Họ đang ở hiệp ba của cuộc tranh luận.
Max đã tắm xong, đang mặc một cái áo thun và quần jean, cầm lấy cái điều khiển TV, và bây giờ đang ngồi trên cái ghế sofa có nhiều lục cục với đôi chân trần trên một cái ghế đệm dài, đang cố gắng xem các tin tức cuối ngày trên một cái tivi có kích thước của một hộp bánh mì, trong khi kiên nhẫn chờ Ellie bình tĩnh và có lý lẽ hơn. Anh nghi ngờ không biết đến chừng nào.
Cái điều khiển sắp xút ra trong tay anh. Nó được dán lại với nhau, nhưng cái băng rõ ràng là đã cũ. Anh bắt mình nhớ là sẽ mua một cái remote khác hoặc một cuộn băng khác. Thật là hết sức kinh khủng khi không có được một cái đồ đổi kênh tử tế.
“Anh có đang nghe em không đấy?” cô hỏi.
“Có, anh đang nghe đây,” anh nói dối.
Lạy Chúa, cô trông thật tuyệt. Anh nhìn cô đã lấy lại vẻ thoăn thoắt trong khi cằn nhằn. Cô cũng đã tắm và bây giờ đang mặc một áo ngủ sọc hồng-trắng nhạt vừa vặn tới đầu gối, và một cái áo choàng cotton dài, buộc lại ở thắt lưng. Cái áo quá rộng với cô, cái lai áo lệt bệt dưới sàn, nhưng với anh thì trông cô vẫn quyến rũ nếu có đang mặc một cái áo choàng mỏng manh xuềnh xoàng. Cô trông hấp dẫn với mọi thứ mà cô mặc, thậm chí với cả cái áo vô trùng rộng thùng thình mà lần đầu tiên anh gặp thấy cô mặc.
Không biết về những suy nghĩ của anh, Ellie tiếp tục tràng đả kích của mình. Cô có mọi lý do để thất vọng. Cô không nói một lời trong khi anh giải thích cho lý do anh đến Winston Falls và ý định là cái bóng của cô cho đến khi hai người họ trở về nhà cô, nhưng khi anh giải thích xong, cô đã phản ứng lại. Dù vậy, cô đã không nhào về phía anh. Cô tràn đầy giận dữ, và anh thấy thích thú với cái phản ứng này. Giận dữ dù sao cũng tốt hơn là kinh hãi hoặc khóc lóc.
“Anh không được cho ba mẹ em biết đâu đấy.” Cô quá giận đến nỗi giọng run lên. Cô không phải là một người hay la hét, và anh cũng đánh giá cao điều đó.
“Có, anh phải,” anh bình tĩnh nói lại tới lần này là lần thứ sáu hay bảy. “Họ cần phải nhận thức được sự nguy hiểm.”
“Anh còn chưa chắc chắn Landrys có thuê người giết Sean hay em nữa không mà.”
“Có, anh chắc chắn. Ellie, chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này thôi. Anh sẽ ở đây với em cho tới khi em an toàn trở về nhà.”
“Sau đó thì sao?”
“Nếu Willis Cogburn không bị bắt hay bị giết, đặc vụ khác sẽ nhận trách nhiệm.”
“Bị giết?”
“Nếu hắn cố làm thương tổn em, thì chết tiệt, anh sẽ giết hắn.” Cơn giận dữ bùng lên trong anh ở cái ý nghĩ có kẻ nào đó làm thương tổn cô.
“Anh phải bắt hắn, nhưng đừng bắn hắn,” cô lẩm bẩm. “Sau đó anh có thể thỏa thuận với hắn sẽ nhận bản án nhẹ hơn nếu hắn làm chứng chống lại Landys.”
“Em là một bác sĩ, chứ không phải luật sư,” anh phản đối.
“Thì đúng như vậy mà, không phải sao? Cứ hỏi một luật sư thử xem. Anh ta sẽ đồng ý với em. Willis Cogburn nên còn sống để làm chứng.”
“Anh là một luật sư đây,” anh nói. “Và nói cho em biết, mấy kẻ đâm thuê chén mướn không thường làm chứng đâu. Và nếu anh phải bắn hắn, anh sẽ bắn cho chết luôn.”
Chống tay lên hông, cô nhìn trừng trừng vào anh. “Anh đã trở thành luật sư khi nào vậy?”
