Cô không vui khi thấy anh. Sự thật là cô gần như suy tim khi thấy Max ở lối vào nhà. Cô đang sơn phòng ngủ cũ của Annie trên tầng hai, và cô tình cờ nhìn ra cửa sổ thấy Max vừa bước ra khỏi xe.
Cô bối rối đến nỗi đã đánh rơi cọ. May mắn là nó đã rơi xuống trên tấm vải nhựa cô đã trải trên sàn gỗ.
Anh đang làm gì ở đây vậy? Có gì xảy ra sao? Dĩ nhiên là đã có chuyện xảy ra, cô nghĩ, tự trả lời cho câu hỏi của chính mình. Anh sẽ không ở đây nếu không có chuyện gì.
Có lẽ anh đã tìm ra chỗ Evan Patterson trốn và muốn cho cô biết. Không, không phải, nếu như vậy, anh chỉ cần nhấc điện thoại lên và gọi cho cô là xong.
Ôi Trời, cha cô có ở nhà. Ông ấy có lẽ đang ngồi phía trước hàng hiên đọc tin tức trên máy tính xách tay của mình. Ông ấy đã quá căng thẳng đến muốn bệnh rồi. Một đặc vụ liên bang có thể làm ông ấy tới đỉnh điểm.
Mặc một cái quần short cũ, áo không tay điểm xuyến hoa oải hương, và đôi dép xỏ ngón, cô lao xuống cầu thang, bay qua phòng khách, và ào ra ngoài. Cô chạy qua cha cô mà không nói lời nào và dừng phắt lại cách nửa bước chân trước Max.
Cô dường như không thể thở, nhưng không phải vì cô không khỏe. Mà vì anh. Khi anh nhìn thấy cô, một nụ cười rộng mở tỏa ra trên khuôn mặt anh. Cái lúm đồng tiền ở má anh có thể làm cho cánh phụ nữ ngốc nghếch mềm nhũn đầu gối. Cô không phải là một phụ nữ ngốc nghếch, cô nhắc nhở mình.
Anh trông gợi cảm như quỷ ấy. Khỉ thật.
Lời chào hỏi của cô không chút lịch sự. “Anh đang làm gì ở đây vậy?”
Max nhìn qua cô. “Đó là cha em phải không? Ông ấy trông như thể sắp ngất ấy. A…”
“A, cái gì?” cô hỏi, cau mày.
“Ông ấy đang nhìn chằm chằm vào khẩu súng của anh.”
“Tuyệt,” cô thì thầm, “Tuyệt lắm.”
“Nghĩa là sao?”
“Em rất vui vì anh có thể làm được,” cô nói to đủ để cha cô có thể nghe. Sau đó cô nghiêng người và hôn lên má anh.
Anh không thể cưỡng lại. Anh kéo cô vào trong vòng tay mình, nói rằng cô bị dính sơn ở trên tóc, và hôn lên môi cô. Một nụ hôn nhanh nhưng trọn vẹn đến kinh ngạc. “Cái này sẽ làm cho màu sắc trở lại trên khuôn mặt ông,” anh nói.
Cô vòng tay qua cổ và thì thầm vào tai anh, “Em chưa nói với ba mẹ về vụ nổ súng ở công viên…hay là về Sean Goodman…anh biết đấy…”
“Đã rõ.”
Họ sánh vai nhau bước lên các bậc thang dẫn đến nơi cha cô đang đợi, và Ellie giới thiệu hai người.
“Ba, đây là bạn con, Max Daniels.”
“William Sullivan,” cha cô nói, bước lên phía trước để bắt tay anh.
“Rất vui được gặp bác.”
Không một từ vòng vo, ông William nói luôn, “Tôi thấy cậu có một khẩu súng.”
“Vâng ạ, cháu có súng.”
“Và một huy hiệu,” Ellie lo lắng xen vào. “Anh ấy cũng mang theo một huy hiệu nữa ạ. Max là một đặc vụ FBI.”
Cau mày trước tin đó, cha cô hỏi hai người làm thế nào gặp nhau. Rõ ràng ông ấy đang nghi ngờ.
“Ở bệnh viện ạ,” cô vội trả lời trước khi Max có thể nói lời nào. “Bọn con gặp nhau ở bệnh viện. Bạn anh ấy cần được phẫu thuật.” Cô thêm vào một cách thờ ơ, “Chuyện thường thấy ấy ạ.”
Cô gật mạnh đầu, ngay khi cô đã cố bình tĩnh. Đây không phải là Tòa án dị giáo. Sao cô quá căng thẳng vậy nhỉ? Cô biết câu trả lời này đã như thế nào. Cô thật vô duyên vì Max tỏ ra kinh ngạc, qua cách anh thể hiện.
Max chắc cũng đã nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cha cô, vì vậy anh đột nhiên nắm lấy tay Ellie và kéo cô sát vào bên anh. “Ellie đã làm cuộc phẫu thuật đó,” anh nói vẻ tự hào.
Cô gật đầu lần nữa. Cô bắt đầu cảm thấy mình như con lật đật. “Vâng, đúng vậy ạ, và Max với con bắt đầu quen nhau từ đó.”
