Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đó là một buổi sáng khác đáng yêu và đầy nắng, ngày thứ hai ở Ý của cô, trong lâu đài của Raphael, thực chất là trong phòng ngủ của anh, bởi vì chính anh là chủ nhân của lâu đài này. Cô dựng hết cả da gà như thể đang được ve vuốt, âu yếm. Charley nhắm mắt lại vô vọng. Nó chắc phải là do thuốc giảm đau mà bác sỹ đã kê cho cô ngày hôm qua, sau khi chính ông đã quan sát vết bỏng của cô, băng bó lại nó và tuyên bố rằng cô phải ngồi trên giường suốt cả ngày hôm đó, chứ không phải là Raphael như những cái suy nghĩ ương ngạnh của cô đã cố tình gán cho anh.

Sáng nay cô đã biết rõ hơn là không nên đi lại và đứng tựa vào lan can trong bộ đồ ngủ của mình.

Thay vì lo nghĩ về việc ai là chủ của cái giường mà cô đã ngủ, thì điều mà cô nên lo lắng lúc này là làm thế nào mà cô có thể xoay sở khi không có cái quần jean của mình – cái quần duy nhất mà cô đã mang theo. Cô khó có thể xuất hiện nơi công cộng trong cái quần ngủ pyjama rộng thùng thình mà cô đang mặc lúc này được, mặc dù Raphael đã nói rằng anh sẽ bảo với Anna lo liệu cho cô.

Cô nợ Raphael một món nợ ân tình vì đã giải quyết tình huống này quá hợp lý và mau lẹ. Bác sỹ đã bảo cô rằng vết bỏng có thể trở nên nhầy nhụa khoét sâu nếu nó không được chăm sóc cẩn thận, khi cô đã chọn phương thức là tự mình lo liệu lấy mọi thứ cho mình. May thay nó không quá nghiêm trọng đến nỗi cô sẽ cần đến việc cấy ghép mô, nhưng ông cũng đã cảnh báo cô rằng cô sẽ có thể phải vĩnh viễn chịu có một vùng da thịt dễ bị tổn thương với mặt trời và nhiệt độ cao.

Charley nhìn vào khay đựng bữa ăn sáng vẫn chưa được đụng đến của mình. Cô quá lo lắng để mà ăn uống gì được. Cô lấy tay lùa vào mái tóc là vấn nó lên để lộ ra toàn bộ khuôn mặt. Cô đã mất đi một món đồ lớn từ khi đến Ý: dây cột tóc, quần jean, niềm kiêu hãnh và thậm chí là một ít lòng tự trọng của mình nữa. Cô đã không quên gì sao? Lương tâm cô nhắc nhở. Charley phải tự chống đối bảo vệ sự thiếu sót của mình. Không phải cái danh sách mà cô đã tự kiểm điểm vẫn chưa đủ dài ư? Có phải cô thật sự phải điền thêm vào là cô cũng đang trong mối đe dọa bị mất luôn cả sự bảo vệ mà cô đã bao bọc quanh mình và bên trong cô để ngăn cô khỏi phải cảm thấy được đau đớn vì không đủ tốt, không thể trở thành một phụ nữ đủ xuất sắc để thu hút sự chú ý của nam giới sao?

Cô nhìn quanh phòng, tuyệt vọng tìm kiếm thứ gì đó mà cô có thể tập trung vào hòng tránh cho cô khỏi phải bị xuôi theo những thứ đang xảy ra trong đầu mình. Căn phòng này chắc hẳn đã được tu sửa lại trong một vài thời kì, bởi vì những mẫu trang trí kiểu Baroque của nó thì thuộc về một thời kì mới hơn là bản thân cả tòa lâu đài. Tấm tranh vẽ bằng gỗ xanh xám mềm mại được trang trí bằng những món đồ mạ vàng và thần tình yêu, những huy hiệu vũ trang được khắc vào đầu giường. Phòng tắm của cô thì chứa một cái bồn tắm thật rộng lớn, còn thêm vào một cái vòi sen hiện đại nữa, và các bức vách của căn phòng thì được dát đá hoa cương.

Cô nghe thấy có người gõ vào cửa phòng ngủ và, cho rằng đó là cô hầu gái đến để lấy khay đựng đồ ăn sáng, nên cô bước ra và mở cửa cho cô ấy – và phát hiện ra rằng người đang đứng bên ngoài cánh cửa không phải là cô hầu gái, mà là Raphael. Khi anh bước vào trong phòng và đóng cửa lại sau lưng mình Charley mới thấy rằng anh đang mang theo một cái hộp vuông lớn nhưng cạn, có đóng dấu của dịch vụ chuyển phát nhanh quốc tế, bên dưới cánh tay anh.

