Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Charley lo lắng nhìn vào đồng hồ. Người kéo xa của văn phòng thị trấn đã hứa chắc với cô là sẽ đến để thu lấy những mẫu này trả cho nhà cung cấp mà? Trong 15 phút nữa chiếc taxi đặt trước để mang cô ra phi trường Florence sẽ đến đây, và Charley thì quá chu đáo không thể nhảy lên xe mà không đảm bảo rằng những mẫu vật này sẽ được an toàn chuyển về lại cho nhà cung cấp. Cô lúc này bắt đầu ước rằng cô đã tự mình nói với hãng vận tải, thay vì chấp nhận lời đề nghị của văn phòng thị trấn là sẽ làm nó giúp cho cô.

Cuộc gặp gỡ ban sớm với “Công tước” đã để lại cho cô cảm giác còn hơn là bị đảo lộn và lo lắng không yên mà cô muốn thừa nhận. Nó đã là vài ngày dài, ngập đầu vào hội họp và kiểm tra công trường, và cái thực tế dã man của nhiệm vụ tôn tạo khu vườn. Cá nhân mà nói, cô đã bị buồn lòng khi khảo sát cái khu vườn bị cỏ mọc um tùm, và hiện trường hỏng hóc xộc xệch rồi nhận ra được nó đã từng xinh đẹp biết bao nhiêu trước đây, biết rằng số tiền nhỏ mà họ trao cho cô không thể có khả năng khôi phục nó lại như vẻ rực rỡ ban đầu chút nào cả. Và giờ đây, thay vì có thể được thoải mái tận hưởng vài ngày thư giãn ở Florence, để ngấm dần mọi thứ đã được giao, cô lại phải bay thẳng về Manchester bởi vì không đời nào sếp của cô cho cô một chút thời gian nghỉ. Nhưng thậm chí là lão sếp có cho cô vài ngày nghỉ phép thì cô cũng không bao giờ trả một chi phí đắt đỏ thế này để ở lại Florence. Mọi đồng xu đều đáng giá với cái gia đình bé nhỏ của cô, và Charley không hề có ý muốn lãng phí tiền bạc cho bản thân mình khi mà họ đang phải đấu tranh vất vả để giữ được mái nhà trên đầu.

Một chiếc xe tải nhỏ chạy đến và vòng lại ngay góc của con đường bụi bặm và kéo theo sau nó là một tiếng rít chói tai của lốp xe. Cánh cửa của xe bị bung mạnh và hai người đàn ông trẻ nhảy ra, một người trong bọn họ đi đến phía sau xe và mở cửa ra còn người kia thì đi tới đống mẫu.

Đây chính là phương tiện vận chuyển hàng mà bên chính quyền đã sắp xếp sao? Charley lo lắng đứng nhìn, sự căng thẳng của cô hóa thành hoảng hốt khi cô nhìn thấy được những mẫu vật của mình bị hai người đàn ông kia cầm lên với vẻ thô bạo.

Nhưng điều tồi tệ hơn nữa giờ mới đến. Khi họ đến mở cánh cửa sau xe, và với sự không tin nổi của Charley họ đã ném mạnh hai mẫu vật của cô vào trong đó, làm cho nó vỡ tan tành.

“Ngừng lại! Ngừng lại ngay những việc các anh đang làm” Charley kêu lên bằng tiếng Ý, phóng nhanh đến đứng chắn trước các mẫu vật còn lại

“Chúng tôi được ra lệnh phải dỡ bỏ những đống rác rưởi này” một người trong họ nói với cô, cách nói của hắn thì rất lịch sự, nhưng hoàn toàn là cương quyết thấy rõ.

“Ra lệnh sao? Từ ai?”

“Ngài công tước” hắn trả lời, lấn người vượt qua cô để lấy những mẫu khác.

Công tước! Làm sao mà anh ta lại dám chứ? Ngay bên cạnh cơn giận dữ tràn đến không kiểm soát được của cô xuất hiện một sự nhận thức rằng cô phải ngăn họ lại – hoặc phải đối mặt với sự phẫn nộ của cả những nhà cung cấp đã tin tưởng giao chúng cho cô lẫn ông chủ của cô.

“Không. Các anh không thể làm thế này. Các anh phải ngừng lại” Charley phản đối kịch liệt. Có đến gần cả ngàn bảng cho những mẫu vật ở đây, và sự hư hỏng sẽ đè nặng trách nhiệm lên đầu cô. Ngay khóe mắt cô chợt nhìn thấy một chiếc xe hơi màu xám quen thuộc tiến đến phía họ, làm cuốn tung lên một đám bụi mù khi nó chạy qua con đường lố đến vài thước rồi sau đó quay ra lại.

Ngay khi anh đến gần đủ trong khoảng cách có thể nghe được, Charley liền yêu cầu, “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao những người này lại phá hủy những mẫu vật của tôi? Những thiệt hại sẽ phải được đền bù, và -”

“Họ hành động theo lệnh của tôi, bởi vì giờ đây tôi là người chịu trách nhiệm cho dự án tôn tạo này, và mong ước của tôi là chúng phải bị phá hủy”

Giờ anh ta chịu trách nhiệm à? Mong muốn của anh ta là phá hủy chúng ư? Và việc cô bị hủy hoại cũng chính là mong ước của anh ta luôn hay sao – hay là sự phục vụ của cô sẽ không còn được cần đến nữa? Có phải cô đã thật sự hỏi mình câu hỏi đó không?

Một cách vô vọng Charley nhìn theo mảnh vật mẩu cuối cùng cũng bị ném lên trên xe.

“Họ sẽ đưa chúng đi đâu? Những gì anh đang làm là trộm cắp đó, anh biết không.” Cô gắng can đảm bảo vệ những mẩu hàng của nhà cung cấp, nhưng công tước chẳng thèm hạ cố trả lời cô, mà thay vào đó là đi nói với hai người đàn ông kia. Charley lại nhìn vào đồng hồ. Cô không thể làm được gì lúc này cho những mẫu vật kia nữa. Nhưng taxi của cô đâu? Nếu nó không đến ngay thì cô sẽ không phải chỉ chịu trách nhiệm vì đã để mất mẫu vật không thôi, mà cô còn bị trễ cả chuyến bay của mình nữa. Cô chỉ có thể hình dung ngay lúc này sếp của cô sẽ phản ứng lại như thế nào. Chỉ có việc nói lưu loát tiếng Ý của cô là có thể ngăn ông ta khỏi sa thải cô, để cho ông ta đưa công việc của cô cho con gái mình mà thôi.