Cô cảm thấy khó chịu khi phải nói dối cha cô, nhưng cô biện minh cho hành động của mình bằng cách lý luận rằng động cơ của cô là tốt. Nếu cô nói với ông sự thật, ông sẽ liên hệ tới những khả năng những việc có thể xảy ra với cô.
Cha cô đã có vẻ thoải mái. “Tôi rất vui được gặp bạn của Ellie. Tại sao chúng ta không vào trong và kiếm cái gì đó mát mát để uống nhỉ. Cậu hẳn đã khát khô cả cổ.” Ông ra hiệu cho họ đi trước.
Mẹ Ellie bước ra khỏi nhà bếp, đang lau tay vào tấm tạp dề. “William, bữa tối sẽ sẵn sàng trong-“ Bà dừng lại giữa chừng khi nhìn thấy Max, và phản ứng của bà cũng gần như giống hệt chồng khi ông mới nhìn thấy khẩu súng.
“Claire, đây là Max Daniels,” ông William nói. “Cậu ấy là bạn của Ellie.”
“Bạn?”
“Vâng, mẹ,” Ellie nói. “Một người bạn.”
“Ồ,” bà nói khi vỗ nhẹ vào tóc mình một cách căng thẳng. Tia nhìn của bà bất chợt săm soi hai người họ.
Max mỉm cười khi anh bắt tay bà. “Rất vui được gặp bác.”
“Chúa tôi, cậu đẹp trai quá.” Bà bật cười sau lời nhận xét. “Cậu cũng phải ở lại dùng bữa tối đấy.”
“Cháu rất vui ạ.”
Mẹ cô tươi cười hài lòng. Bà đang nghĩ gì vậy? Ellie tự hỏi.
“Sao chúng ta không vào phòng sưởi nhỉ cạnh phòng bếp đây thôi,” ba cô gợi ý.
Nơi họ có thể “nướng chả” anh, Ellie nghĩ. Và cô đã đúng. Các câu hỏi bắt đầu, hết câu này đến câu khác.
Ellie không biết liệu Max có thích trà ngọt hay không, khi được mời ly nước, anh đã chấp nhận. Cô đứng bên khu vực nhà bếp, nhìn vào, và có một sự phát hiện kinh ngạc nhất: Max có thể là người có sức quyến rũ thật. Còn mẹ cô? Bà ấy rất phấn khích và bối rối, bà ấy đang đỏ mặt. Có phải cư xử của bà như thế là vì bà vui khi cuối cùng cô con gái của bà cũng đã tìm thấy một người đàn ông khác? Khả năng này làm cô bực mình. Cũng có thể hành động lạ lùng của mẹ cô là bởi vì Max quá dễ thương…với bà, cũng có thể lắm.
“Ellie, sao con không lên lầu thay đồ trước khi ăn tối,” mẹ cô đề nghị.
“Con sắp sơn xong căn phòng đó rồi. Con chỉ cần sơn dặm lại thôi.” Và một bức tường, cô âm thầm thêm vào. “Khi nào ăn tối ạ?”
“Trong một tiếng nữa.”
“Anh sẽ giúp em sơn,” Max nói.
Ellie chỉ chờ thế. Cô không thể chờ lúc anh một mình để tìm hiểu lý do tại sao anh lại đến đây.
“Không, cậu là khách mà,” ba cô nói.
“Anh ấy thích sơn mà,” Ellie vội nói.
“Cậu sẽ ở lại bao lâu?” ba cô hỏi.
“Không lâu đâu ạ,” Ellie trả lời thay anh.
Không ai chú ý đến cô.
“William, Max là bạn trai của Ellie. Cậu ấy phải ở lại đây ít nhất cho đến sau đám cưới. Phải không, Max?”
“Anh ấy là gì của con cơ?” Ellie hỏi.
“Bạn trai, chứ gì nữa.”
“Không, anh ấy không phải-“
“Cháu sẽ đi khi nào Ellie đi ạ,” Max nói, và cái nhìn anh bắn cho cô đề nghị cô không được cãi.
“Cậu sẽ bay trở lại với nó à?”
“Vâng ạ.”
Ellie lắc đầu với Max. Ba mẹ cô lờ đi phản đối của cô và anh cũng thế.
“Con gái chúng tôi không thể an toàn hơn với một đặc vụ FBI của riêng nó bên cạnh nó,” William nói. “Cậu đã đặt phòng ở các nhà nghỉ hay khách sạn chưa?” ông hỏi Max.
“Không, bác ạ. Cháu sẽ ở đây.”
“Tốt,” ông trả lời. “Cậu sẽ ở trong căn phòng trên nhà để xe. Nó không tệ như tên gọi đâu. Thực tế là nó rất thoải mái, đúng không, Claire?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Nhưng mà con ở đó rồi mà,” Ellie nói.
“Thì đúng vậy, nhóc, con ở đó,” mẹ cô đồng ý.
“Có hai phòng ngủ mà,” ba cô nhắc cô nhớ.
“Và hai đứa đều đã trưởng thành cả rồi,” mẹ cô thêm vào.