“Cô có còn đau không?” anh hỏi. “Bác sỹ Scarlarti đã để lại cho tôi thêm vài viên thuốc phòng khi có chuyện.”

Charley không phải là người sùng bái việc uống bất kì loại thuốc nào ngoại trừ nó là cực kì cần thiết, nên cô lắc đầu, chân thật trả lời anh, “Da thì vẫn còn đau nhức chút ít, chứ không có gì hơn nữa đâu.”

Thực tế lúc này anh đang ở trong phòng của cô ăn mặc đầy đủ, trong khi cô thì đang mặc trên người một mảnh vải không hơn gì một cái áo lót và một cái quần ngắn mà không thể để đi ra nơi công cộng, làm cho cô cảm thấy cực kì bất tiện không hơn gì vết bỏng trên chân của cô cả. Raphael, thì ngược lại, trông lại hoàn toàn thỏa mái – nhưng sau đó Charley ngờ rằng anh đã quá quen với việc ở trong phòng ngủ với một người khác phái nhiều lần hơn cô rồi. Chỉ cần nhìn anh cũng đủ cho cô biết rằng anh là một người đàn ông có nhiều kinh nghiệm về tình dục người mà chắc hẳn đã từng ăn nằm với không biết bao nhiêu phụ nữ sẵn sàng dâng hiến cho anh.

Cô đưa ánh mắt vô tình nhìn lại cái giường, nơi mà Raphael đã đặt cái hộp anh mang đến, và đã không thể ngăn cô khỏi sự tưởng tượng ra hình ảnh của anh trên cái giường rộng lớn, với một người phụ nữ mà anh đang hành lạc đang nằm bên dưới cánh tay anh. Rồi cơ thể cô bắt đầu đau nhức với một cơn ham muốn tình dục mãnh liệt, và một cái nhịp đập rộn ràng đã bắt đầu đánh vào bên dưới cơ thể cô. Một cú đánh dữ dội của sự ghen tỵ quét qua thân thể cô. Bằng cách nào đó cô cũng xoay sở kéo được ánh mắt của mình ra khỏi cái giường, nhưng khi nhìn vào Raphael nó không hề làm được thứ gì để cấm cản những cái suy nghĩ không đứng đắn của cô hay cái khao khát mà chúng đang gây ra gì cả. Làm sao cô có thể trải nghiệm những thứ như thế này được? Nó thật đáng sỉ nhục – và nguy hiểm nữa.

Raphael hỏi như ra lệnh, “Tại sao cô lại không ăn sáng?” và mang cô trở lại thực tế, biến cái khao khát nhức nhối của cô trở thành một sự phòng thủ đau nhói.

“Tôi không đói,” cô bảo với anh.

“Chúng ta sẽ có một ngày bận rộn đang chờ, và nhiều mẫu đất bị bỏ hoang của khu vườn xinh đẹp đang chờ chúng ta đặt chân đến, nhờ vào cái chân của cô không gây ra đau đớn gì, và đó là thứ cô sẽ không thể nào làm được với một cái dạ dày trống rỗng. Tôi sẽ bảo Anna gởi đến bữa sáng khác cho cô, và sau đó cô có thể đến gặp tôi dưới lầu trong vòng 1 tiếng nữa”

“Tôi sẽ phải hỏi Anna xem cô ấy có thể tìm cho tôi thứ gì đó để mặc vào trước đã hay không” cô chỉ ra.

“Điều đó không cần thiết.”

“Tôi không thể đi ra ngoài như thế này được,” Charley phản đối, và sau đó thì ước rằng mình đã không làm thế khi những lời của cô làm cho anh đưa cái nhìn thăm dò và chạy dài dọc theo đôi chân của cô. Nó làm cho cô bị chấn động bởi một nhận thức thật ngu ngốc và đầy khao khát khi cô tự hỏi sẽ thế nào nếu cái nhìn tìm kiếm ấy chuyển thành một sự bùng nổ chậm rãi của khao khát, kéo theo bởi những cái vuốt ve thậm chí còn khiêu khích hơn của anh lên da cô. Những cái suy nghĩ nguy hiểm và khinh suất này thật không nên được khuyến khích chút nào.

“Không.” Anh đồng tình, bước đến phía cô, làm cho cô phải lùi lại và sau đó đứng khựng khi cô nhận ra rằng mình không thể lùi lại thêm nữa bởi sau phía chân cô đã ấn vào cái giường rồi.

