“Chủ tịch! Chủ tịch!”
Niếp Hành Phong hoảng hốt mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở trên giường, Trương Huyền đứng ở bên giường, ngoài ra còn có Niếp Duệ Đình cùng vài bác sĩ, Nhan Khai thì phiêu đãng ở phía sau Niếp Duệ Đình, vẻ mặt lo lắng nhìn anh.
“Cuối cùng đã tỉnh.”
Tựa hồ nghe đến tiếng Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, trong đôi mắt xanh lộ ra một tầng hơi nước, trong suốt sáng lóng lánh như ánh trăng.
“Tôi đang ở đâu vậy?” Đầu thực choáng váng, tứ chi vô lực, là di chứng bị trúng độc khí gas, Niếp Hành Phong xoa xoa hai bên đầu, hỏi.
“Bệnh viện.”
Bác sĩ khám bệnh kiểm tra cho Niếp Hành Phong, nghe bọn họ giải thích, Niếp Hành Phong mới biết được phòng hồ sơ trước kia cũng là phòng bệnh, thiết bị sưởi ấm sử dụng ống dẫn gas, vứt đi đã lâu không cần đến, có thể là năm đó gas không được thu dọn cẩn thận, mới có thể bị bay hơi, hoàn hảo lượng gas không nhiều lắm, Niếp Hành Phong lại được phát hiện đúng lúc, mới không tạo thành sự cố nghiêm trọng.
Thiết bị đã vứt đi nhiều năm trước sao lại có thể bay hơi được, kiểu giải thích như vậy chỉ sợ chính bản thân mấy vị bác sĩ cũng đều cảm thấy rất gượng ép.
Nhớ tới tình cảnh vách tủ áp tới lúc ấy, Niếp Hành Phong cảm thấy mình có thể hoàn hảo không bị gì nằm ở nơi này thật sự là kỳ tích.
“Anh hai, anh không có việc gì thì chạy tới phòng hồ sơ làm gì? May mà Trương Huyền tới đúng lúc, em vừa mới làm tốt thủ tục xuất viện cho ông nội, bây giờ lại làm thủ tục nằm viện cho anh, hai người đừng làm em lo lắng như vậy được không?”
Bác sĩ đi rồi, Niếp Duệ Đình bắt đầu oán trách, Trương Huyền vỗ vỗ bả vai cậu ta, cười nói: “Chúng tôi đều biết cậu rất vất vả, không bằng cậu chịu khó vất vả thêm một chút, giúp tôi đi tìm Tiểu Ly, yên tâm đi, ở đây đã có tôi.”
Niếp Duệ Đình bị đuổi đi, Nhan Khai do dự một chút, nhìn về phía Niếp Hành Phong.
“Ta không sao, ngươi đi đi.”
Nhìn mọi người rời đi, nụ cười của Trương Huyền nhạt dần, ngón giữa bắn ra, một lá bùa che lại ở cánh cửa, cậu xoay người đi đến trước giường, nắm đấm giơ lên hướng về phía Niếp Hành Phong, rống to: “Anh có biết anh phạm vào lỗi gì hay không! ?”
Lần đầu từ trong đôi mắt xanh nhìn thấy vẻ ngoan lệ đầy yêu dị, làm cho Niếp Hành Phong cảm thấy chỉ cần nói sai một lời, nắm đấm kia nhất định sẽ không một chút lưu tình giáng xuống.
“Xin lỗi, tôi không phải muốn giấu diếm cậu, chỉ là thấy cậu vội vàng tìm Tiểu Ly, nên không muốn làm cho cậu phân tâm.”
“Sai! Sai lầm của anh là không được một mình mạo hiểm!”
Trương Huyền trừng mắt nhìn Niếp Hành Phong, trong con ngươi lại nổi lên một tầng sương mù, đột nhiên buông nắm đấm, chuyển thành ôm, “Chủ tịch, anh sau này trước khi mạo hiểm nên nghĩ đến tôi một chút, nếu anh xảy ra chuyện gì, sau này tôi biết đi chỗ nào tìm chiêu tài miêu a.”
Niếp Hành Phong trên trán nhất thời toát ra ba đường gân xanh.
Quên đi, anh cũng không trông cậy người này sẽ nói được cái gì đó có cảm tình.
“Cậu sao mà cảm ứng được tôi có nguy hiểm?”
“Giác quan thứ sáu của tôi không cường đại đến mức tiếp thu được cả tín hiệu cầu cứu của anh đâu!” Trương Huyền buông tay ra, oán hận nói: “Tôi là nghe đồ đệ nói.”
Từ buổi sáng cậu cứ có cảm giác hoảng hốt mãi không ngừng, vốn đang tưởng là bởi vì chuyện tiểu hồ ly mất tích, sau đó khi nói chuyện điện thoại với Ngụy Chính Nghĩa, mới nghe thấy có chuyện bất thường, vội vàng vọt tới bệnh viện, lúc này mới phát hiện Nhan Khai đã bắt đầu đảm đương làm bối hậu linh cho Niếp Duệ Đình.