Ellie không nói nên lời. Thật không giống ba cô chút nào về chuyện sắp xếp chỗ ngủ này. Phải, cô đã trưởng thành, nhưng cho đến phút này, ba cô chưa bao giờ đối xử với cô như vậy cả. Thái độ của mẹ cô còn gây sốc hơn nữa. Bà luôn nghiêm trang và đúng mực, một phụ nữ phương Nam điển hình, những người có khuynh hướng lo lắng quá nhiều về chuyện người khác sẽ nói gì. Dù vậy, tự dưng bây giờ bà dường như không màng tới họ nữa.
“Tôi sẽ thừa nhận tôi sẽ dễ ngủ hơn khi biết có cậu trông chừng cho nó,” ông William nói. “Ellie có nói về Evan Patterson với cậu chưa?”
Max gật đầu. “Dạ rồi, thưa bác, cháu đã biết tất cả về hắn.”
Ông thở dài nhẹ nhõm. “Con gái tôi luôn giữ kín những chuyện như vậy. Tôi đã không chắc liệu nó có chia sẻ quá khứ của nó với cậu hay không, nhưng giờ tôi rất vui vì nó đã làm thế. Bây giờ chắc cậu đã hiểu tại sao tôi vui vì cậu sẽ ở đây với chúng tôi.”
“Ba, Max đâu có nói anh ấy có thể ở lại đây đâu-“
“Anh rất muốn ở đây.”
“Tốt rồi,” ông William nói. “Anh có muốn sau bữa tối chúng ta sẽ cùng ngồi xuống và nói về Patterson một chút không?”
“Tất nhiên ạ,” anh trả lời.
“Mẹ rất tò mò về hai đứa đấy,” mẹ cô nói. “Hai đứa đã gặp nhau bao lâu rồi và làm thế nào-“
“Để sau đi, mẹ,” Ellie ngắt lời. “Sau bữa tối mẹ có thể hỏi tất cả những gì mẹ muốn. Cọ sơn sẽ khô mất. Nào, Max. Anh muốn sơn mà. Đi thôi.”
Anh theo cô lên lầu. Cô đang lẩm bẩm điều gì đó, nhưng Max không thể nghe rõ điều cô nói. Từ giọng của cô, anh biết cô không vui. Tệ thật, anh nghĩ. Anh sẽ làm tất cả những việc này để bảo vệ cô, và có Chúa biết, đó chính xác là điều anh đang làm.
Cố gắng hết mình vào việc này chỉ để bị thế này đây. Nhưng cái ý nghĩ đầu tiên anh có khi vừa đến nhà cô và nhìn thấy cô chạy xuống cầu thang hướng về phía anh là cô được an toàn, thì anh cảm thấy nhẹ người đi hẳn. Cái suy nghĩ kế đến thì ít chuyên nghiệp hơn. Anh đã tự hỏi liệu có phải đôi chân cô đã dài hơn kể từ lần gặp cuối không nhỉ. Khi cô chạm vào anh, anh tưởng tượng ra đủ kiểu về cô.
Ellie dẫn đường vào phòng ngủ của Annie. Max đã lùi lại một bước khi anh nhìn thấy màu sắc trên các bức tường.
Cô chờ cho đến khi anh đóng cánh cửa lại rồi mới nói, “Tin xấu, phải không? Chắc chắn là tin xấu rồi. Anh sẽ không đến đây nếu đó là những tin tốt lành. Nếu thế thì anh gọi điện cũng được, đúng không? Vậy chắc chắn nó tệ lắm. Kể cho em nghe đi, Max. Tệ như thế nào vậy?”
Max nghe thấy cha cô đang bước lên cầu thang. Giờ không phải là lúc để giải thích. Ellie sẽ rất lo lắng, và từ phản ứng của cha cô khi nhìn thấy khẩu súng của anh, Max biết anh không thể nói ra các tin đó được.
“Trục lăn hay cọ?” Max hỏi.
Cô chớp mắt. “Gì cơ?”
Anh lặp lại câu hỏi ngay khi cha cô mở cửa ra và bước vào trong, nói, “Tôi sẽ dùng trục lăn. Sao hai đứa không sơn khung viền đi. Còn bao nhiêu nữa thì xong, Ellie?”
“Hai cửa sổ ạ,” cô trả lời.
Khung viền màu trắng, còn các bức tường có màu của hoa oải hương. Max làm một cửa sổ, còn Ellie làm cửa sổ khác. Cô vẫn đang liếc qua anh trong khi đang cố nghĩ cách để ba cô rời khỏi đây, nhưng ông lại chẳng đi đâu cả. Ông đang trong tâm trạng vui vẻ và muốn nói chuyện, không nghi ngờ là bởi người bạn có vũ trang của cô.
Một lần nữa cô lại cảm thấy một cảm giác tội lỗi. Sự trở về nhà của cô là một gánh nặng cho ông. Cô cũng không nên cho mẹ cô những hy vọng. Sẽ tốt hơn nhiều cho ba cô nếu cô vắng mặt ở đây.
“Cậu nên đi xem thác nước trong khi ở đây. Chỉ đi bộ một quãng đường ngắn thôi, nhưng rất bõ công, đúng không, Ellie?” ông hỏi khi đổ thêm sơn vào khay ống lăn.
“Vâng ạ,” cô trả lời. “Con không biết Max có thời gian không-“
“Chắc chắn cậu ấy có mà,” ba cô lập luận. “Có phải cậu đã nói sẽ ở đây cho tới khi Ellie đi, đúng không, Max?”