Khi Raphael đứng trước mặt cô và nghiêng người cúi xuống cô Charley chìm thật gần xuống giường, tim cô đập thình thịch với một cảm giác lẫn lộn giữa mong chờ và e sợ, ánh mắt cô gắn chặt vào cái nút thứ hai trên áo sơmi của anh, không dám di chuyển lên phần da trần rám nắng hay xuống chỗ thắt lưng quần bên dưới của anh. Anh đang tiến đến gần cô – không, không phải đến cô mà là qua cô, Charley nhận ra thế, kéo ánh mắt của mình ra khỏi ngực anh đến cánh tay anh đúng lúc nhìn thấy anh lôi ra gói đồ mà anh đã thả lên giường lúc nãy.

Bị xấu hổ bởi sự hiểu lầm của mình về tình huống lúc nãy, Charley lảo đảo không vững trên chân mình.

“Tôi đã mạo muội đặt cho cô những thứ này,” Raphael nói với cô một cách bâng quơ, trao cho cô cái hộp. “Hy vọng rằng chúng sẽ vừa.”

Anh rõ ràng đang chờ cô mở gói đồ ra – vì thế, quay lưng lại phía anh để đặt cái hộp xuống giường, Charley bắt đầu mở nó.

Thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy ngay khi lấy đi tấm giấy gói của công ty chuyển hàng chính là một cái hộp màu đen duyên dáng bên trong nó được đóng dấu mạ vàng là cái tên của một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới. Tim cô chùng xuống. Làm sao mà cô có thể trả được một cái quần jean thương hiệu thế này?

Không chắc chắn cô mở cái hộp ra, nỗi lo của cô chìm sâu khi cô nhận ra rằng lớp vải lụa bên trong nó không chỉ chứa có một cái quần jean.Còn có một cái áo thun tay ngắn và một thứ trông như một cái áo khoác da mềm mại kiểu dáng rất thời trang.

Thả cái nắp hộp lại trên cái hộp, Charley quay sang chất vấn Raphael.

“Tôi không thể mặc những thứ thế này,” cô nói thẳng thừng với anh. “Nó… nó thật tử tế vì anh đã nghĩ đến việc tìm cho tôi cái quần jean, nhưng những thứ này…” cô khoát tay vô vọng chỉ về cái hộp, sự bối rối làm mặt cô đỏ bừng. “Chúng ngoài khả năng chi trả của tôi.” Cô buộc phải nói với anh. “Tôi không thể trả -”

“Không hề có yêu cầu nào là cô phải trả chúng cả” Raphael ngắt lời.

“Cái gì?” Charley quá bối rối để che giấu cảm xúc của mình. “Tôi không thể để anh mua quần áo cho tôi. Nó là không đúng đắn”

Raphael khoanh tay và nhìn cô vẻ ngạo mạn coi thường.

“Khi việc của tôi lo, tôi là người nói cái gì đúng và cái gì không đúng. Tôi không có ý muốn lãng phí thời gian để giải quyết vấn đề về sự kiêu hãnh nhạy cảm của cô trong khi cô chờ một nhân viên của tôi đi tìm ra cho cô một cái quần jean theo nguồn của cô. Cô sẽ mặc quần áo mà tôi cung cấp. Nếu mặc chúng là quá tội lỗi đối với cô đến nỗi cô không hề mong muốn giữ chúng, thì khi cô quay về Anh cô có thể gởi chúng lại cho tôi – hoặc cho chúng làm từ thiện cũng được.”

Charley cố gắng chịu đựng cái nhìn của anh, nhưng ánh mắt cô đã phải chịu thua trước, thậm chí là cô cố gắng để tập trung sự cương quyết lại mà nói với anh. “Cái quần jean này trông nhỏ hơn cái size trung bình của tôi. Tôi không nghĩ chúng sẽ vừa với tôi.”

“Ngược lại – chúng sẽ rất vừa là khác.” Raphael bảo cô.

Anh quá ngạo mạn, quá tự tin, quá chắc chắn rằng mình đúng đến nỗi Charley phải làm điều mà cô biết là một sự thôi thúc trẻ con đó là chọc thủng sự tự tin đó.

“Anh không thể nào biết được điều đó – thậm chí anh có kiểm tra size quần jean của tôi đi nữa.” Sau cùng thì các nhà thiết kế, thường nổi tiếng là làm cho quần áo của họ nhỏ hơn một chút so với các hãng sản xuất ít đắt tiền hơn họ.

