, thù kia ắt phai. Còn Tôn phu nhân từ đó vẫn muốn về Tây Thục nên Ngô Hầu sai tôi dẫn Tôn phu nhân về lại thả các tướng đầu hàng và trả luôn đất Kinh Châu, để kết thân với Tiên chúa lo việc đánh Tào Phi, xây dựng nghiệp Ðế. Tiên Chúa cả giận nói:
– Ðông Ngô đã hại em ta còn đến đây mà xảo ngôn nữa sao Gia Cát Cẩn tâu:
– Bệ hạ là hoàng thúc của Hớn trào, nay Tào Phi lên soán ngôi, cần phải thanh toán. Nhưng bệ hạ đã quên việc lớn, lại để ý đến việc nhỏ là việc báo thù cho tình huynh đệ Tiên chúa cả giận, nói lớn:
– Cái thù giết em ta là cái thù không đội trời chung, sao còn nói dài lời. Nếu ta không vị tình Thừa Tướng thì ắt ngươi sẽ mất đầu rồi. Hãy lui ra! Thất bại, Gia Cát Cẩn về Giang Ðông thưa với Tôn Quyền tự sự. Tôn Quyền cả kinh nói:
– Nếu vậy thì đất Giang Nam ắt mất rồi Bỗng Triệu Tư bước ra thưa:
– Tôi có kế giải nguy kia Tôn Quyền hỏi:
– Tướng quân có kế gì Triệu Tư thưa:
– Chúa công truyền thảo tờ biểu, tôi sẽ cầm đến Ngụy chúa kể rõ sự việc, khiến Ngụy đánh Hớn Trung thì binh Tây Thục ắt phải rút về Tôn Quyền cả mừng bèn sai viết biểu trao cho Triệu Tư đem đến Hứa Xương mà ra mắt Ngụy vương. Triệu Tư đến Hứa Xương, ra mắt Giả Hủ trước, rồi hôm sau mới vào triều kiến. Tào Phi thay sứ Ðông Ngô đến tỏ vẻ khinh khi, bèn cười mà nói:
– Ấy là kế Ðông Ngô muốn giải nguy đó Triệu Tư vào quì lạy mà tâu:
– Tôi là sứ Ngô Hầu, xin đến triều cống Tào Phi hỏi:
– Ngô Hầu là chúa thế nào? Triệu Tư tâu:
– Là chúa thông minh, nhơn, trí hùng, lược. Tào Phi cười ngất:
– Ðã làm được gì mà dám nói như thế? Triệu Tư tâu:
– Ngô Hầu biết trọng nạp Lỗ Túc là thông. Lữ Mông là tướng hàng, mà trọng dụng là minh. Không nỡ giết Vu Cấm là nhơn. Lấy Kinh Câu là không đổ máu là trí. Chiếm Giang Ðông, oai danh hộ cứ là hùng. Khuất thân nơi bệ hạ là lược Tào Phi lại hỏi:
– Ta muốn cất binh đánh Ngô, liệu được chăng Triệu Tư đáp:
– Hễ bệ hạ có quân chinh phạt, thì liệu quốc ắt có binh chống đỡ. Tào Phi lại hỏi:
– Ngô sợ Ngụy chăng? Triệu Tư thưa:
– Binh Giáp cả trăm muôn, lại có sông Trường Giang làm bình phong thì có sợ chi ai? Tào Phi lại hỏi:
– Ðông Ngô liệu có được mấy người như ngươi Triệu Tư thưa:
– Hạng thông minh mẫn tiệp kể có hàng trăm. Còn hạng như tôi kể sao cho hết, chỉ biết lấy xe mà chở, lấy dây mà cột. Tào Phi khen:
– Ði sứ bốn phương mà không làm mất thể diện của một nước cũng là người ít có Nói rồi khiến quan Thái Trường khanh là Hình Trinh đem qua Ngô phong cho Tôn Quyền làm Ngô Vương. Triệu Tư tạ ơn, lui ra. Lúc ấy Lưu Hoa can:
– Tôn Quyền sợ binh thế nước Thục đến cầu cứu, xưng thần. Theo ngu ý, nhân cơ hội này nên mang quân đến đánh Ngô. Ngụy và Thục đánh ép hai đầu lại Ngô ắt bị tiêu diệt. Ngô mất rồi thì Thục bị cô lập, bệ hạ sao không tính chước ấy? Tào Phi nói:
– Tôn Quyền đã đầu ta. Nếu làm như vậy sợ ngăn lòng thiên hạ sau này Lưu Hoa lại tâu:
– Tôn Quyền bất quá chỉ là một chúa phiêu kỵ tướng quân Nam Dương Hầu. Nay được bệ hạ phong tước vương, ắt y sẽ có thêm vây cánh Tào Phi lắc đầu:
– Trẫm chẳng giúp Ngô cũng không giúp Thục. Cứ để hai bên hại nhau, sau hãy tính! Còn Tôn Quyền, đang nghĩ kế chống Thục thì có sứ giả đến phong Vương Cố Ung can:
