“Trương Huyền, đây là nhà hàng các cậu thường tới hả?”
“Đúng vậy, đồ ăn ở đây vừa phù hợp với kinh tế ăn lại ngon, tất cả mọi người thường đến.”
Vừa rồi Niếp Hành Phong quay về văn phòng lấy cặp táp để về nhà, ai ngờ mới vừa ra khỏi công ty, đã thấy Trương Huyền đứng ở ngoài bên phía vườn hoa, ngoắc ngoắc anh, rồi đi lên hỏi anh muốn cùng nhau ăn bữa đêm không, thật sự là kỳ quái, anh rõ ràng chán ghét thần côn, lại quản không được chính mình, không cần suy nghĩ liền gật đầu đồng ý.
Trương Huyền dẫn anh vào nhà hàng Hồng Thịnh, chính là nơi tối hôm qua Lý Đình nói, từ công ty đi bộ mười phút là đến, bữa đêm có giảm giá, cho nên dù là đêm khuya, bên trong vẫn không hề ít khách hàng.
Hai người đều gọi một phần ăn, cháo có thể tự do lựa chọn, Trương Huyền gọi một bát cháo trứng muối với thịt, Niếp Hành Phong gọi một bát cháo thường, khi dùng bữa anh mới nhớ ra, trong một ngày anh thế nhưng lại cùng này cái kẻ ồn ào này ăn chung hai lần.
Quên đi, chẳng qua là ăn bữa cơm, coi như không nhìn thấy tiểu thần côn là được.
Nhưng Trương Huyền chưa cho Niếp Hành Phong có cơ hội không nhìn đến mình, cậu ta cầm một cái bánh bao chiên, cắn mạnh một miếng, hỏi: “Anh chán ghét chuyện bói toán trừ tà như vậy, có phải trước kia từng bị người ta lừa gạt không?”
“Phải.”
Nghe xong lời này, Trương Huyền lập tức có hứng thú, hỏi tiếp: “Là chuyện gì thế? Kể nghe đi.”
“Quên rồi!”
Đối phó Trương Huyền, kiểu trả lời thế này là thích hợp nhất .
Không có được đáp án, Trương Huyền cũng không để ý, gắp trứng muối trong bát mình bỏ vào trong bát của Niếp Hành Phong.
“Trứng muối của cửa hàng này ăn ngon lắm, anh nếm thử xem.”
Bị động tác bất ngờ của cậu ta làm cho sửng sốt, Niếp Hành Phong ngẩng đầu, thấy cậu ta mặt tươi cười nhìn mình.
Người này cũng quá coi bản thân là trung tâm đi? Không thèm hỏi xem mình có thích ăn hay không liền bỏ lại đây.
Có điều phân tức giận khi nhìn vào đôi mắt lam nhạt đang mỉm cười, trong nháy mắt không cánh mà bay, ngược lại trong lòng lại cảm thấy có chút ấm áp.
Đây là lần đầu tiên có người ngoài người thân quan tâm đến hắn.
Ừm, người này trừ bỏ nói nhiều, tham tiền, quái lực loạn thần, thì cũng không tồi.
Cơm nước xong, Niếp Hành Phong gọi phục vụ tính tiền, nghe anh nói phải tách ra trả riêng, một đôi mắt như tia X quang lập tức bắn lại.
“Sao vậy?”
“Ngại quá, xin chờ một chút.”
Trương Huyền đuổi phục vụ đi, nói với Niếp Hành Phong: “Hì hì, tôi quên ví tiền ở công ty .”
“Cái gì?” Lần này đến phiên Niếp Hành Phong trừng lớn mắt.
Người này sao lại thế này, không mang ví tiền còn gọi anh đi ăn cơm?
“Anh là chủ tịch mà, tôi nghĩ anh sẽ mời tôi ăn cơm.” Trương Huyền nghiêm túc .
Ai quy định chủ tịch nhất định phải trả tiền?
Niếp Hành Phong ở nước ngoài đã lâu, cùng bạn bè dùng cơm luôn luôn là mỗi người tự trả, hắn không biết là tách ra trả riêng thì có cái gì không đúng, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm của Trương Huyền lúc này giống như anh đã làm một chuyện tội ác tày trời.
Niếp Hành Phong nhấc tay đầu hàng.
Được rồi được rồi, chỉ là một bữa đêm, anh cũng không thể bỏ mặc nhân viên công ty mình ở đây.
Niếp Hành Phong gọi phục vụ tới tính tiền, ánh mắt Trương Huyền lập tức biến thành hai đường cong như hình trăng khuyết, cười hì hì nói với anh: “Chủ tịch, lần sau tôi sẽ mời lại anh.”