Trương Huyền bấm đốt ngón tay tính phương vị rồi đuổi tới phòng hồ sơ, liền nhìn đến Niếp Hành Phong té xỉu ở giữa đống tủ sách để tư liệu, trong phòng tràn ngập mùi gas dày đặc, may mà Niếp Hành Phong hít vào không nhiều, chỉ nghỉ ngơi một chút liền tỉnh lại, nhưng quá trình đó đối với Trương Huyền mà nói thì lâu vô cùng, cậu nghĩ nếu Niếp Hành Phong mà không tỉnh lại, cậu chắc chắn sẽ chạy tới điện thờ Diêm La để chiêu hồn.
Chiêu tài miêu chết tiệt, dám gạt cậu hành động một mình, lúc ấy cậu đã nghĩ, chờ Niếp Hành Phong tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là hung hăng đánh cho anh một cú know out.
Nhưng mà đến cuối cùng vẫn là không hạ thủ được, đó là chiêu tài miêu của cậu, Know out lỡ sau này không thể chiêu tài thì phải làm sao bây giờ? Tuy cho tới lúc này, cũng không thấy anh chiêu được tài gì cho cậu. . . . .
Niếp Hành Phong tự động bỏ qua lời thông báo về tiền tài một cách trắng trợn của Trương Huyền, hỏi: “Cậu có nhìn thấy là ai đã cứu tôi không?”
“Không có, lúc tôi đến anh đã ngất xỉu , trong phòng trừ bỏ mùi gas chính là yêu khí.”
Mùi yêu khí tà ác hỗn độn, giống như mùi đã lưu lại ở công viên, xem ra huynh đệ bọn họ đều bị yêu ma quỷ bám theo, nói không chừng con hồ ly ngốc kia cũng nằm trong tầm ngắm.
Niếp Hành Phong cúi đầu xem ấn ký chữ S trên cổ tay, ngoại trừ huyết chú Trương Huyền bỏ ở trên người anh, anh nghĩ không ra còn có lực lượng gì có khả năng cứu thoát mình vào thời khắc nguy hiểm đó.
Không đúng, lúc ấy luồng sáng là loé lên từ phía sau người anh, không phải từ cổ tay. . . . . .
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, báo cáo đầy đủ từ đầu đến cuối cho tôi, không được phép giấu diếm!” Tiếng ‘hổ’ rống cắt ngang suy nghĩ của Niếp Hành Phong.
Anh cũng không tính giấu diếm, chỉ là chưa kịp nói mà thôi.
Nhưng thấy sắc mặt Trương Huyền không tốt, Niếp Hành Phong không phản bác, đem chuyện mình phát hiện ra cùng với hiện tượng dị thường đã thấy lúc đến bệnh viện nói rõ ràng.
“Lại thấy quỷ bà ?”
“Có lẽ chỉ là trùng hợp, lúc ấy Tiểu Hổ ở đó, tôi đoán có thể là bà ta bám theo Tiểu Hổ đến đây.” Niếp Hành Phong nói ra suy nghĩ của mình.
“Chủ tịch, tôi đã nói anh về sau bớt lo chuyện người khác, anh xem anh tự rước rắc rối về cho mình, lại bị quỷ truy, lại bị yêu tinh bám, còn tự tiện điều thị vệ thần đi chỗ khác, đã thấy khổ cực chưa?”
“Tôi chỉ là muốn điều tra một chút về những người có bốn trụ thập linh, không nghĩ tới chúng nó lại hại tôi.”
“Điều tra bốn trụ thập linh?”
Không nói đến cái này thì cậu còn không tức giận, Trương Huyền cười lạnh: “Anh có biết cái gọi là thập linh là chỉ mười vị can chi hay không? Ất hợi, quý mùi, đinh dậu, canh tuất, giáp thìn, bính thìn, mậu ngọ, nhâm dần, canh dần, tân hợi, anh nhớ được mấy cái? Lại còn đối chiếu cùng lúc với ngày tháng năm anh có biết là nó thay đổi bao nhiêu không? Cầm theo một bản lịch vạn niên mà muốn tra thập linh, vậy chẳng phải là bất cứ ai cũng đều có thể làm thiên sư sao?”
Niếp Hành Phong tối hôm qua đã tìm hiểu qua những lời chú thích có liên quan đến thập linh, nhưng những gì Trương Huyền thuyết giáo thật sự quá mức sâu xa huyền bí, anh nghe mà không hiểu gì cả, “Cậu xác định cậu đang nói tiếng địa cầu?”
Chiêu tài miêu phản ứng quá trì độn, không phải là di chứng do trúng độc khí gas để lại chứ?
Để chứng minh mình không nói ngôn ngữ sao hoả, Trương Huyền giơ tay lắc lắc ở trước mặt Niếp Hành Phong, “Chủ tịch, tôi hỏi anh một vấn đề cơ bản – hai loại tỉ giá hối đoái trong lịch sử tài chính quốc tế là cái gì?”
“Là ba loại!”
Tiểu thần côn dám múa rìu qua mắt thợ, Niếp Hành Phong tức giận liếc mắt trừng cậu một cái, “tỷ giá hối đoái cố định theo hệ thống tiêu chuẩn vàng, tỷ giá hối đoái cố định theo hệ thống Bretton Woods và tỷ giá hối đoái thả nổi.”
“GOOD!” Trương Huyền đánh tay tách một cái.
Đã yên tâm, IQ của chiêu tài miêu không bị thoái hóa, chứng minh trúng độc gas không gây ra ảnh hưởng xấu với anh.
