Qủa nhiên, như cô ta nghĩ, khuôn mặt như tượng khắc của An Tử Thành trầm lại, người phụ nữ này dám uy hiếp hắn, vì suy nghĩ toàn cục, không muốn thêm nhiều phiền phức, bây giờ không phải lúc ngửa bài, hắn nén lại tâm tư, trên mặt khẽ mỉm cười, luồn tay ôm lấy eo của Bạch Phi Phi, nhẹ nhàng an ủi nói: “ Phi Phi, đừng đùa nữa, anh Tử Thành biết sai rồi, anh sẽ không hủy bỏ hôn ước với em đâu, ngoan, đừng tức giận, buổi chiều anh Tử Thành sẽ dẫn em đi chơi.”
Khóe miệng Bạch Phi Phi nhếch lên nụ cười thắng lợi, nhưng cô ta không muốn thuận theo hắn như thế, lần này cô ta muốn để hắn có cảm giác lo sợ, xem hắn sau này còn dám ngang nhiên hống hách trước mặt cô ta thế không.
Bạch Phi Phi bĩu môi tức giận hất tay hắn ra: “ Em không cần, chẳng có chút thành ý nào, em muốn về nhà.” Nói xong, cầm chìa khóa xe đi nhanh ra khỏi cửa.
Ngược lại với dự đoán của cô ta, An Tử Thành không hề đuổi theo.
“ Tôi ăn no rồi.” Hàn Gia Lệ không ý kiến gì, đặt đũa xuống rồi đứng dậy lên lầu.
An Tử Thành nhìn theo bóng cô, sau đó cũng đi lên theo, bàn ăn chỉ còn lại Mã Phi và Bùi Hạo Hiên mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
“ Thật bái phục cậu ta, có thể cùng lúc nuôi vợ chưa cưới và tình nhân ở một nhà, chuyện này cũng chỉ có An Tử Thành tên thú tính này mới làm được.” Bùi Hạo Hiên đặt đũa xuống, hai tay vắt sau gáy, đầy hứng thú nhìn Mã Phi.
“ Tôi cảm thấy Hiên Gia anh cũng không kém.” Nói xong, người đã mất hút ngoài cửa.
Hàn Gia Lệ đang thu dọn đồ đạc trong phòng, bắt đầu từ hôm nay cô muốn chuyển sang phòng khác ngủ.
Hắn dựa vào đầu giường nhìn cô bận tới bận lui, “ Có thể không chuyển được không?”
Hàn Gia Lệ đặt đồ trong tay xuống, lườm hắn một cái: “ Trừ khi anh cắt cái đó của anh đi cho tôi.”
An Tử Thành cố nhịn cười, nghiêng khuôn mặt đẹp trai cuốn hút, hai tay đút vào túi quần: “ Hay là, cô cắn nó xuống, tôi cho cô cắn.”
Lời lẽ dâm tục đó của hắn khiến mặt không bất giác đỏ lên, cúi đầu tiếp tục sắp xếp quần áo: “ Tôi có thể suy nghĩ giúp anh tìm một con chó đẻ.”
“ Cái đó của tôi chỉ có chó đẻ như cô mới có thể cắn được.” Hắn ta vẫn cứng mồm.
“ Anh………” tên cặn bã này dám chửi cô là chó đẻ, nói không lại hắn, cô đành phải cúi đầu cặm cụi sắp xếp quần áo.
“ Cho tôi thời gian hai tháng, tôi sẽ giải quyết chuyện Bạch Phi Phi.” Ánh mắt hắn dừng lại trên người cô, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
“ Anh thích thế nào thì làm thế đó, chuyện của các người không liên quan đến tôi.” Hàn Gia Lệ không ngẩng đầu, cẩn thận gấp bộ quần áo ngủ lại.
An Tử Thành dựa lưng vào tường nhả một hơi thuốc, nhìn cô cười ranh ma: “ Cô đang ghen à?”
Hàn Gia Lệ ôm quần áo trong tay, chẳng thèm ngoảnh đầu, quay người đi về phía phòng mình: “ Anh đánh giá mình quá cao rồi đấy?”
An Tử Thành nhìn theo bóng cô cố nhịn cười, vứt điếu thuốc trong tay đi, ánh mắt trở nên mơ màng.
………
Trong phòng làm việc tổng tài tập đoàn An Dương, An Tử Thành nét mặt căng thẳng, hai tay cấp tốc gõ bàn phím, một loạt các ký tự màu trắng nhấp nháy lóe lên trên màn hình màu đen.