“Vâng,” Max trả lời.
Ellie nhìn trừng trừng vào anh. Anh nháy mắt với cô.
“Hai đứa gặp nhau bao lâu rồi?” ba cô hỏi.
Quyết tâm ngăn chặn những câu hỏi riêng tư từ trong trứng nước, cô trả lời, “Mới thôi, ba. Max này, em đã nói cho anh biết ba em đã có bằng tiến sĩ toán học chưa nhỉ? Ông ấy giờ là trưởng khoa trường đại học đấy. Em nói với anh chưa nhỉ?”
“Ellie à, Max không muốn nghe về các thành tích của ba đâu con. Ba cá là cậu ta tò mò về con nhiều hơn.”
“Đúng đấy ạ,” Max nói. “Cô ấy trông như thế nào khi còn nhỏ nhỉ?”
“Khó tính,” ông nói, cười toe toét.
“Cháu không ngạc nhiên,” Max nói.
“Này…,” cô bắt đầu phản đối.
“Và thú vị,” ba cô thêm vào. “Con bé làm chúng tôi…kinh ngạc.”
“Như thế nào ạ?”
Tạm dừng công việc của mình lại, ông William cầm trục lăn qua cái khoan lăn trong khi nghĩ tới câu chuyện sẽ kể.
“Con bé khoảng bảy, tám tuổi, và lúc đó có một giáo sư tới thăm…”
“Trời ơi, ba à, đừng kể câu chuyện ở giảng đường đó mà.”
“Ellie, đó là một trong số những câu chuyện ưa thích nhất của ba,” ông phản đối.
Cô biết vô nghĩa để tranh luận. Khi ba cô đã quyết định làm gì rồi thì không ai có thể làm ông đổi ý.
“Con giờ đã lớn hơn nhiều rồi,” cô lẩm bẩm.
Ông lờ đi phản đối của cô. Câu chuyện về vị giáo sư toán học đến từ Anh, tiến sĩ Nigel Goodrick, và ông ấy là một đồng nghiệp thật sự thú vị. Ông ấy sẽ không bao giờ nhận thuyết trình tại một trường đại học nhỏ như thế này, nhưng ông ấy đang đến thăm một người bà con lúc ấy sống ở đây, và do đó ông đã đồng ý. Goodrick có một chút khó tính và khá kiêu ngạo. Phải vậy không, Ellie?”
“Con cũng nghĩ thế,” cô nói. “Và ông ấy có mùi khá buồn cười, như mùi băng phiến ấy.”
“Ellie đang ở cùng tôi ở trường đại học vào buổi chiều đó, và cũng vừa lúc Tiến sĩ Goodrick nhận một bài thuyết trình cho các sinh viên khoa toán về nhà toán học vĩ đại người Đức thế kỷ 19, Carl Friedrick Gauss. Chúng tôi dự đoán sẽ đông người, vì thế buổi thuyết trình được tổ chức ở giảng đường chính. Ông ấy ở trên bục giảng, còn Ellie và tôi thì ngồi ở dưới cách bục khoảng 15 hay 16 hàng ghế. Bọn trẻ, các sinh viên…thì đang chán. Tôi cũng phải thừa nhận là Giáo sư Goodrick khá buồn tẻ.”
“Ông ấy là một tiến sĩ gây mê,” Ellie xen vào. Cô đã sơn bậu cửa sổ và bước lùi lại để kiểm tra công việc của mình.
“Mặc dù vậy, không ai rời khỏi giảng đường cả. Các sinh viên sẽ được nhận thêm tín chỉ phụ nếu có tham dự, nhưng thay vì ghi danh khi vào, thì họ chỉ được ghi danh sau khi bài thuyết trình xong. Nếu không, họ đã bỏ đi từ lâu rồi. Hầu hết đều chán ngay phút ông bắt đầu bài nói của mình về cuộc đời của Gauss và các đóng góp của ông ấy cho toán học.”
“Có lẽ cháu cũng chẳng tạo ra được sự khác biệt,” Max thừa nhận. “Cháu còn không biết là mình có từng nghe qua về Gauss hay chưa nữa kìa.”
“Nếu cậu không ở trong lĩnh vực đó thì chắc chắn là sẽ không biết nhiều về ông ấy,” ông William nói. “Cậu có thể nghe được tiếng động khẽ nhất, đó là bởi vì hầu hết thính giả đều đã ngủ – chính cái điều đó làm cho việc Ellie đã làm đáng chú ý hơn.”
“Ellie đã làm gì ạ?” Max hỏi.
“Tiến sĩ Goodrick vừa mới kể về một trong những huyền thoại về Gauss. Người ta nói rằng ông ấy đã sớm khá phát triển khi còn là một cậu bé và đã luôn gây rắc rối ở trường học. Một ngày một giáo viên, để trừng phạt, đã bảo ông hãy cộng tất cả các số từ 1 đến 100. Dĩ nhiên, người giáo viên đó đã cho rằng việc này sẽ giữ cho cậu nhỏ Friedrick bận rộn trong một lúc, nhưng khi Gauss hoàn thành chỉ trong vài giây, người giáo viên ấy đã lấy làm ngạc nhiên.