Còn có lần sau?
Hai người rời khỏi nhà hàng quay về bãi đỗ xe của công ty, nghĩ đến Trương Huyền không mang ví tiền, Niếp Hành Phong nhịn không được hỏi: “Cậu làm sao để về nhà?”
“À, tôi lái xe, là xe mua lại, nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể đi được.”
Nghe hỏi, Trương Huyền lại bắt đầu ba hoa.
“Tôi bình thường rất ít khi đem ví tiền, bởi vì tiền ở trong tay tôi không đến vài ngày liền hết sạch, anh cũng biết những nhân viên bình thường như chúng tôi, tiền lương không cao, cho nên có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm.”
Niếp Hành Phong hừ một tiếng, “Ý của cậu là hy vọng công ty tăng lương cho cậu? Tiền lương không cao còn đi du lịch Italy, mà lại đi những hai tuần?”
Trương Huyền cười hì hì: “Đó đương nhiên không phải tự tôi bỏ tiền, nếu dựa vào tiền lương của tôi, ngay cả cánh máy bay tôi cũng ngồi không nổi.”
Cậu cũng không dám nói đi Italy là bởi vì có người nhờ khu quỷ ở một ngôi nhà cổ, khách hàng là một vị Hoa kiều giàu có, không tin thần linh nước ngoài, cho nên mới tìm người quốc nội, may mắn cậu gặp được. Quỷ là lệ quỷ, vất vả hai tuần, cậu mới thu phục xong.
Liếc nhìn trộm một bên mặt đầy trầm tĩnh của Niếp Hành Phong, Trương Huyền nghĩ nếu chủ tịch nhà cậu biết cậu xin nghỉ dài hạn đi làm nghề phụ, có thể ngay lập tức sẽ đuổi việc cậu.
Đi vào bãi đỗ xe, Niếp Hành Phong và Trương Huyền chia tay lên xe, ai ngờ anh mới vừa lái xe quẹo vào đường chạy, chỉ thấy trước mặt lóe lên một bóng người, có người vọt tới phía trước xe anh.
Két. . . . . .
Niếp Hành Phong phanh gấp, xe vất vả dừng lại ở trước mặt Trương Huyền, trái tim của anh đã sợ tới mức đập bịch bịch, hai lần liên tiếp phát sinh chuyện này, Kể cả có thần kinh vững cũng chịu không nổi.
Do lực quán tính, Niếp Hành Phong cả thân mình bị đẩy mạnh về phía trước, nếu không thắt dây an toàn, đầu anh nhất định đã đập vào mặt kính trước của xe, khi nhìn thấy Trương Huyền còn cười hì hì đứng ở bên ngoài vẩy tay với anh, sự bình tĩnh mà anh luôn luôn tự hào trong khoảnh khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Cậu bị điên rồi à? Đột nhiên nhảy ra làm gì?”
Niếp Hành Phong nổi giận đùng đùng nhảy xuống xe, cửa xe Porsche dưới lực đẩy mạnh của anh nặng nề phát ra tiếng vang.
Trương Huyền thông minh lui về phía sau, cười tủm tỉm nói: “Yên tâm, anh không đâm chết tôi được đâu.”
“Cậu có chết hay không cũng chẳng sao, nhưng tôi không muốn bởi vì cậu mà mang tội đâm chết người!”
“Bình tĩnh bình tĩnh, phong độ phong độ. . . . . .”
Đúng vậy, không cần thiết vì người ngu ngốc mà tức giận, Niếp Hành Phong sau vài lần hít thở sâu rốt cục khôi phục phong thái bình tĩnh, hỏi: “Nói, tại sao cậu lại đột nhiên lao ra?”
“Tôi vừa mới phát hiện chìa khóa xe đặt ở cùng một chỗ với ví tiền.”
“Thì sao!”
Thấy Niếp Hành Phong sắc mặt càng ngày càng lạnh, Trương Huyền sợ hãi rụt cổ.
“Nói đúng ra là chìa khóa xe cũng bị tôi để quên ở công ty , công ty bây giờ đã đóng cửa, cho nên tôi mới vội vả tìm anh, xe thể thao của anh chạy nhanh như vậy, nếu tôi không nhanh lao ra, nhất định sẽ bị anh bỏ lại phía sau.”
“Vậy đi tìm bảo vệ bảo họ mở cửa!”