“Vẫn chưa tìm được Tiểu Ly sao?” Trương Huyền nở nụ cười, Niếp Hành Phong có loại cảm giác thủ đắc vân khai gặp nguyệt minh*, vội chuyển đề tài.
~~~~~~~~
Thủ đắc vân khai gặp nguyệt minh: nghĩa đen là mây tan thấy trăng sáng, nghĩa bóng là kiên trì đến cùng sẽ có kết quả, còn ý trong truyện là anh Phong có cảm giác như bạn Huyền cười như thể ‘mây tan thấy trăng sáng’ (vì bạn ấy thấy IQ anh Phong vẫn bình thường ấy mà).
~~~~~~~~
“Chưa.” Trương Huyền thở dài.
Số cậu thật đúng là cái số lao lực, Tiểu Ly vẫn chưa tìm được, chủ tịch lại gặp chuyện không may, làm hại cậu ngay cả thời gian nghỉ để thở cũng không có.
“Tiểu hồ ly chết tiệt, dám chơi trò rời nhà trốn đi với tôi, đợi đến khi tìm được nó, tôi nhất định sẽ lột bộ da hồ ly của nó!”
******
“Hắc xì!”
Hoắc Ly đang ngồi ở trong một căn phòng nào đó nghỉ ngơi, hắt xì một cái thật mạnh, chủ nhân căn phòng đem một ly sữa nóng đưa cho nó, “Không có việc gì chứ?”
“Không, có việc.” Trước mắt hiện lên gương mặt dữ tợn của đại ca, Tiểu Hồ ly run lên, lòng sợ hãi nói.
Tối hôm qua thấy Trương Huyền ra sức khước từ không chịu hỗ trợ, Hoắc Ly sau khi suy nghĩ một hồi quyết định sẽ tự mình nghĩ biện pháp cứu Tiểu Bạch, vì thế tháo vòng tay Bắc Đẩu ra, lại cầm theo một ít tiền, thừa dịp đêm khuya ôm Tiểu Bạch nhảy xuống qua cửa sổ.
Tộc hỏa hồ có loại pháp thuật có thể tục mệnh, Hoắc Ly trước kia khi tu luyện ở thâm sơn từng nghe nói qua, đương nhiên, pháp thuật cao thâm như vậy Tiểu Hồ ly là không thể làm được, cho nên nó muốn mang Tiểu Bạch quay về quê nhà của mình, nhờ trưởng lão cứu nó.
Vừa khóc nức nở vừa đi được một hồi, Hoắc Ly phát hiện ra mình kỳ thật cũng không nhớ rõ đường về nhà, năm đó nó ngửi theo mùi cha mẹ mới đi tới đây, qua đã lâu như vậy, cảm giác đó đã cực kỳ phai nhạt.
Thành phố ban đêm vẫn phồn hoa giống như ban ngày, Hoắc Ly đi đến một giao lộ, lúc đang không biết nên làm như thế nào, chợt thấy một chiếc xe vận tải đột nhiên phóng nhanh tới trước mặt, lao lên lối đi bộ.
“Cẩn thận!”
Có một người thanh niên đang đứng ở ven đường chờ xe, thấy xe vận tải đang lao về phía cậu ta, Hoắc Ly dưới tình thế cấp bách hai mắt hiện lên ánh lửa, dùng ý niệm đem nam nhân túm sang một bên, xe vận tải lướt qua sát một bên người cậu ta, lao thằng về phía trước, đâm vào cột đèn xong thì dừng lại.
“Anh có sao không?”
Hoắc Ly vội chạy tới bên cạnh người thanh niên, cậu ta chật vật lăn hai vòng trên mặt đất, hít sâu nói: “Không sao.”
Người đi đường lục tục kéo tới vây quanh chiếc xe vận tải kia, đầu xe một bên vì đâm vào cột điện mà lệch sang một bên, không biết tình trạng người lái xe ra sao, bất quá thấy đã có người gọi điện thoại gọi cấp cứu, Hoắc Ly không dám nhiều chuyện, đứng dậy muốn rời đi.
“Cậu bé, chờ chút.”
Người thanh niên gọi Hoắc Ly lại, rất hưng phấn mà nhìn nó, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi là em đã cứu anh đúng không? Anh nhìn thấy mắt em ánh lên sắc đỏ.”
“Anh nhìn lầm rồi.”
Sợ bị phát hiện ra nguyên hình, Hoắc Ly sợ tới mức co cẳng bỏ chạy, người thanh niên vội vàng đuổi theo, cảm giác thông linh của cậu luôn luôn chuẩn, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy ánh sáng màu đỏ hiện lên trong mắt đứa bé này, trực giác nói cho cậu biết, đứa trẻ này không đơn giản.
“Anh tên là Chu Lâm Lâm, là hội viên trong câu lạc bộ tâm linh của đại học Yến Thông, Cậu bé em tên là gì? Muộn như vậy rồi sao lại ở bên ngoài một mình? Có phải con mèo nhỏ bị bệnh không?”
Người thanh niên đó chính là Chu Lâm Lâm mà Phùng Tình Tình vẫn hay nhắc tới, cũng là người phát hiện ra xác ướp cổ, cậu từ chỗ Phùng Tình Tình mà biết được tin tức xác ướp cổ là nam, ngay từ đầu có chịu chút đả kích, nhưng sau ngẫm lại cũng không có gì, đã có người có thể yêu bức họa Mona Lisa, vậy việc cậu yêu một người cùng giới tính không có hô hấp tựa hồ cũng rất bình thường.