Cuộc nói chuyện đang trở nên buồn cười. Cô đang hành động như thể anh đã đánh lừa cô bằng cách đi học trường luật vậy.
“Ngay sau khi anh tốt nghiệp đại học Vanderbit.”
“Ở đâu?”
Anh cười. “Đại học Luật Vanderbit ở Nashville,” anh nói.
“Sau đó làm FBI?”
“Ừ.”
“Vậy thì anh cũng thông minh đó.”
Anh nhún vai. Dáng điệu mệt mỏi, Ellie đi vào cái nhà bếp nhỏ xíu. Cô lấy một lon Diet Coke ra khỏi tủ lạnh, một lon khác cho Max, và trở lại phòng khách. Cô ngồi xuống cạnh anh, đưa anh chai nước, và để chân lên cái ghế dài có đệm bên cạnh chân anh.
“Anh đã nhìn thấy gương mặt ba em khi anh bước ra xe và ông nhìn thấy khẩu súng rồi đó. Trong khoảnh khắc đó, ông đã chuyển từ vui vẻ đến sợ hãi.” Cô đặt cái lon chưa mở ra của cô lên bàn, dựa người trở lại, và nói, “Em đã “dạy” cho ông ấy mong chờ những điều tệ hại nhất.”
Max choàng tay mình quanh cô và kéo cô vào bên anh. “Ellie, em biết là anh đúng mà. Ba em cần phải nhận thức được, và anh sẽ chỉ yêu cầu được cho ông ấy biết về sự nguy hiểm có thể xảy ra. Chỉ vậy thôi.”
“Em đã bắt ông ấy chịu đựng đủ rồi.”
“Em bắt ông ấy chịu đựng ư? Em chẳng làm gì sai cả. Em không thể chịu trách nhiệm cho sự ám ảnh của Evan Patterson.”
“Về lý thuyết thì đúng vậy, nhưng trong tim mình, em cảm thấy như thể em đã có lỗi bằng cách nào đó. Em biết nói thế là vô lý, nhưng đúng là vậy đấy.”
“Em mấy tuổi khi có chuyện với Patterson?”
“Em chỉ vừa mừng sinh nhật thứ 11 xong.” Đó là một năm sống trong địa ngục, cô nghĩ nhưng không nói ra.
“Lý do đó không được chấp nhận.Em chỉ là một cô bé lúc đó. Em đã không làm hay nói gì để khuyến khích hắn ta cả.”
“Em không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi hành vi kỳ lạ của hắn ta. Có những ngày, đặc biệt khi ba em không có ở nhà, hắn đi đi lại lại trước nhà em, nhìn chằm chằm vào nhà em khi đi ngang qua. Hắn làm thế hết giờ này sang giờ khác,” cô kể. “Annie đã rất sợ. Nó phải bật hết đèn trong phòng ngủ của nó suốt đêm, và em có thể nghe thấy tiếng nó thút thít dưới tấm chăn. Đó là lý do tại sao nó sẽ trở thành một luật sư. Nó sẽ làm việc gì đó trong ngành tư pháp hình sự. Còn Ava thì đi theo một hướng khác. Nó đã nổi điên lên. Nó giận dữ suốt thời gian đó – giận em.”
“Thôi nào. Em biết em chẳng có lỗi gì cả mà.”
“Điều đó chẳng thay đổi được gia đình em đã cảm thấy thế nào. Người cha tội nghiệp của em đã đứng ngồi không yên khi không ai có thể tìm ra Patterson, và bây giờ anh còn muốn nói cho ông biết có một sát thủ ở ngoài kia đang săn lùng em nữa chứ.”
Cô đứng dậy, cầm lấy lon nước của mình lên và đặt nó trở lại vào trong tủ lạnh. Có một cánh cửa ở cuối nhà bếp dẫn xuống nhà để xe. Cô kiểm tra xem nó đã khóa chưa, sau đó kiểm tra cánh cửa khác để chắc chắn các chốt cửa đều đã được khóa lại, và đi vào phòng ngủ.
Cô thậm chí đã không nghĩ đến chuyện sắp xếp chỗ ngủ hay chọn giường cho Max cho đến khi cô mở cửa phòng mà cô đã từng ngủ ở đó trước đây. Đó là một cái giường size nữ mà ba mẹ cô đã có được từ một cửa hàng bán giảm giá. Trong cái phòng ngủ nhỏ hơn là cái giường đôi từng thuộc về dì Eleanor, cô được đặt theo tên bà. Cái giường này từng ở trong phòng dành cho khách nhà dì, nhưng khi dì bỏ phòng đó, dì đã tặng nó cho căn hộ này.