Cô lục trong túi mình lấy ra chiếc điện thoại. Cô sẽ phải gọi cho văn phòng hội đồng để gặp người đã sắp xếp taxi cho cô.

Chiếc xe tải trắng đã đi khỏi, và công tước đã đến sau lưng cô.

“Có nhiều vấn đề chúng ta cần phải thảo luận” anh nói với cô một cách hống hách.

“Tôi đang chờ taxi đến đón tôi ra sân bay.”

“Taxi đã bị hủy rồi.”

Bị hủy rồi ư? Lúc này Charley gần như muốn bệnh vì lo lắng, nhưng cô sẽ không để nó thể hiện ra ngoài – nhất là với người đàn ông này.

“Đi theo tôi.” anh ra lệnh

Theo anh ta sao? Charley mở miệng ra để phản đối, và sau đó thì ngậm lại vì không hiểu từ đâu có một nhận thức xuất hiện cho cô biết rằng đây là người đàn ông có một sức mạnh mà có thể làm cho một phụ nữ mất đi hết những ý thức của chính mình đến nỗi phải đi theo anh ta chính là những gì mà cô ta muốn làm. Nhưng không phải cô, Charley thuyết phục mình – và vậy thì đó vẫn chưa phải chính xác những gì mà cô đang làm đó sao? Có thứ gì đó ở anh đã ép cô phải vâng lời anh, đi theo anh, như thể… như thể cô đã bị ra lệnh bởi thứ gì đó bên ngoài tầm kiểm soát lí trí của chính cô. Toàn thân cô run bắn lên đột ngột và tự nhiên như thể anh đã thật sự chạm vào cô, và chợt nhận ra cái phản ứng đối với sự đụng chạm đó là thứ mà cô không hề mong muốn có. Cô đang nghĩ gì vậy?

Anh đang sải bước đến cái xe, bỏ mặc cô lại với không có lựa chọn nào hơn là phải làm theo những gì anh đã bảo cô. Anh mở cửa hông của ghế hành khách để cô vào.

Anh ta định đưa cô ra sân bay sao? Và anh ta đã có ý gì khi nói rằng anh ta đang nắm quyền quyết định cho cái dự án này?

Cô có thể dễ dàng hình dung anh ở Florence vào thời của Medicis, thao túng chính trị hợp với ý định của anh hơn, và với sự hỗ trợ của thanh gươm nếu cần, tuyên bố lấy bất cứ thứ gì mà anh muốn, dù nó là của cải hay phụ nữ, và biến nó thành sở hữu của anh. Anh có một khí thái đen tối và nguy hiểm về mình. Cô rùng mình lần nữa, nhưng lần này thì không có giận dữ oán hận. Lần này cơn ớn lạnh của nhục dục đã đánh vào cơ thể cô làm cho cô nhận ra anh như một người đàn ông, đã cảnh báo cô và làm cô mất hết cả nhuệ khí.

Anh là người mà sẽ không hề có bất kì lòng trắc ẩn nào với những kẻ yếu đuối hơn mình – đặc biệt là chúng đang cản đường anh, hoặc nếu anh có nhận ra chúng thì chúng chỉ là con mồi của anh mà thôi, Charley tự cảnh báo mình. Để mặc anh ta làm điều xấu xa nhất của mình – cứ nghĩ về điều tệ hại nhất của cô thôi. Cô không quan tâm. Cô có nhiều thứ quan trọng hơn để lo lắng rồi, như là giữ công việc của mình và giữ lấy phần tiền lương quan trọng nhất của cô cho nó chạy vào tài khoản ngân hàng của gia đình cô; như là làm tròn bổn phận của mình và theo tấm gương hy sinh quên mình mà người chị lớn Lizzie của cô đã nêu lên. Chị của cô luôn cố gắng làm giảm nhẹ mọi thứ mà cô ấy đã làm cho họ, không bao giờ để lộ rằng mình cảm thấy chút xíu nào đau buồn xấu hổ đến nỗi Charley đôi khi cũng phải chịu thua bởi vì cô đã bị buộc phải từ bỏ giấc mơ của riêng mình là được làm việc trong giới nghệ thuật. Đôi lúc Charley phải thừa nhận là cô cảm thấy cực kì bị thui chột, bản chất nghệ sỹ của cô đã bị hạn chế thô bạo bởi hoàn cảnh cuộc sống của cô.

Raphael chui vào ghế ngồi lái, đóng cửa lại và sau đó thì khởi động động cơ xe.

Hội đồng thành phố đã quá vui mừng cho phép anh ủng hộ tài chính cho việc tôn tạo lại khu vườn, và đã trao lại toàn bộ dự án cho anh. Có chút sợ hãi nào nhiều bằng lòng vui mừng biết ơn trong cách hồi đáp của bọn họ đối với anh không vậy? Họ biết lịch sử của gia đình anh cũng rõ như anh vậy. Họ biết rằng nó có liên quan đến những cuộc đời bị bẻ gãy và những xác người, và sự thừa kế một dòng máu mà thuộc về một cái tên đến ngày nay vẫn còn gây ra sự rùng mình giữa cộng đồng, mọi người chỉ dám thầm thì cái tên đó trong bí mật với sự sợ hãi và khinh ghét. Beccelli! Có người nào biết được lịch sử của cái tên đó, mà lại không chùn bước vì nó đâu?

Tuy nhiên, anh không thể làm thế, Raphael tự nhắc nhở mình khi lái. Anh mỗi ngày đều phải buộc mình đối mặt với chuyện anh là ai, thứ mà anh mang theo trong người và cái bản chất ma quỷ và thô bạo của nó nữa. Những người khác, giống như mẹ anh, đã phải kết thúc cuộc sống của mình trong tuyệt vọng vì biết được mình đang mang trong người một loại gene như thế.Raphael cứng người lại với một cảm giác không mong muốn đã xâm nhập vào trong suy nghĩ của anh. Anh đã quyết tâm cách đây đã lâu rằng sẽ không còn ai được phép biết anh cảm thấy thế nào về sự kế thừa dòng máu đó cả hay cũng như là những bóng ma trong quá khứ của anh. Hãy để những người khác phán xét anh như họ muốn; anh sẽ không bao giờ cho phép mình tỏ ra yếu đuối để họ thấy được anh thật sự cảm thấy thế nào. Anh sẽ không bao giờ tìm kiếm lời khuyên của họ hay chấp nhận sự phê phán của bọn họ. Anh đã bị bỏ lại một mình gánh lấy gánh nặng về bản thân mình, cha anh đã bị chết đuối trong một tai nạn đắm tàu và mẹ anh thì mất vì tự sát – cả hai người ra đi chỉ trong 1 năm sau khi anh bước vào tuổi thành niên.

