Hôm qua tôi không gặp Mẫn và tự hỏi mình đến hàng trăm lần không biết anh ốm hay không muốn gặp tôi nữa. Hay là như rất nhiều sinh viên ở tuổi anh, anh đã có người yêu rồi? Nếu thế thì việc gì phải để mắt đến một con bé học sinh như tôi?
Sáng nay cũng vậy, anh không đi qua ngã tư. Vừa giận vừa buồn, tôi quyết định sẽ quên anh.
Một chuỗi kính coong khiến tôi đột ngột chú ý. Tôi ngẩng đầu lên. Mẫn đang đạp xe về phía tôi. Anh gọi:
– Chiều nay em làm gì?
Dù không muốn, tôi vẫn trả lời:
– Em chơi cờ vây ở quảng trường Thiên Phong.
– hôm khác đi, trưa nay đi ăn cơm với anh.
Chẳng để tôi kịp từ chối, anh chêm luôn;
– Anh sẽ đợi em ở cổng trường vào giờ tan học nhé.
Trước khi vượt qua chúng tôi, anh ném cho tôi một tờ bạc.
– Để cho ông kéo xe, cho ông ấy đừng mách ba mẹ em.
Giữa trưa, tôi ra khỏi trường sau cùng. Đầu cúi gằm, tôi như dính vào tường, Mẫn không có đó, tôi thở phào nhẹ nhõm và trèo lên một chiếc xe kéo. Đột nhiên Mẫn hiện ra như ma.
Anh quẳng luôn xe đạp và trèo lên ghế xe trước cả khi tôi kịp há mồm kêu. Một tay anh quàng vai tôi, tay kia hạ luôn rèm che đến tận đầu gối chúng tôi. Anh ra lệnh cho xe chở chúng tôi đến đồi Bảy kỳ quan đổ nát.
Xe chạy qua các phố nhỏ. Trong màn che màu trắng đã ngả sang cháo lòng, chẳng sợ ai nhìn thấy, hơi thở của Mẫn trở nên nặng nề. Ngón tay anh lướt qua cổ tôi, len vào tóc tôi rồi nắn bóp gáy tôi. Tôi cứng người lại vì sợ hãi và vì một nỗi khoái cảm chưa từng biết, tôi nín thở. Phía ngoài rèm, chân người phu xe đều đều đạp đất. Hai bên đường, vỉa hè phố xá, người qua đường, chó và trẻ con chạy lùi lại sau. Tôi chỉ mong cảnh đơn điệu này đừng bao giờ chấm dứt.
Mẫn ra lệnh cho người phu xe dừng lại trước một hiệu ăn. Anh ngồi thoải mái cứ như ở nhà mình và gọi món mì. Cửa hàng bé nhỏ lập tức tràn ngập mùi bếp núc lẫn với mùi hương hoa đầu mùa. Ông chủ bưng mì cho chúng tôi rồi lại quay về ngủ gà gật đằng sau quầy. Cửa ra vào hé mở để lọt nắng vào nhà. Tôi im lặng tập trung vào món mì trong khi Mẫn thao thao về đấu tranh giai cấp. Rồi anh nói thêm là chưa bao giờ thấy cô gái nào xơi thật lực như tôi. Tôi không đáp lại lời chế nhạo của anh. Mọi thứ đều làm tôi tức. Anh ta có kinh nghiệm trong các cuộc hẹn hò tay đôi như thế này còn tôi thì lại không biết làm người yêu thì phải cư xử thế nào. Mẫn gỡ bí cho tôi bằng cách đề nghị chúng tôi cùng đi chơi lên đồi Bảy kỳ quan đổ nát.
Chúng tôi lao lên theo một con đường mòn rợp bóng cây, đầy hoa cúc dại vàng rực và hoa chuông màu đỏ tím. Cỏ mới mọc tua tủa từ kẽ các khối đá granít cháy đen, dấu tích của một lâu đài bị lửa tán phá. Mẫn đề nghị tôi ngồi lên một bông hoa sen tạc trong đá cẩm thạch và ngắm tôi. Yên lặng làm tôi lúng tùng. Tôi cúi đầu và đưa mũi giầy di di, bẻ cong một ngọn cúc vàng.
Tôi không biết phải làm thế nào. Trong các tiểu thuyết ở trường, “Bướm hoang” chẳng hạn, cảnh một thanh niên và một thiếu nữ trong vườn bao giờ cũng là cảnh rung động nhất trong một chuyện tình: họ muốn nói với nhau rất nhiều nhưng vì ngượng ngùng nên chẳng thổ lộ được bao nhiêu. Vì cố tìm cách so sánh chúng tôi với các nhân vật thuộc loại tiểu thuyết sân ga, tôi thấy cả hai đứa đều có vẻ ngố. Không biết Mẫn muốn gì ở tôi? Còn tôi muốn gì ở anh ta?
Tôi chẳng cảm thấy sự choáng ngợp như trong buổi chúng tôi gặp nhau lần đầu, nỗi hồi hộp mỗi buổi sớm trên đường đi học, khi Mẫn chỉ đi qua. Chuyện tình của chúng tôi thế là hết hay sao? Tình yêu phải chăng tồn tại trong trí tưởng tượng cô đơn của tôi?
Đột nhiên, Mẫn đặt tay lên vai tôi. Tôi giật mình rồi định gỡ tay anh ra thì anh bắt đầu vuốt ve lông mày, mi mắt tôi, trán tôi, cằm tôi bằng đầu ngón tay anh. Mỗi cái vuốt ve của anh khiến tôi rúng động toàn thân. Má tôi nóng bừng. Tôi xấu hổ và rất sợ ai đó bắt gặp chúng toi qua vòm lá. Tôi không còn sức kháng cự lại.