Với sự kinh ngạc của cô, thay vì lùi lại Raphael càng nhìn cô vẻ khinh thường hơn và nói, “Tôi không cần kiểm tra quần jean của cô để tìm ra cái size cô cần. Tôi là đàn ông, và mặc dù thực tế là cô chọn cách ăn mặc để trừng phạt cơ thể mình là bưng bít chúng thay vì nhấn mạnh vào chúng, tôi vẫn có thể đoán ra được hình dạng và số đo của thứ nằm bên dưới chúng”

Anh đang nói gì vậy? Rằng anh có thể nhìn thấy cơ thể cô xuyên qua quần áo của cô mà cô luôn căng thẳng muốn che giấu chúng khỏi sự đánh giá và bình phẩm của nam giới sao? Bối rối và phòng vệ, Charley cãi lại quyết liệt, “Điều đó là không thể”

Trước khi cô có thể ngăn được anh thì Raphael đã giữ lấy cô – một tay nắm lấy cánh tay cô và ngăn cô vùng vẫy, còn tay kia đặt lên eo cô. Charley cố hớp lấy không khí để thở. Tại sao cô lại không nghĩ đến việc quấn một cái khăn tắm được treo trong phòng tắm của mình chứ? Tại sao cô lại không kiểm tra xem là ai đang gõ cửa phòng mình chứ? Tại sao định mệnh lại bẫy cô vào một tình huống không định trước thế này? Tim cô nện mạnh vào trong lồng ngực, nhức nhối bởi một nhận thức đang bắn thẳng vào từng phần của cơ thể cô từ cái ấn chặt của bàn tay Raphael lên hông cô.

“Từ gang tay tôi lên đường cong của eo cô tôi có thể nói rằng hông của cô không thể hơn 22 inches.” Anh tuyên bố vẻ hiểu biết.

Một cú choáng váng bùng nhanh khi nhận thức được sự chính xác của anh đã làm cơ thể Charley run rẩy – hoặc đó là do sự thật rằng ngón tay của Raphael đang di chuyển thẳng xuống vòng qua cái bụng vẫn còn căng thẳng của cô, làm cho những dòng nhục cảm không mong muốn chảy ra từ cái đụng chạm của anh theo một lực thật nhanh làm các ngón tay anh di chuyển xuống thấp hơn. Giống như dung nham từ một ngọn núi lửa đã bị ủ kín từ rất lâu, chúng nhanh chóng tụ lại và lan tràn ra, làm tràn ngập lên các cơ bắp thít chặt của cô và gởi đến một cơn khao khát nhức nhối sâu tận trong cơ thể cô. Chắc chắn đó chỉ là hình ảnh lố lăng do tưởng tượng của chính cô đang nói với cô rằng anh đã chà xát liên hồi toàn bộ bàn tay mình lên thân thể của cô, vì thế nên lòng bàn tay anh mới liên tục ấn mạnh vào phần da thịt mong manh bao phủ quanh cái vật nữ tính của cô chăng? Xấu hổ, tội lỗi và sợ hãi đang thúc vào người cô. Cô thật đáng khinh làm sao vì những cái suy nghĩ mà cô đang nghĩ đó. Cô có thể hiểu được tại sao thân thể mình lại bị khiêu khích bởi sự đụng chạm của Raphael, nhưng làm thế quái nào mà cô lại có thể tưởng tượng ra rằng anh có thể cũng ham muốn cô cơ chứ?

Raphael vẽ một đường ra tới xương hông của cô và lạnh lùng nói với cô, “Số đo của vòng hông cô thì xấp xỉ là 34 inches.”

“Ba mươi bốn rưỡi mới đúng.” Charley cố lấy hết can đảm để sửa lại anh.

“Cái đó thì vẫn còn là quá hẹp so với chiều cao của cô.”

“Chuyện đó anh cũng có thể đoán à?” Charley không thể ngăn mình khỏi ngắt lời anh thật nhanh.

“Đương nhiên,” Raphael đồng ý, thả tay cô ra để bước sát đến bên cô và xoay cô một vòng, giữ chặt cô dựa vào thân mình của anh và kéo sự chú ý của cô vào một cái gương đứng thật cao trước mặt cô.

“Tôi cao 6 feet 3, có nghĩa là cô thì khoảng tầm 5 feet 9 – và cô có cặp chân thật dài, cân xứng với chiều cao của mình.” Tay của anh vuốt lên phần trên của cặp đùi trần của cô, làm cô phải nghiến răng thật chặt để kiểm soát cơn rùng mình đã xẻ dọc người cô.