Đêm nay Chu Lâm Lâm vừa hoàn thành công việc xong liền về nhà, một lòng thầm nghĩ về xác ướp cổ xinh đẹp kia, căn bản không chú ý tới việc xe vận tải lao tới , nếu không có Hoắc Ly, cậu chỉ sợ cũng đã đi theo ‘làm bạn’ với xác ướp cổ rồi.
Mấy chữ ‘Câu lạc bộ tâm linh’ làm cho Hoắc Ly ngừng bước, nó nắm thật chặt con mèo nhỏ ôm vào trong ngực, nước mắt lưng tròng hỏi: “Trong câu lạc bộ các anh có người nào biết phét thuật không? Tiểu Bạch chết rồi, em muốn tìm người cứu sống nó.”
“Như vậy à. . . . . .”
Chu Lâm Lâm nhức đầu, nhìn xem con mèo kia, cảm thấy yêu cầu thành viên trong câu lạc bộ bọn họ giả thần giả quỷ còn được, khởi tử hồi sinh thì không thể, có điều. . . . . .
“Anh không biết làm sao để cứu nó, nhưng có lẽ có thể giúp nó bảo trì trạng thái giống như lúc còn sống.” Nhớ tới con người tuyệt mỹ trong hang động trên núi Vân Vụ, Chu Lâm Lâm nói.
“Tốt tốt.”
Vừa nghe có hi vọng, Hoắc Ly lập tức gật đầu, trước giúp Tiểu Bạch duy trì thân thể, rồi từ từ nghĩ biện pháp cứu nó.
Cứ như vậy, Hoắc Ly theo Chu Lâm Lâm đi về nhà cậu ta.
Hoắc Ly ở tại nhà Chu Lâm Lâm suy nghĩ làm sao để cứu Tiểu Bạch, Trương Huyền bên này thì ở bệnh viện Thánh An cố gắng tra tìm tư liệu thập linh, có Trương Huyền – chính phái thiên sư ở đó, việc tìm kiếm tài liệu về thập linh liền trở nên đơn giản hơn, theo mệnh trụ Niếp Duệ Đình cùng Thẩm Kiện để suy đoán, quỷ quái muốn thập linh ít nhất là ba trụ trở lên, sau mấy giờ cậu tra được chín người, ngoại trừ Niếp Duệ Đình, tám người khác người đều là bốn trụ thập linh, tuổi tác không đồng đều.
Trương Huyền liên hệ với Thường Thanh, bảo cậu ta hỗ trợ điều tra tình trạng hiện tại của những người này, Niếp Hành Phong xem xét bản ghi chép nói: “Mệnh trụ thập linh của chín người này không giống nhau, nếu thêm một người, thập linh liền tập hợp , tinh quái tựa hồ là đang sưu tập hồn phách của những người có mệnh trụ thập linh khác nhau.”
“Ý của anh là bọn họ có thể đã không còn ở nhân thế ?”
“Tôi không ôm ý tưởng lạc quan về chuyện này cho lắm, nhưng mà rất kỳ quái, tại sao Duệ Đình lại là ngoại lệ? Nó rõ ràng chỉ có ba trụ thập linh.”
“Người có bốn trụ thập linh nào có dễ tìm như vậy? Khi cấp thiết hạ tiêu chuẩn xuống một chút cũng là có thể, tôi muốn đi tra tìm xem đây là tà thuật gì.”
Một giờ sau, điện thoại của Thường Thanh gọi tới, nghe xong điện thoại Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, vẻ mặt kính nể, “Chủ tịch, chúng ta kết hợp bắt đầu làm thám tử đi? Anh có tư chất làm trinh thám.”
Trong danh sách Trương Huyền cung cấp cho Thường Thanh, ngoại trừ Niếp Duệ Đình và một người tên là Diêu Lâm, tất cả những người khác đều đã tử vong trong năm nay, có người bệnh chết, cũng có người xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn, gần đây nhất là mấy ngày trước một người tên là Ngụy Giang vừa mới chết, nguyên nhân chết là nhảy sông tự sát.
“Là nam sinh đã tự sát ở Ngụy gia thôn!” Niếp Hành Phong bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ nghĩ nói: “Có lẽ yêu quái cũng không quá lợi hại, cho nên mỗi lần đều làm hiện trường giả là người bị hại người ngoài ý muốn mà chết, để phòng ngừa bị người phát hiện.”
“Cũng có thể là do con người làm ra.” Trương Huyền ảo não nói: “Đáng chết, còn có một người cuối cùng tra không được.”
Theo lý hẳn là có mười người, trong phòng để hồ sơ không tìm được, vậy tư liệu về người cuối cùng hẳn là được lưu lại trong máy tính, có điều máy chủ của hệ thống máy tính ở bệnh viện Thánh An mấy tháng trước phát sinh sự cố, một ít tư liệu đã bị mất.
“Ít nhất chúng ta biết người này tuổi rất nhỏ, hơn nữa hung thủ rất hiểu biết về Thánh An, có thể bắt đầu điều tra từ trong bệnh viện.”
Niếp Hành Phong hướng nhân viên quản lý muốn xem bản ghi chép, trên bản ghi chép có ghi tên những nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đến xem xét tư liệu,người đến tra hồ sơ cũ không nhiều lắm, trong đó xuất hiện thường xuyên nhất chính là một vị bác sĩ ngoại khoa họChu.