Anh kéo đầu tôi về phía anh. Từng ly từng ly một, mặt anh áp lại gần. Tôi nhìn thấy các nốt tàn nhang trên mặt anh, ria mép anh chớm mọc, sự ngần ngại trong mắt anh. Tôi quá kiêu hãnh nên không thể để anh thấy tôi đang sợ, đáng ra phải kháng cự thì tôi lại buông mình vào tay anh. Môi anh lướt qua môi tôi. Môi anh khô nhưng lưỡi anh ẩm ướt. Tôi ngạc nhiên thấy lưỡi anh xộc vào miệng tôi. Dường như có một dòng sông đang đảo lộn trong tôi.
Tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt. Móng tay tôi cào vào lưng anh. Chàng trai rên lên. Mi mắt nhắm nghiền, má bừng bừng với những quầng xanh quanh mắt, Mẫn hôn tôi như say như dại, như một chàng sinh viên đang nghiến ngấu một quyển sách hiếm.
Dưới xa kia, qua các ngọn cây, thành phố mờ đi trong màn sương mỏng. Sự yên lặng của tôi không làm chàng trai chán nản chút nào. Anh đưa tôi lên tu viện trên đỉnh đồi và gọi một chú tiểu mang nước trà cho tôi. Sau khi rót đầy cốc nước, anh cắn hạt dưa, ngắm nhìn phong cảnh và huýt sáo. Tôi tránh không nhìn anh cũng như nhìn các nhà sư đang soi xét tôi, tôi uống hết cốc nước, đứng dậy vuốt váy đã bị nhàu và nhảy từng bốn bực một xuống con đường đá.
Mặt trời như tấm mặt nạ sơn son đang chìm dần. Sau các bức tường thành, tuyết tan để lộ miền quê bị đốt phá. Làng mạc hoà lẫn với các thửa ruộng màu đen. Cây cối thấp xuống, lẫn vào trong các nếp của màn đêm đang buông.
Đêm, tôi mơ thấy anh họ Lữ đột nhập vào phòng tôi. Anh đến bên tôi, cầm tay tôi ấn vào ngực anh. Tôi ghê sợ cố giằng tay ra, nhưng các ngón tay anh cố giữ lại và truyền hơi nóng sang tôi. Một nỗi phiền muộn xâm chiếm lấy tôi.
Tôi hoảng hốt giật mình thức giấc, mình đẫm mồ hôi.
32.
Đầu mùa thu, tôi nhận được bức thư của một phụ nữ hẹn gặp tôi trong công viên. Tôi tin chắc cô ta được cử đi để hỏi tôi về quyết định đối với nàng geisha tập sự. Mười giờ sáng, tôi đến nơi hẹn, lòng quyết tâm từ chối.
Một người đàn bà đang ngồi trên chiếc ghế đá loang màu rêu hung đỏ, dưới bóng một cây thích rực hoa. Tóc bới thành một lọn đơn giản, nàng mặc chiếc kimônô bằng vải bông xanh, thắt lưng màu cam.
Tôi không tin ở mắt mình. Không son phấn, môi chỉ hơi hồng hồng, nom Minh như một đứa trẻ mười tuổi. Nàng đứng dậy và cúi chào tôi.
– Xin cám ơn anh đã tới.
Chúng tôi cùng ngồi xuống hai đầu ghế. Nàng quay nửa lưng về phía tôi và giữ im lặng.
Tôi không tìm nổi một từ gì để nói.
Lúc lâu sau, tôi mời nàng cùng đi dạo trong công viên. Nàng bước từng bước ngắn sau tôi. Tất cả các cây thích đều đỏ rực hoa và các cây bạch quả mang màu vàng chói gắt. Gió thu thổi các ngọn lá vàng sẫm theo sau chúng tôi. Chúng tôi đi qua chiếc cầu bằng gỗ, vòng qua một cái ao nước xanh với nhiều bụi cúc đại đóa mọc quanh, rồi dừng lại trong một thủy đình để ngắm bầu trời không một gợn mây và các tảng đá dây leo nhằng nhịt cuốn quanh. Tiếng kimônô sột soạt hòa trong tiếng chim. Tôi không thể mở lời phá vỡ sự hòa đồng câm lặng của chúng tôi.
Ra khỏi công viên, nàng cúi chào thật thấp và bước đi xa dần.
33.
Quảng trường Thiên Phong. Tôi chơi cờ với ông Ngô buôn đồ cổ. Tôi nhường ông ta sáu nước, ông ta thua và thở dài bỏ về.
Một ván cờ vây thường làm kiệt sức phần lớn người chơi. Họ cần phải ăn và ngủ để lấy lại sức khỏe bình thường. Tôi thì khác. Vào cuộc là tinh thần tôi phấn chấn hẳn lên. Tập trung tư tưởng khiến tôi bị kích động cao độ. Ván cờ đã hết mà tôi còn phải mất hàng giờ để tiêu bớt sức lực đúc kết lại trong lúc chơi. Tôi tìm cách làm dịu mình mà cũng chẳng xong.
Hôm nay cũng như mọi khi, tôi xoạc cẳng bước về nhà. Các ý tưởng mơ màng rồ dại nhất bám theo tôi. Tôi ngỡ như mình tách khỏi cõi người trần mắt thịt này và nhập với thần tiên.
Có người gọi tôi. Tôi ngẩng lên: Kinh đạp xe đạp qua phố. Xe anh buộc một chiếc lồng chim phủ vải xanh lam sau giá đèo hàng. Anh phanh xe.
– Anh đi đâu với cái lồng chim thế?
Anh giật vải ra và tự hào chỉ cho tôi xem hai con chim cu cổ đỏ.
– Loại chim này thích dạo chơi. Bình thường thì người chơi chim lắc lư lồng theo bước chân đi dạo buổi sáng. Đi như người già thế chán lắm nên anh nghĩ ra cách đi chơi bằng xe đạp này.