Cho đến khi anh đến tuổi thì người chịu ủy thác trông nom mới sắp xếp cho anh một sự thừa kế phức tạp và tài sản của nó. Một mối quan hệ họ hàng tốt đẹp – cô, dì, chú, bác và anh chị em họ – đã luôn dành cho anh một chỗ dưới mái nhà của họ khi anh lớn lên. Sau cùng, thì anh vẫn là chủ của gia đình dù cho họ có thích thế hay không. Tài sản và thân phận, cũng như quyền thế của nó vậy, đều chỉ thuộc về duy nhất một mình anh mà thôi.

Theo cái cách như thế, cái chết của người dì lớn của anh và kết quả thu tóm cả gia đình đã mang lại cho họ hàng của anh một cơ hội là được nuôi lớn cái chủ đề về hôn nhân của anh và những việc xảy ra cho thế hệ thừa kế tiếp theo – một chủ đề yêu thích của tất cả những người đàn bà Ý và những con cháu chưa kết hôn của họ.

Không còn là bí mật đối với Raphael về việc em họ của cha anh muốn anh phải kết hôn với con gái ông, và việc người vợ của em họ Carlo của anh thường hay băn khoăn không biết một ngày kia chồng cô ta hay con trai của cô ta có thể được thừa kế tài sản và tước hiệu của Raphael, vì anh sẽ không có con trai.

Mặc dù vậy Raphael vẫn không có ý định khai sáng cho bọn họ về cái kế hoạch của anh. Và họ biết rất giỏi việc phải gây áp lực cho anh thật nhiều.

Gia đình Beccilli khét tiếng vì tính thô bạo và nóng nảy không thể kiềm chế của họ. Tuy nhiên, nỗi sợ của Raphael thì không chỉ đặt vào những gì mà anh thừa kế được mà thậm chí là còn quan trọng hơn, là vào cái gene mà anh sẽ bỏ qua, và bỏ qua cả những người sẽ có thể thừa kế chúng. Trong thế giới hiện đại này thì nó có khả năng tránh được những yếu tố đó để sống một cuộc sống mới thừa hưởng những điều kiện về vật chất mà có thể loại bỏ nó, nhưng vẫn chưa có một sự kiểm chứng nào là có thể xác định được cái tinh thần và cảm xúc thừa kế đó sẽ tập trung vào tính hung bạo, hay là sẽ bảo vệ cho cuộc sống mới thoát khỏi gánh nặng lịch sử của nó.

Họ đang đi qua bóng tối của buổi tối mùa xuân, và nó đã là nhiều phút trôi qua trước khi Charley chớp mắt thấy được tấm bảng chỉ đường làm cho tim cô đập mạnh lên với một nỗi lo lắng mới. Cô đã nhận ra rằng họ đang đi ngược lại với hướng ra sân bay của cô.

“Đây không phải đường đi ra sân bay” cô phản kháng.

“Không.”

“Ngừng ngay cái xe này lại. Tôi muốn ra ngoài.”

“Đừng có lố bịch thế.”

“Tôi không hề lố bịch. Anh giống như đang bắt cóc tôi vậy, và sếp của tôi thì lại muốn tôi phải trở về Anh vào ngày mai.”

“Không còn nữa rồi,” Raphael thông báo với cô. “Khi tôi nói chuyện với ông ta lúc ban nãy thì ông ta đã rất lo lắng rằng cô nên ở lại đây – thực tế thì ông ta van xin tôi giữ cô lại và sử dụng cô vào bất kì mục đích nào mà tôi muốn.”

Charley há miệng ra để phản đối công kích vào cái nghĩa rộng của những từ ngữ mà anh đã dùng, và sau đó lại ngậm miệng khi cô nhìn thấy vẻ rạng rỡ vui mừng lóe lên trong mắt anh. Anh muốn làm bẽ mặt cô và gây khó chịu cho cô. Được thôi, cô sẽ không cho anh ta được thỏa mãn mà nghĩ rằng anh ta đã làm được như thế.

Thay vì thế cô nói một cách cương quyết, “Anh đã nói rằng anh nắm toàn bộ quyền kiểm soát dự án này?”

“Đúng. Tôi đã quyết định đầu tư tiền và tự mình lo liệu cuộc tôn tạo hơn là cho phép tên tuổi của gia đình tôi có dính dáng đến một loại tôn tạo rẻ tiền, lòe loẹt mà cô đã nghĩ ra.”

“Thế nên sau đó anh sẽ hủy hợp đồng của chúng tôi phải không?”

“Tôi sẽ đương nhiên là thích làm thế,” Rahael đồng ý. “Nhưng thật không may là tôi không thể làm thế được và phải tìm ra một ai đó hoàn thành công việc này cho kịp đúng thời điểm mở cửa lại khu vườn vào năm tới. Tuy nhiên, tôi có một vài cân nhắc về việc cô thích hợp cho vai trò quản lí dự án này.”

Cô sắp sửa bị sa thải.

“Dường như là nếu có người nào đó từ bỏ nửa chừng việc học lấy bằng Mỹ Thuật để chuyển qua học ngành kế toán thì không phải là người có thể quản lí cái dự án này theo cách mà tôi mong muốn được đâu.”

“Lựa chọn nghề nghiệp của tôi không phải là thứ có liên quan gì đến anh,” Charley tự phản kháng bảo vệ mình. Cô đương nhiên là sẽ không nói cho anh biết rằng sau cái chết của cha mẹ mình và vấn đề về tài chính khó khăn kéo theo sau đó cô đã cảm thấy bị bắt buộc về mặt đạo lý là phải đi học một khóa huấn luyện nào đó mà có thể giúp cô kiếm đủ tiền để phụ chị gái mình nuôi sống gia đình.