“Bác sĩChunửa năm trước bị tai nạn xe đã qua đời, ai, vốn sắp chuẩn bị kết hôn, chính là khi đưa tang cũng không thấy bạn gái đến, nhân tình ấm lạnh a.” Nhân viên quản lý ở bên cạnh nói.
Niếp Hành Phong và Trương Huyền nhìn nhau, hai người đều biết manh mối lại bị chặt đứt.
“Kì quái, sao tất cả mọi người đều đến hỏi thăm bác sĩChu. . . . . .”
Niếp Hành Phong đã đi ra khỏi phòng hồ sơ, nghe được nhân viên quản lý nói vậy, vội quay lại, hỏi: “Còn có những người khác tới hỏi thăm về bác sĩChu?”
“Ừm, chính là sau khi anh đi vào kho để hồ sơ tra tư liệu, một người phụ nữ tới hỏi tôi bác sĩChuthường đến tra tư liệu gì, đây là chuyện cơ mật của bệnh viện, tôi không nói cho chị ta.”
“Chị ta bộ dạng thế nào?”
“Tôi lúc ấy đang vội, không chú ý, có điều nhìn khá là xinh đẹp.”
Trương Huyền nhìn lướt qua bài tú lơ khơ trên màn hình máy tính cuả nhân viên quản lý, nhún nhún vai.
Ra khỏi phòng hồ sơ, khi chờ thang máy, Niếp Hành Phong quay đầu nhìn xem cầu thang, nhớ tới bóng người chợt lóe lúc đó.
Đó là ai? Tại sao lại muốn tới hỏi thăm người đã chết?
Trương Huyền nói: “Nếu có thể tìm được bạn gái của bác sĩChu, nói không chừng có thể hiểu biết thêm một ít tin tức.”
“Không, vẫn là cứu người trước đi, Diêu Lâm hiện tại nhất định rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh một chút liên lạc với cậu ta.”
Di động của Trương Huyền vang lên, thấy là Ngụy Chính Nghĩa, cậu cười nói: “Thật là đúng lúc, để cho đồ đệ hỗ trợ.”
Nhận điện thoại, Trương Huyền còn chưa kịp phân phó, Ngụy Chính Nghĩa vội gọi trước: “Sư phụ, việc lớn không tốt!”
Trương Huyền lắp bắp kinh hãi, “Có tin tức của Tiểu Ly ?”
“Không, là Ôn Sở Hoa, chị ta nói nhà chị ta có chuyện ma quái, bảo sư phụ lập tức tới đó.”
“Tôi đang bận không đi được, cậu đi trước ứng phó đi.”
Hôm nay cũng thật náo nhiệt, chuyện ma quỷ cứ vụ này vừa xảy ra vụ khác lại tới, tiền đương nhiên là cậu muốn kiếm, nhưng là chỉ kiếm khi thinh thoảng thôi, hiện tại chủ tịch cùng Tiểu Hồ ly đều có chuyện, cậu nào có tâm tư lại đi quản việc của người khác?
“Sư phụ, người có muốn hại đồ đệ cũng không nên dùng cách trực tiếp như vậy chứ? Đồ đệ là cảnh sát, bắt kẻ trộm còn được, chứ tróc quỷ thì thật sự là hữu tâm vô lực.”
Ngụy Chính Nghĩa gần đây thật ra cũng học quá mấy chiêu pháp thuật nho nhỏ từ Trương Huyền, nhưng là chỉ có thể hộ thân mà thôi, cuộc đời cậu sợ nhất là quỷ, vừa nghe Trương Huyền muốn đem mình xếp vào tổ tróc quỷ, suýt chút nữa là khóc lên.
“Cậu lấy tiền của người ta, không đi thì không được, tôi đã không có việc gì, để tôi đi cùng với cậu, Ngụy Chính Nghĩa là cảnh sát, để cậu ấy đi tìm Diêu Lâm có lẽ tốt hơn.” Cái gì nên điều tra đều đã tra được, thân thể cũng khôi phục bình thường, Niếp Hành Phong đề nghị.
Lời nói của Niếp Hành Phong đương nhiên Trương Huyền sẽ không phản đối, vì thế đem địa chỉ của Diêu Lâm nói cho Ngụy Chính Nghĩa, bảo cậu ta đi bảo hộ Diêu Lâm, thấy không cần tróc quỷ, Ngụy Chính Nghĩa liền đồng ý.
Trương Huyền lái xe đi đến biệt thự của Ôn Sở Hoa, dọc theo đường đi vẫn không thể hiểu nổi, theo lý thuyết cậu đã dán bùa lên bốn phía ở nhà Ôn tiểu thư, dù quỷ có hung hăn thế nào nhưng nhìn thấy bùa do cậu tự tay viết, cũng nên nhượng bộ lui binh mới đúng.
“Cậu có phải là vẽ sai bùa không?” Niếp Hành Phong hữu tình nhắc nhở.
Với tiêu chuẩn đạo pháp của cậu mà nói vô cùng có khả năng, nhưng Trương Huyền sẽ không thừa nhận, trừng mắt, “Chủ tịch, làm ơn chú ý những gì anh nói một chút, tôi đường đường là nhất lưu thiên sư sao có thể phạm loại sai lầm cơ bản như vậy?”