Tôi cười. Kinh đề nghị đưa tôi về. Trời cũng tối rồi chẳng nhìn rõ mặt người nữa. Tôi có thể lên xe anh mà không sợ người ta dòm dỏ. Tay trái tôi ôm cái lồng chim, tay phải tôi quàng qua eo anh. Kinh phóng đi. Để giữ thăng bằng, tôi túm chặt áo gilê của anh. Ngón tay tôi trượt trên lần lụa và lớp lông thú, dừng lại ở ngang bụng anh. Dưới chiếc gilê lót lông, Kinh mặc một chiếc áo dài vải bông, hơi ấm da thịt anh truyền qua lần vải thấm vào lòng bàn tay tôi. Khi chân anh đạp xe, các cơ bắp cứng lại rồi giãn ra dưới tay tôi. Tôi lúng túng rút tay ra nhưng khi qua một ngã tư, Kinh nghiêng người về phía bên và tôi lại buộc phải ôm eo anh chặt hơn.
Tôi bảo anh dừng xe lối cửa sau. Phía này toàn tường cao và chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt. Má Kinh đỏ lựng, anh thở phì phò và tìm chiếc khăn tay.
Tôi áp khăn tôi vào trán anh. Anh cám ơn và lau khuôn mặt đẫm mồ hôiúng túng trước ánh mắt tôi và quay nhìn phía tường. Anh tháo bớt cúc áo dài để đưa khăn lau xuống phía cổ. Tôi hỏi thăm tin Mẫn.
– Ngày mai anh gặp nó ở trường…
Tôi đưa lồng trả anh. Anh ôm cái lồng và lẩm bẩm:
– Khăn của em thơm quá…
Có tiếng loảng xoảng khiến chúng tôi giật mình. Chiếc xe đạp dựa không vững vào gốc cây đổ lăn kềnh. Kinh cúi xuống nhấc xe và chạy đi như con thỏ bị đuổi.
34.
Tàu đột ngột dừng lại. Cú hích khiến tôi tỉnh ngủ và tôi nghe có lệnh tiếp tục lên đường. Khi tôi xuống khỏi toa tàu, bình minh bao bọc tôi trong màn sương lạnh giá. Dưới bầu trời màu tím nhạt, đất đai bị thiêu đốt trải dài, không một bóng cây, không dấu vết canh tác.
Tàu lại chạy. Chúng tôi ghen tỵ với các đồng ngũ đang tiếp tục đi sâu vào nội địa Trung Hoa. Bình đoàn chúng tôi có nhiệm vụ giữ gìn an ninh tại một thành phố nhỏ nam Mãn Châu mang cái tên kỳ dị là Thiên Phong – tức Ngàn ngọn gió.
Tôi rụt cổ vào trong áo lính và trôi mình trong nhịp bước đều đặn, tiếp tục gà gật. Chỉ cần vài tháng tôi đã học được cách vừa đi vừa ngủ. Cử động giơ lên hạ xuống của đôi chân vừa ru tôi vừa làm ấm người lên.
Đêm động phòng diễn ra trong một tòa nhà nằm giữa khu công viên nơi Minh đã từng hẹn tôi tới. Sau bữa ăn tối, người hầu trẻ dẫn tôi vào một căn buồng. Một tấm chăn vải hoa đã được trải sẵn. Cô giúp tôi cởi quần áo, mặc vào một chiếc yukata. Tôi nằm ngửa, khoanh tay và cố thu thập các ý nghĩ tản mạn của mình.
Chắc đã muộn lắm rồi nhưng tôi không biết giờ. Im lặng nặng nề và trời lại nóng. Tôi ngồi dậy và ra mở các tấm cửa thông ra hiên nhà.
Những đám mây dày vây quanh vầng trăng. Trong bóng tối, tiếng ộp oạp của ếch nhái xen lẫn tiếng nỉ non của dế và các côn trùng. Tôi lại đóng cửa và quay về chỗ nằm. Say mê hứng khởi biến đâu mất nhường chỗ cho sự sốt ruột. Tôi chưa bao giờ ngủ với một cô gái còn trinh, chẳng biết phải làm thế nào.
Có tiếng động rất khẽ khiến tôi bật dậy. Minh mặc một chiếc kimônô trắng cúi chào tôi bên cửa. Mặt nàng tô phấn nom trang trọng khác thường khiến nàng càng có vẻ xa vời hơn nữa. Nàng lướt qua căn phòng im lặng như một bóng ma và biến vào trong gian phòng bên cạnh.
Nàng ra khỏi phòng và không còn mặc chiếc áo kimônô lễ phục ấy nữa, chỉ quấn mình trong một chiếc yukata mầu đỏ rực. Tóc nàng đen như mun tương phản kỳ lạ với màu đỏ lửa của lớp lụa. Nàng chỉ là một cô bé con.
Nàng quỳ rất lâu, tay đặt lên đầu gối, mắt nhìn vào một thứ gì vô hình. Đột nhiên nàng phá vỡ im lặng:
– Xin anh hãy ôm em.
Tôi vụng về ôm lấy nàng. Tôi áp má tôi vào má nàng, mùi thơm phảng phất từ cổ áo yukata của nàng. Tim tôi đập thình thịch.
Nàng xuôi tay như người chết rồi. Khich chân nàng ra, nàng hoảng hốt ghì chặt lấy tôi, hai đùi xiết lại như gọng kìm. Âm hộ nàng lạnh ngắt. Mồ hôi tôi chảy ròng ròng hòa lẫn với mồ hôi của Minh, làm tan thành dòng lớp phấn trắng trên mặt nàng. Tóc nàng dính bết rơi xuống má và đôi khi chui cả vào mồm tôi. Nàng không thể thốt ra một lời nào, tựa như một con vật bị bóp cổ. Tôi khao khát được hôn nàng nhưng đôi môi tô son đỏ thẫm khiến tôi ghê sợ. Tôi vuốt ve thân hình nàng cuộc tròn trong chiếc yukata. Người nàng đẫm mồ hôi, nóng rực và nổi da gà dưới tay tôi. Đột nhiên, tôi đọc được trong mắt nàng nỗi kinh hoàng mà tôi từng nhìn thấy trong mắt các tử tù trước giờ hành quyết.
