Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Ideal Man

Chương 20

Tác giả: Julie Garwood

Cô dâu sắp cưới về đến nhà lúc bảy giờ với hôn phu và chị song sinh.

Max nhìn ra từ cửa sổ thấy John cầm hành lý của Annie và bước giữa hai cô gái ấn tượng. Cặp song sinh này y hệt nhau. Cả hai đều có chiều cao trung bình và có mái tóc dài vàng đậm hơn của Ellie, các đường nét đều rất thanh tú. Theo ý riêng của Max, cặp đôi này rất đẹp, nhưng không thể cạnh tranh được với vẻ đẹp của Ellie.

John Noble thì trông có gì đó lạ lạ. Anh ta trông như thể đang làm việc ở phố Wall hoặc cũng có thể là một ma-nơ-canh trong cửa kính một cửa hàng. Anh ta cao, ốm, và gọn gàng trong một chiếc áo sơ mi màu xanh sáng gột hồ với quần kaki. Không một cọng tóc rơi ra. Có gì đó kỳ lạ về anh ta. Max không thể nghĩ ra đó là gì cho đến khi John bước đến gần hơn. Anh nhận thấy trán John vẫn thẳng băng khi anh ta mỉm cười. Như thể da anh ta bị cứng lại vậy. Tiêm botox? Chắc là không.

Ellie đến đằng sau Max. “Cái đứa xấu xa ở bên trái,” cô thì thầm.

Anh cố không cười. “Cố thuận hòa lại đi,” anh thì thầm đáp lại.

“Anh nói cứ như mẹ em ấy.”

“Thì cứ làm thế đi. Hãy cư xử đẹp vào.”

Cha cô đi qua họ và ra mở cửa trước.

Annie phát hiện ra Ellie. “Em không nghĩ chị ở đây,” cô hét lên. “Em rất vui vì chị đã tới.”

Hai chị em vẫn huyên thuyên ôm nhau. Mặc dù cả hai người đều nói cùng một lúc, nhưng hình như vẫn hiểu người kia đang nói gì.

Ava đứng đằng sau Annie, chờ đợi. Cô nắm chặt cuốn sổ tay, và Max nhận ra sự kích động ở cô khi chờ cho Ellie chú ý đến mình. Khi đến lượt cô, cô cho Ellie một cái hôn phớt lên má.

“Em vui vì chị đã quyết định cư xử như một người lớn và trở về nhà dự đám cưới,” Ava nói. Cô hạ thấp giọng mình. “Và, cũng vì, chị sẽ dự đám cưới.”

“Không, chị sẽ không dự,” Ellie trả lời.

Cô dán một nụ cười lên khuôn mặt mình và giới thiệu Max với các em gái. Cô đã không nói gì tiêu cực về Ava, dù có vài từ cô muốn dùng đến. Sau đó cô giới thiệu John.

Anh ta đang đứng ở cửa với đầu cúi xuống. Khi cô nói tới tên anh, anh nhìn lên, nhưng không nhìn vào Ellie. Khuôn mặt anh ta đỏ lên, và đôi mắt đâm bổ xuống như thể sợ sẽ gặp phải mắt cô. Anh ta căng thẳng bước lên phía trước và bắt tay Max, và căn phòng rơi vào im lặng. Cuối cùng, anh ta ngước lên nhìn Ellie và nói, “Chúc mừng.”

“Chúc mừng cái gì cơ?” cô hỏi.

“Giải thưởng Chapman.”

“Bệnh viện đã giành được giải Chapman rồi à?”

“Không phải, mà là cô.”

Cô lắc đầu. “Chắc anh nhầm rồi, John. Tôi sẽ biết nếu tôi được.”

“À, chắc là Bác sĩ Westfield muốn tự mình nói cho cô biết,” anh ta nói. Bối rối càng làm da anh ta đỏ thêm lên. “Tôi nghĩ mình đã làm hỏng bất ngờ của ông ấy.”

“Sao anh biết được tin đó vậy?” cô hỏi, vẫn tin là anh ta nhầm.