Ellie nghĩ cô có lẽ nên ngủ ở đó bởi vì Max to hơn nhiều so với cô.
Hoặc là cô có thể ngủ với anh. Cái ý nghĩ này làm tim cô tăng tốc. Không, chuyện đó không thể xảy ra, cô tự bảo mình. Không phải là cô đã muốn anh đi khỏi đây,không được ở lại…đó sao?
Cô đang mâu thuẫn. Lúc còn ở nhà, sau cuộc hẹn của họ, anh đã hôn cô cuồng nhiệt, và khi anh đi, cô đã hối hận vì đã không ngủ với anh. Còn bây giờ? Max chỉ cách cô có một bước chân, và ngay phút này đây cô không thể tìm ra được lý do tại sao cô không nên ném mình vào vòng tay anh.
Căn phòng này hình như đang quá chật với cô. Cái máy điều hòa đã không chạy, và nhiệt độ thì đang tăng lên. Cái ý nghĩ cuộn mình bên cơ thể rắn chắc của Max đã không làm cô mát lên. Chỉ một đêm thôi. Có hại gì chứ?
Ellie bước vào phòng tắm và đánh răng lần nữa chỉ để cho cô có thời gian để lấy lại minh mẫn. Phải, cô muốn anh. Đúng vậy, chẳng có gì sai để thừa nhận, và, phải, chuyện đó sẽ tuyệt vời và đầy kích thích, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một nhục cảm ngắn ngủi. Một sự thăng hoa làm cho mê mẩn, tuyệt vời, cô bổ sung.
Những tưởng tượng đang oanh tạc trong cô, nhưng cô khóa chúng lại trong tâm trí mình. Cô không thể để các hormon hay bản năng thú tính kiểm soát mình được. Bên cạnh đó, Max vẫn sẽ còn ở đây vào sáng mai, vì thế cô không thể vờ như cô đã mất lý trí tạm thời được.
Cô nhìn một hồi lâu vào trong tấm gương và lắc đầu với cái bóng của mình. Cô muốn nhiều hơn là sex bình thường. Cô muốn một mối quan hệ lãng mạn. Cô cảm thấy ngớ ngẩn khi thừa nhận như vậy, mặc dù đó là sự thật. Cô đã chỉ làm việc và làm việc để nó lấy đi hết năng lượng của cô, không chừa chỗ cho những mơ mộng hão huyền. Nhưng sâu trong đâu đó, nó vẫn luôn còn đó. Cô là người lãng mạn. Chẳng có gì là bất thường hay không hợp lý về điều đó.
Được rồi, cô hạ quyết tâm. Cô không phải là một con thỏ, và cô sẽ không nhảy vào giường với bất kỳ người đàn ông nào – không quan trọng anh ta hấp dẫn đến cỡ nào – mà không có một kết nối tình cảm trước tiên.
Khi cô mở cửa ra, đột ngột cô nhận ra tất cả những lo lắng nãy giờ của cô đã chẳng là gì cả. Max đã không thực hiện bất kỳ chuyển động nào hay cho thấy dấu hiệu anh muốn lên giường với cô. Tuy vậy, có một sự tương tác giữa họ. Nếu cô có thể cảm nhận được, thì chắc là anh cũng vậy.
Khi cô bước vào phòng khách, Max đang ngồi trên ghế sofa, nghiêng về phía trước với mấy miếng xút ra của cái đồ điều khiển TV trên cái ghế đệm dài trước mặt anh. Mẫu băng dính cũ đã không còn tác dụng, và cái nắp nhựa đã bị mẻ ở vài chỗ.
“Chắc có ai đó đã ném cái này vào tường vài lần rồi,” anh nhận xét. “Còn băng dính nào không?”
“Để xem,” cô nói khi cô tháo nút thắt dây buộc áo choàng ra. Nó kéo lê trên sàn khi cô bước vào bếp, và cô thật sự muốn cởi nó ra bởi không khí lúc này đang rất ngột ngạt.
Cô tìm thấy vài cuộn băng keo trong một ngăn kéo kệ bếp và hai sợi dây thun dày.
Max nhanh chóng gắn cái remote lại và buộc nó lại với mấy sợi thun, sau đó anh ngồi trở lại và bắt đầu lướt kênh. Cô ngồi xuống kế anh.