Nỗi thất vọng tràn trề ập xuống tôi. Tôi rời thân thể Minh và quỳ xuống. Nàng run rẩy hỏi:
– Anh sao vậy?
– Xin lỗi em.
Nàng bật khóc:
– Xin anh đừng nói thế.
Nỗi tuyệt vọng của nàng khiến tôi chán nản vô cùng. Tôi cứ tưởng mình biết rõ đàn bà nhưng ở tuổi hai mươi ba, tôi không biết rằng, ngoài thú vui xác thịt ra, đàn ông còn phải bước qua một thế giới đen tối, nơi người ta chẳng còn tư cách , nơi ta phải bước đi như trong kịch Nô, dưới lớp mặt nạ với cõi lòng tan nát. Tôi quyết định lấy tấm chăn chúng tôi đang nằm che mặt Minh lại và lật phần dưới chiếc áo yukata của nàng lên. Trong ánh đèn, chân nàng trắng xanh. Âm hộ của nàng như một kẽ xẻ dài, dầy lông như rái cá. Tôi cố tưởng tượng rằng Minh chỉ là một ả điếm lôi từ ngoài đường vào nhưng cũng không cách gì coi đó chỉ là một thứ hang hốc để dương vật bùng ra trong chiến thắng và hoan lạc.
Tôi tự vuốt ve thân thể mình, cũng không ăn thua gì. Đột nhiên tôi thấy sao mà cô gái yên ắng quá, tôi tưởng nàng đã chết ngạt.
Tôi lật tấm chăn, Minh đang khóc.
Để giữ thể diện, tôi dùng dao găm rạch cánh tay cho máu rơi xuống tấm vải lụa trắng đáng ra phải bị vấy bẩn bởi máu của cô gái còn trinh. Tôi giúp nàng tô lại mặt trước khi trời sáng và nàng ra khỏi phòng, tay ôm tấm vải vấy máu.
35.
Tan học, Hương về nhà cùng tôi. Chúng tôi ăn tối với ba mẹ rồi vào phòng tôi chơi một ván cờ.
– Tớ sắp lấy chồng rồi đấy, nó vừa nói vừa đi quân mã.
– Tin hay nhỉ – tôi cứ tưởng nó nói đùa – Thế nhân vật được bình chọn ấy là ai? Tớ có biết anh ấy không?
Nó chẳng nói gì.
Tôi ngẩng đầu lên.
Tay phải nó cầm một quân tốt, má tỳ lên bàn tay trái. Đèn soi rõ hai hàng nước mắt chảy dài theo cánh mũi.
Quá ngạc nhiên nên tôi nài nỉ nó nói ra còn nó thì òa lên khóc.
Tôi nhìn nó mà lòng đau thắt. Từ khigặp Mẫn và Kinh, Hương bớt dần ảnh hưởng đối với tôi. Vũ hội chẳng làm tôi quan tâm nữa và tôi từ chối mọi lời rủ rê của nó. Tan học, nó thường đi bộ cùng tôi về nhà còn tôi thì đầu óc cứ để đâu đâu, chẳng để ý xem nó rỉ rả cái gì nữa.
– Tớ đính hôn rồi.
– Với ai?
Nó nhìn tôi chằm chằm một lúc:
– Với con trai út của ông xã trưởng.
Tôi lăn ra cười:
– Ở đâu ra cái tay này? Cậu có kể với tớ bao giờ đâu. Tại sao cậu lại giấu tớ? Thế hóa ra là người yêu cậu à? Gì nữa nào? Các cậu chơi trò thanh mai trúc mã từ nhỏ à? Rồi lại gặp nhau ở thành phố chứ gì? Anh ấy học ở đâu? Có đẹp trai không? Tớ mong rằng các cậu sẽ vẫn sống ở đây. Mà này, tớ cũng chẳng hiểu tại sao cậu khóc nữa cơ đấy. Có chuyện gì đâu nào?
– Tớ đã gặp hắn bao giờ đâu. Bố tớ và dì ghẻ tớ đã quyết rồi. Tớ phải về quê vào cuối tháng bảy.
– Đừng bảo tớ là cậu bị ép lấy một người cậu không biết mặt đấy.
Hương càng khóc dữ.
– Không thể thế được. Làm sao mà cậu chấp nhận một chuyện dở hơi thế được? Thời buổi bây giờ khác rồi. Bây giờ con gái đâu có phải nhất nhất vâng lời cha mẹ.
– Bố tớ viết thư… Nếu tớ từ chối, ông ấy… sẽ … cắt tiền nuôi …. tớ.
– Khốn kiếp! Cậu có phải hàng để bán hay tiền để đổi chác đâu! Cậu vừa mới thoát được móng vuốt của bà mẹ kế, chẳng lẽ cậu lại chịu rơi vào tay một bà nhà quê hút tẩu khác à, lại có thể nghiện thuốc phiện nữa chứ, lại còn ghen tức với cậu vì cậu trẻ hơn, có học hơn nữa chứ. Bà ta sẽ làm nhục cậu, sẽ đày đọa cậu tới khi nào cậu giống bà ta, ganh ghét này, tẻ nhạt này, độc ác này. Cậu sẽ có một ông bố chồng bụng bự, tối ngày đi chơi gái và đêm về nhà thì say như chết, chửi mắng vợ con. Chồng cậu sẽ hắt hủi cậu. Cậu sẽ ở một ở một cái nhà to với nhiều thứ đàn bà khác nhé: hầu gái này, chị bếp này, vợ chồng, vợ lẽ của bố chồng này, vợ lẽ của chồng này, chị dâu, em chồng, chị em của chị dâu em chồng, đứa nào cũng xoay xở để làm vừa lòng lũ đàn ông và sẽ giết cậu. Chưa kể là cậu lại còn có con nữa kia đấy. Nếu cậu có con trai còn đỡ, còn được trọng vọng tí chút. Chứ nếu cậu có con gái thì thôi xong hẳn, họ sẽ coi cậu như chó như lợn. Có ngày cậu sẽ bị trả về nhà bố mẹ mình, chỉ cần một lá thư thôi, thế là cậu sẽ trở thành nỗi nhục của cả gia đình nhà cậu…
– Thôi thôi, tớ xin…
Hương nghẹn lời.