“Ngược lại nữa là đằng khác, bởi vì giờ đây tôi thực sự thuê cô nên chúng sẽ là một vấn đề lớn đối với tôi. Từ bây giờ cô sẽ làm việc trực tiếp dưới sự điều khiển của tôi và cô sẽ phải trả lời trực tiếp với tôi. Nếu tôi nhận thấy rằng cô không thể làm tôi hài lòng và đáp ứng được những tiêu chuẩn mà tôi đề ra, thì tôi sẽ sa thải cô ngay. Ông chủ của cô đã cam đoan với tôi rằng ông ta đã nghĩ ra người thay chổ của cô rồi, và sẽ cung cấp ngay khi cần.”

“Con gái của ông ta chứ ai,” Charley không thể ngăn mình không nói ra những lời đó một cách phẫn hận, “cô ta không thể nói một từ tiếng Ý nào.”

Phớt lờ vẻ bùng nổ của cô, Raphael tiếp tục, “Ý định của tôi là khu vườn này sẽ được tôn tạo lại chính xác nhất có thể theo nguyên bản thiết kế của nó.”

Charley nhìn chằm chằm vào anh trong bóng tối của chiếc xe, ánh sáng của mặt trăng trên bầu trời đêm đã làm lộ ra vẻ kiêu hãnh khắt nghiệt trên gương mặt nhìn nghiêng của anh, như khắc vào nó bằng bạc chứ không phải là than chì.

“Nhưng nó sẽ đáng giá bằng cả một gia tài đấy,” cô phản đối, “và đó mới chỉ là phần mở đầu. Tìm kiếm những thợ chạm để đảm nhận công việc -”

“Cô có thể để chuyện đó cho tôi. Tôi có những mối quan hệ với ủy ban của Florence họ sẽ chịu trách nhiệm phần lớn cho những tác phẩm nghệ thuật trong những tòa nhà thừa kế đó; họ còn nợ tôi nhiều ân huệ.”

Và cô chỉ có thể cược rằng “ân huệ” là thứ gì đó mà anh rất, rất giỏi làm, Charley nhận ra là thế.

“Công việc của cô sẽ bắt đầu vào ngày mai, khi chúng ta cùng đến thăm công trình. Tôi có sở hữu những bản thiết kế gốc rồi”

“Ngày mai sao? Nhưng tôi đã chỉ dự tính ở lại đây có một ngày. Tôi đã không có chổ nào để nghỉ, hay…”

“Chuyện đó không thành vấn đề. Cô sẽ ở tại palazzo (cứ gọi là lâu đài nhé), vì thế tôi có thể giám sát công việc của cô và đảm bảo rằng khu vườn sẽ được tôn tạo theo đúng ý của tôi nhất. Đó là nơi mà chúng ta đang đi đến lúc này – đương nhiên là trừ phi cô muốn rằng tôi bảo sếp của cô gởi qua một người nào đó để thay thế cô?”

Đó có phải là những gì mà anh đang bí mật hy vọng không? Được rồi, anh sẽ bị thất vọng, Charley ngạo nghễ quyết định. Cô có khả năng tương xứng để quản lí dự án cao cấp nhất cũng như dự án thấp hơn, và sự thật thì không có gì mà cô thích thú hơn là được nhìn thấy khu vườn hồi sinh một lần nữa như trước đây, chỉ là anh ta đừng có dính dáng vào thì được. Mặc dù vậy, điều quan trọng nhất trong tất cả mọi thứ là anh ta cần phải tiếp tục kiếm ra tiền vì bọn họ đều mãnh liệt cần nó ngay lúc này. Cô không thể nào thỏa sức kiêu hãnh hơn được nữa, dù cho việc đó có làm cô khó chịu đến mức nào.

Con đường bắt đầu leo dốc trước mặt họ, và ngay trên đỉnh đồi, đón lấy ánh sáng dìu dặt viên mãn của vầng trăng mới lên, Charley có thể nhìn thấy toàn cảnh một tòa nhà lộng lẫy đồ sộ nguy nga đang chiễm chệ nằm giữa một vùng đất bao la rộng lớn.

“Trên kia là lâu đài Raverno,” Raphael thông báo với cô.

Mặt chính bên ngoài của tòa lâu đài thì được chiếu sáng rực rỡ bằng đèn pha sáng chói, và khi họ đến được bên ngoài cửa của nó thì Charley có thể nhìn thấy nó được xây theo phong cách Baroque hoa mỹ và cầu kỳ, với những mái tường uốn cong và những mẫu điêu khắc phức tạp khó hiểu trưng bày ra sự tương tác cố ý giữa những hình dạng uốn lượn và những đường chỉ thẳng mà đó chính là phần nhiều trong các kiến trúc kiểu Baroque hay gặp.

Mặc dù ý định của cô là không lộ ra những gì mình cảm nhận, nhưng khi Raphael bước ra khỏi xe và sau đó đi vòng qua cửa sau để mở cửa cho cô thì cô đã không thể ngăn mình nói ra một câu kinh ngạc khi đi theo sau anh lên bậc cửa bằng đá hoa cương, “Anh sống ở đây? Trong cái này ư?”

Ánh mắt thán phục của cô dán chặt vào vẻ lộng lẫy khó tin của tòa lâu đài trước mặt mình. Nó giống như thứ gì đó mà nên thuộc về tổ chức bảo vệ tự nhiên National Trust, hay bất kì tổ chức nào tương đương với tổ chức này ở nước Ý.

“Bởi vì nó là nơi ở chính của công tước Raverno, và từ lúc nó lần đầu tiên được tu sửa lại và thiết kế như thế này vào thế kỉ thứ 17, đúng, tôi sống ở đây – mặc dù thỉnh thoảng tôi thấy sống ở căn hộ của mình ở Rome hay Florence thì thỏa mái hơn, tùy theo công việc mà tôi đang chịu trách nhiệm” Anh nhún vai khoác tay hờ hững, làm cho Charley càng nhận thức rõ hơn một hố sâu ngăn cách to lớn đang đặt giữa hai người họ.

“Các cháu trai của tôi chắc sẽ ghen tỵ với anh vì anh có một nơi quá rộng lớn như thế này để chơi đùa,” đó là những gì mà cô có thể xoay sở để nói được. “Chúng than phiền rằng không đủ chỗ trong nhà của chúng tôi để cho chúng chơi đùa với đồ chơi của mình”

“Các người ở chung à? Có nghĩa là cô sống với em gái và chồng của cô ấy phải không?”

