Edit: Rika
—–
Lệ Cảnh Trình đưa mắt nhìn.
Trên sân khấu, ánh đèn chiếu vào người cô tạo ra vẻ mông lung, gương mặt có vẻ hư ảo không thật.
Cô đứng dậy, nhìn phía dưới mỉm cười, ngũ quan lập thể tinh xảo, ánh mắt dường như đã thay đổi, có vẻ trưởng thành hơn, bộ dạng này, quả nhiên khác xa so với người vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của anh.
MC giới thiệu thân phận của ba người xong, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên lấy ra một khối phù điêu, đặt nó trước đèn triển lãm, người giám định ngồi bên cạnh Vinh Thiển mở miệng hỏi: “Có thể nói cho chúng tôi biết, làm sao anh lại tìm được bảo vật này?”
“Đây là khối phù điêu ông nội tôi tình cờ mua được khi đi du lịch ở Tứ Xuyên, bên trên khắc bàn tay phật Quan Âm, người bán nói gì đó, ông nội tôi tin Phật nên đã mua nó.”
“Vậy xin hỏi lúc trước ông nội anh đã mua nó bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi hai vạn.”
“Tốt.”
Người sưu tập đồ cổ cầm bảo vật đi tới trước bàn của ba người, ba người lần lượt xem qua, mỗi người đều nói một chuỗi thuật ngữ chuyên nghiệp, nhưng đại khái có thể nghe được đây là bảo vật có giá trị.
“Cái này là bảo vật có giá trị, nhưng còn cần phải xác định lại, dựa trên tình huống thích hợp sẽ mua bán, nhưng theo giá thị trường hiện tại, bức phù điêu này cũng có thể lên đến năm mươi vạn.”
Người bán nghe vậy, vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt, tiến lên cầm bức phù điêu về, liên tục nói: “Cám ơn.”
Vinh Thiển ngồi bên cạnh, khoan thai bình tĩnh, tựa hồ như cô đã quen với tình cảnh như thế rồi.
Vài người tiến lên, cũng có một số người mua bán thành công, ánh mắt Lệ Cảnh Trình dừng trên mặt cô, hẳn là cô chưa phát hiện ra anh trong đám người.
Lại một người sưu tập đồ cổ bưng một hộp gấm lên, bên trong là một khối ngọc bội.
Lệ Cảnh Trình nhìn vào màn hình lớn, là ảnh chụp mà Thẩm Tĩnh Mạn đã đưa cho anh, quả nhiên giống với khối ngọc bội của Thịnh Thư Lan.
Người đó đem tới trước bàn những người giám định.
Theo trình tự thì người giám định liền hỏi, sau đó anh ta trả lời: “Đây là ngọc bội mấy năm trước tôi đi du lịch Vân Nam tình cờ mua được với giá ba mươi vạn, mới đầu người ta không chịu bán, nhưng vì trong nhà có việc cần dùng tới tiền, tôi xem thấy chất ngọc cũng tốt, hẳn là có giá trị nên đã mua nó”.
Ngọc bội tới tay Vinh Thiển, cô nhìn kỹ: “Đối phương có nói với anh đây là ngọc bội niên đại nào không?”
Lệ Cảnh Trình nhướng mày, ba năm không nghe tiếng nói của cô, đột nhiên cô mở miệng, ngay cả giọng nói cũng đã thay đổi.
“Anh ta nói là thời Đại Minh gì đó.”
Vinh Thiển lật xem, cùng người bên cạnh thì thầm vài câu, Lệ Cảnh Trình nhìn người bên cạnh cô.
Vinh Thiển đem ngọc bội để trong lòng bàn tay: “Chúng tôi đã nhìn kỹ, phía sau ngọc bội này có rất nhiều ấn ký, còn có chạm trổ gì đấy, kỳ thật cũng không chắc là thời Đại Minh.”
“A? Vậy sẽ không phải là đồ giả chứ?”
Mọi người trong phiên đấu giá xì xầm ồn ào.
Vinh Thiển hơi nhếch khóe môi, gương mặt ôn nhuận: “Ngọc không có phân biệt thật giả đâu.”
Camera di chuyển tới gần tay cô, đem khối ngọc bội kia phóng to lên.
“Loại hoa văn này lộ ra một cách nhẵn nhụi, điều này khẳng định đây là khối bảo ngọc, nhưng từ ấn ký sau lưng, có thể thấy được miếng ngọc này có hơi hướng gần với hiện đại, bởi vì nếu là đồ cổ xưa thì ấn ký sẽ không tinh tế như vậy”
“Nói cách khác, nó có thể là thuộc về thời cận đại?”
“Đúng vậy.”
Người bán đồ hỏi nhanh: “Vậy miếng ngọc này có giá trị bao nhiêu tiền?”
Vinh Thiển cười yếu ớt đem ngọc bội bỏ vào hộp gấm: “Dựa theo giá thị trường, nó có thể đạt tới hai mươi vạn.”
Đối phương đang thất vọng, nhưng nghe cô nói cũng nhẹ nhàng thở ra, tốt xấu gì nó cũng có giá.