Charley đã định nói với anh một sự thật là cô cao 5,95 feet. Cô còn định làm bất kì thứ gì nữa chứ không phải chỉ nhìn chằm chằm với một nỗi kinh sợ đang lớn dần lên khi hai nụ hoa của cô bắt đầu nhọn lên bên dưới cái áo lót mỏng manh, việc khiêu gợi đã làm nổi rõ lên sự cương cứng của chúng, hai bầu ngực cô cứng ngắt hăm hở và sưng phồng lên và mềm mại đang lấp đầy cô với một cảm giác đáng bị khinh bỉ.

“Có điều tôi không thể hiểu,” Raphael tiếp tục nói trong khi cô phải vất vả đấu tranh để buộc bản thân phải tập trung vào thứ anh đang nói chứ không phải cái mà sự đụng chạm đã gây ra cho cô. “đó là tại sao một phụ nữ – hay dù bất kì phụ nữ nào – mà lại muốn che giấu đi vẻ đẹp của một thân hình hoàn hảo mà tạo hóa đã ưu ái ban tặng cho cô ấy bằng những bộ đồ xấu xí rộng thùng như thế này.”

Bị xao lãng khỏi cảm giác đáng khinh nhờ vào những lời nói khá bất ngờ của anh, Charley cố gắng nỗ lực để tiêu hóa chúng. Raphael đang khen ngợi cơ thể cô? Mô tả nó là hoàn hảo? Cái thân thể mà cô luôn cảm thấy rất thấp kém? Tim cô đập thình thịch nện vào lồng ngực làm cho cô bị choáng váng hồ đồ với các cảm xúc. Nhưng không phải nó chỉ giống như rằng anh chỉ đơn giản có ý là thân thể của phụ nữ nói chung là rất xinh đẹp và hoàn hảo, chứ không hề có ý là cơ thể của cô nói riêng hay sao?

Run rẩy, Charley cố gắng vực mình dậy tránh xa khỏi anh và quay lại một vòng, nhưng không hiểu sao cô lại quay thế nào đó làm cho lúc này cô phải mặt đối mặt cũng như thân thể đối thân thể với Raphael, trong khi tay anh thì vẫn giữ trên hông của cô.

Tự động cô nhìn lên mặt anh, khả năng hô hấp của cô đã bị đàn áp ngay lúc ánh mắt tìm kiếm của anh lướt nhanh lên miệng cô và ở yên chỗ đó. Ngay lập tức, như thể bị ra lệnh phải làm thế, môi của cô hé mở ra, hơi thở đột nhiên gấp gáp và hổn hển, và ngực của cô phập phồng lên xuống không đều. Cô sẽ phải làm thế nào nếu anh hôn cô? Cô có thể cảm thấy tay anh siết chặt quanh thân mình. Nó sẽ có cảm giác thế nào khi chúng mơn trớn cô đây? Toàn thân cô bị giật nảy như thể nó bị giật điện cao thế trong suy nghĩ của cô. Cô muốn ép vào người anh và dâng mình cho anh. Cô muốn cong bàn tay mình ôm lấy đầu anh và kéo miệng anh xuống miệng của cô. Cô muốn cảm thấy sự ve vuốt của anh lên làn da trần của mình… Cô muốn…

Đột ngột Raphael đẩy cô ra, và bước lùi ra khỏi người cô, bỏ mặc Charley tự nhủ với mình rằng cô vui mừng vì anh đã chấm dứt sự thô lỗ liều lĩnh và những hình ảnh không mong muốn ấy giúp cô.

“Rất hay, vậy đấy.” cô nói với anh, cố gắng tỏ ra bình thường. “Tôi sẽ mặc quần jean, nhưng chỉ thế thôi. Tôi không cần áo khoác.”

Raphael đã lùi vào trong bóng tối của cửa sổ và cô không thể nhìn thấy biểu hiện trên mặt của anh rõ lắm.

“Khu vườn đã không được tu sửa gì từ hơn 200 năm nay rồi,” anh bảo với cô lạnh lùng. “Nhiều nơi trong đó thì đã bị mọc đầy những cây dại. Cô sẽ cần một cái áo khoác để khỏi bị gai đâm. Giờ, tôi sẽ chờ cô xuống dưới lầu và sẵn sàng đi với tôi đến khu vườn trong 1 tiếng nữa. Vậy đã rõ chưa?”

Charley miễn cưỡng gật đầu.