Còn tôi cũng cảm thấy mình làm bạn khổ thêm. Tôi đi lấy một chiếc khăn ướt, bắt nó nghuệch ngoạc lau mặt rồi uống một cốc nước chè.
Hương bình tĩnh lại.
– Tớ biết không nghe lời bố mẹ là khó lắm. Ngày xưa là tội hình đấy. Bây giờ thì có mỗi cách ấy thì mình mới được hạnh phúc thôi. Nếu bố cậu cắt nguồn tiếp tế, bố mẹ tớ sẽ giúp cậu. Chúng mình sẽ cùng học lên đại học. Thôi n
Tôi lôi Hương đến bên chiếc tủ sơn son nơi tôi giấu các kho báu. Tôi mở khóa. Ngoài mớ sách, các cuộn giấy chữ, các thoi mực xếp hàng ngay ngắn trong hộp gỗ, tôi lôi ra cái túi nhỏ bằng lụa thêu. Tôi mở túi và cho Hương xem các đồ nữ trang của tôi.
– Chúng mình sẽ bán đi, đủ để trả tiền học đấy.
Nước mắt lại tràn ra.
– Mẹ tớ cũng để lại đồ nữ trang của mẹ tớ. Bố tớ lấy của tớ để tặng mẹ kế.
– Thôi thôi đừng rên rỉ nữa. Phải chọn giữa tiền và tự do thì có gì mà phải do dự nhỉ. Bây giờ chùi mặt đi. Của tớ là của ấy và đừng có tự dày vò nữa.
Đêm đã khuya. Hương ngủ chập chờn lo lắng cạnh tôi.
Tôi lắng nghe tiếng gió và tiếng mèo chạy trên nóc nhà.
Tôi như nhìn thấy chị Nguyệt Châu nhà tôi: chân thon dài. Chị tự hào cho tôi xem món quà làm lành mà anh rể tặng: một đôi hài xa tanh màu sữa thêu những con bướm nhỏ. Đôi chân trần của chị bó khít trong cái vỏ lấp lánh ấy cũng tuyệt đẹp như bàn tay đi găng lục đeo chiếc nhẫn san hô hồng của chị. Rồi đột nhiên vẻ tươi vui biến mất trên gương mặt. Tôi thấy chị xanh xao, tóc tai rũ rượi. Quầng mắt chị thâm sì và nếp nhăn kéo dài nơi khóe. Con ngươi không sức sống và ánh mắt lờ dờ của chị nhìn vào một thứ mờ ảo nào đó. Chị ngồi đếm giờ và cầu sao cho chồng chị về nhà trước nửa đêm. Có cái gì đó kinh khủng lắm toát ra từ người chị, đã héo hắt đi vì tuổi tác và vẻ xấu xí. Đối với tôi, Nguyệt Châu không phải là một người đàn bà nữa mà là một bông hoa héo tàn.
Mẹ tôi cũng không phải là đàn bà. Bà thuộc về tầng lớp của những kẻ chết vì Chúa. Tôi thấy bà ngồi chép bản thảo cho ba tôi và tìm kiếm tài liệu cho ba. Mắt kém đi, lưng đau, mẹ lao tâm khổ tứ vì những tác phẩm chẳng bao giờ mang tên mẹ. Khi ba bị các đồng nghiệp ghen tị, bôi xấu, mẹ an ủi ba và bảo vệ ba. Cách đây ba năm, khi ba có con với một cô sinh viên, mẹ đã nuốt nỗi đau của mình. Mẹ đã cho bà mẹ trẻ kia tất cả của cải của mình khi cô ta bế con đến cửa nhà chúng tôi. Mẹ đã mua sự bình yên cho ngôi nhà này bằng cách bán tâm hồn mình. Mẹ chẳng bao giờ khác.
Nhưng biết có ai xứng đáng được với danh hiệu là đàn bà đây?
36.
Tôi lại đi lại với các cô gái điếm để được tự tin và thỏa mãn. Minh ám ảnh tôi và lạc thú của tôi mang nhiều đau đớn. Nàng geisha nay đã có một ông chủ ngân hàng làm người bảo trợ. Minh bắt đầu có tên tuổi và chẳng bao lâu nàng chỉ còn giao thiệp với giới thượng lưu, tôi bặt tin nàng.
Hai năm sau tôi gặp lại Minh trong một tối mù sương. Tôi thấy nàng đang lên một chiếc xe kéo bên kia đường. Tóc nàng bới thành hình ống cuộn to và nặng, nàng bận một chiếc áo khoác ngoài rực rỡ.
Nàng nhìn thấy tôi, giả như không nhận ra và biến đi trong bóng tối như một tiên nữ bay về trời.
Sau khi nhận lệnh điđến nhà nàng và gặp mẹ nàng ra tiếp. Tôi ngồi chờ lâu lắm trong một căn phòng nhỏ tách biệt và nhấm nháp ly rượu sakê. Rất muộn Minh mới đi dự một bữa tiệc lớn về. Nàng mặc một bộ kimônô đen, gấu áo thêu các đợt sóng vàng trên nền biển xám vẽ tay. Tóc nàng đẫm mưa bụi lạnh giá. Nàng lấy khăn tay lau tóc. Đã nhiều năm tôi không gặp lại Minh. Má nàng hơi gầy làm nổi rõ hơn vẻ khắc nghiệt của ánh mắt. Nàng có vẻ mệt. Khi nhìn gương mặt đã trở thành đàn bà của nàng, tôi thấy mình đã bị phản bội.
