Niếp Hành Phong đỡ Kiều Linh vào văn phòng, trải qua những chuyện kinh khủng vừa rồi, Kiều Linh đã chống đỡ không nổi, ngồi ở trên ghế, thân thể run rẩy không ngừng.
Niếp Hành Phong rót cho cô chén nước ấm, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
“Không được tốt lắm.”
Kiều Linh miễn cưỡng cười đáp lại anh, mới vùng vẫy thoát khỏi tử vong trở về, cô còn có thể kiên cường không ngất xỉu, đã là kỳ tích .
“Cô trước tiên nghỉ ngơi một chút, tôi đi dìu bảo vệ vào.”
Khi Niếp Hành Phong đi ra ngoài, phát hiện đèn ngoài hành lang đều đã tắt, chỉ có phía cầu thang an toàn là đèn còn sáng, hành lang dài u ám, khoảng không tĩnh lặng đến mức làm kẻ khác hoảng hốt, nhưng không có bóng dáng của bảo vệ.
Anh dạo qua hành lang một vòng, cũng không tìm được người, đành phải trở lại văn phòng.
Kiều Linh nhìn qua tốt hơn so với lúc nãy, đang xoa xoa khuỷu tay, Niếp Hành Phong vội hỏi: “Cô bị thương à? Để tôi đưa cô đến bệnh viện trước.”
“Không có việc gì, là khi tôi vừa mới rớt xuống thang máy, lấy khửu tay chống đỡ cửa thang máy bắn ngược trở về nên mới bị thương một chút, không nghiêm trọng.”
“Cửa thang máy bắn ngược trở về?”
Niếp Hành Phong thì thào lập lại một lần, trước mắt đột nhiên linh quang chợt lóe.
Hiểu rồi, anh đã hiểu rõ, toàn bộ vấn đề vẫn không nghĩ ra liền được giải quyết dễ dàng.
“Cô ở đây nghỉ ngơi, tôi đi làm chút việc xong sẽ quay lại.”
“Chủ tịch. . . . . .”
Kiều Linh cũng không muốn một mình ở cái chỗ kinh khủng này, cô vừa định nói phải đi cùng Niếp Hành Phong, đối phương đã xông ra ngoài, cũng đem cửa ban công đóng lại.
Đã qua mười hai giờ, nhân viên phòng tài vụ đã sớm ra về, bên trong một mảnh tối đen, chỉ có trong văn phòng Chu Ngôn thấp thoáng ánh đèn, có người đang vội vả tìm thứ gì đó.
“Anh đang tìm cái này phải không?”
Thanh âm trầm tĩnh vang lên từ phía cửa, người đàn ông giật mình xoay người, thấy Niếp Hành Phong bước vào, tay còn nắm một đoạn dây lò xo.
“Chủ tịch? Đã trễ thế này, anh còn chưa về sao?”
“Lời này hẳn là nên để tôi hỏi.”
Nhìn Lý Thuận Trường ra vẻ trấn định, Niếp Hành Phong thản nhiên nói: “Anh đang tìm lại công cụ giết người phải không?”
“Anh nói cái gì? Tôi không hiểu.”
“Anh hẳn là so với bất luận kẻ nào đều hiểu được! Là anh giết Chu Ngôn, lại làm như là tự sát, có người ngu ngốc còn tự cho là thông minh nói đó là lệ quỷ tác quái, kỳ thật trên đời này căn bản không có quỷ, đều là anh cố tình giả thần giả quỷ!”
Lí Thuận Trường khuôn mặt tươi cười có chút cứng ngắc, “Tôi chỉ là tới phòng trưởng phòng Chu cúng tế cho ông ấy, chủ tịch không nên ở nơi người ta chết nói đùa như vậy.”
Niếp Hành Phong lạnh lùng hỏi lại: “Tôi giống như hay nói đùa lắm sao?”
Lý Thuận Trường khóe miệng gợi lên nụ cười, hơi châm biếm hỏi: “Như vậy, chứng cớ đâu? khi Chu Ngôn tự sát, cửa phòng là khóa trái, bên trong chỉ có một mình ông ấy, điểm này tất cả nhân viên đều có thể chứng minh, có điều, nếu chủ tịch muốn làm trinh thám, tôi thật nguyện ý làm thính giả trung thành của anh.”
Niếp Hành Phong giơ giơ đoạn lò xo trong tay lên.
“Anh đem mọi việc sắp đặt rất tài tình, có điều, cuối cùng thì dù cẩn thận đến mấy cũng có sai sót, chưa kịp lấy lại vật chứng quan trọng. Chu Ngôn không phải tự sát, ông ấy trèo lên bàn là để sửa điều hòa. Anh biết rõ ông ấy rất thành thạo về đồ điện, nếu điều hòa bị hư hỏng, ông ấy nhất định sẽ tự sửa lấy, cho nên, đầu tiên anh phá hỏng điều hòa, bố trí một con đường dẫn đến cái chết cho ông ấy đi!”
Trời nóng như vậy, cửa phòng đóng chặt, điều hòa lại không chạy, lúc ấy anh đã cảm thấy kỳ quái, sau lại mới biết được đó là điểm mấu chốt của chuyệ này.
“Đối với động tác liều mạng túm lấy rèm cửa của Chu Ngôn khi nhảy lầu, tôi vẫn luôn cảm thấy quái lạ, sau khi hiểu ra chân tướng cái chết của ông ấy, mới biết được ý nghĩa của động tác đó, ông ấy túm lấy rèm cửa không phải vì sợ hãi không dám đối mặt với khoảng không phía dưới, mà là giãy dụa tìm đường sống cuối cùng!”