Khi anh bước xuống hành lang khỏi phòng ngủ của Charley thì chỉ còn lại một hình ảnh duy nhất trong đầu của Raphael, và một suy nghĩ trong đầu anh mà thôi. Vấn đề là hình ảnh đó và suy nghĩ đó đang chiến đấu với nhau. Cái hình ảnh là Charlotte đang đứng ngước nhìn anh với một sự kiêu hãnh thách thức, hai bầu ngực cô phập phồng lên xuống theo những cảm xúc của cô, đôi chân dài miên man, làm cho anh nhức nhối muốn chúng quấn quanh thân thể mình khi hai người nằm lăn lộn trên giường với nhau, da thịt trần truồng của cô ấm áp và mềm mại với cái vuốt ve của anh, bàn tay cô đặt trên thân thể anh, miệng cô mở ra cho anh khi anh đưa vào cái khao khát mãnh liệt đau đớn của mình cho cô – một khao khát mà trong tưởng tượng của anh thì cô sẽ chia sẻ và hòa hợp. Anh chưa bao giờ muốn một người phụ nữ nào quá nhiều và quá phi lý như thế. Hợp lí mà nói thì không có gì ở cô để có thể hấp dẫn được anh – thân thể cũng không, tâm ý cũng không, không có đường nào cả. Thị hiếu của anh là những phụ nữ thanh lịch, duyên dáng và trưởng thành vào khoảng 30 như anh – những phụ nữ của thế giới, chứ không phải những cô gái trẻ đầy đam mê thích ăn mặc không phù hợp và làm đảo lộn và phá hoại kế hoạch của một người quan trọng bậc nhất như anh. Tâm trí anh nói với anh rằng anh không nên muốn cô, nhưng thân thể anh cũng mạnh mẽ tương tự bảo với anh rằng nó muốn. Trong tình huống này, với vài thứ cũng quan trọng đối với anh như việc cải tạo lại khu vườn đang bị lâm nguy, trong đầu anh đang nói với anh rằng việc đó rất quan trọng, và anh cần phải tập trung.

Charley chậm bước đến cái gương và quan sát hình ảnh của mình trong đó. Ngập ngừng cô chạm vào eo mình, và sau đó, bị xui khiến bởi một sự thôi thúc cô không thể kiểm soát, cô cởi hết quần áo của mình ra. Cô không thể nhớ được lần cuối cùng mình nhìn vào cơ thể khỏa thân của mình là khi nào. Làm sao cô nhớ được, khi mà cô thường xuyên tránh phải nhìn vào nó chứ? Nó chắc là do mặt trời đã làm cho da cô trở nên sáng mịn, cái làn da ấy nói nó muốn được vuốt ve và ngưỡng mộ. Cô nâng tay đặt lên thân thể mình, vuốt ve nó ở những nơi và đúng theo cách mà Raphael đã làm, cố để nhìn nó bằng mắt của cô, và sau đó lo lắng. Cô đang làm gì vậy? Không phải chuyện vừa rồi chưa đủ khó dễ với cô sao, mà cô lại còn muốn có thêm sự rắc rối với nó nữa?

Cô nhìn vào cánh cửa phòng ngủ, tự nhắc mình rằng cô không có nhiều thời gian để xuống lầu nếu cô muốn theo đúng lịch mà Raphael đã đề ra.

Mười phút sau Charley nhìn xuống cái quần jean mình đang mặc. Chúng vừa vặn một cách hoàn hảo – cái quần vừa hơn và may khéo hơn nhiều, hình dáng thon thả của chúng đã nhấn mạnh vào chiều dài của chân cô và bó sát vào hông cô.

Cô cũng mặc luôn cái áo thun tay ngắn mới và cái áo khoác da nữa, vải của nó thật mềm trên ngón tay ve vuốt của cô. Khi cô nhìn mình trong gương của phòng ngủ cô đã lơ là sự phòng vệ vì sự khác biệt của bộ quần áo mới đã tạo nên cho vẻ ngoài của cô. Thậm chí mái tóc bồng bềnh ôm lấy gương mặt cô trông cũng khác hẳn. Hình ảnh của cô trong gương giờ trông nữ tính hơn rất nhiều – nhưng đương nhiên điều đó là không thể nào. Cô đang nhìn thứ mà cô muốn thấy bởi vì cái cách mà cô đã cảm nhận về Raphael. Bởi vì, thật ngu ngốc và nguy hiểm là cô muốn anh.

