Edit: Rainie
—–
Vinh Thiển hôn Lệ Cảnh Trình, lúc này nét mặt anh cười rất tươi.
Anh bá đạo làm càn nhưng lại mặc nhiên để cô muốn làm thì làm, cô ngoan ngoãn, chuyện gì anh cũng sẵn lòng vì cô.
Hoắc Thiếu Huyền ở yên một chỗ uống rượu, Vinh Thiển biết anh đều nhìn thấy tất cả, cô muốn anh có cuộc sống thật tốt, không nghĩ đến cô nữa, cho dù là lấy vợ sinh con, cũng chỉ muốn tốt cho anh…
Thiệu quản lí vô thức tới gần bên cạnh Hoắc Thiếu Huyền: “Hoắc thiếu, chuyện vừa rồi thật vô ý, ngài đừng để bụng.”
”Tôi với cô chỉ là buôn bán qua lại có gì cần để bụng.”
Sắc mặt Thiệu quản lí có chút khó coi, nhưng rốt cuộc không dám đắc tội với anh: “Hoắc thiếu, tôi đã đuổi cô ta đi rồi, ngài phong lưu anh tuấn như vậy, tôi không thiếu con gái nuôi muốn làm quen cùng ngài.”
Hoắc Thiếu Huyền dựa người vào cột không nói gì.
Thiệu quản lí nhìn theo tầm mắt của anh, thấy ở nơi kín đáo kia có một đôi nam nữ đang hôn triền miên, bà ta thu lại ý cười, xoay người rời đi.
Không lâu sau, có hai cô gái mang rượu đến.
—
Vinh Thiển chán nản ngồi ở khu nghỉ ngơi, hầu như cuối tuần Lệ Cảnh Trình đều có tiệc rượu cần ra ngoài xã giao, Vinh Thiển lại rất ít đi ra ngoài. Lệ Cảnh Trình có nói qua, vài ngày sau có một buổi xã giao ở sân golf, muốn dẫn cô đi cùng, so với bầu không khí bây giờ, Vinh Thiển lại thích được tự do với trời xanh mây trắng hơn.
Hoắc Thiếu Huyền ngồi cách cô không xa, đã uống rất nhiều rượu, hai cô gái ngồi hai bên đang bắt đầu rục rịch, rượu đưa tới anh đều uống hết, ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, giống như rượu chính là cô, từng chén từng chén, cũng như cô hòa nhập từng chút từng chút vào cơ thể.
Vinh Thiển thấy rất đau lòng, nhưng cô cũng không thể níu kéo chuyện đã qua. Hai cô gái nhìn Hoắc Thiếu Huyền đã say bí tỉ, nháy mắt với nhau, đỡ anh lên đưa đi tránh tầm nhìn của mọi người.
Vinh Thiển không do dự, cô xốc váy lên bước nhanh về phía trước ngăn cản: “Chờ một chút.”
Hai người kia không hề buông cánh tay Hoắc Thiếu Huyền ra, gương mặt lộ vẻ khó chịu: “Mắc mớ gì tới cô?”
”Các người có hỏi qua ý kiến của anh ấy chưa?”
”Nực cười, chuyện nam nữ, cần cô quản sao? Bà lão, cô là gì của anh ấy chứ?”
Vinh Thiển nhíu mày, trầm giọng gọi: “Hoắc Thiếu Huyền, anh mau tỉnh dậy!”
Tay của cô gái cương quyết giữ lấy hông của Hoắc Thiếu Huyền: “Anh ấy cần nghỉ ngơi, xin mời cô tránh ra.”
Hai cô gái vẫn cương quyết đưa Hoắc Thiếu Huyền đi về phía trước, Vinh Thiển kéo góc áo của anh: “Hoắc Thiếu Huyền, anh say đến chết rồi đúng không? Đồ đầu heo này!”
Anh gật gật đầu, không để ý tới lời nói của cô. Vinh Thiển đứng yên tại chỗ, tuy rằng lúc này Lệ Cảnh Trình không ở trước mặt cô, nhưng cô dám khẳng định, chỉ cần cô có hành động khác thường nào, nhất định anh ta sẽ xuất hiện ngay bên cạnh cô giống như yêu ma quỷ quái. Nhưng Hoắc Thiếu Huyền đang bị như vậy, nếu cô không can thiệp, không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đây. Vinh Thiển đi ra bên ngoài, thấy hai cô gái kia mang theo Hoắc Thiếu Huyền đi về phía bãi đậu xe. Cô lấy điện thoại trong túi xách ra, gọi vào một dãy số.
”Alo, chị Hy Tử.”
”Thiển Thiển, có chuyện gì?”
”Chị ở đâu?”
”Chị cùng Thiếu Huyền cùng đi tham gia tiệc rượu, chị đang tìm anh ấy đây.”
Vinh Thiển biết, trong trường hợp này thì mười phần là chắc chắn Mạc Hy sẽ đến: “Chị mau đến Đông Môn đi, Hoắc Thiếu Huyền bị hai cô gái mang đi rồi.”
”Cái gì?” Mạc Hy vừa nghe vậy, trong lời nói liền khẩn trương: “Được, chị tới ngay.”
Vinh Thiển cúp điện thoại, đứng ở bồn hoa nhìn về phía trước, nếu Mạc Hy không nói, đến lúc đó cô cũng không để ý được nhiều như vậy.