Hộp gấm được đặt lên bàn đấu giá, MC bảo anh ta mở hộp ra.
Trên màn hình lớn lần thứ hai xuất hiện hình ảnh miếng ngọc.
Bàn tay Vinh Thiển nắm chặt, rồi lại buông ra.
Khối ngọc bội này, thật giống với khối ngọc mà năm đó Thịnh Thư Lan tặng bé Gạo Nếp.
MC tận lực giới thiệu: “Tuy nó không thuộc về thời Đại Minh, nhưng cũng chứa giá trị rất cao, tục ngữ có câu nói ‘Hoàng kim có, ngọc vô giá’, huống hồ các nhà giám định đã nói đây là một miếng ngọc tốt….”
Có người giơ thẻ lên.
MC cất cao giọng nói: “Vị tiên sinh số 89 đã giơ thẻ, giá của chúng tôi là hai mươi vạn, vậy ý của ngài muốn mua giá bao nhiêu?”
Lệ Cảnh Trình đứng lên: “Tôi ra giá năm mươi vạn.”
Nói xong, cũng không chờ cho hoàn tất trình tự, đi thẳng lên sân khấu, người bán đồ cổ tưởng mình nghe nhầm, dùng sức ngoáy tai: “Năm mươi vạn?”
Vinh Thiển nghe giọng nói này, cô ngẩng người, giọng nói cùng ngữ khí bá đạo này, cô rất quen thuộc.
Hơi nâng mắt lên một tý, chỉ nhìn thấy một bóng người cao to trước mặt, màu đen tràn ngập ánh mắt của cô, cô cảm thấy choáng vàng, Lệ Cảnh Trình bước vài bước lên sân khấu.
Người giám định đã ra kết quả như thế, ngọc bội này khẳng định không ai muốn mua, Lệ Cảnh Trình cũng không thích cò kè mặc cả, huống hồ anh cũng đưa vật này cho Thịnh Thư Lan.
“Tiên sinh, ngài xác định là năm mươi vạn?”
“Đúng vậy.”
MC ra giọng dứt khoát: “Chúc mừng tiên sinh, miếng ngọc bội này là của anh, xin hỏi anh muốn đưa ột người quan trọng, hay là cất giữ cho riêng mình.”
Lệ Cảnh Trình đưa mắt về phía màn hình lớn, ánh mắt vô tình lướt qua Vinh Thiển: “Tặng ột người phụ nữ.”
“Vậy xin chúc mừng ngài.”
MC lấy tài liệu, đưa tới trước mặt Vinh Thiển: “Mời người giám định bảo vật xem qua, trong các buổi đấu giá, các giám định viên đều phải chịu trách nhiệm ký tên xác nhận, lúc đó sản phẩm bán đấu giá của chúng tôi mới có giá trị.”
Vinh Thiển đặt bút lên ký tên, Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên xoay người, bước tới trước, hai tay chống lên bàn, thân hình cao ngất, vô tình tạo nên một áp lực đáng sợ, anh đứng gần như thế, ngón tay anh gần như chạm phải khủy tay của cô.
Cô thở hắt ra, đưa bút lý tên lên tài liệu.
“Vậy nói cách khác, nếu bán hàng giả, vậy người giám định phải chịu trách nhiệm bồi thường phải không?”
“Tiên sinh, loại tình huống này sẽ không phát sinh, chúng tôi mời đến toàn là những giám định viên có tiếng….”
Lệ Cảnh Trình cắt ngang lời nói của anh ta, tầm mắt nhìn Vinh Thiển: “Có danh tiếng?” Anh cầm lấy bảng tên của cô cầm lên rồi thả lên bàn: “Vị này, là cô Vinh sao? Tôi thấy cô cũng không lớn tuổi lắm, tuổi trẻ mà đã làm giám định viên, xin hỏi cô đã làm được bao nhiêu năm rồi?”
Ở Nam Thịnh, có rất nhiều người không xa lạ gì Lệ Cảnh Trình. Cũng có người biết anh đã đính hôn, nhưng chuyện nhiều năm như thế, mặc dù trước có đề cập qua,nhưng giờ ai còn nhớ người vợ của anh hình dáng như thế nào?
Vinh Thiển đặt bút xuống: “Tiên sinh, vậy ra ngài hoài nghi tôi nên mới lên đây muốn xác nhận?”
“Không phải tôi hoài nghi, thế nhưng trong hàng ngũ giám định viên, người có kinh nghiệm cũng giống như bảo vật tốt, mà tôi nhìn cô trẻ như thế, tôi cảm thấy không chân thực lắm, tôi nghĩ cô nên đổi nghề.”
Vinh Thiển tiếp tục lật tài liệu, đặt bút ký tên.
Ánh mắt do dự chống lại anh: “Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi cảm thấy công việc này rất tốt.”
“Không biết tự lượng sức.”
Anh nở nụ cười châm biếm, anh một lần nữa cúi xuống, cổ áo vì động tác của anh mà hơi rộng ra, xương quai xanh như ẩn như hiện, mùi vị nước hoa nhàn nhàn quanh quẩn trong đầu mũi cô.