Giận dữ với bản thân, cô dùng một sợi ruy-băng màu nâu tối được dùng để quấn quanh cái hộp đựng quần áo để buộc lại tóc mình. Cô không thể ở lại trên này lâu hơn nữa. Nếu cô làm thế Raphael có thể lên và tìm cô – hay nó chính là thứ mà cô thầm mong muốn? Không! Tóm lấy cái túi xách khoác trên vai, cô tiến ra cửa.

Hầu như đúng vào cái giây cô bước xuống bậc thang đá cuối và đi vào hành lang đến trước cánh cửa văn phòng của Raphael thì nó bật mở và anh bước ra, nhận ra sự có mặt của cô với một cái gật đầu nhanh trước khi tiến thẳng ra cánh cửa trước mở rộng có ánh mặt trời chiếu vào rực rỡ.

Cô đã mong đợi gì? Charley tự hỏi mình khi cô sải bước thật dài đi theo anh. Rằng anh sẽ buông ra một lời nhận xét về vẻ ngoài của cô sao? Một lời khen ngợi nịnh bợ ư? Cô đã quá nhạy cảm với loại ngu ngốc đó, và một cảm xúc nhẹ dâng lên trong lồng ngực cô không phải là sự thất vọng, mà chỉ là do tác động của việc ăn bánh sừng bò bị lạnh thôi, Charley tự nói với mình một cách cương quyết.

Raphael đã đến bên chiếc Ferrari, và đang mở cánh cửa hành khách cho cô, đóng nó thật mạnh ngay khi cô ngồi vào ghế của mình mà không hề nhìn thẳng vào cô hay thậm chí là nói gì với cô.

Cô cảm thấy cái xe bị ấn xuống khi Raphael vào trong và khởi động xe. Sự ấm áp của mặt trời đã làm tỏa ra mùi hương của nội thất bằng da thuộc bên trong xe, theo với một mùi hương phảng phất hơn chính là cái mùi mà cô nhận ra được từ Raphael.

Không mất nhiều thời gian để họ đến được ngoại ô của thị trấn. Sự đổ nát của một lâu đài thời trung cổ và bức vách của nó, viên đá cổ xưa được sơn màu hồng nhẹ bởi mặt trời khi họ đến gần băng qua một vùng đất bằng phẳng để làm nông nghiệp được phủ đầy bởi những cây trồng và vật nuôi, như khắc vào đường chân trời. Một tòa tháp, bị phá hủy và không có mái, chỉ thẳng lên mây xanh.

“Chuyện gì đã xảy ra với tòa lâu đài vậy?” Charley không thể ngừng hỏi Raphael.

“Nó và cái thị trấn này đã bị tấn công và bị nắm giữ bởi một thế lực mạnh hơn cả thế lực của tổ tiên của tôi. May mắn là ông đã có những người bạn đến trợ giúp và tấn công đòi lại, cứu được thị trấn và mạng sống của tổ tiên tôi, nhưng không cứu được tòa lâu đài. Đó là kết quả của cuộc tấn công mà sau đó công tước đã quyết định xây cho mình một ngôi nhà mới, cách xa khỏi thị trấn.”

Charley gật đầu khi họ lái vào trong thị trấn đi qua một cánh cổng vòm trong bức tường thời trung cổ.

Những tòa nhà cổ xưa dựa vào nhau như để chống đỡ trên con đường rải đá cuội nhỏ hẹp, và ánh sáng của mặt trời chiếu vào mặt đường biến lớp đá trải đường thành vàng. Trên đầu họ Charley có thể thấy những dây treo đồ, và đây đó có một cánh cửa gỗ nặng nề đang mở rộng thấp thoáng để lộ ra một cái sân trong ngập nắng.

Cô có thể ngửi được mùi bánh mì mới nướng thơm lừng, dầu oliu và thảo mộc từ những cái giỏ của một nhóm những phụ nữ lớn tuổi mặc đồ đen và khuôn mặt nhăn nheo như những quả óc chó, đang đứng nói chuyện bên ngoài và có thể nhìn rõ là những người thợ bánh mì, và sau đó họ đi khỏi con đường nhỏ hẹp và vào trong quảng trường của thị trấn – quảng trường Piazza Grande.

Ngay trung tâm của quảng trường là một đài phun nước lộng lẫy, và đối diện với tòa thị chính là một khu chợ, mặc dù không hề có gian hàng nào được bày bán ngày hôm nay, thế nên cô mới có được một tầm nhìn rõ ràng về cái đỉnh của một cái bệ có một bức tượng một con chim đại bàng hết sức sống động.