Raphael không biết tại sao anh lại cảm thấy bận tâm phải hỏi cô một câu hỏi như thế, cũng không hiểu tại sao cái ý nghĩ rằng cô có thể phải cùng chung sống hàng ngày với một người đàn ông, thậm chí hắn ta có là chồng của em gái cô, lại cũng có thể làm cho anh tràn ngập một thái độ thù địch chống đối hết sức phi lý và ngay lập tức như vậy được. Cô sống với ai thì có mắc mớ gì đến anh cơ chứ?

“Ruby không kết hôn. Ba người chúng tôi – chị lớn nhất của tôi là Lizzie, Ruby và tôi và cặp sinh đôi – cùng sống chung với nhau. Đó là ý của Lizzie. Chị ấy muốn giữ gia đình lại bên nhau sau khi cha mẹ chúng tôi mất đi, vì thế chị ấy phải từ bỏ sự nghiệp ở London của mình để quay về Cheshire.”

“Và còn cô thì phải từ bỏ thứ gì?”

Câu hỏi đã làm cho Charley nhìn chằm chặp vào anh choáng váng. Cô không hề mong đợi nó, và không hề phòng bị để chống đỡ nó.

“Không gì cả,” cô nói dối, và nhanh chóng chuyển chủ đề và hỏi bang quơ, “Vợ của anh chắc sẽ không phiền nếu anh đem tôi về đây như thế này chứ?”

“Vợ của tôi á?”

Raphael đã bước lên bậc tam cấp tiếp theo đi trước cô, nhưng giờ thì anh dừng lại và quay đầu ra sau nhìn cô.

“Tôi không có vợ nào cả,” anh tuyên bố, “và cũng tôi cũng không có ý định sẽ có.”

Charley quá ngạc nhiên để ngăn mình không hỏi, “Nhưng anh là một công tước – anh phải muốn có một đứa con trai, một người kế tự… Ý tôi là đó không phải là thứ mà một công tước thường mong muốn hay sao?”

Có gì đó – không chỉ là giận dữ, cũng thậm chí không phải là kiêu hãnh, mà là thứ gì đó còn hơn cả những thứ đó và tăm tối hơn và đáng sợ hơn ngập đầy cay đắng – đang rõ ràng lướt nhanh qua trên vẻ mặt của anh trước khi anh kiểm soát được nó. Dù vậy Charley vẫn đã nhìn thấy nó, và nó gợi nên tính tò mò của cô, làm cho cô tự hỏi chuyện này là do đâu.

“Cô nghĩ toàn bộ mục đích của tôi, toàn bộ sự quan tâm của cả cuộc đời tôi, sự tồn tại của tôi, là để đảm bảo sự kế truyền của dòng dõi thôi sao?” Đôi mắt xám bùng cháy lên rực lửa như có thể làm tan chảy được cả thủy ngân vào lúc này. “Được thôi, tôi dám nói rằng có rất nhiều người khác có cùng quan điểm như cô đấy, nhưng tôi thì dứt khoát là không. Tôi không có ý định kết hôn – không bao giờ – và nhất là tạo ra một đứa con trai hay bất kì một đứa con nào, vì chuyện đó cả.”

Charley quá sửng sốt không thể nói nên lời. Dường như nó vượt xa khỏi tính cách của kiểu người mà cô đã từng gán cho anh đó là anh không hề coi trọng hôn nhân và tạo ra người thừa kế không phải là lý do chính của cuộc đời anh. Điều đó, chắc chắn, có phải là một cách suy nghĩ của tầng lớp quý tộc hay không? Có một lối suy nghĩ đã làm nên bọn họ – cái nhu cầu, cái quyết tâm duy trì dòng dõi theo chế độ phụ hệ nhằm đảm bảo và kế thừa cái quyền tận hưởng danh phận của bọn họ và của cải mà đã được xây dựng nên từ những đời trước. Ngược lại, những lời nói đáng nghi ngờ từ một người trong tầng lớp đó thì quá lạ lung đến nỗi nó ngay lập tức làm cho Charley băn khoăn không hiểu tại sao Raphael lại cảm nhận theo cách này. Không, đương nhiên là cô không hề có một cơ hội nào để hỏi anh. Điều đó nó đòi hỏi một cấp độ thân mật nào đó và sự tin tưởng giữa họ mà chuyện đó thì không bao giờ tồn tại. Anh rõ ràng là rất giận dữ với cô – lần nữa – và khi anh tiến đến cô một bước Charley lại lùi một bước, quên mất rằng cô đang đứng trên một bậc thang và ngay lập tức cô bị mất thăng bằng.

Phản ứng của Raphael nhanh như cắt, tay anh chộp lấy cánh tay của cô vẻ như trừng phạt. Không phải là để bảo vệ cho cô khỏi bị đau hay tổn thương gì cả, Charley nhận ra điều đó, mà là để bảo vệ anh khỏi phải tiếp xúc một cách không mong muốn với cô. Cái nhận thức đó đốt cháy lòng kiêu hãnh của cô và cả trái tim của cô nữa, nhắc nhở cho cô nhớ về tất cả những lần trước đó khi bọn đàn ông hay gạt bỏ cô ra khỏi hứng thú của họ.

“Cô nên cẩn thận hơn, Charlotte Wareham.”

“Không phải là Charlotte, mà là Charley,” cô sửa lại anh, hếch cằm lên bướng bỉnh nói.

Anh vẫn đang giữ chặt lấy cô, và lại một lần nữa không hiểu từ đâu cô phải chiến đấu chống lại cú choáng váng đột ngột của một nhận thức quen thuộc về anh mà nó lại hoàn tòan xa lạ với cô. Làm sao mà chuyện này lại có thể xảy ra được? cô tự hỏi một cách hoảng loạn. Cô chỉ là chưa bao giờ từng cảm giác như thế này – nóng rồi sau đó lại lạnh, run rẩy với cái nhận thức ấy, đang đốt cháy cái cảm nhận đang dâng trào lên trong cơ thể cô khi nó phản ứng với nam tính của anh.

Cách đây nhiều năm cô đã tự nhủ mình là không nên hứng thú với đàn ông, bởi vì cô luôn biết rằng họ không hề hứng thú với cô.