Cô cười cười: “Nếu như ngài lo lắng, thì đừng mua, bây giờ có thể hủy.”
Ánh mắt anh nhìn từ trán cô, lướt qua mũi, rồi sau đó dừng trên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô.
Nếu là ba năm trước đây, nghe được lời khiêu khích của anh, cô nhất định sẽ giống như cọp mẹ vồ lên cắn xé, mặc dù không có hành động quá khích như trong lời nói, nhưng ít nhất cũng ngăn được cái miệng độc ác của anh.
Nhưng……
Chuyện đời khéo đưa đẩy.
MC bởi vì lời nói của cô mà đổ mồ hôi lạnh, vội bước lên phía trước: “Đã ký tên rồi, mời ngài cầm lấy đi làm thủ tục.”
Anh nhếch miệng cười: “Các người tìm tới các giám định viên, nói không muốn mua là được sao?”
“Cái này, vừa rồi đều là nói vui mà.”
Vinh Thiển đứng lên, đem tài liệu đưa tới cho MC, cô mỉm cười hài lòng với mình khi hoàn thành trách nhiệm: “Vị tiên sinh này có thể nói đùa với anh sao, bỏ năm mươi vạn mua một cái ngọc bội, khẳng định là muốn tặng cho người quan trọng, đã chọn rồi sao có thể đổi ý được? Anh cũng quá xem thường thân phận của ngài ấy rồi.”
MC cười tươi như hoa cầm lấy tài liệu: “Vậy mời ngài cầm lấy đi làm thủ tục mua bán.”
Khóe miệng Lệ Cảnh Trình vẫn chưa buông xuống, Vinh Thiểm đứng thẳng, ánh mắt anh nhìn xuống cổ cô, cô vẫn đeo sợi dây chuyền đó, nhỏ bé thô ráp, màu bạc sáng bóng lóng lánh.
Trước kia, cô đều dùng đồ trang sức tinh tế đắt tiền, có bao giờ đeo những loại trang sức thô như thế này?
Chẳng lẽ ba năm không gặp, sở thích của một người cũng có thể thay đổi sao?
Cái cổ của cô tinh tế, Lệ Cảnh Trình nhìn, mặc dù trang sức đơn giản, nhưng cũng không làm giảm được khí chất của cô, nhìn rất thích hợp.
Nhìn thấy ánh mắt của anh dừng ở cổ mình, Vinh Thiển hoảng loạn trong lòng, vội ngồi xuống: “Chúng ta tiếp tục.”
MC tiến lên: “Tiên sinh… “
Lệ Cảnh Trình buông tay ra, quay về chỗ của mình.
Vinh Thiển như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, chương trình đầu giá mới tiến hành được một nửa, cô phải tận lực dùng một trăm phần trăm tinh thần mới khiến ình chuyên tâm vào công việc.
Lệ Cảnh Trình gác chân dài lên, anh cũng không quan tâm tới các món đồ tiếp theo, vốn dĩ mua được vật này là anh có thể rời đi, nhưng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà anh vẫn còn ngồi ở đây.
Vẻ mặt Vinh Thiển rất chuyên chú, từng bảo vật tới tay cô, kiểm tra một lúc rồi định giá, sau đó ký tên.
Lệ Cảnh Trình một tay chống cằm, nhìn cô, lúc trước cô nhẫn tâm rời đi, cho dù có con nhưng vẫn muốn rời bỏ anh, ba năm, Lệ Cảnh Trình bắt buộc chính mình không được tìm thông tin về cô, không quan tâm cô ở đâu làm gì, anh mỗi ngày âm thầm chăm sóc Gạo Nếp, từng ngày từng ngày trôi qua, nỗi đau cũng chầm chậm tan đi.
Thế nhưng, khi nhìn thấy cô….
Trái tim trong lồng ngực anh đập dữ dội, trái tim đã đóng băng kia dường như bị đâm một nhát thật mạnh, máu tươi trào ra.
Vinh Thiển đối đáp tự nhiên, thường cùng người bên cạnh trao đổi, Lệ Cảnh Trình nhìn thấy cảnh tượng này khá chói mắt, cô không còn là cô thiên kim tiểu thư mảnh mai nữa, có phải là lỗi do anh không?
Anh nhìn thực sự không quen mắt, mặc dù sau khi cô rời đi, nhưng khi nhìn thấy cô, anh vẫn kỳ vọng cô là người mà anh vẫn chở che như trước, được nuông chiều, khi có chuyện gì thì có thể khóc mới tốt.
Hội đấu giá chấm dứt, Vinh Thiển thu dọn đồ đạc cùng mọi người vào hậu trường, MC vỗ vai cô: “Chờ kế toán thống kê lại, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cô.”
“Vâng, cám ơn.”
Lệ Cảnh Trình đi ra sau, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
MC là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, vừa cười vừa nói, ánh mắt nhìn cô chằm chằm: “Không tồi, không hổ là đồ đệ của giáo sư Tống, hy vọng về sau có thể hợp tác.”