“Đàn ông và các đồ điều khiển từ xa của họ,” cô nói, lắc đầu.
“Phụ nữ và các dụng cụ làm tóc của họ,” anh phản đối.
Cô cười. “Dụng cụ làm tóc á?”
Anh nhún vai. “Em cũng biết rồi đó. Keo xịt lên tóc này. Em không có,” anh thêm vào, “nhưng nhiều phụ nữ làm thế.”
“Ý anh là sao khi nói em không có?”
Anh choàng cánh tay qua cô và các ngón tay anh trượt vào tóc cô. “Nó mềm, không cứng, và các ngón tay anh không bị dính lại.”
“Anh đã từng hẹn hò với loại phụ nữ nào vậy?”
Anh không trả lời. Thay vào đó, anh cọ vào gáy cô, và cảm giác rất tuyệt.
“Tóc em rất mềm mại. Hương cũng rất thơm. Như mùi dâu tây ấy.”
“Sao anh biết…”
Anh mỉm cười. “Anh có một trí nhớ tốt mà.”
Woa. Cô cũng vậy. Cô nhớ môi anh trên môi cô, những cái chạm của lưỡi anh trên lưỡi cô, hương vị của anh, cách anh ôm cô trong vòng tay anh, mùi hương nam tính của anh…phải, cô cũng có một trí nhớ tốt.
Cô hắng giọng. “Ở đây nóng quá.”
“Ừ,” anh nói, quay lại cái Tivi. “Em bật máy điều hòa lên chưa?”
“Em chắc là nên giải thích cách cái máy này hoạt động. Nó nằm ngay bên ngoài cửa phòng ngủ của anh,” cô nói. “Anh sẽ có cái giường rộng hơn bởi vì anh…”
Wow. Tất cả những gì anh làm là nhìn vào cô, và cô quên mất những gì mình đang nghĩ. Có một tia sáng ấm áp trong đôi mắt anh làm cô mê mụi. Người đàn ông này càng lúc càng hấp dẫn hơn.
“Bởi vì anh cái gì?”
Cô không nhớ chút gì. “Cái gì?”
Anh nhe răng. “Em nói anh được phòng lớn hơn…”
“Bởi vì anh to lớn hơn em. Đó là cái giường size nữ, vì vậy chân anh có thể sẽ phải thò ra ngoài.”
“Còn cái máy điều hòa?”
“Nó sao cơ?” Cô thật sự thôi ngay nhìn vào anh để có thể tập trung được.
“Anh cần biết gì về nó à?”
Cô buộc mình nhìn vào cái tivi khi giải thích. “Nó chỉ có hai chức năng cho dù anh có điều chỉnh gì với nó đi nữa. Hoặc nóng, như bây giờ – sẽ chỉ càng lúc càng nóng hơn – hoặc lạnh – không chỉ lạnh , mà là lạnh như ở Bắc Cực ấy. Anh chọn đi,” cô nói.
“Hoặc vả mồ hôi hoặc bị đóng băng là những lựa chọn á?”
“Phải.”
“Đóng băng.”
Cô vỗ nhẹ vào đầu gối anh. “Vậy thì đó là cái chúng ta sẽ được toại nguyện.”
Anh bật cười. “Em không điều khiển được nó à?”
“Rất tiếc là không.”
Cô đã phát hiện ra chuyện này vào lần trước cô ở đây. Cô đã luân phiên giữa cái “nắng” thiêu đốt và cơn lạnh cóng người suốt đêm dài. Thật là đau khổ. Cô đã định nói vấn đề này với ba cô sáng nay, nhưng cô quên khuấy đi mất cho tới bây giờ, và nhiệt độ thì đang tăng dần lên.
Cô nới lỏng cổ áo choàng và quạt quạt vào mình. “Anh có phiền không nếu em xem kênh SportCenter? Sắp có điểm tin rồi.”
Anh đưa cô cái điều khiển và hỏi, “Cái máy điều hòa đó được mấy năm rồi?”
“Nó còn mới.”
“Vậy tại sao…”
Cô đã tìm thấy kênh đó, tắt tiếng cái chương trình đang đến phần kết, và quay sang Max. “Ba đã mua hàng giảm giá,” cô giải thích. “Ông ấy sẽ chẳng mua thứ gì trừ khi nó được giảm giá nhiều.”