Cô không chắc khi lần đầu nhận ra điều đó trong mắt của cha mẹ mình rằng cô không xinh đẹp như các chị em gái của mình.Dù vậy, ngay khi cô nhận thức được việc đó, cô đã nhanh chóng học được cách đóng vai một đứa con trai ngổ ngáo mà họ đã giao cho cô, giả vờ không quan tâm khi mẹ cô mua những bộ áo đầm xinh đẹp cho các chị em của cô và mua quần jean cho cô, giả vờ rằng việc đóng vai một cậu bé con trong gia đình là thứ mà cô thật sự muốn, tự nhủ với mình rằng nó sẽ là ngu ngốc nếu cô cứ bắt chước chị và em gái mình trong khi cô thì quá bằng phẳng hơn họ. Và chính cha cô là người đầu tiên đã gọi cô là “Charley” – một cái tên mà thích hợp với một tomboy hơn là Charlotte.

Những năm qua cô đã học được rằng cách tốt nhất để bảo vệ mình khỏi những lời nhận xét về việc thiếu nữ tính và xinh đẹp khi so sánh với các chị em cô đó là đảm bảo cho những người khác đều tin rằng cô muốn trở thành người mà cô đang làm – rằng cô muốn trở thành Charley chứ không phải Charlotte. Nhưng giờ đây, không hiểu vì vài lí do gì, với những ngón tay của Raphael bám chắc vào da thịt cô, ánh mắt màu xám lạnh lẽo như băng xoi thẳng vào cô như thể sự nghiên cứu của anh đang hiểu thấu được những suy nghĩ và những nỗi sợ hãi thầm kín nhất của cô, thì cô cảm thấy một cơn đau bén ngọt cho thứ mà cô đang trở thành – và thứ mà cô không trở thành. Nếu cô mà có được sự duyên dáng và vẻ đẹp cổ điển như chị gái Lizzie của cô, hay mái tóc dày quăn và rối và khuôn mặt mang nét duyên ngầm như em gái Ruby của cô, thì hẳn anh sẽ không nhìn cô theo cái cách như anh đang nhìn lúc này – như thể anh muốn đẩy cô ra xa khỏi anh và vứt bỏ cô.

Ở quá gần anh như thế này làm cho cô hoang mang lo lắng – sức mạnh hoàn hảo cứng cáp như thép nguội của cơ thể đàn ông chắc chắn mạnh bạo trái ngược lại với sự mềm mại thiếu chuẩn bị của cô. Vô ý thức ánh mắt cô bị hút vào phần da thịt ấm áp màu oliu ngay cổ họng của anh phía trên cái cổ áo sơmi của anh và sau đó nhấc lên trên, bị hút vào một cơn lốc xoáy của bản năng vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, lấp đầy mọi nhận thức của cô về tất cả những thứ khác khi cô lao nhanh vào cái góc nghiêng của cái cằm anh, nhìn vào các lỗ chân lông trên da anh, cái bong mờ trên cằm đã mọc lên lún phún như thể anh vẫn chưa cạo râu sạch. Cô muốn giơ tay lên và vuốt ve vào điểm ấy trên gương mặt anh, để xem cô có thể cảm thấy chút gồ ghề nào không hay là da anh trơn lán và bóng mịn như thế thật. Ánh mắt của cô kéo dài ra và phóng qua mặt anh với tốc độ của ánh sáng, nhanh như một đứa bé tháo chạy trong một cửa hàng bánh kẹo, hăng hái vồ lấy những niềm mong ước bị cấm đoán một cách thật nhanh nhất có thể vậy.

Cô khao khát làm sao được tự do tô vẽ hình ảnh của người đàn ông này trên một tấm vải toan, để nắm bắt lấy được bản chất của sự kiêu hãnh và ngạo mạn của anh để cho tất cả những gì tạo nên anh, bên trong lẫn bên ngoài, đều được lộ ra, bỏ lại mặc cho anh khốn khổ và gọn gàng như anh đã xẻ bỏ cái hàng rào phòng vệ của chính cô vậy. Chỉ có mỗi cái miệng đó thôi đã nói quá nhiều về anh rồi. Nó rắn chắc mạnh mẽ và tàn nhẫn, môi trên có đường nét gãy gọn. Trong con mắt của tâm hồn cô Charley đã nhìn ra được bản phác thảo của nó, quá mê mải với thứ đang ở trong đầu mình đến nỗi khi cô nhìn vào môi dưới của anh để ước định hình dáng của nó thì tính nghệ sỹ bên trong con người cô đã làm sự ước định đó, chứ không phải là một phụ nữ. Dù vậy, thì đó vẫn là một phụ nữ, với hơi thở của mình bị kéo lê vào trong phổi và nhận thức của mình không phải theo đường lối và cấu trúc của da thịt và cơ bắp, mà thay vào đó là theo đường cong nhục cảm rộng mở và đầy đặn của đôi môi anh. Nó sẽ như thế nào nếu được hôn bởi một người đàn ông có một cái miệng như thế này nhỉ? Liệu anh có hôn với sự thô bạo như vẻ khắc nghiệt của môi trên của anh hay không, đòi hỏi và lấy đi niềm khoái lạc của riêng anh? Hay anh sẽ hôn với một hứa hẹn đầy dục cảm của môi dưới, mang người phụ nữ anh hôn đến một nơi mà khoái lạc sẽ là một kết quả tất yếu và tất cả những điều cô ấy cần để đo được nó chính là nơi sâu nhất mà cô ấy cho phép sự khoái lạc ấy mang cô đến?

Cổ họng của Charley khóa lại cái âm thanh phản bội mà nhận thức của cô về anh đang dâng lên trong đó, đàn áp và kiềm nén nó lại. Cô giật lại quá mức khỏi cái ôm của anh một cách không tự nhiên, làm cho Raphael ngay lập tức muốn giữ chặt cô lại nơi đó. Tại sao? Bởi vì trong một phần nhỏ của giây cơ thể anh đã phản ứng lại với cô theo một khao khát thân thể sao? Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Đó chỉ là một phản ứng tự động thoáng qua – đó là tất cả; không có gì khác hơn nữa. Raphael luôn có chủ tâm giữ cho các mối quan hệ của anh và phụ nữ được hạn chế trong một sự tương tác mà cả hai người đều hiểu rõ những quy luật riêng về sự thân mật của họ là chỉ đơn thuần là tình dục và không còn gì khác hơn nữa. Anh đã cam kết việc sống độc thân và không có con cái như một bổn phận và danh dự của mình, và không có gì thay đổi được chuyện đó. Đương nhiên người phụ nữ này cũng không thể rồi.