Vinh Thiển cầm tay đối phương bỏ xuống: “Chỉ cần anh mở miệng, tôi còn cần anh cân nhắc nữa đấy.”
“Tốt, tốt, tốt.”
Cô xoay người rời đi, khi bước qua người Lệ Cảnh Trình cũng không ngẩng đầu lên.
Anh cầm tài liệu trong tay, quay sang một hướng khác rời đi.
Trở lại Đế Cảnh, Thẩm Tĩnh Mạn cùng Thịnh Thư Lan ngồi ở sô pha, nghe được tiếng còi xe bên ngoài, ánh mắt bà có vẻ mong chờ.
Thịnh Thư Lan mở miệng hỏi bà: “Cảnh Trình đến công ty?”
“Chắc là đi gặp khách hàng bàn chuyện quan trọng.”
Lệ Cảnh Trình đứng ở cửa đổi giầy, sau đó đi vào phòng khách, đem hộp gấm đặt lên bàn.
“Mua được sao?”
“Vâng.”
Thịnh Thư Lan không rõ nên hỏi: “Đây là cái gì?”
Thẩm Tĩnh Nạm đem hộp gấm đưa tới tay Thịnh Thư Lan: “Con mở ra xem thử đi.”
“Gạo Nếp đâu?” Lệ Cảnh Trình đưa mắt nhìn xung quanh.
“Ở trên lầu, đang vẽ tranh.” Thịnh Thư Lan nói xong, cầm hộp gấm mở ra, nhìn thấy khối ngọc bội bên trong, há hốc mồm, cô đưa tay che miệng lại, nước mắt nhịn không được mà chảy ra.
“Thích không?”
“Đây là mẹ cố ý bảo Cảnh Trình tới buổi đấu giá mua về đó, bởi vì mẹ nhìn thấy trên poster quảng cáo có khối ngọc bội này, nhìn thấy rất giống với ngọc bội của con, hẳn là chúng có liên hệ với nhau.”
Thịnh Thư Lan kích động không thôi, đưa tay lên lau khóe mắt: “Cảnh Trình, cám ơn anh.”
“Em thích là được.” Lệ Cảnh Trình tùy ý nói, ánh mắt có chút đăm chiêu.
“Còn giấy tờ đâu?” Thẩm Tĩnh Mạn đưa tay ra.
“Cái gì?”
“Mua bán không cần giấy tờ hóa đơn sao? Mẹ cũng đã hỏi qua, trong buổi đấu giá các giám định viên sẽ ký giấy xác nhận là bảo vật.”
Lệ Cảnh trình cầm chìa khóa xe lên: “Để trên xe rồi, mà nhìn cái đó thì có ích lợi gì? Ngọc bội này, là một đôi với cái kia phải không?”
Thẩm Tĩnh Mạn nghe nói cũng đúng: “Chỉ cần Thư Lan thích là được rồi.”
“Mẹ, con thích, con rất thích.”
Thẩm Tĩnh Mạn vỗ vỗ mu bàn tay của cô: “Con đã chăm sóc Gạo Nếp ba năm nay, coi con bé như con gái, mẹ không biết phải cảm ơn con như thế nào.”
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, là con cam tâm tình nguyện mà.”
Thẩm Tĩnh Mạn nhìn về phía Lệ Cảnh Trình, hướng anh nháy mắt, anh nhìn thấy, nhưng cũng không quan tâm, cái này Thẩm Tĩnh Mạn làm không biết bao nhiêu lần, đơn giản là muốn anh mở miệng cấp cho Thịnh Thư Lan một thân phận.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, Gạo Nếp mặc váy công chúa chạy xuống: “Ba ba.”
Lệ Cảnh Trình giang hai tay ra, chờ bé chạy tới rồi ôm trọn vào lòng, Gạo Nếp làm nũng cọ mặt vào lồng ngực anh.
Thẩm Tĩnh Mạn nhìn thấy liền nói: “Đã nói rồi, đừng quá nuông chiều con bé.”
“Mẹ, con gái mà mẹ, phải được cưng chiều chứ.” Thịnh Thư Lan mở miệng nói.
Gạo Nếp chớp chớp mắt: “Cám ơn Thư Lan.”
Trẻ con, đang tuổi ăn tuổi nói, Thẩm Tĩnh Mạn nghe vậy liền nhíu mày: “Ai cho cháu trực tiếp gọi là Thư Lan thế?”
“Vậy cháu phải gọi là gì ạ?”
Thẩm Tĩnh Mạn đưa mắt nhìn anh, trước mặt anh, bà không dám bảo Gạo Nếp gọi Thịnh Thư Lan là mẹ: “Vậy cháu muốn gọi như thế nào?”
Bà đã nói nhiều lần với Gạo Nếp rồi, chẳng lẽ bé còn không biết, huống hồ Thịnh Thư Lan đối tốt với con bé như thế, bé hẳn sẽ tự động gọi bằng mẹ, cái này còn tốt hơn so với việc bà cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Gạo Nếp hai tay ôm cổ Lệ Cảnh Trình, nghĩ nghĩ: “Thư Lan ạ, rất dễ nghe.”