Tiến sĩ Goodrick đã kể câu chuyện này, và sau đó ông đã hỏi có bất kỳ sinh viên nào trong số sinh viên ở đây có thể cho ông biết câu trả lời mà Gauss đã đưa ra, hay ông ấy đã tính thế nào không. Cả giảng đường thinh lặng. Vài phút trôi qua, và sau đó Ellie đã đứng dậy và nhìn xung quanh giảng đường…”
“Con đã chờ cho một trong số những đứa trẻ to xác ấy giơ tay lên.”
“Nhưng không ai cả,” cha cô nói. “Và vì vậy con gái tôi đã giơ tay lên. Tôi còn nhớ Goodrick đã có một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt ông ấy khi mắng các sinh viên đã không có ngay cả một phỏng đoán, và ông đã buộc tội bọn chúng đã không tập trung – chuyện này, nếu nghĩ lại, thì thật sự kỹ năng thuyết trình của ông ấy đáng phê bình hơn – nhưng cuối cùng ông ấy đã thấy Ellie và đã chỉ con bé. ‘Một đứa trẻ có một câu hỏi cho tôi ư?’ ông ấy hỏi.”
Max mỉm cười. Anh có cảm giác anh biết điều gì sẽ xảy ra.
“Ellie trông bối rối bởi lúc ấy ai cũng nhìn chằm chằm vào nó, nhưng con bé nói, ‘Không ạ, thưa giáo sư. Cháu biết câu trả lời ạ – là 5050 ạ.’ Goodrick sau đó thấy tôi đang ngồi cạnh nó, nên chắc là đã nghĩ tôi đã mớm câu trả lời cho nó, đã vẫy viên phấn với con bé và kêu nó hãy cho mọi người biết làm thế nào nó kết luận như vậy.”
Ellie quay lại và làm gián đoạn lời kể của cha cô. “Em đã xong cái cửa sổ này rồi. Có muốn em giúp làm cái của anh không?” cô hỏi Max.
“Cô ấy đã tính ư?” Max hỏi ông William, lờ cô đi.
“Chắc chắn con bé đã tính,” ông trả lời. “Nó bước lên bục giảng, cầm viên phấn từ ông ấy, và cho thấy rằng bài toán có thể được giải bởi năm mươi cặp tổng giống hệt nhau của 101. Và 50 lần 101 sẽ cho câu trả lời: 5050. Goodrick trông như bị sét đánh, nhưng vì uy tín của mình, ông ấy đã chúc mừng con bé vì đã đáp đúng. Ông ấy sau đó còn hỏi liệu nó có thể trả lời câu khác hay không. Tôi nhận ra ông ấy đang cố hết sức để đánh lừa con bé, nhưng nó cũng đáp đúng.”
Ellie vẫy cái cọ của cô với cha mình. “Ba à, Max không muốn nghe đâu-“
“Có, anh muốn mà,” Max nói.
Cha cô tiếp tục, “Tôi dừng ở đó sau hai câu đố và dẫn Ellie về nhà.”
“Ông ấy bắt em hứa không được kể cho mẹ nghe chuyện đã xảy ra,” cô nói.
“Tại sao?” Max hỏi.
“Claire và tôi đã đồng ý là sẽ giúp con gái của chúng tôi sống một cuộc sống bình thường nhất có thể,” ông William nói. “Chuyện trên bục giảng và sự chú ý đối với các khả năng của con bé ở cái tuổi quá nhỏ như thế…mẹ con bé và tôi không muốn thế, và…”
“Và gì ạ?”
Ông có vẻ mắc cỡ. “Và tôi biết tôi sẽ bị nổi giận nếu vợ tôi phát hiện ra.” Ông cười và nói, “Tôi thề đó là lần duy nhất tôi cho phép nó “trình diễn” ở nơi công cộng. Ellie luôn thích môn toán. Con bé đọc tất cả các cuốn sách tôi đem về nhà, và con bé với tôi thỉnh thoảng giải toán với nhau khi hai đứa sinh đối đi tắm hay làm bài tập về nhà.”
May mắn thay, cha cô đã kìm được để không kể nhiều hơn các câu chuyện về cô, và Ellie thấy biết ơn vì điều đó. Cô đã xong việc sơn căn phòng, và trong khi cha cô dẫn Max đi ra nhà để xe để chỉ cho anh thấy căn hộ, cô đi tắm và thay quần jean cùng một cái áo cánh sạch.
Mẹ cô không phê duyệt bộ đồ này. “Con nên mặc váy. Chúng ta có khách mà.”
“Mẹ, anh ấy chỉ là một người bạn thôi mà.”
“Dọn bàn trong phòng ăn đi.”
“Chúng ta có một cái bàn ăn tròn, lớn ở bếp. Max sẽ thấy thoải mái ở đây. Với lại, mẹ cũng hay dùng nó để ăn tối mà.”
“Mẹ chỉ nghĩ là nên có một chút trang trọng hơn. Khi Ava và John đến ăn tối, nó luôn đòi chúng ta phải dùng bữa tối trong phòng ăn.”
Dĩ nhiên nó sẽ làm thế, Ellie nghĩ. Ava lúc nào cũng chú trọng hình thức.
“Chúng ta không cần phải gây ấn tượng với anh ấy.”