“Tôi đã nói chuyện với trợ lý của Westfield về một số giấy tờ tôi vẫn chưa nhận được cho bệnh viện ở đây, và cô ấy đã đề cập tới tin này với tôi. Mọi người ở St. Vincent rất vui. Đó là một vinh dự rất lớn, và điều đó còn có nghĩa là họ sẽ nhận thêm được tài trợ và những quỹ khác. Cô nên được nghe tin này từ Westfield mới phải. Cô sẽ trở lại đó phải không?”

“Vâng,” cô trả lời. “Dù vậy, tôi cũng vẫn chưa ký hợp đồng. Tôi đã hứa với Westfield tôi sẽ giúp khi nào họ cần tôi.”

“Cô đã giành được giải đó, Ellie,” anh ta khẳng định.

Bây giờ những khoảnh khắc lúng túng ban đầu đã không còn, Ava thấy không hứng thú với cuộc trò chuyện đó nên bước vào bếp và nói chuyện với mẹ.

“Chapman là gì vậy?” Annie hỏi.

John trả lời. “Đó là một giải thưởng uy tín được trao cho người có thành tích xuất sắc trong lĩnh vực y khoa. Năm nay nó được trao cho Ellie, và do đó, khoa của cô ấy cũng được nhận. Đó là một giải thưởng đáng thèm muốn,” John nhấn mạnh, “bởi vì rất hiếm có người nhận được. Giải Chapman lần cuối cùng cách đây mười năm cho một bác sĩ nội trú năm cuối và khoa của anh ta ở Memphis.”

“Chắc sẽ có một buổi lễ trao giải chứ nhỉ?” Annie hỏi. “Và Ellie sẽ nhận được một huy chương hay thứ gì đó phải không?”

John mỉm cười với Annie, vui mừng vì có chỗ khác để hướng sự tập trung của mình vào. “Cô ấy sẽ nhận được còn nhiều hơn một huy chương. Giải thưởng này đi kèm với tiền thưởng rất nhiều. Một nửa cho khoa và một nửa cho Ellie. Cô ấy cũng sẽ không phải nộp thuế. Nó đã nằm trong phần thưởng.”

“Vậy là điều này sẽ giúp ích cho các khoản nợ vay của chị rồi nhỉ?” Annie nói.

Ellie vẫn còn hoài nghi. “Nếu tôi thắng, Bác sĩ Westfield hẳn đã gọi cho tôi rồi chứ.”

Ba cô hôn lên trán cô. “Cho dù con không thắng nó, thì con cũng biết là mẹ và ba vẫn rất tự hào về con, phải không? Chúng ta đã không thể khoe con cho họ hàng hay bạn bè mình biết theo cách chúng ta muốn, nhưng chắc là con biết chúng ta cảm thấy thế nào phải không.”

“Vâng, Ba, con biết ạ.”

“Món gà của tôi sẽ nguội mất nếu chúng ta không ăn sớm,” mẹ cô gọi. “John, con mang giúp hành lý của Annie lên lầu phòng lavender nhé? Annie, rót các ly nước ra nhé.”

Điện thoại của Max reo. Ben đang gọi. Anh cáo lỗi và đến phòng làm việc lần nữa cho sự riêng tư. Anh đang băng qua hành lang thì nghe Ava hỏi Ellie có mang một cái váy dài màu đen để mặc trong đám cưới hay không, hay nếu cần thì nên mua một cái. Không dừng chân, Max quay lại, nắm lấy tay Ellie và kéo cô vào phòng với anh.

Vì anh đang nghe điện thoại, nên Ellie phải chờ để “phát hỏa”. Cô đã muốn tóm lấy vai Ava mà lắc vì thái độ tự mãn của nó. Annie đi ngang qua cửa nói rằng cô sẽ đi lên lầu để lấy hành lý ra và một phút sau Ellie ngay tiếng cô cười. Cô biết lý do. Annie đã nhìn thấy màu sơn trên tường của phòng mình. Không hiểu sao nghe được tiếng cười của em gái đã làm Ellie hết tức giận. Cô đã hứa với mẹ sẽ cố hòa thuận với Ava, và giữ mọi chuyện êm thấm, đó chính xác là điều cô sẽ làm. Cô sẽ không để cho em gái khiêu khích mình.

