Anh chống tay dịch người nằm sang một bên giảm đi sức nặng trên người Đông Nghi, bàn tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc dính bệch trước trán của cô sang một bên, để lộ khuôn mặt phiếm hồng, dưới ánh đèn chiếu xuống, trông cô càng xinh đẹp hơn bội phần.
“Hôm nay đến đây là để nói cho em một chuyện.”
Đông Nghi chớp nhẹ mắt, tâm trí đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ rối bời bị lời nói của anh kéo về thực tại, cô khẽ nghiêng đầu nhìn lên anh, im lặng chờ đợi.
Anh di ngón tay của mình vẽ những đường nét trên khuôn mặt của cô, dừng lại nơi chóp mũi kiêu kỳ nhịp nhẹ lên đó: “Bộ trưởng Lee, phía sau ông ấy là thế lực không đơn giản, sau khi sang Hàn Quốc hưởng tuần trăng mật, hãy cẩn thận món quà của lão già đó.”
“Anh đang giúp tôi?”-cô nheo mắt hoài nghi, sự tò mò về người đàn ông này trong lòng Đông Nghi mỗi lúc một nhiều hơn.
“Tôi đã nói tôi yêu cơ thể của em cho nên tôi sẽ giúp em, nhìn người phụ nữ của mình gặp chuyện lòng tôi đương nhiên không thể yên tâm được rồi.”
Đông Nghi hé miệng ra khiến ngón tay của anh vừa chạm vào rơi tọt vào hố sâu bên trong, sau một thoáng bất ngờ với hành động đột phá của cô, hàng chân mày đen rậm chợt nhíu chặt lại, cảm giác đau đớn từ đầu ngón tay truyền tới xông thẳng lên đỉnh đầu, thế nhưng anh không những không tức giận, còn để yên ngón tay cho cô cắn, bản thân chỉ gồng mình chịu đựng.
Đông Nghi sau một hồi hả hê với màn báo thù của mình, nhìn thấy anh nhẫn nhịn vì cô, trong lòng có chút hụt hẫng, tự thấy bản thân sao lại nổi lên tính khí trẻ con ngu ngốc như vậy. Cô buông tha cho ngón tay đã in hằn dấu răng sắc nhọn đến rướm máu của anh ra, không hài lòng hướng mắt nhìn lên hai tay vẫn đang bị trói chặt của mình: “Mau cởi trói cho tôi đi, tôi rõ ràng không thể làm gì được anh, anh hà tất làm khó tôi mãi.”
Anh nhếch môi, ánh mắt sắc bén chú mục lên khuôn mặt cao ngạo của Đông Nghi giơ ngón tay bị thương của mình lên: “Bị trói mà còn làm được thế này rồi.”
“Chuyện anh làm với tôi đáng bị nhiều hơn.”
Cả hai chợt im lặng sau màn đấu khẩu ngắn ngủi khi ý thức được không khí giữa họ có chút không đúng, đặc biệt là Đông Nghi. Hai người họ vốn dĩ không thể hòa hợp, cho nên thái độ nói chuyện không nên ở mức độ thân thiết như vậy. Đằng sau lớp mặt nạ của người đàn ông này là lai lịch như thế nào, là một nhân vật quyền lực hay một người cô đã từng biết qua? Nếu không anh vì sao phải che giấu thân phận của mình khi xuất hiện trước mặt cô.
“Chúng ta từng quen biết nhau sao?”
Anh bị câu hỏi của cô làm cho giật mình, Đông Nghi vốn là người thông minh, anh chỉ là không muốn bị vạch mặt quá sớm thôi, nhất là khi giữa họ vẫn chưa có được sự gắn kết với nhau.
“Anh đã có được đoạn video đó, nhưng anh lại không dùng nó uy hiếp tôi… hay bởi vì anh chưa dùng tới nó?”-Đông Nghi tiếp tục đào sâu hơn, cô cần biết nhiều hơn nữa về con người bí ẩn trong bóng tối này.