Đi vào biệt thự của Ôn Sở Hoa, mới vừa tới gần, Niếp Hành Phong liền nhìn thấy một làn khói đen âm lệ lượn lờ ở trên lầu, Trương Huyền cũng phát hiện, mắt xanh híp lại, nhảy xuống xe, Tác Hồn Ti bay ra, nằm trong lòng bàn tay.
Trong đại sảnh của biệt thự là một mảnh hỗn độn, hình như mới vừa trải qua một phen kịch liệt ẩu đả, mấy lá bùa dán ở hành lang đều bị xé thành mảnh nhỏ ném xuống đất, trên đó còn có mấy dấu chân màu đen.
Trương Huyền giận tím mặt: “Con bà nó, dám khinh nhờn bùa của Trương gia ta, quỷ quái chết tiệt, lập tức hiện thân cho ta!”
Thực hợp với tình hình, trên lầu vang lên tiếng va chạm kịch liệt, cùng với tiếng kêu thê thảm của phụ nữ, Niếp Hành Phong vội chạy lên lầu hai.
Trong phòng khách trên lầu hai cũng vô cùng thê thảm, Niếp Hành Phong mới vừa đi lên, liền nhìn thấy Ôn Sở Hoa bị quăng giữa không trung, bay ra ngoài ban công, anh đuổi theo muốn tìm cách cứu viện, lại bị một đoàn khói ngăn lại.
Quần áo mềm mại màu đỏ phất phới theo gió, tóc đen xoã ra, khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo trắng trẻo giống như tượng bằng ngọc được điêu khắc trau chuốt cẩn thận, chợt xuất hiện ở trước mắt, làm cho Niếp Hành Phong hoảng hốt nghĩ đến mình bước về thời cổ đại.
Nữ nhân hai mắt lửa đỏ nổi lên, tay áo dài ra, sắc bén đánh úp về phía Niếp Hành Phong.
“Dừng tay!”
Gần đây yêu nghiệt càng ngày càng kiêu ngạo, không chỉ có phá bùa của cậu, còn dám ở trước mặt cậu đả thương người, loại hành vi giáp mặt khiêu chiến này quả thực không thể tha thứ!
Trương Huyền lách mình đến bảo vệ Niếp Hành Phong, Tác Hồn Ti trong nháy mắt chém ra, trong mắt người phụ nữ lửa đỏ cháy hừng hực, hóa thành hai cột lửa, bắn ra bay tới phía Tác Hồn Ti.
Trương Huyền vẫy Tác Hồn Ti xua tan lửa cháy, miệng niệm thần chú, quanh Tác Hồn Ti nhất thời ngân quang chớp động, song long gào thét phóng về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ trốn tránh không kịp, bị ngân long đột kích trên đầu vai, kêu sợ hãi ngã văng ra ngoài, sau khi quay cuồng mấy vòng trên mặt đất liền hiện ra nguyên hình, là một con hỏa hồ to lớn, mắt nhìn Trương Huyền, phát ra tiếng kêu đầy đau xót.
Trương Huyền hơi chút do dự, thần chú liền không có niệm ra, hồ yêu nhân cơ hội xoay người, hóa thành đoàn khói đỏ nháy mắt bay lên không chạy đi xa.
Niếp Hành Phong đã đem Ôn Sở Hoa từ ban công bên cạnh kéo lên, Ôn Sở Hoa chấn kinh quá độ, ngồi ở trên sàn nhà run rẩy không ngừng, vẻ mặt hoảng loạn, tựa hồ muốn khóc rồi lại khóc không được, chỉ dùng lực nắm lấy cánh tay Niếp Hành Phong, cố sức chống đỡ.
Hơn nữa ngày chị ta mới an ổn trở lại, cố đứng dậy nói đi thay bộ quần áo, quần áo chị ta mặc trên người đã bị rách te tua, làm cho chị ta rất khó xử.
Thừa dịp Ôn Sở Hoa không ở đó, Niếp Hành Phong nói với Trương Huyền: “Hình thể của con hỏa hồ vừa rồi rất giống với con tôi nhìn thấy ở Ngụy gia, nó có thể là người trong tộc Tiểu Ly hay không?”
“Có thể.”
Trương Huyền trên mặt hiện ra vẻ lo lắng khó thấy được, vì vừa rồi mình mềm lòng mà hối hận, “Hỏa hồ tính tình thô bạo, Tiểu Ly cũng không ngoại lệ, nếu lệ khí trong cơ thể nó tỉnh lại, sẽ trở nên giống như con hồ ly kia, tôi thực sợ bọn họ sẽ gặp nhau.”
“Có lẽ đã gặp.” Nhớ tới đoàn khói đỏ trong ảnh chụp, Niếp Hành Phong nói: “Tôi chỉ là không rõ tại sao hỏa hồ không để ý tới Tiểu Ly.”
Cậu làm sao biết suy nghĩ của mấy con hồ ly chứ?
Trương Huyền thực buồn bực nhìn Niếp Hành Phong, “Lần sau mà gặp lại lệ hồ này, chính anh đi hỏi cô ta đi.”
Niếp Hành Phong nghẹn họng, không giận mà cười: “Vậy tôi sẽ thuận tiện hỏi luôn nguyên nhân cô ta muốn giết Ôn Sở Hoa.”