Niếp Hành Phong nhìn thẳng Lý Thuận Trường, lạnh lùng nói: “Trước tiên anh mở chốt đẩy cửa kính ra, ở một bên khung cửa ép lò xo vào phía lề trong cửa sổ với tường, lại ở mép rãnh bên dưới của cánh cửa bên kia dùng miếng sắt hay thứ gì đó tương tự để giữ lại, như vậy thoạt nhìn, cửa sổ là đóng kín, nhưng chỉ cần anh lấy miếng sắt đi, lực đàn hồi của lò xo sẽ đẩy cánh cửa bật ra. Bởi vì có rèm che đi, Chu Ngôn không biết cửa sổ bị động tay động chân. Vì để cho cửa kính thuận lợi dời ra, anh bôi dầu lên bộ phận bản lề, tòa nhà này từng sửa chữa lại, rất nhiều cửa sổ chốt đều bị rít chặt, chỉ có khung cửa sổ gian phòng này mở rất dễ dàng, những điều này đều xuất từ kiệt tác của anh.” (phần này mọi người có hiểu bạn popo nói gì không ?)
“Nói rất hay, nhưng mà anh đừng quên, Chu Ngôn trước khi chết đã viết thư hối lỗi, hơn nữa, cho dù anh nói đều có lý lẽ, nhưng xin hỏi tôi làm thế nào để giết ông ấy? Lúc ấy tôi không có mặt ở hiện trường, thậm chí còn không ở phòng tài vụ.”
“Sai, đó không phải thư hối lỗi, là khi Chu Ngôn nghe điện thoại ghi chép lại! Có nhân viên nói từng nghe thấy trước khi Chu Ngôn tự sát có nói chuyện điện thoại với ai đó, người nói điện thoại với ông ấy nhất định là anh! ‘Nguồn gốc tội ác của dục vọng sai trái và tham lam’ đều là anh nói, Chu Ngôn có thói quen lúc nghe điện thoại thuận tay ghi chép lại, điểm này anh so với tôi còn rõ ràng hơn, cho nên anh dẫn dụ ông ấy viết những lời đó!
“Nguyên nhân chính cho việc anh không ở phòng tài vụ, là vì thời điểm đó anh đang thực thi kế hoạch giết người, ngay phía trên của căn phòng này có một gian phòng trống, anh lúc ấy đang ở tại gian phòng đó, từ cửa sổ thả dây thừng trèo xuống, treo mình ở phía trước cửa sổ căn phòng này, sau đó dùng cây gậy đẩy miếng sắt ra, ngay khi cửa sổ văng ra, lại dùng gậy đập vào đầu gối Chu Ngôn, khiến ông ấy mất đi cân bằng mà ngã xuống. Sau khi ông ấy bị ngã anh lại chạy tới đây trước tiên, là để thu hồi máy nghe trộm đúng không? Không có máy nghe trộm, anh rất khó khống chế hành động cho khít thời gian, có lẽ anh còn muốn tìm cái lò xo này, nhưng không tìm thấy, anh cũng không chắc chắn lò xo bị rơi vào trong phòng, hay là ra bên ngoài, lại thấy người đến càng lúc càng nhiều, đành phải tạm thời bỏ qua, chạy xuống chỗ Chu Ngôn rơi xuống.”
“Suy luận của anh không phải có phần viễn vông sao? Tôi không phải là người nhện võ nghệ cao cường, hơn nữa, tôi và Chu Ngôn lại không có thâm cừu đại hận gì, tại sao phải giết hại ông ấy?”
“Người thường có lẽ không làm được, nhưng anh thì được! Tôi từng xem qua hồ sơ của anh, lúc anh gia nhập quân ngũ là thời kỳ bộ đội dã chiến, bố trí cơ quan, kỹ năng leo trèo đối với anh mà nói là dễ dàng. Anh và Chu Ngôn đúng là không có thâm cừu đại hận, nhưng không thể không giết ông ấy, còn hao hết tâm tư dựng hiện trường giả, bởi vì anh cần ông ấy gánh tội thay, ông ấy chết, chuyện tham ô của công coi như hoàn toàn chấm dứt, anh có thể tiếp tục ở lại công ty, nếu gặp may, nói không chừng còn có thể thăng chức lên trưởng phòng. Tôi từng nghĩ người cãi nhau với Kiều Dương trong toilet là Chu Ngôn, kỳ thật đó là anh, anh cố ý đem sổ ghi chép của Chu Ngôn đặt ở đó, làm cho tôi nhầm lẫn. . . . . .”
Bộp bộp bộp. (tiếng vỗ tay là vậy phải không nhỉ ?)
Lý Thuận Trường vỗ vỗ tay, cười nói: “Tôi tính toán rất lâu mới bố trí tốt mọi việc, lại bị anh dễ dàng nhìn thấu, chủ tịch, với năng lực suy luận của anh, hẳn là nên đi làm thám tử mới đúng. Đúng vậy, tất cả đều là do tôi làm, có điều không phải tôi cố ý đem sổ ghi chép đặt ở trên bồn rửa tay, kia chỉ là đúng dịp. Chu Ngôn để quên nó ở văn phòng, tôi lấy đến xem mà thôi, ai ngờ bị Kiều Dương ngăn chặn.”
“Trần Tuyết Nhi cũng là anh giết phải không? Anh giết cô ấy, còn đem thi thể của cô ấy giấu ở trong phòng để đồ tạp vật, đêm đó người tôi gặp ở trong thang máy căn bản không phải quỷ, mà là Trần Băng Nhi, chẳng qua hình ảnh cô ấy mà camera ghi lại bị anh cắt đi, màn hình trắng xóa chính là do anh cắt tạo thành, anh làm như vậy là vì muốn làm lẫn lộn phán đoán của tôi đúng không?”
Anh thừa nhận mình từng một lần có chút tin tưởng ý kiến Quỷ Hồn lấy mạng, đương nhiên, Trương Huyền là nhân tố lớn dẫn đến nhầm lẫn.