….
Hoắc Thiếu Huyền bị đẩy mạnh vào chỗ ngồi phía sau xe, một cô ngồi bên cạnh anh, cô gái còn lại móc ra chìa khóa ra lái xe. Cô gái nhìn thật kĩ gương mặt tuấn tú của anh: “Dáng người thật chuẩn nha?”
Ngón tay cô gái đang di chuyển, lại đột nhiên bị anh cầm lấy, Hoắc Thiếu Huyền mở mắt ra, đáy mắt vô cùng bình tĩnh, anh hất tay của đối phương ra. Cô gái ngồi ở ghế lái tròn mắt kinh ngạc: “Không phải là anh đã uống say sao?”
”Xuống xe!” Giọng nói Hoắc Thiếu Huyền không còn kiên nhẫn nữa.
Hai cô gái nhìn nhau: “Hoắc thiếu.”
Cả khuôn mặt lẫn giọng nói đều cố kìm nén vẻ tức giận, Hoắc Thiếu Huyền nhắm mắt lại: “Xuống xe.”
”Nhưng … nhưng đây là xe của em…”
Hoắc Thiếu Huyền vung tay: “Tôi rất nóng tính.”
Hai người kia thấy thế, vội vàng xuống xe.
Vinh Thiển nhìn theo, thế nào lại ra khỏi xe rồi? Hoắc Thiếu Huyền?
Ánh mắt anh xuyên qua cửa kính xe nhìn vào bóng dáng đang đứng cách đó không xa, ngày trước, đừng nói anh bị người người khác vừa kéo vừa ôm đưa đi như vậy, hay chỉ cần hắn nói chuyện vài câu với bọn họ cũng đã bị ăn dấm chua, mà bây giờ, thực sự không giống nhau sao?
Mạc Hy đi ra từ cửa chính, bóng dáng cô lọt vào tầm mắt Hoắc Thiếu Huyền, anh đẩy cửa xe ra đi xuống.
Vinh Thiển nhìn anh, trông đâu giống kẻ say, cô cắn răng xoay người định rời đi, nhưng không nghĩ tới là sẽ đụng phải người đàn ông phía sau. Cô sờ sờ mũi, Lệ Cảnh Trình nhìn lướt qua đầu cô về hướng xa xa: “Đứng đây làm gì?”
Vinh Thiển hét to: “Đã muộn lắm rồi, tôi muốn trở về, nên định ra ngoài này chờ anh.”
Lệ Cảnh Trình cũng không lỡ làm cô lộ chân tướng, bàn tay chạm vào gò má cô: “Mặt đã đỏ như vậy, em thật ngốc, chờ tôi cần gì phải đứng ở nơi nhiều gió như vậy?” Đôi môi mỏng khẽ hôn lên mặt cô: “Ấm lên chút nào chưa?”
Cô rụt cổ lại: “Về đi, tôi mệt.”
Lệ Cảnh Trình kéo tay cô qua, đưa ly rượu cho phục vụ: “Đi, chúng ta về.”
…
Hoắc Thiếu Huyền đứng dựa vào cửa xe, Mạc Hy vỗ vỗ ngực: “Em còn nghĩ tối nay anh sẽ bị hai cô gái không biết tốt xấu kia ăn thịt rồi chứ.”
Lệ Cảnh Trình và Vinh Thiển đi về phía bên kia, hai người cùng lên xe, mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng của chiếc xe, Hoắc Thiếu Huyền mới chịu thu lại tầm mắt: “Ăn tôi? Bọn họ không sợ nghẹn chết sao.”
…
Về đến Đế Cảnh, Vinh Thiển đã dựa vào ghế phụ ngủ mất, Lệ Cảnh Trình dừng xe xong, không gọi cô tỉnh, anh đi sang bên kia, ôm cô xuống.
Biểu hiện đêm nay của Vinh Thiển, anh vô cùng hài lòng. Cho nên, anh quyết định sẽ thưởng cho cô.
Lệ Cảnh Trình bế cô như bế công chúa đi lên lầu, cởi giầy và lễ phục giúp cô, Vinh Thiển cảm giác được có người hôn môi, cô nghiêng mặt sang hướng khác…
Một giọng nói vang lên bên tai cô: “Vinh Thiển, quên hắn ta đi, anh sẽ cho em những gì tốt nhất.”
”Tốt nhất, cái gì?” Vinh Thiển giống như uống rượu say, nhẹ giọng nỉ non.
Lệ Cảnh Trình trầm tư trong chốc lát: “Em muốn cái gì, anh sẽ cho em cái đó.”
Đây là lần đầu tiên Lệ Cảnh Trình có cảm giác như vậy, nghĩ đến chuyện muốn cưng chiều một người, đem cô nâng niu trong lòng bàn tay.
Xì…
Một tiếng cười làm cắt đứt suy nghĩ của Lệ Cảnh Trình, Vinh Thiển mở mắt ra, ánh mắt có chút quỷ quyệt, cô chỉ chỉ vào mũi Lệ Cảnh Trình: “Lệ Cảnh Trình, anh già như vậy rồi, thật là buồn nôn nha, tôi muốn anh dạy tôi cỡi ngựa, có được không?”
—-