“Súng bắn điện đó đối với tôi không có tác dụng nhưng hãy đem theo bên mình đi, những kẻ khác vẫn có thể dùng tới được.”-anh lảng tránh chuyển chủ đề, anh rời khỏi giường nhặt quần áo của mình lên mặc vào, sau đó mới trở về giường, đưa tay mở trói cho cô.
“Đoạn video đó tôi quay lại mục đích chỉ muốn tự mình xem thôi, là lần đầu tiên của chúng ta còn gì.”-anh nháy mắt trêu đùa cô, sau đó đi nhanh ra ngoài.
Bởi vì cả người không một mảnh vải, Đông Nghi bất lực nằm luôn trên giường để anh một lần nữa chạy thoát.
“Súng bắn điện cái gì chứ?” Đồ biến thái!”
“Tiểu thư, đây là kiểu váy cưới độc nhất do nhà thiết kế WT đặc biệt thiết kế cho lễ cưới của cô.”-quản lý đem từ bên trong ra bộ váy cưới với hoa văn được thiết kế tinh tế, lộng lẫy choáng ngộp người nhìn ra đặt chính giữa căn phòng, nhìn đôi tình nhân phía trước vui vẻ giới thiệu.
“Em thấy thế nào?”-Hoàng Phong đáy mắt thoáng hiện lên tia hài lòng, song anh vẫn nhường sự quyết định cho vị hôn phu của mình.
Đông Nghi vốn dĩ không hề xem trọng hôn sự này, cô qua loa lướt sơ chiếc áo cưới, hờ hững đáp: “Được, chọn nó đi!”
Quản lý đỡ lời: “Tiểu thư có vóc dáng rất chuẩn, bộ áo cưới này khoác lên người nhất định thật hoàn mỹ.”
Đông Nghi không buồn thử váy cưới, cô đứng dậy nói với Hoàng Phong: “Anh có cần thử đồ cưới không? Tôi còn phải đến công ty chuẩn bị một số thứ, sắp kết hôn rồi công việc sẽ rất bận.”
Hoàng Phong ôn nhã mỉm cười: “Nếu em bận thì thôi vậy, chúng ta cũng chọn được đồ cưới rồi. Đi thôi.”
Đông Nghi đi trước bước ra bên ngoài, bởi vì phía sau đột ngột có một nhân viên không nhìn đường kéo gian quần áo tới đang hướng về phía của cô. Hoàng Phong nhìn thấy vội bước nhanh tới trước kéo cô qua một bên tránh đi sự cố ngoài ý muốn này.
“Em không sao chứ?”
Đông Nghi lắc nhẹ đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn về người nhân viên bất cẩn, chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến chàng nhân viên trẻ tuổi lạnh sóng lưng, vội vàng cúi đẩu xin lỗi. Đông Nghi lười biếng lên tiếng, dù sao cô cũng không bị gì. Đôi mắt chớp nhẹ lướt xuống bàn tay đang đặt trên vai mình, hàng chân mày thanh tú khẽ chau lại khi nhìn thấy bàn tay bị thương đang quấn băng. Trong đầu liền sinh ra mối nghi hoặc.
“Tay của anh vì sao lại bị thương vậy?”
Hoàng Phong rút tay về cho lại vào trong túi quần tây, từ lúc đến gặp Đông Nghi bàn tay này luôn để bên trong, nếu như không vì cô gặp chuyện, nó cũng không có cơ hội lộ ra bên ngoài.
Đáy lòng Đông Nghi nỗi lên cỗ nghi ngờ, bây giờ để ý lại thì vóc dáng và độ tuổi của người đàn ông ấy và Hoàng Phong cũng rất giống nhau, bởi vì giọng nói của người đó đặc biệt trầm thấp, còn xuất hiện vào những thời điểm khó nói cho nên cô đã không nghĩ đến là Hoàng Phong?
TBC.