“Chủ tịch, anh cho rằng bảo vệ công ty sẽ vì một nhân viên nho nhỏ như tôi mà mở cửa sao? Anh giúp tôi tìm người mở cửa không phải là được rồi sao? Nếu không thì đưa tôi về nhà, nhà của tôi kỳ thật cũng không xa.” Trương Huyền thật cẩn thận đưa ra thỉnh cầu.
Niếp Hành Phong trầm mặc sau một lúc lâu, nói ra hai chữ: “Lên xe!”
Đi tìm bảo vệ mở cửa rất phiền toái, vẫn là nhanh đưa cái gánh nặng này giải quyết liền thì tốt hơn.
Sợ Niếp Hành Phong đổi ý, Trương Huyền cơ hồ là ngay khi anh gật đầu liền chui vào xe.
“Ngồi xe của tôi cũng được, nhưng điều kiện là không được phép nói!”
Trương Huyền liên tục gật đầu, sử dụng ngón tay ở trước miệng ra hiệu dấu X.
Cuối cùng tìm được cớ ngồi lên xe của chiêu tài miêu, quả nhiên không ngoài dự đoán, trong xe anh ta có vẻ khác thường, Có điều cũng không giống oan hồn quấy phá, mà là một loại hơi thở cổ quái, giống như cảm giác vừa rồi ở cao ốc, đó là cái gì nhỉ?
Trương Huyền vỗ vỗ đầu.
Làm ơn đừng chập chập vậy chứ, nếu tiếp tục thế này nhất định sẽ kiếm được rất ít tiền, cho nên vì tương lai ánh vàng rực rỡ, linh cảm mau tới đi!
Niếp Hành Phong làm sao biết được trong đầu Trương Huyền lúc này đang suy nghĩ cái gì, thấy cậu ta bộ dáng thành thật, tâm cuối cùng thả xuống.
Ít nhất một đường này anh không muốn bị làm phiền .
Vui mừng không duy trì được bao lâu, Niếp Hành Phong liền phát hiện anh lại tiếp tục phạm một sai lầm lớn, Hình như anh mà ở cùng một chỗ với Trương Huyền thì sẽ phán đoán sai lầm, không phải do khả năng phán đoán của anh có vấn đề, mà là tác phong làm việc của Trương Huyền hoàn toàn thoát ly khỏi lối suy nghĩ bình thường.
Anh vừa rồi đã quên hỏi địa chỉ nhà Trương Huyền, chờ đến khi anh muốn hỏi, Trương Huyền đã tựa vào ghế, ngủ mơ màng.
“Này, nhà cậu ở đâu?”
Trương Huyền miệng lẳm bẩm ra một loạt ký hiệu kỳ quái, sau đó nghiêng người, tiếp tục ngủ.
“Nhà cậu rốt cuộc ở đâu?”
Niếp Hành Phong ở trong một ngày bắt đầu nổi điên lần thứ n.
“Đường Hà… Phi. . . . . .” Lúc này Trương Huyền cuối cùng trả lời.
Đường Hà Phi cách nơi này không xa, hơn nữa cũng gần đến nhà anh, Niếp Hành Phong không nói hai lời lập tức đem xe chạy đến đường Hà Phi, hỏi: “Số mấy đường Hà phi?”
“. . . . . .”
“Trương Huyền, Cậu muốn tôi đá cậu ra khỏi xe phải không ?”
“Ngõ số 6 Đường Hà Hoa Phi Viên. . . . . .”
“Cái gì! ?”
Tiếng gầm giận dữ truyền đi vài dặm, chỉ tiếc Trương Huyền đang kiên trì du lịch trong mộng đẹp,.
Hà Hoa Phi Viên và Hà Phi tuy rằng chỉ có kém hai chữ, nhưng địa điểm lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Niếp Hành Phong xem xét người bên cạnh ngủ đến rối tinh rối mù, thực hoài nghi có phải cậu ta là cố ý chỉnh mình hay không.
Cậu ta ngủ ngon lành, lại bắt mình đường đường là chủ tịch tập đoàn tài chính Niếp thị lái xe đi khắp nơi cho cậu ta, ngay cả bạn gái trước kia của mình cũng chưa được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
“Trương Huyền, tôi hỏi lại một lần, cậu lập tức giải thích rõ ràng, không thì lập tức cút xuống xe cho tôi!”
Niếp Hành Phong đem xe dừng ở ven đường, tay kéo áo Trương Huyền, lại bị cậu ta đẩy ra.
“Làm ơn đi giùm cái, đã trễ thế này, anh để cho tôi ngủ được không, tôi cả ngày đều làm việc cho anh, tại sao đến nửa đêm còn bị anh bóc lột sức lao động?”