Thẩm Tĩnh Mạn nghe mà thiếu chút nữa thở không nổi.
Gạo Nếp tiếp tục cọ cọ lên mặt Lệ Cảnh Trình, ba ba không cho bé gọi cô Thư Lan là mẹ, bé không ngốc mà gọi trước mặt ba ba.
Thịnh Thư Lan cũng không mất hứng cho lắm, Lệ Cảnh Trình mua ngọc bội tặng cô, cũng đủ làm cô cảm động rồi.
“Ba xem xem, tranh con vẽ là ai đó?”
Gạo Nếp cầm lấy bức tranh: “Là anh Jamie, lần tới gặp lại con sẽ tặng cho anh.”
Thịnh Thư Lan bảo Gạo Nếp đến bên cạnh mình, Lệ Cảnh Trình đi lên lầu, tới phòng ngủ, anh lấy tập tài liệu ra.
Chữ viết của cô đã thay đổi, trước kia chữ nhỏ nhắn xinh đẹp, hiện tại hình như chuyên ký tên, cho nên viết hơi ngoáy, nhưng lại mang theo sự mềm mại.
—
Vinh Thiển mới về Nam Thịnh, cô vẫn chưa trở lại Vinh gia, thuê một căn nhà ở trung tâm thành phố, trong nhà cũng thuê người giúp việc.
Vinh Trạch ba năm nay cũng không dễ dàng gì, Vinh thị vẫn còn hoạt động, nhưng chung quy khó mà phát triển lại như trước được, tài chính vẫn là vấn đề quan trọng hàng đầu.
Hoắc Thiếu Huyền cũng muốn giúp đỡ, nhưng cũng không đơn giản, không biết phải đầu tư bao nhiêu mới có thể giải quyết được, còn Lệ Cảnh Trình cũng đang căng thẳng với một số hạng mục cho nên cũng không thể giúp được, Hoắc thị giúp đỡ vài lần nhưng Vinh thị vẫn chưa khởi sắc.
Hôm nay nhận được điện thoại của Vinh Thiển, Lâm Nam cùng Hà Mộ đều vội vàng đến nơi hẹn.
Nơi hẹn là một nhà hàng có tiệc buffet, Vinh Thiển là người đến đầu tiên, sau đó Hà Mộ cùng Lâm Nam lần lượt tiến vào, nhìn thấy có người vẫy vẫy tay chào mình.
Hà Mộ chạy thẳng một đường, hốc mắt đỏ hoe, Lâm Nam chạy tới ôm Vinh Thiển: “Cái đồ không có lương tâm kia, rốt cuộc cũng trở lại.”
“Bình tĩnh, đừng kích động, không phải mình rất tốt đấy sao?”
Hà Mộ kéo Lâm Nam ngồi vào ghế: “Người khác nhìn thấy lại cười, ngồi xuống đi.”
Lâm Nam lau khóe mắt, chất vấn: “Sao lại như thế, năm đầu còn gọi điện thoại, hai năm sau liền bặt vô âm tín, cậu nếu nói không rõ ràng, mình sẽ đánh chết cậu.”
Vinh Thiển mỉm cười, cố gắng kìm nén cảm xúc, cô cụp mắt, cong khóe miệng lên, cố gắng làm bộ dạng thoải mái: “Năm đầu tiên mình rảnh rỗi, sau đó thì bận tối mắt tối mũi.”
“Bận, bận làm gì đến mức một cuộc điện thoại cũng không gọi được?”
“Mình theo học một vị giáo sư, thầy quản lý rất chặt….” Vinh Thiển có chút xuất thần, tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, vội vàng phục hồi tinh thần lại, giống như bị kinh sợ nhiều quá nên trở lại bình thường rất nhanh.
Mũi Hà Mộ chua xót: “Lâm Nam, nào có ai vừa thấy mặt lại trách mắng như thế cơ chứ?”
“Vậy mấy năm này cậu sống thế nào?”
“Rất tốt.” Vinh Thiển đưa hai tay xoa má: “Cậu nhìn mình nè, mặt mày hồng hào, da thịt trắng trẻo, không phải là rất tốt sao?”
“Bớt nói chút đi.”
Hà Mộ và Lâm Nam cũng đã tốt nghiệp, cũng tìm được công việc ổn định, ba người vừa ăn, vừa nói chuyện khá vui vẻ.
“Thiển Thiển, gần đây cậu có xem chương trình của thực tế trên tivi không?”
Vinh Thiển biết ý của hai người, liền nói: “Có, mình xem ‘Bố ơi, mình đi đâu thế?’”
Hà Mộ nuốt đồ ăn trong miệng xuống, tận lực làm cho không khí vui vẻ: “Gạo Nếp rất đáng yêu, trên mạng còn phong cho bé danh hiệu nữa đấy.”
“Đúng thế, quả thực đúng là giống cậu như đúc từ trong khuôn ra.”
Lâm Nam nói xong câu đó, liền hối hận, Gạo Nếp là con gái của Vinh Thiển, làm sao lại không giống mẹ được cơ chứ?
