Chúng ta đã bắt đầu như thế. Và kết thúc cũng như thế. Đều bằng một danh phận – người dưng.
Mọi khởi đầu đều mang mầm mối chấm dứt, nên lâu dần chúng ta đều đã quen với sự đưa tiễn như một lẽ tất yếu thường nhật. Bình thản đón nhận đến – đi – được – mất, vì hiểu bình minh nào rồi cũng trả giá bằng đêm tối, và nắng ngời sẽ đến lúc hứng chịu mưa tuôn. Nhưng lòng người xoay chiều từ yêu thương thành bạc bẽo, thì dù cho có lường trước được, cũng đâu thể tránh khỏi cho bản thân cảm giác đoạn trường.
Người mình từng thương như máu thịt, từng mơ chung về một gia đình, nay quay lưng đã thành bờ vai của ai khác, thành tổ ấm của người ta. Người mình từng gọi bằng hai tiếng “người thương” ngỡ sẽ đi cùng đến chung thân cuộc đời, giờ hất đổ những kỉ niệm như tiện tay tạt nước sau hè. Từ người thương thiết nhất trở thành người dưng nước lã, đôi lúc chỉ cần một cái hất tay nhẹ hẫng vậy thôi. Và sự kết thúc chỉ chực chờ có thế, để phăng phăng như thủy triều tràn trên bờ bãi kỉ niệm, cuốn đi hết những cạn cợt lạt nhách của “nước lã”, của “người dưng”. Rồi gom nước đổ về biển cả. Để mặc bờ cát trơ mình chỏng chơ như chưa hề có một dấu chân nào bước qua, một dấu tay nào níu lại. Là trống trơn. Là trút bỏ. Là chìm dần vào những quên lãng của nhau. Là khoác lên mình nhưng danh xưng xa lạ.
Là người dưng. Vĩnh – viễn – người – dưng.
Người dưng nghĩa là không còn yêu thương, chẳng buồn trách cứ. Bởi vì thời thanh xuân ấy dù trong trẻo đến mấy cũng đã không thể quay lại. “Phá kính trùng viên” âu chỉ là chuyện hoang đường, chứ đời người có mấy lần tấm gương tuổi trẻ đủ bao dung để mong có chuyện vỡ xong lại lành. Nghĩ về người, như đang soi vào những hoen ố nứt rạn trên tấm gương chuyện cũ. Đáng ra phải nhớ về chuyện vui, nhưng mờ căm rồi. Đáng ra phải thương về ngọt ngào cùng chung đã có, nhưng vỡ vụn rồi. Thật xin lỗi, những thâm tình ấy, tôi không thể ép uổng lòng mình được nữa.
Bởi vì người biết không, nỗi cô đơn thường trực dạy chúng ta hiểu ra nhiều điều về thân phận, về sự trưởng thành, về con đường độc hành phía trước. Nhưng trên hết nỗi cô đơn dạy tôi biết rằng, mọi quan tâm thương nhớ của người từ lâu đã không còn dành cho tôi.
Người biết không, chờ đợi đến bao lâu không quan trọng, chỉ sợ rằng mình đã đợi nhầm người. Khi đó, duy nhất cũng bằng không, thương nhất cũng thành vô nghĩa.
Người biết không, có những tình cảm tưởng rằng vĩnh viễn bất biến, rằng đối phương là người – duy – nhất không thể thay khác. Rồi thời gian ám bụi lên mọi thương nhớ thường tình, che mờ kí ức khiến người ta quên mất mình đã từng có thời yêu ai đó rất thật lòng.
Người biết không, hay giả vờ không biết?
Yêu thương ai, rời bỏ ai, hy sinh vì ai, tàn nhẫn với ai… Hạnh phúc đâu chỉ có một hình dung, mà trăm nghìn cung bậc. Là nước mắt, mà cũng chính là nụ cười. Thời gian trôi đi, những ái ân 0huj bạc sẽ đến lúc không còn ai nhớ nữa.
Nước mắt tôi, đã không còn dành cho người.