Tức muốn hộc máu, Niếp Hành Phong lập tức nhấn mạnh ga, đi về nhà ở của mình.
Mặc kệ , tiếp tục nói với người này, anh nhất định sẽ tức đến đứt mạch máu.
Trở về nhà, Niếp Hành Phong xuống xe, Trương Huyền vẫn còn buồn ngủ xuống xe đi theo.
“Tới rồi, về nhà về nhà.”
“Là đến nhà của tôi , cậu có thể qua đêm ở trên xe, tôi không có thói quen mang người lạ về nhà, này. . . này . . .”
Trương Huyền thân hình nghiêng về phía trước, tựa vào trên vai anh bắt đầu phát ra tiếng ngáy.
Người này nhất định là thuộc loài ngựa, thế này mà cũng có thể ngủ được.
Niếp Hành Phong xoay người bước đi, Trương Huyền quơ quơ, may là không bị ngã xuống, dụi dụi mắt, ngoan ngoãn đi theo sau anh vào nhà.
Niếp Hành Phong mở cửa phòng, nghĩ nghĩ rồi vẫn để cho Trương Huyền vào trong nhà, anh thật ra không phải có lòng tốt, nhưng nghĩ nếu Trương Huyền đứng ở trước cửa không chịu đi, sau đó có thể sẽ bị bảo vệ hỏi thăm, hay bị em trai lắm mồm ở nhà đối diện nhìn thấy, đến lúc đó lại mất công giải thích .
Trương Huyền đi vào phòng, ngẩng đầu nhìn lướt qua bài trí ở phòng khách, liền thành thạo vào phòng ngủ, cởi giày, phi thân nhảy lên, ngã người lên chiếc giường King Size.
“Cậu tiết chế dùng tôi một chút, đây là giường của tôi!”
Niếp Hành Phong bị hành động Trương Huyền làm nổi trận lôi đình, đã không có tâm tư đi để ý tới cậu ta làm sao biết chỗ phòng ngủ của mình, tiến lên lôi kéo cậu ta, ai ngờ cậu ta lại ra sức chúi sát vào giường .
“Tôi biết đây là giường anh, chính là mượn để ngủ thì có sao đâu?”
Niếp Hành Phong túm cậu ta lôi vài cái, đến khi nghe được tiếng ngáy ngọt ngào vang lên, rốt cục buông tha.
Ngày mai, ngày mai anh nhất định phải bảo trưởng phòng hành chính tổng hợp sa thải tên tiểu thần côn chỉ biết ăn ngon, ham ngủ, không biết quan sát sắc mặt người khác lại mạnh mẽ tôn sùng huyền học này!
Bị chiếm mất chổ ngủ, Niếp Hành Phong căm giận bất bình vào phòng tắm tắm giặt, sau đó chạy đến một gian phòng ngủ khác nghỉ ngơi, nằm ở trên giường, không đến năm giây liền tiến vào mộng đẹp.
Nhất định là do Trương Huyền gây sức ép, thần côn chết tiệt!
Lúc Niếp Hành Phong nổi giận đùng đùng rời đi phòng ngủ, sau khi anh ta đóng cửa phòng ngủ, Trương Huyền lập tức mở to mắt, X quang ở bên trong phân tích hoàn toàn, tay sờ cằm.
“Phòng ngủ hướng nam, giường ngủ ba mặt dựa vào tường, tránh gió, phong thuỷ tốt, khó trách Niếp thị luôn kiếm được nhiều tiền tài như vậy, lần này nên thu phí của chủ tịch bao nhiêu mới tốt đây?”
Vừa nói, vừa bấm tay bắn ra, đem mấy tấm bùa kim cương hộ pháp bắn vào bốn vách tường.
Giống như suy đoán lúc ban đầu của cậu, nơi này phong thuỷ tốt, không có âm khí, xem ra bám vào chiêu tài miêu và Kiều Dương hẳn là cùng một người, không, cùng quỷ. . . . . . Cũng không phải, ai biết lần này là cái quái gì, dù sao thì cũng là xuất phát từ công ty, vậy để chờ ngày mai đến công ty nhìn xem có manh mối gì hay không.
Trương Huyền duỗi lưng, cởi áo khoác, chính thức chui vào chăn ngủ.
Bình thường cũng không cơ hội ngủ giường cỡ King Size, cậu lẩm bẩm cảm thán: “Có tiền thật sự là tốt.”
******
Ding dong. . . . . .