Lý Thuận Trường gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.
“Là người đàn bà đó ngu ngốc, tự nguyện vì Kiều Dương làm giả sổ sách, vốn là tiến hành thật sự thuận lợi, chúng ta đều tính toán cầm tiền cao chạy xa bay, ai ngờ khi nói chuyện lại bị cô ta nghe được, sau khi biết bị Kiều Dương lợi dụng cô ta liền muốn báo cảnh sát, cho nên tôi chỉ có thể giết cô ta, nhưng thi thể không thể đem ra ngoài, Kiều Dương sợ hãi, hoãn chuyến xuất ngoại lại. Khi đó, tôi bổng nhiên phát hiện có kế hoạch tốt hơn so với việc rời đi, đó là làm cho tất cả những người biết chuyện mãi mãi câm miệng, hiện tại nên đến phiên anh, chủ tịch.”
Thấy Lý Thuận Trường chậm rãi đến gần, Niếp Hành Phong lập tức tập trung tinh thần, ai ngờ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vang kỳ lạ, đột nhiên như gió xoáy, gáy anh bị đánh thật mạnh, hôn mê bất tỉnh.
*****
“Chủ tịch, Niếp chủ tịch. . . . . .”
Giọng nói có chút xa xôi làm thần trí Niếp Hành Phong từ từ tỉnh lại, mở to mắt.
Gáy bởi vì bị đánh nghiêm trọng mà đau nhức, anh ngẩng đầu, phát hiện tay bị trói ở sau lưng và bị cột vào ghế, Kiều Linh ngồi đối diện anh, hai tay cũng bị trói vào nhau, trên người cũng bị quấn chặt mấy vòng dây thừng.
Thấy Niếp Hành Phong tỉnh lại, Kiều Linh vội hỏi: “Anh thế nào?”
“Không sao, cô thì sao?”
“Tôi không sao.”
Vừa rồi bảo vệ mang Niếp Hành Phong đã hôn mê đi vào, Kiều Linh chỉ mãi lo lắng cho anh, không đề phòng bảo vệ sẽ đánh mình, kết quả bị hắn dễ dàng chế ngự.
Cửa bị đẩy ra, Lý Thuận Trường đi vào, tên bảo vệ kia đi theo bên cạnh, bảo vệ vẻ mặt tái nhợt, thân mình còn hơi hơi run rẩy.
Nhìn đến bảo vệ, Niếp Hành Phong ở trong lòng mắng to chính mình ngu ngốc, muốn sửa đổi băng ghi hình, không có nhân viên bảo vệ giúp đỡ là không có khả năng, thật hiển nhiên, tên bảo vệ này bị Lý Thuận Trường mua chuộc.
Lý Thuận Trường cầm một cây gậy bóng chày, không ngừng vuốt ve ở trong tay, đi đến trước mặt anh, vẻ mặt tươi cười giả tạo.
“Đừng có hy vọng, đừng mong chờ sẽ có người đến cứu các người, Trương Huyền có chút bản lĩnh, nhưng đã bị tôi dẫn dụ đi chỗ khác, toàn bộ nhân viên bảo vệ đã uống cà phê do tôi đưa tới, đều đang ngủ say, tôi đã đóng cửa ra vào và các thiết bị điện tử, cho nên hiện tại tòa nhà này có thể nói là tòa nhà chết.”
“Ngươi thật sự là phát rồ!” Kiều Linh tức giận kêu to: “Ngươi không chỉ có thiếu hụt của công, còn hành hung giết người, hại chết anh trai ta. . . . . .”
“Anh trai cô chết không liên quan gì tới tôi, cái tên nhát gan, tôi vốn là muốn giết hắn, tiếc là chưa kịp động thủ, hắn đã chết, nhưng không ngờ hắn còn lưu trữ hồ sơ, cho nên tôi không thể buông tha cho cô được .”
“Ngươi, ngươi, đồ khốn nạn!”
Thừa dịp Lý Thuận Trường nói chuyện với Kiều Linh, Niếp Hành Phong gắng hết sức giãy hai tay bị trói sau lưng, cảm giác dây thừng có chút lỏng ra, anh cố ý lớn tiếng hỏi: “Vậy tại sao anh lại đem thi thể Trần Tuyết Nhi giấu ở trong phòng chứa đồ tạp vật? Không sợ bị người khác phát hiện sao?”
Đối mặt với cái người điên cuồng này, biện pháp duy nhất chính là kéo dài thời gian, Niếp Duệ Đình đã nói sẽ đến, nếu nó không mở được cửa chính, nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Lý Thuận Trường tâm tình không tồi, khoan thai giải thích: “Người đàn bà đó lúc ấy cuống cuồng không phân biệt được đường đi cứ chạy lên trên lầu, cô ta kỳ thật chạy đến cửa ban công, liều mạng muốn đẩy cửa ra, chính là thật đáng tiếc, cửa căn bản mở không được, sau bị tôi đâm trúng, cô ta lại còn nguyền rủa nói nhất định phải trở về báo thù, đáng tiếc tôi trước đó có học được một ít pháp thuật, vì thế dùng đinh đồng đóng lên trên đỉnh đầu cô ta, trấn trụ hồn phách, đừng nói báo thù, ngay cả đầu thai cô ta cũng không thể. Có điều thời gian gấp gáp, bọn tôi chỉ có thể tạm thời đem xác cô ta giấu ở trong phòng tạp vật, có đinh đồng trấn hồn, cho dù giữa hè, thi thể cũng sẽ không hư thối, cho nên không có ai phát hiện ra.”
Kiều Linh lẩm bẩm nói: “Thật tàn nhẫn, ngươi nhất định không được chết già!”