“Anh không quan tâm chuyện ông ấy có được giảm một nửa giá hay không, nhưng nếu nó không chạy thì…”
“Nửa giá thôi cũng không thuyết phục được ba em đâu. Hình như tám mươi phần trăm thì phải, chứ không phải năm mươi.”
Anh lắc đầu. “Ông ấy nên trả lại nó.”
“Phải, ông ấy nên thế,” cô đồng ý. “Nhưng ông ấy sẽ không làm vậy đâu. Ông ấy sẽ gọi một người thợ đến sửa nó. Em sẽ nói chuyện này với ông ấy vào ngày mai. Anh có muốn một ly bia không? Anh không thể xem SportsCenter mà không có bia.”
“Tuyệt vời, mình đang có một giấc mơ trở thành sự thật. Một cô gái xinh đẹp thích Sportscenter và uống bia.”
“Chúng tôi không phải là loài quý hiếm đến vậy đâu,” cô nói.
Cô để lon Diet Coke chưa mở của anh trở vào tủ lạnh, lấy ra hai chai Bud Light và một cái hộp nhiều loại hạt, rồi trở lại sofa. Cô đưa Max một chai, mở nắp chai kia, sau đó cụng nhẹ vào chai của anh và hớp một ngụm.
Cô đặt cái hộp lên bàn và ngồi cạnh anh. “Càng lúc càng nóng hơn,” cô nói khi cô áp cái chai lạnh lên cổ mình. Cô điều chỉnh vị trí mình trên chiếc ghế dài vài lần và kết thúc với việc dựa vào anh. “Em cũng muốn nhích ra và để anh thoải mái hơn, nhưng cái ghế có cục cộm lên, rất khó chịu. Em nghĩ chắc nó bị nứt đâu đó.”
“Anh thích em dựa vào anh.”
“Em không làm anh nóng chứ?” Sau khi hỏi câu có tính gợi ý, cô áp cái chai của cô vào cổ anh. “Cảm thấy khá hơn không?”
“Em trông đã khá hơn rồi đấy. Điểm tin tới rồi kìa.”
Đó là một trong những chương trình ưa thích của cô, và tối nay chủ đề một lần nữa là về mùa bóng sắp tới. Tên của Simon được đề cập tới hàng chục lần. Max đang trả lời các tin nhắn, nhưng cô thấy anh mỉm cười bất cứ khi nào các bình luận viên khen anh trai anh. Anh không cho thấy bất kỳ phản ứng nào với những lời phê bình.
Được nửa chương trình thì Ellie cời áo choàng ra. Cô không quan tâm liệu có thích hợp hay không. Cô đang bị đốt cháy.
“Chúng ta có thể mở cửa sổ trong phòng ngủ, có thể có một ít gió tạt qua. Chỉ cửa sổ mở thôi.”
“Bây giờ nhiệt độ ở ngoài thế nào?”
Cô tìm cái điện thoại di động của mình, tìm mục thời tiết, và rên rỉ. “Chín mươi và ẩm. Em nghĩ chắc chúng ta phải vào nhà thôi. Chỗ này còn tệ hơn là mùi sơn nữa.”
“Anh không nghĩ thế,” anh nói. “Nó cũng chẳng quá tệ đâu.”
“Em có thể chịu được nếu anh có thể,” cô nói. “Và chỉ trong đêm nay thôi. Tối mai chúng ta sẽ đi.”
Anh gật đầu. “Tốt,” anh nói. “Anh cũng sẽ nói thế nếu em không nói. Chúng ta không thể ở lại đây. Nếu có hỏa hoạn, chúng ta sẽ bị mắt kẹt ở đây, và nếu bước ra ngoài sẽ nằm trong tầm bắn của bất kỳ kẻ nào. Chúng ta sẽ phải tìm một nơi tốt hơn để ở, chỗ đó không mở-“
“Chúng ta không bị mắc kẹt ở đây,” cô tranh luận. “Chúng ta có thể đi xuống cầu thang dẫn vào nhà để xe hoặc thậm chí đi ra ngoài ở một trong số những cửa sổ ở đằng sau. Có một dây thừng ở trong gara, và thật sự thì cũng không quá cao để nhảy xuống…” Cô dừng lại, nhận ra không cần thiết để phản đối. “Anh hiểu sai rồi. Em muốn rời khỏi Winston Falls và trở về St. Louis. Nếu em ở đây, em sẽ làm cho gia đình mình gặp nguy hiểm.”