Và vậy mà bên dưới cái kẹp chặt của anh Raphael có thể cảm thấy được sự mảnh mai của cánh tay cô, và ghi nhận rằng nó đủ gây ra cho những suy nghĩ của anh chuyển sang làn da của cô mềm mại như thế nào, nó xanh xao và dễ vỡ làm sao với những mạch gân xanh mềm mại chạy trên cổ tay cô như thế nào và mạch đập của những mạch máu cô nhanh như thế nào trong đó khi anh chạm vào cô. Cơ thể trần truồng của cô chắc nhìn như thể nó được làm ra từ thạch cao tuyết hoa: trắng như sữa và ấm áp mượt mà để chạm vào và ve vuốt.

Nổi giận với bản thân mình vì cái hướng mà những suy nghĩ đã dẫn anh đến, Raphael ép cho hình ảnh đầy cám dỗ khêu khích ấy ra xa, phớt lờ cơn đói khát hăm hở đang bắt đầu căng cứng lên trong thân thể anh.

Thật đáng bực mình và không thể nào mà anh lại đi khao khát cô được. Thậm chí là tên của cô thôi cũng đã sỉ nhục cái nhận thức thẩm mỹ và tình yêu của anh với cái đẹp rồi.

“Charley. Đó là tên của con trai và cô là một phụ nữ,” anh chỉ ra cho cô thấy, và sau đó gặng hỏi, “Tại sao cô lại từ bỏ nữ tính của mình?”

“Tôi không có – tôi không hề,” Charley phản kháng tự vệ. Tại sao anh lại không thả cô ra? Cô đã biết rằng anh muốn làm như thế. Cô có thể thấy được điều đó trong mắt anh, trong đường cong của miệng anh, quá lạnh lùng và tiềm ẩn sự thô bạo, và vẫn còn… Một cơn rùng mình của nhục cảm không thể kiểm soát được đã quét qua cô khi cô nhìn vào miệng của anh. Nó sẽ thế nào nếu được hôn bởi một người đàn ông như anh nhỉ? Được ôm, được vuốt ve, mơn trớn và khao khát…?

Một âm thanh nhỏ đã bị chẹn lại trong họng cô, mắt cô tối sầm lại thành một màu xanh dương -lục đậm cái màu sắc ấy nhắc Raphael về vùng nước sâu và trong xanh không chạm tới đáy của cái vịnh riêng nhỏ bên dưới căn villa mà anh sở hữu ở một hòn đảo của Sicily. Thân thể anh cứng lại đột ngột và nhanh như cắt trước khi anh có thời gian kiểm tra lại phản ứng của nó đối với cô là thứ gì mà làm cho anh mất hết sự phòng vệ, làm cho anh tự nhạo báng mình trong đầu vì cái phản ứng đó của anh. Anh không thể nào khao khát cô được, anh tự bảo với mình một cách chắc chắn. Nó thật không thể nghĩ ra nổi.

“Không có người phụ nữ Ý nào lại ăn mặc như cô cả, hay là tự cho mình giống như cô cả, không có chút tự trọng của phụ nữ gì cả.”

Anh đang cố tình tỏ ra thô bạo với cô, Charley quả quyết. Anh chắc sau cùng cũng phải có thể thấy được rằng cô không có một chút nữ tính nào để có thể tự hào về nó cả. Cô thẳng băng và gầy nhom, thiếu nữ tính và không thể nào đáng được khao khát – nó quá đối lập hoàn toàn với vẻ đẹp mà cảm nhận nghệ sỹ của cô tôn thờ và khao khát tạo ra đến nỗi nó gây cho cô một nỗi đau khi biết rằng mình đã bị rơi ra khỏi những tiêu chuẩn của chính mình quá xa. Âm thầm, dần dần, cô đã tin rằng nếu cô không thể trở nên xinh đẹp thì cô ít ra cũng có thể tạo ra cái đẹp. Nhưng thậm chí đến điều đó cũng từ chối cô. Đó là một sự hy sinh mà cô sẵn lòng làm, vì các chị em cô. Họ yêu cô vì cô chính là cô, và cô cũng yêu họ. Đó chính là vấn đề – chứ không phải người đàn ông này.

Và đến khi anh thả cô ra và không còn chạm vào cô nữa, khi anh nhìn vào cô như thể anh khinh miệt cô, thì nó lại là vấn đề, Charley đau đớn nhận ra điều đó.

Đi theo Raphael vào trong lâu đài, Charley đã nhận thức rõ cô trông thật lôi thôi và thiếu hấp dẫn như thế nào, với cái quần jean rẻ tiền mà chưa bao giờ được may đo theo đúng số, thậm chí khi cô lần đầu tiên mua nó, và cái áo khoác chui đầu màu xanh hải quân quá khổ mà cô đã nghĩ rằng mình có thể cần đến nếu phải ra công trường, cái mà cô đang mặc bên ngoài cái áo thun tay ngắn thì lại quá rộng đủ cho cô nhét vào một cái balô đằng sau. Và đôi giày của cô thì quá mòn đến nỗi không thể bỏ bao nhiêu xi giày ra mà có thể đánh nó bóng lên hơn được một cái tồi tàn cả. Nhưng sau đó cô đã quên mất bộ quần áo đáng sợ của mình khi cô bước vào một hành lang rộng lớn lộng lẫy không thể tin nổi, với những tấm tranh bích họa dán lên tường và trần nhà, màu sắc thì rất phong phú và tươi mới như nó mới được vẽ lên lần đầu, làm cho cô muốn được vươn tay ra và chạm vào chúng, để cảm nhận được sự giàu sang đó bên dưới những ngón tay của cô. Những hình ảnh trên bức vẽ có ngụ ý – có liên quan, cô đoán, đến thần thoại Roman hơn là Công Giáo – đã rõ ràng là được vẽ bởi bàn tay của một người thợ lành nghề. Chỉ cần nhìn chúng đã là một sự ban ơn lớn đối với những cảm xúc của cô rồi, tràn ngập trong chúng và mang lại những giọt nước mắt xúc động trên đôi mắt cô làm cho cô phải nhanh chóng chớp mắt tránh đi, không muốn Raphael nhìn thấy chúng. Cô cố tập trung vào thứ gì khác, nhưng thậm chí là bậc thang bằng đá hoa cương vươn lên ngay hành lang cũng là một tác phẩm nghệ thuật của chính nó.