“Có lẽ, nhưng hiện tại các người cũng không được chết già. Cô nói thử xem, nếu chủ tịch tập đoàn tài chính Niếp thị bị tình nhân đâm chết, rồi sau đó tình nhân thương tâm quá độ, nhảy lầu tự sát, tin tức này có thể được in lên trên trang nhất hay không?”
Lý Thuận Trường đưa gậy bóng chày cho bảo vệ, đeo găng tay, bước đi thong thả đến trước bàn làm việc, lấy từ ngăn kéo một con dao rọc giấy.
Niếp Hành Phong tâm trầm xuống, giây thừng trên cổ tay anh vì giãy dụa mà đã lỏng hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể hoàn toàn cởi ra được, đành phải nói với bảo vệ: “Anh thật muốn vẽ đường cho hươu chạy, mắc thêm lỗi lầm một lần nữa sao?”
Bảo vệ tựa hồ có chút choáng váng, mặt lộ vẻ do dự, hai tay vẫn nắm chặt gậy bóng chày nhắm hướng anh.
“Anh thực sự cho rằng giúp Lý Thuận Trường, có thể có được kết quả tốt như anh nghĩ sao? Giết tất cả những người biết chuyện, thì sao có thể buông tha anh được? Sau khi lợi dụng anh giết chúng tôi, số phận anh nhất định cũng sẽ giống như chúng tôi!”
Bảo vệ nắm gậy bóng chày tay bắt đầu run rẩy, ánh mắt không ngừng đảo đi đảo lại giữa Niếp Hành Phong và Lý Thuận Trường. Nhìn ra hắn dao động, Lý Thuận Trường cười lạnh nói: “Đừng nghe hắn nói linh tinh, hắn chỉ muốn lừa cậu cứu hắn mà thôi.”
Lý Thuận Trường đem dao rọc giấy nhét vào tay phải của Kiều Linh đang bị dây thừng trói lại, sau đó cầm tay năm dao của cô, bắt cô nắm chặt cán dao, lại dùng chân đá ghế dựa hạ, chuyển cô tới trước mặt Niếp Hành Phong.
“Đừng lo lắng đi đường tịch mịch, Trần Băng Nhi cũng sẽ đi cùng các ngươi, cô ta gần đây cứ một mực đi lại quanh tòa cao ốc tìm em gái, tôi thành toàn cho cô ta, vốn các người không cần phải chết, chỉ tiếc các người đều rất thích xen vào việc của người khác.”
Lý Thuận Trường cầm chặt tay Kiều Linh, đem dao đâm tới trước ngực Niếp Hành Phong. . . . . .
Nhưng dao chớp mắt lại bị gậy bóng chày đánh sang một bên, bảo vệ thét to: “Đừng tiếp tục giết người!”
“Cút ngay!”
“Không! Thả bọn họ, ôi. . . . . .”
Cổ tay bảo vệ bị lưỡi dao sắc bén Lý Thuận Trường vung trúng, đau đến thả tay ra, gậy bóng chày rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Lý Thuận Trường lại tiếp tục đâm thêm một phát, hắn vốn xuất thân là quân nhân, động tác hung hãn uy mãnh, bảo vệ rõ ràng không địch lại nổi, bị hắn đâm một dao vào trước ngực.
Thấy bảo vệ gặp nguy hiểm, Niếp Hành Phong vội kêu: “Lý Thuận Trường, ngươi cho là giết chúng ta, ngươi có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao? Ngươi có biết hiện tại Trần Tuyết Nhi ở ngay tại phía sau ngươi hay không!”
Lý Thuận Trường sửng sốt, lập tức cười to: “Trần Tuyết Nhi? Cô ta ngay cả hồn phách cũng tụ không được, còn dám tới tìm ta phiền toái?”
“Không. . . . . .”
Đe dọa không đến Lý Thuận Trường, lại dọa được bảo vệ, hắn nhìn sau lưng Lý Thuận Trường, sắc mặt nhất thời trở nên hoảng sợ đến cực điểm, Lý Thuận Trường hướng hắn quát: “Cút cho xa, còn dám nhiều chuyện, ta sẽ không buông tha ngươi!”
Hắn lôi kéo Kiều Linh, cầm tay cô lại hướng Niếp Hành Phong đâm tới. Sống chết trước mắt, Niếp Hành Phong đột nhiên lách sang bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh được lưỡi dao sắc bén đâm tới.
Dây thừng trên người anh đã mở ra được, nhưng chân vẫn bị trói, dưới cử động mạnh, thân thể mất đi cân bằng, té ngã trên đất.
Thấy một phát không trúng, Lý Thuận Trường lôi kéo Kiều Linh muốn tiếp tục đuổi giết, lại đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng phụ nữ rên rỉ, gió lạnh đánh úp lại, hắn chần chờ dừng lại động tác.
“Cứu cứu ta, cứu cứu ta. . . . . .”
Thanh âm cực kỳ giống tiếng kêu của Trần Tuyết Nhi trước khi chết.
Thừa dịp Lý Thuận Trường do dự, Niếp Hành Phong nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trên đùi, ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn đến sau lưng Lý Thuận Trường bóng trắng chớp động, Trần Tuyết Nhi không biết khi nào đã thiếp tựa vào phía sau hắn, lạnh lùng nhìn thẳng hắn, đôi mắt u ám xám trắng, trong tay nắm vật cứng giơ lên không trung, hướng về phía hắn.
“A. . . . . .”
Bảo vệ rốt cuộc chịu không nổi, sau khi phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, thì ngã trên đất, hôn mê bất tỉnh.
Thấy mọi người dùng ánh mắt kinh dị nhìn về phía mình, Lý Thuận Trường cảm giác ra bọn họ không phải là cố hù dọa người, nhưng là không có khả năng, hắn thi pháp trấn hồn phách Trần Tuyết Nhi, cô ta không thể ra được.