Trong khi ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ chờ Max nói chuyện xong điện thoại, cô nhắn tin cho Addison MacBride trả lời về chuyện vitamins trước khi sinh và sự bí tiểu. Mất hết bốn tin nhắn để Ellie trả lời tất cả các hỏi của cô ấy, và sau đó Addison hỏi Ellie liệu có muốn tới thăm Honolulu hay không. Cô trả lời rằng cô cũng muốn lắm, nhưng cô không thể hứa chắc ngày nào bởi lịch làm việc của cô đã chật kín.

Đó chỉ là một cách nói. Cô còn không biết mình sẽ làm gì trong hai tháng tới hoặc thậm chí trong hai tuần tới. Tương lai của cô tùy thuộc vào việc FBI bắt giữ được người đàn ông thuê người giết cô. Liệu chỉ có một người? Hay Landrys đã thuê nhiều hơn một người? Mà làm thế nào để biết chỗ thuê sát thủ nhỉ? Chắc chắn là không phải bằng cách đăng quảng cáo trên báo rồi. Cách đó đã quá xưa. Chắc là Internet, cô nghĩ. Có tất cả mọi thứ trên Internet nếu biết cách để tìm. Có lẽ Landrys đã Google cũng nên. Có lẽ họ đã gõ “cần một sát thủ” và sau đó click nút search.

Thôi đủ rồi, tâm trí cô đang lang thang và đã trở nên khùng khùng mất rồi. Max bước vào góc khác của văn phòng và đang lắng nghe chăm chú những gì Ben nói với anh. Ellie không muốn rời khỏi đây để nói chuyện với những người khác, nhưng lúc cô định đứng lên và đi vào bếp để giúp mọi người thì điện thoại reo.

Bác sĩ Westfield gọi, thông báo rằng cô, quả thật vậy, đã giành được giải Chapman. Cô cảm thấy choáng váng. Cô cám ơn ông rối rít, sau đó cô nghe ông nói say sưa về chuyện giải thưởng này có ý nghĩa với khoa của ông như thế nào. Cô chưa bao giờ nghe thấy Westfield hớn hở như vậy trước đây và nghi ngờ sẽ được thấy lại lần nữa.

Ellie quyết định chờ để nói cho gia đình biết. Tối nay là đêm của Ava và đám cưới, nhưng cô muốn cho Max biết ngay.

Sau khi xong cuộc gọi, anh quay sang cô. Cô nhìn thấy vẻ không vui trên mặt anh nên quên mất tin vui của mình.

“Có chuyện gì à?”

“Ai đó đã có được Greg Roper.”

“Ý anh là sao, có được anh ta? Anh ta bị thương à?”

Anh lắc đầu. “Bọn anh không biết, anh ta mất tích rồi.”

Mẹ Ellie xuất hiện ở ngưỡng cửa. “Bữa tối đã dọn rồi.”

“Chúng ta sẽ nói chuyện này sau nhé,” anh nói.

Bữa tối là một thử nghiệm sức chịu đựng của Ellie. Ba mẹ cô cố giữ cho các cuộc chuyện trò nhẹ nhàng, nhưng có một sự căng thẳng ngầm chờ cơ hội để bùng nổ. Sau hai ly vang, Ava thậm chí không thèm vờ tỏ ra thích thú với bất kỳ chuyện gì của người khác nữa. Nó muốn nói về đám cưới và tất cả những công việc mà nó muốn làm cho hoàn hảo. Không ai được làm hỏng, nó tuyên bố nhiều hơn một lần, và Ellie không thể không thấy nó nhìn cô mỗi lần nó nói tới chuyện đó.

Ava đưa ra một nhận xét cạnh khóe khác, lần này là về trang phục của Ellie, và vậy là đủ.

“John, anh nói đúng,” Ellie nói. “Tôi vừa nghe bác sĩ Westfield thông báo xong. Tôi đã giành được giải Chapman.”