Niếp Hành Phong cuộn người nằm ở trên giường đang ngủ rất ngon lành, nghe tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi, anh xuống giường, mắt buồn ngủ mông lung đi mở cửa.
Niếp Duệ Đình vẻ mặt tươi cười đứng ở bên ngoài.
“Em hôm nay muốn đến chổ ông nội, có thể phải muộn một chút mới đến công ty, đến thông báo với anh một tiếng.”
“Em có việc gọi điện thoại cho anh là được, cần gì phải cố ý chạy tới đây.”
“Em sáng sớm mới vừa chạy bộ về, thuận tiện vào đây luôn.”
Niếp Duệ Đình mặc một bộ đồ thể thao, còn ở tại chỗ làm động tác chạy bộ, cười nói: “Em đang bồi bổ tình cảm với anh, mà anh lại nói xa cách như thế.”
“Mới sáng sớm ai đã ồn ào như vậy?” Trương Huyền từ trong phòng ngủ đi ra, xoa hai tròng mắt than thở.
Sáng sớm mới tỉnh, đôi mắt màu lam nhạt của cậu biến thành màu xanh thẳm rất đẹp, bên trong còn ẩn ẩn một tầng mờ mịt, hai má đỏ bừng, mái tóc mềm mại bị xù lên như ổ gà.
Niếp Duệ Đình lập tức mở lớn miệng, nhìn Trương Huyền, lại nhìn Niếp Hành Phong, lẩm bẩm nói: “Anh làm việc cũng quá nhanh đi?”
“Em đang nói bậy bạ gì đó? Không phải như em nghĩ đâu . . . . . .”
“Được rồi, anh hai, tất cả chúng ta đều là đàn ông, em hiểu em hiểu, hèn gì vẻ mặt anh oán hận như vậy, hóa ra là trách em quấy rầy giấc mộng uyên ương của anh, em sẽ lập tức đi ngay.”
“Này, em thì hiểu cái gì, tối hôm qua bọn anh. . . . . .”
Cửa đã bị đóng lại, làm cho Niếp Hành Phong chưa kịp giải thích.
Người bực mình đành phải đem tức giận trút toàn bộ lên người Trương Huyền, rống lớn: “Tối hôm qua tôi gọi cậu thế nào cũng không tỉnh, giờ sao lại tỉnh nhanh như vậy hả?”
Trương Huyền không hiểu gì nhìn hắn.
“Anh ngủ dậy có vẻ rất khó chịu thì phải, có phải là do tối hôm qua ngủ không ngon không? Tôi cũng không muốn dậy sớm nhưng không còn cách nào khác, còn phải đi làm mà, bây giờ tìm công việc tốt không dễ dàng, tôi cũng không muốn vì đi muộn mà bị đuổi việc.”
“Cậu không đến muộn tôi cũng có thể sa thải cậu!”
“Anh làm như vậy là trái với luật lao động, tôi có thể đến công đoàn tố cáo. . . . . .”
“Cậu đi chết đi!”
Tâm tình tốt lại bị Trương Huyền làm cho một chút cũng không dậy nổi, Niếp Hành Phong nghẹn một bụng tức tối rốt cục bộc phát ra.
Từ tối hôm qua anh đã bị người này nắm mũi dắt đi, giúp cậu ta trả tiền cơm còn chưa tính, còn mặt dày mày dạn đi theo anh về nhà, càng tức giận hơn là làm cho anh trên lưng mang tiếng “Tính hảo long dương“(ầy thích nam sắc), bây giờ còn dám cùng anh nói cái gì luật lao động!
Trương Huyền bị sự nổi giận của Niếp Hành Phong làm cho hoảng sợ, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó hướng anh phất tay, vẻ mặt vô tội.
“Chết với tôi mà nói thì có chút khó khăn.”
Chuông di động vang lên, đúng lúc cắt ngang cuộc cải vã giữa hai người.
Là trưởng phòng hành chính tổng hợp Ngụy Phong gọi điện thoại cho Trương Huyền, bởi vì Trần Tuyết Nhi vẫn vô cớ nghỉ làm, phòng hành chính tổng hợp cuối tuần muốn tìm người đến nhà cô ta hỏi thăm, nhưng tất cả mọi người lấy lý do công việc gấp gáp để từ chối, hiện tại Trương Huyền nghỉ phép mới trở về, loại việc chạy chân này tự nhiên liền đùn đẩy sang cho cậu.
Ngụy Phong không biết Niếp Hành Phong bây giờ đang ở cạnh Trương Huyền, ông ta đọc địa chỉ Trần Tuyết Nhi cho Trương Huyền, bảo cậu ta điều tra nghe ngóng xong thì đến công ty.