Hắn khẽ cắn môi, quay người, nhưng lại rõ ràng phát hiện Trần Tuyết Nhi liền đứng ở trước mặt hắn, điều này làm cho hắn sởn gai ốc, lập tức nâng đao đâm tới.
Dao rọc giấy lóe ra ánh sáng, đâm vào ngực Trần Tuyết Nhi, nhưng cô ta lại thờ ơ, vẫn như thế lạnh lùng đứng ở đó.
“Ôi trời. . . . . .”
Niếp Hành Phong đã cởi bỏ dây thừng trên người Kiều Linh, nhìn đến Trần Tuyết Nhi một thân đầy máu, Kiều Linh nhịn không được phát ra một tiếng rên rĩ, Niếp Hành Phong vội vàng che miệng cô, nhỏ giọng nói: “Theo tôi đi.”
Không thể phân biệt rõ người phụ nữ kia rốt cuộc là Trần Băng Nhi hay là Trần Tuyết Nhi, Có điều Niếp Hành Phong có cảm giác, đó là, lúc này tốt nhất là phải lập tức rời đi.
Hai người nhỏ giọng đứng lên, mới vừa đi ra vài bước, liền phát giác gió lạnh đánh tới, Kiều Linh thét chói tai bị một lực lượng vô hình nhấc lên, rơi ra ngoài, Niếp Hành Phong quay đầu lại, thấy Trần Tuyết Nhi nhìn bọn họ, giong điệu lạnh như băng nói: “Ai cũng không được đi!”
Cô ta nâng cánh tay lên, gió lạnh quỷ dị lại một lần nữa cuốn lấy Kiều Linh đang té ngã trên mặt đất, Niếp Hành Phong vội tiến lên, đem Kiều Linh ôm vào trong người, chỉ cảm thấy gió lạnh thổi qua bên người, anh rùng mình, trên mu bàn tay bùa chú phát ra ánh sáng, giúp anh tránh được gió lạnh tập kích.
Trần Tuyết Nhi không tiếp tục công kích bọn họ, bởi vì Lý Thuận Trường đang cực độ bối rối, rút dao rọc giấy ra rồi lại đâm vào cơ thể cô, liên tiếp.
Dao rọc giấy sắc bén đâm vào thân thể cô, trừ bỏ phát ra tiếng vang nặng nề, hoàn toàn không có phản ứng khác, Lý Thuận Trường càng ngày càng hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “Tại sao có thể như vậy. . . . . .”
Mắt lạnh lùng nhìn hắn, Trần Tuyết Nhi trào phúng nói: “Đây là lần thứ hai ngươi giết ta!”
Cô đem thứ nắm ở trong tay nâng lên, nhìn đến nó, Lý Thuận Trường mặt lập tức trở nên trắng bệch, “Ngươi, ngươi như thế nào có thể rút ra?”
Cây đinh đồng dài hơn ba tấc kia là hắn găm xuống đỉnh đầu của Trần Tuyết Nhi, còn bỏ thêm cấm chú trấn hồn, Trần Tuyết Nhi tuyệt đối không thể đem nó nhổ ra.
Lại một lần nữa lưỡi dao sắc bén đâm tới bị Trần Tuyết Nhi nắm trong tay, lập tức giống như tờ giấy rớt xuống trên mặt đất, nhìn đến đinh đồng giơ lên, Lý Thuận Trường toàn thân sợ run, thét chói tai thối lui về phía sau, ai ngờ vấp chân, ngã quỵ trên mặt đất, trong lúc bối rối hắn đột nhiên nhớ tới có mang theo đồng lệnh hộ thân, vội theo lấy ra khỏi túi quần, đánh về phía mặt cô ta.
“Đã chết còn dám tới tác quái, ta có ngươi hồn phi phách tán – hồn vía lên mây!”
Đây là trước kia Lý Thuận Trường lấy trộm từ một ông chú đạo sĩ, cảm thấy được có khả năng trấn tà, liền vẫn mang theo trên người, thời khắc mấu chốt, hắn lập tức nghĩ đến dùng lệnh phù trấn quỷ.
Bị đồng lệnh bắn trúng, Trần Tuyết Nhi phát ra một tiếng hét thảm, linh thể rung rinh rơi xuống một bên, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Lý Thuận Trường thấy thế mừng rỡ, nhe răng cười nói: “Nhìn ngươi còn hung tới khi nào?”
“Tuyết Nhi. . . . . .”
Trong bóng đêm truyền đến tiếng kêu nhẹ nhàng, đồng lệnh lơ lưởng trên không trung nhất thời mất đi dẫn dắt, rơi xuống trên mặt đất, Trần Tuyết Nhi khôi phục tinh thần, lại vọt mạnh lại đây.
Lý Thuận Trường kinh hãi, hốt hoảng tránh né về phía sau, lại bị Trần Tuyết Nhi dùng đinh đồng vung tới, đâm vào đùi, nhất thời máu tươi tung toé, Trần Tuyết Nhi cười lạnh đem đinh đồng đâm vào chân hắn xoay xoay đè xuống, làm hắn phát ra kêu thảm thiết thê lương.
Niếp Hành Phong núp vào sau bàn làm việc, lặng lẽ lấy di động ra gọi, ai ngờ trên màn hình đột nhiên hiện lên một chuỗi ánh sáng kỳ quái, xích một tiếng, khói nhẹ toát ra, di động liền hoàn toàn tiêu tùng , anh cảm thấy cổ họng căng thẳng, bị Trần Tuyết Nhi bóp chặt, hai mắt đỏ rực nhìn anh, trong mắt lóe ra hào quang điên cuồng.
“Tất cả mọi người đáng chết, ngươi cũng thế!”
Giọng nói nhẹ nhàng vừa vội kêu lên: “Tuyết Nhi, không nên làm hại người vô tội. . . . . .”