“Thì tôi đã nói với cô rồi mà,” John nói, cười tươi. “Tôi đã không ngạc nhiên lắm khi nghe được tin đó. Tôi đã luôn biết cô là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất trong bệnh viện. Các bác sĩ nội trú rất kinh ngạc trước các kỹ năng của cô. Cô nên nghe họ nói về cô trong phòng nghỉ. Westfield đã gọi cô là thiên tài. Cô biết chứ?”

Cô lắc đầu. “Không, tôi không biết.”

“Được nghe ông ta nói bất kỳ điều gì tích cực về các bác sĩ phẫu thuật của ông ta là một chuyện lạ đó. Cô luôn luôn đặc biệt, Ellie.”

Ava không nói một từ, nhưng ánh mắt khó chịu mà nó nhìn John đã nói lên tất cả. Nó đang sôi sục bên trong.

“Chúc mừng chị,” Annie nói. “Em rất tự hào về chị.”

“Con yêu, thật là một tin tuyệt vời,” cha cô nói.

“Đúng rồi, thật tuyệt,” mẹ cô đồng ý.

“Mọi thứ luôn là về chị phải vậy không nhỉ?” Ava gặng hỏi.

Ellie bật cười. “Ồ, Ava, em cũng vậy thôi, không phải vậy sao?”

Cằm Ava hất lên. “Em đang khen chị mà,” nó nói. “Nhân tiện, chị phải đến đám cưới em đấy.”

“Em đang yêu cầu đấy à?”

“Không, em đang nói với chị.”

Max bị thu hút bởi cuộc trò chuyện giữa các chị em nhà này. Anh sống với toàn anh em trai, nên giờ anh thấy sự khác nhau giữa anh em trai với chị em gái đến khó tin. Trong gia đình anh, tranh luận được giải quyết bằng vài cú đấm, trừ khi có ba mẹ ở quanh đó, còn thì sau đó vấn đề coi như được giải quyết xong và họ bình thường lại. Chẳng có cảm giác nặng trịch như thế này. Anh em nhà anh không giữ hận thù trong lòng, nhưng chị em Ellie Ava chắc chắn đang thế.

“Việc chị có mặt ở đám cưới của em sẽ không dập tắt tin đồn đâu, Ava,” Ellie phản đối.

Annie gật đầu. “Chị ấy nói đúng đấy, Ava. Đám cưới này đã làm chị có một chút hoang tưởng rồi đó.”

Ba của họ mời tất cả một ly vang, nhưng Ellie từ chối. Sau tranh cãi thứ ba hay thứ tư của Ava về chủ đề đám cưới, Ellie xin lỗi rời khỏi bàn, đi vào bếp, và trở lại với một bình sữa và một cái ly. Cô thả cả bình lẫn ly xuống trước đĩa của mình.

“Cho sữa vào cái bình nhỏ hơn,” Ava hướng dẫn. “Chúng ta là người văn minh.”

Ellie lờ đi, rót cho mình một ly, và nhấp một ngụm.

“Tôi không nghĩ tôi muốn nghe nữa,” ba của họ nói. “Đi nào, Claire. Các cậu cũng vậy, Max với John. Chúng ta sẽ để mấy đứa con gái này tìm ra sự khác biệt giữa chúng nó.”

Mẹ cô cho Ellie một cái lắc nhẹ đầu và cái nhìn cảnh báo trước khi bà ra ngoài hiên ngồi với những người kia. Ellie sẽ không thấy ngạc nhiên nếu bà dùng hai ngón tay chỉ vào mắt bà rồi chỉ vào mắt Ellie để cho cô biết bà đang nhìn cô.

Ngay khi chỉ còn lại ba chị em, Annie quay sang Ellie. “Sao chị không kể cho em nghe về Max? Anh ấy thật ấn tượng,” cô thì thầm. “Đúng không? Một người đàn ông với một khẩu súng và một huy hiệu. Có điều gì đó thật gợi cảm về nó, chị có nghĩ thế không?”

“Anh ấy mang súng và huy hiệu là bởi vì anh ấy làm việc cho FBI, và anh ấy cũng là một người bạn, vì thế chị mới mời anh ấy đi cùng.”