Minh ngồi trước mặt tôi, đầu cúi, tay đặt lên đầu gối. Thái độ rụt rè khiến tôi nhớ lại buổi đi chơi trong công viên ngày nào. Chúng tôi im lặng. Giữa Minh và tôi, có một dòng sông mà chúng tôi không đủ sức để vượt qua.
– Tôi được điều động đi Mãn Châu.
Nàng bình thản không chớp mắt.
– Em sẽ không bao giờ quên.
Một lời đó là đủ đối với tôi. Tôi cúi chào thật thấp trước nàng và đứng dậy. Nàng vẫn bất động. Không nước mắt, không một tiếng than trong buổi chia tay. Buổi chia tay khắc nghiệt và giải phóng cho tôi…
37.
Tan học, tôi thấy Mẫn đứng tựa lưng vào một gốc cây.
Ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Tôi cúi đầu và tiếp tục đi. Anh chạy theo tôi:
– Anh đi cùng em một quãng được không?
Tôi không trả lời. Anh trơ tráo áp vào tôi và bắt đầu tán tỉnh linh tinh. Tóm lại, tôi cũng thinh thích khi có anh bên cạnh. Mẫn cao hơn tôi hai cái đầu. Giọng nói ấm áp của anh ru tôi như trong mơ. Anh kể về các sách anh đọc, các cuộc đi săn, những ước mơ cách mạng của anh. Anh rủ tôi đi câu ngày chủ nhật, hứa sẽ dạy tôi phân biệt các con cá phu thê.
Chúng tôi đi qua nhà Kinh.
– Vào đây, anh kéo tay tôi, anh có chìa khóa đấy.
Bước khỏi bực cửa, anh quay lại ngắm tôi từ đầu tới chân. Vẻ táo tợn của anh làm tôi không biết đâu mà lần. Tôi tựa vào cửa, chẳng còn sức mà cử động nữa.
Anh bắt đầu vuốt ve khuôn mặt tôi, cổ tôi. Ngón tay anh chạm vào tai tôi. Người tôi chìm đi, đờ đẫn. Má đỏ, mắt lim dim, Mẫn ngửi da thịt tôi. Môi anh lướt đi tới đâu, dường như có một vệt lửa chạm vào tôi tới đó. Khi anh kề môi lên cằm tôi, tôi bất giác hé miệng và lưỡi Mẫn thọc sâu vào tôi. Tay anh lần xuống ngực tôi. Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi ngạt đi trong vòng ôm của anh. Tôi bảo anh cởi áo tôi ra. Mẫn có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng theo lời. Những ngón tay cuống quýt không tháo được các khuy áo tết. Tôi gần như giằng đứt chúng ra.
Mặt Mẫn như méo đi trong nỗi si mê thán phục. Anh quỳ xuống và nghiến ngấu siết môi lên vú tôi, cọ làn râu mới chớm lên ngực tôi. Trán anh nóng bừng bừng như thép nóng. Tôi oằn oại người, tay nắm chặt.
Có tiếng cửa kêu ken két khiến chúng tôi giật mình. Tôi vội vàng đẩy Mẫn ra. Vừa kịp cài áo thì cửa mở, Kinh bước vào, tay cầm lồng chim. Thấy chúng tôi, anh sầm mặt xuống. Anh hầm hầm nhìn tôi và lầu bầu chào Mẫn. Tôi nhặt túi sách, ẩy Kinh ra và chạy ra phố.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy buồn như vậy. Quạ kêu quàng quạc trên trời. Màu tím và màu vàng dần dần hòa trộn với những đám mây đen. Không khí đẫm hương thơm. Tháng năm đã đến, những nhành hoa dương liễu giống như những con giun đất màu nâu, rơi lả tả trên đường. Khi còn bé tôi thường nhét chúng vào cổ áo của chị Nguyệt Châu làm chị thét lên vì sợ.
Mẫn đã vần bóp ngực tôi và tôi thấy đau. Tôi dừng lại dưới một gốc cây để gài lại tóc, nhổ ít nước bọt ra tay vuốt lại váy. Tôi ngắm mình trong chiếc gương con: môi tôi hơi sưng phồng lên như thể tôi vừa ngủ trưa quá nhiều. Má đỏ lựng để lộ những ước mơ bị cấm đoán, trán tôi như tỏa nắng, chỉ mình tôi còn thấy dấu vết môi Mẫn trên đó…
38.
Chúng tôi đánh bóng vũ khí và chỉnh trang lại quân phục nhàu nát trước khi tiếp tục lên đường. Chẳng bao lâu hiện lên một thành cổ với tường thành bao quanh. Dương liễu mọc dọc ven hào thành. Bên đường người Trung Quốc vẫy chào bằng các lá cờ mặt trời mọc. Qua khỏi cổng chính, thành phố Thiên phong trù phú trải ra trước mắt chúng tôi: mái ngói san sát, phố xá đầy các nhà buôn, xe cộ ồn ào đi lại và mùi thức ăn thơm ngon bay ra từ các tiệm ăn. Một đại tá thuộc đội quân đồn trú tại thành tiến về phía chúng tôi, theo sau là một đoàn sĩ quan. Thị trưởng, một tay người Mãn Châu rậm râu béo tròn cũng đến đón cùng với các đại diện của giới tư sản địa phương.
Chúng tôi tròn mắt kinh ngạc khi thấy trên vỉa hè chừng ba chục cô điếm trẻ mặc kimônô đang vẫy gọi. Họ đỏ mặt, cười đùa xô đẩy lẫn nhau. Những cô dát hơn che mặt và bình phẩm về dáng đi, gương mặt của chúng tôi. Các cô dạn dĩ hơn nói với chúng tôi bằng thứ tiếng Nhật bồi những câu chẳng đâu vào với đâu: “Anh ấy đẹp quá!”, “Đến quán Sen vàng gặp em nhé!”, “Em yêu anh!” .. Nỗi mệt của chuyến đi bay đâu mất, chúng tôi kiêu hãnh ngẩng cao đầu và hít hơi căng lồng ngực.