Niếp Hành Phong có một thân công phu, nhưng giãy dụa không thoát khỏi sự chế ngự của Trần Tuyết Nhi. Bàn tay lạnh như băng bóp chặt lấy cổ anh, nâng lên không trung, sau đó quăng xuống thật mạnh, Kiều Linh muốn tiến lên dìu anh, lại bị gió lạnh thổi đến bên cạnh.
Lý Thuận Trường té chạy ra gian ngoài, cửa lớn trước mặt hắn đột nhiên tự động đóng lại, hắn đẩy không được, chỉ cảm thấy lãnh ý vô hình phía sau chậm rãi sấn đến, kinh hoảng quay đầu lại, thấy Trần Tuyết Nhi bay bay ở trước mặt hắn, cười lạnh nhìn hắn.
Hoảng sợ làm cho toàn thân Lý Thuận Trường run lên, không có đồng lệnh, hắn căn bản không biết làm sao để chế phục lệ quỷ, bất chấp trên đùi đau đớn, hắn lại xoay người hốt hoảng chạy trốn vòng quanh cái bàn, lại bị gió lạnh kéo lấy, ném thật mạnh.
Lý Thuận Trường còn chưa kịp tỉnh táo, lại một lần nữa bị mạnh mẽ kéo lên không trung, ném về phía cửa sổ thủy tinh. Thấy Lý Thuận Trường sắp đụng vào khung cửa sổ, Niếp Hành Phong vội nhào về phía trước muốn giữ hắn lại, lại nháy mắt bị dời qua phía bàn làm việc, va vào một bên.
Lý Thuận Trường cũng không có đâm vào cửa sổ bay ra ngoài, cửa thủy tinh khi bị hắn va mạnh vào đồng thời chợt lóe lên ánh sáng, khiến cho hắn bị bắn ngược trở về. Ngã nhào trên mặt đất, cùng lúc đó, cửa ban công bị đẩy ra, Trương Huyền cười hì hì đi vào, bên cạnh còn có Hoắc Ly đi theo.
“Hình như tôi tới rất đúng lúc, mọi người làm ầm ĩ xong rồi, có lẽ đã đến lúc nên kết thúc công việc?”
Trần Tuyết Nhi quát lạnh nói: “Cút ngay!”
Trương Huyền nhún nhún vai, đẩy Hoắc Ly sang một bên, “Đợi một bên, đừng trở ngại anh làm việc.”
Cậu cười với Trần Tuyết Nhi nói: “Tôi biết cô là bị Lý Thuận Trường giết chết, bất quá vừa rồi cô đánh cũng đánh, dọa cũng dọa, như vậy dừng tay được rồi. Chuyện sau đó giao cho cảnh sát, cô cũng nên đi nơi cô muốn đi, đừng tiếp tục ở đây quấy rầy nhân gian thanh tĩnh .”
Trần Tuyết Nhi cười lạnh một tiếng, giơ tay lên, Lý Thuận Trường thét chói tai bị cô ta kéo đến bên cạnh, cô ta bóp chặt lấy cổ Lý Thuận Trường, hung tợn nói: “Vọng tưởng, ta hôm nay phải kéo hắn cùng xuống hoàng tuyền!”
Trương Huyền sắc mặt trầm xuống, tay vẽ chỉ quyết, quát: “Thả người!”
Trần Tuyết Nhi không thèm để ý tới, tay kia thì lại chụp vào Niếp Hành Phong. Cái bàn trước người Niếp Hành Phong tự động trượt ra, anh bị lực lượng cường đại bắt lấy, không kìm lại được, ngay lúc Trần Tuyết Nhi tiếp xúc đến anh, đột nhiên phát ra một tiếng quát thê lương, bùa từ trong tay Trương Huyền bay ra, đánh vào trước ngực cô ta.
“Ngươi đã là người chết, nên nhanh đi luân hồi, nếu không đừng trách ta vô tình!”
Trần Tuyết Nhi bị bùa đánh cho té ngã trên mặt đất, nhưng trên vị trí đó lại vẫn như trước có một người đứng ở đó, thân mình hơi chút rời khỏi mặt đất lúc ẩn lúc hiện, thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Trương Huyền, chất lỏng màu đen ồ ồ tung toé rơi xuống, nháy mắt đem khuôn mặt cô ta nhuộm thành màu đỏ.
Bùa của Trương Huyền khi đánh lui Trần Tuyết Nhi, đồng thời cũng phá sự trấn trụ của định hồn thuật, đây là tình cảnh khi chết của cô ta. Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, Kiều Linh sợ tới mức thất thanh thét chói tai, Lý Thuận Trường cũng bị dọa choáng váng, nhưng lại không bất tỉnh, té trên mặt đất khiếp sợ kêu lên.
Thân hình bị đánh ngã trên mặt đất khẽ nhúc nhích một chút, Niếp Hành Phong bước lên phía trước đỡ lấy, thấy cô ta mặc váy màu đen, chần chờ hỏi: “Cô là. . . . . . Trần Băng Nhi?”
“Là tôi, mau cứu Tuyết Nhi.”
Tiếng kêu thảm thiết bén nhọn cắt ngang lời Trần Băng Nhi. Bị bùa đánh trúng, Trần Tuyết Nhi trước ngực dấy lên một ngọn lửa xanh, cô ta không cam lòng vặn vẹo tứ chi, đột nhiên mười ngón tay cương quyết, móng tay trắng bệch trong khoảnh khắc vươn đến cổ họng Lý Thuận Trường, hung hăng bóp chặt.
“Buông tay!”
Trương Huyền ngón trỏ niết chỉ quyết, một lá bùa vọt tới phía Trần Tuyết Nhi, quát: “Càn Khôn tá vị, lôi điện tề hành, thần binh tật hỏa cấp cấp như luật lệnh!”