“Em cá là anh ấy không hiểu chuyện gì xảy ra,” Annie nói với một cái hất đầu nhanh hướng về người chị sinh đôi của mình.

“Anh ta trông quá cứng nhắc so với sở thích của tôi,” Ava nói với một cái nhún vai. “John tao nhã hơn nhiều.”

“Anh ấy chỉ là bạn thôi à?” Annie hỏi.

“Phải, và, Ava này, chị sẽ không tới dự đám cưới của em đâu.”

“Có, chị phải. Chỉ có cách duy nhất đó thôi.”

“Thôi đi, làm ơn đừng cãi nhau nữa,” Annie cầu xin.

“Annie, em khỏe không vậy? Trông em xanh xao quá đấy,” Ellie hỏi.

“Em mệt,” Annie nói. “Em phải thức dậy từ lúc năm giờ sáng, và em đã chẳng ngủ được cho đến giờ đó.”

Ellie quay sang Ava. “Ý em là sao, cách duy nhất là sao?”

“Ừ, phải đó, cách duy nhất là sao?” Annie hỏi.

Ava giải thích, “Bằng việc đến dự đám cưới là cách duy nhất để dập tắt các tin đồn xấu xa kia.”

“Tin đồn xấu xa nào?” Ellie hỏi. Cô rót thêm nửa ly sữa nữa và nhấp một ngụm. Ở gần Ava làm cô thấy muốn bệnh. Cũng may là cô sẽ không ở gần nó lâu.

“Chị biết mà.”

“Không, chị không biết. Giải thích mấy cái tin đồn đó đi.”

Ava thẳng người lên trong cái ghế của mình và nhìn trừng trừng vào Ellie. “Được thôi. Mọi người đồn em đã phá hôn ước của chị.”

“Em không hiểu sao mọi người trong thị trấn này lại biết chuyện đó nhỉ,” Annie nói. “Ai nói cho họ biết vậy?”

“Không ai nói cho họ biết cả,” Ava nói. “Mẹ đã nói về John trước khi Ellie dẫn anh ấy về đây. Tất cả bạn bè của chị ấy đều biết chị ấy sẽ đưa anh ấy về ra mắt gia đình. Họ đã ngạc nhiên vì anh ấy cưới em chứ không phải chị ấy.”

“Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì khủng khiếp lắm,” Annie phản đối. “Nó cũng chẳng phá hoại được danh tiếng của em đâu mà lo.”

Ava chế nhạo. “Không phải tất cả thôi. Ai đó, và em cũng không biết là ai nhưng em doán là bà bạn thân nhất của mẹ, bà Grimes – chiết là mẹ hẳn đã phải tâm sự với ai đó – và rồi, ai đó đã loan tin đồn rằng John và em đã bị thấy trong một…một tình thế khó xử ngay sau khi Ellie đưa anh ấy về nhà.”

“Không phải nó đã xảy ra à?” Annie hỏi. “Chị không ở đây, nhưng mẹ nói-“

“Chị bênh ai hả?” Ava hỏi.

“Chị sẽ không bênh ai cả. Chị chỉ đơn giản là hỏi chuyện thật sự đã xảy ra. Có hay là không?”

“Chẳng có gì liên quan,” Ava nói nhanh.

“Chị nghĩ là chị sẽ phải hỏi John,” Annie nói.

“Chị không được lôi anh ấy vào chuyện này. Được rồi, phải, em đã ngủ với John trong khi anh ấy đã cầu hôn với Ellie, nhưng em không nghĩ bất kỳ ai cũng cần phải biết chuyện này.”

“Vậy đó là sự thật, chứ không phải là tin đồn. Em biết hai chuyện khác nhau mà,” Annie nói.

“Xem kìa,” Ava nói. “Làm như chỉ cần tốt nghiệp trường luật là trở thành công tố viên vậy. Thôi tra khảo tôi đi.” Giọng cô đầy mỉa mai.