“Thôi được rồi. Cứ tiếp tục và dọn một chỗ cho cậu ấy ở cái bàn nhà bếp vậy.”
“Cám ơn mẹ.” Cô hôn lên má mẹ cô.
“Vì con đang trong tâm trạng tốt…,” mẹ cô bắt đầu.
Ellie lấy ra một cái đĩa từ tủ đựng chén. “Câu trả lời vẫn là không.”
Cô đem đồ bạc với khăn ăn ra và dọn một chỗ cho Max. Trong một triệu năm nữa cô cũng không thể đoán được mình sẽ làm điều này cho anh.
“Cô còn chưa biết tôi sẽ hỏi gì nữa mà,” mẹ cô nói khi bà bắt đầu lấy các loại rau lấy từ tủ lạnh ra.
Ellie cầm lấy chúng từ tay bà và để lên quầy bên cạnh bồn rửa. Mẹ cô đưa cho cô một cái thớt.
“Mẹ chỉ muốn nói vì con đang trong tâm trạng tốt, con có thể muốn nghĩ lại…”
“Con sẽ không tới đám cưới ấy đâu.”
“Nào, Eleanor Kathleen…,” mẹ cô nói.
“Mẹ chỉ lãng phí thời gian thôi.”
“Con sẽ làm tan vỡ trái tim em gái con đấy.”
Ellie lắc đầu chầm chậm. “Chẳng làm con chùng lòng đâu. Câu trả lời vẫn là không.”
“Không, cái gì?” cha cô hỏi khi ông bước vào cửa sau với Max.
“Con gái ông thật cứng đầu,” mẹ cô nói.
Max đang mang cà chua từ vườn vào mà ông William đã tự hào chỉ cho anh thấy. Anh đặt chúng vào bồn rửa và vặn nước để rửa chúng. Đứng kế anh, Ellie đang thái rau. Mẹ cô nhìn thấy cô làm nhanh quá nên lập tức nhắc nhở cô.
“Con phải cẩn thận với con dao đó. Nó bén lắm đấy.”
Ellie không nhìn lên. “Vâng, madam.”
“Và chậm thôi, vì Chúa. Cô sẽ cắt vào tay cô mất. Thôi, đưa con dao đó cho tôi. Tôi sẽ làm vậy.”
“Con sẽ chậm lại,” Ellie hứa.
Cha cô đã đi vào phòng lò sưởi và đang đứng với hai tay trong hai túi, đang xem tin tức trên tivi, còn mẹ cô đã vào phòng ăn để làm một trong những món salad ưa thích của bà, khi Max nghiêng qua bên cạnh Ellie. “Mẹ em biết em là bác sĩ phẫu thuật mà, phải không?”
Cô cười. “Vâng, bà biết.”
“Vậy chắc bác ấy cũng biết em biết dùng mấy con dao bén chứ.”
“Cả ba và mẹ đều biết em làm nghề gì, nhưng không ai trong số họ thấy em ở đó. Em vẫn còn là một đứa trẻ khi rời khỏi nhà. Họ đã không thấy quá trình từ trường đại học đến trường y rồi đến bác sĩ nội trú và đến học bổng nghiên cứu sinh. Họ đã không được nghe tất cả các chuyện xảy ra trong quá trình đào tạo này.”
Ông William bước vào nhà bếp. “Max này?”
“Vâng?”
“Có vẻ cũng phải mất một lúc nữa trước khi bữa tối sẵn sàng. Cậu sẽ bước ra ngoài sân sau và nói chuyện một chút chứ?”
Uh-oh, Ellie không thích âm thanh này tí nào. “Nói chuyện về cái gì thế ạ?” cô hói.
“Patterson,” ba cô trả lời. “Nếu Max quan tâm, ba nghĩ ba sẽ cho cậu ấy biết những điều ba đã nghe được từ những người bạn ở FBI.”
“Chắc chắn,” Max nói. “Cháu có thời gian ạ.” Quay sang Ellie, anh thì thầm, “Đừng có đi khỏi nhà đấy nhé.”
Ellie đứng ở bồn rửa, nhìn ra sân. Cô không thể thấy hai người đàn ông, nhưng cô có thể nghe tiếng rì rầm của họ. Cô chắc chắn Max sẽ hỏi một loạt các câu hỏi.
Anh đã biết mọi thứ về cô; còn cô thì hoàn toàn không biết gì về anh cả. Ừm, cũng không chính xác. Cô biết anh sống ở Honolulu nhưng sinh trưởng ở Montana. Và chỉ vậy thôi. Có chị em? Hay anh nào không? Cô chẳng có một đầu mối nào. Cô cần một kế hoạch, cô quyết định, để xong bữa tối đã. Ngay sau khi nó kết thúc, cô sẽ có anh một mình và sẽ đòi các câu trả lời.
Bữa ăn tối rất thú vị.
“Cậu sinh trưởng ở đâu, Max?” cha cô hỏi khi Claire phục vụ món salad.
“Butte, Montana ạ.”
“Ba mẹ cậu vẫn sống ở đó chứ?”
“Không ạ,” anh trả lời. “Khi cháu còn là sinh viên năm nhất, họ đã chuyển đến Minneapolis, Minnesota.”