Trần Băng Nhi kêu sợ hãi vọt lên chắn đạo phù, nhưng đạo phù lại xuyên qua thân thể cô bay về phía sau, giữa trước ngực Trần Tuyết Nhi, nhưng mà lại không cháy lên, bùa ở trước mặt cô ta rung rinh rơi xuống trên mặt đất.
Ách. . . . . .
Trương Huyền ngẩn ngơ, vội vàng lặp lại chỉ quyết, lớn tiếng quát: “Càn Khôn tá vị, lôi điện tề hành, thần binh tật hỏa, cấp cấp như luật lệnh!”
Thét ra lệnh, bùa lại như cũ nằm trên mặt đất không hề phản ứng, nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Nhất thời cả căn phòng yên tĩnh, Hoắc Ly trên trán toát ra ba đường hắc tuyến, thấp giọng kêu: “Đại ca!”
“Ha ha, thời khắc mấu chốt pháp thuật lại mất linh. . . . . .”
Trương Huyền nhỏ giọng than thở, lập tức sửa lại giọng, đổi thành vẻ mặt mỉm cười mê người, hướng Trần Tuyết Nhi khoát tay, “Mỹ nữ, ngươi chậm rãi báo thù đi, ta không quấy rầy, gặp lại sau!”
Cậu nói xong nói xoay người bỏ chạy, Trần Tuyết Nhi phát ra tiếng cười lạnh, túm lấy tay Lý Thuận Trường, hung hăng lôi kéo, giữa tiếng kêu gào thê thảm, Lý Thuận Trường một cánh tay bị cô ta kéo gãy.
“Ai cũng không được đi!”
Cô ta bỏ ra Lý Thuận Trường, đánh về phía Trương Huyền, ai ngờ tuy Trương Huyền pháp thuật không tốt, công phu chạy trốn lại là thiên hạ thứ nhất, ở trong văn phòng chạy lên chạy xuống, mấy lần đều đào thoát khỏi gió lạnh của cô ta. Cậu thấy Trần Tuyết Nhi bộ dáng hung ác, liền biết cô ta đã thành lệ quỷ, không khỏi mắng to Lý Thuận Trường ngu ngốc.
Cấm chú định hồn mặc dù có thể trấn được hồn phách, nhưng đồng thời cũng đem oán khí của người đó tụ tập lại, nếu là uổng mạng, sẽ chuyển hóa thành lực lượng rất mạnh, đến cực điểm sẽ hóa thành lệ quỷ. Xem ra Lý Thuận Trường tuy rằng biết được một ít pháp thuật, nhưng cũng là cái hiểu cái không, cho nên Trần Tuyết Nhi mới có thể biến thành lệ quỷ chỉ biết báo thù thiện ác chẳng phân biệt được như bây giờ.
Bị lệ quỷ đả thương cũng không phải là chuyện đùa, cậu bị thương thì dễ xử lý, nhưng mấy người Niếp Hành Phong chắc chắn chịu không nổi thi độc của Trần Tuyết Nhi, cho nên cậu cố hết khả năng dẫn cô ta cách những người khác xa một tí.
Hoắc Ly và Trương Huyền huynh đệ đồng tâm, biết dụng ý của cậu, nhân cơ hội len lén xoay người, giữ chặt Niếp Hành Phong và Kiều Linh, nhỏ giọng nói: “Đi theo em.”
Vừa rồi còn đang tán thưởng tư thế biểu diễn oai phong của Trương Huyền, ai ngờ trong khoảnh khắc lại nhìn thấy cậu ta bị nữ quỷ đuổi chạy trối chết, Niếp Hành Phong châm biếm, hỏi: “Đại ca em bình thường chính là tróc quỷ như vậy?”
“Ưm, thường xuyên như vậy, đại ca của em pháp thuật khi linh khi mất linh, anh cũng thấy đấy, hiện tại chính là lúc mất linh.”
Kiều Linh gấp đến độ kêu to: “Kia khi nào thì linh, khi nào thì mất linh?”
Đêm nay cô bị sự kiện quỷ dị liên tiếp gây sức ép đến muốn điên mất rồi, hiện tại thật vất vả nhìn thấy một thiên sư dễ nhìn biết khu quỷ xuất hiện, cũng không muốn cậu ta nhanh như vậy liền bị thất bại.
Hoắc Ly mang theo bọn họ lặng lẽ ở phía sau sô pha đi ra phía ngoài, cười hì hì nói: “Bình thường lúc có tiền thì linh, lúc không có tiền là mất linh.”
Thấy Kiều Linh lập tức đem ánh mắt nhìn mình, Niếp Hành Phong cũng hết cách, cắn răng hỏi: “Bao nhiêu tiền? Tôi ra, để cho cậu ta lập tức khu quỷ!”
Anh cũng mau điên mất rồi, cư nhiên tin tưởng việc khu quỷ, còn xuất tiền ra cầu người.
Nghe xong lời này, Hoắc Ly lập tức nhảy dựng lên kêu to: “Đại ca, mau ra tay , chủ tịch của anh nói sẽ xuất tiền cho anh khu quỷ, mau thể hiện bản lĩnh!”
“Tiểu hồ ly ngu ngốc, em lập tức cút cho anh!”
Trương Huyền còn ở trong văn phòng không ngừng chạy trốn, bớt thời giờ mắng ra một câu, tiền cậu đương nhiên muốn kiếm, vấn đề là hiện tại pháp thuật của cậu cố tình gây khó dễ, ngay cả tiền cũng dẫn không được.
Thấy Trần Tuyết Nhi không ngừng công kích Trương Huyền, Lý Thuận Trường cắn răng nhịn đau, bò lên khỏi mặt đất, đi ra phía ngoài, Hoắc Ly tiến lên kéo hắn, bị hắn đẩy ra.