“Chị chỉ đơn giản là hỏi em sao em có thể gọi nó là tin đồn thôi mà,” Annie tiếp tục.

“Bởi vì tôi muốn thế.” Ava thấy giọng mình hét lên. “Tôi muốn những tin đồn xấu xa này phải thôi đi bởi vì tôi phải sống ở đây, và tôi không muốn mọi người nói sau lưng tôi, nói những điều tồi tệ về nhân cách của tôi.”

Annie nhìn Ellie và tròn mắt. “Ava, em xin lỗi những điều em đã làm với Ellie chưa vậy?”

“Không, tất nhiên là không. Sao em lại phải xin lỗi chứ? Chuyện phải thế thôi. John yêu em, và em cũng yêu anh ấy.” Cô đẩy ghế ra và đứng dậy. “Em sẽ đi kiểm tra cái sân lần nữa trước khi John và em về. Em sẽ không trở lại đây cho đến bữa tiệc, nhưng nếu có chuyện gì, em sẽ gọi chị.”

Annie và Ellie nhìn Ava cho đến khi cô biến vào bếp. Annie là người phá ra cười trước, sau đó Ellie nhanh chóng nhập hội. Rồi hai chị em dọn bàn.

“Chúng ta có nên bảo Ava phụ rửa mấy cái đĩa này không nhỉ?” Ellie hỏi vẻ ngây thơ.

Họ lại phá ra cười.

“Còn nhớ khi chúng ta còn nhỏ không? Ava luôn có việc quan trọng phải làm mỗi khi đến giờ làm việc nhà,” Annie nói.

“Chị nhớ chứ,” Ellie nói. “Sau khi chị đi, em phải làm hết mọi việc. Chị không hiểu sao mẹ không bắt Ava phải cùng làm nữa.”

“Vì không tranh cãi với nó thì dễ dàng hơn nhiều.”

Ellie xếp mấy cái đĩa chồng lên nhau và mang chúng vào bếp. Annie theo sau với mấy cái ly.

“Chị chưa nói chúc mừng em vì đã học xong khóa học Luật,” Ellie nói.

“Em vẫn chưa là luật sư mà, không cho đến khi thi đậu công chức. Em đã bảo mẹ với ba khoan chúc mừng em cho đến lúc đó.”

“Em có biết em muốn làm gì chưa?”

“Em muốn học thêm vài khóa học chống độc quyền. Lĩnh vực đó em thấy thích. Em thấy mình như đang ở một ngã tư. Em đã nghĩ mình đã vạch ra hết tương lai cho mình, nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi.”

Trước khi Ellie có thể yêu cầu cô giải thích, Annie trở vào phòng ăn và hoàn thành việc lau bàn. Ellie đang tráng mấy cái đĩa và cho vào máy rửa chén.

“Em không thể làm những việc chị đang làm,” Annie nói khi đưa Ellie một cái đĩa. “Cắt vào các cơ thể người. Chỉ nghĩ tới máu thôi là em đã muốn bệnh.”

“Có một chuyện rất thú vị xảy ra cách đây vài tuần.” Cô kể cho em gái nghe về trường hợp cô thấy kỳ lạ, nhưng Annie lộ vẻ kinh sợ.

“Anh ta nuốt đồng xu hả? Tại sao?”

“Anh ta không thể giải thích tại sao. Mười một đô la và mười lăm xu.”

“Tất cả đều là tiền lẻ?”

“Ừ,” cô nói. Cô bật cười trước biểu hiện của Annie. “Khá nặng, nhưng anh ta không làm thủng ruột. Rồi sau đó người đàn ông này đã dùng dao đâm. Có thể nó đã gây khó chịu,” cô giải thích khi tiếp tục tráng qua mấy cái đĩa salad, “Động mạch đùi của anh ta bị cắt và máu phun ra khắp nơi. Chị đã phải bịt cái lỗ đó với ngón tay chị trong khi…” Cô ngừng lại khi Anni bịt miệng. “Thấy buồn nôn à?” cô trêu.

“Em không biết sao chị có thể làm được nữa. Chị không bao giờ thấy ghê à?”