Trương Huyền tiếp điện thoại xong, nhìn Niếp Hành Phong, vẻ mặt cười lấy lòng.
“Việc này. . . . . . Chủ tịch, anh cũng biết tôi trên người không có mang tiền, ra cửa nửa bước cũng khó, anh có thể được cho tôi mượn một ít tiền không?”
“Tiền không có, có điều tôi có thể đưa cậu đi.”
Tuy rằng trước đây một phút Niếp Hành Phong còn thề sau này tuyệt đối không tiếp xúc với Trương Huyền, nhưng là sau khi nghe xong chuyện của Trần Tuyết Nhi, anh lại đổi ý.
Cô gái đưa bảng biểu báo cáo ở gara cho mình đến tột cùng có phải Trần Tuyết Nhi hay không? Cô ta mất tích hay là đang cố ý làm ra vẻ huyền bí, Niếp Hành Phong rất muốn biết, có điều tiền anh sẽ tuyệt không đưa, nếu như tính toán sai lầm, đưa tiền cho tiểu thần côn này, tuyệt đối là như đem bánh bao thịt ném cho chó.
Vì thế Trương Huyền lại may mắn thoát tiền thuê taxi, còn khiến chủ tịch tập đoàn tài chính Niếp thị làm lái xe cho cậu.
“Nhà Trần Tuyết Nhi hình như ở ngay gần chổ này, anh cho xe chạy chậm lại một chút, để tôi xem rõ biển số nhà.”
“Tôi bây giờ đã đi chậm hơn cả xe đạp rồi, cậu rốt cuộc có biết xem bản đồ không đấy?”
Tất cả hiệu năng của Porsche không hề có đất dụng võ, giống như rùa đi về phía trước, Niếp Hành Phong cũng không có khí lực trả lời.
Lần thứ hai tính sai, anh không ngờ tới Trương Huyền là kẻ mù đường, chỉ là một khu nhà ở nho nhỏ, cậu ta bắt anh lái xe vòng vo suốt hai vòng.
“Vùng này đường phố và biển số nhà đều rất rắc rối, tất nhiên không dễ tìm. . . . . . Hình như chính là chỗ này, dừng xe dừng xe!”
Niếp Hành Phong tìm vị trí đỗ xe gần đó, dừng lại, cùng Trương Huyền đi vào khu dân cư.
Trương Huyền nói không sai, biển số nhà khu dân cư này đánh số rất hỗn loạn, có nơi thậm chí không có biển số nhà, rác rưởi lung tung chất đống ở hai bên đường, trong không khí tràn ngập mùi rất khó chịu, mấy người già ngồi ở bên ngoài nói chuyện phiếm nhìn thấy bọn họ, gắt gao nhìn chằm chằm không tha.
Trương Huyền kéo kéo tay áo của Niếp Hành Phong, nhỏ giọng than thở: “Ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta giống như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy.”
Ở chung với Trương Huyền hai ngày, Niếp Hành Phong đã thói quen ngoảnh mặt làm ngơ trước những câu nói ngu ngốc của cậu ta, vùng này kiến trúc khá cũ kỹ, nói là khu dân nghèo cũng không quá đáng, đột nhiên xuất hiện hai vị khách mặc quần áo tây trang đi giày da không mời mà đến, hiển nhiên sẽ làm người khác chú ý.
Đi vào lối đi nhỏ tối mờ mịt, Trương Huyền tấm tắc nói: “Nhìn không ra Trần Tuyết Nhi ăn diện như vậy, lại sống ở nơi như thế này.”
“Trần Tuyết Nhi sống cùng với bà dì, đây hẳn là nhà bà dì của cô ấy .”
Niếp Hành Phong xem qua hồ sơ của Trần Tuyết Nhi, biết cha mẹ cô ta ly hôn khi cô ta còn nhỏ, sau đó cô ta sống với bà dì, còn chị gái sinh đôi Trần Băng Nhi thì được tổ chức phúc lợi xã hội nhận nuôi.
Nhà Trần Tuyết Nhi ở tầng bốn, Trương Huyền ấn chuông cửa nửa ngày cũng không thấy có người đáp lại, cậu lại thử gõ cửa, qua đã lâu mới nghe được tiếng bước chân, cửa phòng mở ra, một bà già người còng xuống như hình chữ C xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bà lão ánh mắt lờ mờ đánh giá bọn họ, “Tìm ai?”