“Chờ một chút!”
Hoắc Ly đuổi theo, mới vừa chạy vội tới cửa, chỉ thấy Lý Thuận Trường ấn mở cửa thang máy, vọt đi vào, thân ảnh biến mất ở trong thang máy, rồi một tiếng kêu thảm thiết truyền đi lên, sau đó là tiếng vang nặng nề của vật nặng rơi xuống đất.
“Em đã nói chờ một chút rồi mà, đại ca nói thang máy đã bị hỏng.”
Niếp Hành Phong và Kiều Linh đã chạy đến văn phòng, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng kêu của Trần Băng Nhi.
“Tuyết Nhi, không được giết người!”
Niếp Hành Phong quay đầu lại, thấy Trương Huyền bị cái bàn di động ngăn trở, té ngã trên sàn, Trần Tuyết Nhi tiến lên, móng tay bén nhọn bấu trên vai cậu ta. Niếp Hành Phong vội vàng quay lại, tùy tay nhặt gậy bóng chày trên mặt đất, quăng tới trước, thân hình Trần Tuyết Nhi mơ hồ bị tách ra, anh nhân cơ hội đó giữ chặt Trương Huyền, tránh sang một bên.
Trương Huyền trừng lớn đôi mắt xanh thẳm ngây ngốc nhìn anh, “Anh sao lại không trốn?”
“Tôi chạy thoát, để cậu ở chỗ này chờ chết sao!”
Niếp Hành Phong trán gân xanh nổi lên, rốt cục hiểu được, ở cùng một chỗ với Trương Huyền, muốn ngăn chận cơn tức là một việc hết sức khó khăn.
Sau lưng gió lạnh truyền đến, Niếp Hành Phong mới vừa quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt hàn quang chợt lóe, đinh đồng trong tay Trần Tuyết Nhi hung hăng đâm tới mặt anh.
Khoảng cách quá gần, anh căn bản không có cơ hội tránh né, huống chi một cánh tay còn bị Trương Huyền đè lên.
Sẽ chết sao?
Trong đầu ý niệm này chợt lóe.
“Đi chết đi!”
Trương Huyền đột nhiên nhảy lên, che ở trước người Niếp Hành Phong, hét to một tiếng, linh lực bay vút ra, đánh bay Trần Tuyết Nhi.
Cậu đứng thẳng thân hình, ngón tay bắn ra, Tác Hồn Ti phá không bay ra, hướng về phía Trần Tuyết Nhi, ngọn lửa màu lam nháy mắt theo sợi dây màu vàng đốt cháy khuỷu tay của cô ta.
“Dám đã thương chiêu tài miêu của ta, ta cho ngươi hồn phi phách tán!”
Trương Huyền vẽ chỉ quyết, nửa vòng tròn nhô lên cao, quát: “Càn Khôn tá vị, lôi điện tề hành, thần binh tật hỏa, cấp cấp như luật lệnh, kì hỏa, trừ tà!”
Kì hỏa chú vừa ra, kim quang liệt hỏa lập tức bay lên trời, đem Trần Tuyết Nhi gắn vào giữa, theo tiếng kêu thê lương thảm thiết, toàn thân cô ta đều bị ngọn lửa cháy hừng hực bao vây vào bên trong, tóc dài và ống tay áo bị lửa cuồn cuộn bám lấy, phát ra tiếng xèo xèo.
“Tuyết Nhi. . . . . .”
Trần Băng Nhi kêu sợ hãi muốn chạy lên vòng lửa cứu người, lại bị hỏa thế mãnh liệt đẩy ra, ánh lửa bốc lên dần dần bao phủ bóng dáng mơ hồ của Trần Tuyết Nhi, ánh lửa trên đỉnh đầu cô ta nhẹ nhàng thản nhiên phát ra ánh sáng xanh, đó là hồn phách cô ta lay động ở trong lửa.
Thấy tình cảnh như vậy, Trần Băng Nhi nổi điên hét lên, một lần nữa phi thân chui vào giửa luồng lửa, nhưng mà ánh lửa lại vào lúc này biến mất vô tung, ánh sáng xanh kia nháy mắt bám vào trên người cô, cô hoảng hốt xoay qua xoay lại, thân mình lung lay như sắp đổ, thì thào kêu lên: “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi. . . . . .”
Niếp Hành Phong bước lên phía trước đỡ lấy cô ta, Trương Huyền gấp đến độ kêu to: “Cẩn thận!”
Niếp Hành Phong sửng sốt, lập tức nhìn thấy Trần Băng Nhi hai mắt mở to, nhìn thẳng mình, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, trong đầu anh đột nhiên hiện lên một ý niệm.
Cô gái này không phải Trần Băng Nhi, Cô ta là . . . . . Trần Tuyết Nhi.
“Ngươi đi chết đi!”
Trần Tuyết Nhi bắt lấy Niếp Hành Phong thả người húc vào cửa sổ mà Trương Huyền đã thiết lập kết giới, rơi xuống dưới lầu.
Trước mắt cảnh vật bay qua vùn vụt, trong nháy mắt, Niếp Hành Phong chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Trần Tuyết Nhi nhìn chằm chằm mình đột nhiên phát ra hào quang, một vật thể màu vàng đánh vào trên người cô ta, trong tiếng kêu sợ hãi, Trần Tuyết Nhi thả anh ra, cùng lúc đó, giữa không trung một bàn tay mãnh mẽ bắt lấy anh, nắm thắt lưng anh kéo vào trong lòng ngực.
Niếp Hành Phong quay đầu lại, thấy Trần Tuyết Nhi như lá rụng rơi xuống, Ngay sau đó mùi CK thơm ngát nhẹ nhàng thoảng qua.
Đây là chuyện duy nhất trước khi ngất xỉu mà anh nhớ rõ.