“Đại bàng là một phần vẽ trên huy hiệu của gia đình tôi.” Raphael nói với cô, theo hướng nhìn của cô. “Có một huyền thoại kể rằng vùng đất của chúng tôi ở Tuscany này là ban đầu được dâng cho một lãnh chúa của Roman người đã chiến đấu vì Cesar và cứu được mạng của ông. Vị tổ tiên này sau đó đã nuôi một con đại bàng hoàng đế theo tiêu chuẩn dành cho binh đoàn của ông.”

Charley phải cố để không có vẻ thích thú như cô đang cảm thấy. Tưởng tượng ra toàn bộ cái điển tích ấy là một phần của lịch sử gia đình mình xem. Chắc mẹ của Raphael đã phải bị lạc khi ôm anh vào lòng và kể cho anh nghe quá nhiều câu chuyện về quá khứ của gia đình anh rồi? Một cơn đau nhức buồn bã tràn ngập cô khi cô nhớ về thời thơ ấu của mình. Nó giống như một khoảng thời gian kinh khủng cho bọn họ khi cha mẹ mất – đặc biệt khi họ biết được rằng ngôi nhà nhỏ mà họ đã lớn lên đã bị thế chấp nặng nề, và cha mẹ họ không có chút tiền dành dụm nào cũng như không hề có tiền bảo hiểm mạng sống để có thể làm giảm bớt gánh nặng tài chính cho những cô con gái mồ côi của mình.

Đường đi đã thông thoáng hơn và lúc này họ đang đi xuống một con đường nhỏ hẹp khác, và sau đó băng qua một cái cổng vòm khác trong thị trấn. Charley giữ chặt lấy hai bên của ghế ngồi khi Raphael chuyển số xe và cái xe thể thao đột ngột lao vút lên.

Cái nhìn gay gắt của anh trao cho cô một vẻ chế nhạo sự nhút nhát của cô khi anh nói, “Tôi không biết loại đàn ông nào mà cô thường hay đi chung xe, nhưng tôi có thể đảm bảo với cô rằng tôi không phải là loại tài xế mà liều lĩnh ngu ngốc hay không đánh giá được kỹ năng của mình đâu.”

“Tôi không quen với một cái xe có động cơ mạnh như thế này.” Hay một người đàn ông mạnh mẽ như thế này nữa? Charley tránh nhìn vào mặt của Raphael, chỉ để nhận ra là ánh mắt cô đang vô vọng trượt lên làn da rám nắng trên cổ tay anh khi anh thành thạo điều khiển cần sang số. Sự tưởng tượng ngu ngốc của cô đang tô vẽ nên những hình ảnh mờ ảo trong đầu cô về bàn tay của Raphael đặt lên thân thể cô. Một cơn thôi thúc của một sức nóng nhận thức cháy bỏng trong thân thể cô. Tại sao anh có thể gây ra một tác động như thế lên cô được? Nó chưa bao giờ xảy ra trước đây với bất kì một người đàn ông nào khác, và cô không hề mong muốn nó xảy ra vào lúc này. Cô cũng có thể hoàn toàn dễ dàng hình dung ra sự kết hợp của khinh miệt ngạo mạn và nhạo báng mà anh sẽ nhìn vào cô nếu anh biết điều mà cô đang cảm thấy. Cô là một phụ nữ vụng về thiếu nữ tính không được huấn luyện về nghệ thuật quyến rũ của nữ giới, thiếu trang bị để làm hài lòng một người đàn ông có kinh nghiệm như anh? Anh không nghi ngờ gì là sẽ từ chối khao khát của cô dành cho anh với một sự khinh thị kiêu kì.

Cô đã quá bận tâm những suy nghĩ của riêng mình đến nỗi mất khoảng vài giây cô mới nhận ra rằng cái xe đang chậm đi xuống và họ đã đến được cổng vào của khu vườn.

Charley nhìn vào cặp trụ chống đổ nát đã tạo nên lối vào. Phần lớn của cái trụ đều bị mất hoặc hỏng, và trên đỉnh của nó thì có một mớ dây nho dại mọc um tùm với những chiếc lá bắt đầu mở ra đón ánh nắng mùa xuân.

Lặng lẽ Charley bước ra khỏi chiếc Ferrari khi Raphael mở cửa cho cô. Giờ đây, khi đã xem bản vẽ nguyên thủy, cô có thể hiểu rõ tại sao Raphael muốn thấy khu vườn này được tôn tạo lại vẻ rực rỡ ban đầu của nó.

“Lối này.” Raphael chỉ tay, lấy ra cái chìa khóa để mở cái chốt cửa bảo vệ bằng gỗ nặng nề.

Bình luận