“Có chứ,” cô nói. “Chị nôn lên bệnh nhân suốt.” Cô nghĩ cô đang nói đùa, nhưng Annie không cười.

“Máu làm em muốn nôn,” cô nói. “Mẹ để mấy cái túi nylon cho thức ăn thừa ở đâu vậy?”

“Ngăn thứ ba trên xuống,” cô trả lời.

Annie đặt cái đĩa thịt gà còn thừa lại lên bàn và tìm trong ngăn kéo. Cô lôi ra một túi bánh mì và mỉm cười. “Mẹ vẫn để dành này. Mẹ dùng nó làm sandwitch cho chúng ta để ăn trưa ở trường.”

“Mẹ tiết kiệm mọi thứ mà. Có một ngăn kéo chẳng có gì ngoài mấy cọng thun, kẹp giấy, và mấy cái dây buột xoắn.”

Annie cho phần gà đó vào tủ lạnh và nói, “kể cho em nghe về Max đi.”

Ellie đựa lưng vào bồn rửa và lau tay vào khăn lau chén. “Em muốn biết gì? Rằng chị bắt đầu thấy hoảng sợ bởi chị có thể cảm thấy mình càng ngày càng muốn gắn bó hơn với anh ấy? Rời khỏi anh ấy sẽ là một sự đau đớn.”

“Vậy thì đừng rời khỏi anh ấy.”

“Anh ấy sống ở Honolulu.”

“Ồ.”

“’Ồ’ là đúng,” cô nói. “Chị đang tìm cách để đặt ra khoảng cách cho bản thân mình. Em là người thực tế, Annie. Có gợi ý chị phải làm gì không?”

“Để em nghĩ xem,” cô trả lời. Cô liếc ra cửa sổ. “Ava đang vào,” cô thì thầm.

“Chúng ta đã có hai mươi phút không phải nghe về các kế hoạch đám cưới, và chị thấy vui vì điều đó,” Ellie nói.

Ava không dừng lại để nói chuyện với hai chị em họ. Cô bước ngang qua và đến ngồi với những người khác ở hàng hiên.

Annie và Ellie cũng vừa xong việc ở bếp khi mẹ họ bước vào. Bà nhìn Annie và nói. “Đi ngủ đi. Con trông kiệt sức quá. Chúc ba con ngủ ngon đi,” bà nói.

“Max đâu ạ?” Ellie hỏi.

“Trong phòng làm việc của ba con. Mẹ nghĩ nói về chuyện đám cưới làm kinh hãi cậu ta. Giờ thì, Ellie…”

“Dạ?” cô hỏi vẻ nghi ngờ.

“Mẹ muốn con lên danh sách khách mời cho đám cưới với mẹ. Mẹ lo lắng muốn bệnh nếu để sót một người họ hàng nào.” Bà đến một ngăn kéo tủ và lấy ra một cuốn sổ dày.

Annie rời khỏi bếp trước khi Ellie có thể nói cô ở lại và cùng giúp.

Thở dài, Ellie kéo ghế ra và ngồi kế mẹ. “Không phải đã quá muộn để thêm khách mời rồi sao mẹ?”

“Mẹ sẽ mời thêm. Nếu chúng ta bỏ quên ai đó, mẹ chỉ cần nói với họ là các thiếp mời bị trả về. Nói dối một chút thì vẫn tốt hơn là làm tổn thương người khác.”

Điều mẹ cô nói không làm cô thấy có ý nghĩa gì. Ellie rời nhà khi cô mười hai. Cô thậm chí không nhớ tới một nửa họ hàng của mình. Dù vậy, cô quyết định làm hài lòng mẹ mình, bởi cô biết mẹ cô đang căng thẳng muốn làm cho mọi thứ hoàn hảo cho đám cưới của Ava.

Hóa ra đây là một nhiệm vụ dễ chịu. Ellie sẽ đọc một cái tên trong khi mẹ cô đánh dấu vào danh sách. Nếu cô không thể nhớ ra người nào đó, mẹ cô sẽ kể một câu chuyện về họ. Nó làm Ellie cảm thấy kết nối hơn với gia đình mình, và khi cô nhớ ra một người chú dì hay một người bà con nào đó, mẹ cô rất hài lòng.