Doanh trại nằm phía tây thành phố, có ụ chắn và đại liên chặn lối vào, dây thép gai trên tường rào. Đội quân dự bị xếp thành đội hình vuông đón chào chúng tôi tại bãi tập.
Sau nghi lễ đón tiếp, đến giờ được ăn bữa cơm nóng. Tại nhà ăn, các bài diễn văn vừa dứt là chúng tôi xơi món súp thịt bò rong biển cay, cá chép béo ngậy, rồi đùi hươu, ức gà gô. Chúng tôi tham lam nuốt cơm nắm, rau muối, đậu phụ, cá sống bày biện cầu kỳ trên đĩa.
Bụng căng đầy, chúng tôi ợ lên mùi những thức ăn ngon lành vừa chén và tôi lê về phòng lăn ra ngủ.
39.
Mẫn ra vẻ bí ẩn, khoe rằng mình có các sách cấm: anh tìm cách lôi kéo tôi đến nhà Kinh. Chỉ nghĩ tới ngôi nhà đã khiến tôi choáng ngợp. Dù sao thì tôi cũng phải quyết. Tôi không thể lùi bước được nữa. Tôi không còn là và cũng không muốn chỉ là nữ sinh mơ mộng. Phải hành động, nhảy vào vực thẳm. Lúc nào bắt đầu cái điều không thể đảo ngược được, tôi sẽ biết mình là ai, sống để làm gì .
Vào đến phòng sách, Mẫn lôi ra các sách “nguy hiểm” giấu dưới một chồng sách cổ. Tôi lật mấy trang sách và chăm chú đọc. Mẫn liền lợi dụng ôm ngang lưng tôi từ phía sau. Tay anh lần mò trong váy tôi và tóm lấy ngực tôi.
Anh cởi quần áo tôi như bóc bỏ chuối. Tôi vẫn giữ quần áo lót trên người, vòng tay che ngực, tôi ra lệnh cho anh treo váy tôi lên cho khỏi nhàu. Anh cũng cởi quần áo và ném tung khắp phòng. Mình giữ nguyên quần lót, anh lao vào tôi ham hố chà đi chà lại ngực anh trên ngực tôi.
Tôi nhắm nghiền mắt cố cưỡng lại sức đè của Mẫn trên người tôi. Mẫn ép tôi đến giữa phòng và đặt tôi nằm trên một chiếc bàn. Anh từ từ vạch đùi tôi ra. Tôi đưa tay cố che thân. Mẫn nắm chặt lấy cánh tay tôi. Tôi vặn người rên rỉ. Để làm tôi bớt hoảng hốt, anh hôn lên nụ hoa tôi, mút chùn chụt. Tôi thét lên vì đau. Anh đứng bật dậy như một con quỷ dữ, đầu như chạm tới trần. Nét mặt bị dày vò của anh nổi bật trên một khung vuông trời xanh lồng trong khuôn cửa sổ. Anh ép bụng anh vào giữa hai đùi tôi và đột nhiên, anh lao tới.
Truyền thuyết kể rằng một trong những cực hình bọn quỷ sứ dưới âm ty ưa thích nhất là cưa những người bị đầy xuống đó thành hai: chắc trí tưởng tượng dân gian bắt nguồn từ lần gặp gỡ đầu tiên giữa một người đàn ông và một người đàn bà.
– Em có đau không?
Tôi cắn môi dưới và không trả lời.
Mẫn ngắm tôi một lúc rồi mặc quần áo và lấy khăn mùi xoa lau mặt cho tôi. Mắt không rời mắt tôi, anh nói:
– Anh sẽ cưới em.
– Cho em vào giường.
Mẫn đóng cửa, kéo rèm và hạ màn xuống. Chúng tôi quần mình trong chiếc chăn lụa chần bông. Trong bóng tối mờ mờ, mùi gỗ mục làm tôi như tê dại.
Anh an ủi tôi:
– Lần đầu tiên bao giờ cũng thấy thế nào ấy .
– Anh nhiều kinh nghiệm nhỉ!
Anh im. Tay anh mò mẫm trên cổ, trên vai, trên cánh tay, trên bụng tôi. Tiếng ve vẫn kêu ra rả. Mẫn lại leo lên người tôi. Tôi đau nhưng lần đau này còn khả dĩ chịu được. Tôi run rẩy và ngạt thở. Trong đầu tôi các ý nghĩ lộn vào nhau, các hình ảnh xáo trộn nhập nhòa. Tôi thấy mặt Kinh, rồi gương mặt của anh họ
Đột nhiên Mẫn nhìn tôi một cách lo âu và độc ác. Anh thốt ra nhiều tiếng kêu khàn khàn đứt quãng. Rồi như vừa đánh nhau với một sức lực vô hình nào đó, anh ngã nhào xuống người tôi, bất động.
Mẫn ngủ thiếp đi ngay lập tức, cánh tay anh rã rượi vòng quanh bụng tôi. Đầu anh ngoặt vào vết hõm nơi cổ tôi. Mỗi khi tôi hơi cử động, anh lại ve vuốt tôi một cách vô thức và kéo tôi vào sát người anh. Tôi phải đến trường buổi chiều nhưng không muốn dậy. Ngày mai sẽ phải nói dối. Các ý nghĩ của tôi tản mạn như những đám mây lang thang trên bầu trời thành phố và sẽ khuất sau rặng núi phía bắc đồng bằng Mãn Châu. Tôi nghe nói rằng con gái còn trinh mất nhiều máu lắm. Tôi chẳng chảy tí máu nào. Thần linh tránh cho tôi sự phũ phàng khiến đàn bà sợ hãi. Tôi không cảm thấy có lỗi. Tôi hài lòng. Cuộc đời chưa bao giờ đơn giản và sáng sủa đến thế.