Trương Huyền lộ ra một nụ cười phi thường thân thiện, “Bà bà, cho hỏi đây có phải là nhà Trần Tuyết Nhi không ạ? Chúng cháu là đồng nghiệp của cô ấy.”
“Tuyết Nhi? Đúng vậy đúng vậy, các cháu vào đi.”
Bà lão run rẩy mở cửa phòng, để cho hai người vào nhà, trong phòng không khí đậm mùi dơ bẩn, Trương Huyền thể chất thông linh mẫn cảm vô cùng, lập tức bị sặc ho khan một trận, nói nhỏ với Niếp Hành Phong: “Nơi này thực âm.”
Niếp Hành Phong trừng mắt nhìn cậu ta một cái, dùng ánh mắt lạnh lùng đáp lại – chúng ta là tới tìm người, không phải đến xem phong thuỷ!
Bà lão dẫn bọn họ đi vào phòng khách, chậm rãi đến ngồi xuống một cây xích đu bằng gỗ, xích đu dưới sức nặng của bà phát ra tiếng kẽo kẹt.
Niếp Hành Phong hỏi: “Bà bà, xin hỏi Trần Tuyết Nhi đi đâu ạ?”
Bà lão cúi đầu nửa ngày không nói, Trương Huyền than thở nói: “Hình như bà ấy đang ngủ.”
Niếp Hành Phong kéo cậu ta qua một bên, đã thấy bà lão ngẩng đầu lên, nói: “Tuyết Nhi đang đi làm.”
“Bà bà, Trần Tuyết Nhi mấy ngày rồi không có đi làm, cho nên chúng cháu mới cố ý lại đây xem cô ấy có phải bị bệnh hay không.”
“Tuyết Nhi có đi làm, tan tầm còn mang hoa quả về cho ta. . . . . .”
Bà chỉ chỉ cái bàn bên cạnh, trên bàn đặt một túi hoa quả rất lớn.
“Vậy bà có biết khi nào thì cô ấy về không ạ?”
“Rất nhanh sẽ về, Tuyết Nhi rất hiếu thuận, nó nói nhất định sẽ trở về với ta. . . . . .”
Câu hỏi không bắt được điểm mấu chốt, Trương Huyền kéo kéo Niếp Hành Phong, lại chỉ chỉ đầu, ý bảo bà lão hơn phân nửa là hồ đồ, làm cho anh sớm từ bỏ ý định.
Niếp Hành Phong mặt nhăn mày nhíu, nhìn túi hoa quả, có chút kỳ quái.
Trương Huyền xoay người đi phòng ngủ bên cạnh, cửa khép hờ, cậu đẩy cửa đi vào.
Phòng ngủ rất nhỏ, tủ quần áo, giường đơn và bàn học. Giá áo trước cửa sổ còn treo rất nhiều đồ, dường như che khuất toàn bộ ánh mặt trời, làm gian phòng có vẻ thực âm u.
Một trận khó chịu nảy lên, là cảm giác âm khí cùng tử khí, cậu hiện tại không cần bấm đốt ngón tay cũng dám kết luận Trần Tuyết Nhi đã không còn ở nhân thế .
Nhưng tại sao lại không tìm được hồn phách của cô ta? Theo lý thuyết người nào không muốn chết, nhất định không muốn rời đi, hơi thở sẽ không ngừng quanh quẩn ở những nơi quen thuộc, nhà là nơi thông thường nhất, nếu là chết oan, thì sẽ ở nơi tử vong, nhưng ở công ty không có cảm giác của hồn phách, nơi này cũng không có, chẳng lẽ Trần Tuyết Nhi là ở nơi khác xảy ra chuyện?
Ngực đột nhiên đau nhói, mồ hôi lạnh toát ra, Niếp Hành Phong vừa lúc tiến vào, thấy bộ dáng của cậu như vậy vội đỡ lấy.
“Cậu làm sao vậy? Có phải bị bệnh tim không?”
Trương Huyền tức giận liếc mắt Niếp Hành Phong một cái, cân nhắc đến anh ta là ‘nồi cơm’ của mình, lời thô tục nuốt trở về, nói: “Không có việc gì, thể chất của tôi có lúc rất mẫn cảm, giống như như bây giờ, không quan hệ gì đến bệnh tim.”
Sắc mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi, tay nắm chặt ngực, rõ ràng là trái tim có vấn đề.
Niếp Hành Phong ngoài miệng không nói, trong lòng lại vẫn hoài nghi, anh buông tay ra, hỏi: “Mẫn cảm với cái gì?”