Mệnh trụ của Ôn Sở Hoa không liên quan đến thập linh, hơn nữa với thủ pháp giết người luôn luôn giấu diếm người khác của hỏa hồ mà nói, không có lý do đến đối phó với Ôn Sở Hoa một cách ồn ĩ như vậy, trừ phi Ôn Sở Hoa phát hiện ra cái gì.
Trương Huyền kiểm tra trong ngoài biệt thự một lần, rất buồn bực phát hiện bùa của mình hoàn toàn không có tác dụng, không nghĩ ra, tuy nói hỏa hồ đa số đều tu đạo kỹ càng, nhưng vẫn là rất khó phá giải bùa của mình, chẳng lẽ là cái bóng đen lần trước bám vào người Ôn Sở Hoa giở trò?
Ôn Sở Hoa thay quần áo xong, lại nghỉ ngơi một hồi, khi quay lại đã bình tĩnh hơn rất nhiều, đối với việc Niếp Hành Phong xuất hiện, chị ta tuy rằng cảm thấy kỳ quái, lại không hỏi nhiều, đốt một điếu thuốc, bắt đầu kể lại những chuyện vừa trải qua.
Lúc ban đầu trong biệt thự có âm thanh kì quái xuất hiện, sau đó chị ta lại phát hiện bên cạnh mình có rất nhiều bóng đen, chị rất sợ hãi, giữa lúc vội vàng lại tìm không thấy danh thiếp của Trương Huyền, đành phải nhờ Ngụy Chính Nghĩa liên lạc với cậu, ai ngờ điện thoại gọi xong chưa được bao lâu, người phụ nữ cổ quái kia lại đột nhiên xuất hiện, nếu Trương Huyền không tới kịp, chị ta có thể đã mất mạng.
“Người phụ nữ kia không phải con người đúng không? Tôi đã đem tất cả cửa đều đóng lại , chính là cô ta lại giống như u linh cứ xuất hiện ở trước mặt tôi. . . . . .” Ôn Sở Hoa cố gắng duy trì sự trấn định, nhưng ngón tay giữ điếu thuốc run rẩy nhẹ lại tiết lộ vẻ bất an của chị ta.
” Người phụ nữ kia tại sao lại muốn giết cô?”
“Tôi không biết, cô tavừa xuất hiện liền động thủ đánh tôi.” Vuốt vuốt vết thâm trên trán, Ôn Sở Hoa vẻ mặt sợ hãi.
Có lẽ Ôn Sở Hoa phát hiện ra cái gì, nhưng lại không biết tầm quan trọng của nó, hỏa hồ nhất định sẽ không dễ dàng dừng tay, Niếp Hành Phong nghĩ nghĩ, đề nghị chị ta tạm thời đến ở nhà mình, thuận tiện cho Trương Huyền ở gần bảo hộ chị ta.
Dưới loại tình huống này Ôn Sở Hoa đương nhiên sẽ không phản đối, chị ta đồng ý rồi đi thu thập vài hành lý đơn giản, Trương Huyền cũng không vừa lòng với quyết định của Niếp Hành Phong, tức giận trừng anh.
Bổn phận của thiên sư là lấy tiền người ta, rồi thay người ta tiêu trừ tai hoạ, nhưng bình thường sẽ không quá gần gũi với khách hàng, rất hiển nhiên, chiêu tài miêu không hiểu luật lệ.
“Không thể quá gần gũi? Vậy tại sao ngay từ đầu cậu lại luôn bám lấy tôi? Từ nhà của tôi lại đến giường của tôi, đủ gần gũi đi?”
“Anh thì khác.”
“Khác chỗ nào?”
“Ít nhất anh cho tới bây giờ chưa hề nhờ tôi tróc quỷ, không thể xem như khách hành được.”
Nghe xong lời giải thích gượng ép này, Niếp Hành Phong thông minh lựa chọn im lặng.
Quay lại chung cư, Niếp Hành Phong để Ôn Sở Hoa ở tạm căn phòng ở dưới lầu của Trương Huyền, nơi đó có đặt hương án của Trương thiên sư, ít nhất về mặt tinh thần có thể cho chị ta an tâm.
Trương Huyền lại ở trong phòng treo vài lá bùa, thấy Ôn Sở Hoa nhìn qua còn rất căng thẳng, liền an ủi nói: “Yên tâm đi, người phụ nữ kia đã bị tôi đả thương , tạm thời sẽ không đến tìm được cô gây phiền toái đâu.”
“Nếu không phải chỉ có một con hỏa hồ thì sao?” Theo những chuyện đã xảy ra, Niếp Hành Phong cảm thấy được hỏa hồ hẳn là còn có đồng lõa.
“Oa, hiểu biết chính xác a, không hổ là chủ tịch, nếu có một tổ hồ ly tới, chỉ là lột da chúng nó là có thể kiếm một khoản lớn, anh có biết hỏa hồ rất ít khi gặp được không.”
Niếp Hành Phong xoay người ra khỏi phòng, lựa chọn bỏ qua lời tuyên ngôn về ‘tiền’ đồ của Trương Huyền.
Di động Trương Huyền vang lên, thấy là Phùng Tình Tình, cậu liền tạm biệt Ôn Sở Hoa rồi rời đi, nhận cuộc gọi.
“Đại tiểu thư, anh bây giờ rất bận, không rảnh đi theo em thưởng thức xác ướp cổ. . . . . .”