Cô cẩn thận đưa mắt nhìn Vinh Thiển, thấy Vinh Thiển chống cằm nói: “Mình không sao, không cần ngay cả nói chuyện đều cẩn thận như thế.”
“Thiển Thiển, vậy hiện tại cậu tính như thế nào? Có về bên cạnh Gạo Nếp không?”
Cô đặt tay lên bàn nói: “Mình mà về, Lệ Cảnh Trình sẽ không ình nhìn thấy con, đừng nói chi đến việc ở cùng con, trước tiên mình tạo sự nghiệp ổn định ở Nam Thịnh đã.”
“Vậy chẳng lẽ cậu không nhớ bé sao?”
Động tác trong tay Vinh Thiển dừng lại: “Nhớ, sao lại không nhớ cơ chứ, những ngày tháng đầu tiên khi xa con, mình sống không bằng chết, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, không thể ngủ được, trong tai, trong đầu mình chỉ toàn là tiếng khóc của Gạo Nếp.”
Vinh Thiển nghĩ đến những ngày tháng đó, trong tim đau nhói, tay cô run rẩy, làm iếng thịt trên tay rơi xuống đất.
“Không nghĩ tới chuyện đó nữa, chúng ta nói đến chuyện vui đi.”
Vinh Thiển buông cái gắp trong tay ra: “Mình cũng muốn được gặp con gái, mình nhớ con tới phát điên lên được, nhưng hiện tại mình đi đến Đế Cảnh, cũng chỉ là vô ích mà thôi.”
Lâm Nam đưa tay vỗ vỗ bả vai Vinh Thiển: “Vậy tạm thời đừng nghĩ tới nữa, về sau còn có mình và Mộc tử, nếu cậu không chịu được, bọn mình sẽ đi cùng cậu.”
Lâm Nam nói xong, liền đem đề tài chuyển qua chuyện sinh hoạt cá nhân của Vinh Thiển: “Sao tới giờ cậu vẫn một mình?”
Vinh Thiển không rõ ý tứ của Lâm Nam, liền hỏi lại: “Vậy mình phải ở cùng một chỗ với ai?”
“Ba năm qua rồi, không phải là ‘niết bàn sống lại’ sao? Cậu xinh đẹp thế này, giờ trở lại Nam Thịnh, phải có anh chàng nào đó hộ tống, khi cậu và Lệ Cảnh Trình gặp nhau, anh ta sẽ bị sự xinh đẹp chói lóa của cậu làm lóa mắt. Sau đó anh ta phát hiện, người anh ta yêu nhất vẫn là cậu, rồi sau đó cậu ngẩng cao đầu nói: Tiên sinh, anh nhận lầm người rồi.” ”
Vinh Thiển bị Lâm Nam chọc cười tới mức vỡ bụng, dường như đã gạt đi nỗi buồn ra sau lưng.
“Lúc này, người đàn ông tốt đẹp ấy xuất hiện nói: “Tiên sinh, đây là vị hôn thê của tôi, không có chút quan hệ nào với anh cả.” ”
Hà Mộ che miệng cười nắc nẻ.
“Ai quy định mình phải làm thế?” Vinh Thiển cầm lấy chiếc đũa gõ đầu Lâm Nam.
“Cuộc sống chứ không phải trong tiểu thuyết ngôn tình, nếu như hiện thực được sắp xếp như thế, mình tình nguyện được sống trong thế giới tiểu thuyết, nhưng mình là Vinh Thiển, mặc dù không mạnh mẽ, nhưng cũng học được một chút gì đó, muốn xông pha ở Nam Thịnh quả thật cũng gian khổ? Điều quan trọng là, bên người mình thiếu một người đàn ông như thế.”
Cô nhún nhún hai vai: “Cho nên, mình không phải là có chỗ dựa vững chắc để mà kiêu ngạo.”
Lâm Nam quệt miệng: “Xem ra, tiểu thuyết ngôn tình đều là gạt người.”
Vinh Thiển cười yếu ớt, trong lòng chua xót, nhưng chỉ có bản thân biết mà thôi…
Ba người ba năm không gặp mặt, có rất nhiều chuyện muốn nói.
Lúc ăn xong đã đến khuya, khi đi ra, đồng hồ cũng đã điểm mười giờ.
Lâm Nam hưng phấn lôi kéo Vinh Thiển: “Hay chúng ta đi hát karaoke, chơi qua đêm luôn.”
“Không được đâu, đã trễ rồi, mình phải về rồi.”
Hà Mộ giữ chặt Lâm Nam: “Hôm nào gặp lại, giờ Vinh Thiển về Nam Thịnh rồi, không chạy thoát được đâu mà cậu lo.”
“Vậy cũng được.”
Cô lái xe trở về, trong lòng hơi sốt ruột, cô cấp tốc chạy về phía trước, đi được nửa đường, cô phát hiện mình đang chạy theo hướng về Đế Cảnh.
Vinh Thiển muốn quay đầu, nhưng lý trí lại bảo cô tiến về phía trước, cảnh tượng này, không biết cô đã nằm mơ thấy bao nhiêu lần.
Cô mà đi vào, khẳng định bảo vệ sẽ ngăn cản cô bên ngoài.