“Bây giờ họ vẫn sống ở Minneapolis?”
“Vâng.”
“Ở đó lạnh lắm và tuyết rất nhiều,” mẹ cô xen vào.
“Tôi không nghĩ nó khác biệt nhiều hơn Montana. Nhưng quả thực rất lạnh,” cha cô nói. “Cha cậu làm nghề gì hả, Max?”
“Ông ấy là một luật sư ạ,” anh trả lời. “Ông ấy đã làm việc cho Bộ Nội Vụ 25 năm, đã về hưu, và giờ làm việc như một luật sư trẻ em cho bang Minnesota.”
“Thật đáng ngưỡng mộ,” ông William nói. “Tôi thấy đó là một công việc khó khăn. Cậu có bất kỳ anh chị em nào không?” ông hỏi mà không tạm dừng chút nào.
Ellie lắng nghe cuộc “điều tra” này với những cảm xúc lẫn lộn. Cô muốn nghe nhiều hơn về Max, nhưng cô sợ hãi bởi những khả năng mà cuộc trò chuyện này sẽ dẫn đến.
“Ba, đừng hỏi nữa, làm ơn đi,” cô nói. “Max đâu có phỏng vấn xin việc đâu.”
“Chúng ta chỉ đang chuyện trò thân thiện thôi mà,” cha cô phản đối.
Còn Max, Ellie nhận thấy, có vẻ như không thấy bối rối với các câu hỏi đó. Nhưng còn cô thì cảm thấy muốn bệnh cho cái dạ dày và gần như không thể để món salad trôi xuống. Cô không bao giờ nên nói dối cha cô như thế. Ngay khi cô giới thiệu ông với Max , cô nên cho ông biết sự thật, nhưng cô đã không. Cô đã quyết định giữ im lặng bởi cha cô trông không khỏe, và cô sẽ làm ông thêm lo lắng. Cô làm sao có thể tạo cho ông gánh nặng thêm nữa?
“Còn mẹ cậu? Bà ấy cũng làm việc bên ngoài à?” cha cô hỏi.
“Bà ấy dạy nhạc ạ.”
“Cậu có anh chị em nào không?” ông hỏi.
“Ba, đủ rồi. Để Max ăn với chứ.”
“Không có chị em gái ạ,” anh trả lời. “Cháu có 6 anh em. Simon là anh cả, kế đó là cháu, sau đó là Bishop, Sebastian, Bradley, Tyler, và Adam.”
“Ba mẹ cậu hẳn bận rộn với nhiều con trai như thế nhỉ,” bà Claire nói.
“Simon Daniels,” ba cô nói. “Cái tên này giống tên cầu thủ bóng bầu dục mà Ellie rất thích nhỉ. Cậu ta luôn là số một được chọn của con bé trong các giải đấu tưởng tượng của nó.”
“Nếu con được quyền lựa chọn đầu tiên,” Ellie giải thích.
Max lóe lên một nụ cười. “Em có biết Simon Daniels là ai không?”
“Tất nhiên em biết anh ấy. Anh ấy là một trong những tiền vệ bóng bầu dục giỏi nhất trong NFL (*). Các số liệu thống kê năm ngoái thật đáng kinh ngạc: chạy hơn 4.300 yards, tỷ lệ hoàn thành 68%, số lần bị đoạt banh thấp nhất trong giải vô địch. Anh không theo dõi bóng bầu dục à?”
(*: National Football League – Liên đoàn bóng bầu dục quốc gia – ND)
“Có chứ,” anh trả lời. “Em đã có bao nhiêu giải đấu tưởng tượng rồi?”
“Em đã giảm bớt trong hai năm nay rồi.”
“Max, cậu có thích thêm bò nướng không?” mẹ cô hỏi.
“Không ạ, cám ơn bác.”
“Anh cậu làm nghề gì vậy?” ông William hỏi khi ông cầm lấy cái đĩa mà bà Claire đưa cho.
“Cậu ấy là một cầu thủ bóng bầu dục ạ.”
Một sự im lặng theo sau câu nói đó. Nhưng không lâu lắm. Ellie đánh rơi cái nĩa của cô.
“Có phải anh đang nói cho em biết anh trai anh là cầu thủ Simon Daniels, sắp về Hall of Famer?”
“Đó là điều anh đang nói với em.”
Mẹ Ellie trông bối rối. “Nhưng cậu ta là một người Mỹ gốc Phi mà, còn cậu thì…”
“Ba mẹ Simon đã nhận nuôi cháu,” anh giải thích. Anh cười khi thêm vào, “Sau đó họ đã ngược xuôi và nhận nuôi những người khác nữa. Cháu lên tám khi họ nhận người con nuôi cuối cùng.”
“Chuyện gì xảy ra với ba mẹ ruột của cậu thế?” Ông William hỏi.
“Bị tai nạn giao thông ạ.”
“Không hỏi thêm nữa, ba à,” Ellie nài nỉ.
Cô biết khuôn mặt cô đỏ ửng. Cô có thể cảm thấy nhiệt ở hai bên má mình. Max vừa “hạ gục” cô với thông tin anh tiết lộ một cách hờ hững rằng Simon, người tiền vệ hoàn hảo, là anh trai anh. Cô đã rất sửng sốt và đang cố không để lộ nó ra.