– Nếu lãnh chức vương, e thiên hạ chê cười! Tôn Quyền nói:
– Thuở xưa Bái công cùng chịu phong với Hạng Võ. Ta phải nương theo thời chứ Nói xong bèn ra thành nghinh chiếu chỉ Lúc ấy Hình Trinh ỷ mình là sứ Thiên Quốc, không chịu xuống ngựa vào thành. Trương Chiêu cả giận:
– Lễ không có chỗ nào không kính, pháp không có chổ nào không nghiêm. Sao ông tự tôn vậy Hình Trinh biết lỗi, bèn xuống ngựa vào thành với Tôn Quyền Bỗng Từ Thạnh khóc lớn mà nói:
– Chúa ta hạ mình như vậy, thật đáng tức thay Hình Trinh thất kinh, thầm nghĩ:
– Giang Ðông còn có những người trọng Chúa như vậy, Ngụy ắt khó mà chinh phục. Tôn Quyền khi ấy tức vị Vương để các quan quì lạy. Sau đó sai sứ đến tạ ơn Ngụy Chúa. Bỗng có quân báo Thục vương đả kéo đại binh tới, thanh thế lừng trời. Thủy binh đã qua khỏi Vu Khẩu, còn bộ binh đã đến Thê Quy rồi. Lúc ấy Tôn Quyền, tuy được phong Vương, nhưng Ngụy Ðế không chịu giúp quân, nên chẳng biết phải đối phó ra sao. Bèn hỏi tả hữu ai có kế chi. Bỗng một tiểu tướng tên Tôn Huờn nói lớn:
– Tôi tuy nhỏ, nhưng dám lãnh vài vạn binh đến đẩy lui quân Thục Tôn Quyền hỏi:
– Cháu có kế chi, nói nghe coi Huờn thưa:
– Tôi có 2 tùy tướng là Lý Dị và Tả Sanh, đều có sức mạnh. Vì thế tôi có thể trừ được Thục chúa. Tôn Quyền cả mừng liền cấp cho Tôn Huờn 5 vạn quân mã. Lại cho Châu Nhiên là tướng giàu kinh nghiệm theo giúp. Sau đó, Tôn Huờn được phong làm Tả Ðô Ðốc. Châu Nhiên làm Hữu Ðô Ðốc, nội ngày ấy hưng binh Còn tướng Thục là ngô Bang , dẫn quân đến đâu, quân Ngô đầu hàng đến đó. Nên mới có mấy ngày mà đã tới Nghi Ðô, lại được tin báo Tôn Quyền sai Tôn Hườn thống lãnh binh mã ra ngăn chống. Tiên chúa hay tin bèn nói:
– Tôn Quyền lại sai bọn con nít ra cự với ta sao Quan Hưng thưa:
– Nếu chúng sai thằng con nít, xin bệ hạ hãy để việc đó cho tôi. Tiên chúa đồng ý. Trương Bào cũng bước tới tâu:
– Tôi cũng xin được đi với Quan Hưng Tiên chúa nói:
– Hai cháu đi càng tốt song phải cẩn thận, chớ nên khinh địch Hai người bái tạ Tiên chúa dẫn quân ra đi Tôn Hườn nghe tin liền kéo binh dàn trận. Thấy bên Tây Thục có hai tiểu tướng Trương Bào cầm cây xà mâu, Quan Hưng cầm cây đại đao, đang hét lớn:
– Tôn Huờn là thằng con nít, sao dám chống lại binh trời Tôn Huờn bèn mắng lại:
– Cha bây là quỉ không đầu. Còn chúng bây là bọn con nít mà dám đến nói dóc, không sợ đứt đầu sao Trương Bào nổi giận xốc ngựa tới đâm Tôn Huờn. Tôn Huờn khiến Tạ Sanh ra đánh. Ðánh chưa đầy 30 hiệp Tạ Sanh thua chạy, Trương Bào đuổi theo. Lý Dị bèn ra tiếp đánh Trương Bào. Hai bên bang đánh nhau, Ðàm Hưng thấy Bào anh hùng như vậy, sợ Lý Dị bại trận, bèn lấy tên bắn trúng ngựa của Bào Ngựa hí lên một tràng rồi rút về trại Thục. Lý Dị đuổi theo đến trại Thục Bào bị té, Lý Dị bèn rút gươm chém, bỗng một vòi máu vụt lên, đầu Dị rơi xông đất. Bào nhìn lại thì ra Quan Hưng đã rượt theo Dị, thừa cơ lấy đầu y. Quan Hưng chém đầu Dị cứu được Bào, bèn dốc binh chém tới. Tôn Huờn đại bại. Còn Trương Bào lên ngựa khác, hiệp cùng Quan Hưng tiến đánh Huờn. Huờn nổi giận vung đao ra cự địch. Ðánh chưa đầy 3 hiệp, tay chân bủn rủn, Huờn rút chạy, Bào rượt theo, Tạ Sanh cản lại, Bào hét một tiếng, xáng cho một xà mâu, Sanh chết tốt. Binh Thục cả thắng, thâu binh tập họp. Bào không thấy Hưng thì thất kinh vội đi tìm. Ði được vài dặm thấy Hưng tay cầm đao, tay cặp nách một tên còn sống trở về Bào cả mừng hỏi ai? Hưng cười:
– Kẻ thù của anh đó Xem lại thì đó là Ðàm Hưng đã bắn ngựa của Bào lúc trước. Trương Bào cả giận, chém Ðàm Hưng rồi lấy máu mà tế ngựa. Sau đó, viết biểu dâng lên tiên chúa báo tin. Còn Tôn Huờn đại bại, liệu chống không nổi, bèn sai người về cầu cứu. Tướng Thục là Trương Nam và Phùng Tập nói với Ngô Bang:
– Nay Tôn Huờn đã đại bại, nên nhân lúc này mà cướp trại y đi Ngô Bang nói:
– Chưa nên. Tuy Huờn đại bại , nhưng còn Châu Nhiên quản thủ chiến thuyền chưa hề hấn gì, nếu ta cướp trại thế nào y cũng cho quân sĩ đổ bộ mà đánh bọc hậu. Trưởng Nam nói:
– Việc ấy không khó! Chỉ cần sai Trương Bào và Quan Hưng đem binh mai phục ở góc núi, hễ Châu Nhiên tới thì ào ra mà giết hết, ắt là trọn thắng. Y theo kế, Ngô Bang cùng Phùng Tập và Trương Nam phân binh thành ba đạo kéo đến trại Tôn Huờn, bốn phía nổi lửa, binh Ngô đại bại, đạp lên nhau mà chết. Còn Châu Nhiên được tin Tôn Huờn bại binh thì thất kinh, lại nghe có lửa cháy bên trại Tôn Huờn, muốn đến tiếp cứu ; nhưng Thôi Võ cản lại:
– Tướng quân hãy cố thủ thủy trại, nếu không cả bộ binh và thủy binh sẽ ra tro. Châu Nhiên nghe lời, sai Thôi Võ ra đi. Thôi Võ vừa qua khỏi góc núi, bỗng nghe còi trống vang dội, bên tả Quan Hưng, bên hữu Trương Bào ập ra đánh úp, Thôi Võ thất kinh bỏ chạy thì bị Bào cản lại bắt sống đem về Châu Nhiên được tin, vội buông thuyền xuôi theo giòng nước hơn 50 dặm mới dám đóng binh Còn Tôn Huờn, giáp y tả tơi dẫn binh vượt lửa mà chạy riết tới Di Lăng.Vừa mới vào thành thì binh của Ngô Bang đã rượt tới phủ vây tứ phía. Trong lúc đó , Trương Bào và Quan Hưng giải Thôi Võ về Thê Quy ra mắt Tiên chúa. Tiên chúa cả mừng, khao thưởng ba quân, rồi truyền đem Thôi Võ ra chém quách. Từ đó, oai danh Tiên chúa lừng lẫy đất Giang Nam, ai nghe cũng sợ vỡ mật Ngày kia, Tôn Quyền được tin báo Tôn Huờn bại trận, sai người về cầu cứu thì cả sợ, bèn than với quần thần:
– Nay Tôn Huờn đại bại. Châu Nhiên số phận cũng không hơn. Vậy phải làm sao? Trương Chiêu thưa:
– Nay chư tướng đã qua đời nhiều, chỉ còn mươi người. Xin chúa công hãy sai đi ngăn giặc? Tôn Quyền thở dài:
– Ta e khó giữ được Trương Chiêu thưa:
– Cứ sai Hàn Dương làm chánh tướng, Châu Thới làm phó tướng, hiệp cùng Phan Dương, Lăng Thống Cam Ninh, đem binh 10 vạn mà cự địch. Chừng nào bại sẽ tính kế khác Tôn Quyền gắng gượng y lời Còn Tiên chúa từ ngày khởi binh, đánh thắng liên tiếp, nay đã kéo đến Di Lăng đóng đến 45 trại, liên kết 75 dặm, thấy Trương Bào, Quan Hưng lập được nhiều chiến công thì khen rằng:
– Những tướng theo trẫm đều đã già cả. Nay hai cháu anh hùng như vậy thì lo chi việc trừ Tôn Quyền. Ðang nói, bỗng có tin Hàn Dương và Châu Thới đến tiếp cứu Tôn Huờn. Tiên chúa đang định sai Trương Bào ra cự địch thì có tin cấp báo:
– Lão tướng Huỳnh Trung dẫn quân qua đầu Tôn Quyền rồi.