“Không phải, em là muốn nói cho anh, Tiểu Ly hiện tại đang ở cùng với em, hai người đừng lo lắng.”
“Cái gì, Tiểu Hồ ly ở chổ em!”
“Kỳ thật là ở nhà Chu Lâm Lâm, bạn học của em, thằng bé vừa mới tỉnh ngủ.”
Phùng Tình Tình hôm nay bị Chu Lâm Lâm điện thoại gọi đến, vào nhà cậu ta liền nhìn thấy Hoắc Ly ôm Tiểu Bạch nằm ngủ say trên sô pha, hỏi thăm xong cô mới biết được Hoắc Ly là rời nhà trốn đi, sợ Trương Huyền lo lắng, liền lập tức gọi điện thoại cho cậu.
“Bảo Tiểu hồ ly nghe điện thoại!”
Vừa nghe thấy trong khi mình lo lắng tìm người, Tiểu Hồ ly lại ở người ta trong nhà ngủ ngon lành, Trương Huyền tức giận, rống to.
Có thể là sợ bị mắng, hơn nữa ngày, Hoắc Ly mới chầm chậm tiếp điện thoại, “Đại ca, hì hì. . . . . .”
“Hì hì cái đầu em, Tiểu hồ ly em đúng là to gan, dám để thư lại rồi trốn đi!”
“Bởi vì em nghĩ muốn cứu Tiểu Bạch , nó rất đáng thương. . . . . .”
“Chuyện cứu Tiểu Bạch giao cho anh, em đừng làm loạn, nói cho em biết, anh tính cho em một quẻ, quẻ rất không tốt.”
“Đại ca anh bói toán có mấy lần chuẩn?”
“Em nói cái gì?”
“Ách, em nói – em đang ở nhà bạn học của chị Tình Tình, không có việc gì đâu, đại ca đừng nóng giận, em giải quyết chuyện của Tiểu Bạch xong, trở về sẽ làm cho anh một bàn tiệc lớn.” Thấy đại ca đang tức giận, Tiểu Hồ ly xem xét thời thế, lên tiếng lấy lòng.
Hoắc Ly từ chỗ Chu Lâm Lâm nghe được chuyện về xác ướp cổ, sau khi thương lượng hai người quyết định mang Tiểu Bạch đi núi Vân Vụ, cho nên Chu Lâm Lâm mới có thể gọi Phùng Tình Tình tới, có điều Hoắc Ly không dám đem ý tưởng thật của mình nói với Trương Huyền.
Trương Huyền sợ làm Hoắc Ly thương tâm, cũng không dám nói thêm về chuyện Tiểu Bạch, hỏi quá trình nó gặp Chu Lâm Lâm xong thì dặn dò Phùng Tình Tình trông nom Hoắc Ly, sau khi bảo nó ngoan ngoãn ở đó chờ mình đi đón là ngắt điện thoại.
“Tiểu Ly không có việc gì là tốt rồi, cậu đi đón nó, tôi đến viện dưỡng lão, chúng ta tách ra hành động.” Nghe xong lời kể lại của Trương Huyền, Niếp Hành Phong đưa ra đề nghị.
“Viện dưỡng lão?”
“Ừ, bà ngoại của Diêu Lâm ở trại an dưỡng.” Niếp Hành Phong đem địa chỉ đưa cho Trương Huyền, trên đó viết địa chỉ viện dưỡng lão và tên bà ngoại là Chu Thúy Hoa.
Vừa rồi Ngụy Chính Nghĩa gọi điện thoại đến, gọi cho Trương Huyền không được, liền chuyển sang gọi cho Niếp Hành Phong.
Ngụy Chính Nghĩa đi đến nhà Diêu Lâm, nhưng hỏi thăm mới biết được, đó kỳ thật là nhà bà ngoại cậu ta, cha mẹ Diêu Lâm ly dị khi cậu ta còn nhỏ, cậu ta ở cùng với bà ngoại, sau khi lên đại học vì thuận tiện để đi làm thêm nên đã chuyển ra ngoài, bà ngoại thân thể không tốt, cách đây không lâu đã xin vào viện dưỡng lão, hiện tại ở nhà đó là họ hàng của bà ngoại cậu ta, người đó không biết Diêu Lâm, liền đem địa chỉ viện dưỡng lão nói cho Ngụy Chính Nghĩa.
“Diêu Lâm hẳn là có liên hệ với bà ngoại, tôi đi hỏi một chút xem.”
Viện dưỡng lão và nhà Diêu Lâm ở hai phía hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng nếu tính là đi từ nhà anh thì cũng không xa lắm, cho nên Niếp Hành Phong quyết định tự mình đi một chuyến.
“Tôi đi cùng với anh.” Trương Huyền vỗ tay cầu nguyện: “Tổ sư gia xin hãy phù hộ bà ngoại Diêu Lâm không có mắc mấy cái bệnh lẩm cẩm của người già.”
Niếp Hành Phong mới vừa bị tinh quái tập kích, Trương Huyền lo lắng không muốn anh đi một người, dù sao bên phía Hoắc Ly có Phùng Tình Tình trông coi, tạm thời không có việc gì, đợi sau khi tìm được Diêu Lâm, lại đi tìm Tiểu hồ ly cũng không muộn.
Trương Huyền không ngờ tới quyết định này của cậu đã gây nên tất cả phong ba sau này.