Ellie nhìn chằm chằm vào cái tivi nhưng cô không tập trung vào cái chương trình đó. Sự thất vọng đang gặm nhấm cô một lần nữa bởi cô không kiểm soát được điều đang xảy ra. Cô đặt chai bia của mình xuống và đi kiểm tra cái máy điều hòa. Cô thậm chí đã không chạm vào nó cũng cảm thấy một luồng khí lạnh thông qua các lỗ thông hơi trong hành lang.
“Chúng ta giờ đã có khí lạnh rồi,” cô thông báo.
“Thế thì tốt rồi” Anh tắt tivi và đứng lên. “Em có nghiêm túc về chuyện trở về nhà không vậy?”
Anh bước về phía cô, và cô đang cảm thấy khó thở lần nữa. “Vâng, em nghiêm túc.”
“Ba em sẽ cảm thấy thế nào về việc ra đi của em?”
Cô nghĩ về chuyện này trong vài giây và sau đó trả lời, “Ông ấy sẽ được yên tâm, và điều đó làm ông cảm thấy có lỗi.”
“Khi nào em sẽ nói với ông ấy?”
“Ngay sáng mai,” cô nói. Cô dựa vào tường, và anh dừng lại trước mặt cô.
“Còn mẹ em?”
“Ôi trời. Bà ấy sẽ bực bội lắm đây. Bà ấy sẽ không tin bất kỳ điều gì em nói một khi em nói với bà rằng em sẽ đi. Sẽ không dễ chịu đâu,” cô thêm vào.
Cái nhìn mơ hồ trong đôi mắt anh làm cô nuốt xuống khó khăn. Cô muốn anh ôm cô vào trong vòng tay anh. Cô muốn anh. Cô cố khóa cái suy nghĩ đó lại nhưng không thành công lắm. Có phải anh đang khiêu khích và quyến rũ cô không nhỉ?
“Không cần thiết để nói lý do tại sao chúng ta đi đâu,” cô nói. “Đồng ý nhé? Chúng ta sẽ không nói với ba em về Willis Cogburn.”
“Không được, em yêu à, anh phải nói. Anh bắt buộc phải cảnh báo ông ấy về sự nguy hiểm có thể.”
“Nhưng em sẽ đi mà-“
“Không quan trọng.”
Cô chọc vào ngực anh. “Đây chính là lý do tại sao em sẽ không ngủ với anh. Anh sẽ cảm thấy bắt buộc phải kể lại.”
Max vuốt tóc cô qua vai và lướt các ngón tay anh dọc theo má cô. Làn da cô mịn và mềm mại, anh không nghĩ là có một vết rỗ nào trên da cô. “Anh không nhớ là đã nói…”
“Vây thì anh không muốn…”
Anh cúi xuống. “Anh không nói thế.”
Cô mỉm cười ngọt ngào. “Em có thể có anh trên giường trong ít hơn mười phút.”
Max yêu cái cách cô mỉm mười. Đôi mắt cô lấp lánh vẻ tinh quái. Khỉ thật, anh muốn cô. Anh nghiêng người gần hơn cho đến khi môi anh chỉ còn cách vài inch với môi cô và thì thầm, “Năm phút thôi, em yêu. Đó là tất cả thời gian để anh có em trên giường mình.”
Ellie có thể nhận thấy tất cả các quyết tâm của cô đều đã tan đi hết. Cô nghiêng đầu và nhắm mắt lại. Môi anh lướt qua đôi môi cô.
“Đây không phải là một ý tốt,” cô nói. Giọng cô quá nhỏ, gần như không nghe thấy.
“Anh biết,” anh nói khi vờn quanh đôi môi cô với những nụ hôn nhẹ nhàng.
“Anh ở đây bởi vì công việc, và chúng ta không nên để bất kỳ điều gì can thiệp vào,” cô thì thầm không kịp thở.
“Em nói đúng.” Đôi môi anh chuyển sang dái tai cô.
“Chúng ta phải dừng lại.” Cô thở dài.
“Uh-huh,” anh nói khi nhích dần vào tai cô.
Phải mất đến ounce cuối cùng của sức mạnh ý chí để kéo người ra, Ellie nhẹ nhàng đẩy vào ngực anh và bước lùi lại.
“Ngủ ngon,” cô nói.
Cô bước vào phòng mình. Đóng cánh cửa đó lại là điều khó khăn nhất mà cô từng làm trong đời mình.