“Âm khí, anh không biết là nơi này âm khí rất nặng sao? Tôi nghĩ Trần Tuyết Nhi có thể đã chết.”
“Tôi chỉ cảm thấy được nơi này thật ẩm ướt.”
Niếp Hành Phong đã biết cách chống lại những lời nói linh tinh của Trương Huyền, anh bình tĩnh tiêu sái đến trước cửa sổ, đem quần áo che khuất cửa sổ đẩy sang hai bên, nói: “Phòng quét dọn rất sạch sẽ, hoa quả cũng rất tươi, Trần Tuyết Nhi hẳn là có về nhà.”
“Có lẽ là người khác làm.”
“Nơi này chỉ có Trần Tuyết Nhi và bà cô ấy, không có người khác, bà ấy tuy rằng hồ đồ, cũng chưa đến mức cháu mình cũng có thể nhận lầm.”
“Nhưng mà . . . . . .”
Trương Huyền nhức đầu, nhất thời nghĩ không ra lời biện giải, đành thôi.
Quần áo bị dời đi, lộ ra trên cửa sổ đặt một khung ảnh màu hồng phấn, Niếp Hành Phong cầm lên, thấy bên trong không có ảnh.
Trương Huyền khó chịu giảm bớt, lại phấn chấn trở lại, cũng ghé lại xem.
” Tại sao Trần Tuyết Nhi lại tháo ảnh ra nhỉ?”
“Tại sao lại nói là Trần Tuyết Nhi tháo?”
“Ngoài cô ấy ra còn có ai?”
“Nếu là chính cô ta lấy ra hẳn là sẽ đổi ảnh chụp mới, hơn nữa khung ảnh cũng sẽ không cố ý đặt ở phía sau bức màn.”
“Nhưng là, nếu ảnh là hình cô ấy và bạn trai, hai người bỏ nhau, cô ấy đau lòng, chắc chắn sẽ lấy ảnh ra và xé đi, còn khung ảnh nhét vào nơi không nhìn thấy được, mắt không thấy tâm không phiền.”
Trương Huyền càng nói càng cảm thấy mình phán đoán chính xác, cười hì hì vỗ vỗ bả vai Niếp Hành Phong, “Chủ tịch, nói đến logic trinh thám, anh chắc chắn sẽ thua, trước đây tôi đã làm việc ở văn phòng thám tử, phán đoán suy luận là hạng nhất đấy.”
Niếp Hành Phong cười cười, hỏi: “Vậy cậu nói xem bạn trai Trần Tuyết Nhi có phải là người công ty chúng ta hay không?”
“Việc này tôi cũng không biết, tôi mỗi ngày đều cố gắng làm việc, làm sao chú ý đến vấn đề này, đến hỏi mấy cô gái của phòng tài vụ thử xem, có lẽ họ biết.”
“Nhiệm vụ này giao cho cậu, quay về điều tra một chút.”
“Không thành vấn đề, có điều. . . . . . Hì hì, có tiền boa hay không?”
Bị ánh mắt lạnh lùng của Niếp Hành Phong quét ngang, Trương Huyền lập tức nói, “Coi như tôi chưa nói. . . . . . Di, đây là cái gì?”
Cậu nhặt một tờ giấy từ chân giường lên, xem qua vừa thấy, là tờ rơi của công ty du lịch, nhìn giá lộ phí, cậu tặc tặc lưỡi.
“Là công ty du lịch Thiên Dịch, chổ này vé rất đắt, chẳng lẽ Trần Tuyết Nhi muốn đi du lịch ? Ở trên đường du lịch bị giết? Vậy hiềm nghi lớn nhất nói không chừng là bạn trai của cô ấy. . . . . .”
Trương Huyền xem xét tờ rơi trên tay, bắt đầu tưởng tượng đến tận trời.
Niếp Hành Phong nắm nắm tay cố nhịn cảm giác muốn đánh người xuống, lấy truyền đơn lại nhìn.
Vé đúng là rất đắt, Trần Tuyết Nhi cuộc sống nhìn cũng không giàu có, trong nhà còn có bà lão không được tỉnh táo cho lắm, khả năng cô ấy đi du lịch có thể nói là cực kỳ nhỏ.
“Chúng ta đến công ty du lịch hỏi xem.”
Hai người cáo từ với bà lão rồi rời đi, khi ra khỏi cửa, Niếp Hành Phong đột nhiên nghe bà ấy thì thào tự nói: “Không phải Tuyết Nhi, nó không phải Tuyết Nhi, Tuyết Nhi đã không trở lại nữa. . . . . .”