Vinh Thiển ngồi trong xe, nhìn xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy Đế Cảnh, trong đó, con gái bé bỏng của cô chắc đang an giấc ngủ.
Cô đã nghĩ tới trăm ngàn phương thức gặp nhau, cô nghĩ, Gạo Nếp sẽ chạy ào tới cô, ôm cô, gọi cô là mẹ.
Nhưng cô biết, cảnh tượng này chỉ có thể xuất hiện trong mơ.
Lệ Cảnh Tình sẽ không cho bé biết cô là mẹ của bé, người mẹ hiện tại trong lòng con bé, sẽ là Thịnh Thư Lan.
Vinh Thiển nâng mu bàn tay lên lau khóe mắt, cô không thể ở lại lâu, trong nhà còn có người đợi cô.
Xe rời xa Đế Cảnh, hai tay cô nắm chặt tay lái, nhịn lâu như vậy, rốt cục nước mắt cũng tuôn rơi.
Cô mặc kệ không lau nước mắt, bởi vì ngồi trong xe không ai nhìn thấy, không ai biết cô khóc, bình thường cô rất ít khóc, hiện tại vì cô không kìm lòng được, cho nên mặc kệ để nước mắt tuôn rơi.
Nhìn vào kính chiếu hậu, Đế Cảnh ngày càng cách xa, bóng đèn u ám…
—
Về đến nhà, Vinh Thiển mở cửa đi vào, ngôi nhà có ba phòng, trang hoàng sạch sẽ, người giúp việc hẳn là đã ngủ, Vinh Thiển rón rén đổi giày rồi tiến vào phòng ngủ.
Tắm rửa xong, dùng khăn tắm quấn quanh người, Vinh Thiển lau chùi toilet, việc này có thể để cho người giúp việc làm, nhưng nghĩ cô có thể làm được, cho nên cũng không sai bảo người khác.
Đứng trước bồn rửa mặt, trên gương có một tầng hơi nước, ngay cả bóng hình của cô cũng rất mơ hồ.
Vinh Thiển đưa tay lau đi, từng giọt nước chảy xuống, uốn lượn không dứt, hình ảnh của bản thân trong kính cũng dần dẫn rõ lên.
Sau khi rửa mặt xong, cô ngẩn ngơ nhìn hình ảnh của mình trong gương.
Dây chuyền này, cô đã đeo hơn một năm, một ngày cũng không tháo xuống.
Vinh Thiển đưa tay phải lên, đem sợi dây chuyền tháo ra.
Bên dưới, ẩn dấu một vết sẹo, nằm gần gáy, miệng vết thương đã lành, nhưng vết sẹo thì vẫn tồn tại.
Trong lòng Vinh Thiển như bị đâm một nhát, vội vàng đem sợi dây chuyền mang vào.
Cô sợ hãi thở dốc, vốc nước lạnh vào mặt, lúc này mới mặc đồ ngủ ra khỏi toilet.
Vinh Thiển không bật đèn, cô sờ soạng bước tới giường, nhờ ánh trăng, có thể nhìn thấy trên giường có một bóng người.
Xốc chăn lên chui vào, người trên giường lẩm bẩm, Vinh Thiển đưa tay vuốt lên trán cậu, cảm nhận nhiệt độ, sau đó cô hôn lên mặt cậu bé: “Xin lỗi đã về trễ, lần sau cam đoan mẹ sẽ về đúng giờ.”
Người nọ hiển nhiên ngủ say, không chút đáp lại.
Vinh Thiển đua tay ôm cậu vào lòng, vừa rồi cô thật sự sợ hãi, cô ôm chặt cậu, hai người nằm sát vào nhau trên chiếc giường lớn.
Đã gần rạng sáng, nhưng cô vẫn không ngủ được.
Bệnh mất ngủ này đã trở thành tật xấu của cô, rõ ràng cô rất buồn ngủ, nhưng không thể ngủ được.
Mắt cô nóng lên, cô nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình không được nghĩ đến chuyện đó nữa, dần dần, cô cũng chìm vào giấc ngủ.
—
Hôm sau, Vinh Thiển tự thưởng ình một ngày nghỉ.
Buổi sáng cô và người làm dọn dẹp một chút, buổi chiều ở nhà cùng con không đi ra ngoài,buổi tối, người làm tới hỏi cô muốn ăn gì thì bà nấu.
Vinh Thiển ngẩng đầu: “Đi Papa John* đi, bác đi cùng luôn, thuận tiện dẫn bé ra ngoài chơi luôn.”
“Được.”
Vinh Thiển quay đầu về phía cậu bé đang chơi trên giường, cô vỗ hai tay: “Tụng Tụng, lại đây mẹ bế.”
“Mẹ, mẹ…” Cậu bé hô to, cười vui vẻ tới mức chảy ra cả nước miếng.
Vinh Thiển đưa tay lấy khăn lau cho con, bế cậu đặt lên đùi mình.
Tụng Tụng lắc lắc cái chuông nhỏ: “Mẹ mẹ, mẹ mẹ.”