Họ ngồi với nhau cho đến gần mười giờ khi Ava và John đến chào để đi về. Mẹ và ba cô rõ ràng đã mệt lử và đã sẵn sàng để đi ngủ. Ellie đi vào phòng khách và đọc một tạp chí trong khi chờ Max. Annie đi vào một phút sau đó.

“Chị nghĩ em đã đi ngủ rồi chứ,” Ellie nói.

Max thò đầu vào phòng và nói, “Tới tìm anh khi nào em sẵn sàng nhé.”

“Vâng,” Ellie hứa.

“Tất cả chuyện này là sao?” Annie hỏi. Cô thả người xuống kế Ellie trên ghế sofa, đá văng giày ra, rồi sau đó kéo chúng vào.

“Đó là một câu chuyện dài.”

“Em chẳng có gì đề làm trừ việc đi ngủ.”

“Ngày mai làm gì?”

“Ava với em sẽ đi đến vài chỗ với nó. Vì thế giờ hãy kể cho em nghe câu chuyện dài đó đi.”

“Bí mật nhé.”

“Bí mật,” Annie đồng ý.

“Đó là một vụ nổ súng ngay bên ngoài bệnh viện của chị,” cô bắt đầu kể cho Annie nghe mọi thứ xảy ra kể từ ngày hôm đó, và dĩ nhiên kể cả lý do thật sự Max ở đây với cô. Annie hỏi nhiều câu hỏi, nhưng có vẻ cô không có lo lắng.

“Mẹ và ba biết hết chuyện này rồi, và họ hiểu chị sẽ phải đi sau khi xong bữa tiệc.”

“Có an toàn để chị ở lại lâu không?”

“Chị muốn đi, nhưng thật sự quan trọng với mẹ nếu chị ở lại cho đến khi buổi tiệc đó xong. Max sẽ có vài đặc vụ khác đến đây hỗ trợ an ninh với anh ấy,” cô trả lời. “Và chị không có kế hoạch để đi dạo phố một mình. Chị sẽ ở trong nhà trong suốt bữa tiệc.”

“Chị chắc không muốn Ava biết chuyện này.” Annie nói chứ không phải đưa ra một câu hỏi.

“Không.”

Ellie đá văng giày ra và ngồi xuống. Họ nói nhiều hơn về vụ nổ súng đó, sau đó Annie thay đổi chủ đề.

“Chị có nghĩ Ava sẽ dịu dàng hơn sau khi kết hôn không?”

“Chị không biết. Một khi đã quen với bóng tối thì không thích ra ngoài sáng nữa.”

Annie thúc vào tay cô. “Chị thương nó. Chị biết thế mà. Nó là em gái chị. Nên chị phải thương nó.”

Cứ để mặc Annie tìm thấy những điều tích cực, Ellie nghĩ. Mỗi khi có căng thẳng xảy ra, nó luôn là người hòa giải. Chỉ có Ava và Ellie gây ra xung đột trong gia đình trong những năm qua, chứ không phải Annie. Nó là người tử tế, muốn mang mọi người đến với nhau. Nó là đứa con gái hoàn hảo, chưa bao giờ là nguồn gây lo lắng cho gia đình.

Ellie cuối cùng cũng nhượng bộ. “Phải, chị cũng thương nó. Nhưng mà chị không thích nó.”

“Nếu nó nghe về tên sát thủ kia, chắc sẽ giật mình cho xem.”

“Không, nó sẽ đổ lỗi cho chị,” Ellie nói. “Không có nhiều người có một kẻ theo đuôi, còn chị có tới hai.”

“Thật ra, chị chỉ có một kẻ theo đuôi và một sát thủ. Khác nhau.”

“Cả hai đều muốn giết chị,” cô nói. “Cược với em không thể vượt qua chị được.”

“Em có thể đặt cược điều này,” cô nói, “Đoán xem.”

“Cái gì thế?”

“Em nghĩ em có thai.”

Bình luận
× sticky