Raphael, người đang chăm chú quan sát cô, chợt nhìn thấy mắt cô mở to ra và thay đổi màu sắc, gương mặt cô hướng về phía những bức bích họa với một niềm vui sướng khôn cùng chiếu lên trên mặt cô và lộ ra một vẻ đẹp thật sự của một cấu trúc xương thanh tú.

Tim của anh tống mạnh vào lồng ngực với một lực mà anh hoàn toàn không hề phòng bị. Bức bích họa này là một trong những thứ anh thích nhất, và sự im lặng nhưng kính trọng không che đậy của cô đối với nó đã dộivào những cảm xúc của riêng anh. Nhưng làm sao người phụ nữ này lại có thể làm được chứ không phải là ai khác, với cách cư xử như nói rằng cô không có nhận thức hay tôn trọng gì về vẻ đẹp nghệ thuật, lại nhìn vào bức bích họa và phản ứng với nó theo đúng cái cách mà anh đã thường hay tự mình cảm nhận về nó?Nó thật không thể nào. Nó không thể nào xảy ra được. Nhưng nó có, và anh đã chứng kiến nó. Raphael nhìn cô nâng bàn tay lên khi cô bước từng bước đến bức bích họa gần nhất, như thể không ngăn được mình, và sau đó lại để nó buông xuống lùi lại. Anh không ngờ cô lại làm thế. Cô không bất thình lình đánh vào anh như một người có khả năng cảm nhận, không bận tâm thể hiện ra một cảm xúc như vậy, và cho đến giờ anh vẫn có thể cảm nhận được đam mê của cô đang lấp đầy khoảng cách giữa họ. Nếu anh nhìn vào cô lúc này anh biết mình sẽ thấy mắt cô trở nên tối sẫm thành một màu xanh bão tố như đã làm anh chú ý đến lúc ban sớm, và môi cô sẽ mím lại với nhau – mềm mại, nhạy cảm như một miếng đệm bằng da thịt, quá đầy đặn để có thể mím thành một đường thẳng, và sẽ cám dỗ bất kì người đàn ông nào nhìn chúng mà không muốn nếm thử chúng…

Raphael thầm nguyền rủa bản thân. Anh đã không có nhân tình quá lâu rồi. Nhưng anh không thể nhớ nỗi là đã từng gặp một ai phản ứng hoàn toàn đầy cảm xúc như thế với những bức họa ngoài mẹ anh cả, bà đã yêu chúng và truyền cái tình yêu đó sang cho anh. Anh vẫn còn nhớ được khi còn là một đứa bé nhỏ bà đã nhấc anh lên và đưa anh đến thật gần để anh có thể nhìn thật rõ những bức bích họa, giọng của bà ngập tràn tình cảm khi bà kể cho anh nghe về chúng. Cuộc sống của anh đã ngập tràn hạnh phúc khi ấy, quá chan chứa tình yêu và sự bảo bọc – trước khi anh biết được về sự độc ác tăm tối mà anh được thừa hưởng.

Quá xinh đẹp, Charley đau đớn nghĩ. Tim của cô, sâu thẳm bên trong đã thật sự khao khát tìm kiếm vẻ đẹp này từ rất lâu rồi. Trong trí tưởng tượng của mình cô đã cố gắng hiểu được nó phải giống thế nào khi là một học trò của nghệ nhân này, được có quyền nhìn ông ta làm việc, biết được rằng một người có những nỗ lực ghê gớm nhất cũng không bao giờ có thể hy vọng sánh với một nét vẽ nhỏ nhất của ông, chỉ có thể tìm niềm vui bằng việc quan sát một nghệ nhân như thế làm việc mà thôi. Đương nhiên là những nghệ nhân vĩ đại nhất sẽ không bao giờ nhận học trò là nữ – thậm chí là học trò nữ giả trai.

Đã có lần cô đã mơ ước được làm việc với những tác phẩm vĩ đại trong một nhà bảo tàng nổi tiếng nhất ở Londo, như là một nhà lịch sử về nghệ thuật, nhưng giấc mơ đó đã kết thúc cùng với cái chết của cha mẹ cô.

Kéo lê ánh mắt ra khỏi những bức bích họa, cô lắc mạnh đầu mình giống như người vừa thóat ra khỏi một giấc mơ dài và chậm chạp nói với Raphael, “Giovanni Battista Zelotti, danh họa nổi tiếng nhất về bích họa trong thời đại của ông. Ông không bao giờ nói cho ai biết công thức mà ông dùng cho cái màu sơn xanh nổi tiếng của mình, và bí mật đó đã theo ông xuống mồ.”

Raphael gật đầu. “Ông tổ của tôi đã ủy thác cho ông ta sau khi ông nhìn thấy bức bích họa của ông ta vẽ Medicis ở Florence.”

Anh nhìn vào đồng hồ đeo tay, cử chỉ của anh làm cho Charley chú ý. Cổ tay anh đầy cơ bắp, và đám lông màu tối trên cánh tay anh làm nổi rõ nét đàn ông mạnh mẽ, làm cho cơ bụng của cô thít chặt lại thành một cơn đau nhói lan rộng ra toàn bộ vùng thân dưới của cô. Nó sẽ thế nào nếu được một người đàn ông như thế này vuốt ve và ôm ấp nhỉ? Để biết được những cú nhịp thành thạo và mượt mà có kiểm soát của anh lên trên da thịt mình…? Và anh sẽ là một chuyên gia về việc làm thế nào để đưa một phụ nữ lên đến đỉnh điểm của cực lạc…Cơn đau nhói đó lại bùng lên thành một thứ gì đó mạnh mẽ hơn, làm cho Charley phải thở hổn hển khi cô gắng sức giữ cho mình chống lại sự tấn công của chính cơ thể cô vào hàng rào phòng vệ. Nó chắc là do ở Ý đã làm cho cô có cảm giác như thế này – Ý và cái ý thức mà cô đang ở rất gần với thành phố mà cô hằng ao ước được đến thăm với những tác phẩm nghệ thuật lừng lẫy tuyệt vời của nó, chứ không phải là Raphael. Điều này là không thể – tuyệt đối không thể.

Bình luận