Vinh Thiển đưa tay xoa đầu con: “Tối nay mẹ sẽ dẫn con ra ngoài ăn pizza.”
( *Papa John: là chuỗi nhà hàng take-out và pizza lớn thứ tư tại Mỹ, có trụ sở tại Jeffersontown, Kentucky, vùng ngoại ô của Louisville.)
—
Lái xe đi vào phố mua sắm, Vinh Thiển nhìn bảng hướng dẫn, cô đã tra ở trên mạng, gần đây có nhà hàng Papa John.
Đầu bên kia, Lệ Cảnh Trình đang bóp kèn, ánh mắt nhìn con gái ở phía sau: “Ba ba nói với con, ăn nhiều bánh pizza cũng không tốt.”
“Chỉ ăn một lần thôi.” Gạo Nếp ngồi trên ghế, an tĩnh hơn rất nhiều, giơ một ngón tay lên: “Con chỉ ăn một lần.”
Mỗi lần đi đến đây bé đều nói như thế.
Lệ Cảnh Trình lại không có cách nào bác bỏ yêu cầu của con.
Thịnh Thư Lan mở bình nước ấm ra, để cho bé uống một chút.
Đi vào Papa Jonh, Lệ Cảnh Trình ôm Gạo Nếp đi phía trước, điện thoại bỗng reo lên, anh đem con đặt trên đất rồi nói: “Hai người vào trước đi, tôi đi nghe điện thoại.”
“Được.” Thịnh Thư Lan đáp.
Hai người tiếp tục đi vào nhà hàng chọn chỗ ngồi, nhân viên phục vụ mang menu tới, Thịnh Thư Lan thay Gạo Nếp chọn món ăn: “Con ngồi đây nha, cô đi toilet một chút, không được chạy loạn đó.”
“Con biết rồi.”
Thịnh Thư Lan, Gạo Nếp đều là khách quen, ngay cả nhân viên cũng biết hai người.
Lệ Cảnh Trình đi ra ngoài nghe điện thoại.
Vinh Thiển ôm Tụng Tụng đẩy cửa tiến vào, nhân viên phục vụ dẫn cô về phía trước, cô nhìn thấy bên cạnh có một cô bé đang đưa lưng về phía bọn họ, khi ngồi xuống ghế, quay đầu lại nhìn, cô kinh ngạc.
Gạo Nếp đang uống nước chanh, nghe tiếng động leng keng của đồ chơi, bé lắng nghe, sau đó quay người về phía Vinh Thiển.
“Hi, xin chào.”
Khóe miệng Vinh Thiển khẽ nhúc nhích, khóe mắt nóng lên, cô cắn chặt môi, lúc này mới không chế được bản thân.
Gạo Nếp rời chỗ ngồi, hai ba bước chạy tới bên cạnh Vinh Thiển: “Em ơi, em đang chơi cái gì đó?”
Tụng Tung phe phẩy món đồ chơi trong tay, Gạo Nếp đưa tay sờ đầu cậu: “A, thật đáng yêu.”
Một khắc kia, Vinh Thiển thật sự muốn khóc thành tiếng, cô cuống quít mở túi xách, vừa nãy đi cửa hàng đồ chơi, mua còn dư vài cái, Vinh Thiển đưa một cái cho Gạo Nếp.
Bé muốn đồ chơi gì có thể bảo ba ba đi mua, nhưng trẻ con chính là như thế, luôn thấy đồ chơi của bạn khác hay hơn mình.
Gạo Nếp nhận lấy không chút ngại ngùng rồi nói: “Cám ơn cô.”
Lời cảm ơn của bé, đâm vào lồng ngực cô đau đớn.
Gạo Nếp phe phẩy món đồ chơi trong tay: “Em trai, chị chơi cùng với em nha.”
Vinh Thiển tham lam nhìn chằm chằm Gạo Nếp, con gái của cô, lúc cô đi còn chưa biết nói, giờ đã lớn, đã xinh xắn thế này rồi.
Bộ dạng thật xinh đẹp, thật đáng yêu.
Hốc mắt Vinh Thiển ửng đỏ, Gạo Nếp đứng bên cạnh cô, cô đưa tay ra, hơi do dự, rồi sau đó ôm bé vào lòng.
Lúc ôm lấy con, cô rất kích động, nhưng không dám dùng sức, chỉ là ôm bé đến bên người: “Con xem, em trai thực thích con.”
Gạo Nếp cũng ngẩng đầu: “Con cũng thích em ấy.”
Lúc này, cô muốn thời gian như trở lại, cô muốn mang đến cho con thật nhiều thứ, nhưng cô thật sự không biết làm gì cả.
Lệ Cảnh Trình nghe điện thoại xong đi vào, ánh mắt anh đảo quanh một vòng nhà hàng, lúc này mới nhìn thấy con gái.
Cùng lúc đó, Thịnh Thư Lan cũng từ toilet ra.
Lệ Cảnh Trình bước nhanh về phía trước, hiển nhiên không đặt sự chú ý lên người bên cạnh con.
Anh nói to: “Gạo Nếp, sao con lại chạy lung tung thế?”
—–