Chập tối, chúng tôi quay về với thế giới bên ngoài. Đêm đã xuống nhưng ngày vẫn còn phảng phất như thuyền còn bám víu vào bến đỗ. Tôi nhớ tới bài học dương cầm và nghĩ cách nói dối mẹ. Tôi đi chầm chậm. Có cái gì đó vùi sâu trong ngõ ngách tâm hồn tôi đã được lôi ra như một chiếc chăn đem ra phơi nắng mới. Tiết trinh của tôi chỉ còn là một vết thương. Thân xác tôi xẻ nứt làm đôi, rộng mở và gió thổi xuyên qua tôi.
Mẫn kéo tôi về thực tại:
– Khi nào đánh đuổi hết giặc Nhật, anh sẽ cưới em.
– Em không muốn lấy chồng. Anh cứ lo việc cách mạng của anh đi.
Anh dừng lại và bất mãn nhìn tôi. Môi anh run run, anh thật đẹp trai!
– Gia đình anh xuất thân dõng dõi Hoàng Kỳ. Đất đai nhà anh trải rộng từ phía ngoài tường thành tới tận đồng cỏ Mông Cổ. Bố anh chết rồi còn anh muốn dành gia tài cho sự nghiệp giải phóng nước mình. Anh sẽ nghèo và cuộc đời anh sẽ đầy nguy hiểm. Nếu em không khinh rẻ anh, và vì em đã trao cho anh cái quý nhất của người con gái, anh sẽ cưới em.
Tôi bật cười.
Tôi ngồi trên xe kéo giơ tay chào anh. Bóng Mẫn trên vỉa hè trở thành một vệt đen, rồi một nét mờ trong màn đêm xuống dần.
40.
Khi còn nhỏ, bí ẩn về đế quốc ở giữa các đế quốc, nước Trung Hoa, luôn làm tôi khao khát. Tôi thích vẽ biết bao những toà nhà, thuỷ đình kiểu quý tộc, các lâu đài kiểu rợ Hồ và những chiến binh quý tộc, các lâu đài kiểu rợ Hồ và những chiến binh quý tộc. Lớn lên, tôi đọc nghiến ngấu các tác phẩm cổ điển Trung Hoa.
Mới hôm qua đây tôi chỉ mới biết về Trung Quốc qua thành phố Cáp Nhĩ Tân, một đô thị rộng lớn bên bờ sông Amua. Thành phố hiện đại và pha tạp này nay là thước đo của tôi. Tôi luôn so sánh nó với Thiên Phong. Thành phố bé nhỏ này tuy thuộc về nước Mãn Châu độc lập nhưng ta vẫn nhận thấy ngay đó là một mảnh của Trung Hoa có tự ngàn đời.
Ở đây ít xe hơi hơn, không có tàu điện. Hàng trăm phu kéo xe tay quần quật chạy suốt ngày đêm. Xe đạp làphương tiện mốt nhất của các sinh viên gia đình khá giả.
Khác với cư dân thành phố Cáp Nhĩ Tân là hậu duệ của những người bị đi đày và tù tội, có vẻ ngoài thô lỗ, dân Thiên Phong trông thanh thoát hơn. Người ta bảo rằng họ là con ngoài hôn thú của các ông hoàng, trong huyết quản của họ có pha trộng máu Mãn Châu, Mông Cổ và Trung Hoa. Gương mặt của họ như từ những thế kỷ xa xăm nào đưa về, mang đường nét thanh tú. Đàn ông cao ráo, da ngăm đen, mắt một mí kéo dài tới tận thái dương. Đàn bà được thừa hưởng của các mệnh phụ triều đình nước da trắng xanh, gò má cao, mắt hình hạnh nhân và miệng nhỏ.
Ngay sau hôm bọn tôi tới, các sĩ quan dự bị đã lôi chúng tôi sang các dãy phố chằng chịt của khu ăn chơi sát bên trại lính. Tôi tin chắc rằng nạn mãi dâm hình thành là để phục vụ quân đội và cô điếm đầu tiên trong lịch sử chắc phải là người tình của lính.
Ở đây cũng như ở Nhật, người ta ra sức dành giật đồng lương còm của chúng tôi bằng những nụ cười chèo kéo. Các cô gái Trung Hoa bập bẹ một thứ tiếng Nhật sơ đẳng nhưng cũng đủ để mặc cả. Vài nhà chứa do quân đội chúng tôi quản lý có cả các em người Nhật và Triều Tiên, giá vô cùng đắt. Vì chẳng đủ tiền để cặp với một cô điếm đồng bào nên tôi chọn đi theo những tay sành sỏi. Họ giới thiệu với tôi một nhà chứa có mặt tiền giản dị mang biển hiệu Sáo Ngọc. Giữa sân, một cây tô mọc vươn lên trời cao. Nhìn lên các tầng, người ta thấy quân phục, tóc dài, váy màu rực rỡ đan chen vào nhau.
Bà chủ nói đặc giọng Sơn Đông bắt các cô diễu qua trước mặt chúng tôi. Tôi chọn em Lan. Mắt em một mí sâu thẳm như mắt chó sói, miệng xinh như quả dâu. Tay cầm điếu thuốc, khăn choàng lông cáo vắt vẻo trên vai và chân trần trong đôi giầy cao gót. Em leo cầu thang, vừa đi vừa ngoáy mông.
Mới vào cuộc ve vuốt, em cho tôi biết em là gái Mãn Châu chính dòng, chớ nên lầm em với gái Trung Hoa. Khác hẳn với các cô điếm Nhật thường che đậy và kiềm chế, Lan, đúng là gái có nòi, nhanh chóng hoà nhập và kêu thét. Thật hiếm khi lại có gái điếm biết tìm ra lạc thú xác thịt. Đối tác của tôi buông thả trong nỗi ngây thơ và hạnh phúc đến phát lạ. Khi tôi ra về, cô gái có bộ mông rắn chắc này tựa cửa nhìn tôi xuống thang, tay xoắn chiếc khăn mùi xoa xanh lá cây.