“Ellie, ba không thể không nhận thấy là con trông như bị sét đánh bởi cái tin Simon là anh trai của Max. Con chưa biết à?” ba cô hỏi.
“À…chưa ạ,” cô lắp bắp. “Max chưa bao giờ đề cập tới.” Tâm trí cô đang chạy đua để tìm một cái cớ. “Nhưng con biết lý do,” cô nói.
“Khai sáng cho ba xem nào,” ông khăng khăng, cau mày.
“Anh ấy muốn con thích anh ấy vì là chính anh…chứ không phải là người có liên quan,” cô giải thích và hy vọng nó có lý.
Ba cô gật đầu, và điều đó đã cho Ellie hy vọng rằng ông đang mua một lời nói dối khác.
“Vẫn còn nhiều điều về Max mà con chưa biết ạ,” cô nói. “Tụi con đang tìm hiểu nhau mà.”
Cô đấy ghế mình ra sau, đứng dậy, và giật lấy cái đĩa của Max. Cô vừa đi đến bồn rửa bát vừa hỏi, “Xong rồi phải không, Max?”
Cô trút phần còn lại của cái đĩa trong khi cha cô kể một câu chuyện vui về một trong những giáo viên của trường đại học. Sau đó chủ đề chuyển đến cái đám cưới nọ.
“Bà con thân thuộc sẽ đến đây trong khoảng hai ngày nữa, ông William và tôi sẽ phải tất bật công việc trong ngôi nhà này,” mẹ cô thông báo.
“Không đến nỗi tất bật đâu, Claire.”
“Còn phòng ngủ nào khác cần được sơn không ạ?” Max nói.
“Không, căn phòng hoa oải hương đó là cái cuối cùng rồi,” ông William nói.
“Ai chọn màu đó vậy ạ?”
Ellie tráng qua cái bát salad và đặt nó vào máy rửa chén. “Anh không thích màu đó sao?”
“Anh không nói thế. Anh chỉ thắc mắc ai đã chọn nó thôi.”
Ba mẹ cô nhìn nhau trước khi trả lời. Câu hỏi này có vẻ làm họ ngạc nhiên.
“Không ai chọn cả,” mẹ Ellie nói. “Chúng tôi đã mua khi nó được bán xôn, đúng không, mình?”
“Đúng vậy. Cái màu đặc biệt đó đã ngưng sản xuất.”
Max không hiểu tại sao. Cái màu đó thực tế rất sáng.
“Chúng tôi mua được nó rất rẻ,” ông William nói vẻ tự hào.
“Cậu có muốn uống cà phê không, Max?” bà Claire hỏi.
“Không ạ, cám ơn bác.”
Đến thời điểm này, hầu hết bát đĩa đều đã được tráng qua hết và đã được Ellie đặt vào máy rửa chén. Mẹ cô mang một bình đựng nước đến quầy bếp, và Ellie gần như giật lấy nó từ tay bà và bắt đầu rửa nó.
“Ellie,” mẹ cô nói, “sao con với Max không vào phòng nghỉ đi. Hôm nay là một ngày dài, và mẹ biết cả hai đứa đều muốn được ở một mình để nghỉ ngơi. Và cũng có thể, sau một đêm nghỉ ngơi thoải mái, con sẽ xem lại vị trí của con ở đám cưới.”
“Con bảo đảm với mẹ sẽ không xảy ra đâu,” cô nói, và trước khi mẹ cô có thể bắt đầu lại, Ellie vội bước đi, “Mẹ có chắc mẹ không muốn con rửa cho xong đống bát đĩa này chứ?” Không chờ câu trả lời, cô túm lấy tay Max và tiến ra cửa sau.
Max bắt cô chờ trong khi anh cám ơn ba mẹ cô vì bữa tối, sau đó theo cô ra ngoài.
“Anh thích ba mẹ em.”
Cô không nhìn lại khi bước nhanh qua khoảng sân.
“Ừm,” cô đồng ý. “Anh chắc là có hàng trăm câu hỏi về gia đình em, phải không?”
“Không,” anh trả lời. “Ừm, cũng có vài câu.”
“Gì thế?”
Cô vội bước lên cầu thang và chờ cho Max mở các ổ khóa. Anh nghiêng người, bọc cô trong cánh tay mình khi đút chìa vào các ổ khóa và mở khóa cánh cửa. Nếu cô nhúc nhích, môi cô sẽ chạm vào làn da ấm áp của anh. Anh đẩy cánh cừa mở ra và lùi lại vì thế cô có thể bước vào trong.
Cô bước vào giữa phòng khách, quay lại, khoanh hai tay trong khi chờ cho anh khóa cửa và hoàn toàn tập trung vào cô. Ngay khi anh đối mặt với cô, cô nói, “Được rồi, bắt đầu nói chuyện nào. Tại sao anh ở đây?”
Anh dựa người vào cánh cửa và nhe răng cười. “Anh nghĩ đến lượt anh hỏi chứ.”
Cô thở dài trong thất vọng. “Được thôi, em sẽ cho anh hai giây. Sau đó thì anh phải giải thích đấy. Được rồi. Hỏi đi.”
“Bạn trai là sao?”